46 - Tâm loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

46 - Tâm loạn

Cảm giác chấn động mãnh liệt qua một hồi lâu mới bình ổn lại, Seulgi bị khối đá cẩm thạch phía trên rơi xuống đập trúng nhiều lần, nàng đau không ngừng hít ngụm khí lạnh.

Đợi sau khi tất cả lắng lại, Seulgi thử hoạt động thân thể, vẫn được, tay chân đều có thể động. Sau đó nàng liền cúi đầu xem người dưới thân, Joohyun bị nàng đè ở dưới thân lúc này đang nhíu chặt mày, gương mặt có chút ửng đỏ, nét mặt dường như tức giận trách mắng nhìn Seulgi.

Seulgi sửng sốt, Joohyun như vậy nàng chưa bao giờ thấy qua, Seulgi nhịn không được có chút nhìn ngây người. Trên người Joohyun che giấu không được khí tràng cao ngạo, hơn nữa lúc này nét mặt giống như tức giận trách mắng kia, nhìn ở trong mắt Seulgi, thật là có một phong vị khác.

- Seulgi, hai người không có chuyện gì chứ ?

Thanh âm đột nhiên xuất hiện đánh thức Seulgi đang nhập thần. Nàng nghe tiếng quay đầu đi thì thấy phía trước cách đó không xa, Jihu người đầy bụi đất đang ngồi dưới đất hỏi thăm nàng.

Seulgi vội vàng đáp một tiếng, nàng ổn định nhịp tim không ngừng tăng nhanh. Nếu không phải Jihu đột nhiên lên tiếng, nàng suýt nữa đã hôn tới rồi. Nàng xấu hổ cười với Joohyun, Joohyun trả lại nàng một ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói rằng.

- Em còn không đi xuống ?

- Ách...

Seulgi lúc này mới biết vì sao Joohyun đột nhiên đỏ mặt, lúc này thân thể hai người sát chặt, mặt cùng mặt cự ly thẳng tắp không quá 1 cm. Seulgi bật cười ha ha, nàng chống đỡ hai tay bò xuống từ trên người Joohyun.

Lúc này mấy người Jihu cũng đứng dậy, trong quá trình chạy trốn bọn họ bị cảm giác chấn động mãnh liệt làm cho phải nằm bò trên mặt đất, may mà cũng không có bị thương, trong đường hầm ngoại trừ rơi xuống chút cát đất, hòn đá thì cũng không có sụp xuống. Jihu thở dài một hơi, mấy người cuối cùng là có đường sống...

Hắn đi tới bên người Seulgi, kéo Seulgi lên từ trên mặt đất, lúc này Seulgi tươi cười rạng rỡ, tâm tình tốt đẹp không che giấu được. Jihu chăm chú quan sát trên dưới một hồi, hắn phát hiện mặt Seulgi quá mức trắng bóc, mà môi cũng không chút xíu huyết sắc, hắn lo lắng nhăn lại mi, nghiêm túc hỏi.

- Seulgi, em không sao chứ ? Cảm thấy khó chịu chỗ nào không ?

Seulgi vừa muốn đi nâng dậy Joohyun, nghe Jihu nói tay nàng ngừng một lát, quay đầu tới mỉm cười nói.

- Không có việc gì, vừa nãy chỉ bị cục đá nện vài cái, không cần lo lắng

Nói rồi nàng kéo Joohyun, cũng không để ý biểu tình lành lạnh của Joohyun, chủ động giúp đỡ cô sửa sang quần áo.

Joohyun mặc kệ Seulgi bận bịu xung quanh mình. Cô vốn không muốn để ý tới Seulgi, mà nghe xong Jihu hỏi, cô nhịn không được cũng bắt đầu chăm chú nhìn Seulgi. Khuôn mặt vẽ sợi màu của Seulgi có vẻ rất tái nhợt, còn có đôi môi không có huyết sắc cực kỳ gai mắt, Joohyun nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng nhìn Seulgi.

Seulgi lay động đôi mắt nhỏ, nàng biết Joohyun mất hứng, mà nàng lại có lỗi trước, thực sự không dám lại trêu chọc. Nàng thấy đội trưởng mang theo mấy người Minsoo cũng đã tới, sợ đội trưởng ngay ở trước mặt Joohyun lại giáo huấn nàng, nhanh chóng nghiêm mặt nói.

- Chúng ta vẫn là dành thời gian đi ra ngoài đi

Seungwan đi tới, nàng liếc nhìn Seulgi, trực tiếp đi đến Joohyun.

- Bae tổng, không sao chứ ?

Lúc này Joohyun đã hoàn toàn khôi phục lại, cô mỉm cười với Seungwan, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói.

- Không sao, thực sự là cảm ơn mọi người, lại cứu tôi lần nữa

- Đừng cảm ơn, muốn cảm ơn thì cô cảm ơn em ý

Seungwan đưa tay túm Seulgi tiến đến trước mặt Joohyun, nói tiếp -...Nếu không phải Seulgi khóc hô muốn vào tìm cô, chúng tôi đã sớm rút lui khỏi

Nói xong Seungwan không hề để ý tới Joohyun, túm Seulgi đi tới bên tường, một lần nữa đè nàng ngồi dưới đất, quay đầu nói với Jihu.

- Jihu, anh đi kiểm tra tình huống phía trước, tôi kiểm tra vết thương của Seulgi

Jihu hiểu ý gật đầu, kéo mấy nam nhân Minsoo đi đến chỗ tia sáng.

Joohyun nhìn động tác của Seungwan, trong lòng một trận khó chịu. Cô nhìn Seulgi bị Seungwan đè xuống đất, lúc này Seulgi chỉ đang ngây ngốc nhìn cô cười, khuôn mặt vẽ sợi màu, còn có đôi môi hơi tái nhợt.

Joohyun quay đầu đi chỗ khác, trong lòng đau đớn, cô không biết tại sao Seulgi đang bị giam giữ lại gặp phải ở chỗ này. Cô cũng không rõ ràng lắm thương thế của Seulgi rốt cuộc ra sao, chỉ là ngày đó nét mặt lạnh nhạt của Seulgi, lời nói đả thương người vẫn như trước đảo quanh ở trong đầu cô, luôn luôn không ngừng nhắc nhở cô, đối với tình cảm của hai người, Seulgi đã từng lung lay.

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Joohyun liền trống vắng không nắm chắc, dù sao Seulgi chỉ có 21 tuổi. Joohyun ở trong lòng thở dài, bảo cô làm sao đem tình cảm của bản thân dựa vào trên người một đứa bé nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy ?

Seulgi hiển nhiên không biết trong lòng Joohyun đang suy nghĩ cái gì. Nàng thấy Joohyun quay mặt đi không hề nhìn nàng, Seulgi thu hồi khuôn mặt tươi cười, có chút mất mát cúi đầu. Nàng vẫn biết Joohyun kiêu ngạo như vậy, sau khi bị nàng đưa ra chia tay, sẽ không dễ dàng tha thứ nàng...

Seulgi cởi xuống túi hành quân, cởi áo khoác rằn ri, còn cởi xuống áo ba lỗ chống đạn. Khi áo ba lỗ chống đạn bị nhấc lên, ngực nàng mãnh liệt tê rần, nàng 'xít' một tiếng, mau mau dừng lại động tác, liền không dám lại dùng chút xíu sức.

Seungwan cúi đầu nhìn vết thương của Seulgi, bên trong áo ba lỗ chống đạn màu xanh quân đội đã bị máu loãng dính lên da. Seungwan hít vào ngụm khí lạnh, nàng nhíu mày bắt đầu quở trách Seulgi. Vừa quở trách vừa giúp Seulgi cởi ra áo ba lỗ chống đạn, động tác của nàng có chút thô lỗ làm hại Seulgi cắn môi dưới cố nén không dám lên tiếng.

Tuy Joohyun không có nhìn hai người, thế nhưng bởi vì cách rất gần, thanh âm ẩn nhẫn của Seulgi, cô nghe mà đau lòng. Cô quay đầu sang, liền thấy Seungwan rất là cẩu thả kéo xuống áo chống đạn trên người Seulgi. Cô không chút nghĩ ngợi liền tiến lên một bước, đè lại cánh tay Seungwan, nói rằng.

- Để tôi làm đi

Giọng của Joohyun cực nhẹ, ngữ khí cũng không cho phép mảy may cự tuyệt. Cô không thèm nhìn Seulgi một cái, tiếp nhận băng gạc và nước thuốc trong tay Seungwan, cẩn thận dùng nước thuốc dán vào vết thương ngấm ướt áo ba lỗ của Seulgi, bắt đầu cực kỳ cẩn thận giúp Seulgi thay đổi thuốc băng bó.

Ban đầu vết thương của Seulgi đã khép lại gần tốt rồi, bởi vì gần đây bôn ba vết thương lại lần nữa nứt ra, chảy rất nhiều máu nhưng cũng không phải rất nghiêm trọng. Không bao lâu, Joohyun liền làm xong, cô cẩn thận tỉ mỉ giúp Seulgi chỉnh lại quần áo, sau đó liền đứng dậy. Seulgi thấy Joohyun đứng dậy muốn đi, nàng vội vã khẩn trương nắm tay Joohyun, ngẩng đầu nhìn Joohyun, miệng nhỏ uất ức, vẻ mặt ủy khuất.

Joohyun thở dài trong lòng, lời nói vừa nãy của Seungwan vẫn tại bên tai, cô có thể tưởng tượng được lúc Seulgi căng thẳng không tìm được cô. Cô tiện tay kéo lên Seulgi, trong lòng chua xót khó chịu, mặt cũng không lộ vẻ gì nhìn Seulgi.

Seulgi bị cô nhìn có chút khẩn trương, nàng gắt gao nắm lấy tay Joohyun, ngôn ngữ có chút lộn xộn nói rằng.

- Joohyun...em...ngày đó...em xin lỗi

Nói rồi nàng cúi đầu.

Joohyun không đáp lại nàng, kỳ thực trong lòng cô cũng biết lúc đó Seulgi nói chia tay là không muốn liên lụy đến cô, thế nhưng bây giờ cô vẫn không có cách nào tha thứ nàng. Trong cảm giác của Joohyun, nếu hai người lựa chọn ở bên nhau, như vậy sẽ cùng nhau dắt tay đi chinh phục tất cả trắc trở.

Hai chữ chia tay quá nặng, quá đả thương người, là tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra nói. Chỉ là trắc trở như vậy mà Seulgi đã muốn buông tha, như vậy, nếu quả thật đến một ngày Bae gia của cô đứng ra cản trở hai người, phải làm sao bây giờ ? Cô không dám cam đoan Seulgi có thể lại một lần nữa nói chia tay, lại một lần nữa lựa chọn buông tha hay không...

Giữa lúc hai người đều tự mình nghĩ chuyện, Jihu dẫn mấy người Minsoo rất nhanh chạy trở về. Hắn đi có chút gấp, lúc tới trước mặt mấy người thì khẽ thở hổn hển.

- Có chuyện, chuẩn bị chiến đấu

Seungwan và Seulgi bị lời nói của Jihu kinh ngạc giật nảy một cái, ba người đồng thời nhìn về phía hắn. Seulgi tiện tay vớ lấy súng nàng dựng ở một bên, nhanh chóng kéo Joohyun đến phía sau mình bảo vệ.

Seungwan nhíu mày thoáng nhìn chỗ tia sáng cách đó không xa, quay sang hỏi Jihu.

- Xảy ra chuyện gì ? Chỗ tia sáng phía trước không phải lối ra sao ?

Jihu lắc đầu.

- Đều không phải, chúng tôi vừa lặng lẽ lần mò đi qua kiểm tra một hồi, phía trước có kẻ địch, thế nhưng người cũng không phải rất nhiều

Hắn chỉ chỉ chỗ tia sáng phía trước lại nói -...Người đều đang ngủ gật, xem bộ dạng, như là Gong lão đại

Seulgi cả kinh.

- Gong lão đại ?

Nàng nhìn kỹ tình huống xung quanh, nổ tung qua đi, toàn bộ đường hầm cũng không có hư hao đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là đá cẩm thạch trên đỉnh đầu bị chấn nát, rất nhiều đá vụn rơi xuống ở trên mặt đất. Seulgi cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này vừa qua nửa đêm, như vậy ánh sáng phía trước nhất định không phải lối ra. Bởi vì vào lúc này trời còn mờ tối, cho dù là tới lối ra, bên ngoài nhất định cũng là tối như mực.

Seulgi đột nhiên hiểu được, Gong lão đại chạy vào đường hầm, trốn ở bên trong rồi chờ cảnh sát bên ngoài bỏ chạy sau đó hắn lại đi ra. Cứ như vậy, ngoại trừ dãy nhà trên mặt đất bị nổ tung, mất đi chút *lính tôm tướng cua (*ví với binh tướng vô dụng), hắn căn bản là không có tổn thất gì lớn. Seulgi quay đầu lại nhìn chỗ đến, nàng rõ ràng nhớ kỹ bốn gian nhà tràn đầy súng đạn vũ khí, nàng thầm nghĩ, không hổ là lão đại cầm đầu, quả thực có đầu óc. Nghĩ vậy, Seulgi híp mắt cười lạnh vài tiếng, nhìn đội trưởng, từng chữ từng chữ nói.

- Đội trưởng, kệ mẹ nó cái gì Gong ca, tôi muốn báo thù !

Seungwan trừng Seulgi một chút, nói cái lời gì thô tục. Sau đó nàng cau mày nhìn Jihu vẻ mặt đăm chiêu.

Jihu cúi đầu suy nghĩ một chút, nhìn Seulgi nói rằng.

- Em ở lại bảo hộ Bae tiểu thư, tôi cùng Seungwan mang theo mấy người bọn họ đi giải quyết bọn chúng

Nghe Jihu nói xong, Seulgi lập tức phản bác.

- Không được, để Minsoo ở lại, phía sau không có nguy hiểm, chúng ta chặn phía trước sẽ không có vấn đề gì

Nàng quay đầu lại nhìn Joohyun đang dùng lực nắm lấy tay mình, tiếp tục quay đầu nheo lại mắt nhỏ của nàng, mặt lộ vẻ hung quang nói rằng.

- Tôi phải tự tay bắt lấy tên họ Gong kia, nếu không phải hắn, tôi có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay ?

- Lão đại, tôi cùng đi với cô, Yong Gi cậu ở lại bảo hộ lão bản

Minsoo đi tới trước mặt Seulgi, nghiêm túc nói. Hắn vẫn thích theo Seulgi cùng nhau kề vai chiến đấu, rất rất ghiền.

Joohyun thoáng nhìn mấy người trước mắt, mỗi người đều là dáng vẻ hiếu chiến, cô đi phía trước hai bước, đạm mạc nói rằng.

- Các người đều đi đi, ở đây không có nguy hiểm, tôi không cần các người bảo hộ

Nói rồi cô quay đầu nhìn về phía Seulgi, nhẹ giọng nói.

- Em cẩn thận một chút vết thương của mình

Nói xong cũng không để ý phản ứng của mấy người liền tìm khối đá cẩm thạch hơi hơi bằng phẳng ngồi xuống. Cô đã có hai ngày không ăn cơm, lúc này thân thể có chút chống đỡ không được.

Seulgi thấy đội trưởng cùng Jihu không hề phản đối nữa, nàng xoay người cầm lấy túi hành quân đi tới trước mặt Joohyun, ngồi xuống, lấy ra nước và bánh bích quy đưa cho Joohyun.

- Đói bụng sao, chỉ có những thứ này, ăn một chút trước ! Chờ chúng em thu dọn xong mấy tên phía trước, em liền dẫn chị đi ra ngoài

Nói xong nàng đứng dậy, rút ra vỏ súng lục kẹp ở ngoài đùi, xác nhận băng đạn đầy đủ sau đó giao cho Joohyun.

Sau khi dàn xếp tốt Joohyun, Seulgi theo đoàn người đội trưởng khẽ khàng tới gần chỗ tia sáng. Đến khi sắp tiếp cận kẻ địch, Seulgi quay đầu lại nhìn một chút, phảng phất có thể thấy bóng người Joohyun có chút cô đơn. Để một mình cô ở đó, Seulgi luôn luôn cảm thấy không yên lòng. Nàng đi tới bên người Minsoo thấp giọng dặn vài câu, Minsoo gật đầu với nàng, liền vẫy vẫy tay với Yong Gi phía sau, phái hắn trở lại bảo hộ Joohyun.

Nhóm năm người Seulgi lặng yên không một tiếng động dán tường từng chút từng chút tới gần chỗ tia sáng, sau khi đi một đoạn khoảng cách, mấy người phát hiện càng đi về phía trước đường hầm liền càng rộng lên. Mấy người không dám quá áp sát vào kẻ địch, đi tới một cái góc liền ngừng lại. Vách tường phía trước cách đó không xa xuất hiện một chỗ lõm, ở cửa có hai người ngồi dựa vào tường.

Chỗ lõm này là dọc theo một bên hành lang của đường hầm khuếch trương vào phía trong, Seulgi híp mắt quan sát một hồi, nàng phát hiện chỗ lõm kia như là một cái *nhĩ thất (*một loại phòng nhỏ nằm ở hai bên chính phòng, giống như là hai tai ở trên mặt người), từ góc độ của nàng nhìn sang, vừa vặn nhìn đại khái bên trong. Hai bên nhĩ thất không có cửa, mỗi bên ngồi một gã nam nhân mặc quần áo rằn ri tay cầm súng tự động, hai gã đều híp mắt dựa vào tường.

Trong nhĩ thất có thể thấy một cái bàn đá hình chữ nhật bố trí dựa vào tường phía nam, trên bàn đá cũng có hai người ngồi, trong lòng hai người đều ôm súng tự động ngửa tựa ở trên tường, lại tiến đến xem thì đường nhìn liền bị tường ngăn chặn. Seulgi một lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người hai nam nhân đang ngồi trên bàn đá, nàng muốn nhìn rõ tướng mạo hai người, thế nhưng, trên mặt hai người đều đội sẵn mũ lưỡi trai màu đen.

Seulgi lại quan sát một hồi, liền lui thân thể về, nàng ngồi xổm bên người Jihu, hơi lắc đầu nhỏ giọng nói rằng.

- Không giống như là đang ngủ, trái lại như là đang dưỡng thần

Nàng vừa nói chuyện mắt vừa liếc phía trước, lại nói -...Chỉ sợ, chúng ta hễ làm ra tiếng động nhỏ tí tẹo, đều sẽ bị bọn chúng phát hiện

Nói rồi Seulgi nhíu mày, tiếng nổ mạnh vang lớn như thế bọn chúng không có khả năng an ổn ngủ. Nói vậy, bọn chúng nhất định đã sớm biết sẽ phát sinh nổ tung, mới sẽ như thế. Seulgi nhịn không được lại nhô người ra nhìn một chút, trong lòng thầm nghĩ: Phải làm thế nào mới có thể không quấy nhiễu đến kẻ địch đồng thời rất nhanh chế phục bọn chúng đây ?

- Chúng ta chỉ có nhanh chóng chế phục hai người trông coi kia, chặn người của Gong lão đại ở bên trong chỗ lõm, liền coi như thành công rồi

Jihu nhỏ giọng nói với Seulgi.

Một bên vách tường khác, Seungwan trầm tư một hồi, gật đầu, nàng đưa tay chỉ chỉ Jihu làm một động tác tay 'giết', liền giành trước nhảy ra ngoài, Jihu theo sát sau đó. Hai người khẽ động, Seulgi gật đầu một cái với Minsoo và đàn em của hắn, kéo mở chốt súng cũng xông về phía trước. Sau khi đội trưởng và Jihu giết chết hai người thủ vệ, 5 người 5 khẩu súng liền đồng loạt chỉ hướng mấy nam nhân đang ngồi hoặc đứng trong nhĩ thất.

- Buông vũ khí, hai tay ôm đầu !

Jihu đứng ở chính giữa quát lớn với người ở bên trong.

Seulgi thoáng nhìn, trong nhĩ thất tổng cộng có sáu nam nhân, bởi vì mấy người xuất hiện nhanh chóng, lúc này mấy nam nhân bên trong hiển nhiên còn chưa có phản ứng lại.

Gong lão đại giương mắt thoáng nhìn mấy binh lính bưng súng chỉ vào hắn, hắn đầu tiên là sửng sốt, đám lính ngu ngốc này vào bằng cách nào ? Ngay sau đó trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Hắn nhìn quét mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Seulgi liền ngừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Seulgi một hồi, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười lạnh lùng, đứng dậy ném xuống súng trong tay, chân mày cau lại nói rằng.

- Bọn mày tìm tới nơi này bằng cách nào ?

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không có biểu hiện ra tí xíu nào thái độ tù nhân.

Jihu thấy mấy người liên tiếp cùng đứng dậy, ngoại trừ Gong lão đại ném súng ra, mấy người còn lại vẫn là ghìm súng chỉ vào bọn họ, hắn lạnh giọng quát lên.

- Ít nói nhảm, đều vứt súng đi !

Seulgi híp mắt đứng ở cuối cùng bên phải, nàng thấy nam nhân ở trong góc phòng đặt ra câu hỏi vẫn mặt lạnh nhìn chằm chằm nàng. Nàng ngẩng đầu lên không chút nào yếu thế nhìn trở lại, mặc dù Seulgi chưa từng thấy tư liệu của Gong lão đại, nhưng thoáng nghĩ cũng biết ngay, người có thể đi vào đường hầm này nhất định cũng chỉ có mấy người anh em Gong gia hắn.

Seulgi đang giằng co ánh mắt với Gong lão đại, khóe mắt của nàng liếc thấy nam nhân cách nàng gần nhất ngồi ở trên bàn thoáng giật giật cánh tay, nàng không chút suy nghĩ giơ súng liền bắn. Một giây sau nòng súng lại lần nữa chỉ về phía trước, động tác của nàng nhanh chóng khiến người ta tưởng ảo giác, mà nam nhân lúc nãy ngồi ở cuối cùng rìa ngoài cũng đã bị một súng bể đầu.

Tiếp theo thêm hai tiếng súng pằng pằng vang lên, chính là hai người Jihu và Seungwan giải quyết đi hai nam nhân đang muốn đánh trả. Gong lão đại thấy mấy người Seulgi thật sự nghiêm túc, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại động tác của thủ hạ. Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm Seulgi, Seulgi nhướng mày trừng trở lại, lạnh lùng nói.

- Lại động một chút thử xem ? Đạn của tao cũng không biết mày là cái lão đại chó má gì !

Nàng khinh thường thầm nghĩ, ba đặc chủng binh chúng tao còn không đối phó được bọn mày thì quá vứt đi rồi !

Ban đầu nhân thủ hai phe xem như là ngang hàng, bởi vì Seulgi nổ súng, bên trong đã liên tiếp ngã xuống ba người. Sĩ khí của Gong lão đại đột nhiên tắt đi, hắn đưa cho cái ánh mắt, tiếp đó mấy người còn lại đều ném khẩu súng đi, từng tên hai tay ôm đầu xếp thành một hàng đi ra.

Lúc này bên ngoài đang rơi xuống mưa to như trút nước, bầu trời đêm đen thỉnh thoảng có sấm chớp xuất hiện giữa trời, trong nháy mắt rọi sáng toàn bộ khe núi. Dãy nhà ở triền núi phía đông, Kong Minjae bất chấp mưa rào tầm tã chắp tay mà đứng, nước mưa theo rìa mũ giáp của hắn rơi xuống, lướt qua con mắt bởi vì thức đêm mà ửng đỏ của hắn. Hắn đưa tay vuốt mặt một cái, con mắt nhìn chòng chọc dãy nhà đã bị tiêu hủy thành phế tích dưới triền núi.

Phía sau hắn đứng một hàng chiến sĩ chỉnh tề, người đầu tiên bên phải là Jiho, đứng bên người hắn là Tiểu Miêu cả người ướt đẫm đang không ngừng run rẩy. Hai người đứng ở trong mưa đều sống lưng kiên trì thẳng tắp, ngực không ngừng phập phồng, hai mắt đỏ bừng giống nhau, hiển nhiên là đều đã khóc...

Tiếng nổ mạnh vang trời vừa trôi qua, chỉ huy Kong Minjae liền trầm mặt đứng ở trên triền núi. Ba binh sĩ hàng đầu hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, tại đây một tiếng nổ vang qua đi toàn bộ kết thúc rồi. Kong Minjae siết chặt nắm đấm buông xuống bên người, con mắt chòng chọc nhìn vũ cảnh quân binh hắn mang theo đang bốc lên dãy nhà phế tích tìm kiếm tăm tích ba người.

Hắn không biết hắn muốn cái kết quả gì, nếu như lúc này có binh sĩ thông báo tìm được người, như vậy không phải cũng đã nói rõ người đã không còn ? Thế nhưng, đợi chờ không có tin tức như vậy, khiến hắn cảm thấy thật sự quá dày vò...

Lúc này một binh lính truyền tin giẫm trên bãi cỏ ẩm ướt, dùng cả tay chân bò lên trên triền núi, đi tới trước mặt Kong Minjae, cúi chào một cái cao giọng nói.

- Báo cáo chỉ huy, thủ trưởng tới

Vừa nói chuyện, hắn giơ tay chỉ chỉ phương hướng bậc thang núi đối diện.

Kong Minjae nhìn qua đối diện, chỉ thấy chỗ bậc thang lờ mờ đứng một đám người. Hắn lại nhíu mày, nhấc chân đi xuống dưới chân núi.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro