Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link chương 6: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1cd336813


Sau khi Luda rời khỏi nhà Jiyeon, cô ấy trực tiếp trở lại ký túc xá, sợ quản lý đến đón sẽ phát hiện ra mình đã không về nhà cả đêm. Đêm qua đã uống quá nhiều và hôm sau đầu vẫn còn choáng váng. Mười giờ sáng, đi qua cửa hàng tiện lợi quen thuộc, Luda đã đẩy cửa đi vào.

"Ding dong ~" Chuông cửa cửa hàng tiện lợi vang lên.

Luda cẩn thận quan sát quầy thu ngân, hôm nay người đứng đó là một người đàn ông cao ráo, gầy gò, không phải là Hyunjung.

Chọn hai lọ thuốc giải rượu trên kệ, khi thanh toán cô ấy lấy ví ra, bỗng nhìn thấy chiếc thẻ sinh viên quen thuộc, không kìm lòng hỏi:

"Xin lỗi... Hôm nay bạn học Kim Hyunjung không có ở đây à?"

"Chiều nay cô ấy mới tới. Cô có liên quan gì đến cô ấy không?"

"Cái đó..."

Luda đưa thẻ sinh viên của Hyunjung cho nhân viên cửa hàng.

"Đây là của Kim Hyunjung, xin hãy giao lại cho cô ấy."

Nhân viên nhìn thẻ sinh viên của Hyunjung một lúc, sau đó ngẩng đầu cười nhìn Luda hỏi: "Cô là bạn cùng lớp của Hyunjung à?"

"Không phải."

"Nhưng tôi có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu đó thì phải?"

Cách tiếp cận này sẽ khiến Luda lo nhân viên bán hàng sẽ giống như những người đàn ông khác muốn làm quen với mình, và bước tiếp theo có thể là xin số điện thoại của mình.

Đúng lúc cô đang định cúi chào lịch sự để chuẩn bị rời đi thì người quản lý của cô tình cờ dừng xe bước vào. Trên mặt mang vẻ "Cả đêm không lo về nhà". Luda không còn cách nào khác là vội vàng rời khỏi cửa hàng tiện lợi và chạy vào xe của quản lý.

Giờ làm việc của Hyunjung hôm nay là từ 3 giờ chiều đến 10 giờ 30 tối. Buổi chiều đến cửa hàng, Hyunjung mở máy tính lên, bắt đầu làm PPT do giáo sư giao. Điện thoại đang ở trong balo, dẫn đến hai cuộc gọi nhỡ từ Jiyeon đều không được trả lời.

Lúc chạng vạng, phóng viên Jiyeon và Park Jihwi đã đến cửa hàng tiện lợi sau khi thu thập thông tin xung quanh quận Dongjak.

Dù sao thì Jihwi cũng thường xuyên xuất hiện trên TV nên hôm nay anh ấy đã mặc một bộ trang phục không như bình thường và đeo khẩu trang. Nhưng vừa vào cửa liền bị ánh mắt tinh tường của Hyunjung nhận ra.

Một lý do khác khiến cô có thể xác nhận danh tính của phóng viên Park đó là Jiyeon và anh ấy đến cửa hàng cùng nhau. Họ lẽ ra nên quen biết nhau, nhưng lại giả vờ không quen biết.

Tối nay, nghi phạm có thể gây án. Các phóng viên và cảnh sát mặc thường phục đã xuất hiện gần khu vực của anh ta và xung quanh hai cửa hàng. Nhưng vào ban ngày, anh ta làm việc tại cửa hàng tiện lợi, và khi trời tối anh ta về nhà nghỉ ngơi, giống như mọi ngày trước đó, không có dấu hiệu nào bất thường.

Phóng viên Park mua một bao thuốc lá trong cửa hàng rồi rời đi, không ở lại lâu, chỉ như là đến để xem xét diện tích và quy mô của cửa hàng, anh ta đi một vòng rồi đi, thời gian ở lại không đến hai phút. Nhiệm vụ điều tra bí mật đương nhiên được giao cho phóng viên thực tập chưa từng xuất hiện trên TV - Jiyeon. Nhưng anh ấy không biết Hyunjung và Jiyeon quen nhau, Hyunjung đã biết danh tính của Jiyeon từ lâu.

Khi Hyunjung nhìn thấy phóng viên Park đi xa, cô hỏi Jiyeon, người duy nhất ở lại cửa hàng:

"Em đến đây làm gì?"

Jiyeon lấy điện thoại ra, như đang tra hỏi: "Sao chị không trả lời điện thoại của em?"

"Đừng đến tận đây chỉ để nói với chị điều này."

Hyunjung đang bận rộn với bản PPT trong tay, nhìn vào màn hình máy tính rồi hỏi:

"Em đến đây với phóng viên Park Jihwi à?"

Hyunjung đã có thể nhận ra Park Jihwi cải trang, điều này cho thấy cô ấy hẳn đã rất chú ý đến các vụ tấn công gần đây.

Jiyeon thăm dò hỏi: "Chị có biết hiện tại em đang làm gì không?"

"Chị biết." Hyunjung giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu cười đùa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Jiyeon nói: "Hiện tại em đang nhìn chị nói chuyện."

"..."

Jiyeon thường không hiểu lối suy nghĩ của Hyunjung và không có thời gian để nói đùa nên nàng đi thẳng vào vấn đề:

"Có phải "sự kiện xã hội" mà chị đề cập trước đây là tội ác do kẻ tấn công nào đó ở quận Dongjak gây ra không? Đây có phải là mục đích chị đến cửa hàng này để làm việc không?"

"Ừ. Bây giờ chị đã gần hoàn thành việc thu thập thông tin, chỉ cần hắn bị bắt thì chị có thể tổng hợp dữ liệu gần đây và mang bài làm của mình đến trường để đánh giá. Lần này chị còn giúp cảnh sát, nếu thành công thì có lẽ trường sẽ thưởng cho chị, khi đó đừng có ghen tỵ với chị đấy nhé."

"Quá nguy hiểm, nếu chị bị thương thì em..."

Lúc đầu chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ Jiyeon chắc chắn rằng Hyunjung đang tham gia chuyện mạo hiểm này, nàng có chút căng thẳng, gần như nói "em sẽ rất lo cho chị", như một lời tỏ tình. Nhưng nàng chỉ nói được nửa chừng, vì không muốn thể hiện sự quan tâm quá mức trước mặt Hyunjung, nên lập tức nói tiếp:

"Quá nguy hiểm, nếu chị bị thương thì em... nghĩ mẹ chị sẽ rất lo lắng cho chị."

Nửa câu sau của Jiyeon được nói ra với cảm giác chột dạ nên Hyunjung đóng máy tính lại để xác nhận một lần nữa.

"Em đang lo lắng cho chị, hay là em lo rằng mẹ chị sẽ lo lắng cho chị?"

Hyunjung muốn nghe Jiyeon bày tỏ nàng rất quan tâm đến cô. Tuy nhiên, Jiyeon không tập trung vào cô nữa mà nghiêm túc hỏi về lai lịch của nghi phạm, dù sao thì rất nhiều đài truyền hình cũng đang theo dõi tin tức này, Jiyeon cần lấy thông tin mà các đài truyền hình khác chưa có để chuẩn bị bài viết phụ trợ.


Lý do Hyunjung làm việc ở cửa hàng tiện lợi này cũng giống như lý do Jiyeon hỏi cô tại sao cô lại đến đây học trong lúc say vào đêm đó. Câu trả lời cuối cùng không phải là để nhận được "phần thưởng" mà cô đã nói. Tất cả đều là vì Jiyeon.

Hyunjung đã cố gắng thi vào Đại học Seoul Chung-Ang chỉ để gặp lại Jiyeon. Mặc dù hiện đang học cùng trường nhưng hai người học ở hai ngành khác nhau. Điều này có nghĩa là hướng nghề nghiệp sau này của họ cũng sẽ ngày càng xa cách. Vì vậy, suốt những năm qua, Hyunjung luôn đợi cơ hội để thi vào ngành Báo chí. Tuy nhiên, không thể chuyển ngành trong năm đầu và năm cuối, và dù đã chờ đợi cơ hội đến với mình, Hyunjung đã bị chỉ tiêu cao vào ngành Báo chí từ chối. Năm nay cô đã là sinh viên năm ba, và đối với Hyunjung, đây là cơ hội cuối cùng.

Chuyên ngành của cô chủ yếu là hậu trường truyền hình, và cô giỏi việc thể hiện qua hình ảnh nhất, nhưng ngành Báo chí đòi hỏi kỹ năng viết nhiều hơn, độ nhạy cảm với tin tức và thậm chí cả phản ứng tại chỗ khi đưa tin, hoàn toàn khác với chuyên ngành của Hyunjung.

Hyunjung luôn giả vờ buồn chán trong ký túc xá để đi theo nhóm của Soobin và Jiyeon thu thập thông tin, sau đó bí mật trở về kí túc xá viết bản tin như họ, tự thực hiện các bài tập liên quan đến chuyên ngành Báo chí. Tất cả đều là để cho mọi người xung quanh và giáo sư thấy cô quan tâm và "yêu thích" tin tức xã hội. Nhưng giáo sư nói đúng, cô không thể viết một bài báo chạm đúng vào vấn đề để công chúng đồng cảm, cũng không có khả năng nhạy bén về tin tức như Jiyeon. Mặc dù tác phẩm nhiếp ảnh của cô được giáo viên cả khoa công nhận nhưng cô vẫn bị trượt trong kỳ thi chuyển ngành vào năm thứ hai bởi bạn học khác có kỹ năng viết tốt hơn.

Cách đây nửa năm, Hyunjung làm việc ở cửa hàng tiện lợi, lúc đó cô chỉ đơn giản là muốn quay lại vấn đề vệ sinh trong kho, sau khi thu thập thông tin thì đã xin nghỉ. Một hoặc hai tháng trước, khi đang tìm kiếm chủ đề mới trên Internet, Hyunjung vô tình phát hiện ra một số trường hợp "bạo lực biến thái" xảy ra gần trường học và vẫn chưa được giải quyết. Cô học cách thu thập thông tin báo chí từ Jiyeon và tự mình đến cả trụ sở cảnh sát và nhà của nạn nhân, nhưng không có nhiều thành công. Nhưng một cách tình cờ, tên thủ phạm lại bắt đầu phạm tội.

Hyunjung đã bí mật theo dõi các hoạt động điều tra của cảnh sát nhiều lần. Mặc dù lần nào cảnh sát cũng nói "không thể cung cấp thông tin" nhưng nhờ vẻ ngoài không thể từ chối và ý chí kiên định của mình, đã tìm hiểu được một số đặc điểm của nghi phạm.

Cô lại đến cửa hàng tiện lợi, cô mừng vì trước đây khi viết phiếu phỏng vấn chỉ ghi tên trường, lớp chứ không ghi chuyên ngành Truyền thông. Cô giúp cảnh sát thu thập bằng chứng, viết nhật ký hàng ngày, và ghi chép lại thói quen uống rượu hàng tuần của chủ cửa hàng tiện lợi cũng như cách anh ta thường xuyên co giật và lạm dụng thuốc. Cô coi vụ việc xã hội kéo dài gần một năm này như là cơ hội cuối cùng để chuyển sang ngành khác trước khi tốt nghiệp đại học.

Thứ Ba tuần trước, khoảng 21h40, một bà nội trợ khác ở quận Dongjak cũng là nạn nhân. Khi đó, cảnh sát đã bắt đầu dự đoán và theo dõi hành động của một số nghi phạm nên đã đến hiện trường kịp thời để tránh gây ra thảm họa lớn. Tại hiện trường có dấu vân tay mờ, chủ cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó đã được triệu tập đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra. Tuy nhiên, vì cảnh sát không có ảnh hung thủ và anh ta đã giả mạo bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo nên đã được thả ra vào thứ Tư.

Hyunjung làm ca đêm vào ngày hôm đó và đó cũng là đêm cô gặp Luda lần đầu tiên. Ngay sau khi ông chủ từ đồn cảnh sát trở về, anh ta đã dừng lại nhìn Luda bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Mặc dù những cô gái ở độ tuổi Luda không phải là sở thích của hắn, nhưng điều đó vẫn khiến Hyunjung rất lo lắng cho cô gái này. Cô biết ông chủ đang chú ý ra ngoài cửa sổ, vì vậy cuối cùng cô nói với chủ cửa hàng rằng đó là bạn cùng lớp của cô, trước khi rời đi còn cố tình tiếp cận Luda, giả vờ quen biết và trò chuyện với cô ấy. Và lúc đó, Hyunjung cũng chân thành hy vọng có thể đưa cô ấy về nhà an toàn. Tuy nhiên, sau khi biết Luda sống gần khu vực lân cận, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, vì nghi phạm không thể ngu ngốc đến mức gây án trong bán kính 1km này, và ngày đó là thứ Tư, không phải ngày hắn "mắc bệnh".

Nhưng sau khi trở về ký túc xá, cô đã từng tỉnh giấc giữa đêm, nhớ đến tâm trạng u ám của Luda vào đêm đó, nếu cô ấy không về nhà vào ngày đó thì phải làm sao? Nếu cô ấy quay trở lại cửa hàng tiện lợi để mua bia thì phải làm sao? Liệu cô ấy có bị người nào đó theo dõi không? Hyunjung hối hận vì đã trễ, hối hận vì sao cô lại để cô ấy ở bên cạnh kẻ biến thái đó rồi đi về một mình.

Cô phải tìm ra cô ấy.

Những ngày sau đó, hết tiết học Hyunjung liền chạy ra khỏi trường, ngay cả Jiyeon cũng hiếm khi nhìn thấy mặt cô.

Hyunjung đến công ty quản lý của Luda, nhưng không thể đợi được cô ấy. Luda không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng cho lắm, Juyeon cho biết sau khi nhóm tan rã, Luda chỉ xuất hiện trên TV hai hoặc ba lần một tháng và hầu như không có lịch trình làm việc nhiều. Khi Hyunjung không tìm thấy cô ấy, cô đã đến khu dân cư mà Luda đã chỉ vào đêm đó để tìm người. Nhưng Luda dù sao cũng là một nghệ sĩ, dù có sống ở khu này, bảo vệ cũng sẽ không nói sự thật. Hyunjung cuối cùng đã chọn cách báo cảnh sát vì thẻ sinh viên của cô đã bị đánh cắp. Cô lo thẻ sinh viên của mình không đủ sức nặng nên đã cầm bút viết một cách tàn nhẫn rằng ví của cô đã bị Luda lấy trộm.

Trong khi báo án "vụ trộm" tại đồn cảnh sát, một tập mới của chương trình "Sống còn nơi hoang dã" đang được phát trên điện thoại của một sĩ quan cảnh sát.

"Anh cảnh sát! Anh có biết Luda không?"

"Tất nhiên, tôi từng là fan của cô ấy. Hôm qua khi cô ấy làm MC trên SBS, một vài đồng nghiệp của chúng tôi đã đến đó để bảo vệ trật tự, nghe nói cô ấy ở ngoài đời còn đẹp hơn cả trên máy quay."

Hyunjung nhẹ nhõm một chút. Đối với cô, tin tốt là Luda vẫn còn "sống", cảm giác tội lỗi trong lòng Hyunjung đột nhiên biến mất.

Cảnh sát lo Hyunjung sẽ báo cáo hình ảnh công việc không tốt của mình nên mới đặt điện thoại xuống, nghiêm túc hỏi: "Vậy cô sinh viên, cô viết xong chưa? Vừa rồi cô nói ai lấy trộm ví của cô?"

Hyunjung vừa định thần lại, lập tức dùng bút đen gạch bỏ tất cả dòng chữ viết trên giấy, sau đó xé tờ giấy thành từng mảnh ném vào thùng rác.

"Thật xin lỗi, tôi nhớ ra có lẽ đã bỏ vào túi xách của bạn cùng phòng, không cần báo án nữa."


Đã đến thứ Ba, lần này cảnh sát sẽ cử các nữ cảnh sát giả dạng thành nhiều bà nội trợ khác nhau, từ 20:00 đến 23:00 tại một số địa điểm vắng vẻ xung quanh khu Dongjak. không biết ai đã tiết lộ tin tức này, nhưng với tư cách là một người học (một nửa) Truyền thông, Hyunjung có thể cảm thấy gần đây các phóng viên đang nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi của họ. Vì vậy, cô ghi chép tất cả những điều này vào nhật ký hàng ngày và nộp cho cảnh sát. Cảnh sát đã tiến hành sắp xếp, danh sách tên của tất cả các phóng viên truyền hình có bằng cấp đã được thông báo tại đồn cảnh sát, Bất kỳ ai có giấy phép phóng viên sẽ bị cảnh sát thuyết phục rời đi và khu vực này sẽ được giải tỏa kịp thời.

"Vậy chị đã biết chủ cửa hàng này có vấn đề vào lúc nào, trong tình huống thế nào?"

Khi Jiyeon hỏi Hyunjung câu này, một tia sáng dường như lóe lên trong tâm trí Hyunjung, nhắc nhở cô rằng: Thôi xong, các phóng viên không thể vào được nên thực tập sinh xa lạ như Jiyeon sẽ phải đến hiện trường để thu thập thông tin.

"Em muốn gì, thông tin về hung thủ, hay..."

"Đài truyền hình chắc chắn sẽ đưa tin này lên trang nhất tối nay. Trước khi đến, em đã sắp xếp tất cả thông tin liên quan, đã viết xong bản thảo tin tức cho trưởng ban, chỉ còn thiếu một bức ảnh độc quyền mà các phóng viên khác không thể chụp được. Nếu chị có tin tức đặc biệt thì tốt quá."

"Quả nhiên là học trò ngoan yêu quý của giáo sư, vụ án vẫn chưa xảy ra, em thậm chí đã soạn xong bản thảo định gửi đi tối nay."

"Câu này em nói với chị mới phải. Chị chỉ là một sinh viên, không phải cảnh sát. Bài tập về nhà của chị quan trọng đến thế à? Hay việc nổi tiếng ở trường đại học chúng ta mang lại cho chị cảm giác tự hào? Tại sao chị lại liều lĩnh như thế?"

Ánh mắt của Jiyeon rất nghiêm túc và sắc bén, không hề đùa chút nào. Trong khi đó Hyunjung ngây thơ cúi đầu, không thể nhìn Jiyeon trong bầu không khí này, chỉ sợ sau đó sẽ trìu mến nhìn nàng, thành thật nói mình cố gắng chuyển sang ngành Báo chí chỉ vì nàng.

Hyunjung đã bị lạc trôi trong cuộc trò chuyện của họ, nhìn ly cà phê đá trong tay Jiyeon và nói:

"Chị khát nước."

Jiyeon vô thức chú ý đến ống hút mà nàng đã cắn. Chưa kịp giúp Hyunjung mở nắp ly thì Hyunjung đã đưa tay nắm đầu ống hút cho vào miệng và hút hai ngụm. Jiyeon không hề khó chịu khi Hyunjung giật lấy ly cà phê mình đã uống, nhưng vẻ trách móc trong mắt nàng vài phút trước cũng đã dịu đi.

Nàng nói tiếp: "Em đã phân tích tâm lý hiện trường của hắn ta trên đường đến đây. Hai lần này, ý thức phản điều tra của hắn càng mạnh mẽ hơn, thường xuyên phá hoại và làm giả hiện trường trong lúc thực hiện tội ác, làm rối loạn hướng điều tra, vì vậy cảnh sát mới chưa thể kết thúc vụ án. Ngành Báo chí của chúng em có môn Phân tích tâm lý. Dựa trên việc phân tích phương thức phạm tội cũng như nhu cầu tâm lý và vật chất của hắn, em nghi ngờ hắn không phải là loại người "bị chứng rối loạn cưỡng chế khi phạm tội", mà có vẻ như đang bị ảnh hưởng bởi một loại rối loạn tâm thần nào đó, và ở tuổi này, hắn chắc chắn là kẻ nghiện rượu. Em đã tạm thời ghi lại những thông tin này trong bản thảo để sử dụng về sau. Chị có nghĩ nó có tương thích với đặc điểm chủ cửa hàng tiện lợi của chị không?"

Những điều Jiyeon nói gần giống với sự thật, kể cả việc sử dụng thuốc tâm thần và chứng nghiện rượu mà Hyunjung đã phát hiện ra. Hyunjung chưa bao giờ đề cập đến điều này với bất kỳ ai và cảnh sát cũng chưa công khai điều này. Nhưng suy đoán của Jiyeon đúng khoảng tám trên mười, không hổ danh là sinh viên xuất sắc nhất trong lớp họ.

Trước đây, Hyunjung chỉ cảm thấy rằng kỹ năng viết của mình không bằng Jiyeon, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình và Jiyeon hoàn toàn khác biệt. Jiyeon đã học môn tâm lý trong ba năm, trong khi đó nó chỉ là môn lựa chọn đối với ngành Truyền thông, họ đã sớm cách xa nhau từ vạch xuất phát.

Tuy nhiên, Jiyeon càng thông minh thì Hyunjung càng thất vọng. Vì nếu nàng có thể dự đoán và suy luận được mọi thứ, cũng hiểu biết rất tốt về tâm lý học, vậy tại sao Jiyeon lại không tin Hyunjung chỉ thích một mình nàng.

Jiyeon muốn xác nhận phân tích của mình với Hyunjung, nhưng Hyunjung không mở miệng, ban đầu cô còn đáp vài câu, nhưng sau khi uống hết ly cà phê của Jiyeon, cô trả lại cho nàng chiếc ly rỗng và không còn nói chuyện với nàng nữa.

Mười lăm phút sau, "rầm" một tiếng, Jiyeon đóng cửa xe lại, tức giận ngồi trên xe.

"Thế nào? Cô sinh viên đó có tiết lộ gì không?" Phóng viên Park hối hả hỏi.

"Đại diện Park, nhân viên bán thời gian trong cửa hàng cho biết, nghi phạm thường đến cửa hàng tiện lợi để thay quần áo trước khi phạm tội. Lần này hắn ta cảnh giác hơn trước. Chiếc túi vải hắn thay đổi tại cửa hàng cũng đã biến mất, hắn sẽ trực tiếp từ khu dân cư để đi phạm tội. Chúng ta ngồi đây cũng không có ý nghĩa gì nữa."

"Nhà hắn cách đây 10km, lái xe nhanh nhất trên đường thì mất 16 phút. Nếu tình báo sai, chúng ta sẽ không thể đến đây kịp lúc. Thông tin của cô có đáng tin cậy không?"

Chẳng lẽ Hyunjung lo lắng Jiyeon sẽ gặp nguy hiểm ở đây nên đã đuổi nàng đi? Jiyeon cũng có nghi ngờ trong lòng.

Nhưng khi thấy Trưởng đại diện Park xác nhận với vẻ mặt nghi ngờ, phải nói rằng khi Jiyeon thấy người ngoài nghi ngờ lời nói của Hyunjung, nàng đã tự tin nói:

"Đáng tin cậy, cô ấy sẽ không nói dối tôi."

Hyunjung sẽ không nói dối Jiyeon, mặc dù đôi khi cô ấy có thể hơi lươn lẹo. Nhưng trong những việc quan trọng, Hyunjung sẽ không nói dối Jiyeon, thậm chí khi chơi trò chơi uống rượu với cô gái khác lần trước thì cô cũng sẽ tự thú lỗi với nàng.

Nhưng duy nhất câu nói rằng trong vài năm qua cô ấy chỉ thích Jiyeon. Tại sao Jiyeon luôn không tin vào câu nói này?

Sự tin tưởng của nàng đối với Hyunjung rất đáng để tin vào. Vào lúc 21 giờ 35 phút, một người đàn ông đeo khẩu trang đã phạm tội xung quanh khu vực dân cư, và bị bắt ngay tại chỗ. Phóng viên của SBS là người gần nhất với hiện trường, khi các đài truyền hình khác đến, phóng viên Park đã đứng trước máy quay và quay lại bản tin tấn công trực tiếp.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, khi hung thủ tháo khẩu trang ra, hóa ra lại là một gương mặt xa lạ khác, trông chẳng giống chủ cửa hàng tiện lợi mà mọi người đã đoán. Nhưng hắn ngay lập tức tiết lộ rằng hắn đã nhận tiền để làm việc này và những vụ án trước đó không liên quan gì đến hắn. Và khi bị cảnh sát thẩm vấn, hắn thừa nhận người yêu cầu hắn quấy rối tình dục phụ nữ chính là chủ cửa hàng tiện lợi.

"Hắn ta biết rõ mình sẽ bị lộ, nhưng vẫn chọn cách trốn tránh, tại sao phải rối não như vậy?" Phóng viên Park tự nói với mình.

"Ôi không, bây giờ mọi người đều đang vội vã tới đây. Có thể hắn ta đã quay lại cửa hàng tiện lợi rồi."

Không biết viên cảnh sát nào đã hét lên trong đám đông. Những tia sáng từ đèn xe chiếu sáng cả bầu trời đen, tiếng còi xe không ngớt, tất cả các phóng viên và cảnh sát ngay lập tức đảo xe đến vị trí của hai cửa hàng tiện lợi. Park Jihwi và người quay phim cầm máy cũng rút lui, nhưng khi chạy trở lại chỗ ban đầu, họ nhận ra rằng xe của họ đã mất, Jiyeon cũng đã không còn ở hiện trường.

"Aish... Sao cô ấy lại lái xe của chúng ta đi chứ!"

Người quay phim muốn chửi rủa, nhưng anh ta nhớ ra rằng Trưởng đại diện Park Jihwi có vẻ hơi khách sáo với Jiyeon, nên anh ta nhìn vào mắt phóng viên Park và lắp bắp: "Kim... Phóng viên Kim Jiyeon thực sự rất nhanh nhẹn...."

"Sao còn đứng đó nữa! Bắt xe nhanh lên!!!!"

Cùng lúc đó, Hyunjung đang trực ở cửa hàng tiện lợi và biết rằng thủ phạm đã bị bắt giữ thông qua thiết bị liên lạc do cảnh sát đưa cho cô. Cuối cùng, cô ngay lập tức gửi bài tập mà trước đó không thể công khai cho giáo sư qua email, và cũng đã chia sẻ nhật ký của ngày hôm nay cho sĩ quan cảnh sát mà cô đang liên lạc.

"Ding dong ~" Trong đêm yên tĩnh, chuông cửa vang lên.

Hyunjung đóng máy tính lại, ngẩng đầu nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc, mỉm cười đứng dậy chào hỏi.

"Ji..."

Nhưng khi ánh mắt chuyển sang khuôn mặt vị khách, người trước mắt chỉ là người quen, cái tên "Jiyeon" nghẹn lại trong cổ họng Hyunjung.

Luda có lịch trình vào ban ngày nên cô ấy vẫn giữ lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt, vì sáng nay không kịp về ký túc xá để thay đồ, sau khi kết thúc hoạt động, cô vẫn mặc bộ quần áo của Jiyeon. Thoạt nhìn, Hyunjung nghĩ rằng đó là Jiyeon, nhưng sau khi phát hiện ra đó không phải là Jiyeon, giọng điệu của Hyunjung đột nhiên thay đổi 180 độ và thốt lên với Luda không chút do dự:

"À cái người lấy thẻ sinh viên!"

"Thẻ sinh viên nào? Tên em là Lee Luda. Chị chưa biết tên em à?"

Luda nhờ người đại diện đỗ xe gần đó sau khi tan sở, cô muốn xem thứ cô để lại ở đây vào buổi sáng đã nhận được chưa.

"Hơn nữa, em cũng đã đưa thẻ của chị cho đồng nghiệp của chị từ lâu rồi, anh ấy không đưa cho chị hả?"

Luda đặt tay lên quầy và liếc nhìn ngăn kéo thu ngân, cô lo nhân viên đã cất nó vào một góc và quên đưa cho Hyunjung.

Nhưng cửa hàng tiện lợi đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được Hyunjung trước mặt mình còn không dám thở mạnh. Luda hơi ngước mắt lên và thấy Hyunjung đang nhìn chằm chằm vào cửa kính trong suốt từ trần đến sàn bên trái với vẻ mặt kinh hãi. Cô nghiêng mặt nhìn theo ánh mắt của Hyunjung, thấy người nhân viên cao gầy mặc áo gió buổi sáng đứng ngoài cửa sổ không có biểu cảm gì đang áp thẻ sinh viên của Hyunjung lên mặt kính.

Anh ta từ từ áp sát vào tấm kính, ánh sáng từ cửa hàng tiện lợi phản chiếu lên khuôn mặt anh ta, gò má nhô ra, lông mày nhướng lên, xương trán nhô ra, hốc mắt hõm sâu khiến toàn bộ khuôn mặt trông khô cằn và kinh dị, mặc dù anh ta có vẻ không đến 40 tuổi nhưng dưới ánh sáng mờ trong đêm tối, anh ta trông giống như một lão già 90 tuổi sắp chết. Điều đáng sợ nhất là anh ta đột nhiên lè lưỡi, ngoác miệng cười một cách đáng sợ, thoạt nhìn không giống người bình thường.

"Ah!"

Luda vô tình bị khuôn mặt hung dữ này làm cho sợ hãi và hét lên.

Không phải hắn đã bị bắt rồi sao, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây! Trăm nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu Hyunjung.

Dù là tình huống nào, trước tiên Hyunjung vội nhấn nút báo động dưới quầy thu ngân, sau đó dùng điều khiển từ xa để khóa cửa điện tử của cửa hàng tiện lợi, đồng thời cũng ấn cửa cuốn cuốn bên ngoài cửa.

Tiếng hét càng khiến gã đàn ông kia hưng phấn, dường như càng cười khoái trá hơn, trong mắt hắn ta, Hyunjung và Luda giống như những con cừu non đang chờ mình làm thịt. Nhìn qua cửa kính, thấy Hyunjung đang cố gắng ngăn hắn ta vào, đột nhiên hắn càng chắc chắn việc hắn bị cảnh sát kết án nhanh chóng có liên quan đến Hyunjung.

Chủ cửa hàng tiện lợi nhặt lên chiếc rìu màu đỏ vốn được dùng để bạo hành phụ nữ, như thể chuẩn bị chơi một trò chơi, hắn cầm chiếc rìu và đập liên tục vào cửa kính trong suốt của cửa hàng tiện lợi. 

"Choang!"

"Choang!"

Hắn rất quen thuộc với cấu trúc ở đây, lo lắng về nguy cơ cháy nổ trước đây, cửa kính bên cạnh quầy thanh toán là mảnh kính yếu nhất trong tất cả các cửa sổ đến sàn, chỉ cần đập một cách khéo léo, liền có thể phá vỡ và xâm nhập qua cửa sổ.

Lần này Luda không có thời gian hoảng sợ, chỉ biết Hyunjung ôm chặt eo mình với tốc độ như gió, cho đến khi nhận ra, tay cô đã được Hyunjung nắm chặt trong lòng bàn tay, hai người vội vã chạy vào cửa phụ của cửa hàng tiện lợi ở hẻm sau.

Đây là lần thứ hai Luda gặp Hyunjung, chạy theo sau cô ấy, nhìn bóng lưng đang dẫn mình trốn thoát, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ bàn tay đang nắm chặt, khiến cho lòng cô xuất hiện một cảm giác an toàn bất ngờ đối với người xa lạ quen thuộc này.

"Aishh!"

Nhưng cửa sau đã bị chặn, Hyunjung dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở được, chỉ còn cách dùng chân mạnh mẽ đạp cửa.

Dường như lối thoát hiểm cũng đã bị chủ cửa hàng tiện lợi chặt đứt. Hai người giống như rùa ẩn trong mai, cửa hàng bất thình lình biến thành một phòng kín khoảng vài chục mét vuông, không còn đường thoát.

Mồ hôi chảy dài trên gò má Hyunjung. Cô chạy đến nhà kho và lục lọi khắp nơi. Đưa cho Luda một dụng cụ có thể dùng để tự vệ, sau đó cô cầm công cụ có thể phá hỏng khóa cửa, dùng sức đập mạnh vào cửa sau.

"Choang!!"

Lại một đòn hung bạo, mảnh thủy tinh lớn bên ngoài bị vỡ vụn, tên biến thái dùng chiếc rìu đỏ nhẹ nhàng đẩy mảnh thủy tinh xuống đất, để cả người có thể đi vào.

"Aishh! Sao không ra ngoài được?"

Nhưng cửa sau vẫn không thể mở được. Hyunjung hét lên, giọng khàn khàn. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, dù có ra vẻ bình tĩnh đến đâu, cô cũng vô cùng sợ hãi.

— ["Quá nguy hiểm, nếu chị bị thương thì em... nghĩ mẹ chị sẽ rất lo lắng cho chị."]

Lời nói của Jiyeon vào ban ngày hiện lên trong đầu Hyunjung, liệu người ta có nhớ lại những người họ yêu thương nhất trước khi chết hay không, nhưng trong khoảnh khắc, cô không chắc trong lòng cô đang nghĩ về mẹ mình hay là Jiyeon.

Lúc này, Luda chỉ vào một nơi khác và hét lên:

"Unnie, kia... có một cánh cửa khác ở đó."

Hyunjung quay đầu nhìn cánh cửa sắt lớn gấp đôi cánh cửa thông thường nhưng lại chần chừ trong thời khắc nguy kịch. Tên hung thủ đang cầm rìu sải bước và tiến lại gần họ hơn. Hyunjung không kịp giải thích, vội vã lấy hai cái áo khoác trong kho và kéo Luda vào trong, khoá lại cánh cửa sau lưng mình.

Phía sau cánh cửa này là kho đông lạnh, nhiệt độ hằng ngày được kiểm soát ở mức -18 độ. Ngay khi Hyunjung vừa mở cửa, một luồng khí trắng lạnh lẽo ập đến Luda, rốt cuộc cô cũng biết lý do khiến Hyunjung do dự vừa rồi.

Hơi trắng bắt đầu bao trùm hai người, trái tim căng thẳng của cả hai dường như không hề thư giãn sau khi trốn trong kho đông lạnh. Nếu không ai phát hiện ra họ đang trốn ở đây, hoặc nếu phải ở đây hơn một giờ, họ sẽ chết cóng.

Hyunjung từ nhỏ vốn đã sợ lạnh, sợ rét, mỗi khi mắc mưa là cô lại sốt cao không ngừng. Nhưng khi nhìn thấy Luda mặc ít quần áo hơn, cô đã đưa cả hai cái áo khoác vừa lấy cho Luda mặc. Ban đầu Luda từ chối, nhưng Hyunjung vẫn ép buộc mặc lên và còn nói những lời an ủi:

"Em mặc vào đi, làm sao chị để một đứa trẻ chăm sóc chị được. Em yên tâm, chị đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ sớm đến cứu chúng ta thôi."

Không ngờ, ngay khi Hyunjung vừa dứt lời, Luda đã ôm cô thật chặt để cơ thể họ có thể gần nhau. Vào thời khắc nguy hiểm, Hyunjung nghĩ rằng Luda đang sợ hãi nên không suy nghĩ nhiều mà ôm lại Luda và tiếp tục an ủi.

"Đừng sợ, chìa khóa ở chỗ chị, cánh cửa này rất chắc chắn, hắn sẽ không vào được."

Trái tim của Hyunjung cũng đang hoảng loạn, lòng can đảm của cô thậm chí còn kém hơn cả Luda, chìa khóa cửa ở chỗ cô, cũng không biết đó là chuyện tốt hay xấu. Nếu kẻ sát nhân bên ngoài cố ý che cánh cửa này bằng một vài thùng hàng trong kho, có thể trong thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện ra kho đông lạnh này.

Về phần Luda, từ khi nhìn thấy Hyunjung cố gắng phá cửa, cô đã biết cô ấy đang sợ hãi, tay của Hyunjung gần như luôn run rẩy. Ngón tay của cô ấy bị thương khi đập cửa, tay cũng bị trầy và chảy máu, lúc này Luda đang ôm cô ấy thật chặt, càng cảm nhận được người trong lòng đang run lên, cô biết rằng điều này không chỉ là vì lạnh, mà còn nhiều hơn là vì sợ hãi và bất an.

Nhưng Hyunjung vẫn đang an ủi cô. Lúc hoạn nạn mới thấy được tình cảm chân thành, Luda nghĩ, có vẻ như bản chất Hyunjung rất tốt bụng.

—— "Kim Hyunjung! Chúng ta đã bắt nhầm người, hắn có thể sẽ quay lại tìm cô, xin chú ý an toàn!"

"Xin hãy trả lời."

"Bạn học Hyunjung?"

Chiếc bộ đàm mà Hyunjung đánh rơi ngoài cửa kho đông lạnh đang phát ra âm thanh, đã bị chủ cửa hàng tiện lợi dùng rìu chặt thành từng mảnh. Cảnh sát cũng nhanh chóng xác định nghi phạm giữa hai cửa hàng tiện lợi, ngay tại vị trí của Hyunjung.

Trong khi đó, Jiyeon đang lái xe và cố gắng gọi điện cho Hyunjung, ban đầu không ai nhấc máy, sau đó lại nghe thấy tiếng báo không thể kết nối.

Khi nàng lái xe đến đó, trước cửa hàng tiện lợi đã có hai chiếc xe tuần tra đậu sẵn, ngay sau đó xe cảnh sát đã đến. Chủ cửa hàng tiện lợi tuyên bố sẽ giết chết con tin ngay khi cảnh sát ập vào, khiến cảnh sát không dám xông vào nếu chưa xác nhận tình hình cụ thể bên trong.

Cảnh sát tìm thấy một tấm thẻ trong đống kính vỡ. Jiyeon rất quen thuộc với bức ảnh của Hyunjung, nàng lao tới, kéo dây rào ra và giật lấy tấm thẻ quen thuộc từ tay cảnh sát.

"Cô biết cô ấy hả?" Cảnh sát hỏi.

Jiyeon nhìn bức ảnh bị kính làm trầy xước, nhớ lại khi bức ảnh này từng in trên thẻ làm việc tạm thời của Hyunjung, lúc ấy cô đang nhìn nàng, đứng ngược sáng trong phòng lưu trữ ở thư viện, xinh đẹp như vậy. Dù đó chỉ là một bức ảnh, Jiyeon cũng không cho phép nó bị thương tổn chút nào.

Nỗi buồn đọng lại trong mắt vì sự nhạy cảm của mình, nhưng Jiyeon cắn môi để bình tĩnh lại. Bây giờ không phải là lúc mềm lòng, nàng nhìn thời gian và bình tĩnh lấy điện thoại ra khỏi túi.

"Cuộc gọi của bạn học Kim Hyunjung 10 phút trước không ai nhấc máy, hiện tại đã nằm khỏi vùng phủ sóng. Nếu điện thoại rơi vào nước hoặc tắt nguồn, không thể phát ra tiếng báo 'không thể kết nối'. Xung quanh đây chắc chắn có nơi có thể cắt tín hiệu."

Một lúc sau, cảnh sát trải tấm sơ đồ của cửa hàng tiện lợi lên mui xe cảnh sát và phát hiện bên trong có một kho đông lạnh nhỏ. 40 phút sau khi Hyunjung và Luda bị nhốt, nghi phạm bị bắt bên ngoài phòng bảo quản lạnh.

Cảnh sát bận rộn xông vào bắt người, còn các phóng viên thì bận rộn chụp ảnh và đưa tin. Chỉ có Jiyeon lao vào tìm Hyunjung.

Trên mặt đất có một cặp thiết bị liên lạc bị đập vỡ, chính là thiết bị mà nàng đã thấy ở ký túc xá của Hyunjung. Càng xác nhận thêm rằng Hyunjung đã bị nhốt ở đây.

Nhưng không có chìa khóa thì cửa không thể mở được từ bên ngoài. Bộ điều khiển nhiệt độ trong kho lạnh bị tên hung thủ ác ý đặt ở mức thấp nhất rồi phá vỡ, phải đợi đội cứu hỏa đến phá cửa mới có thể cứu được người.

Jiyeon đã đến đây vào ban ngày, nàng nhanh chóng tìm thấy công tắc điện và ngắt nguồn.

Trong chốc lát, kho đông lạnh hoàn toàn tối tăm. Mặc dù mất điện có thể ngừng cung cấp điều hòa nhưng nhiệt độ trong kho vẫn còn thấp. Hyunjung và Luda ngồi dựa vào tường, hai cơ thể dựa vào nhau. Hyunjung nghe thấy thấy tiếng ồn ở ngoài, nhưng không rõ đang nói gì. Căn phòng tối dần khiến người ta dễ cảm thấy buồn ngủ hơn. Cô đã quá lạnh và không còn sức lực nữa, cô gần như không thể nhướng mi và hét lên với đôi mắt run rẩy:

"Yah thẻ sinh viên, có vẻ như có người đến cứu chúng ta rồi."

"Ừm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Luda gần như đóng băng. Gần đây cô ấy đang ăn kiêng để xuất hiện trên chương trình, giờ cô ấy trông mỏng manh hơn nhiều so với Hyunjung. Hyunjung muốn vỗ thật mạnh vào má cô ấy, nhưng tay chân cô cũng cứng đờ vì lạnh. Và "cái tát" cuối cùng rơi vào mặt Luda vẫn thiếu sức mạnh, không đau không ngứa, giống như vuốt nhẹ cằm của cô ấy.

"Chị, sao lại ăn đậu hũ của em ~"

"Sợ em ngủ quên thôi, như thế này em sẽ chết mất."

"Em còn chưa hẹn hò nhiều nữa, em không thể chết được đâu." Luda giận dữ nói như một đứa trẻ.

"Hẹn hò bao nhiêu lần? May mà công ty không cho em hẹn hò, không thì chắc em sẽ gây rắc rối cho nhiều đàn ông lắm."

"Unnie, chị có bao nhiêu bạn trai rồi?" Luda dựa vào trong lòng Hyunjung, mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Chị chưa từng có bạn trai, nhưng chị đã có bạn gái. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, mặc dù đôi khi có tính khí nhưng rất tốt bụng, yêu thương chị, chữ viết của cô ấy cũng rất đẹp, bọn chị biết nhau từ khi còn nhỏ. Trước kia còn ở bên nhau, bất kể cô ấy muốn gì, chị đều sẽ làm hài lòng cô ấy."

Hai người lo rằng mình thực sự sẽ chết cóng ở đây nên cuộc trò chuyện dần trở nên thẳng thắn hơn, như thể họ đang nói về những lời thú tội trước khi chết.

Luda có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe Hyunjung có bạn gái, nhưng cơ thể cô ấy quá lạnh và không còn sức để mở mắt hay đứng dậy để phản ứng.

"A ~ Được ai đó yêu thương đúng nghĩa, cuộc đời cũng có thể coi là hoàn hảo. Vậy là chị đã không sống vô ích rồi."

"Nhưng chị luôn thích một người khác. Ngay cả đêm chị đi gặp cô ấy, chị vẫn nghĩ về người đó."

"... Xin lỗi, cho em rút lại tất cả những lời khen về chị."

"Nếu có kiếp sau, chị nhất định sẽ thay đổi cái tính thiếu quyết đoán của mình và chỉ yêu cô ấy một cách kiên quyết để không làm cô ấy buồn nữa."

Lời nói của Hyunjung càng lúc càng chậm, giống như đang nói bằng chút sức lực cuối cùng, miễn cưỡng dùng ý chí để giữ cho bản thân không buồn ngủ.

"Chị đang nói về 'cô ấy' nào vậy?"

Luda cố gắng hết sức nói xong lời này, đầu cúi xuống, gục vào trong ngực Hyunjung.

"Chị quen cô ấy được hai tháng, nhưng chị thích cô ấy được bốn năm."

Nghĩ đến gương mặt của Jiyeon, Hyunjung chậm rãi trả lời. Nhưng không thể nghe thấy câu trả lời của Luda nữa, chờ đợi mãi, Hyunjung cũng từ từ ngủ thiếp đi.

Hyunjung tựa hồ đang nằm mơ, cảm giác được cơ thể bắt đầu trở nên nhẹ nhàng thoáng đãng. Đột nhiên sự im lặng xung quanh bị phá vỡ, khiến mày nhíu lại.

Cô mở hờ mắt và nhìn về phía có ánh sáng, một thiên thần trông rất giống Jiyeon, không màng tất cả, đang chạy về phía cô.

Không biết mình đã chết hay sắp chết. Hyunjung thực sự cảm thấy Jiyeon đang ôm cô thật chặt, đó là sự dịu dàng và quan tâm mà cô luôn mong mỏi. Hơi thở quen thuộc phả vào đôi má lạnh ngắt của cô, khiến mọi thứ trở nên rất thực.

Nếu có thể nhìn thấy Jiyeon trước khi chết hoặc sau khi tái sinh, đó mới thực sự là không uổng phí cuộc đời này.

Giáo sư dùng ly khẽ vào đầu Hyunjung, bạn cùng lớp dùng sách giáo khoa giả vờ đánh cô ấy... Jiyeon luôn thấy đau lòng mỗi khi Hyunjung có thể bị thương.

— ["Quá nguy hiểm, nếu chị bị thương thì... em..."]

Đúng vậy, nếu bị thương, có lẽ nàng sẽ lo lắng cho cô hơn cả mẹ cô. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy tuyệt vọng, hóa ra cô vẫn nghĩ đến Kim Jiyeon, điều cô không thể buông bỏ vẫn là Kim Jiyeon.

Hyunjung sợ "thiên thần" trước mặt sẽ biến mất nên dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy góc áo của Jiyeon rồi nhắm mắt lại.

Sau đây là chương phụ của "9 to 5": Hyunjung và Luda bị mắc kẹt trong kho đông lạnh (được tác giả viết trong series Thủy Mộc Dung Hợp - Cửu sinh cửu thế):

"Để chị kể em nghe một bí mật. Đừng ngủ nhé."

"Gì vậy?" Luda nhắm mắt dựa vào vai Hyunjung.

"Năm 12 tuổi, chị cùng bố mẹ và anh trai lên núi thờ cúng tổ tiên. Hôm đó sương mù dày đặc, xuống núi không an toàn nên gia đình chị ở tạm trong một ngôi chùa. Chị lén ra ngoài chơi trong lúc cha mẹ đang bận rộn và cuối cùng bị mắc kẹt trên núi.

Đêm đó trời mưa to, khi được tìm thấy, chị đã ướt sũng vì mưa, mẹ chị nói cơ thể chị lạnh đến mức mẹ tưởng chị sẽ chết cóng. Chị không chịu được lạnh kể từ đó, chị rất sợ lạnh và dễ bị cảm, thể trạng cũng không tốt. Lúc đó chị bị sốt, mẹ chị nói mấy ngày mấy đêm cũng không đỡ. Hơn nữa, chị còn nói những điều vô nghĩa khi bị sốt, thỉnh thoảng toàn thân run rẩy. Cứ như thể chị bị ma ám vậy. Phải có hai người lớn mới giữ được chị.

Mẹ chị đã mời bà đồng trên núi xuống đến giúp chị xem bệnh. Chị và anh trai là cặp song sinh sinh ra cùng một lúc, và tử vi của hai người cũng giống nhau. Trên đường đến đây, bà đồng vừa xem tử vi của chị vừa nói rằng chị là con trai. Khi mẹ chị nói chị và anh trai là hai anh em sinh đôi, bà đồng liền nói rằng chị là người dư thừa và lẽ ra anh trai chị là người con duy nhất trong gia đình.

Bà đồng còn cho biết tên chị không có trong Sách Sinh Tử nên kiếp này dễ mất mạng. Nghe nói ma quỷ trên núi đã dụ dỗ các linh hồn và lừa họ trở thành vật thay thế để chúng đầu thai. May mắn thay, đêm đó trời mưa đúng lúc nên cha mẹ phát hiện ra chị đã mất tích. Nếu không, có lẽ chị đã chết khi mới 12 tuổi. Từ đó mẹ càng yêu thương chị hơn. Mẹ rất nghiêm khắc với anh trai nhưng không đòi hỏi cao với chị, chỉ cần chị vui vẻ và hạnh phúc là mẹ đã rất hài lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro