chap41 -chap45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap41: Lại che mặt

"Ah! Ngươi…" Thân thể mạnh mẽ chấn động, không tự giác run rẩy, thắt lưng càng vặn vẹo.

Đầu lưỡi tinh tế mơn trớn từng cái nếp uốn, cuối cùng dừng lại trên tiểu đầu no đủ, cười xấu xa, đảo qua khe rãnh phía dưới.

"Ah!…" Run rẩy muốn phóng thích, không biết làm sao bị Ngô Thế Huân bịt chặt "Ô ô, Huân Huân…" Khóc nức nở, càng là khó nhịn không ngừng vặn vẹo eo.

Đầu lưỡi lại quét lên cần cổ "Nói cho ta biết, muốn sao?"

"Ô ô, muốn" Lông mi dày run lên.

Nhẹ hôn cằm "Đậu đỏ của Thạc nhi đâu rồi"

Mân Thạc hạ thân mặc dù lộn xộn, nhưng quần áo vẫn vướng trên người, lung tung cởi bỏ dây lưng, lộ ra da thịt ửng đỏ, hai hạt tiểu hồng đậu lập tức bạo lộ trong không khí, quần áo trượt xuống, leo lên ôm lấy bả vai Ngô Thế Huân, ưỡn ngực cọ lên quần áo trơn bóng của người nọ.

"Ân… Huân Huân…" Lông mi khẽ run.

Cúi đầu ngậm lấy môi nhỏ, đem những rên rỉ nhỏ vụn nuốt hết vào trong bụng, trên tay dùng sức.

Mới vài cái, Mân Thạc liền ôm chặt Ngô Thế Huâb, cong lưng tiết ra. Cánh tay trên vai vô lực rơi xuống, trên mặt lộ vẻ đỏ ửng, cổ ngửa ra sau, mái tóc đen buông dài.

Hôn hai khoả thù du trước ngực "Hiện tại tới phiên ta!"

Chap42: Tiếp tục che mặt

Mân Thạc đáng thương còn đang đắm chìm trong dư âm vừa rồi, cũng không biết Ngô Thế Huân nói gì, liền cảm thấy dưới thân mát lạnh.

"Ân!" Ở trên người Ngô Thế Huân vặn vẹo "Là cái gì?…"

Hôn môi của hắn "Là thứ sẽ khiến cho Thạc nhi không đau nữa"

Đầu ngón tay quệt lấy một ít, độ ấm lên cao, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng đi ra, mùi vị kia… Ngô Thế Huân lại trướng đại thêm vài phần, động tác cũng càng vội vàng xao động.

Thăm dò vào một ngón tay.

"A…' khí tức bất ổn, khẽ cắn môi dưới.

Cảm giác này… Thật kỳ quái ah, từ nơi ấy một cỗ cảm giác tê dại rơi vào thắt lưng, lại để cho hắn không khống chế được cong lên thân thế.

Nhìn người dưới thân thần sắc như si mê như say sưa, Ngô Thế Huân không thể chờ đợi được lại thăm dò vào ngón tay thứ hai.

"Ân, đau…" Nỉ non, có chút nhíu mày, hô hấp càng ngày càng dồn dập, Mân Thạc hoài nghi mình đây là làm sao vậy…

"Đồng nhi thoải mái không?" Ngón tay xoay ngược lại, ấn nhẹ.

"Ah… Hỏng mất…" Chặt chẽ ngậm lấy ngón tay "Huân Huân… Ngứa!"

Vừa rồi nghe thấy được mùi thơm Ngô Thế Huân đã cảm thấy khô nóng khó nhịn, nghe xong Mân Thạc nói ngứa… Ngày mai nói Thất làm mùi thuốc lá đi!

"Thạc nhi thích không?" Trên trán đã tụ mồ hôi, ẩn nhẫn khó chịu, rồi lại không dám quá nóng vội làm thương hắn.

"Ô ô… Huân Huân.. Thạc, Thạc nhi thật là khó chịu…" Lung tung kéo quần áo Ngô Thế Huân.

Thời điểm tìm được một mảnh lồng ngực rộng lớn nóng hổi, không chút do dự dán lên! "Ah!" Run rẩy, mông nhỏ uốn éo càng nhiều, nhẹ nhàng nức nở nghẹn ngào.

Ngô Thế Huân vốn muốn một ngụm ăn mất tiểu yêu tinh, Mân Thạc lại vô tình câu dẫn như vấn, nhịn nữa hắn cũng thành thánh nhân, mạnh mẽ cắm vào ba ngón tay!

"Ah! Đau quá" Đôi mắt nhanh tràn ra nước mắt, ôm lại càng chặt.

Hôn tới khóe mắt hắn, thanh âm khàn khàn "Thạc nhi nghe lời, rất nhanh sẽ tốt!"

Chap43: Còn che mặt

"Ô ô, mau đi ra, đau quá!" Rên rỉ làm sao mà câu nhân như vậy.

Ngón tay dài ở bên trong nhiều lần cọ xát, tìm được một nơi nhô lên, nhẹ nhàng nhấn xuống!

"Ah!" Thân thể mạnh mẽ run rẩy, tiểu kê kê phía trước thẳng tắp đứng lên! "Ah, Huân Huân, Huân Huân…" Lồng ngực phập phồng, tiếng khóc nức nở.

Cũng nhịn không được nữa! Rút lại ngón tay, kéo hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng áp ở trước ngực, cởi bỏ quần áo, hạ thân cực đại liền nhảy ra ngoài, trướng đỏ sậm, nổi gân xanh!

Ngô Thế Huân còn sót lại một chút lý trí tại một tiếng nỉ non của hắn mà nhất thời sụp đổ, một cái động thân, hung hăng tiến vào!

"Ah! Đau!" Bàn tay nhỏ bé dùng sức đánh ngực của hắn "Ô ô, đau quá!" Nước mắt to như hạt đậu xoạch xoạch rơi xuống.

Ngô Thế Huân cũng không dám động, ôm lấy nửa người Mân Thạc đặt ở trên vai dỗ "Thạc nhi nghe lời, không khóc không khóc, là ta không tốt, là ta không tốt! Không khóc không khóc…"

"Ô ô, cặn bã, hỗn đản, vương bát đản, đau quá, ô ô, ngươi mau đi ra! ! !" Kêu rên.

Ngô Thế Huân cho dù khó chịu cũng phải đành lui ra, dù sao người này mới là bảo bối, về phần được hay không được sau này hãy nói a! Hắn là một vạn lần không nỡ để Mân Thạc chịu ủy khuất.

Cắn răng cố nhịn rời khỏi!

"Ân…" Bên tai thanh âm nỉ non.

Trong nội tâm vui vẻ "Thạc nhi?"

Ôm chặt cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi càng sâu, ánh mắt vừa khóc hồng hồng nhiễm lên một tầng sương mù "Đừng nhúc nhích…"

Ngô Thế Huân lập tức tâm tình thật tốt, đây là Mân Thạc không nỡ hắn ly khai! Hắn hiện tại thậm chí có thể cảm giác được Mân Thạc mấp máy mút lấy hắn.

Tinh tế tỉ mỉ vuốt lưng Mân Thạc, lòng bàn tay nóng hổi, phảng phất đến mức cảm giác như hắn có thể vẽ ra một đốm lửa, liếm láp cần cổ Mân Thạc "Cứ như vậy ôm Thạc nhi được không?" Thanh âm mập mờ trầm thấp, mị hoặc nhân tâm.

Mềm nhẹ gật đầu, đồ vật trong thân thể nhảy dựng, chính mình chậm rãi cũng có biến hóa, càng ngứa, càng khó nhịn, càng khát vọng…

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, phả hơi thở nóng hổi lên cằm Ngô Thế Huân "Huân Huân… Thạc nhi thật kỳ quái…"

"Thạc nhi làm sao vậy?" Hôn trán hắn.

"Ta…" Xấu hổ lấy không biết mở miệng như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui… Ngửa đầu hôn lên môi Ngô Thế Huân.

Nụ hôn này không hề nghi ngờ là mời gọi hắn! Cuốn lấy đầu lưỡi mềm ngọt của Mân Thạc, dưới thân dùng sức, toàn bộ đi vào! Nuốt vào toàn bộ rên rỉ của Mân Thạc.

Ở bên trong vách tường ẩm ướt nóng hổi, chặt chẽ bao lấy chính mình, Ngô Thế Huân lập tức hóa thân sói đói bắt đầu chạy nước rút!

"Ah! Huân Huân! Aa…' Miệng mở lớn thở hổn hển, thân thể nho nhỏ lay động theo động tác của Ngô Thế Huân "A…… Ân ah…" Dầu bôi trơn ở bên trong để cho hắn toàn thân như nhũn ra, bị khoái cảm mãnh liệt hoàn toàn thay thế đau đớn lúc trước, hắn hiện tại chỉ có kêu rên, chỉ có ôm thật chặt Ngô Thế Huân, hưởng thụ đại lực xỏ xuyên qua!

Đem hai chân hắn ép xuống, càng gần càng mạnh hơn! "Thạc nhi, gọi ta Huân!"

"Ô ô, Huân… Ah, Huân!"

Hôn nước mắt của hắn!

"Ah, chậm một chút… Ah! Huân, Huân…" Lung tung kêu tên của hắn, chặt chẽ ngậm lấy! Lưng uốn cong, một hồi co rút…

Lần thứ hai bạch trọc xuất trên bụng Ngô Thế Huân, tràng diện mập mờ, hương vị lả lướt say lòng người.

Thân thể bủn rủn run rẩy không thể chịu được vận động như vậy, bàn tay nhỏ bé rơi trên mặt áo ngủ bằng gấm, thanh âm cũng khàn khàn "Ô ô, đừng… Không… Ah, Huân…"

Ngô Thế Huân thời điểm này là sói đói, hiện tại mặc kệ Mân Thạc nói cái gì tới lỗ tai hắn đều là thanh âm mê người, hắn hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, là một chút so một chút càng dùng sức, một chút so một chút càng sâu!

Chap44: Không che

Một đêm xuân, ngày hôm sau Ngô Thế Huân lần đầu tiên không có đi luyện công sớm.

Nhìn Mân Thạc trong ngực còn ngủ say như heo nhỏ, đem hắn hướng trong lồng ngực của mình ôm càng chặt.

Với thể lực của hắn, như vậy còn không tính quá mệt mỏi, chỉ có điều ngày hôm qua vừa nếm tư vị 'người làm chồng', hôm nay như thế nào cam lòng rời đi kiều thê cơ chứ, hồi tưởng đêm qua ôm Mân Thạc đi tắm hắn mềm nhũn rên rỉ, thiếu chút nữa hắn lại lần nữa biến thân người sói, nhìn người trong ngực ngủ đến ngọt ngào mới thôi.

Lại nằm trong chốc lát, thấy Mân Thạc ngủ rất ngoan, liền đắp kín mền cho hắn, đi nấu cháo.

Nương tử mệt mỏi thành như vậy, đương nhiên muốn tự mình xuống bếp săn sóc đầy đủ!

Vừa đẩy cửa phòng ra liền nghênh tiếp một đôi con ngươi sáng ngời, mắt to vụt sáng vụt sáng nháy ah nháy, nhìn qua còn có chút ngơ ngác, bật cười, thả xuống khay đồ ăn trong tay, đi qua, kéo kéo chăn "Thạc nhi tỉnh rồi?"

Sau đó…

"Ah! Mưu sát chồng ah!" Cúi đầu!

Hừ! "Giết ngươi!" Vứt nữa!

"Ta làm sao! Uy uy uy, đừng ném sổ sách!" Trái trốn! "Ngươi là chê ta ngày hôm qua không đủ dùng sức sao!"

"Ngươi còn nói!!"

"Vậy hôm nay tiếp tục là tốt rồi, không nghĩ tới Đồng nhi lợi hại như vậy!" Phải trốn!

Ah ah ah! Tức chết "Không cho phép trốn!" Ta né!

"Nghiên mực ngươi cũng ném!" Ta nhảy!

Tả hữu né tránh tới gần, cánh tay dài chụp tới đem người ôm ngang ném trở lại trên giường.

Chết đi chết đi! Đạp đạp đạp! ! Ah! Ô ô… Đau quá.

Đột nhiên ngừng động tác, lại để cho Ngô Thế Huân trong lòng xiết chặt, khẩn trương mà nhìn lại "Thạc nhi làm sao vậy?"

Nắm tay nhỏ liên tiếp đánh xuống "Ngươi còn nói, ta, trên người ta đau quá!"

Ngô Thế Huân sững sờ, lập tức thoải mái cười to, cũng không phải sao, ngày hôm qua không biết làm bao lâu, Mân Thạc cũng không biết tiết bao nhiêu lần, khóc đến khàn giọng hắn mới bằng lòng dừng lại, mức độ vận động mạnh như vậy làm sao xương sống thắt lưng có thể không đau.

Cười cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn "Là vi phu sai, nương tử đừng nóng giận"

"Hừ!" Quay mặt!

"Ta làm cháo ngươi thích nhất này!"

Vẫn không để ý tới!

Con mắt xấu xa liền đảo, áp tới "Thạc nhi không đói bụng, vậy không bằng chúng ta tiếp tục chuyện ngày hôm qua a!"

Ặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, giật ra giọng: "Ta muốn ăn cơm! ! !"

Chap45: Đến rồi

Liên tiếp vài ngày, Ngô Thế Huân đều đem Mân Thạc như lão Phật gia mà đối đãi, cái gì bóp eo đấm chân gọt hoa quả, chu đáo cẩn thận. Ai bảo chính mình đem người ta giày vò thành như vậy.

Mân Thạc mấy ngày nay đều cảm giác mình mập lên, mặc quần áo đều có điểm hơi chật.

"Ah!" Đưa vào một khối dưa "Ăn ngon ăn ngon"

"Ah!" Đưa vào hai quả nho "Rất ngọt rất ngọt"

"Ah!" Quay đầu "Không phải! Muốn cái kia, không phải rồi, cái kia!"

Ân ~ Đây mới gọi là nhân sinh chứ!

"Huân Huân, thật nhàm chán ah!" Bụng nhỏ tròn vo.

Ha! "Vậy…" Làm bộ muốn hướng bên trên đè lên.

"Ách, tiếp tục ăn đi" – . –

Vào thu, trời cũng lạnh dần, Ngô Thế Huân dặn dò Mân Thạc không có việc gì đừng có chạy lung tung, đi dạo quanh viện cũng được, nếu lại bị bắt đi không phải lại để cho hắn gấp chết!

Tam nương bên kia cũng đưa mấy bộ trang phục mùa thu cho hắn, chỉ có điều đều là nam trang, lại để cho hắn hồi tưởng lại bộ dạng nữ trang trước kia. Không chỉ hắn không được tự nhiên, thời điểm vừa đổi về nam trang người ở bên trong lâu đài cũng có ảo giác hắn là nữ giả nam trang…

Ngày hôm nay thời tiết không tệ, đẩy cửa ra gió liền thổi tới, thích ý!

Ngô Thế Huân đứng ngoài sân gương mặt đen thui, Mân Thạc chạy đến, lay lay y phục của hắn.

"Huân Huân làm sao vậy? Không vui?"

Từ sau lưng Ngô Thế Huân thò ra cái đầu, vẻ mặt kiềm chế không nổi mừng rỡ: "Mân Thạc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro