25 - Mình yêu nhau đi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25 - Mình yêu nhau đi ?

Hai người lên Porsche của Jennie, Seulgi ngồi ở ghế lái xe. Nàng chưa từng lái xe quá tốt như vậy, nàng mím môi một hồi, ngực lại bắt đầu cảm khái, thật đúng là kẻ có tiền, một chiếc xe thể thao như thế không biết phải bao nhiêu won ? Nàng nhìn Joohyun ngồi phó lái, lúc này Joohyun đang tự đeo đai an toàn cho bản thân. Xem ra vẫn là Joohyun khiêm tốn cẩn thận, chị ấy nhất định sẽ không lái chiếc xe thể thao đỏ chót đi rêu rao khắp nơi.

- Đi đâu ?

Seulgi thắt chặt dây an toàn quay đầu hỏi Joohyun.

- Đi bờ sông ngồi một lát đi, chị muốn hóng gió một chút

- Được

Seulgi đáp ứng, liền khởi động xe.

Seulgi cùng Joohyun tản bộ trên vỉa hè xây dựng ở bờ sông, buổi tối bờ sông đèn đuốc sáng trưng. Trên đường có rất nhiều người tản bộ giống các nàng, tụm năm tụm ba, nô đùa truy đuổi nhau.

Hai người ai cũng không nói lời nào, cứ đi chậm rãi như vậy. Seulgi thích những lúc thế này, nhìn Joohyun bên người, mặc dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nàng cũng sẽ cảm giác được hạnh phúc. Hai ngày trước xoắn xuýt đau tâm, lúc này đều đã biến mất không còn. Nàng phát hiện mặc kệ ở chỗ nào, chỉ cần có Joohyun tại bên người nàng, lòng nàng sẽ tràn ngập hạnh phúc.

Không đi lâu lắm Joohyun đã nói mệt mỏi, hai ngày nay cô bận rộn chuyện tình công ty thật là quá mệt, giấc ngủ hai ngày gộp lại cũng không bằng một ngày đi lại. Buổi tối lại uống nhiều rượu như vậy, cô cảm giác uể oải cực kỳ.

- Mệt mỏi thì chúng ta trở về thôi

Seulgi yêu thương nhìn Joohyun nhẹ giọng nói.

- Đi chỗ đó ngồi một lúc đi

Joohyun không trả lời, chỉ chỉ ghế tựa giải lao cách đó không xa phía trước hai người.

Sau khi Seulgi ngồi xuống, Joohyun liền như vừa nãy tại quán bar, vùi vào trong lòng Seulgi nhắm hai mắt lại.

- Seulgi

Joohyun nhẹ nhàng gọi.

- Ừ ?

Seulgi đang ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nàng thật hy vọng thời khắc như vậy vĩnh viễn trở nên bất động. Nếu như toàn bộ trong thế giới cũng chỉ có nàng cùng Joohyun thật tốt bao nhiêu.

- Có phải là sắp đi về rồi ?

Joohyun xa xôi hỏi.

- Còn có 4 ngày

Nghe Joohyun thấp giọng hỏi, Seulgi cúi đầu nhìn Joohyun trong lòng.

- Vậy, lúc nào mới có thể trở về ?

Joohyun đón nhận ánh mắt của Seulgi, cùng nàng đối diện.

Seulgi không nói gì, ánh mắt nhìn Joohyun chậm rãi nghiêm túc lên. Nàng không biết trả lời cô thế nào, đúng vậy, lúc nào mới có thể trở về ? Chẳng lẽ lại thêm 5 năm nữa sao ? Nếu như vậy, lúc chờ nàng trở lại lần nữa, có phải Joohyun của nàng cũng đã không cần nàng hay không.

- Không biết...

Seulgi khe khẽ thở dài, lấy tay xoa mặt Joohyun, nhẹ nhàng nói.

- Chị nghe em nói với Jennie, em yêu chị ?

Joohyun học bộ dáng Seulgi, giơ lên cánh tay khẽ chạm vào gò má của Seulgi.

- Ừ, em yêu chị

Seulgi tùy ý Joohyun từng chút từng chút vỗ về mặt nàng, nàng nghiêm túc nhìn mắt Joohyun, kiên định không gì sánh được nói.

Joohyun nắm chặt vòng tay Seulgi đang ôm mình, đột nhiên cô rất sợ mất đi Seulgi. Cảm giác như vậy ngày hôm nay đã không chỉ một lần xuất hiện tại trong đầu cô, cô nghĩ mình là thích Seulgi, nghe Seulgi nói yêu mình, cô vui vẻ, nhảy nhót. Đó hoàn toàn khác với ngày xưa, bạn trai cũ Park Bogum của cô nói với cô vô số lần 'anh yêu em', mà mỗi lần nghe, lòng cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Joohyun tùy ý Seulgi ôm, không nói chuyện. Cô cảm giác được Seulgi càng thêm cố sức ôm hơn bình thường, cô biết, đối mặt hiện thực của hai người, Seulgi càng khổ não hơn cô. Thế nhưng có thể làm sao bây giờ đây ?

- Joohyun, mình yêu nhau đi ?

Qua thật lâu, thanh âm Seulgi mềm nhẹ truyền xuống từ trên đầu Joohyun.

Nghe xong Seulgi nói, Joohyun từ trong lòng Seulgi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng. Yêu ? Thời gian ở lại Daegu chỉ còn có 4 ngày, vậy thì muốn yêu như thế nào ?

- Seulgi, em muốn xuất ngũ sao ?

Joohyun ngồi dậy, hai tay giao ở trước ngực, ánh mắt rơi vào trên mặt nước yên tĩnh trước mắt, thanh âm nhẹ nhàng hỏi.

Seulgi mím môi, nghiêng đầu nhìn Joohyun bị ánh đèn đường chiếu xuống.

Xuất ngũ ?

Nàng 21 tuổi tại bộ đội là độ tuổi có thể đảm đương, làm sao nàng có khả năng xuất ngũ ? Làm sao có thể ra khỏi ? Nàng là một bộ đội đặc chủng, bắt đầu từ cái ngày nàng tham gia vào tổ chức đó, thì đã định trước phải mất đi rất nhiều thứ, bao gồm tự do, có thể cũng bao gồm tình yêu, không có mấy người nguyện ý yêu một người có thể liên tiếp vài năm đều không thấy được mặt, hơn nữa người này còn tùy thời đều có thể mất mạng.

Nàng nhớ tới người cộng tác bảo vật của mình, Cho Kyuhyun năm nay đã 28 tuổi, cùng bạn gái hắn tốt đẹp gần 5 năm, cuối cùng chính bởi vì không chịu được tháng ngày ở góa như vậy mà chia tay với hắn. Thông minh như Joohyun, vào lúc này hỏi tới, rõ là có dụng ý khác mà.

- Trước đây chưa từng nghĩ tới...

Seulgi trầm mặc vài giây mới mở miệng, nàng thấy Joohyun chuyển đầu nhìn nàng, dừng một chút nói tiếp.

- Nhưng mà mấy ngày nay em có nghĩ tới, thế nhưng xuất ngũ với em mà nói sẽ rất phiền phức ! Tuy rằng tuổi quân của em đã có 5 năm, thế nhưng em nhỏ tuổi, phải đi trình tự xuất ngũ như bình thường, sợ rằng còn phải rất nhiều năm

Seulgi thành thực nói.

Nàng không muốn lừa dối Joohyun, có thể nàng nói như vậy sẽ làm Joohyun càng mất lòng tin đối với tình yêu giữa các nàng, thế nhưng nàng phải thẳng thắn nói ra. Nàng muốn cho Joohyun biết, nàng là quân nhân, mà nếu như một khi cô đồng ý hai người bên nhau, phải đối mặt chính là cái gì, có lẽ đó chính là chờ đợi dài đến mấy năm. Nếu như Joohyun bởi vậy lùi bước, cự tuyệt nàng, đó cũng là chuyện không có biện pháp.

- Lúc trước, vì sao em muốn lựa chọn nhập ngũ vậy ?

Joohyun nghe xong Seulgi trả lời, vẫn rất bình tĩnh nhìn nàng như trước -...Con gái nhập ngũ rất khổ cực đi ?

Seulgi cho rằng Joohyun nghe thấy mình nói muốn yêu cô nên mới hỏi ra vấn đề xuất ngũ, không nghĩ tới Joohyun lại biểu hiện như đang cùng nàng nói việc nhà. Nàng đoán không được tâm tư của Joohyun, thế nhưng có một điểm rất rõ ràng, Joohyun cũng không muốn chính diện trả lời vấn đề của nàng, đồng ý hay không đồng ý, cô cũng không nói.

- Năm ấy tốt nghiệp trung học, cha mẹ em tới Daegu bán đồ ăn, trên đường gặp phải tai nạn xe cộ ! Tất cả phát sinh quá đột ngột, cha mẹ em không kịp nói lời nào liền rời khỏi chúng em...lúc đó em mới 17 tuổi, mới vượt qua *trung khảo (*kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở) mà Yerim mới lên tiểu học lớp 5...

- Điều kiện gia đình nhà em luôn luôn thật không tốt, cha mẹ em đều là nông dân chính gốc, thu nhập toàn nhà đều là dựa vào bọn họ mỗi ngày cần cù gian khổ như con bò mà đổi lấy ! Sau khi cha mẹ mất bác không cho em đi học, bởi vì cha mẹ để lại rất ít tiền, khoản bồi thường tai nạn xe cộ thêm cả tiền cả đời cha mẹ tích trữ, tổng cộng cũng chỉ hơn 5 triệu một chút, căn bản không đủ chu cấp hai người học sinh ! Chị biết không ? Bọn họ đều rất trọng giàu khinh nghèo, lúc cha mẹ em còn sống những kẻ gọi là thân nhân đó cũng rất coi thường nhà của chúng em, chớ nói chi là mất rồi...

Nói đến đây, Seulgi nhìn Joohyun cười khổ, nói tiếp.

- Tất cả thân thích chỉ dì hai là tốt nhất, em muốn giao phó em gái cho một nhà dì hai, đem tiền cha mẹ lưu lại đưa cho dì hai, tiền đó chỉ có thể miễn cưỡng duy trì đến Yerim kết thúc trung học ! Nói thật, lúc đó em vô cùng bất lực, không đi học nổi, em thực sự không biết em có thể làm cái gì ? Căn bản cái gì cũng không biết làm, phải làm sao kiếm tiền nuôi dưỡng em gái ? Sau đó lại nghĩ tới nhập ngũ, liền nghĩ đi bộ đội rèn đúc một chút, học tập chút kỹ năng trở về cũng dễ dàng tìm phần công việc có thể chu cấp Yerim lên đại học ! Không nghĩ tới vừa tham gia chính là 5 năm, hồi đó mới vừa tân binh nào biết, chỉ huy hiện tại của em xuống tuyển binh, hỏi em có muốn đi với hắn không, lúc đó em rất ngốc hỏi, có phải liên đội của hắn quân thiếp rất cao ? Chọc chỉ huy của chúng em bật cười, nói với em tuyệt đối cao, em thì vô cùng cao hứng đi theo tham gia *khảo hạch (*thi để kiểm tra chất lượng, trình độ) ! Kỳ thực lúc đó em đầy đầu đều đang tự hỏi một vấn đề, mỗi tháng ở bộ đội quân thiếp có thể nhiều hơn số tiền em trở lại xã hội kiếm ? Rất ngây thơ nhỉ ?

Seulgi nghiêng đầu nhìn Joohyun như có đăm chiêu, cô cong mình, hai khuỷu tay chống ở trên đùi, nắm chặt hai tay.

- Cho nên hiện tại em không thể xuất ngũ, chị không biết, học phí của một học sinh cấp ba rất cao...

Seulgi cúi đầu, ánh mắt đặt trên đôi giày da đen nàng lau đến sáng loáng.

- Sau này, để chị giúp em nhé

Joohyun vẫn nghiêm túc nghe Seulgi nói chuyện cũ của nàng, nhìn nét mặt bình tĩnh và ngữ khí nhàn nhạt của nàng, không khỏi cảm khái. Tuổi còn nhỏ đã đối mặt nhiều cực khổ như vậy, thật không biết em ấy vượt qua những ngày đó thế nào.

- Giúp em chu cấp Yerim đến trường

Joohyun thấy Seulgi nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại bổ sung thêm một câu.

- Không cần, hiện tại quân thiếp của em đủ để Yerim dùng ! Đợi em ấy thi lên đại học, em để em ấy vừa học vừa làm, Yerim rất hiểu chuyện

Seulgi nhìn chằm chằm Joohyun, chậm rãi nói. Nàng cũng không cần ai trợ giúp, cho dù là một nhà dì hai cũng không ngoại lệ. Qua nhiều năm như vậy, Yerim ăn ở tại nhà dì, Seulgi hầu như đều gửi quân thiếp cho dì. Nàng không muốn nợ bất luận người nào, huống chi bây giờ nàng chu cấp Yerim cũng không phải quá vất vả, chí ít bản thân nàng tiêu tốn rất ít, tại bộ đội ngoại trừ mua rất ít đồ dùng cá nhân cần thiết hàng ngày, những thứ khác đều là không cần dùng tiền.

- Muộn rồi, chúng ta trở về thôi

Joohyun cũng không cùng nàng tranh chấp về vấn đề này nữa, cô đứng dậy, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi có chút loạn. Hai người đi tới chỗ đỗ xe. Đêm đó, Seulgi đưa Joohyun trở về Bae trạch. Bởi vì buổi tối dì hai liên tục gọi vài cuộc điện thoại, sợ rằng nàng ở bên ngoài có gì nguy hiểm, Seulgi không thể làm gì khác, cũng chỉ đành nghe Joohyun nói. Đưa cô về Bae trạch trước, sau đó nàng lái xe Jennie trở lại nhà dì, hai người hẹn tốt ngày thứ hai gặp ở tập đoàn Bae thị.

Seulgi nghiêng thân thể nằm ở trên giường, nàng xuất thần nhìn Yerim đang ngủ say. Đêm nay nói với Joohyun nhiều chuyện của quá khứ như vậy, trái tim nàng đã thật lâu không có khổ sở lại cảm giác được đau đớn.

Seulgi nhẹ nhàng đắp chăn cho Yerim, ở trong lòng thở dài. Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, loáng một cái 5 năm cứ thế trôi, hồi tưởng lại nàng thật không biết 5 năm đó mình vượt qua thế nào.

Nghĩ đến chuyện Joohyun không chính diện đáp lại lời yêu của nàng, Seulgi cũng không có biện pháp. Ban đầu cũng chính là không ôm hy vọng gì, một nhân vật muốn gió có gió muốn mưa có mưa như vậy, làm sao sẽ cam tâm vì một *bách tính (*dân thường) bình thường như nàng mà khổ sở chờ đợi bao nhiêu năm. Hơn nữa Joohyun lớn hơn mình nhiều như vậy, khả năng chờ đến lúc nàng thực có thể xuất ngũ, Joohyun đã qua 30 tuổi...

Sáng sớm hôm sau Yerim cùng Saeron trở về trường đi học, Seulgi theo thường lệ cùng dì đi cửa hàng nhỏ, nàng giúp đỡ dì mua đồ ăn, đến khi thu dọn tốt tất cả cũng đã hơn 8 giờ, nàng chạy về dưới lầu nhà dì khởi động Porsche của Jennie trực tiếp đi Bae thị.

Seulgi được Sooyoung đưa vào văn phòng Joohyun, lúc này Joohyun đang họp. Seulgi ngồi trên sô pha xem báo hôm nay, mấy ngày nay ở bên người Joohyun, Seulgi đã quen một mình ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ đợi ở văn phòng này.

Qua khoảng một tiếng, hành lang vang lên tiếng giày cao gót gõ mặt đất. Seulgi cong khóe miệng, thanh âm Joohyun bước đi luôn luôn âm vang hữu lực như vậy.

Joohyun đẩy cửa đi vào, phía sau còn theo một người nam nhân. Nam nhân đó Seulgi đã gặp qua, chính là ngày đó ở Bae trạch nam nhân vẫn luôn đứng ở phía sau Bae gia gia. Lúc Joohyun tiến đến liếc mắt nhìn Seulgi, không có biểu tình, cũng không có chào hỏi. Nhưng ngược lại nam nhân kia rõ ràng không nghĩ tới trong văn phòng còn có người, sửng sốt một chút sau đó lập tức lại lễ phép gật đầu với Seulgi, liền đứng thẳng tại trước bàn làm việc của Joohyun.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

Joohyun người còn chưa ngồi xuống tư liệu trong tay đã ném ở trên bàn.

- Bae tổng, tôi vừa tới công ty, có chút tình huống cũng không phải rất rõ ràng ! Thế nhưng, nếu như ngài tín nhiệm tôi, tôi liền tới Ulsan điều tra, nhất định rất nhanh sẽ có kết quả

Bae Kibum vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Joohyun ngẩng đầu nhìn thấy người trả lời cũng không phải người mình muốn tìm, cô đè ép lửa giận trong lòng.

- Không phải mời Oh quản lý đi theo sao ? Người đâu ?

Cô vừa dứt lời tiếng đập cửa liền vang lên, đã thấy một nam tử trung niên cầm trong tay bản tài liệu có chút vội vàng đi đến.

- Bae tổng

Oh quản lý ngay ngắn đặt tư liệu ở trước mắt Joohyun, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán.

- Nói đi, chuyện gì xảy ra ?

Joohyun quét mắt tư liệu đưa qua, ngẩng đầu nhìn thẳng Oh quản lý giọng nén giận hỏi.

- Bae tổng, tôi cũng tối hôm qua mới biết được, sáng sớm hôm nay liền chạy tới

Chỉ thấy Oh quản lý nuốt nước bọt một cái, sau đó dùng tay lau lau trán.

- Giữa năm, Ulsan mở một đại công trình, cái này thì ngài biết đến ! Ban đầu tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, thế nhưng tối hôm qua tôi nhận được tin tức, nói là phía dưới người đứng đầu nhận thầu công trình đem tất cả tiền hàng và tiền công đều cuốn chạy ! Lúc tôi tới, công trường đã đình công, có người nhân cơ hội kích động tâm tình công nhân, công nhân đều không chịu làm việc

Oh quản lý nói xong, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Joohyun. Hắn nghĩ thầm, nếu như lúc này quả thật đã xảy ra chuyện, như vậy hắn liền thực sự phải về nhà sống bằng tiền dành dụm. Nếu quả là vậy, khoản công trình lớn đáng kể như thế thêm cả mấy triệu tiền lương công nhân, hắn chính là *đập nồi bán sắt (*quyết tâm làm một việc gì đó, bất chấp tốn kém), táng gia bại sản cũng không đền nổi.

- Ông biết công trình đình một ngày đêm, Bae thị phải tổn thất bao nhiêu tiền không ?

Joohyun nắm chặt tư liệu trước mắt, nặng nề ném ở trước mặt Oh quản lý.

- Phía dưới người nhận thầu công trình thậm chí có thể đem một khoản tiền lớn như vậy cuốn chạy, tôi cần các ông có ích lợi gì ? Lẽ nào các ông đều là kẻ ngu sao ?

Joohyun một bầu không khí chất vấn.

- Vâng vâng vâng, bây giờ tôi liền trở lại ! Tôi sẽ toàn lực phối hợp cảnh sát mau chóng tìm được người

Oh Hyuk bị sợ run run một hồi, hắn không dám nhìn thẳng Joohyun, mạnh mẽ gật đầu.

- Cảnh sát ?

Joohyun hừ lạnh một tiếng, xua tay một cái với Oh quản lý.

- Ông lập tức chạy trở về, có chuyện gì nhớ lập tức hội báo với tôi

Joohyun mắt bốc hàn quang nhìn Oh quản lý, cô cố ý nhấn mạnh nói bốn chữ hội báo với tôi.

Oh Hyuk lui ra văn phòng của Joohyun, một giây không ngừng đi tới thang máy. Khi hắn đi tới trước cửa cầu thang, hắn hơi dừng lại nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý, hắn liền đẩy ra cửa cầu thang bước nhanh vào.

Oh quản lý dọc cầu thang liên tiếp xuống vài tầng, mới ngừng lại. Hắn vỗ vỗ ngực mình, không ngừng nghĩ mà sợ, lúc này mồ hôi trên trán còn đổ nhiều hơn lúc tại văn phòng tổng tài. Đợi tim đập ổn định chút, hắn lấy ra điện thoại di động trong túi, cẩn thận nhập vào một chùm số rồi nhấn gọi.

- Ông chủ, sự tình như ngài dự liệu

- Vâng, Bae tổng rất tức giận, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra theo tác phong xử sự của cô ấy nhất định sẽ tự mình đi xem Ulsan...

- Trong văn phòng có một cô gái mặc quân trang, còn có Bae phó tổng mới nhậm chức của công ty

- Tốt, tôi hiểu

- Ông chủ...suất kia của tôi...

- Vâng vâng vâng, nhất định, ông chủ ngài yên tâm

- Rõ, tôi hiểu kế tiếp phải làm như thế nào

- Gặp lại ông chủ sau

Oh quản lý cúp điện thoại, cái lưng vẫn cong giờ vươn thẳng lên. Ngay sau đó hắn thở dài một hơi, cũng coi như không uổng phí mạo hiểm. Hắn đẩy ra cửa cầu thang vội vã đi ra ngoài.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro