47 - Không thể nhẫn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47 - Không thể nhẫn tâm

Kong Minjae đi tới chỗ bậc thang, hắn ngửa đầu nhìn qua, dưới một vùng lớn ô đen tụ tập hơn mười người. Mà đứng ở phía trước nhíu chặt lông mày rậm đúng là Kim Joon - thủ trưởng quân khu. Bên người thủ trưởng đang vây quanh sĩ quan lãnh đạo bộ đội địa phương, bọn họ đang thỉnh thoảng trao đổi cái gì.

Kong Minjae bước lên bậc thang đi tới trước mặt thủ trưởng nghiêm cúi chào, sau đó liền không nói một lời đứng ở một bên. Kim Joon nhíu mày nghiêng đầu nhìn Kong Minjae, thở dài, dọc theo bậc thang xoay người đi đến ngoài núi, lính cần vụ bên người ông vội vàng che ô đi theo. Kong Minjae chần chờ, cũng bước nhanh đi theo.

Dọc theo bậc thang đỉnh núi xuống phía dưới cách đó không xa chính là đường cái uốn lượn, Kong Minjae nhìn xuống, chỉ thấy trên đường cái đỗ vài chiếc xe. Ngoại trừ xe quân đội còn có hai chiếc xe EWB tư gia. Hắn nghi hoặc nhìn thủ trưởng phía trước bước tiến vững vàng không nói một lời, trong lòng thầm nghĩ, sao trận thế lớn như vậy ?

Đoàn người còn chưa bước lên đường cái, đối diện liền có vài người đến nghênh đón. Bước nhanh đi ở chính giữa chính là một lão nhân tuổi sáu mươi, tóc hoa râm được để ý cẩn thận tỉ mỉ, bước tiến vững vàng, nét mặt cương nghị, vừa nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản. Phía sau ông theo đuôi một đám nam nhân âu phục giày da, mỗi người vẻ mặt nghiêm túc, phòng bị trong mắt cũng không che giấu được. Kong Minjae liếc nhìn bên hông bọn họ, liền nhanh hơn cước bộ đi ở bên cạnh thủ trưởng.

- Lão Kim, thế nào rồi ?

Lão nhân còn chưa tới trước mặt, giọng nói đã truyền tới, cước bộ dưới chân ông đi cực nhanh, đến mức nam nhân bung ô cho ông hầu như là chạy chậm theo ở phía sau.

Kim Joon đi mau vài bước, lắc đầu với lão nhân, đưa tay kéo qua Kong Minjae nói rằng.

- Đây là Kong Minjae chỉ huy lính mãnh hổ của quân tôi, lúc nổ, ba đội viên đặc chiến của anh ta cũng ở bên trong, bây giờ cũng là sinh tử chưa biết

Giọng nói trầm thấp của Kim Joon ép người không kịp thở, ông quay đầu nhìn về phía Kong Minjae, nói tiếp -...Bae lão, gia gia của con tin Bae Joohyun, anh nói cho một chút tình huống đi

Kong Minjae hiểu ra, chẳng trách trận thế lớn như vậy, chắc hẳn những chiếc xe tư gia này đều lái ra từ Bae thị của ông ấy rồi. Hắn gật đầu với Bae Kyunghoon, vừa định há mồm nói chuyện, liền thấy một cô gái trẻ tuổi quần áo ướt đẫm chạy như gió tới phía hắn, mái tóc thật dài của cô gái dán vào trên mặt, bộ dáng có chút chật vật. Nàng tới trước mặt hắn, hướng hắn đổ ập xuống một trận gầm rú.

- Các người đều không phải bộ đội đặc chủng sao ? Tại sao chỉ một người đều cứu không ra ? Quốc gia dưỡng các người đều là làm ăn cái gì không biết ? Kang Seulgi đâu ? Bảo em ấy lăn ra đây cho tôi...

Vừa nói chuyện, cô gái hoàn toàn không để ý hình tượng kéo Kong Minjae, mà Kong Minjae bị điệu bộ hung dữ này làm sửng sốt.

- Jennie ! Nói như thế nào đó ? Không lễ phép !

Thấy cháu gái mình nói năng lỗ mãng như vậy, Kim Joon cau mày nhẹ trách mắng.

Lúc này Jennie đỏ mắt căm tức nhìn Kong Minjae, nàng cố nén nước mắt, bàn tay kéo ống tay áo của Kong Minjae run nhè nhẹ. Tại sao có thể như vậy ? Joohyun chỉ đến Yeosu mấy ngày, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm sao cũng không thể tin được Joohyun thực sự không còn...

Kong Minjae tỉnh táo lại, cố sức phất ra cánh tay của Jennie. Hắn vốn có một luồng tà hỏa không tiết ra ngoài, lúc này nghe Jennie nói khó nghe như vậy hỏa của hắn thoáng cái vọt lên rất cao, mắt hắn lộ hung quang nhìn Jennie, cắn răng nói rằng.

- Trong dãy nhà an trí trang bị tự hủy, chính là bởi vì cứu người, Seulgi cùng hai người chiến hữu của cô ấy đến bây giờ sống hay chết cũng không biết

Kong Minjae nói rồi mạnh thở gấp, hắn ép buộc bản thân đè xuống lửa giận trong lòng, quay đầu đi không nói nữa. Đau lòng nữa thì có thể thế nào ? Hắn không đáng chấp nhặt cùng một tiểu cô nương, huống hồ còn là ngay ở trước mặt thủ trưởng.

Nghe xong mấy người đối thoại, Bae Kyunghoon vẫn đứng ở một bên thân thể hơi run rẩy. Kibum bên người vội vàng tiến đến đỡ lấy ông, Bae Kyunghoon khoát tay chặn lại, gật đầu với Kim Joon một cái, liền vòng qua mấy người đi lên núi.

Mấy người nhìn bóng người lão nhân có chút tang thương đều không nói nữa, khí áp xung quanh thấp tới cực điểm, trong lòng mỗi người cũng bị đè nén tới cực điểm...

Đúng lúc này, chỗ bậc thang trên triền núi xuất hiện một bóng người bước nhanh chạy xuống phía dưới, người nọ vừa chạy, trong miệng vừa hô.

- Chỉ huy, chỉ huy...

Không lâu sau, người nọ liền sắp tới gần mấy người, Kong Minjae tập trung nhìn vào, người tới chính là Jiho.

Jiho chạy đến trước mặt chỉ huy, cũng bất chấp cúi chào, hắn đưa tay thoáng lau nước mưa trên mặt, cấp thiết nói rằng.

- Chỉ huy, tôi, anh tôi có tin tức ! Bọn họ không sao, hơn nữa Gong lão đại cũng bị bọn họ bắt được

Vừa nói chuyện, Jiho giơ tay chỉ chỉ một bên khác đỉnh núi.

Kong Minjae nghe xong Jiho nói thì thoáng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn phía Kim Joon.

- Thủ trưởng...

- Còn sững sờ cái gì ? Không mau đi tiếp ứng đi !

Kim Joon giãn ra lông mày, quát lên với Kong Minjae.

- Rõ !

- Jiho, tập hợp bộ đội ! Bảo lính truyền tin khóa chặt địa điểm mục tiêu, tốc độ cao nhất chạy đi tiếp ứng, mau !

Nói xong Kong Minjae cúi chào với thủ trưởng một cái liền một giây không ngừng chạy lên núi.

Bae Kyunghoon vẫn chưa đi xa nghe Jiho nói, trong lòng căng thẳng, nhìn Kong Minjae như cơn gió xẹt qua người ông, vốn định gọi lại hắn hỏi một chút tình huống, nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng, người cũng đã 2 3 bước xông lên triền núi. Bae Kyunghoon mau chóng xoay người đi xuống dưới, bởi vì sốt ruột suýt nữa trượt ngã xuống đất, ông dựa vào cánh tay Kibum đi xuống bậc thang, trao đổi ánh mắt với Kim Joon một cái. Mấy người cấp tốc lên xe, liền một giây không ngừng phi nhanh tới bên kia núi.

Joohyun ngồi ở trên phiến đá cẩm thạch lớn, ngây ngốc nhìn phương hướng Seulgi đi. Cô luôn luôn bình tĩnh tự nhiên không biết sao lúc này lại lo lắng, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.

Tại chỗ cách Joohyun không xa, Yong Gi cẩn thận đứng ở một bên. Hắn lén nhìn lão bản của mình, Joohyun vốn luôn không cười, lúc này càng hiện ra nghiêm túc, băng lãnh lên.

Đột nhiên, một tiếng súng vang truyền tới từ phía trước, Joohyun run người lên, cô quay đầu nghi hoặc thoáng nhìn Yong Gi, sau đó liền đứng dậy, đi đến phía trước.

Yong Gi thấy lão bản hoang mang rối loạn chạy đi phía trước, vội vàng chạy vài bước ngăn ở trước người lão bản, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Lão bản, cô không thể qua đó, phía trước nguy hiểm

Joohyun bị ép dừng bước lại, nhíu mày nhìn Yong Gi, tiếng súng vang đó làm cho cô hoảng hồn. Thân thể của Seulgi còn chưa thật nhanh nhẹn, nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn phải làm sao bây giờ ?

Yong Gi nghênh đón ánh mắt của Joohyun lập tức liền mất sức. Khí tràng của lão bản hắn quá cường đại, dù cho trải qua mấy ngày nay bị nhốt, tóc mất trật tự, quần áo cũng nhăn nheo, nhưng dù vậy cũng không chút nào che giấu được khí tràng cao cao tại thượng của Joohyun...

Giữa lúc hai người giằng co, phía trước lại truyền đến hai tiếng súng pằng pằng. Hai người đều bị sợ hết hồn, Joohyun càng nóng ruột, cũng không để ý tới Yong Gi trước người, vòng qua hắn bước nhanh đi đến phía trước.

Mấy người Seulgi làm cho ba người Gong lão đại hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bọn họ bưng súng canh chừng không dám buông lơi chút nào. Trong mấy phút ngăn ngắn vừa nãy, 8 kẻ địch trong nháy mắt đã chết 5 tên, hiện tại cũng chỉ còn lại có Gong lão đại và hai người thủ hạ, mà bên Seulgi không ai bị thương.

Mấy người gắt gao nhìn kẻ địch ngồi xổm trên mặt đất, Minsoo đã chạy ra ngoài liên lạc với bộ đội lúc Gong lão đại ném xuống súng, hiện giờ bọn họ trực tiếp chờ viện binh tới là được. Seulgi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần này liều chết vào đường hầm, cũng coi như không uổng công, cứu Joohyun không nói, còn phát hiện một nhóm vũ khí lớn như vậy, lúc này Gong lão đại cũng đã bị chế ngự. Seulgi thầm nghĩ trong lòng, có lẽ, thông qua những điều này, nói không chừng ngay cả tòa án quân sự nàng cũng không cần lên...

Giữa lúc Seulgi suy nghĩ, phần cuối đường hầm vang lên âm hưởng ầm ĩ, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Miêu tốc độ cực nhanh chạy vội vào trong, phía sau theo Jiho cùng một nhóm chiến hữu. Không đợi Seulgi kịp hiểu ra, Tiểu Miêu đã tới gần, liền thấy cô đưa tay gẩy ra súng Seulgi đang bưng, trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, hai tay ôm eo Seulgi còn không ngừng run rẩy, trong miệng mơ hồ không rõ nói cái gì, sau đó liền huhu khóc lên.

Seulgi đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bất đắc dĩ nở nụ cười. Từ trước đến nay Tiểu Miêu quan tâm nàng nhất, vụ nổ lớn lúc nãy, đám chiến hữu nhất định là cho rằng mấy người không sống nổi. Seulgi hơi ôm thân thể nhỏ yếu của Tiểu Miêu, ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, chỉ huy dẫn theo đám chiến hữu tiến vào đường hầm cũng đã khống chế lại ba người Gong lão đại. Seulgi yên lòng, nàng cúi đầu nhìn Tiểu Miêu ở trong lòng mình khóc run không ngừng, vừa dùng tay vỗ về vai cô cho cô thuận khí, vừa lên tiếng nhẹ dỗ cô.

Joohyun nghe thấy tiếng súng, chạy tới gần thì thấy một màn như vậy, Seulgi đứng ở giữa đường hầm ôm hờ một nữ binh buộc tóc đuôi ngựa. Nữ binh đó khóc như mưa, Seulgi thì lại đầy mắt thương tiếc xoa dịu.

Joohyun vốn vẫn không nguôi giận thấy thế cơn tức vọt một cái liền xông rất cao, cô bên này lo lắng muốn chết, người này ngược lại tốt, còn có tâm tình ở đây dỗ gái.

Joohyun dừng lại bước chân đi về phía trước, cau mày đứng ở rìa ngoài đoàn người lạnh lùng nhìn Seulgi. Joohyun luôn luôn kiềm chế lúc này thấy bạn gái mình đang ôm dỗ dành cô gái khác, cũng lộ ra mất bình tĩnh. Cô có loại xung động thật muốn xông tới cho Seulgi một cái tát mạnh, lại hỏi một chút trong lòng nàng đến cùng nghĩ như thế nào ?

Joohyun hít sâu mấy lần, cô bi thảm phát hiện lời nói và việc làm của Seulgi luôn luôn có thể dễ dàng chọc giận cô, cái này rất không phù hợp tính cách của cô, có phải bởi vì quá quan tâm không ?

Joohyun cứ thế nhìn chòng chọc hai người ôm nhau gần đó, qua khoảng chừng vài phút, Seulgi rốt cuộc ngẩng đầu lên, Joohyun đối diện ánh mắt Seulgi lơ đãng đưa tới. Khi nhìn thấy trên mặt Seulgi chậm rãi hiện lên kinh ngạc, khóe miệng cô hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tiếp đó liền đi tới phía Seulgi.

Joohyun đi tới bên người Seulgi, lúc này Seulgi vẻ mặt mất tự nhiên nhìn cô, hai tay ôm Tiểu Miêu bất giác nhấc lên. Lúc này tư thế của nàng và Tiểu Miêu quá ám muội, Seulgi muốn đẩy ra Tiểu Miêu trong lòng, lại sợ Tiểu Miêu đa tâm, không đẩy ra, còn vị trước mắt này sợ là muốn hiểu lầm. Seulgi cứng tại chỗ, có chút sợ hãi nhìn Joohyun...

Tiểu Miêu cảm giác được Seulgi là lạ, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Seulgi, liền thấy Joohyun đang vẻ mặt nhu hòa cười nhìn mình. Tiểu Miêu xấu hổ rời khỏi cái ôm của Seulgi, cô cúi đầu lùi hai bước, tuy rằng trong lòng cô không tình nguyện, nhưng cũng không muốn Seulgi khó dễ. Trực giác nữ nhân nhạy cảm nói cho cô, Joohyun trước mắt tức giận, dù cô ấy đang cười, nhưng trong mắt của cô ấy một xíu ý cười cũng không có, trái lại lộ ra tức giận.

Joohyun thấy hai người rốt cuộc xa nhau, trong lòng hơi thư thái chút. Cô kéo qua Seulgi vẫn sững sờ nhìn mình, cũng không tị hiểm, ngay ở trước mặt tất cả chiến hữu của Seulgi, động tác dịu dàng sửa sang lại quần áo rằn ri của Seulgi, nói rằng.

- Không bị thương chứ ?

Giọng cô mềm nhẹ, trong mắt tất cả đều là lo lắng.

Seulgi chưa từng được Joohyun đối xử dịu dàng như vậy, nàng chỉ ngây ngốc lắc đầu, tùy ý Joohyun giúp mình sửa sang quần áo. Trong lòng có chút buồn bực, tại sao Joohyun bỗng chốc biến thành ôn nhu như thế ? Có điều, Joohyun như vậy thật sự là để nàng hưởng thụ cực kỳ. Nàng chăm chú nhìn Joohyun trước mắt, trên mặt lộ vẻ đạm cười, khí chất lãnh ngạo ngày thường hoàn toàn không thấy. Khi ngón tay tinh tế mềm mại của Joohyun lơ đãng đụng chạm đến cổ Seulgi, Seulgi không khỏi run run một chút, sắc mặt cũng bắt đầu nhiễm lên đỏ ửng...

Joohyun thấy Seulgi tựa hồ xấu hổ, cô hơi cong lên khóe miệng. Cô buông tay, quay đầu liếc nhìn Tiểu Miêu vẫn đang thỉnh thoảng khóc thút thít đứng ở phía sau cách đó không xa. Tiếp theo trầm mặt, ý vị thâm trường liếc nhìn Seulgi, liền không hề để ý nàng, nhấc chân đi đến phương hướng lối ra. Lúc này cô đã nghe thấy tiếng của Kibum, nghĩ gia gia có phải cũng tới hay không.

Seulgi đứng xa xa nhìn bóng lưng Joohyun, có chút đoán không ra manh mối. Mình một câu vẫn chưa nói, sao cứ đi như vậy ? Hơn nữa, vừa nãy hình như Joohyun đột nhiên lại thay đổi vẻ mặt, sẽ không thực sự tức giận rồi ?

Seulgi muốn đuổi theo, thế nhưng, lúc này chỉ huy mang theo các binh sĩ đã tiến vào trong đường hầm, triệu tập mọi người tập hợp rồi. Seulgi vội vã lên tinh thần xếp vào trong đội, buông tha ý niệm đuổi theo Joohyun.

Hóa ra, chỗ nhĩ thất của Gong lão đại cách lối ra chỉ có 500 mét đường thẳng. Rất nhanh, quân binh bộ đội địa phương cũng tràn vào đường hầm, bọn họ tiếp nhận ba người Gong lão đại, liền đem toàn bộ đường hầm cảnh giới.

Joohyun bình yên vô sự được cứu ra, nhiệm vụ của liên đội Seulgi cũng coi như hoàn thành. Chỉ huy chỉnh lý đội ngũ chuẩn bị rút về, tất cả chuyện tình còn lại, toàn bộ giao cho bộ đội địa phương giải quyết tốt hậu quả.

Ra ám động là một cái chênh chếch sườn núi, lúc này trời còn chưa sáng, đang rơi xuống mưa to như trút nước, thỉnh thoảng còn thêm tiếng sấm sét. Nhóm Seulgi cũng không có công cụ phòng mưa, mưa lớn chừng hạt đậu đổ ập xuống không chút lưu tình bắt chuyện ở trên người các binh sĩ. Seulgi không khỏi rùng mình một cái, động tác dưới chân có vẻ gian nan...

Leo lên sườn núi trước mắt chính là một con đường cái thoáng rộng rãi, ven đường đỗ mấy chiếc xe. Bên cạnh xe có một số người che ô đứng đó, Seulgi đứng ở trên sườn núi, vuốt nước mưa trên mặt một cái, cẩn thận phân biệt một hồi. Bị mấy người vây quanh đứng ở bên cạnh một chiếc xe EWB tư gia màu đen đúng là Joohyun và gia gia Bae Kyunghoon của cô. Cửa xe mở rộng, nhìn dáng dấp, bọn họ chuẩn bị tùy thời lên xe rời đi...

Seulgi vừa theo đồng đội đi xuống đường cái, vừa khẩn trương nhìn chằm chằm phương hướng của Joohyun. Trong lòng nàng rất là sốt ruột, Joohyun sẽ không cứ đi như vậy chứ ? Trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng còn có thật nhiều lời cũng chưa kịp nói cùng Joohyun, nàng còn muốn nhận lỗi với cô vì chuyện lần trước bản thân đưa ra chia tay. Nếu như, Joohyun cứ đi như vậy, mà nàng cũng phải đi về bộ đội, thật không biết hai người còn lúc nào mới có thể gặp mặt lại. Seulgi suy nghĩ, trong lòng lại càng sốt ruột, cước bộ dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.

Cũng không biết hôm nay trời có phải bị thủng hay không, mưa rào xối xả không có ý muốn dừng lại. Seulgi theo nhóm chiến hữu đứng ở dưới mưa to, nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Joohyun. Lúc này hai người gần trong gang tấc, nhưng mà cơ hội đơn độc nói mấy câu đã không còn. Tuy rằng bây giờ nàng có lỗi trong người, nhưng dù sao nàng vẫn là một quân nhân. Quân nhân phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh, mặc dù bây giờ nàng rất muốn rời khỏi đội ngũ chạy đến bên người Joohyun...

Trước khi lên xe, Joohyun cuối cùng liếc nhìn Seulgi đứng ở trong đội ngũ gần đó. Cô hơi thở dài, liền cũng không quay đầu lại theo gia gia chui vào trong xe.

- Cậu không đi lên tiếng chào hỏi với em ấy ?

Jennie ngồi ở bên người Joohyun, nàng nhìn Bae Kyunghoon có chút uể oải ngồi đối diện, hạ giọng quay sang nói với Joohyun.

Joohyun tựa đầu dựa trên cửa sổ xe, con mắt nhìn bên ngoài đám quân nhân bất chấp mưa rơi mà đứng. Cô nhè nhẹ thở dài một hơi, nói rằng.

- Đi thôi, tớ mệt mỏi...

Seulgi đứng ở trong mưa nhìn xe Joohyun khởi động, nàng liều chết cắn môi dưới, nước mắt bắt đầu làm nhòe đi đường nhìn. Nàng cũng không biết vì sao lúc nhìn thấy xe Joohyun khởi động, nàng thật muốn khóc, hơn nữa ngực bị đè nén muốn chết, theo xe chậm rãi lái đi ra ngoài.

Seulgi càng thêm cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng trầm trọng. Mấy ngày nay thần kinh của nàng một mực căng thẳng giống như là dây cung căng đứt cạch cạch một tiếng gãy vỡ, Seulgi nhịn không được cúi xuống thân thể. Nàng nỗ lực dùng hai tay chống đầu gối để ổn định thân thể, thế nhưng khi tay nàng mới vừa đụng tới đầu gối của mình lại đột nhiên trượt đi, tiếp đó đầu liền ngã xuống trên mặt đất...

Seulgi té xỉu, vốn là đội ngũ chỉnh tề lập tức loạn cả lên. Đám chiến hữu ai cũng không dám tùy tiện nhấc động Seulgi, Sunmi là vệ sinh viên, cô thấy Seulgi ngã xuống lập tức tiến lên kiểm tra cho nàng. Thân thể của Seulgi quá hư nhược rồi, hơn nữa trên người còn có vết thương do súng gây ra vẫn chưa khỏe, chắc hẳn, mấy ngày nay nàng vẫn đều gắng gượng. Lúc này nhiệm vụ cũng hoàn thành, Joohyun cũng an toàn, Seulgi rốt cuộc chịu không được ngã xuống rồi...

Xe của Joohyun cũng không có lái rất xa, lúc đi, tuy rằng cô không có chủ động tiến lên nói với Seulgi, thế nhưng lòng cô vẫn là nghĩ về Seulgi, cho nên sau khi xe khởi động, Joohyun vẫn nhìn chỗ Seulgi đứng thẳng. Đến lúc xe lập tức sắp rẽ vào đường cong, Joohyun đột nhiên thấy Seulgi hình như là ngã xuống trên mặt đất, tiếp đó bên cạnh nàng liền nhanh chóng tụ tập rất nhiều người.

Trong lòng Joohyun lộp bộp một hồi, cô không chút suy nghĩ ấn mở thiết bị nói chuyện phân phó tài xế đỗ xe. Không đợi xe dừng hẳn, cô liền đẩy cửa xe ra, ô cũng không cầm chạy tới phía Seulgi.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro