Chương 7: Tại sao tôi phải xin lỗi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : ivyday22
------------------------------
Ninh Mông không thừa nhận cũng không được.

Trước không nói việc trong tay Đỗ Nhược có đủ chứng cứ, bộ truyện tranh《 nở rộ 》này đúng là do Đỗ Nhược vẽ, đây là sự thật!

Nhưng bất quá kẻ lừa đảo?

Ninh Mông bĩu môi, thanh danh của cô cũng không thể mất sạch được nếu thế không phải sẽ đi theo con đường của nguyên chủ sao?

Với sự dẫn dắt của nữ fans hơn nữa cũng có một ít người cố tình dẫn dắt, các fan nháy mắt nổi giận.

“Kẻ lừa đảo! Ninh Mông! Cút khỏi giới truyện tranh đi !”

“Bây giờ nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy ghê tởm!”

“Sao cô vẫn còn có mặt mũi cười! Xin lỗi đi!”

“……”

Hiện trường có rất nhiều phóng viên, livestream trực tiếp tin tức ở đây.

                     -------------------------
Biệt thự Ninh gia gần sông dựa núi, phong cảnh hợp lòng người nhưng giờ phút này lại u ám, giăng đầy mây đen.

Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình: “Hỗn trướng! Cái loại nghiệt nữ ! Nó vậy mà dám làm ra loại chuyện này!!”

Tô Điềm Điềm một thân váy tuyết trắng đứng ở bên cạnh, ưu nhã lại ngoan ngoãn khuyên giải an ủi: “Chú, ngài đừng tức giận sẽ hư thân thể, Mông Mông làm như vậy chắc chắn  là có nỗi khổ tâm riêng……”

Ninh ba trực tiếp đem ly nước hất xuống mặt đất: “Khổ tâm? Ta phí không ít sức lực, nhờ bao nhiêu người mới đưa được nó vào học viện mỹ thuật. Muốn nó hoàn thành ước nguyện cuối cùng của mẹ là hoàn thành việc vẽ truyện tranh, thế nhưng nó lại bằng mặt không bằng lòng?!”

Tô Điềm Điềm nghe được lời này rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc oán hận điên cuồng trong mắt.

Ninh ba vô cùng yêu thương người vợ đã mất của mình, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Ninh Mông cũng cực kì bao dung. Mặc dù cô  tính tình không tốt, bên ngoài làm xằng bậy nhưng trong lòng ông vẫn rất sủng ái.

Nhưng hiện tại, hành động của Ninh Mông đã đụng vào điểm mấu chốt của ông ấy !!

Nghĩ đến đây, Tô Điềm Điềm ngẩng đầu lên mở miệng: “Chú, vẽ tranh là một công việc rất vất vả. Mông Mông từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp hẳn là không chịu được cực khổ. Ngài nên nghĩ thoáng một chút, em ấy tuy rằng không kế thừa thiên phú vẽ tranh của mẹ ruột, nhưng Mông Mông ít nhất vẫn được thừa kế cổ phần của bà, những cái đó vẫn làm em ấy dù nằm đếm tiền cũng thể bình an sống hết quãng đời còn lại……”

“Kế thừa” “Cổ phần” hai từ kích thích ba Ninh, ông đột nhiên ngẩng đầu: “Nếu nó không hoàn thành được di nguyện của mẹ nó, cổ phần kia……”

Lời nói tới đây, đột nhiên im bặt.

Tô Điềm Điềm lo lắng!

Mau nói đi, nói hủy bỏ cổ phần của cô ta, đóng băng thẻ ngân hàng, đem cô ta đuổi ra khỏi nhà !!

Nhưng Ninh ba mặt lại đầy rối rắm, rõ ràng có chút không nỡ.

Tô Điềm Điềm đang muốn nói thêm thì máy tính bảng trên bàn trà đang phát sóng trực tiếp sự kiện ký tên đột nhiên truyền đến âm thanh Ninh Mông : “Tại sao tôi phải xin lỗi? Vì cái gì phải xin lỗi? Tôi cũng chưa từng lừa gạt mọi người.”

Lời này vừa nói ra, Tô Điềm Điềm cùng Ninh ba đồng loạt nhìn qua.

Câu nói của Ninh Mông tựa như một tia sét hướng nhóm fan ném tới .

Nữ fans kia nháy mắt kích động : “Cô có ý gì? Đây là không chấp nhận kết quả, không thừa nhận truyện tranh do Đỗ Nhược vẽ?”

Nhìn tình cảnh nhóm fan đang sục sôi, Ninh Mông nâng nâng tay.

Cô đứng lên, chậm rãi mở miệng: “Tôi chưa bao giờ nói qua bộ truyện tranh 《 nở rộ 》là do tôi vẽ.”

Nữ fans cười lạnh một tiếng: " Tại sao không phải cô ? Bút danh《 nở rộ 》 là cô! Người vừa ký tên cho fan cũng là cô. Đây cũng tính là chưa thừa nhận sao?!”

Nịnh Mông giơ cuốn truyện tranh có chữ ký lên.

Cô cười tủm tỉm nói: “Tên tôi ký chính là Nịnh Mông không phải Ninh Mông, mọi người phải nhìn rõ ràng nga ~”

Mọi người :??

Cái này có gì khác nhau sao? Nịnh Mông không phải bút danh của Ninh Mông sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro