Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link chương 5: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1cd1cac40


Rạng sáng, Jiyeon điền vào giấy xin nghỉ học vài ngày, sắp xếp hành lý để chuẩn bị rời đi.

Khi cùng bạn cùng phòng ra ngoài đi học, Jiyeon nhìn thấy một cô gái đứng ở sảnh kí túc xá. Đó không phải là lần đầu tiên nàng bắt gặp, Jiyeon đoán rằng cô gái này có lẽ ở tòa nhà kí túc khác, mỗi lần nàng gặp đều thấy cô ấy đợi bạn ở tòa nhà này.

Jiyeon vừa đi qua cô gái đó, nghe thấy Soobin đi bên cạnh bỗng dừng lại, thắc mắc hỏi: "Chị có phải là tiền bối Kim Jiyoo không?"

"Kim Jiyoo?"

Jiyeon quay lại nhìn cô gái với vẻ bối rối, Jiyoo cũng quay đầu, ánh mắt chạm vào mắt Jiyeon. Jiyeon mắng cô ấy và Hyunjung suốt cả đêm, thấy cô ấy đứng trước mặt mình vào sáng sớm khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng tránh ánh mắt của Jiyoo.

Jiyoo cùng tuổi với Hyunjung nhưng cô ấy là sinh viên năm cuối khoa Nghệ thuật. Hyunjung mắc bệnh nặng khi mới 9 tuổi, lúc đó cô bị sốt cao liên tục nên đã nghỉ học một năm, từ đó cô và anh trai sinh đôi của mình chia làm hai khối. Nếu không phải Hyunjung học muộn năm đó, có lẽ sẽ cùng lứa với Jiyoo.

Trong số ba cô gái trước mặt, Jiyoo chỉ quen mặt Jiyeon. Cô ấy đã một vài lần gặp người con gái xuất sắc về học vấn và phẩm hạnh tại trường, nhưng vì mối quan hệ không quen nên cô không bao giờ chào hỏi thân mật, và Soobin đối với Jiyoo cũng khá xa lạ.

"Ừ, vâng, xin hỏi bạn là ai?"

"Tên em là Park Soobin. Jiyoo unnie, em là người bạn tốt nhất của Hyunjung unnie trên thế giới này, cô ấy thường nhắc đến chị trước mặt em, có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên đấy."

Hyunjung thường nhắc đến cô ấy?

Jiyeon bề ngoài trông có vẻ điềm tĩnh và tự tin nhưng trong lòng đang nghiến răng. Cho đến khi ngồi trong lớp học cùng mọi người, nàng vẫn thấy ghen tị, mặc dù Jiyeon không thừa nhận rằng cảm giác đang bùng cháy trong lòng nàng là ghen tị.

Cái ống hút của hũ sữa chua trong miệng đã bị răng của Jiyeon mài thành hình răng cưa.

Quả nhiên, nàng có quan hệ "không quen" với Hyunjung, thậm chí nàng còn không biết cô ấy có bạn bè thân thiết nào và cô ấy thường nhắc đến tên ai.

Sau giờ học, Jiyeon không kìm được tìm cơ hội hỏi Soobin:

"Yah, Kim Hyunjung... thường nhắc đến Kim..."

Khi cái tên sắp thoát khỏi đầu môi, dường như khuôn mặt xinh đẹp ấy và hình ảnh Hyunjung chơi trò chơi uống rượu sẽ hiện lên ngay trước mắt, cảm giác tức giận vô cớ ngay lập tức lại trỗi dậy trong lòng Jiyeon, nàng cố ý bỏ qua tên của Jiyoo và tiếp tục hỏi: "Thường nhắc đến... cô sinh viên của khoa Nghệ thuật đó à?"

"Sao đột nhiên lại tò mò chuyện này thế?"

"Chỉ hỏi vậy thôi."

"Haha, Hyunjung unnie đương nhiên là chưa bao giờ nhắc tới đâu." Soobin đang tập trung chơi điện thoại và không để ý đến cảm xúc lẫn lộn trên nét mặt của Jiyeon, cô ấy tiếp tục bình thản trả lời: "Em chỉ muốn nhân cơ hội để làm quen với nhiều bạn trẻ ở khoa Nghệ thuật hơn thôi. Bố em nói nếu có nhiều bạn thì sẽ không bao giờ thua thiệt. Hyunjung unnie mỗi ngày cứ như khúc gỗ ấy, trong trường chỉ có mỗi em và Son Juyeon, cô ấy cũng không nhớ đến người nào khác."

"Thật à?"

"Tất nhiên. Còn chị đấy, hãy chú ý tới Hyunjung unnie, cô ấy gần đây luôn hỏi thăm về chị và tiền bối Lim. Đừng để cô ấy phá hỏng chuyện của chị lần nữa."

Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trở nên thoải mái hơn, khóe miệng vẽ lên nụ cười tự tin, duyên dáng đưa tay vén lọn tóc bên tai, giọng nói đầy hiểu biết: "Cô ấy quan tâm chuyện đó là vì lý do gì nhỉ?"

"Ai biết được chứ. Nhưng mà Hyunjung unnie chưa chắc đã thích cùng một kiểu người đàn ông với chị phải không? Chắc cô ấy không phải ngồi cả đêm ở kí túc xá của chúng ta chỉ để làm cho chị chia tay đâu đúng không?"

Soobin nhớ đến buổi sáng sinh nhật năm hai của Jiyeon, lại cảm thấy rùng mình, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn cười nhẹ của Jiyeon và lại nghĩ đến một sự việc khác: "Cơ mà, em quên, buổi tiệc chuyển nhà của chị ấy, em chưa có cơ hội nói với Hyunjung unnie, chị muốn mời cô ấy đến chơi cùng chúng ta không?"

"Không cần, chị chỉ mời bạn bè cùng ngành thôi."

Sau khi Jiyeon và Soobin tạm biệt nhau, nàng cầm giấy nghỉ phép đi tìm giáo sư ký xác nhận. Khi bước ra ngoài cửa lớp, gặp hai sinh viên đã về sớm và được biết giáo sư hiện đang dạy ở lớp 2 Truyền thông. Vốn tưởng rằng mấy ngày nay sẽ không gặp được Hyunjung, nhưng bây giờ nàng lại mong hai người sẽ sớm gặp nhau.

Bước đến lối đi ở cửa sau của lớp học, nàng cầm cuốn sách giáo khoa và cau mày nhìn qua cửa sổ.

Ngành Truyền thông phải nộp báo cáo cuối mỗi tháng. Lần này, Hyunjung chỉ nộp một bản thảo bằng văn bản mà không có bất kỳ hình ảnh video nào, vì vậy giáo sư rất không hài lòng và cho cô ấy 0 điểm bài báo cáo lần này.

Hết tiết học, hầu hết sinh viên đã bắt đầu rời đi, chỉ còn Hyunjung ở lại một mình. Khi chỉ còn giáo sư và Hyunjung trong lớp, Hyunjung bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, tiến tới trước mặt giáo sư, người có mối quan hệ tốt với cô ấy, và thể hiện sự dễ thương.

"Giáo sư nim ~ Dự án em đang làm thực sự là về vấn đề tin tức xã hội, tạm thời chưa thể tiết lộ. Cho em thêm một tuần nữa, em chắc chắn sẽ nộp một báo cáo khiến thầy tự hào, được không ạ ~"

"Kim Hyunjung, em hoàn toàn có thể chọn đề tài phim ngắn hoặc làm một bộ phim ngắn về chủ đề nhẹ nhàng, không phải lúc đi MT đã quay được nhiều tư liệu sao? Tại sao lại chọn làm tin tức xã hội?"

"Em... em thích tin tức xã hội mà ~"

"Kim Hyunjung, em còn đang suy nghĩ ý định chuyển ngành sao?"

Bị nhìn ra tâm ý, Hyunjung cúi đầu im lặng. Lúc đầu cô thân thiết với Soobin, cô luôn tìm hiểu về chương trình học của ngành Báo chí, trong suốt ba năm qua, mỗi lần làm bài tập lớn của bộ môn Truyền thông, cô đều chọn chủ đề liên quan đến tin tức báo chí. Mục đích là để tạo ra ấn tượng rằng cô thích hợp hơn với báo chí cho các giáo viên khác, nhưng cơ hội sinh viên chuyển ngành trong kỳ học dưới năm hai chỉ có một suất, Hyunjung không đậu. Vì vậy cô mới kiên trì đến năm thứ ba.

"Những gì em quay bây giờ ngày càng trưởng thành hơn. Kỹ năng của em đều có trên truyền hình tổng hợp, thà là hãy tập trung quay một bộ phim ngắn, tin tức xã hội hoàn toàn không thể phát huy hết tài năng của em. Em có thể viết một bản tin như Kim Jiyeon được không, có sâu sắc và tận dụng kỹ năng ngôn ngữ như trò ấy được không? Con bé này, đừng cố nữa, em hợp với truyền thông, đừng làm tin tức nữa."

Đây không phải là lần đầu tiên Hyunjung nghe được những lời này, lần này cũng không ngoại lệ, xem những lời này như gió thoảng qua tai, cô cầm sách trên tay và tập trung vào báo cáo lần này:

"Giáo sư, làm ơn, em sẽ làm lại bài tập. Xin thầy đấy, điểm 0 này sẽ khiến cố vấn lại bắt em đi làm việc ở thư viện. Gần đây em không có thẻ sinh viên, đi vào đi ra không tiện lợi. Giáo sư... em..."

"Được rồi, được rồi." Giáo sư nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Nếu em thực sự muốn làm đề tài tin tức, thầy sẽ cho em hai ngày, chiều ngày kia vào giờ này, thầy muốn thấy sự kiện tin tức xã hội mà em nói."

"Hai ngày? Một tuần được không ạ? Bảy ngày?"

Giáo sư cau mày, không nói một lời, ôm giáo án trên tay rời khỏi lớp, để lại một mình Hyunjung trong lớp vò đầu phát điên.

Và tất cả những điều này đã vô tình bị Jiyeon đang đứng ở cửa sau của lớp học nhìn thấy.

Gần đây Hyunjung cảm thấy rất xui xẻo. Mấy ngày nay, cô nhờ Juyeon đưa cô đến công ty quản lý của Luda và canh giữ vài ngày, cuối cùng cô chẳng được gì ngoài cảm giác mình là một người hâm mộ theo đuổi ngôi sao nổi tiếng, "mối thù" khó trả chỉ có thể giữ trong lòng; Cô nghĩ rằng có thể đưa ra đề án xã hội để nộp báo cáo, nhưng cũng không có bất kỳ thành công nào trong những ngày qua; Vài ngày không gặp Jiyeon, khi quay lại cô nghe đồn về việc nàng đang hẹn hò với ai đó; Cô còn thua trò chơi trong bữa tiệc tối, và nếu không có sự giúp đỡ của Jiyoo, cô suýt phải hôn một người bạn nam cùng lớp xa lạ.

Cô công chúa nhỏ của Mapo ngày xưa, lúc này đang phải năn nỉ giáo sư tha thứ cho mình một cách khiêm nhường, không ngờ khi quay lại, cô nhìn thấy Jiyeon, người mà trong mắt giáo sư có thể viết ra "bản tin sâu sắc", đang đứng ngay trước mắt mình, tâm trạng của cô tràn ngập cảm giác xấu hổ và thất bại không rõ nguyên nhân.

Hyunjung đeo balo, che mặt giả vờ không nhìn thấy Jiyeon, bước chân người nào đó đến gần cô, cô chỉ nhìn vào đôi giày của Jiyeon và nói: "Sao em lại ở đây?"

"Em đến gặp giáo sư để ký giấy."

"Thầy vừa mới đi rồi."

"Em thấy rồi."

"Vậy sao em không nhanh đuổi theo đi."

Gần đây, mỗi khi giáo sư nhìn thấy Hyunjung là cảm thấy đau đầu, nhưng mỗi khi gặp Jiyeon sẽ luôn tỏ ra tự hào. Hyunjung vỗ đầu, vào thời điểm quan trọng như vậy, cô không kịp để ý đến những điều khác, cô giữ chặt cổ tay của Jiyeon như cọng rơm cứu mạng:

"Jiyeon, chẳng phải giáo sư rất thích em sao? Em có thể giúp chị nói mấy lời tốt đẹp được không?"

Cổ tay của Jiyeon mảnh khảnh và Hyunjung mỗi lần đều có thể nắm chặt. Khi lòng bàn tay chạm vào Jiyeon, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người lướt qua nhau. Lúc còn ở trung học, khi Jiyeon vội về nhà, Hyunjung không chịu buông tay nàng, cũng đã từng nắm chặt như vậy. Lúc đó, Jiyeon nói rằng tay nàng sắp bị Hyunjung nắm gãy rồi.

Hyunjung nhìn vào đôi đồng tử của Jiyeon, hồi tưởng về gương mặt ngây thơ của nàng khi còn nhỏ, về mái tóc nâu đỏ dưới ánh nắng mặt trời, về những sợi tóc bay trong làn gió nhẹ. Lần này, trước khi Jiyeon rút tay khỏi tay cô, cô đã tự buông ra trước, lo mình sẽ nắm chặt làm đau nàng.

Hyunjung hạ thấp tư thế và giả vờ cầu xin lòng thương xót, giống như những đợt sóng dâng lên liên tục đánh trôi những công trình mà Jiyeon đã xây dựng suốt đêm.

Jiyeon vẫn sẽ mềm lòng với cô, giống như trước đây nàng sẽ dựa vào bức tường ở cửa nhà lắng nghe Hyunjung nói dông dài chỉ để lấy lòng nàng, không để nàng bước vào nhà quá sớm. Jiyeon sẽ không có khả năng tự vệ và sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ánh mắt sáng của Hyunjung và giọng nói dồn dập mà nàng từng say mê.

Nhưng Kim Jiyeon vẫn giữ thái độ không chịu thua kém: "Sao cũng được, em không giúp."

Sau đó, nàng quay người rời khỏi lớp học.

Giáo sư gặp Jiyeon ở hành lang, cái cau mày cuối cùng cũng giãn ra. Giáo sư nhìn Jiyeon, học trò kiêu hãnh của mình, với vẻ mặt tự hào đúng như Hyunjung nghĩ. Tuy nhiên, Jiyeon bị Hyunjung theo sát, người khiến ông lo lắng, khiến ông mang nỗi buồn về việc không thể làm cho sinh viên của mình trở nên xuất sắc hơn.

"Kim Hyunjung, em thực sự cần phải học hỏi trò Kim Jiyeon. Hãy xem trò ấy học tốt chuyên ngành của mình như thế nào. Cấp trên tại đài truyền hình đều khen ngợi trò ấy."

"Vâng vâng! Giáo sư nói đúng!"

Hyunjung lúc này không có thời gian suy nghĩ ẩn ý của giáo sư,​ chỉ đang nghĩ cách kéo dài thời gian để nộp lại bài tập. Cô kiễng chân lên nhìn tờ giấy xin nghỉ để thực tập do Jiyeon đưa cho, với giọng vui vẻ lấy lòng giáo sư, cô lập tức bày tỏ:

"Wow, chữ viết tay của bạn học Kim Jiyeon đẹp và rực rỡ quá, em gần như mù mắt với sự chói lóa của nó. Không ngạc nhiên gì khi bạn học Kim Jiyeon là một sinh viên xuất sắc mà giáo sư đã dạy dỗ cho ngành Báo chí Quốc gia chúng ta!"

Những lời này thậm chí còn từ miệng của Hyunjung liên tục tuôn ra. Jiyeon ngạc nhiên nhìn cô. Chẳng trách Soobin lại nhắc đến việc Hyunjung luôn sống nhún nhường vì số tín chỉ của mình.

"Hừm, cảm ơn bạn đã chịu khó khen ngợi tôi, bạn học Kim Hyunjung." Jiyeon bất lực lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp và có chút đồng cảm.

Giáo sư nói rằng sẽ ký tên cho Jiyeon trên hành lang, nhưng không tìm thấy chỗ nào để đặt giấy. Hyunjung thấy vậy, lấy ra quyển sách của mình đặt dưới tờ giấy của Jiyeon.

"Thầy xem này sách em dày lắm! Để thầy đặt lên đây ký sẽ tiện lợi hơn, viết sâu hơn!"

Jiyeon rất ấn tượng với phương pháp nói chuyện với giáo sư của cô. Nàng không ngờ rằng Hyunjung, người đang dần bước vào đời sống xã hội, lại có thể mưu mẹo như vậy trước mặt giáo sư. Tuy nhiên, Hyunjung từ nhỏ cũng biết cách dùng mưu mẹo với Jiyeon nghiêm túc, dường như cô không chỉ đối xử với Jiyeon như vậy, mà bản chất tính cách của cô cũng như vậy.

Giáo sư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi nhìn thấy Jiyeon, vì vậy Hyunjung nhân cơ hội thăm dò hỏi:

"Giáo sư, thầy có vui không khi Jiyeon được nhận vào SBS?"

"Tất nhiên rồi!"

"Vậy, có thể cho em một số ngày nữa để hoàn thành báo cáo được không?"

Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không? Jiyeon gần như cảm thấy thích thú trước logic không biết xấu hổ của Hyunjung.

Giáo sư chỉ thở dài một hơi và ngừng nói chuyện với cô. Hyunjung chán nản đến mức chỉ có thể cầm quyển sách trong tay, trông lẻ loi và bất lực.

Giáo sư suy nghĩ một chút, đóng nắp bút, ngẩng đầu nói với Jiyeon: "Jiyeon, mấy ngày nay em phải đến đài truyền hình thực tập, bài thuyết trình mà tuần trước thầy giao cho em, em hãy nhờ Kim Hyunjung giúp đỡ."

Hai mắt Hyunjung sáng ngời, thấy được một tia hy vọng.

Nhưng nghĩ lại, giáo sư đặc biệt yêu cầu Jiyeon làm việc đó, chắc hẳn là một công việc khó khăn và vất vả. Vì thế cô nghi ngờ hỏi nhỏ Jiyeon: "Là gì vậy? Có khó không?"

Jiyeon trước mặt giáo sư không biết phải nói gì, giáo sư thậm chí còn dùng đáy ly nước để gõ nhẹ lên đầu Hyunjung. Một tiếng "Cộp" khiến Jiyeon cảm thấy đau lòng thay Hyunjung.

"Em còn muốn kén chọn phải không? Hay là để Jiyeon chọn đi, một là để em tiếp tục xếp sách ở thư viện, hai là nghiêm túc viết tóm tắt các bài báo của khoa Khoa học Xã hội năm nay."

Cả hai cùng nhìn Jiyeon. Jiyeon nhất thời không nói nên lời, nhưng hiển nhiên giáo sư đang cho Hyunjung bậc thang leo xuống, hơn nữa nàng cũng không muốn Hyunjung đi đến thư viện khu Đông nơi toàn là sinh viên nam nên nói: "Để cô ấy làm PPT (PowerPoint) đi ạ, những ngày gần đây em thật sự không có thời gian để làm."

Nghĩ đến việc mình sắp đi thực tập ở đài truyền hình, thực ra Jiyeon đã thức khuya để hoàn thiện phần lớn bài thuyết trình, chỉ còn phần kết chưa làm xong.


Để giao công việc bất ngờ cho Hyunjung, lần đầu tiên Jiyeon đến ký túc xá của cô.

Cấu trúc và diện tích của các khu ký túc xá trong trường cũng tương tự nhau. Ngành Truyền thông có rất nhiều bài tập thực hành ngoại trời, Hyunjung và Dawon đều rất thích quay phim, vì vậy trong ký túc xá, các thiết bị chụp ảnh và ghi hình lớn nhỏ đã chiếm một phần không nhỏ không gian.

Jiyeon cầm một thiết bị thu âm lớn trên tay và hỏi: "Tất cả đều là chị mua hết hả?"

Hyunjung khẩn trương bước tới đỡ chặt thân máy, như sợ Jiyeon vô tình đánh rơi nó xuống đất.

"Em không chạm vào là được mà, có đắt không?"

"Ừ, các thiết bị này được thuê hoặc mượn từ các anh chị tiền bối cũ, không thể làm hỏng được. Lần trước chị làm rơi cái ống kính, phải bồi thường cho trường rất nhiều tiền luôn đấy."

Có phải vì vậy mà chị phải đi làm việc tại cửa hàng tiện lợi không? Jiyeon tiếp tục hỏi:

"Học cái này tốn nhiều tiền không?"

"Không sao đâu, dù sao đó cũng là tiền của bố mẹ chị mà."

Trên bàn của Hyunjung có một cái máy giống như thiết bị gọi từ xa, Jiyeon cố ý nắm lấy và tung nó lên:

"Thế cái này là cái gì, ngành Truyền thông các chị sao mà giống như thám tử vậy."

"Yah yah yah! Đừng vọc vạch cái này nữa ~ Sao em như con nít thế."

Hyunjung lại cẩn thận lấy lại thiết bị từ tay Jiyeon, sắp xếp cẩn thận và lúng túng giải thích:

"Vì sẽ có một số cảnh quay ở trên núi, để tương tác tốt hơn với người đang xem hệ thống giám sát trên mặt đất nên cần đến cái này."

"Vậy à."

Hyunjung lúc này vẫn nhăn mày lo lắng giống hệt như trước đây. Jiyeon thấy cô như vậy, ký ức dường như quay về quá khứ, nhìn Hyunjung cười và nói:

"Không phải từ nhỏ chị đã không biết gì về máy móc sao, không ngờ bây giờ chị còn biết sử dụng những thứ này. Em nhớ lần đó chị đến nhà em nghe nhạc, còn làm hỏng cái máy quay đĩa của mẹ em."

Jiyeon mỉm cười không chút dè dặt và hiếm khi đề cập đến quá khứ của hai người với Hyunjung.

"Dĩ nhiên cái máy hát đó cuối cùng chị cũng đã sửa được, nhưng em đã lừa chị rằng nó vẫn bị hỏng, bắt chị phải đãi em ăn cá viên suốt một tuần."

Trong ba năm kể từ khi vào trường, hai người hiếm khi nói về quá khứ như bạn bè như vậy. Đây là lần đầu tiên Jiyeon cố gắng hòa nhập vào cuộc sống đại học của Hyunjung. Cách họ dễ dàng hòa hợp với nhau cũng không tệ.

Hyunjung sao chép tài liệu liên quan từ đĩa dữ liệu của Jiyeon và phát hiện ra Jiyeon đã hoàn tất một phiên bản PPT dài tới 40 trang.

"Em sắp làm xong rồi sao? Tuyệt vời!"

Hyunjung hào hứng làm tư thế vạn tuế: "Chị cứ tưởng tối nay sẽ không thể đến câu lạc bộ được chứ. Jiyeon à cảm ơn em, em thật sự là cứu tinh của chị mà."

Tuy nhiên, sau khi nghe thấy từ "câu lạc bộ", Jiyeon lại trở nên không hài lòng.

"Tại sao chị lại muốn đến câu lạc bộ?"

"Gần đây có nhiều tân sinh viên có sinh nhật, nên có buổi tiệc sinh nhật dành cho tân sinh viên."

Hyunjung lướt qua rất nhanh, nhưng vừa đến trang cuối cùng, Jiyeon đã trực tiếp xóa PPT khỏi đĩa dữ liệu mà không chút do dự.

"Trời đất! Em xóa đi làm gì."

"Thoạt nhìn, bản thảo ở đây là do em viết, giáo sư có thể sẽ nhận ra. Chị đã đọc rồi, vậy chị có thể phân tích logic ngay lập tức và làm lại nhanh chóng thôi."

"Nhưng... ít nhất hãy đợi chị ghi chú lại, hoặc trực tiếp..."

"Trực tiếp sao chép lại sao!"

"Em nói gì thế, chị trông giống loại người như vậy sao?"

"Giống."

Có thời gian đến câu lạc bộ và buổi tiệc, nhưng không có thời gian cho việc học. Có lẽ việc không làm xong báo cáo kia cũng là do lười biếng. Jiyeon tức giận, ước gì có thể đứng ngay đây và bắt người kia làm lại PPT từ đầu đến cuối.

Jiyeon rút đĩa dữ liệu ra, bấm chuột và vô tình chạm vào mu bàn tay Hyunjung. Hai bàn tay họ chạm nhau, sự tiếp xúc của đầu ngón tay giống như một công tắc của vùng nhạy cảm trên cơ thể. Bầu không khí ngày hôm nay rất tốt. Hyunjung nghịch ngợm đảo bàn tay lại và nắm lấy tay của Jiyeon.

Nhưng Jiyeon có vẻ bảo thủ và nghiêm túc, lập tức rút tay lại. Nàng giả vờ giữ bình tĩnh khi cất đĩa dữ liệu vào túi.

Jiyeon nói muốn rời đi, Hyunjung không muốn buông tay, nhưng cũng không dám giữ lại. Trong những ngày gần đây, Jiyeon gần như là người chủ động hôn. Dù Hyunjung có ý định như vậy khi ở bên Jiyeon nhưng lại không biết phải nói làm sao.

Hyunjung tiễn nàng ra cửa, trước khi rời đi Jiyeon muốn nói hôm nay mình sẽ chuyển đi, nhưng nàng kiềm lại lời nói, nghĩ rằng dù sao Soobin cũng sẽ nói cho cô biết.

"Em muốn nói gì?"

"Không có gì, em đi đây."

"Nhưng hôm nay chỉ có mình chị ở kí túc xá."

Bàn tay Jiyeon đặt trên cán cửa cứng đờ, trong lòng có chút sáng tỏ. Chẳng trách khi ở tòa nhà giảng dạy Jiyeon đưa đĩa dữ liệu cho cô ấy mà cô ấy không nhận; Chẳng trách khi cô nói rằng máy tính để ở kí túc xá, phải đến đây mới truyền file được. Nhận ra điều này, Jiyeon quay lại và nhìn Hyunjung đang ngượng ngùng trước cửa.

"Jiyeon, hôm nay em không muốn sao?"

"Muốn cái gì?"

Jiyeon cố ý hỏi.

Hyunjung cắn môi, cúi đầu và dùng ngón chân xoa xoa mắt cá chân của Jiyeon, dùng tay vuốt ve cánh tay của Jiyeon. Đôi tai Jiyeon đỏ bừng, cô dẫn nàng vào ký túc xá là vì muốn hôn nàng.

Jiyeon bực mình nói:

"Chuyện như thế, sau này chị tìm Kim Jiyoo là được rồi."

Nghe Jiyeon nói trực tiếp trước mặt mình, Hyunjung thở phào nhẹ nhõm.

"Ôi ôi, từ nay chị sẽ không chơi trò uống rượu nữa, chị biết em sẽ để tâm. Từ nay sẽ không còn như vậy nữa."

"Chị là chị, không cần phải giải thích với em."

"Chuyện đó..."

"Em và Lim Minhyuk không phải là mối quan hệ bạn trai - bạn gái, chỉ nói chuyện bình thường với nhau thôi. Đừng hỏi Soobin nữa, cô ấy sẽ nghi ngờ."

Jiyeon thẳng thắn thú nhận, điều này khiến trong lòng Hyunjung thêm vui vẻ.

"Thật hả?"

Nhưng Jiyeon vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, nói với giọng cảnh cáo:

"Từ hôm nay, chị đừng đụng vào em nữa, cho đến khi em quên việc chị đã hôn người khác. Nhưng, nếu chị quyết định bắt đầu mối quan hệ với người khác, cũng tùy chị, không cần phải để ý đến ý kiến của em."

Có vẻ như nàng đang nói vậy vì giận dữ, nhưng Hyunjung có thể thấy rằng Jiyeon không thực sự tức giận, mà giống như nàng đang nói những lời đe dọa vì bị ai đó cướp đồ chơi của mình. Hyunjung nghe xong không hề buồn mà thay vào đó là một nụ cười trên môi.

Hyunjung nắm góc áo của Jiyeon, kéo lại gần.

Trước đây, khi Jiyeon tức giận, Hyunjung thường sẽ đứng trên đường, đặt hai tay dưới cằm, giả vờ như mình là một bông hoa, miệng mỉm cười xin nàng tha thứ. Nếu Jiyeon vẫn không để ý đến cô, cô sẽ như bây giờ, toàn bộ cơ thể phát ra dấu hiệu không thoải mái, sau đó kéo chặt túi của Jiyeon hoặc nắm lấy góc áo của nàng, dùng thái độ đeo bám để khuất phục nàng, từng chút một khiến nàng mềm lòng.

Hyunjung vẫn là Hyunjung trước kia, nhưng lúc này, Jiyeon chỉ giả vờ lạnh lùng và nói "trẻ con", sau đó "bộp" một cái hất tay cô ra, mở cửa và rời khỏi ký túc xá.


Trong bữa tiệc chào mừng nhân viên mới của đài truyền hình, nhiều người đều vây quanh đại diện và trưởng phòng để thể hiện bản thân, ai cũng hy vọng để lại ấn tượng tốt trước cấp trên. Chỉ có Jiyeon sau khi đơn giản chào hỏi xong liền nhìn chăm chú vào ly rượu thủy tinh, nàng đang nghĩ, nếu không từ chối sự tiếp cận của Hyunjung, quay trở lại mối quan hệ trước đây với cô ấy cũng không tồi. Nhưng trong lòng không thể buông bỏ quá khứ, nàng lo mình sẽ một lần nữa yêu cô ấy, và trong tiềm thức, Hyunjung là người sẽ phản bội nàng.

Luda là MC của sự kiện tối nay, hôm đó cô ấy nhuộm tóc sáng màu, chân váy denim màu xanh nhạt kết hợp cùng áo sơ mi sọc thiết kế đặc biệt rất đẹp. Một vài chàng trai tưởng rằng Luda cũng là nhân viên nên đã đến xin số điện thoại, nhưng khi nhìn thấy người quản lý đứng bên cạnh mới hiểu rằng đó là cô gái họ không thể dễ dàng tiếp cận được.

Nhìn thấy Jiyeon ngồi một mình trong góc, Luda cầm ly rượu đỏ và đến gần, rót thêm chút rượu vào ly của Jiyeon.

"Jiyeon unnie! Cảm ơn vì tài liệu tối qua chị gửi cho em nhé. Hôm nay em được đại diện các chị khen vì có chuẩn bị tốt đấy."

Jiyeon ngước mắt lên, nhìn nụ cười tỏa nắng và ngây thơ của Luda rồi tạm thời buông Hyunjung ra. Nàng nhìn kiểu tóc mới của Luda, ánh mắt dừng lại ở đuôi tóc. Luda cho rằng Jiyeon luôn thất thần vì tâm trạng không tốt nên cô ấy kể chuyện về một stylist mà Jiyeon không quen biết. Hai người không ngờ đã bắt đầu trò chuyện về một salon làm đẹp không xa từ trạm truyền hình, và đến khi đó, nụ cười tự nhiên mới hiện lên trên khuôn mặt của Jiyeon.

"Nhưng Luda, kiểu tóc này rất hợp với em. Tối nay trông em rất đẹp."

"Thật sao? Em đẹp đến mức nào?"

"Ừm..." Jiyeon vẫn không thể không nhớ đến Hyunjung, cười nói: "Vì quá xinh đẹp và quá chói lọi, chị gần như mù luôn rồi đấy."

Vào ngày hôm đó, Mk Entertainment nhân cơ hội giới thiệu nhóm nhạc nữ mới ra mắt đã biểu diễn trên sân khấu. Luda nhìn những cô gái trẻ trung và tràn đầy năng lượng trên khán đài mà cô ấy đã từng đứng vào hai năm trước, bên dưới vang lên những tiếng hoan hô reo vang. Lúc đó, người đại diện của công ty cầm micro nói với phóng viên ở dưới sân khấu rằng đây là nhóm nhạc nữ mà anh đã luyện tập 5 năm trước khi ra mắt, chắc chắn sẽ thành công. Nhưng bây giờ, Luda chỉ còn là nền cho người khác, mọi ánh mắt đều tập trung vào nhóm nhạc nữ mới, không ai quan tâm đến nhóm "Chocome" năm xưa đã đi đâu.

Ngày hôm đó Luda hát một bài trên sân khấu và định rời đi sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhưng người quản lý của cô vẫn chỉ sắp xếp xe chuyên dụng cho những người mới. Đài truyền hình cách rất xa ký túc xá của Luda, dù sao thì cô ấy vẫn là một nghệ sĩ, việc đi tàu điện ngầm vào buổi tối với khuôn mặt trang điểm sân khấu sẽ không thuận tiện.

Luda có vẻ khó chịu, sau khi người quản lý đi khỏi, Jiyeon mới đến gần Luda và nhanh chóng nói: "Đừng về nhà, tối nay đến ở nhà chị đi."

Luda là người đầu tiên ngoài Jiyeon đến thăm căn nhà mới của nàng gần đây. Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng bếp không gian mở, và một phòng khách khoảng 30 mét vuông, cộng thêm một phòng làm việc, nơi ở cho một hoặc hai người là rất rộng rãi. Vị trí cũng rất tốt, gần đài truyền hình và trường học.

Ngôi nhà sạch sẽ đến mức Luda không dám bước lên tấm thảm bên dưới ngay cả khi đi chân trần. Lần đầu tiên đến nhà Jiyeon, với phép lịch sự, trên đường đến, Luda đã mua một con thỏ trắng, có lẽ cỡ bằng một cánh tay. Sau khi đến nhà Jiyeon, Luda đặt nó lên tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Jiyeon chuẩn bị hai ly thủy tinh. Biết vừa rồi Luda thích uống nên nàng cũng lấy sâm panh và rượu vang đỏ cho bữa tối ngày mai.

Hai người ngồi trên thảm và uống hết ly này đến ly khác.

Sau ba ly rượu, Luda có vẻ hơi say, ánh mắt mơ màng nhìn Jiyeon. 

"Jiyeon unnie, chị có biết vào ngày đầu chúng ta gặp nhau, công ty đã hắc nước bẩn cho em không?"

Jiyeon kể cho Luda nghe tất cả những gì mình đã nghe được trong quán cà phê, nhưng Jiyeon lúc đó cũng không thể làm gì được, ít nhất nàng không chắc liệu Luda có bị quản lý kéo ra ngoài để ngăn chặn tin đồn hay không.

"Em là trưởng nhóm của nhóm em. Sau khi nhóm ra mắt, chúng em vẫn không có gì nổi bật. Em đặt nhiều áp lực lên bản thân, nhưng không có việc gì là chỉ cần cố gắng thì sẽ ổn cả, vì vậy em cũng đã từng cảm thấy buồn một thời gian. Khi đó, một chàng trai bước vào cuộc sống của em, em không thể hẹn hò và cũng không muốn hẹn hò, nên em luôn từ chối anh ta. Nhưng anh ta nói hiểu công việc và nghề nghiệp của em, và chúng em vẫn duy trì một mối quan hệ như bạn bè thân thiết."

Vào cái đêm Luda gửi một tin nhắn khác cho Jiyeon, cô ấy đã quyết định rằng mình nên thông báo cho Jiyeon về danh tính của mình vào thời điểm đó.

Luda tựa đầu vào đầu gối, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jiyeon rồi nói tiếp:

"Anh ta lúc nào cũng nói muốn làm bạn, nhưng lại nói dối với bạn bè rằng em rất dính lấy anh ta, cuối cùng anh ta còn bỏ rơi em. Thực ra anh ta luôn có một người bạn gái ở trường."

Dù Jiyeon là một người đần độn thì cũng đoán được người đàn ông mà Luda đang nói đến là ai. Mọi chuyện diễn ra đã lâu, Jiyeon không còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Nàng bình tĩnh nói:

"Chị xin lỗi, chị không biết lúc đó anh ta đã làm thế với em."

"Bố mẹ em ly hôn và lập gia đình riêng từ nhiều năm trước. Em sống trong ký túc xá do công ty sắp xếp. Hiện tại các thành viên đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình em. Mỗi khi tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, em luôn có cảm giác như mình là đứa trẻ mồ côi."

Nghe Luda tâm sự, Jiyeon không thể không nhớ đến quá khứ của mình. Bố nàng đã từng có người phụ nữ bên ngoài khi còn trẻ, vì vậy mẹ của Jiyeon đã chia tay với ông ta. Bố của Jiyeon là một người có uy vọng, các bậc lớn tuổi trong gia đình không cho phép bố mẹ cô ly hôn. Do tức giận, mẹ của Jiyeon đã đưa nàng đến Seoul. Trên giấy tờ, Jiyeon luôn có bố, nhưng trong cuộc sống, mẹ nàng rất phản đối việc Jiyeon tiếp xúc với bố mình.

"Đúng rồi, bố của chị là người có địa vị ở Seoul phải không?"

Jiyeon không ngờ rằng Luda rất tinh ý, chỉ sau hai lần gặp mặt, họ đã có thể đề cập đến những điều mà Hyunjung chưa bao giờ đề cập.

"Sao em lại nói vậy?"

Luda đầu tiên nhìn quanh ngôi nhà lớn nơi chỉ có Jiyeon sống, rồi nói thêm:

Đầu tiên, Luda nhìn quanh căn nhà lớn mà chỉ có mình Jiyeon ở, sau đó tiếp tục:

"Em thường xuyên đến đài truyền hình, người đưa chị đi phỏng vấn vào ngày đó là Phó Giám đốc của bộ phận tin tức, là Phó Giám đốc đấy, tất cả nhân viên làm việc tại đài truyền hình đều dưới trướng ông ấy. Để ông ấy tự mình dẫn chị lên phỏng vấn, chứng tỏ đó không phải việc đơn giản."

"Luda, chị không muốn người khác nghĩ rằng chị đến đây là nhờ quan hệ. Chị thực sự thích chuyên ngành hiện tại của mình."

Luda che miệng: "Em hiểu mà, em hứa sẽ không nói nhảm."

Hai má Luda đỏ bừng và cơ thể luôn nóng bừng vì rượu. Jiyeon đậy nắp chai và bảo cô ấy đừng uống nữa.

Luda ngồi thẳng lên và đột nhiên hỏi: "Chị bây giờ có thích ai không?"

Jiyeon im lặng một lúc, ngập ngừng nói: "Ừ, hình như chị có tình cảm với người đó vì chị quan tâm đến cô ấy*. Nhưng mà, chị luôn cảm thấy rằng cô ấy không thích chị nhiều đến vậy. Trong cuộc sống hàng ngày, chị không thấy sự khác biệt trong cách cô ấy đối xử với chị và với người khác, chị không thích người như vậy. Nên là, chị có cảm tình với một người, nhưng có vẻ cũng không có."

(*vì từ "cô ấy/anh ấy" là từ đồng âm trong tiếng Trung nên khi giao tiếp có thể gây hiểu nhầm cho người nghe)

Jiyeon rất thiếu an toàn trong mối quan hệ tình cảm, có lẽ do hoàn cảnh gia đình mình. Nàng thích người kia bám lấy mình không phải vì yêu hay chiếm hữu, mà chỉ muốn được người kia cần đến mình. Tuy nhiên, Hyunjung chưa bao giờ thể hiện rằng cô ấy không thể sống thiếu Jiyeon, và cô ấy không biết Jiyeon có suy nghĩ như vậy. Trong mắt Jiyeon, hai người dường như là những người xa lạ sống trong thời đại cổ xưa, mặc dù bây giờ họ đã có số điện thoại của nhau, họ vẫn ít gọi điện thoại, cũng không nhắn tin cho nhau. Nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Jiyeon có thể biết rằng Hyunjung muốn nàng, và cô ấy cũng rất nhớ nàng.

Nàng cảm thấy rất kỳ diệu, tại sao trong tim nàng lại có một người nhớ mãi không quên như vậy.

Luda tự nhiên cho rằng Jiyeon đang nói về một người đàn ông. Chẳng trách Jiyeon lại bị đàn anh đó lừa dối. Khi một người rời đi, người thứ hai chắc chắn sẽ đến.

"Unnie, đây là thứ rác rưởi mà chỉ cần nhìn là biết sẽ quen nhiều cô gái cùng một lúc! Chị đừng mê mẩn những người đàn ông như vậy nữa, sau này hãy hẹn hò với người chỉ yêu thương mình thôi nhé."

Luda cảm thấy thương cho Jiyeon gần như hoàn hảo trước mặt. Có vẻ như Chúa rất công bằng khi tạo ra con người. Ngài sẽ ban cho Jiyeon vẻ ngoài xuất sắc và trí thông minh kinh ngạc, nhưng cũng ẩn chứa một số điều không hoàn hảo.

Nhưng nói về tiền bối đó, bản thân Luda cũng đã từng bị lừa dối bởi vẻ ngoài và lời nói của anh ta, có một khoảnh khắc Luda lo rằng họ có thể cùng thích một loại người.

Luda nhìn thấy sự chán chường trong ánh mắt Jiyeon, không đành lòng, ôm nàng trong vòng tay, bảo vệ Jiyeon trong lòng.

"Unnie, nếu có ai bắt nạt chị, hãy nói với em và em sẽ bảo vệ chị."

Luda như một đứa trẻ, thề sẽ bảo vệ những người quan trọng đối với mình.

Jiyeon cũng cố gắng ôm lấy cơ thể của Luda. Mùi rượu thoang thoảng hòa với nước hoa của Luda, hương thơm mê hoặc người khác. Thật hiếm khi Jiyeon ôm ai đó một cách yên bình như vậy. Nàng nghĩ mình đã hiểu lý do tại sao Hyunjung luôn cần một cái "ôm", bởi vì cái ôm hóa ra lại rất yên tâm và chữa lành.

Đã sang ngày mới, Jiyeon dẫn Luda vào phòng ngủ. Nàng bảo Luda ngủ trong phòng riêng của mình, sau khi Jiyeon đóng cửa lại, nàng bước vào một phòng ngủ khác có bố cục tương tự.

Tất cả đồ trang trí trong căn phòng này đều do nàng đích thân lựa chọn và chuẩn bị trong tháng này. Nhớ lúc ăn sáng vài ngày trước, Soobin gần như đã buột miệng kể lại cách Hyunjung chuẩn bị đồ đạc hàng ngày ra sao. Ban đầu muốn tạo cho Hyunjung một chút bất ngờ, còn tưởng rằng ngoài mình ra thì Hyunjung sẽ là người đầu tiên vào nhà. Không ngờ rằng mình sẽ đưa Luda, người mà nàng chỉ mới gặp hai lần về nhà.

Ngày hôm sau, Jiyeon chính thức làm việc tại đài truyền hình. Nàng dậy từ sáng sớm và chuẩn bị bữa sáng cho hai người, đồng thời chọn một bộ quần áo phù hợp cho Luda trong phòng thay đồ.

Thấy Luda đang tắm rửa, Jiyeon dọn dẹp hai phòng ngủ. Trong khi đang trải chăn, vô tình làm rơi ví của Luda xuống giường. Nàng mơ hồ nhìn thấy một tấm thẻ trông giống như thẻ sinh viên đại học Chung-Ang lộ ra trong ví, mặc dù trong ngăn đựng thẻ chỉ lộ ra vài cm, bức ảnh trên thẻ trông quen thuộc cũng thu hút sự chú ý của Jiyeon, bởi vì thẻ sinh viên thông thường có nền màu xanh, còn bức ảnh trên nền màu trắng chỉ xuất hiện trên thẻ ra vào của Đài truyền hình Seoul, ví dụ như các sinh viên của ngành Báo chí và Truyền thông của Đại học Chung-Ang, là hai chuyên ngành thường hợp tác với truyền hình.

Jiyeon nhặt ví của Luda lên, khi muốn xác nhận cẩn thận, thì Luda đã thay xong quần áo và mở cửa. Hình ảnh cầm ví của người khác trong tay làm cho mọi thứ trở nên lạ lùng, giống như một kẻ trộm. Jiyeon vội vàng giải thích, khi dọn dẹp phòng, không may làm rơi xuống đất. Ngay lập tức nàng bỏ chiếc ví vào túi xách mà Luda mang theo.

Tất nhiên, Luda sẽ không để tâm đến điều nhỏ nhặt này. Cô ấy liên tục cảm thán vì dáng người của cả hai lại giống nhau đến vậy, quần áo của Jiyeon hoàn toàn vừa vặn với mình.

Luda hết lời khen ngợi món trứng chần và sandwich thịt hun khói trên bàn ăn.

"Em chưa bao giờ nghĩ unnie có thể làm bữa sáng kiểu Tây ngon đến vậy luôn đấy."

"Được rồi, vì không biết làm những món phức tạp nên chỉ có thể cho em ăn sandwich. Em không cần phải khen ngợi chị đâu."

"Mọi thứ unnie làm đều ngon cả."

"Vậy em thường ăn gì ở ký túc xá?"

"Bánh mì đậu đỏ."

"Bánh mì?" Jiyeon nhấp một ngụm sữa, cười khúc khích nói: "Chị có một người bạn cũng thích bánh mì đậu đỏ."

Thấy Jiyeon có vẻ nhớ nhung điều gì đó, Luda cố tình dùng dao và nĩa cào vào đĩa của Jiyeon, phát ra âm thanh chói tai.

"Unnie, sao chị có thể nghĩ đến thứ rác rưởi, người mà luôn "tốt với mọi người" vào sáng sớm thế này? Sau này cấm nhé!"

Jiyeon không trách cô ấy, nhưng cảm thấy thật tốt khi có một người bạn như Luda.

Hai người có điểm đến trái ngược nhau nên chia tay nhau ở tầng dưới căn hộ.

Gần đây, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều chú ý đến một vụ án liên quan đến một kẻ lẻn vào nhà hãm hiếp các bà nội trợ ở Seoul. Hai thực tập sinh gia nhập đài truyền hình cùng với Jiyeon đã được cử đến đồn cảnh sát để thu thập thông tin. Các phóng viên của ba đài truyền hình lớn quan tâm đến vụ án này hơn cả cảnh sát, tất cả đều muốn đưa nó lên trang nhất.

Park Jihwi, Trưởng đại diện Đài Tin tức xã hội, nói riêng với Jiyeon:

"Jiyeon, vừa gia nhập đài đã đăng ký làm phóng sự về vụ này, có nặng quá không?"

"Không có, tôi chỉ lo trưởng đại diện sẽ coi tôi như một sinh viên chỉ biết trốn sau máy vi tính viết văn bản thôi, nên tôi đặc biệt đăng ký tham gia nhóm tiền tuyến."

Jiyeon nói xong, trầm giọng nói thêm: "Đại diện Park, ngài không cần quan tâm đến lời nói của bố tôi, cứ xem tôi như một nhân viên bình thường là được."

Jihwi vuốt râu gật đầu hài lòng, đồng thời chuyển Jiyeon vào nhóm của mình để đích thân quản lý.

Tại cuộc họp buổi sáng, Jiyeon nhìn vào PPT chiếu trên màn hình và ghi chép về sự kiện xã hội này.

Trưởng đại diện đứng trước mặt mười hai phóng viên đang hoạt động và đưa ra báo cáo mới nhất:

"Bảy tháng trước, ở Seoul xảy ra 3 vụ sàm sỡ phụ nữ trên 45 tuổi. Tuy nhiên, vì sợ gây hoang mang cho công chúng, cảnh sát không công bố ba vụ án cùng một lúc. Hiện nay sau nửa năm, tên hung thủ này lại tái phạm, cùng cách thức và phương pháp như trước, có thể dự đoán là cùng một người thực hiện."

"Bảy tháng trước đã phạm tội, và trong tháng gần đây lại tái phạm?"

Hai mốc thời gian này được viết vào sổ và Jiyeon đã khoanh tròn nhiều lần. Trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, Jiyeon mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

"Theo thông tin mà thực tập sinh của chúng ta lấy ở sở cảnh sát, cảnh sát đã so sánh hình dáng cơ thể của hung thủ với những dấu vân tay mơ hồ để lại và về cơ bản đã xác định được người này là chủ của hai cửa hàng tiện lợi ở quận Dongjak, Seoul."

"Cửa hàng tiện lợi?!"

Jiyeon thốt lên trong cuộc họp, với tư cách là một thực tập sinh, nàng không thực sự thích hợp để chủ động nói, nhưng nàng hiếm khi thốt ra điều gì đó mà không cần suy nghĩ. Bởi vì nàng hoảng sợ khi nghe thấy "cửa hàng tiện lợi".

Mỗi từ khóa được ghi chép dưới đây dường như khiến Jiyeon nhớ đến "Kim Hyunjung", người đã bắt đầu làm việc bán thời gian trở lại vào tháng trước.

Một phóng viên giơ tay đề nghị: "Trong trường hợp này, chúng ta có nên cử người của mình đến cửa hàng tiện lợi trước không?"

"Có lẽ không cần, vì cảnh sát vì thiếu bằng chứng đủ để bắt giữ kẻ phạm tội, nên họ đã tìm ra người cung cấp thông tin ẩn nấp trong hai cửa hàng tiện lợi này để thu thập bằng chứng và theo dõi. Họ đã phân tích rằng tên "biến thái" này thường xuyên phạm tội theo quy luật, và sẽ tái phạm vào thứ Ba và thứ Năm tuần này. Vụ án này sẽ được phá án trong vòng một tuần. Vì vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ là làm thế nào để có được tin tức và hình ảnh sớm nhất và giành được trang nhất trước các đài truyền hình lớn."

— "Giáo sư, cho em thêm một tuần nữa, em chắc chắn sẽ nộp một báo cáo khiến thầy tự hào, được không ạ ~"

— "Tại sao lại chọn làm tin tức xã hội? Em còn đang suy nghĩ ý định chuyển ngành sao?"

— "Giáo sư, có thể cho em thêm mấy ngày được không? Bảy ngày có được không?"

Có lẽ đây mới chính là mục đích của Hyunjung khi làm việc ở cửa hàng tiện lợi. Cô ấy từ lâu đã biết rằng bản thân làm việc với nghi phạm hình sự hàng ngày và cô ấy có thể đã trở thành người đưa tin có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát.

Chẳng trách trên bàn lại có một thiết bị liên lạc không dây. Chẳng lẽ Hyunjung sẵn sàng chết chỉ vì muốn tình báo hay sao!

Ánh mắt của Jiyeon đầy lo lắng và giận dữ.

"Hôm nay là thứ Ba, nghi phạm có khả năng phạm tội. Trước tiên hãy cử hai nhóm đến thăm dò hai cửa hàng tiện lợi."

Không cần phải nghi ngờ, Jiyeon đã chủ động xung phong đến cửa hàng tiện lợi nơi Hyunjung làm việc bán thời gian, nàng kiểm tra những thứ cần thiết cho tối nay khi ngồi trên xe và hủy bỏ bữa tối tại nhà mới.

Nàng đặt điện thoại xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ. Lại nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn mới cho Hyunjung.

[Hôm nay chị rảnh không? Tài liệu mà em gửi cho chị lần trước có vấn đề, em muốn gặp chị."

Nàng cố tình yêu cầu gặp cô ấy. Nếu Hyunjung tham gia vào kế hoạch bắt giữ tối nay thì cô ấy sẽ không có thời gian để gặp Jiyeon.

[Ngày khác rồi gặp nhé, tối nay có thể chị sẽ bận lắm.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro