17 - Tôi tới cứu nữ nhân của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 - Tôi tới cứu nữ nhân của tôi

Xe rất nhanh ra khỏi thành, đèn đường trên phố bớt đi, trên đường xá xe cũng rất ít, hai chiếc xe một trước một sau phi nhanh. Theo hướng dẫn, xe xuống đường cái, cách mục tiêu rất gần. Seulgi dừng xe ở một chỗ khá rộng, mấy người rất nhanh xuống xe tụ cùng một chỗ.

Seulgi gọi điện thoại cho Jungsuk, nháy mắt ra dấu cho mọi người, đi về phía đường nhỏ. Xác định được phương hướng của Jungsuk, mấy người rất nhanh lại gần đó.

- Cô đã tới, hầy !

Thấy mấy người Seulgi đã chạy tới, Jungsuk thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu các nàng xem phía trước.

Lúc mấy người tới cũng đã quan sát được rồi, tường viện đổ nát cao hơn hai mét bao quanh một cái cửa sắt lớn cũ nát, bên trong là một mảnh gò đất không nhỏ. Tiếp theo là một loạt nhà xưởng, cao nhất 3 tầng, run run rẩy rẩy nằm tại đây. Phía sau nhà chính là núi, bởi vì trời tối một hai nơi trong sân có ánh đèn nhỏ vàng, nếu có Joohyun ở bên trong nhất thời thật đúng là không dễ xử lý.

- Người đang ở hướng nào ?

Seulgi nhìn vài cảnh sát vây quanh Jungsuk, đem ánh mắt định tại trên người Jungsuk.

- Ở kia, góc phòng tầng hai

Jungsuk chỉ chỉ nhà xưởng cuối cùng bên phải.

- Lúc gọi điện thoại cho cô, tôi đang đi đến đây, gián điệp của tôi cho tin tức

- Bên trong có bao nhiêu người ?

Seulgi vẫn nhìn chằm chằm địa phương Jungsuk chỉ vào, đau lòng sít sao.

- Không rõ ràng, hẳn là sẽ không nhiều lắm, tôi quan sát qua, bên ngoài không ai đi lại, cũng không có trạm gác ngầm

Jungsuk nhìn xung quanh một chút, nhận được tin tức hắn lập tức liên hệ Seulgi, gọi mấy tên thủ hạ liền chạy đến, trên thực tế cùng Seulgi chân trước chân sau đi tới.

- Chúng ta đi vào

Seulgi phun ra bốn chữ, quay đầu lại, nhìn qua mấy người chiến hữu.

- Seulgi, quá mạo hiểm ! Vũ cảnh đang trên đường tới, một lúc nữa hẳn sẽ đến

Nghe Seulgi nói, Jungsuk sốt ruột nói rằng.

- Không cần, nữ nhân của tôi tôi tới cứu, người của anh thủ bên ngoài là được

Seulgi nhàn nhạt nói, bây giờ nàng không để ý được người khác suy nghĩ lời nói của nàng thế nào, nữ nhân bản thân nhận định đương nhiên phải tự mình cứu ra. Nàng ngăn chặn lo lắng trong lòng đi đến mặt bên.

- Seulgi, cô...

Jungsuk giật mình nhìn Seulgi, hắn không hiểu lời của nàng là có ý gì. Hắn chưa từng gặp qua Seulgi lãnh đạm như thế, bên trong biểu tình lãnh đạm đó chứa một ánh mắt vô cùng kiên nghị. Hắn muốn khuyên nàng, cũng không biết tại sao, nhìn Seulgi thần tình như vậy hắn lại không mở được miệng. Hắn chạy gấp vài bước đuổi tới Seulgi, kéo cánh tay của nàng.

- Mang theo cái này, chú ý an toàn

Jungsuk dùng thân thể hai người ngăn trở tầm nhìn phía sau, đưa súng lục bên người cho Seulgi.

Seulgi nhìn súng Jungsuk đưa qua, thoáng khẽ động dung.

- Thu hồi lại, tôi không cần

Nàng dùng khẩu khí kiên định không gì sánh được nói rằng.

- Yên tâm đi, có bọn họ giúp tôi rất nhanh sẽ giải quyết

Nói xong xua tay, ra hiệu Jungsuk không nên theo tới nữa, nàng muốn cùng mấy người chiến hữu thương lượng đối sách.

Mấy người đang đứng cách tường vây không xa, Seulgi thoáng nhìn tường viện cao hơn hai mét, thu hồi đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhìn mấy người chiến hữu.

- Chúng ta âm thầm đi vào, đừng cứng đối cứng, cứu người quan trọng hơn

Seulgi nói rằng.

- Ừ, như vậy...

Jihu hơi suy nghĩ một chút nói tiếp -...Vẫn hai người một tổ, em cùng Kyuhyun, anh cùng Jiho, đội trưởng đội ba, em tại dưới lầu nhà xưởng tiếp ứng chúng tôi

- Đi, chúng ta phân công nhau hành động, tìm được người một tổ cứu người, một tổ kiềm chế kẻ địch ! Thuận lợi lập tức rút lui !

Seulgi nói xong cúi đầu suy nghĩ một chút.

- Em đi Jungsuk mượn ống nghe dùng một chút, chúng ta phải tùy thời liên lạc

Nói xong chạy như bay tới phía Jungsuk.

Năm người mang tốt ống nghe điện thoại, theo tường viện trèo vào. Hai người rất nhanh đi qua gò đất, đi tới dưới lầu nhà xưởng cuối cùng, kề sát tường ngừng lại.

- Chúng tôi lên trước, dẫn dắt kẻ địch rời đi, các em đi cứu người

Jihu ngẩng đầu nhìn, nói với Seulgi.

Seulgi gật đầu, đem hai cái đèn pin Jungsuk kín đáo đưa cho nàng phân ra một cái cho hai huynh đệ Jihu. Mấy người cũng không nói nhảm nhiều, ba người Seulgi bày tốt đội hình phòng ngự, hai huynh đệ Jihu lưu loát leo lên lầu hai. Qua khoảng 3 phút đồng hồ, thanh âm Jihu vang lên.

- An toàn

- Đội trưởng, chúng ta lên, chính chị cẩn thận một chút

Seulgi nhìn Seungwan nói rằng.

- Ừ, cánh tay em không có việc gì chứ ?

Đội trưởng một mặt nghiêm nghị nhìn cánh tay trái Seulgi.

- Không có việc gì

Nói xong cùng Kyuhyun trao đổi một ánh mắt, liền leo lên lầu hai.

Hai người Seulgi qua cửa sổ không có kính tiến vào lầu hai, hai huynh đệ Jihu cong người dán sát khúc quanh hành lang, thỉnh thoảng còn nhìn phía bên này. Seulgi hơi híp mắt nhìn quanh bốn phía, hàng lang rất rộng rãi, hai bên phòng đã không có cửa, bụi cũng không dày, xem ra ở đây thường có người tới. Thấy Jihu vẫy tay với nàng, hai người rất nhanh lại gần đó.

- Cuối nhà, thấy gian phòng bên cạnh không ? Ít nhất có 7 8 người, dưới lầu cũng có người

Jihu theo ý Seulgi theo dõi một chỗ cầu thang cách mấy người không xa. Bên ngoài gian phòng đó đứng hai nam nhân mặt vô cảm xúc, nhìn không giống như là tên côn đồ cắc kè ngoài chợ, hẳn là thân thủ sẽ không quá kém.

- Trong gian phòng phát tiếng động đó có mấy người, hai người này chính là từ nơi đó đi ra

Thấy Seulgi không nói lời nào, Jihu nói tiếp.

- Bọn họ có súng không ?

Seulgi hỏi nhỏ.

- Không thấy có người cầm ! Tôi cùng Jiho đi ra ngoài, từ cửa chính đi vào lầu một, gây ra chút động tĩnh ! Hai người canh giữ ở đây, chờ người lầu hai xuống phía dưới các em mau mau đi cứu người, thuận lợi thì cho tin tức, chúng ta lập tức liền rút lui

Jihu hạ giọng đưa ra an bài cho tình huống trước mặt.

- Ừm

Mắt Seulgi nhìn chằm chằm vào gian phòng đóng chặt kia.

- Chờ một chút

Thấy hai huynh đệ Jihu sắp có động tác, Seulgi vội vàng lên tiếng.

- Cẩn thận một chút

Nói xong nàng trịnh trọng nhìn ba người. Ba đại nam nhân nhìn nhau cười. Hai huynh đệ Jihu liền từ cửa sổ vừa nãy tiến vào lộn ra ngoài.

- Hình như bọn chúng phát hiện có cảnh sát tới

Kyuhyun nói nhỏ, Seulgi thấy từ trong phòng có tiếng động đi ra hai người, dẫn đầu chính là một nam nhân gầy gò vẻ mặt âm trầm mặc một thân kiểu áo veston, bước nhanh đi xuống dưới lầu. Ngay sau đó lại một người nam nhân đi ra gian phòng kia, chỉ thấy hắn gật đầu với hai người trông cửa, đem lỗ tai kề sát trên cửa như đang nghe ngóng cái gì. Seulgi nhìn kỹ cánh cửa kia, quá cũ nát đi. Chết tiệt, mẹ nó là loại người gì vậy ? Đưa người tới địa phương quỷ quái này !

Nếu không sợ đối phương nhiều người tương đối khó chơi, để ngừa tổn thương Joohyun, Seulgi thật muốn bây giờ liền xông lên giải quyết hai người, đưa cô cứu ra. Trước đây lúc làm nhiệm vụ, trông coi một lần nằm sấp ít nhất chính là một ngày đêm, tâm tình của nàng cũng không có gợn sóng, quả nhiên là chuyện không liên quan đến mình *cao cao quải khởi (*việc không liên quan đến mình thì mặc kệ không quan tâm), đổi lại nữ nhân của mình ở bên trong, cảm giác khó chịu này thật đúng là không dễ chịu.

Không lâu sau dưới lầu truyền đến tiếng vang ầm ĩ, Seulgi tại vị trí cách cửa thang lầu có chút xa, chỉ mơ hồ có thể nghe chút thanh âm tranh đấu.

- Seulgi, vũ cảnh tới

Seulgi đang nỗ lực nghe động tĩnh dưới lầu, trong ống nghe điện thoại lại vang lên thanh âm Jungsuk.

- Ừ, cho em 10 phút

Seulgi hạ giọng nói rằng.

Hai nam nhân trông coi gian phòng chỉ là không ngừng thò đầu hướng nhìn cửa thang lầu, chính là không có ý muốn động. Lòng Seulgi lo lắng muốn chết, trong gian phòng có thanh âm đó lại đi ra ba nam nhân, trong đó một người nam nhân đi tới thì thầm với hai người trông coi kia vài câu cũng chạy vội xuống lầu.

- Seulgi, động thủ đi

Ngay sau đó thanh âm Jihu truyền vào trong lỗ tai.

Chờ chính là những lời này, Seulgi một giây cũng không chậm trễ xông ra ngoài. Kyuhyun nhanh hơn nàng vài bước, liền nhìn hắn nhanh chóng đánh một dao xuống bên người nam nhân canh giữ ở rìa ngoài nam nhân liền ngất đi. Seulgi giải quyết tên khác, cảm kích nhìn Kyuhyun, Kyuhyun nhếch miệng cười, nhìn về gian phòng khác đưa tay ra hiệu trông coi, người liền lách vào, tiếp đó cửa phòng đã bị đóng lại.

Seulgi biết đây là cho mình thời gian, hiện thực cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều cái khác, thông qua cửa phòng đóng lại nàng mơ hồ nghe trong phòng có tiếng thét chói tai của Joohyun. Trong ánh mắt nàng phát sinh hung quang, đưa tay rút ra dao găm trong xà cạp, một cước đem cửa đá văng, nhanh chóng quan sát góc nguy hiểm, sau khi xác định an toàn, đem ánh mắt cố định ở trên một cái giường vẻn vẹn trong phòng.

Trong phòng thoáng cái an tĩnh lại, một nam nhân nửa trần ở bên giường quay đầu giật mình nhìn nàng, trong tay bưng một cái chén nước không. Trong góc giường cuộn tròn một nữ nhân vô cùng chật vật, đầu tóc rối bời, quần áo mất trật tự, một tay bị còng chặt vây hãm ở mép giường, cuộn tròn thân thể, trên mặt lộ ra ánh mắt hoảng loạn và sợ hãi, nơi khóe miệng đọng vài giọt nước. Nhưng ánh mắt rất sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân kia, cô cũng không có chú ý tới Seulgi đã đứng trong cửa.

Seulgi chỉ dừng vài giây ở trước cửa, nàng vội vàng vọt tới trước giường, đưa tay nhấc lên cổ áo của nam nhân kéo dài hắn tới trên nền xi măng, nắm chặt đầu gối hai chân hắn, liều mạng uốn một cái, nam nhân kêu thảm thiết một tiếng hai tay quơ hoảng loạn, cuối cùng vô lực bảo vệ hai chân, cái trán nhất thời chảy ra mồ hôi. Khi hắn còn không có phản ứng người đi vào là địch hay bạn, hai chân liền gần như tàn phế, không sử dụng được một chút khí lực.

Seulgi đẩy ngã nam nhân khiến mình bốc hỏa, nghe tiếng gào khóc thảm thiết đó, nhìn cũng không nhìn một cái, cẩn thận từng li từng tí tới gần Joohyun núp ở chân giường. Lúc này Joohyun sắc mặt ửng đỏ, hít thở dồn dập, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước. Seulgi hơi khom thân thể ngay ở trước mặt cô, mà ánh mắt của cô như là xuyên thấu thân thể Seulgi không biết đang nhìn cái gì ?

- Joohyun, đừng sợ, tôi tới cứu chị

Seulgi không dám dựa vào gần quá, nàng sợ dọa đến Joohyun. Lần này phản ứng của Joohyun so với ngọn núi lần kia càng thêm để nàng lo lắng. Joohyun không có lên tiếng, ánh mắt lơ lửng bất định, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cô bắt đầu khẽ nhếch miệng hô hấp, như là trong phòng thiếu dưỡng khí.

- Joohyun...

Seulgi thấy cô không có phản ứng, ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên của cô, hai tay sờ lên cái tay bị còng của cô. Nhẹ nhàng ôn nhu để Joohyun thích ứng xúc cảm như vậy.

Thấy Joohyun không có phản kháng, Seulgi lộ ra mũi dao găm giấu ở măng sét, động tác rất nhanh. Sau một thanh âm cạch cạch vang lên, còng tay mở ra, Seulgi nhẹ nhàng nâng lên cổ tay Joohyun đã bầm tím, giương mắt nhìn mắt Joohyun. Joohyun đột nhiên thu tay về, con mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm Bae Donghae té trên mặt đất vẫn lẩm bẩm, ánh mắt ác hàn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Seulgi, ổn không ?

Lúc này thanh âm Jihu thở hổn hển truyền ra từ ống nghe điện thoại.

- Ổn rồi, bây giờ đi xuống, em đi từ cửa chính

Nàng nhìn Joohyun trước mắt, mang theo cô như vậy đi cửa sổ hiển nhiên không thực tế.

- Được

Seulgi không chần chờ lâu, nàng yêu thương Joohyun là một phía, mà lúc này phải làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Ngoại trừ những người bắt Joohyun này, Seulgi còn muốn thoát khỏi Jungsuk cùng các chiến sĩ vũ cảnh. Mặc kệ là ai, nàng đều không muốn dây dưa thêm nữa.

Seulgi hơi cúi người xuống, một tay ôm dưới nách Joohyun, một tay nâng lên hai chân của cô, bế Joohyun lên. Thân thể Joohyun run lên một cái, cũng lung tung giãy giụa vài lần. Seulgi đưa miệng tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói.

- Joohyun, tôi là Seulgi, đừng sợ, tôi dẫn chị rời khỏi nơi đây

Seulgi vừa nhẹ nhàng dụ dỗ cô, vừa bước qua cơ thể Bae Donghae đi ra cửa.

- Seulgi ?

Môi Joohyun nhúc nhích hai lần, nho nhỏ kêu lên.

- Ừ, tôi ở đây

Seulgi lộ ra mỉm cười thật lớn thật lòng đáp lại người trong ngực.

- Seulgi, Seulgi...

Joohyun không ngừng lặp lại.

Seulgi ra cửa, nhìn thấy đội trưởng cùng Kyuhyun canh giữ ở trước cửa. Nàng nghe Joohyun liên tục nhỏ giọng nỉ non, cùng hai người chiến hữu trao đổi một ánh mắt, nhanh chân hướng dưới lầu.

- Seulgi, sao giờ em mới đến cứu chị ?

Một tay Joohyun ôm chặt cổ Seulgi, một tay nắm chặt vạt áo trước ngực mình.

- Là tôi không có bảo vệ tốt chị, nhắm mắt lại, rất nhanh thì an toàn

Nghe Joohyun nhỏ giọng chất vấn, viền mắt Seulgi nóng lên, một giọt nước mắt lăn xuống theo gò má. Joohyun luôn luôn kiêu ngạo, lúc này lại như một con cừu non mặc người làm thịt, khiến nàng cực kỳ đau lòng.

Joohyun thực sự không lên tiếng nữa, cô tựa ở trong lòng Seulgi, nhắm hai mắt lại. Seulgi bước chân kiên định, đội trưởng cùng Kyuhyun đi ở phía trước nàng.

- Seulgi, đừng xuống vội, bọn chúng có súng

Khi thanh âm Jihu vang lên, bóng người Seulgi đã xuất hiện trong đại sảnh lầu một. Nghe Jihu nói, Seulgi vội vàng chuyển thân, đem Joohyun hộ vào trong ngực, hai bước vượt đến phía sau một cây cột. Nàng nhìn quanh tình huống lầu một, hai huynh đệ Jihu trốn ở chân tường cách nàng không xa. Nhìn sang phương hướng ngược lại, hai nam nhân tay cầm súng càng không ngừng qua lại quan sát động tĩnh các nàng. Lại là nam nhân mặc kiểu áo veston, xem ra cũng là một đại nhân vật, Seulgi nhìn qua đống người nằm trên mặt đất, người chỉ là đã hôn mê, nếu cứ lề mề như vậy nữa, đối với bên mình rất bất lợi.

Lúc này Kyuhyun cùng đội trưởng nhích lại gần, thấy bên này có động tác, hai nam nhân phía bên kia nghe tiếng nổ hai phát súng nhưng cũng không có đánh tới.

- Jihu, bọn chúng đủ đạn dược sao ?

Đội trưởng dựa vào bên người Seulgi thấp giọng hỏi.

- Không đủ, trong súng lục hai người hẳn có bốn viên đạn cuối cùng

Jihu hồi đáp.

- Đội trưởng, giúp em chăm sóc Joohyun

Seulgi nhẹ nhàng đỡ Joohyun tựa ở trên cây cột, dặn dò đội trưởng một tiếng, đứng lên.

Nàng nhìn bốn phía, đang muốn mượn lực vách tường leo lên trụ đá nhảy đến cách hai nam nhân gần một chút, Joohyun lại mở miệng.

- Seulgi ?

Ngữ điệu thiết tha kết hợp động tác khẩn thiết.

Seulgi quay đầu lại nhìn Joohyun sắc mặt rất kém cỏi, không biết vì sao mặt cô có hơi đỏ kỳ lạ. Nhìn ra lo lắng trong mắt Joohyun, Seulgi lộ ra mỉm cười. Lấy tay đặt ở trong lòng bàn tay Joohyun, nhẹ nhàng vẽ một hồi, không chần chờ nữa nhún người nhảy ra ngoài. Từ cây cột xuống đến mặt đất, thân thể Seulgi chỉ mới vừa đụng tới sàn, liền lộn nghiêng ra ngoài. Theo hai tiếng súng vang, thân thể của nàng núp cách nơi hai nam nhân ẩn thân không xa.

Còn lại hai viên đạn, Seulgi nghĩ làm sao ứng đối, cần tốc chiến tốc thắng, chỗ hai huynh đệ Jihu núp là góc chết, rất khó hành động. Giữa lúc nàng suy nghĩ súng lại vang lên, chỉ thấy Kyuhyun theo tuyến đường vừa nãy vọt đến chỗ nàng, hai tiếng súng vang qua đi, ngoại trừ đội trưởng ra bốn người đều hành động. Hai nam nhân trong nháy mắt đã bị Seulgi đạp tại dưới chân, Jiho dùng chân hung hăng đá nam nhân kiểu áo veston một cước. Sau đó học Seulgi dùng chân đạp lên mặt nam nhân kia.

Seulgi nhịn xuống kích động muốn giết người không gì sánh được trong lòng, mắt liếc nam nhân kiểu áo veston, nam nhân kia không chút nào lưu ý tình cảnh bản thân, ánh mắt băng lãnh phóng ra hàn quang, gắt gao nhìn mấy người.

Seulgi hung hăng đạp xuống mắt cá chân phải của nam nhân kiểu áo veston, đối với người thương tổn nữ nhân của mình, đây đã là nàng xử phạt nhẹ nhất rồi. Rất bất ngờ, không có nghe thấy tiếng quỷ kêu như giết lợn, xem ra nam nhân này coi như có chút cốt khí. Seulgi cũng không tiếp tục dây dưa, bước nhanh về phía Joohyun.

Seulgi một lần nữa ôm lấy Joohyun đi ra ngoài cửa, lúc này mười phút thời gian ước hẹn cùng Jungsuk còn chưa tới. Ra ngoài cửa chính chỉ có nửa cánh, bên ngoài sáng hơn lúc trước rất nhiều. Seulgi nhíu mày ngừng cước bộ.

- Seulgi, Bae tiểu thư làm sao vậy ?

Kyuhyun đứng ở bên cạnh Seulgi, nhìn qua Joohyun trong lòng Seulgi, không nhịn được hỏi.

Seulgi cúi đầu nhìn Joohyun trong lòng không ngừng giãy giụa, sắc mặt ửng đỏ, con mắt đều đỏ, còn liên tục kéo vạt áo của mình. Seulgi đột nhiên nhớ tới mới vừa vào gian phòng nam nhân đứng ở trước giường cầm trong tay một cái chén không, mà bên mép Joohyun cũng có rất nhiều chất lỏng tràn ra. Chớ không phải là bị hạ cái thuốc gì chứ ?

- Joohyun ? Chị làm sao vậy ?

Seulgi nghĩ tới đây cũng không dám nghĩ nữa, nàng lo lắng hỏi người trong lòng.

- Seulgi, nóng !

Trong mắt Joohyun lộ ra bất lực, bàn tay nóng hầm hập kề lên cổ Seulgi.

- Seulgi, cô ấy hẳn là trúng chiêu rồi, chúng ta mau rời đi thôi

Vẻ mặt đội trưởng nghiêm túc nhìn Seulgi, nhìn Joohyun phản ứng như vậy, hơn phân nửa là bị hạ xuân dược, cũng may bọn họ tới đúng lúc, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

- Cái gì ?

Seulgi nhíu chặt lông mày, hai tay ôm Joohyun bất giác nắm thật chặt.

- Đội trưởng, nam nhân gian phòng lầu hai đó, tôi để hắn chết

Seulgi từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ này, tay bắt đầu cởi áo khoác của mình, Joohyun không ngừng lôi kéo quần áo, nàng phải dùng áo khoác bao lấy cô.

- Seulgi, đừng...xin em...

Joohyun hoảng hốt nghe thấy lời Seulgi nói, cơ thể khô nóng đang từng chút một ăn mòn ý chí cô, cô cắn mạnh môi mình, chậm rãi nói.

- Đừng, đừng tổn thương hắn, hắn, hắn là em trai chị ! Đàn, đàn ông duy nhất Bae gia

Lời nói hàm hàm hồ hồ truyền vào trong tai Seulgi, Seulgi hận nghiến răng. Em trai ? Thật buồn cười. Có người em trai nào sẽ đối với chị mình mà hạ xuân dược ? Mẹ kiếp ! Nàng thở dài, đối diện ánh mắt chiến hữu.

- Jihu, nghĩ cách lái xe tới đi, em không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng cô ấy như vậy

Seulgi vừa nói vừa sải bước ra ngoài.

- Seulgi, nóng...

Seulgi mặc áo ba lỗ bó sát người, phía sau lưng đã bị mồ hôi xâm thấu, nàng được chiến hữu bảo hộ ở chính giữa, nghe Joohyun trong lòng thỉnh thoảng phát sinh thanh âm khổ sở. Rất nhanh đi đến cửa lớn.

- Jungsuk, cho tôi mượn một chiếc xe, tôi muốn lập tức mang Joohyun đi

Lúc đi qua gò đất, Seulgi nói với ống nghe điện thoại, lúc đến để không bị phát hiện, đỗ xe xa hơn một chút, chờ Jihu đem xe ra quá tốn thời gian rồi.

- Được, tôi lập tức gọi người đem xe đỗ ở cửa

Jungsuk rất nhanh đáp ứng.

Bước ra cửa sắt lớn cũ nát, một chiếc Jeep Grand đỗ ở kia, Jungsuk cùng mấy người thường phục đứng ở bên cạnh xe, địa phương cách xe xa hơn một chút, đứng hai hàng vũ cảnh súng ống đầy đủ. Seulgi cảm kích nhìn Jungsuk, ôm Joohyun bước nhanh đi tới bên cạnh xe, đội trưởng sớm một bước mở ra cửa ghế phụ, Seulgi thả người vào, dò người vào đeo dây an toàn cho Joohyun.

- Seulgi, đừng giao chị cho Park Bogum ! Chị muốn ở bên em

Joohyun đưa tay đặt lên thân thể Seulgi, dùng vẻn vẹn ý thức căn dặn Seulgi, thân thể mình phản ứng nàng lại quá rõ ràng. Cô không biết Seulgi muốn đưa cô đi đâu, cô cũng không quan tâm những thứ này, bây giờ cô chỉ tin tưởng Seulgi, chỉ cần là em ấy, đi đâu cũng được.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro