Chương 13: Người dẫn đường, Thẩm Thanh Quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc này Vân Tranh từ bên trong bước ra, ngăn không được Diệp Hàn Cố càng thêm ngượng.

Vân Tranh đưa bọn họ đi tìm Liễu Khánh Hoằng.

Hôm nay Liễu Khánh Hoằng đã có thể tự do đi lại. Nghe bọn họ muốn điều tra những kỳ án dị sự và những sự việc quỷ dị của người trong hoàng thành những năm gần đây, không nói hai lời liền đưa bọn họ đến Tinh Văn Các.

Đến Tinh Văn Các.

Liễu Khánh Hoằng: "Tinh Văn Các là nơi hoàng thất lưu giữ các quyển tông(1) quan trọng, và là nơi thu thập các kỳ vấn quái sự trong dân gian. Đây là nơi duy nhất ta có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn."

(1) Quyển tông 卷宗 Hồ sơ, tài liệu.

Diệp Hàn Cố nhìn những giá sách cao đến bất khả tư nghị(2) xung quanh, đầy ấp văn án thư tịch. Nỗi sợ hãi trước kỳ cao khảo liền hiện rõ trên khuôn mặt.

(2) Bất khả tư nghị 不可思议 Không thể tưởng tượng được.

Diệp Hàn Cố: "Nhiều như vậy? Có thể trực tiếp đem ra các quyển tông trong những năm gần đây không?"

Nếu bắt hắn đọc hết những cuốn sách này, Diệp Hàn Cố thà chết còn hơn.

Cũng may Liễu Khánh Hoằng không làm Diệp Hàn Cố thất vọng. Y tìm được một trận pháp, vận hành một hồi, sau đó một giá sách từ trên rơi xuống trước mặt bọn họ.

Liễu Khánh Hoằng: “Đây là quyển tông những năm gần đây, còn có các kỳ vấn tạp lục.”

Diệp Hàn Cố: "..."

Tuy chỉ còn lại một giá sách, nhưng vẫn rất nhiều đó.

Trong chốc lát Diệp Hàn Cố dao động giữa giá sách và Liễu Khánh Hoằng. Sau này không có gì quan trọng hơn cặp đùi vàng này. Không phải chỉ là đọc sách thôi sao? Ta đọc!

Diệp Hàn Cố, Liễu Khánh Hoằng và Lăng Hành Tri ở Tinh Văn Các tra duyệt. Bất tri bất giác sắc trời bên ngoài đã tối dần nhưng không ai chú ý đến.

Lăng Hành Tri: "Đại sư huynh, ngươi nhìn cái này."

Lăng Hành Tri cầm một phần quyển tông đưa đến trước mặt Diệp Hàn Cố, hắn liền nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua, ra hiệu cho y tiếp tục nói.

Lăng Hành Tri: "Phần quyển tông này viết rằng Thân Nhã Liễu, đại tiểu thư được sủng ái nhất Thừa tướng phủ đã từng mất tích trong ba tháng. Sau khi trở về nàng mắc một chứng bệnh quái lạ, không thể thấy ánh mặt trời. Sau đó luôn được chăm sóc ở thâm khuê, cũng không gặp qua người ngoài. Ta chưa thấy ai không thể thấy ánh mặt trời, nhưng quỷ không thể nhìn thấy ánh mặt trời thì ta biết.”

Diệp Hàn Cố: “Người của phủ Thừa tướng?”

Diệp Hàn Cố nghi hoặc nhìn qua Liễu Khánh Hoằng. Làm sao một nhà quyền quý như vậy có khả năng để nữ nhi mình sủng ái biến thành một thứ không thể thấy ánh mặt trời?

Liễu Khánh Hoằng nghe bọn họ nói đến chuyện này, nhớ lại một chút rồi giải thích.

Liễu Khánh Hoằng: “Ba năm trước, Thân tiểu thư xác thật đã mất tích, lúc đó sự tình cũng khá lớn. Sau đó Thân tiểu thư trở về, Thừa tướng lo lắng cho danh dự của nữ nhi nên không rêu rao chuyện này. Về phần bệnh lạ của Thân tiểu thư, thời gian đầu Thừa tướng cũng tìm danh y khắp thiên hạ, nhưng bao nhiêu danh y cũng đều không có hiệu quả. Sau này thấy bệnh tình không ảnh hưởng đến sức khỏe của tiểu thư, liền không để ý đến nữa.”

Diệp Hàn Cố: “Thân tiểu thư ba năm trước mất tích?”

Liễu Khánh Hoằng: "Đúng vậy, ta nhớ thời gian không nhầm."

Y nghĩ đến những sự việc đã thấy trước đây, rất nhiều vụ việc cổ quái xảy ra trong khoảng thời gian này, còn...

Ngay lúc y cảm giác như sắp bắt được thứ gì đó, đột nhiên toàn bộ Tinh Văn Các kịch liệt chấn động. Ba người hoàn toàn không chuẩn bị, liền loạng choạng ngã trái ngã phải.

Diệp Hàn Cố: "Có chuyện gì vậy?"

Liễu Khánh Hoằng: "Hàn Cố, ngoài cửa."

Lăng Hành Tri: "Đại sư huynh, cẩn thận phía sau."

Diệp Hàn Cố quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt to đẫm máu, đôi mắt đó còn to hơn khung cửa, hắn liền hỏi hệ thống trong đầu.

Diệp Hàn Cố: "Vãi, 886, đây là thứ gì?"

886: "Đây là quỷ điểu do âm hồn hóa thành. Một lượng lớn âm hồn đã tụ tập ở đây."

Diệp Hàn Cố đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mây đen che khuất mặt trăng. Nhìn xuống dưới, vãi, hắn thấy hàng trăm âm hồn và âm binh nối tiếp nhau đang tiến về hướng hoàng cung.

Xem ra những kẻ đứng sau đã ý thức được sự uy hiếp, sớm lên kế hoạch.

Diệp Hàn Cố lấy ra hai tấm phù chú, hai tay kết ấn, tạo thành một kết giới bao trùm toàn bộ Tinh Văn Các.

Diệp Hàn Cố: "Hai người ở lại đây đi, tối nay hai người đừng bước ra khỏi kết giới này. Ta đi xem bên ngoài xảy ra tình huống gì?"

Lăng Hành Tri nhìn cũng không nhìn Liễu Khánh Hoằng bên cạnh một cái.

Lăng Hành Tri: "Đại sư huynh, bên ngoài nhiều âm hồn như vậy. Ta cùng ngươi đi."

Diệp Hàn Cố: "Không được, ngươi nửa điểm tu vi cũng không có. Đi đối mặt với những ân hồn đó, nếu may mắn không chết thần hồn cũng sẽ bị tổn hại. Ngươi cứ ở lại đây, bình minh ta sẽ quay lại."

Diệp Hàn Cố không quay đầu nên không nhìn thấy trong mắt Lăng Hành Tri lóe lên một tia sáng đỏ. Nhìn những con quỷ điểu đang lảng vảng bên ngoài, thừa dịp chúng không chú ý liền nhảy ra khỏi Tinh Văn Các.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện không chỉ Tinh Văn Các, toàn bộ hoàng thành đều tràn ngập âm khí. Hơn nữa trong âm khí này còn ẩn giấu cả thi khí.

Diệp Hàn Cố: "Ở đây có nhiều quỷ hồn như vậy, người của địa phủ đều không quản sao? Ngươi không phải trước đó đã nói địa phủ có người chuyên phụ trách sao? Đây chính là phụ trách mà ngươi nói?"

886: "Thiếp lập của địa phủ là quản lý những quỷ hồn đã đến thời gian. Đây lại là những cô hồn dã quỷ hoành tử(3), trừ phi may mắn gặp được người dẫn đường, nếu không hoặc là chúng bị luyện hóa hoặc là hôi phi yên diệt4)."

(3) Hoành tử 横死 Chết đột ngột, chết bất đắc kỳ tử.

(4) Hôi phi yên diệt 灰飞烟灭 Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh, như biij như khói.

Nghe thấy âm thanh lạnh lùng và máy móc của hệ thống, Diệp Hàn Cố vô cớ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một cơn ớn lạnh.

Nhiều âm hồn như vậy, không biết có bao nhiêu người đã chết?

Diệp Hàn Cố: "Vậy... trong tình huống này... có thể câu thông với quỷ sai của địa phủ không? Chính là người dẫn đường."

886: “Người khác có thể câu thông hay không thì ta không biết, nhưng ngươi thì có thể.”

Diệp Hàn Cố: "???"

886: "Ngươi còn nhớ trước khi ra ngoài ngươi đã cầm đi tấm phù đen của Xuân Nguyệt không? Dùng tiên huyết của ngươi đốt tấm phù là có thể câu thông ăm dương. Còn việc người dẫn đường có đến hay không thì phải xem vận khí của ngươi."

Trước khi ra ngoài Diệp Hàn Cố xác thực có cầm đi một tấm bùa đen. Hắn có chút do dự khi nghĩ đến việc dùng tiên huyết đốt phù, nhưng khi thấy những cô hồn dã quỷ kia, nghĩ đến chúng đột nhiên hoành tử. Kết quả là không thể đi đầu thai chuyển thế, tùy thời đều có thể biến thành dưỡng liệu(5) của người khác, hồn phi phách tán.

(5) Dưỡng liệu 养料 Chất dinh dưỡng.

Chết tiệt! Hắn lại mềm lòng.

Diệp Hàn Cố: “Tại sao mẹ ta lại cho ta tấm lòng thiện lương chứ?”

Hắn một bên thổ tào một bên lấy tấm phù đen ra, đặt vào lòng bàn tay, lục tìm kiếm pháp quyết trong ký ức, nhắm mắt lại mặc niệm pháp quyết.

"Phụt--"

Một khắc sau tấm phù đen bốc cháy, ngọn lửa đen nhảy múa trên ngón tay Diệp Hàn Cố. Một lúc, toàn bộ tấm phù cháy thành tro bụi, phiêu tán vào trong không trung.

Bốn phía trừ âm hồn ra thì không còn động tĩnh nào khác.

Lại thêm một khắc trôi qua nhưng vẫn như cũ không có gì cả.

Diệp Hàn Cố: "Xem ra ta không có vân khí có thể triệu hoán người dẫn đường. Bọn chúng cũng không có vận khí đi đầu thai chuyển thế."

Diệp Hàn Cố định quay người rời đi, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm âm trầm.

Thẩm Thanh Quyết: “Diệp Hàn Cố!”

Nghe thấy thanh âm này Diệp Hàn Cố nổi da gà khắp người. Không giống Đế Trầm Uyên có chút băng lãnh, thanh âm này lại mang theo một chút u ám.

Diệp Hàn Cố ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một người mặc hẵc y, nửa mặt bị che, nửa mặt còn lại lọ ra ngoài mười phần xinh đẹp. Mi vũ tinh xảo cũng không khiến y vương nữ khí.

Đặc biệt là đôi mắt màu tím kia, dường như khiến toàn thân y toát ra một cổ khí u ám. Nếu không phải vậy y chắc chắn sẽ nằm ở thứ hạng cao, yên hoa tam nguyệt trong mỹ nam bảng.

Chỉ là vị lão ca này là ai? Làm sao y biết tên mình?

Diệp Hàn Cố: "Ngươi là?"

Thẩm Thanh Quyết từ trên tường cao đi xuống, đứng trước mặt Diệp Hàn Cố.

Thẩm Thanh Quyết: “Người dẫn đường đệ nhất địa phủ, Thẩm Thanh Quyết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro