chap46 -chap50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap46:

Đột nhiên bị người ôm chầm lấy, khiến hắn choáng váng đầu, lại mơ mơ màng màng bị Ngô Thế Huân đoạt đi, cả buổi mới nhìn rõ người tới "Hoàng huynh!"

"Trẫm tới đón ngươi trở về!" Chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực!

Ngô Thế Huân ôm chặt Mân Thạc, nhàn nhạt một câu "Mơ tưởng!" Quay người trở về phòng, thuận tay còn sập cửa lại…

Tiểu Hoàng đế sững sờ ở cửa ra vào, sau nửa ngày mới giậm chân: "Trẫm không dẫn được hắn trở về! Sẽ, sẽ san bằng Mục Phong Bảo của ngươi!!"

Điệu bộ này, quả thực giống như bộ dạng tiểu hài nhi cãi nhau nha, hạ nhân đi ngang qua đều không có sợ hãi, quả thực là… Không có lực uy hiếp… !

Ô ô… Đợi Tô đại nhân của trẫm đến, xem các ngươi làm thế nào! !

Tô đại nhân? Đúng vậy, chính là Tô Ngữ Đường! Về phần tại sao không gọi Tô phi… Vẫn còn là thiếp thân đây này…

Phùng Tự Thư ở bên ngoài lo lắng đi vòng vòng, Hoàng Thượng đi vào cả buổi còn chưa ra, sợ là có cái gì không tốt? Có thể, có thể cũng không dám mạnh tay ah, đây là địa bàn của người ta không nói, Hoàng đế đi vào còn nói cái gì đại quân không được đi vào, hắn muốn đích thân mang Mân Thạc đi ra, thật sự là phạm vào khó!

Bất chợt ngẩng đầu, trông thấy một nam tử bên kia giục ngựa chạy đến, tay áo bồng bềnh, dung mạo thắng tuyết, chẳng phải Tô đại nhân của chúng ta đó sao, cứu tinh đến rồi!

Đôi mắt trông mong chờ người tới gần "Tô đại nhân, ngài mau đi xem một chút a!"

Xoay người xuống ngựa "Hoàng Thượng đâu?"

"Ở bên trong ah! Lệ tuôn như suối "Hắn không để cho chúng ta đi vào, lại cả buổi không đi ra!"

Tô Ngữ Đường trong nội tâm biết rõ Ngô Thế Huân sẽ không làm ẩu, nhưng vẫn là âm thầm oán trách Kim Cảnh Thịnh quá nóng vội, vung lên áo choàng lưu lại một câu "Ta đi xem!" Liền tiến vào.

Mọi người không biết Hoàng Thượng là bình thường, nhưng Tô Ngữ Đường lại là cực kỳ quen thuộc rồi, trên đường đi cũng không có người chặn hắn.

Mới vừa vào trong viện, đã nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi trước cửa phòng, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp.

"Ô ô, Tô đại nhân ngươi đã tới, hắn không cho trẫm đi vào!!" Lên án!

Tô Ngữ Đường dở khóc dở cười, kéo hắn đến gõ cửa phòng "Thế Huân, là ta!"

Ngô Thế Huân phất ống tay áo, cửa tự động mở ra "Bích đàm phiêu tuyết ngươi thích nhất"

Quả nhiên, trong phòng hương trà bốn phía, cười dắt tay Kim Cảnh Thịnh đi vào.

Tại đây hết thảy đều không thay đổi, Ngô Thế Huân cũng như trước ngồi sau bàn lớn xem sổ sách, chỉ là, trong ngực nhiều hơn một cái Mân Thạc, một cái đứa nhỏ hoạt bát xinh đẹp.

Kim Cảnh Thịnh xem cảnh tượng này, lúc ấy liền tạc mao rồi: "Ngươi buông ra cho trẫm! Ngươi sao có thể ôm hắn!"

"Ta sao không thể ôm hắn?" Khóe miệng vểnh lên 15 độ.

Chap47: Hoàng đế

"Hắn! Hắn là của trẫm!" Mặt đỏ gay!

"Nha!" Nâng chén trà lên thổi thổi "Bây giờ là của ta đấy!"

Ah ah ah ah ah!! "Trẫm!" Đầu bốc khói "Trẫm muốn san bằng Mục Phong Bảo!"

Đặt xuống bát trà, ánh mắt nghiền ngẫm "Những lời này đã nghe qua"

Thổ huyết! Vì vậy, trận chiến này tiểu Hoàng đế hoàn toàn thất bại……

"Huân Huân, ngươi vừa nãy rất đẹp trai!" Hôn một cái!

Niết mặt của hắn "Ta sẽ không để cho người nào mang ngươi đi!" Lại nói "Ca của ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Như thế nào giống như đứa bé.

Nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ "So với ta lớn hơn hai tuổi, bằng tuổi Mộng La tỷ tỷ!"

Trách không được…"Vậy hắn vì sao gọi Ngữ Đường là Tô đại nhân? Không phải là phi tử của hắn sao?"

"Hừ! Cái gì Ngữ Đường! Thân mật như vậy" Trừng mắt, tức giận.

Bật cười "Thạc nhi ghen?"

Quay đầu "Còn lâu!"

"Vậy sao?" Bàn tay tham tiến vào trong áo, vuốt ve lồng ngực nhỏ.

"Hừ, hắn gọi Tô đại nhân, là vì bọn hắn còn chưa có động phòng…"

"Chưa động phòng? !" Tin tức này lại để cho người giật mình đấy, hắn không phải nam phi tiểu Hoàng đế sủng ái nhất sao.

Vụt quay đầu trở lại, bưng lấy mặt của hắn, đối mặt, chăm chú! "Không cho ngươi có ý kiến gì! Hắn là Hoàng huynh của ta! Ngươi là của ta!!"

PHỐC, Ngô Thế Huân nén cười "Được được được, ta là của ngươi, vĩnh viễn đều là của ngươi!"

Tiếng đập cửa vang lên "Đương gia, Thạc chủ tử, cơm tối xong rồi"

Đợi Kim Cảnh Thịnh cùng Tô Ngữ Đường đến, Ngô Thế Huân cùng Mân Thạc đã sớm chờ ở đó rồi, thức ăn đầy bàn, thật đúng là đói bụng.

"Ha! Được ăn rồi! Mọi người ăn cơm! ~" Dứt lời Mân Thạc liền vung đũa, ăn giống như tiểu trư.

Ngô Thễ Huân đưa tới một chén canh "Ngươi chậm một chút!"

"Huân Huân, ăn thật ngon!"

Kim Cảnh Thịnh rất ít xuất cung, cho dù là ở ngoài cung ăn cơm cũng đều là các đại thần chiêu đãi, đĩa rau, chén rượu, đầy đủ mọi thứ, ăn gì tự mình lấy, thật đúng là, chưa ăn qua…

Xem hắn bộ dạng nhìn trái ngó phải, Tô Ngữ Đường gắp một ít rau cho vào trong chén hắn, nhàn nhạt mở miệng "Tại đây không thể so với hoàng cung, phải tự mình làm, cũng so với hoàng cung rất có cảm giác gia đình"

Mân Thạc không ngừng gật đầu!

Chap48: Ưa thích

Ngô Thế Huân cứ như vậy nhìn người đối diện, vài năm không thấy, hắn trở nên thanh tú hơn rất nhiều, cũng càng mềm mại rất nhiều, thần thái như vậy trước kia không có, cũng rất xứng với tình cách của hắn.

Ngẩng đầu trong lúc vô tình nghênh tiếp ánh nhìn của Ngô Thế Huân, cười nhạt một tiếng, tiếp tục chiếu cố Kim Cảnh Thịnh ăn cơm.

"Ah! Ăn ngon quá!" Sờ bụng nhỏ tròn vo "Ta muốn uống súp ngọt, sau khi ăn xong ăn súp ngọt là tốt nhất rồi!"

Tiểu Hoàng đế vừa muốn mở miệng, đã bị Tô Ngữ Đường cản lại, trong lòng tự nhủ Hoàng đệ ta đây là bực nào tôn quý, ngươi mới rời đi một năm liền bị điểm tâm ngọt câu dẫn rồi! Ta muốn san bằng Mục Phong Bảo!!

"Súp ngọt đến rồi! ~ Nhị nương độc nhất vô nhị bí… Ah!" Vì đi quá vội, cũng không có chú ý bậc cửa dưới chân.

Cả bát canh nóng hướng về Kim Cảnh Thịnh trút xuống.

"Hoàng Thượng!"

"Thạc nhi!"

Hai người cơ hồ là đồng thời! Tô Ngữ Đường một tay chặn lại bát canh, tay kia đem Kim Cảnh Thịnh kéo rời ghế ngăn lại trong ngực.

Mân Thạc phút chót cũng được Ngô Thế Huân bảo vệ.

"Ngươi không sao chứ?" Trăm miệng một lời!

Hai người cùng một chỗ mịt mờ lắc đầu… Thật đúng là như là huynh đệ!

"Ah, Tô đại nhân!" Nóng vội kéo qua tay của hắn.

Toàn bộ cánh tay trái đều bị ướt nước, lộ ra một mảng da tay bị phỏng sưng đỏ.

"Ngự y! Nhanh truyền ngự y!" Lo lắng xoay quanh.

Bật cười "Ở đây lấy đâu ra ngự y, không có gì đáng ngại!"

"Ngữ Đường, đi chỗ Thất thúc xem một chút đi!"

"Ân!"

Trong phòng Mân Thạc bôi thuốc cho Tô Ngữ Đường, Ngô Thế Huân tựa trên ghế dựa lớn ánh nhìn nghiền ngẫm, bàn tay ngỏ bé trắng nõn, bộ dáng cúi đầu rất nghiêm túc, ah ah ah, thật muốn hiện tại đem hắn đẩy ngã!

Hoàng Thượng của chúng ta đang cùng Phùng Đại tướng quân trong sân thảo luận ngày mai như thế nào san bằng Mục Phong Bảo, thấy được Phùng Tự Thư là không ngừng đổ mồ hôi, tiểu Hoàng Thượng càng nói càng hăng say, giống như là chuyện rất bình thường.

Nghe thấy được Tô Ngữ Đường trong phòng không ngừng lắc đầu.

"Tô đại nhân, ngươi thích Hoàng huynh của ta đúng không" Vẫn đang cúi đầu bôi thuốc cho hắn, thật giống như nói 'Hôm nay ánh trăng thật tròn'.

Ngô Thế Huân vui vẻ đi ra, trong lòng tự nhủ ai ưa thích ai ngươi nhìn cái là biết!

Tô Ngữ Đường là cười không nổi rồi, lại giật mình, nói thầm "Hoàng Thượng thích ngươi, ta hỗ trợ hắn mang ngươi hồi cung"

"Ta biết rõ hắn yêu thích ta" 'Không e dè' cùng 'Nói điêu không biết ngượng' quả thực càng làm Tô Ngữ Đường kinh ngạc.

Ngô Thế Huân lắc đầu, Ngữ Đường ah Ngữ Đường, ngươi thật đúng là không hiểu Thạc nhi rồi!

"Ta cũng thích Hoàng huynh, cũng thích ngươi, cũng thích Nhị nương Tam nương Lục nương" Dừng một chút, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân "Có thể cũng không phải giống với kiểu thích Huân Huân!"

Xem biểu tình của Ngô đại gia đã biết rõ lời này có nhiều thâm ý.

"Ta cùng Hoàng huynh cùng nhau lớn lên, trong Hoàng cung chỉ có hai ta gần tuổi nhau, cho nên hắn yêu thích ta, thế nhưng ngươi mới là phi tử của Hoàng Thượng, ngươi mới thật sự là người hắn yêu thích!"

"Phi tử!" Tô Ngữ Đường cười khổ.

"Xem Hoàng huynh vừa mới khẩn trương như vậy, ta đoán hắn nhất định cũng thích ngươi, chỉ có điều chính hắn không biết mà thôi" Cái đầu nhỏ ghé sát vào, vẻ mặt cười xấu xa "Không bằng chúng ta tới thử xem!"

Tô Ngữ Đường khóe miệng co rút, trong lòng tự nhủ quả thực là gần mực thì đen ah, Ngô Thế Huân!

Chap49: Trắc nghiệm

"Kim Mân Thạc! Ngươi ngày hôm qua vậy mà cùng hắn ngủ cùng một phòng!" Sáng sớm, trong nội viện, tức giận!

Nháy mắt mấy cái "Ta vẫn luôn cùng Huân Huân ngủ cùng một chỗ mà" Lại nghiêng đầu "Hoàng huynh ngươi yên tâm, chúng ta là tại trên một cái giường ngủ nha ~" Cười ngây thơ sáng lạn.

"Cái gì!' Một giường!! Còn yên tâm !!

Ngạch? Nghiêng đầu, chẳng lẽ Hoàng huynh không phải sợ mình một người ngủ không an toàn?

Ta muốn tìm Tô đại nhân san bằng Mục Phong Bảo! San bằng!!

Tả hữu vòng vo vài vòng "Tô đại nhân đâu rồi?"

Ngồi ở bậc thang trước cửa phòng "Ngươi nói Tô đại nhân ah, hắn về rồi?"

Cái gì? ! Cằm đều muốn rơi xuống "Về rồi? Về đâu ah?"

"Trở lại hoàng cung ah, thời điểm ra đi giống như rất tức giận, đoán chừng là trở lại thu dọn đồ đạc rời nhà trốn đi a, sau đó cả đời cũng không gặp ngươi!" Mân Thạc nghiêm túc nhấn mạnh cụm từ 'cả đời này'.

Càng rối "Tức giận? Tức giận cái gì? Ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao!"

"Ai nha, ngươi nói ngày hôm qua cũng đúng, người ta ngày hôm qua liền thay ngươi cản cả một bát canh nóng như vậy, ngươi còn nghĩ đến chuyện bắt ta tiến cung, hắn tám phần là bởi vì chuyện này sinh khí rồi, rất tức giận!"

Kim Cảnh Thịnh tâm nhất thời liền loạn, loại cảm giác này cho tới bây giờ chưa từng trải qua, tâm phiền ý loạn, chân tay luống cuống! Trong đầu trống rỗng, trong nội tâm cũng trống rỗng.

Nắm quyền, cúi đầu trong sân bước nhanh vài vòng, cắn răng một cái! "Trẫm đi tìm hắn!"

Dứt lời liền hướng cửa ra vào chạy đi, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng móng ngựa phi, một đại đội tiếp sau phóng qua.

Bên kia tiếng vó ngựa cũng tới gần, một đường đàm tiếu, xem ra là thu hoạch được rất khá.

Hai người nắm dây cương tiến đến "Thạc nhi, chúng ta hôm nay thu được không ít món ăn dân dã, buổi tối hai người các ngươi có lộc ăn rồi!"

"Thật sao!" Nghe đến ăn liền vui vẻ nhảy nhót "Bất quá Hoàng huynh cùng Phùng tướng quân là không được ăn rồi!"

"Hoàng Thượng làm sao vậy?" Khẩn trương!

"Ah!" Vẻ mặt cười xấu xa "Cũng không sao cả, chỉ là đuổi theo ngươi thôi!"

"Đuổi ta?" Tô Ngữ Đường bị hắn khiến cho càng gấp "Đuổi ta làm gì?"

"Ta nói cho hắn biết ngươi bởi vì chuyện ngày hôm qua rất tức giận, hiện tại muốn hồi cung rời nhà trốn đi!"

PHỐC, Ngô Thế Huân trong lòng tự nhủ, lý do như vậy cũng được?

Trên thực tế, đúng là như vậy! Cách đối với Kim Cảnh Thịnh dễ dùng, đối với Tô Ngữ Đường đương nhiên cũng dễ dùng!

"Hắn như vậy quá nguy hiểm!" Xoay người lên ngựa "Hẹn gặp lại!" Tiếng nói hạ xuống xong người sớm đã đi xa mấy trăm mét.

Toàn bộ phản ứng chưa đủ nửa phút, lưu lại hai người bọn họ đứng tại chỗ còn chưa có phục hồi tinh thần lại.

Nhìn bóng lưng hắn giục ngựa chạy vội, xoa đầu Mân Thạc "Thạc nhi sau này có thể làm bà mối!"

Không để ý tới, nâng lên cánh tay giật áo Ngô Thế Huân "Hắn cưỡi ngựa của ta đúng không?"

Gật đầu!

"Nhớ rõ phải trở về!"

Chap50: Cuối năm

"Huân Huân như thế nào vẫn chưa trở lại?"

"Huân Huân như thế nào vẫn chưa trở lại?"

"Huân Huân như thế nào vẫn chưa trở lại?"

Lục nương thật sự là nghe không nổi nữa! Mấy ngày nay Mân Thạc từ sáng cằn nhằn đến tối, ăn cơm cũng nói! Quả thực là đến tình trạng phẫn nộ rồi! Các nàng đều muốn điên! "Ta nói tiểu tổ tông ah, đương gia cũng không phải là lần đầu tiên đi ra ngoài, ngươi có cần thiết mỗi ngày đều nhắc tới như vậy không ah!"

Mắt nhỏ ủy khuất: "Huân Huân như thế nào vẫn chưa trở lại…" Ô ô.

Xong, người địa cầu không có cách nào cùng hắn trao đổi rồi.

Bởi vì nguyên nhân cuối năm, các nhà cũng bắt đầu chuẩn bị mua sắm đồ Tết, cho nên các nơi sinh ý cũng đều đặc biệt bề bộn, Ngô Thế Huân lại là đương gia lão bản, phải đi các nơi khảo sát một chút, còn phát tiền thưởng cho đám công nhân bọn họ, cũng mua chút ít đồ Tết cho lâu đài, cho nên hai tháng này thường xuyên không ở Mục Phong Bảo.

Mới đầu cũng mang theo Mân Thạc, nhưng sau đó hắn trên đường bị nhiễm phong hàn liền bị tước đoạt quyền lợi đi ra ngoài rồi, vốn thân thể gầy yếu, dọc đường lại xóc nảy, Ngô Thế Huân cũng không muốn hắn lại sinh bệnh.

Mân Thạc là một vạn lần không vui, mỗi ngày cáu kỉnh, cuối cùng sau khi uống xong dược phong hàn đắng vô cùng của Thất trưởng lão liền ngoan ngoãn rồi, mỗi ngày ở bên trong lâu đài oán niệm "Huân Huâb như thế nào vẫn chưa trở lại?"

Tiếng vó ngựa truyền đến càng gần "Huân Huân! Là Huân Huân trở về rồi!" Vứt bỏ giỏ nhỏ trong tay, cũng mặc kệ mấy nương, một đường chạy vội đến cửa lớn: "Huân Huân!"

Xoay người xuống ngựa, một cái bóng trắng mũm mĩm liền bay vào trong lồng ngực của mình.

Bật cười, niết mặt của hắn "Thạc nhi lại mập lên rồi?"

Bẹt miệng "Mới không có, ngươi xem, đây là áo lông chồn Tam nương mới làm cho ta, có đẹp hay không?"

"Đẹp lắm!" Trách không được càng giống quả bóng rồi!

Bọn hạ nhân vội vàng dỡ hàng, lại mang đến khắp các viện, tất cả mọi người đều có lễ vật, rất náo nhiệt!

Mân Thạc ôm khung cửa hướng ra ngoài xem, mắt to ngập nước vù vù nháy ah nháy.

Đặt xuống sổ sách "Thạc nhi đang làm gì đó?"

"À? Không có gì, tùy tiện nhìn mà thôi" Thanh âm mất mát.

Bật cười, tùy tiện nhìn? Vậy cứ nhìn đi, tiếp tục tính sổ!

Đôi mắt trông đợi cả buổi cũng không có người đến viện này, như thế nào vậy, chẳng lẽ là đã quên hay sao?

Cũng sẽ không ah, mỗi lần Ngô Thế Huân trở về, bọn hạ nhân luôn đem lễ vật đến nơi này trước tiên ah, lúc này làm sao còn chưa tới!

Ngô Thế Huân sờ cằm cười xấu xa, thân hình như vậy, con mắt như vậy, uốn éo uốn éo như vậy, có thêm cái đuôi nhỏ là không thể tốt hơn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro