3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.08.2020: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1ca34eb73

Vào lúc 5 giờ sáng, sau buổi ghi hình một mình tại đài truyền hình, cô đã đổi trang phục biểu diễn mới và vội vã đến Trung tâm truyền hình trực tiếp ở đảo Yeouido. 

Trong chiếc xe của người quản lý, cô nheo mắt lại, cảm thấy lớp trang điểm để cả đêm như một chiếc mặt nạ, áp chặt lấy tất cả lỗ chân lông, không thể thở được. Nhưng hơn hết là cảm giác trống rỗng và cô đơn bên trong, đây chính là nỗi lo lớn nhất khi phải thực hiện các hoạt động một mình với tư cách là thành viên trong nhóm.

"Nếu có Jiyeon nói chuyện, thời gian sẽ không khó khăn như vậy." Mặc dù ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy có chút phấn chấn hơn.

Trong những lần trang điểm ở phòng chờ, cô sẽ tìm bóng dáng của nàng khi mở mắt ra. Jiyeon đang ngồi cách cô không xa, nghịch điện thoại di động. Mặc dù quầng thâm dưới mí mắt đã được trang điểm che đi rất kỹ nhưng vẫn không thể che giấu được những sợi mạch máu đỏ trong đôi mắt.

"Có mệt không?" Cô ngồi bên cạnh nàng và muốn nói chuyện, nhưng Jiyeon đã nhanh chóng hỏi trước.

"Chị vẫn ổn." May mắn là thời gian chờ tương đối lâu, nên cô cởi giày ra và ngồi xếp bằng trên ghế. Ánh mắt của nàng nhìn về phía cô, nhưng trong giây lát lại nhìn sang nơi khác. 

Không ai trong hai người nói gì cả. Cô cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng rốt cuộc thì việc không biết nói gì với Jiyeon cũng không phải chỉ mới vài ngày. Đôi tay của nàng nhanh nhẹn lướt trên màn hình điện thoại, còn cô cũng chìm đắm vào điện thoại của mình, cùng nhau duy trì sự yên bình trong chốc lát.

Bọn trẻ không biết lấy đâu ra sức lực, luôn có một vài đứa nhỏ hào hứng chạy vào hậu trường và trong phòng chờ. Một tiếng "ầm" vang lên, khiến cô chợt giật mình tỉnh giấc như thể vừa thấy Chu Công trong mơ, tim đập "thịch thịch thịch" vì quá hoảng hồn.

"Chị ổn chứ?" Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Jiyeon vang lên bên tai, cô lắc đầu. Bình tĩnh lại một lúc, cô mới nhận ra đầu mình vừa mới tựa lên vai Jiyeon.

Nàng ngay lập tức trở lại tư thế ban đầu, và đang lo việc của mình, như thể vừa nãy cô không vô tình ngủ gục vào vai nàng. Không đúng, dù im lặng đến đâu, hôm nay Jiyeon vẫn thật kỳ lạ.

Cô giả vờ vươn tay và duỗi người. Trước khi ngáp xong, cô tự nhiên đặt cánh tay buông thõng của mình ra sau đầu Jiyeon. Tóc nàng mềm mại, mịn màng, cảm giác khi sờ rất dễ chịu, nhớ rõ nhà tạo mẫu thường nói rằng tóc của Jiyeon là kiểu dễ nhuộm màu nhất.

Nhưng niềm vui không kéo dài, đầu nàng nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, lòng bàn tay cô bỗng trống rỗng, chỉ còn lại một chút mát lạnh.

"Sao vậy?" 

"Hả?" 

"Sao không nói chuyện?" 

"Chắc là mệt thôi."

Rõ ràng là có cuộc trò chuyện, nhưng cảm giác như không có gì ý nghĩa gì.

Nàng đứng lên trước gương, đôi khi ngân nga theo tiếng nhạc, lặp đi lặp lại các động tác nhảy theo nhịp.

Mặc dù nàng đang ở trước mắt, tại sao trái tim cô vẫn cảm thấy bất an, có phải vì sự "lạnh lùng" của nàng không? Nhưng nàng đã nói là "Chắc là mệt thôi". Có lẽ do cô cũng rất mệt mỏi, suy nghĩ cũng trở nên nhạy cảm.

Cô lấy bảng tên nhân viên đưa cho và tự đeo lên. 

Hai người đang đối diện với cùng một chiếc gương, và hôm nay ánh mắt cô luôn không thể rời khỏi Jiyeon, liên tục vẽ chân dung của nàng trong tâm trí. Công việc bận rộn khiến Jiyeon dường như lại sụt cân. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, và trên cánh tay trắng nõn của nàng từng đã có dấu vết của cô để lại trong quá khứ...

Cô giả vờ không bị lay động trước sự lạnh lùng của Jiyeon đối với cô.

Nhưng những suy nghĩ trong những khoảnh khắc cô đơn không thể lừa dối chính mình. Và cảm giác xa cách lúc này như một cơn gió thoảng qua điên cuồng nhắc nhở cô rằng cô đang yêu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro