chap56 - chap60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap56: Kết hôn 1

Mới canh năm Thạc nhi đã bị Tam nương Tứ Nương Ngũ nương Lục nương Thất Nương lôi dậy rồi – . –

Tiện thể còn đem Ngô Thế Huân đuổi ra ngoài, quần áo cũng ném ra bên ngoài, cửa chính khép lại: "Trước khi bái đường không thể gặp cô dâu!"

Ngô Thế Huân nhìn đầy trời sao sáng muốn khóc, lúc này mới mấy giờ ah!!

Mân Thạc bên kia đang chìm trong mộng đẹp, mơ mơ màng màng bị người từ trong chăn nhấc lên đến ném tới thùng tắm lớn, ngâm cánh hoa cùng hương liệu, giày vò cả buổi mí mắt cũng không mở ra được! Miễn cưỡng ghé vào bên thùng tắm: "Ta rất buồn ngủ!" Ô ô…

"Không được! Không thể ngủ!" Trăm miệng một lời!

Ngươi đã biết ba bà thành cái chợ, huống chi bây giờ là năm cái nữ nhân, uy lực không phải nói!

Thất Nương không ngừng thả cánh hoa vào trong nước, nói như vậy có thể ngâm ra một loại tuyệt thế kỳ hương, Tam nương ở một bên cùng giỏ trúc chuẩn bị khăn cô dâu hỉ phục, Cửu nương vừa sinh ra hài tử bất tiện không đến được, phái người đưa tới thiệt nhiều châu báu đồ trang sức, rất nhiều trong số đó là suốt đêm làm cho Mân Tgajc, nhưng vô cùng tinh tế, tuyệt không giống như là làm gấp, nghe nói Cửu nương tay nghề chế châu báu là thiên hạ đệ nhất, hôm nay có thể nói đại khai nhãn giới rồi, trong đó còn có trâm cài tóc Phượng Hoàng kim Mân Thạc yêu nhất!

Bên cạnh còn có một đám tiểu nha đầu theo chủ tử của mình ở chỗ này líu ríu hỗ trợ, cái gì rất đẹp mắt, bộ này rất hợp, nghe được Mân Thạv sau tấm bình phong càng mệt nhọc, trời còn chưa sáng, các nàng như thế nào có tinh thần như vậy! Nữ nhân thật sự là động vật đáng sợ! !

Ngô Thế Huân bên kia cũng không khá hơn, sau khi bị đá ra còn nghĩ đến thư phòng ngủ bù, nào biết mới đi không có vài bước đã bị Thất trưởng lão kéo đi.

Thần thần bí bí "Lần trước dược Thất thúc đưa cho ngươi dùng được không?"

Gật đầu! 'Thế nhưng dùng sắp hết rồi!"

Nhìn hắn như nhìn ngựa giống "Tiểu tử ngươi kiềm chế một chút, ngươi chịu được ranh con còn nhỏ chịu sao nổi!"

Mặt già khó được đỏ lên, gãi gãi đầu.

Lại tới, từ trong lòng ngực móc ra cái bình nhỏ "Mới điều chế, dùng rất tốt!"

Ngô Thế Huân nghe xong hai mắt liền toé sáng, lẹ tay cất đi, lần sau nói Thất thúc làm mùi thuốc lá đi!

"Các ngươi nói cái gì đó?" Một cái béo lão đầu ngẩng đầu bước tới.

"Không có gì" Chột dạ cười "Lục thúc sao ngươi lại tới đây?" Nhìn lại còn có Ngũ trưởng lão Bát trường lão Cửu trưởng lão.

"Ah, không có gì, Lục nương nói, để cho chúng ta đến trông coi ngươi thay quần áo!"

"Thay quần áo?" Làm cái gì "Tự ta thay là được rồi"

"Ha ha, chúng ta đây có thể bớt việc rồi!" Dứt lời, xuất ra một kiện hỉ bào đỏ thẫm!

Là đỏ đấy! 'Tam nương không phải nói làm màu đen cho ta sao!" Chính mình lúc nào nói mặc màu đỏ ah!

"Ai, không đúng, nào có ai kết hôn mặc màu đen đâu!"

"Thế nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì!" Ngũ trưởng lão vẫy tay một cái "Hội bạn già, lên!"

Chap57: Kết hôn 2

Một thân đỏ rực… Đứng trước gương thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

Mấy vị trưởng lão ngồi trên ghế thoả mãn nhìn 'thành phẩm' đứng trái chiếu phải chiếu, tương đối đắc ý! ~

Ngũ trưởng lão mở miệng trước "Trở về phải nói lão Tam bên kia làm thêm mấy bộ màu đỏ nữa, ngươi nhìn đương gia mặc vào thực tốt!"

"Ta thấy cũng thế, nhan sắc thật tốt! Hiện tại bọn nhỏ đều ưa thích cái cái gì Hắc Bạch nha, lượn sóng nha, viền ren nha, nào có đỏ thẫm vui mừng!" Bát trưởng lão nói tiếp.

– . -… ( Hội bạn già các ngươi quả nhiên kẻ tung người hứng )…

Ngô Thế Huân đầu đầy hắc tuyến ở đằng kia nghe xong cả buổi, cuối cùng Thất trưởng lão quyết định lên tiếng: "Đương gia! Ra ngoài đi hai vòng, cho mọi người cùng xem!"

Đi hai vòng… Ngó ngó… Nhìn…

Trên thực tế, hắn vừa đi ra ngoài còn chưa được hai bước, đám tiểu nhân bưng trà liền đụng cùng một chỗ rồi, lại đi hai bước, hạ nhân đang treo đèn lồng rớt cái bịch, lại đi hai bước đám người làm vườn bọn họ trợn tròn mắt…

Ngô Thế Huân thở dài, vẫn là đi thư phòng ngủ bù thôi a.

Mọi người sững sờ tại chỗ, cả buổi mới hồi phục tinh thần lại "Vừa, vừa rồi, đó là đương gia?"

– . -…

"Tứ Nương ta muốn uống nước" Đáng thương.

"Đừng nhúc nhích! Đang chải đầu, hỏng mất bây giờ!" Chỉnh đầu ngay ngắn!

"Tứ Nương, cổ mỏi quá ah!" Vẻ mặt cầu xin.

"Lúc này mới chải được một nửa, không được nhúc nhích!"

'Tứ Nương, ta muốn Huân Huân rồi!" Bẹt miệng!

"Không cho ngươi nói chuyện!" Một buổi sáng đều không có yên tĩnh, không nháo đòi đi ngủ, thì cũng đòi ăn, lát sau lại khát nước ai chịu nổi! Hắn là muốn phá cửa ra ngoài gặp Ngô Thế Huân , một cái đầu liền tươi sống chải mất hai canh giờ!

Ngũ nương xách ghế ngồi trước mặt hắn, cầm son phấn bột nước, bày trước khuôn mặt nhỏ nhắn "Ta hiện tại sẽ trang điểm cho ngươi, không cho nói, không cho phép hừ hừ, không cho phép đi ra ngoài chơi! Nghe thấy chưa! Làm được không!"

Gật đầu! Gật đầu!!

Tứ Nương sụp đổ: "Không cho phép lộn xộn!"

Chap58: Kết hôn 3

Mân Thạc trước kia giả nữ trang nhiều lắm là đổi quần áo chải đầu búi tóc, đồ trang sức cũng không mang nhiều, ( nghe nói là sợ nặng – . -) nhưng hôm nay không giống, là tân nương tử không nói, huống chi là Mục Phong Bảo tân nương tử!

Đồ trang sức trang nhã, tinh tế nhưng không mất hoạt bát, lại đeo lên đầu đầy châu ngọc, người trong phòng nhìn đến há hốc mồm, Tam nương không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Khuynh quốc mỹ nhân ah!"

Bên ngoài giăng đèn kết hoa, hạ nhân cũng rất vui mừng, bận rộn trang trí, rất náo nhiệt, làm khó Mân Thạc náo nhiệt như vậy nhưng không thể đi ra, chỉ có thể nghe động tĩnh bên ngoài, một lúc vị này đến rồi, lúc sau vị kia đến rồi, có thể nghe qua, phần lớn đều là đối tác làm ăn của Ngô Thế Huân, hắn nhận thức được không có mấy ai.

Người ở bên ngoài nghe Mục Phong Bảo bảo chủ muốn thành thân với tiểu đệ của đương kim Hoàng Thượng lập tức giống như ngoài miệng bôi mật, mang theo lễ vật đến rất nhiều, e sợ keo kiệt bị trách tội, cũng xác thực là muốn thấy 'nam phu nhân' tôn quý, có thể đem Ngô Thế Huân mê thành như vậy!

"Ngô đại ca!" Người chưa tới âm thanh đã tới, mặt mũi tràn đầy vui mừng!

Bận rộn đi ra cửa đón "Như vậy còn tới! Trên đường không có sao chứ!"

Cũng không phải sao, bây giờ Mộng La người ta không thể tự mình một người đến đấy, bên người không chỉ nhiều hơn một cái to con, trong bụng còn thêm một cái đầu nhỏ đây này!

Ba Mộc dìu nàng, không ngừng cười ngây ngô "Không có việc gì không có việc gì, trên đường tốt lắm!"

"Đúng rồi!" Đột nhiên nhớ tới cái gì "Ta như thế nào nghe nói Ngô đại ca muốn kết hôn chính là nam nhân? Vậy còn Thạc nhi!"

"Ah!" Hôm nay mặt mo lần thứ hai đỏ lên "Chính là Thạc nhi!"

"Cái gì?" Trăm miệng một lời!

Ách, trong dự liệu!

"Thạc nhi là nam!" Lại là trăm miệng một lời!

Ách…

Cả buổi Tạ Mộng La mới tiếp nhận được sự thật này, Ba Mộc lộ ra bình tĩnh hơn, hắn yêu ai mặc hắn, chỉ cần vợ ta cùng oa nhi không có việc gì là được!

Lại là một hồi tiếng xe ngựa "Trẫm thế nhưng lại tới chậm rồi hả?"

Người của lâu đài miễn cưỡng quỳ xuống, người ngoài đến chúc mừng thế nhưng mà một vạn lần khẩn trương, Hoàng Thượng cũng đến rồi, không phải đùa được đâu!

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ha ha, bình thân, hôm nay đại hôn Hoàng đệ, đặc biệt cho phép mọi người không cần hành lễ!" Mừng rỡ hào phóng.

Coi như ngươi thức thời, nếu không phải đương gia sớm có nói trước, lần này cũng không bái ngươi.

Tô Ngữ Đường đối với Ngô Thế Huân gật đầu cười cười, cám ơn nể tình!

Cười đáp, chuyện nhỏ chuyện nhỏ!

Chap59: Kết hôn 4

Giữa trưa tuyết rơi nhẹ, đến khi mặt trời xuống núi vậy mà càng lớn rồi, gió không mạnh, nhưng bông tuyết to như lông ngỗng, nhàn nhã chậm rãi tùy ý bay, lộ ra ánh đỏ đèn lồng Mục Phong Bảo, càng giống cảnh đẹp trong tranh.

Khách nhân được đưa đến phía sau núi, sắp xếp đủ đèn dầu, cánh hoa theo bông tuyết đồng thời rơi xuống, trên mặt đất dày đặc một tầng, khách nhân càng khen không dứt miệng "Bực này cảnh sắc, kỳ quan ah! Cảnh đẹp ah!"

Viện bên kia…

"Mau mau! Khăn cô dâu!"

"Trâm cài tóc còn chưa có mang đây này!"

"Ai nha, cánh tay, nhanh duỗi tay áo, tay áo!"

"Trâm cài tóc! Trâm cài tóc đây!"

"Như thế nào bờ môi lại không đủ đỏ! Ngươi vừa rồi ăn cái gì!"

"Hồng bào đâu!"

"Giày! Giày!"

– . -…

Điệu bộ này, phòng ốc cũng sắp bị huỷ rồi…

Rốt cục chờ đến giờ lành ra cửa, đắp lên khăn cô dâu, do từ hỉ nương dẫn đến phía sau núi.

"Đến rồi! Đến rồi! Mau thả pháo!"

Pháo rộ lên, đỏ hồng náo nhiệt! Mấy cái hài tử vây quanh vỗ tay, cười đùa vui vẻ.

Đến nơi, đem tay Mân Thạc để vào lòng bàn tay rộng của Ngô Thế Huân, trước mắt tân nương che khăn cô dâu, tưởng tượng được phía dưới vải đỏ nhất định là tuyệt thế dung nhan.

"Thạc nhi lạnh sao?" Cúi người hỏi thăm.

Nhẹ nhàng lắc đầu, một thân màu đỏ hỉ phục, tư thái lay động lòng người, tại đây dưới hoa tuyết càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

"Nhất bái thiên địa!"

Âm thanh hoan hô trầm trồ khen ngợi không dứt.

"Nhị bái cao đường!" Ngô Thế Huân không có cha mẹ, từ nhỏ theo sư phụ ở bên trong lâu đài lớn lên, cho nên bái chính là Đại nương cùng Đại trưởng lão.

"Phu thê giao bái!"

Giữ chặt tay của hắn, cuộc đời này đều là người của ta!

Pháo hoa hợp thời vang lên, thẳng tắp bay lên bầu trời nở rộ!

"Ah, pháo hoa!" Vén lên khăn cô dâu, thích xem nhất pháo hoa rồi!

"Ai ôi!!!!" Lục nương tranh thủ thời gian chạy tới, một bả kéo xuống khăn cô dâu, "Tiểu tổ tông, đã nói không thể mở ra cơ mà!"

Chỉ một thoáng kia, mọi người liền không còn tâm tư xem pháo hoa, chỉ còn mấy cái hài tử xem bất diệc nhạc hồ. Không hổ là tuyệt thế giai nhân!

Trường đại trong mây, mắt như hàm tinh, da thịt thắng tuyết, môi son anh đào…

"Thạc nhi cũng muốn nhìn…" Cúi đầu ủy khuất.

Sủng nịch cười, đưa tay kéo xuống khăn cô dâu "Vậy xem đi a!"

"Nhưng là bây giờ vẫn không thể…"

Ngắt lời hắn, tới gần 'Chỉ cần ngươi thích!"

Ôm hắn vào lòng (má ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy nè??? Xỉu)

Chap60: Tiểu lão hổ

Kết hôn mà! Động phòng hoa chúc mà! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng mà!!

Kết quả là, Mân Thạc lại hai ngày không có xuống giường.

– . –

Khách nhân lục tục trở về, vừa đi vẫn không quên châu đầu ghé tai "Tuyệt sắc ah tuyệt sắc!" "Trách không được đây này!" "Ta nghe nói tân nương vừa trở thành hồng thân vương!" "Tuy đẹp thì dùng thế nào ah, đến cùng vẫn là cái nam nhân!" "Ai, ngươi vậy là không hiểu rồi, Ngô bảo chủ lấy được tân nương như hoa như ngọc, mấy ngày nữa chơi ngán lại nạp thiếp nối dõi tông đường đấy!" "Thì ra là thế, Thẩm huynh cao kiến!"

Ah ah ah ah ah ah ah!

Pháp trị xã hội! Mặc niệm, pháp trị xã hội!! Không thể giết người! Không thể giết người!!

Nổi giận đùng đùng trở về! Ta muốn cho mấy cửa hàng sinh ý Mục Phong Bảo vĩnh viễn biến mất!!

Mơ hồ dụi mắt "Huân Huân làm sao vậy?"

Uống trà! Bình tĩnh!

Ôn nhu "Không sao, Thạc nhi tiếp tục ngủ a!"

"Ưm!" Thật kỳ quái.

Cho tới trưa nay Ngô Thế Huân đều không thoải mái, mặt than cả buổi, người trong lâu đài ai thấy hắn đều đi đường vòng…

"Huân Huân! Huân Huân!"

Còn chưa thấy bóng người thanh âm đã truyền đến, đây là có chuyện gì vui vẻ như vậy!

Quẳng xuống giấy bút đi nghênh hắn, chỉ thấy một cái tiểu cầu nho nhỏ cẩn thận từng li từng tí ôm một cái tiểu cầu khác, đằng sau còn có hai nha hoàn đi theo.

Đây là… Tiểu lão hổ?

Tiểu lão hổ cũng không thật sự là lão hổ, Cửu nương vừa sinh nhi tử, bởi vì lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, cho nên gọi Tiểu lão hổ, nhũ danh này là Mân Thạc đặt cho.

"Ngươi như thế nào lại bế nó?" Nhìn đứa nhỏ trước mắt vẻ mặt hưng phấn.

"Cửu nương để cho ta ôm đấy! Nàng nói nàng bất tiện không ra ngoài được, lại để cho ta ôm đến cho ngươi nhìn!" Mặt mày hớn hở thanh linh cực kỳ.

Quả nhiên là đáng yêu! Phấn phấn nộn nộn, một đôi mắt to đen nhánh qua lại nhìn, nắm tay nhỏ giơ lên… Vậy mà còn có thể ngáp!

"Huân Huân, nó ngáp này!" Càng là mừng rỡ, như nhặt được bảo bối.

Đem hài tử đặt trên giường, mở ra chăn nhỏ trên người, bên trong là cái yếm màu đỏ chót Tam nương làm cho, bắp chân loạn đạp, thịt ục ục, trơn mượt! Mân Thạc liền ngồi xuống lúc sờ sờ bàn chân nhỏ, lúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, hưng phấn vui vẻ, chính mình là lần đầu tiên trông thấy hài tử nhỏ như vậy!

Ngô Thế Huân đứng phía sau hắn, trong nội tâm nói không nên lời là cái tư vị gì.

Hắn cũng ưa thích hài tử, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận cưới Mân Thạc, cũng tuyệt không có ý muốn tái giá, chỉ nguyện Mân Thạc có thể vui vẻ lớn lên, chỉ mình có khả năng bảo toàn hắn cả đời vô ưu vô lự.

Mân Thạc mặc dù là hài tử, nhưng cũng không ngốc, mấy ngày đầu mới kết hôn cảm giác vui vẻ đi qua, cùng Tiểu lão hổ mỗi ngày càng thân thiết, cũng đau đớn, lần đầu tiên nhấm nháp đến hương vị đắng chát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro