39 - Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39 - Đau lòng

Jihu đang nhỏ giọng thương lượng cùng chỉ huy có muốn đón Yerim lại đây không, bỗng trong hành lang trống trải truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người. Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người quân nhân quang minh lẫm liệt đi tới phòng giải phẫu bên này.

Mấy người quân nhân đó đi tới trước mặt mấy người, từ đầu đến cuối thoáng nhìn quân hàm của người ở đây, liền chào một kiểu quân đội với Kong Minjae.

- Xin chào, chỉ huy đồng chí, chúng tôi là tổ điều tra cấp trên phái tới, đến tìm hiểu sự việc một binh sĩ đâm chết tù binh xảy ra rạng sáng ngày hôm nay

Kong Minjae nhìn thấy tới đây là vài tên quân nhân, hắn liền lường trước mấy vị này đến vì chuyện của Seulgi, vẻ mặt hắn đạm mạc nhìn mấy người. Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền ngàn dặm. Người còn đang trong phòng giải phẫu đây, bên này đã bắt đầu muốn thẩm tra rồi.

Trong ánh mắt sáng ngời của Kong Minjae gần như muốn phun ra lửa, đều con mẹ nó là một đám vô nhân tính.

Mấy người Jihu nghe thấy lời của người được phái đến, hỏa khí thoáng cái vọt lên, đoàn người liếc mắt nhìn nhau, liền rất ăn ý vây quanh bọn người được phái đến. Chỉ cần một câu nói của chỉ huy, bọn họ liền lập tức nhấc tay nhấc chân lần lượt quăng mấy người này ra ngoài cửa sổ.

- Các người tin tức thật đúng là nhanh, nói đi, phương thức điều tra thế nào ?

- Cái này...

- Cũng khỏi phải cái này cái kia, người các người muốn tìm đang ở bên trong cấp cứu, còn sống về hay không thật đúng là khó nói ! Nếu không các người tự mình thương lượng với bác sĩ, xem có thể bảo bọn họ dàn xếp một chút không ! Cho các người thẩm tra trước, thẩm tra xong lại cấp cứu ?

Kong Minjae tràn đầy châm chọc nói.

- Đều không phải, chỉ huy đồng chí ông đừng hiểu lầm ! Ông xem, chẳng phải chúng tôi cũng phụng mệnh hành sự sao ?

- Hiểu lầm ? Hừ hừ !

Kong Minjae khinh thường hừ hai tiếng.

Người được phái đến thấy Kong Minjae căn bản không để bọn họ vào mắt, hắn thoáng nhìn phòng giải phẫu đóng chặt, thương lượng nói.

- Nếu không, chúng tôi chờ ngay ở đây đi

- Tự nhiên !

Kong Minjae quăng hai chữ liền đi tới phòng giải phẫu, hắn đứng ở trước cửa, liền không hề để ý tới đám người kia.

- Quá con mẹ nó ấm ức rồi, chiến sĩ thông gia mỗi ngày *đính đầu ở trên lưng quần (*khẩu ngữ nông thôn, nghĩa là thường làm những việc nguy hiểm) sống qua, lần nào làm nhiệm vụ đều không phải lấy cái mạng đi liều ? Tại sao lúc chiến sĩ bị thương, lúc hy sinh không thấy có người tốc độ như vậy tới an ủi quan tâm một chút ?

Mặt Kong Minjae âm trầm, hắn cật lực khắc chế bản thân kích động muốn giết người.

Mấy người Jihu thấy sắc mặt chỉ huy không tốt, bọn họ phẫn hận trừng người được phái đến vài lần, lại tự tản ra lần nữa. Seungwan đi tới trước mặt Tiểu Miêu vẫn ngồi ở trên ghế khóc liên tục, đưa tay nhẹ ôm vai nàng liền bắt đầu xuất thần nhìn cửa phòng giải phẫu. Jihu lẳng lặng đứng ở phía sau chỉ huy, ánh mắt trống rỗng nhìn tấm cửa sổ nhỏ trên cửa phòng giải phẫu, phía sau đứng vài tên chiến sĩ đồng đội. Mà Jiho lại là vẻ mặt lo lắng, hắn một giây không dừng đi qua đi lại, trong miệng còn không ngừng nói thầm cái gì.

- Seo Jihu

Kong Minjae đột nhiên lên tiếng cắt đứt trật tự chốc lát này.

- Có !

- Anh vẫn là đi Daegu một chuyến đi, đón em gái Seulgi tới, phải đi ngay bây giờ

- Chỉ huy...

Jihu nhìn bóng lưng chỉ huy kêu lên, hắn thật sự không muốn đi, hắn không biết đối mặt Yerim thế nào, càng không biết nên nói với em ấy thế nào.

- Chấp hành mệnh lệnh !

Kong Minjae trầm thấp nói.

- Rõ !

Jihu bất đắc dĩ chào một kiểu quân đội với chỉ huy, xoay người đi ra ngoài.

- Jihu, cậu đợi lát

Seungwan nghe hai người đối thoại, vội vã gọi lại Jihu. Sau đó liền kêu một tiếng -...Chỉ huy...

Kong Minjae xoay người, nhướng mày nhìn về phía Seungwan.

- Chỉ huy, để tôi đi đi ! Nhà tôi ở Daegu, tôi quen thuộc đường, hơn nữa tôi là nữ, dễ ăn nói với em gái Seulgi hơn

Seungwan thấy chỉ huy không có ý muốn nói, nói tiếp -...Seulgi ở Daegu có một bằng hữu rất có năng lực, tôi muốn đi tìm cô ấy ! Seulgi em ấy, em ấy phạm vào sai lầm lớn như thế, chúng ta giúp em ấy một chút, không thể cứ nhìn em ấy lên toà án quân sự như vậy

Seungwan nói một hồi đã đỏ con mắt, nàng kiên định nhìn chỉ huy, trong mắt tràn đầy cầu xin.

- Seulgi lần này phạm chuyện, sợ là ai cũng cứu không được, chỉ nói riêng thủ đoạn hung tàn của cô ấy, một đao cắt vỡ cổ họng địch, đã đối với cô ấy rất bất lợi ! Kẻ địch chỉ cần giao nộp vũ khí cũng đã không phải kẻ địch rồi, lời này tôi nói với các người bao nhiêu lần ? Bảo các người làm nhiệm vụ không nên xử trí theo cảm tính ! Tôi thực sự là không nghĩ tới, Seulgi bình thường trầm ổn lanh lợi như vậy, tại sao cô ấy sẽ làm ra chuyện tình bất chấp hậu quả như thế ?

Nói xong Kong Minjae *lão khí hoành thu (*cách nói chuyện, khí chất giống người già) thở dài. Nếu nói quan tâm, có ai quan tâm như hắn ? Nếu nói đau lòng, có ai đau lòng hơn hắn ? Một cái mầm binh tốt như vậy, cứ toi công chết non thế này...

Seungwan thấy chỉ huy thở dài, nàng cấp thiết nói.

- Chỉ huy...Kyuhyun cũng đã mất rồi...

Tại sao người khác có thể giết các nàng, mà các nàng chỉ là giết chết một người xấu liền phải trả giá đại giới như vậy, quân nhân làm sao vậy ? Quân nhân thì không phải người sao ? Seungwan kêu gào trong lòng, thế nhưng nàng không dám nói ra, nàng biết đây chẳng qua là lời vô ích mà thôi, là tuyệt đối không thể nói...

Kong Minjae lướt qua Seungwan nhìn về phía vài tên quân nhân đứng trông coi ở cách đó không xa, hắn lắc đầu nói.

- Đừng nói nữa, cô đi đi, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh ! Chúng ta chỉ có thể đem hết toàn lực bảo vệ cô ấy

Seungwan chào kiểu quân đội với chỉ huy, lại đến bên người Tiểu Miêu căn dặn vài câu, bước đi ngay ra ngoài. Lúc này đã hơn 8 giờ sáng, bầu trời Yeosu vẫn rất xanh thẳm như trước, mặt trời mới mọc vẫn chưa tỏa ra nhiệt lượng độc ác của nó. Ánh sáng ấm áp rơi tại trên người Seungwan, nhưng nàng không cảm giác được một tia ấm áp.

Seungwan đứng ở giao lộ đưa tay gọi taxi, nàng phát hiện người đi lại trên đường đều hữu ý vô ý nhìn nàng, có một vài người nhìn vẻ mặt của nàng còn tỏ ra sợ hãi. Seungwan cúi đầu liếc nhìn quần áo bản thân, nàng cười khổ, lúc này mới nhớ tới quần áo tác chiến trên người còn chưa thay, đã định đi sân bay rồi.

Seungwan ngồi lên taxi đi thẳng đến nhà nghỉ vũ cảnh, nàng thay đổi quần áo đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua quầy tổng phục vụ nàng thoáng liếc điện thoại bàn trên quầy phục vụ. Seulgi đã cấp cứu tận 3 giờ, nếu như bây giờ nàng quay về Daegu đón người tới, nhất định phải lãng phí thời gian rất dài. Vạn nhất chờ nàng mang người tới, mà nếu như Seulgi không chịu đựng được ?

- Phì ! Phì ! Phì ! Miệng quạ đen !

Seungwan vội vã ngăn lại bản thân nghĩ bậy, nàng phì vài tiếng, xong việc còn không nặng không nhẹ tự tát vào mồm mình. Nàng dừng bước chân đi ra ngoài, xoay người liền đi đến quầy phục vụ. Nếu như có thể thông qua Sooyoung tìm được Bae tổng đó của Seulgi, để Bae tổng mang theo Yerim lại đây thì tiết kiệm rất nhiều thời gian hơn là nàng chạy trở về đón Yerim.

- Sooyoung, Bae tổng của các em đâu ?

Điện thoại vừa chuyển được Seungwan liền trực tiếp vào chủ đề.

- Seungwan ? Là chị sao ?

Giọng Sooyoung tràn đầy kinh ngạc, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Đúng, là chị ! Gần đây vẫn luôn làm nhiệm vụ, chị khỏe, em không cần lo lắng ! Bae tổng của các em có đây không ?

- Hừm, lâu như vậy chị cũng không liên hệ với em...

- Sooyoung, em ngoan, giờ chị có việc quan trọng hơn, tìm Bae tổng các em, cô ấy có ở đây không ?

- Bae tổng không ở đây, chị ấy ngồi chuyến bay sáng sớm đi Cheongju rồi, lúc này hẳn là còn đang trên máy bay ! Làm sao vậy ?

- Cheongju ? Trời ! Làm sao trùng hợp như thế ? Vậy lúc nào cô ấy có thể trở về ?

- Công ty muốn ở bên đó đưa ra thị trường, cần phải đi chừng 10 ngày nếu như thuận lợi ! Seungwan, chị tìm Bae tổng chúng em làm gì ? Rốt cuộc làm sao vậy ?

- Không có gì, chị còn có việc, trước không nói với em nữa, em chăm sóc bản thân thật tốt

Nói xong Seungwan cũng không chờ Sooyoung trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại. Nàng đưa tay đỡ trán.

Bae tổng này, sớm không đi muộn không đi, lại cứ phải vào lúc này đi Cheongju. Chẳng lẽ là ý Trời ? Lão thiên gia người đừng đui mù nha ? Seungwan vừa nghĩ vừa đi ra cửa lớn, nàng đón taxi đi thẳng đến sân bay, xem ra nàng chỉ có thể tự mình đi đón Yerim.

Joohyun bất kể thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc cô đi công tác có thể có tin tức của Seulgi. Cô càng không nghĩ tới Seulgi mới rời khỏi cô vẻn vẹn vài ngày, người đã bị thương nghiêm trọng như vậy, đến mức thiếu chút nữa bỏ mạng ở quê người.

Thật lâu sau đó, Joohyun chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, cô sẽ tức giận răn dạy Seulgi, như là rơi vào bóng ma, mặc kệ lúc nào nhớ tới, trong lòng cô đều tràn đầy bất an và hối hận. Nếu như cô có thể biết tình huống sớm một chút, biết đâu, Seulgi sẽ không uổng công bị nhiều dằn vặt vô ích như vậy...

Một tháng sau đó

Bên trong phòng hội nghị lớn ở tầng cao nhất của tập đoàn Bae thị, nét mặt Joohyun lành lạnh đang nghe các bộ ngành tổng kết cuối tháng. Cô mặc áo blazer màu đen bó sát người, cổ áo sơ mi màu xám bị lật ở bên ngoài, đeo một bộ mắt kính viền vàng, tóc thật dài búi sau gáy, ngay ngắn tư thế nữ cường nhân.

- Bae tổng, công trạng của bộ tiêu thụ có chút tăng cao hơn so với tháng trước, chỉ là bộ phận khách quen không có đúng lúc hồi khoản...

Tổng thanh tra tiêu thụ nói một nửa, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.

Joohyun trầm mặt cầm lấy điện thoại bên cạnh văn kiện, nghĩ thầm ai gấp gáp như thế, chọn vào lúc này gọi điện thoại đến ? Cô liếc nhìn điện báo, trên màn hình điện thoại tư nhân của cô biểu hiện dòng chữ Yerim.

Joohyun đưa tay ra hiệu tạm dừng, gật đầu một cái với đám người, liền cầm lấy điện thoại đứng dậy đi ra phòng hội nghị.

- Yerim, có việc sao ?

Joohyun nhận điện thoại rồi đi về văn phòng của cô. Sau khi cô mua điện thoại cho Yerim, đây là cú điện thoại đầu tiên Yerim gọi cho cô, Joohyun nghĩ có phải gặp phải việc gì khó rồi.

- Chị Joohyun...

Yerim gọi Joohyun một tiếng, liền bắt đầu hu hu khóc lên.

Joohyun nhíu mày.

- Làm sao vậy ? Ai bắt nạt em ?

- Đều không phải...em...em nằm mơ, chị của em đã chết...

Yerim khóc thút thít nói.

Joohyun tiện tay đóng cửa văn phòng, đứng ở trước cửa sổ lớn đón ánh nắng ban mai. Nghe xong Yerim nói, cô nở nụ cười ha ha.

- Cô bé ngốc, đừng khóc, mơ mà thôi ! Chị gái em cũng chưa từng nói với em, mơ đều là ngược lại sao ?

- Không phải, em đi nhìn chị ấy, chị ấy nằm ở trong bệnh viện, em chỉ có thể ở ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn chị...

- Được rồi, đừng khóc, một giấc mơ mà thôi, nói ra thì tốt rồi ! Có muốn bây giờ chị Joohyun đến xem em không ?

Joohyun nhẹ giọng dỗ dành Yerim.

- Không phải như thế, em thực sự nhìn qua chị ấy, là chị Seungwan tới đón em ! Thế nhưng em chỉ ở nơi đó hai ngày, chị ấy bị thương rất nghiêm trọng, lúc em tới chị ấy còn chưa có tỉnh lại, các chị ấy không cho em nói với bất kỳ người nào, cũng không cho em ở lại bên chị gái ! Chị Joohyun, em rất sợ, chị dẫn em nhìn chị ấy có được không ?

- Cái gì ??

Joohyun nghe Yerim nức nở khẩn thiết, trong lòng cô lộp bộp một hồi, cô đưa tay đỡ giá sách bên người, nhẹ nhàng hỏi.

- Yerim, em vừa nói cái gì ? Lặp lại lần nữa, chị nghe không rõ

- Chị Joohyun, chị của em có phải vẫn chưa tỉnh lại hay không ? Em trở về lâu như vậy tại sao chị ấy một cú điện thoại cũng không gọi ?

Yerim hiển nhiên không có nghe ra dị dạng của Joohyun, em một mình nói.

- Chị em bị thương ? Còn hôn mê ? Đây là chuyện khi nào ?

Giọng của Joohyun thoáng cái thay đổi băng lãnh, chết tiệt Kang Seulgi vậy mà lại dám bị thương cho chị...

- Chính là lúc chị ấy mới đi vài ngày, giờ đã gần một tháng rồi...

- Giờ em đi xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, thôi, em ở ký túc xá chờ chị, chị lập tức đi đón em, chị dẫn em đi nhìn chị gái

Joohyun cưỡng chế hoảng hốt, dặn Yerim vài câu liền cúp điện thoại.

Cô ngồi ở trên sô pha, vội vã hít thở, nghe Yerim nói Seulgi dường như bị thương rất nặng. Chuyện cách tận một tháng cô mới nhận tin tức, nhưng lại biết được ở tình huống Yerim mơ ác mộng mà sợ hãi. Nếu như Yerim không có mơ giấc mơ như vậy, Seulgi dự định muốn giấu cô tới khi nào ? Joohyun tức giận run tay, Seulgi em muốn chết đúng không ?

Joohyun bực mình ngồi ở sô pha một hồi, cô cảm thấy trong lòng buồn phiền khó chịu. Cô nghĩ không rõ Seulgi bị thương lâu như vậy, vì sao cũng không thông báo với cô một tiếng ? Seulgi rõ ràng chính là coi cô là người ngoài.

Joohyun cưỡng chế tức giận trong lòng mình, cô đi trở về trước bàn công tác của mình ấn xuống nội tuyến.

- Sooyoung em đi vào

- Bae tổng, ngài có gì phân phó ? Sooyoung đi tài vụ rồi

Đi vào là Lee Subin, một thư ký khác của Joohyun.

- Đi thông báo xuống phía dưới, hủy bỏ họp sáng, bảo bọn họ chỉnh lý văn bản báo cáo rồi chuyển giao cho tôi, cô đi ra ngoài gọi Sooyoung vào

Joohyun vừa nói vừa thu thập văn kiện trên bàn công tác. Đợi thư ký lui ra ngoài, cô đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi.

10 phút sau đó Joohyun đi ra, cô thay đổi trang phục công sở vừa mặc. Một bộ áo gió hơi dài cổ cao màu nâu nhạt, bên trong là áo nhỏ màu trắng cổ thấp, quần màu đen bó sát người, làm nổi bật lên vóc người hoàn mỹ của cô. Ăn mặc như vậy khiến toàn thân Joohyun lập tức biến hóa thành thanh xuân mỹ lệ, vừa nãy khí thế nữ cường nhân ý vị mười phần cũng bị biến mất không ít.

Trong phòng làm việc, hai thư ký Sooyoung và Subin đang đợi cô, Joohyun đi trở về trước bàn công tác ngồi ở trên ghế.

- Tôi phải rời khỏi vài ngày, các cô đem hết thảy hành trình dời lại một hồi ! Subin đi tìm Bae tổng (Bae Kibum) tới, tôi bàn giao với anh ta một số chuyện

Sau khi Subin đi ra ngoài, Joohyun buông văn kiện trong tay, chăm chú nhìn Sooyoung.

- Sooyoung, cô có thể liên hệ với Seungwan không ?

- Seungwan ? Bae tổng...

Sooyoung có chút giật mình, nàng nghĩ không rõ tại sao Bae tổng đột nhiên hỏi tới Seungwan, nhưng mà đầu óc nàng bỗng nhiên nhớ tới cú điện thoại kỳ lạ của Seungwan vào hơn 20 ngày trước, cũng là há mồm liền hỏi 'Có thể liên hệ với Bae tổng không ?'. Lòng nàng mơ hồ nghĩ, có phải xảy ra chuyện gì hay không ?

Joohyun thấy nét mặt cổ quái của Sooyoung, cô cũng vô tâm tình giải thích nhiều, nói với nàng rằng.

- Tôi liên hệ với Seulgi không được, muốn xem xem có phải họ ở cùng nhau không

- Có thể, mấy ngày hôm trước chị ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là quay về bộ đội ! Chị ấy để lại cho tôi một số điện thoại, nói là có chuyện gì thì có thể tìm chị ấy

- Giờ cô gọi cho cô ấy

Joohyun chỉ chỉ điện thoại trên bàn công tác.

Ngay lúc Sooyoung gọi điện thoại cho Seungwan, Subin mang theo Bae Kibum gõ cửa vào văn phòng. Joohyun liếc mắt nhìn hai người, ý bảo bọn họ ở bên cạnh chờ một chút, liền tiếp nhận điện thoại Sooyoung đưa qua.

Bởi vì bộ đội không thể tùy tiện nghe điện thoại, Seungwan giản lược nói một lần chuyện tình của Seulgi với Joohyun. Joohyun mặt vô cảm xúc nghiêm túc nghe, nghe đến cuối cùng cô chỉ là nhẹ nhàng hỏi Seungwan một câu hỏi cô đã sớm muốn hỏi.

- Vết thương của em ấy rất nghiêm trọng sao ? Bây giờ người thế nào ?

- Nào sẽ bị thương rất nghiêm trọng, kẻ địch sử dụng Desert Eagle, đạn là đạn xuyên giáp, ở cự ly không tới 4 mét bắn thủng cơ thể Kyuhyun, đạn trực tiếp khảm vào trong ngực Seulgi ! Người đưa vào bệnh viện cũng đã hôn mê, 4 ngày sau đó mới tỉnh lại ! Có điều lúc tôi đi, vết thương của em ấy đã khôi phục rất tốt, cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ là trạng thái tinh thần của em ấy vẫn không phải tốt

- Em ấy chưa cùng các cô quay về bộ đội ?

Joohyun nhíu mày.

- Không có, em ấy đang tiếp thu thẩm tra, tiểu tổ mỗi người chúng tôi đều bị điều tra một lần, tôi cũng vậy mới vừa quay về bộ đội không vài ngày

Seungwan bên kia ngừng vài giây còn nói -...Lần này Seulgi sợ là thực sự gặp phiền phức...

- Tôi biết rồi, làm sao tôi tìm được em ấy ? Em ấy ở chỗ nào Yeosu ?

Joohyun nâng tay đỡ đầu mình, cô cảm thấy trong đầu đột nhiên vang ong ong, hơn nữa trong lòng cũng càng ngày càng sầu muộn.

- Không biết, hình như là bị tạm giam ở chỗ nào đó ! Những điều tôi nói cho cô đều thuộc cơ mật quân sự, còn lại chúng tôi cũng là không có quyền hỏi đến, liền ngay cả chỉ huy cũng tra không được

Trong điện thoại, giọng của Seungwan tràn đầy cẩn thận, nàng thở dài nói rằng.

- Tôi phải cúp điện thoại rồi, nếu như có thể, cô nghĩ biện pháp giúp Seulgi một chút đi, tiếp tục như vậy em ấy sẽ phải ngồi tù

- Được

Cúp điện thoại, Joohyun dựa vào ngồi ở trên ghế, nghe Seungwan nói xong, trong lòng cô đủ loại cảm giác khó chịu. Cô cho rằng Seulgi chỉ là bị thương ở trong nhiệm vụ, lại không nghĩ rằng là một loại tình huống như thế.

Đâm chết tù binh đối với quân nhân mà nói cái này phải bao nhiêu tội đây ? Lúc đó Seulgi nhất định là bị kích thích rất lớn mới có thể làm ra hành động gần như điên cuồng như vậy.

Trong đầu Joohyun hiện lên dáng dấp lạnh lẽo mà mỗi lần Seulgi đối địch, cũng vào lúc hai người mới vừa quen biết không bao lâu, Seulgi đã mạo hiểm bảo vệ cô hết lần này đến lần khác, còn vì vậy mà bị thương. Đứa bé cố chấp kia thân là một quân nhân lại vì giúp cô mà đi trộm điện thoại di động của người khác. Joohyun nghĩ thầm, một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, lúc đối mặt với cái chết của người cộng tác, phải là tâm tình thế nào ?

Hơn nữa đối phương chính vì bảo hộ em ấy mà chết, thảo nào em ấy sẽ làm ra chuyện tình manh động như vậy. Joohyun đau lòng muốn chết, cô sẽ không trơ mắt nhìn Seulgi đi ngồi tù, cô không tiếc bất cứ giá nào giải quyết chuyện của Seulgi. Bởi vì hiện tại, cô là vợ của nàng, mà cô cũng đang mỗi ngày chờ mong có một ngày Seulgi có thể trở về bên người cô. Hai người có thể chân chính cùng nhau chung sống, trải qua những tháng ngày bình thản.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro