chap51 - chap55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap51: Không được tự nhiên

Hai bước đi qua, thò tay mò tới!

"Ah ah! Ngươi làm gì thế!"

"Ta nhìn áo lông chồn!"

"Này Này! Ngươi thoát y phục của ta làm gì thế!"

"Cởi ra xem!"

"Vậy ngươi trả lại quần cho ta!"

– . -…

Giống như vợ nhỏ cuộn tại góc giường xem vẻ mặt cười cợt xấu xa của người nọ, khóc! Gào!!! Đập giường!! Như thế nào mình bị ăn xong lau sạch, lễ vật còn chưa có đưa tới!! Lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại!!

Buồn cười nhìn hắn "Thạc nhi sao vậy, mệt?"

Hừ!

"Ân, không tệ, có tiến bộ!$

Hừ hừ!

Một bả kéo hắn vào trong ngực "Vậy tiếp tục!" Cúi đầu liền hôn.

Bàn tay nhỏ bé đẩy mặt của hắn! Hừ! "Lễ vật của ta đâu?"

"Lễ vật?" Giả ngu "Lễ vật gì?"

Vụt ngồi dậy "Là lễ vật ngươi đi ra ngoài mang về!! Người ta đều có, chỉ ta không có!" Lên án!

"Ah!" Một tay chống đầu "Không phải Thạc nhi tự ngươi nói không cần sao"

Phẫn nộ! "Ta lúc nào nói không cần?"

Tay kia đùa bỡn bàn chân nhỏ trắng trắng mập mập "Lần trước mang về cho Thạc nhi chuỗi ngọc đó thôi" Giương mắt xấu xa nhìn hắn.

A… Hình như là tự mình nói không cần lễ vật nữa đấy… Thế nhưng mà, thế nhưng mà ai bảo ngươi mang về đồ vật khó chơi như vậy ta sao dùng được!! "Ta mặc kệ ta mặc kệ, đều tại ngươi, ngươi không thương Thạc nhi nữa rồi, đều không mang lễ vật về cho ta!" Ô ô!

"Thạc nhi nói không thích ta liền không mua, nghe lời cũng trách ta?" Khóe miệng vểnh lên 15 độ.

Chết tiệt 15 độ, vừa nhìn liền để cho người khó chịu! Ta cắn!!

Cơm tối, tất cả mọi người đang ở trước sảnh chuẩn bị cho khách từ phương xa đến dùng cơm, nhưng miệng đương gia là làm sao vậy? Phát hỏa rồi hả? Giữa mùa đông phát hỏa, hỏa hình như hơi lớn – . –

Hơn nữa Mân Thạc cũng có gì đó không đúng, đương gia nói hắn ăn từ từ, hắn liền ăn nhanh, nói hắn ăn canh hắn quay qua uống trà!

Quái dị, quái dị! Tất cả mọi người trong đầu buồn bực ăn cơm, ánh mắt trao đổi!

Chap52: Phía sau núi

Mùng tám tháng chạp là thời điểm bắt đầu dịp Tết nguyên đán, cũng là sinh nhật của Mân Thạc. Sáng sớm tất cả các phòng liền đưa tới lễ vật, cái gì tốt ăn ngon mặc đẹp, cái gì cần có đều có, chất đầy một phòng, nhưng là Mân Thạc vẫn miễn cưỡng không lên nổi hứng thú, cũng khó trách hắn, nhiều ngày như vậy vẫn cùng Ngô Thế Huân sinh khí đây này.

Mà Ngô Đại đương gia cũng ghê gớm thật, người ta đang tức giận hắn cũng không nói gì, ngược lại hai ngày này ra bên ngoài càng lợi hại hơn, thường xuyên đến trời tối mới nhìn thấy người, sáng sớm lại đi mất.

Này có thể không tức giận sao! Tức chết!!

"Ôi!!! Tiểu Thạc nhi sao lại ở đây nha!"

Ngẩng đầu nhìn lên "Ô ô, Tam nương…" Nhào vào trong ngực người nọ.

"Ai ô ô, có chuyện gì vậy, sinh nhật sao lại khóc rồi, đừng khóc, chịu ủy khuất sao?" Bưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lau nước mắt cho hắn.

Gật đầu!

"Ai lớn gan như thế! Đương gia?"

Lại gật đầu! Chính là tên cặn bã đó!!

"Đang êm đẹp lại có chuyện gì rồi?" Vẻ mặt đau lòng.

'Hắn, hắn không mua lễ vật cho ta!" Ô ô!

Ặc, cái này, thật đúng là… nghiêm trọng. – . –

"Lễ vật? Sao lại không mua được, ta nghe nói phía sau núi những cái kia không phải đều là của ngươi sao!"

Nhất thời ngừng lại "Phía sau núi?" Mắt nhỏ đỏ bừng.

Tam nương đi vòng vòng, giật mình! 'Ai ôi!!! Ta cái gì cũng chưa nói! Ta còn có việc, ta cái gì cũng chưa nói ah!' Mông như gắn tên tửa chạy đi.

Phía sau núi có cái gì? Không được, nhất định phải đi nhìn!

Khoác thêm áo lông rồi lấy lô ấm cầm tay, giống như tiểu heo mập rời đi, quẹo trái quẹo phải đến gần chỉ nghe thấy thanh âm leng keng cạch cạch, Mục Phong Bảo sửa tiệm hả?

Ha! Rốt cục nhìn thấy rồi!

Chap53: Lễ vật

Khắp núi đều là hoa anh đào, có mấy cây còn trên xe chưa kịp trồng, từng người cúi đầu bận rộn, đều không có ai phát hiện Mân Thạc đến rồi.

Hai bên đường phủ đầy hoa anh đào, giống như bức tranh điêu khắc một đường kéo dài tới đỉnh núi, một nửa đường đã được treo lên lồng đèn, một nửa khác vẫn còn do đám công nhân bọn họ bận rộn chưa xong, bên đường còn xếp mấy bộ bàn ghế đá, trải lên tơ lụa màu tím nhạt, ấm áp đến không dám nhìn thẳng.

Mân Thạc đều nhìn đến choáng váng, Tam nương nói những thứ này, đều là của mình?

"Thạc nhi!" Ngô Thế Huân từ trên sườn núi đi xuống "Ngươi như thế nào lại ở đây!"

Mân Thạc vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khung cảnh tựa như chốn thần tiên, con ngươi lấp lánh tràn đầy mừng rỡ "Huân Huân, đây đều dành cho ta sao?"

Giang tay đem người ôm vào trong ngực "Còn muốn lại giấu ngươi chút nữa, ngược lại ngươi tự phát hiện trước! Là của ngươi, đều là của ngươi!"

Cao hứng không biết làm như thế nào "Huân Huân! Huân Huân, ngươi nhanh véo ta một chút, ta không phải đang nằm mơ a!" Cúi xuống nhặt lên một mảnh cánh hoa "Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nơi nào xinh đẹp như vậy!"

"Đây là hoa anh đào của Tây Vực, cũng may có Ba Mộc cùng Mộng La hỗ trợ" Sủng nịch vuốt tóc của hắn "Thạc nhi thích không?"

"Thích lắm! Thực thích!" Hận không thể ngủ ở đây luôn! Thế nhưng mà "Tại sao phải đem phía sau núi trang trí đẹp như vậy nha?"

Kéo hắn đứng lên "Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, mới chỉ có một nửa, lập tức tới ngay!"

"Còn có một nửa?" Nghiêng cái đầu nhỏ "Là cái gì?"

Đang nghi hoặc, chợt nghe có người đến báo: "Đương gia, người đến!"

"Ha! Rất đúng lúc!" Dắt Mân Thạc đi hướng cửa chính.

"Ai đến cơ?"

Cười mà không nói!

"Ai ôi!!! Ta nói tổ tông ah, rốt cục thấy ngươi rồi, lão nô có chết cũng nhắm mắt!" Người nọ nhào lên ôm khóc.

Ngô Thế Huân tâm nói quy củ trong nội cung gì đó của các ngươi, gặp nhau liền loạn thành một đoàn!

"Mạnh, Mạnh công công! Sao ngươi lại tới đây!" Vẻ mặt không thể tin!

"Nhanh đến cho lão nô xem thật kỹ, ai nha, ngươi thực tùy hứng a! Nói đi là đi rồi! Ai…” Lau nước mắt “Ah, đúng rồi, lão nô là truyền chỉ đến!"

"Truyền chỉ?" Mân Thạc khó hiểu.

"Mục Phong Bảo mọi người nghe chỉ!"

Đoàn người nhao nhao quỳ xuống, giao phó của đương gia, muốn cho ngài mặt mũi!

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm thấy được Mục Phong Bảo dân phong thuần phác rất có ích với quốc gia, đặc biệt ban thưởng danh thiên hạ đệ nhất đại lâu đài, ban thưởng bảo chủ Ngô Thế Huân cùng đệ đệ hồng thân vương 16 tuổi của trẫm tùy ý đại hôn! Nếu không thành thật đối đãi, liền.." Lão Công Công cũng thấy khó, chiếu vào đọc a! "Khục khục, san bằng Mục Phong Bảo! San bằng!! Khâm thử!" Trong lòng tự nhủ, trên địa bàn của người ta nói san bằng, không phải là tìm chết sao.

"Huân Huân, ta là hồng thân vương? Hoàng huynh nói ta là hồng thân vương! Còn cho chúng ta tứ hôn rồi, Huân Huân!" Ngày hôm nay kinh hỉ quá nhiều, đều muốn choáng luôn!

Kéo Mân Thạc hướng vào trong sân, ôn hòa tươi cười "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành thân!"

"Ân ân!" Gật đầu!

"Ai! Các ngươi còn không tạ ơn thánh chỉ mau đi!" Mạnh công công ở phía sau giơ chân.

Ngô Thế Huân khoát tay, cũng không quay đầu lại "Thay ta cám ơn hắn!"

"Huân Huân, ngươi nói Hoàng huynh sao lại nghĩ thông suốt rồi?" Nghiêng cái đầu nhỏ.

"Bị chúng ta đả động a!"

"Thật tốt!" Cười hạnh phúc!

Bằng không thì nói như thế nào? Nói mình đến lấy một túm tóc? Không được, đánh chết cũng không thể nói!

Chap54: Ân ký

"Nữ trang!" Ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn!

"Nam trang!" Mặt không biểu tình.

"Nữ trang!" Thở phì phì!

"Nam trang!" Như trước mặt không biểu tình.

"Nữ trang cơ! Nữ trang!" Lăn qua lăn lại!

"....…" Xem ra gần đây là quá sủng hắn rồi.

Thắng lợi!

Nhưng là…

"Ngươi thả ta ra! Ngươi dẫn ta đi đâu!" Đánh! Lại đánh!

Đem hắn đặt trên mặt đất, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn "Hầu hạ ta tắm rửa!"

"Tại sao ta phải hầu hạ, chính ngươi tự đi mà tắm rửa!" Quay đầu!

Đem hắn cái đầu nhỏ xoay lại "Ta là phu quân của ngươi!"

Cặn bã!! Cặn bã! ! !

Mùa đông thích nhất là đi suối nước nóng rồi, nếu vừa quay đầu lại phát hiện người bên cạnh trùng hợp là cái tuyệt thế mỹ nhân, thì càng là tuyệt diệu, dệt hoa trên gấm!

Đủ loại chuyện tốt liên tục rơi xuống, đều bị Ngô Đại đương gia hưởng thụ hết rồi, một chữ, sướng chết! !

Mân Thạc tựa như tiểu oán phụ ngồi bên cạnh ao một bên bóp vai, một bên thầm mắng! Bóp chết ngươi! Nếu không phải Tam nương nghe hắn, đánh chết mình cũng không vì một bộ y phục mà hầu hạ hắn! ! !

Ngô Thế Huân vui vẻ hưởng thụ, thích mắng cứ mắng đi thôi!

Lại nói việc kết hôn cả đời chỉ có một lần, hắn tự nhiên nguyện ý là để cho Mân Thạc khắp nơi vui vẻ hài lòng, mọi chuyện như ý của hắn, duy chỉ có nữ trang… Mân Thạc bình thường mặc nữ trang liền linh động như vậy, ngày ấy nếu lại mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, lại đeo lên mũ phượng khăn quàng, không biết còn mị hoặc nhân tâm đến thế nào! Không được! Không thể bị người khác xem! Đây là vợ hắn! Chỉ có thể một mình hắn xem! ! !

Nghĩ lại, dù sao cũng là vợ mình, người khác xem thế nào cũng không thiếu được một khối thịt đi, còn có thể làm cho Mân Thạc cao hứng, cớ sao mà không làm, chỉ là trong lòng vẫn là có chút khó chịu nho nhỏ! Muốn trừng phạt! Muốn lưu lại ấn ký của chính mình! !

Quay lại, bá đạo kéo một phát!

"Ah!" Mân Thạc cả người trượt vào ôn tuyền, y phục trên người nhất thời liền ướt, một nửa phiêu trên mặt nước, một nửa dính sát lấy thân thể "Ngươi làm gì thế!"
"Đánh dấu!" Không nói thêm lời nào, trực tiếp dán lên môi hôn!

"A…!" Miệng bị ngăn chặn, đậu đỏ trước ngực cũng bị đại chưởng chiếm lĩnh.

Lưỡi mỏng dời xuống bên tai, không ngừng gặm cắn, lại chuyển qua cái cổ, xuống trước ngực, thẳng đến khi nửa người trên Mân Thạc trải rộng dấu hôn mới bỏ qua!

Chap55: Suối nước nóng

Hết thảy lý trí lúc ấy đều mất, chỉ cần là sự tình cùng Mân Thạc có quan hệ hắn liền ghen! Mân Thạc là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!! Hắn thậm chí cũng không biết, mình đã yêu đến mù quáng như vậy!

Mân Thạc cảm thấy không đúng. Cuộc đời này chỉ nguyện yêu một người, chung thân làm bạn, đương nhiên là muốn mũ phượng khăn quàng, mới là kết hôn!

"Ah, Huân…" Nửa người lộ ra mặt nước nằm ngửa trên đá, nắm lấy tóc Ngô Thế Huân, tuỳ hắn lưu lại ấn ký!

Lý trí bình tĩnh lại, nhìn nửa người khỏa thân ửng hồng, lại đầy dấu hôn của mình, nhẹ nhàng hôn lên "Thạc nhi!" Thanh âm thấp mị, càng giống như nỉ non.

"Huân Huân, Thạc nhi…" Xấu hổ.

"Thạc nhi làm sao vậy?" Đầu lưỡi đảo quanh.

"A…" Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, ngượng ngùng kéo Ngô Thế Huân, che trên phân thân đã ngẩng đầu.

Ở chung thời gian dài như vậy, khiến cho Mân Thạc sớm đã trở nên càng thêm mẫn cảm, thường là thời điểm Ngô Thế Huân hôn hắn hắn liền có phản ứng.

Kéo xuống cái quần ướt sũng "Thạc nhi muốn ta làm như thế nào?"

Cắn chặt môi dưới… Như thế nào, như thế nào nói được chuyện này chứ!

Quỷ mị cười, kéo hai đùi tuyết trắng, hết thảy đều biểu hiện ra ở trước mặt mình, "Như vậy?"

Xấu hổ gật đầu.

Đầu lưỡi đảo qua đùi trong, nhắm trúng Mân Thạc một hồi run rẩy, không bằng ở chỗ này cũng lưu cái ấn ký!

"Ah, ah! Không được" Hai chân không tự giác khép lại, cảm giác tê dại để cho hắn không biết làm thế nào.

Tách ra hai chân "Thạc nhi làm sao vậy?" Biết rõ còn cố hỏi!

Ô ô… Khóe mắt tràn ra nước mắt "Ngươi, ngươi bại hoại!" Nắm tay nhỏ liên tiếp rơi xuống.

Bắt lấy cổ tay nhỏ bé, cả thân thể chen vào giữa hai chân hắn, đồ vật thô to nghiền nát cửa động "Nương tử, oan uổng ah!"

"Ngươi! Ô ô, ta muốn đi tìm Đại nương cáo trạng!" Mách ngươi khi dễ ta!! Khó nhịn vặn vẹo.

"Ah? Ngươi vậy mà không về phe phu quân!" Nhẹ nhàng ra vào, bị suối nước nóng ngâm lâu như vậy, cửa động đã nới lỏng, động tác liên tục, khiến cho Mân Thạc không ngừng tràn ra khoái cảm.

"Ô ô, ngươi, ngươi đáng ghét…" Thanh âm mơ hồ khóc nức nở, vừa vặn lại giống như thành thật đón ý.

"Thạc nhi muốn ta làm như thế nào?" Chóp mũi cọ chóp mũi "Nói ra, nói ra liền thỏa mãn ngươi!"

"A… Thạc, Thạc nhi muốn Huân tiến vào!" Cũng chịu không nổi nữa, bị một cái động thân! "Ah!" Nhất thời liền mềm yếu nằm trong lồng ngực người kia.
(Sao lần nào cũng cắt ngay cái đoạn hay vậy nhỉ??? 😅😅😆😆)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro