48 - Bất ngờ công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

48 - Bất ngờ công khai

Joohyun ngồi xuống, cô kéo ra tay Tiểu Miêu, tràn đầy yêu thương cúi người ôm lấy thân thể Seulgi. Lúc này Seulgi nhắm chặt hai mắt, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có. Joohyun một lần lại một lần vuốt nước mưa trên mặt Seulgi, trong lòng đau muốn chết. Mãi đến khi Jennie che ô ngồi xổm bên cạnh cô, Joohyun mới tỉnh táo lại, cô tái nhợt nghiêm mặt ánh mắt không rời Seulgi, nói với Jennie.

- Cậu đi nói với chú Kim, tớ muốn dẫn em ấy quay về Daegu, hết thảy chuyện tình chờ thân thể em ấy dưỡng tốt rồi sau đó hãy nói

Nói xong, Joohyun cũng không để ý phản ứng của mọi người, vẫy tay với nhân viên bảo toàn của nhà mình đang đứng ở bên cạnh xe, liền giúp đỡ thủ hạ nhấc lên Seulgi vào trong xe cô vừa ngồi.

Joohyun bảo thủ hạ hạ phẳng ghế trong xe xuống, để Seulgi nằm thẳng ở phía trên. Cũng may, gia gia lấy hai chiếc xe tới đây, có thể để Seulgi đang hôn mê nằm thoải mái chút. Lúc này Bae Kyunghoon vẫn ngồi ở trong xe, ông nhìn Joohyun bận trước bận sau chăm sóc tiểu nha đầu đã hôn mê, lão gia tử không khỏi nhíu mày. Lúc nào thì cháu gái tính cách luôn luôn thanh lãnh của ông để tâm một người ngoài như vậy.

Joohyun dàn xếp tốt Seulgi, cô thoáng sửa lại mái tóc đã bị xối ướt của mình, chần chờ liếc nhìn gia gia ngồi chắc như núi Thái Sơn. Cô muốn cho gia gia ngồi xe sau, nhưng nhìn thấy gia gia một chút ý muốn đổi xe cũng không có, cô cũng sẽ không không biết xấu hổ mở mồm. Joohyun thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía đám chiến hữu của Seulgi đang đứng thẳng vây quanh xe, cô muốn nói chút gì đó, cuối cùng vẫn là không nói gì, hơi gật đầu với mọi người, liền khom lưng chui vào trong xe.

Seulgi cứ thế bị Joohyun mang đi dưới vẻ mặt kinh ngạc của chỉ huy và chiến hữu của Seulgi. Cô *lý sở ứng đương (*chuyện lẽ đương nhiên) làm việc, nét mặt không có mảy may do dự. Bởi vì có Jennie ở đây, chú quân trưởng của nàng cũng ở đây, cho nên, ngay cả xin chỉ thị cũng bỏ bớt.

Hai chiếc xe một trước một sau phi nhanh ở trên đường cái trong núi, trong xe, Bae thúc, bác sĩ của nhà họ Bae được Bae gia gia mang tới, làm kiểm tra toàn diện cho Seulgi, rất nhanh liền đưa ra kết luận, Seulgi chỉ bởi vì quá độ mệt nhọc hơn nữa vết thương ngâm mưa to có chút bị nhiễm, mới bất chợt ngất đi, vấn đề không lớn. Bae thúc nói cho Joohyun, không bao lâu nữa Seulgi sẽ tự tỉnh lại.

Nghe được Bae thúc kết luận, Joohyun mới thở ra một hơi, vừa nãy thấy Seulgi ngất xỉu đi, quả thực dọa sợ cô. Ở trong hoang sơn dã địa này, nếu như Seulgi có nguy hiểm cần cấp cứu, sợ là cái gì cũng không còn kịp rồi...

Joohyun cảm ơn Bae thúc, lấy khăn ướt tỉ mỉ lau sạch vết máu và mồ hôi nho nhỏ trên mặt Seulgi. Lúc này Bae thúc một lần nữa trở lại ngồi phó lái xe, mà Jennie bị Joohyun cử đi liên hệ chuyện tình của Seulgi với thúc thúc của nàng. Lúc này trong xe ngoại trừ Seulgi đang nằm và Joohyun thì chỉ còn lại hai người là Bae Kyunghoon ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Joohyun và Kibum vẻ mặt lạnh lùng.

Ngoài cửa xe vẫn rơi xuống mưa to, bầu trời buổi tối một tia sáng cũng không thấy được, mà bầu không khí trong xe cũng càng lộ vẻ trầm mặc. Bae Kyunghoon khoanh hai tay trước ngực dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Kibum ngồi ở bên người ông đang nhìn ngoài cửa sổ xuất thần. Joohyun đem chăn trên người Seulgi kéo lên cao cao, liền cũng nhắm hai mắt lại.

Đường xe có rung xóc, tốc độ xe cũng chậm lại, Joohyun cảm giác được Seulgi nằm ở bên người cô giật giật cơ thể. Cô mở mắt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Seulgi như gặp ác mộng nhíu chặt mày, con mắt nhắm gắt gao, dáng vẻ rất khó chịu. Joohyun yêu thương nâng lên đầu Seulgi để nàng gối lên chân mình, nhỏ giọng gọi tên Seulgi, nỗ lực đánh thức nàng, kéo tới khăn ướt lau đi mồ hôi chảy ra trên trán nàng.

Seulgi cảm giác được trên trán truyền đến đụng chạm nhẹ nhàng ôn nhu ấm áp, nàng tự giác chôn đầu cọ cọ ở trên bụng của Joohyun. Tiếp đó có tiếng nỉ non rất nhỏ truyền ra, Joohyun thoáng nhìn gia gia bị mình đột nhiên lên tiếng quấy nhiễu, đối phương đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình. Vào giờ phút này, đối với lão nhân dẫn dắt cô từ nhỏ đến lớn này, cô lại không biết dành cho vẻ mặt thế nào, chỉ cảm thấy nơi ngực bị đè nén khó chịu. Joohyun miễn cưỡng cười cười với gia gia, lại cúi đầu kiểm tra Seulgi vẻ mặt thống khổ, tay cô không tự giác từng chút một xoa đầu trấn an Seulgi.

Bae thúc nghe thấy động tĩnh, rất chuyên nghiệp di chuyển vào không gian độc lập phía sau xe, chăm chú nhìn Seulgi nằm ở trên đùi Joohyun. Hắn lấy ra nhiệt kế cung kính giao trên tay Joohyun, Joohyun vói tay vào trong lòng Seulgi đặt tốt nhiệt kế. Sau vài phút Bae thúc nhìn độ cao thủy ngân của nhiệt kế, quay sang nói với Joohyun đang lo lắng.

- Vị tiểu thư này chỉ là có chút sốt, không có vấn đề gì lớn

Nói xong hắn gật đầu một cái với Bae Kyunghoon, liền lại cung kính lui ra ngoài.

Seulgi bị Joohyun loay hoay vài cái, lúc Bae thúc đi rồi càng lộ ra xao động. Đầu tiên nàng nhẹ nhàng gọi vài tiếng 'Joohyun...', hai tay bắt đầu múa may, ở trong không khí cào loạn.

- Joohyun, đừng rời bỏ em...xin lỗi...

Tiếng của Seulgi bất chợt lớn lên, nàng giãy giụa lắc đầu trên đùi Joohyun, trong miệng thỉnh thoảng hô lên câu đứt đoạn.

- Xin lỗi, em không muốn chia tay với chị, thế nhưng em...em thật vô dụng...

Vừa nói vài câu, có nước mắt trượt xuống theo khóe mắt Seulgi.

Joohyun nghe thấy tiếng la của Seulgi, trong lòng đầu tiên là cả kinh. Cô mất tự nhiên thoáng nhìn gia gia ngồi ở bàn trà đối diện, Bae lão gia tử cũng đang nhíu chặt lông mày nhìn cô, nét mặt kia tràn đầy khó hiểu, nghi hoặc, còn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu ?

Lòng Joohyun nguội lạnh, nếu Seulgi nói thêm gì nữa, sợ là gia gia sẽ biết quan hệ của hai người. Tuy rằng đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải nói rõ với gia gia, thế nhưng, hiện tại hiển nhiên cũng không phải lúc...

Joohyun đè ép tâm tình trong lòng, cố gắng làm cho bản thân nhìn qua rất bình thường. Cô cúi đầu nhìn Seulgi thỉnh thoảng lộn xộn, mà lúc này Seulgi đang ở trạng thái nửa hôn mê bởi vì khó chịu mà trên khuôn mặt vặn vẹo đẫm nước mắt. Joohyun nhướng mày, từ trước tới nay trên gương mặt của Seulgi luôn luôn lộ vẻ đạm cười, tuy không nhiều lời lắm, nhưng bao giờ cũng hiện ra tinh thần phấn chấn ánh dương quang.

Thế nhưng lúc này, nước mắt đầy mặt, như là người bị oan ức rất lớn, làm cho Joohyun rất rất đau lòng, lòng của cô quằn quại khó chịu theo tâm tình bất an của Seulgi. Cô không khỏi thầm nghĩ, bây giờ trấn an Seulgi quan trọng hơn, gia gia biết thì biết đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Joohyun nghĩ vậy, đối mặt gia gia cũng thản nhiên, cô không chê phiền phức lên tiếng trả lời tiếng Seulgi đang khẽ gọi, giọng nói tràn đầy dịu dàng vỗ về cảm xúc nôn nóng rõ rệt của Seulgi.

- Joohyun...

Nghe thanh âm dịu dàng của Joohyun, Seulgi chậm rãi mở mắt, giữa lúc hoảng hốt nàng nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Joohyun, nhịn không được lại nhẹ nhàng gọi tên Joohyun.

Joohyun sờ lên hai gò má của Seulgi, nhẹ giọng đáp.

- Chị đây...

Chỉ là hai chữ ngắn ngủi này, Seulgi liền càng thêm nghẹn ngào, lại rơi lệ. Nàng duỗi tay tới, muốn sờ sờ mặt Joohyun, thế nhưng vừa mở mắt trên người mình liền không có một chút khí lực. Joohyun hiểu ý Seulgi, cô chủ động cầm tay Seulgi, ôn ôn nhu nhu cười với nàng.

Seulgi như trút được gánh nặng mà nhắm mắt lại, nàng khẽ mở môi mỏng, giọng lộ ra suy yếu nói.

- Joohyun, còn đang giận em sao ?

Lúc này, nàng không đợi Joohyun phản ứng, nói tiếp -...Không phải em thật lòng muốn chia tay với chị, sau ngày đó, mỗi ngày em đều tự trách...em, em hối hận nói vậy, khiến chị thương tâm...thế nhưng, bởi vì em giết tù binh, sợ là vĩnh viễn không làm được quân nhân, còn có thể trở thành phạm nhân, em không thể...

Vừa nói chuyện, Seulgi ở trên đùi Joohyun dùng sức lắc đầu.

- Em không thể, để chị...để chị cùng em trôi qua tháng ngày như vậy...

Nói xong đoạn này, Seulgi có chút thở gấp chôn mặt ở trên người Joohyun, huhu khóc lên...

Chuyện tình trong dự liệu rốt cuộc phát sinh, Joohyun xấu hổ ngẩng đầu nhìn gia gia. Lúc này sắc mặt của lão gia tử rất khó coi, cặp mắt vốn còn tìm tòi nghiên cứu, đang từ từ gắn kết tức giận. Joohyun nhìn ra, gia gia là đang cưỡng chế cơn tức trong lòng. Cô không khỏi có chút chột dạ nhìn gia gia một hồi, tiếp tục vỗ về Seulgi. Cô biết gia gia mặt mũi tốt, vô luận thế nào cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn cô - tổng tài Bae thị đương nhiệm.

Joohyun một lần nữa cúi đầu, cô yêu thương nhìn dáng vẻ Seulgi. Mấy câu ban nãy Seulgi nói ra, làm cho trong lòng Joohyun cảm giác vừa vui vẻ vừa đau lòng. Cô không dám xác định trong lòng đứa bé đơn thuần lại có chút cố chấp này rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm cô ? Nghĩ nàng liều chết vẫn muốn cứu mình, mắt Joohyun cũng bắt đầu hơi đỏ lên...

Joohyun cố nén nước mắt không cho nó rơi xuống, cô liên tục vỗ nhẹ Seulgi đang một mực khóc, để nàng an ổn xuống. Cô cũng rất muốn nói cho Seulgi, 'Cũng không phải chị thật sự sinh giận với em, chỉ là chị rất ghét hai chữ chia tay này...'. Từ lúc hai người quen biết đến giờ, nảy sinh nhiều chuyện như vậy, mỗi lần Seulgi đều là xuất sinh nhập tử vì cô xông pha phía trước, cô thế nào có thể không biết tâm tư của nàng ?

Joohyun không nhịn được lại ngẩng đầu liếc nhìn gia gia ngồi ở đối diện, nuốt xuống những lời trong lòng cô muốn nói cho Seulgi. Cô không thể nói ngay ở trước mặt gia gia cùng Kibum, lời nói vừa nãy của Seulgi đã khiến trong mắt lão gia tử lộ ra tức giận. Tuy rằng từ đầu đến cuối lão gia tử vẫn không nói gì, thế nhưng, Joohyun biết, bão tố mãnh liệt đang chờ cô...

Joohyun cúi đầu nhìn Seulgi an tĩnh lại, trong lòng cô thầm nghĩ: Cũng không biết, lúc Seulgi đang nói những lời này, người là thanh tỉnh, hay là bởi vì sốt lên mà nói mê sảng ? Thế nhưng, mặc kệ thế nào, lời của em ấy bị gia gia nghe thấy được, vậy thì liền nói rõ Joohyun bởi vì những lời nói này của Seulgi mà chính thức công khai ở trước mặt gia gia rồi...

Joohyun ở trong lòng thở dài một tiếng, thực sự là một làn sóng lặng, một làn sóng khác lại dâng mà...

Lúc này Seulgi đã an tĩnh lại, gối đầu trên đùi Joohyun rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Joohyun làm bộ nhìn không hiểu nghi vấn trong mắt gia gia, nét mặt vẫn lành lạnh như trước, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe ban đêm tối như mực.

Bên tai vang lên tiếng động nước mưa gõ gõ thân xe bị ngăn cách ở ngoài xe, Joohyun cau mày suy nghĩ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cô không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên là thế sự khó lường. Vốn dĩ lần này Joohyun tới Yeosu là vì đón Seulgi trở lại, nhưng vô luận thế nào cô cũng thật không ngờ tới, ban ngày ban mặt lại dám ở nhà hàng bắt người đi.

Cũng còn tốt, sự tình đã tới một bước này, vẫn không tính là quá tệ. Mặc kệ thế nào, bất kể bản thân cô dùng phương thức gì, cuối cùng Joohyun cũng làm trọn vẹn hành trình kế hoạch trước khi tới Yeosu, cuối cùng Seulgi đã theo cô cùng nhau về nhà.

Trong xe, mọi người nghĩ tâm sự riêng, Joohyun như đi vào cõi thần tiên nhìn ngoài cửa sổ xe dần dần xuất hiện không ít đèn neon đỏ lấp lóe, cô biết lúc này cũng sắp tới gần thành phố Yeosu rồi.

Theo tiếng hít thở dần dần bình ổn tiếng lại của Seulgi, hai chiếc xe một trước một sau bình ổn lái vào trong sân bay loại nhỏ dân dụng ở ngoại ô thành phố Yeosu.

Rất xa, Joohyun đã có thể nhìn thấy đường băng của sân bay được đèn lớn chiếu sáng rực. Máy bay cỡ lớn thân trắng phối viền màu lam của nhà mình đỗ ở trên đường băng, hai cánh máy bay sáng hai hàng đèn, bàn đạp khoang sau liên tiếp chạm mặt đất rộng mở. Joohyun nhờ vào ánh đèn xa xa liền có thể nhìn thấy mấy cái chữ lớn trên thân máy bay - tập đoàn Bae thị.

Joohyun quay đầu đầy mắt cảm kích nhìn gia gia, từ khi ba ba cô đi lại bất tiện, gia gia mua cái máy bay này, bởi vì sau khi ngồi trên xe đẩy ba ba càng thêm không thích ra cửa, tỉ suất sử dụng thực tế của cái máy bay này cũng không quá cao, không nghĩ tới lần này gia gia sẽ ngồi nó tới Yeosu. Joohyun thoáng nhìn hai cái bệ xe trước sau, trong lòng đã minh bạch, nói vậy gia gia của cô trước khi tới Yeosu cứu cô cũng đã làm đủ chuẩn bị.

Trước khi lên máy bay, Bae thúc lại kiểm tra tình huống thân thể của Seulgi, sau khi xác định không thành vấn đề, mấy người cũng không xuống xe, ấn xuống điều khiển nhân viên công tác sân bay, hai chiếc xe trước sau lái vào sau cabin. Kibum tự mình liên hệ tuyến hàng không có quan hệ với chi nhánh địa phương để trình báo vấn đề, hai giờ sau, máy bay lượn đường băng trượt một vòng sau đó vững vững vàng vàng bay khỏi khu vực Yeosu.

Lúc Seulgi tỉnh lại đã là hai ngày sau trở lại Daegu, nàng cảm thấy bản thân ngủ rất dài, dường như cũng mơ một giấc mộng rất dài...

Cảnh trong mơ rõ ràng không gì sánh được, trong mơ có cha mẹ, còn có em gái nhu thuận khả ái. Seulgi cảm thấy mình như là trở về tuổi ấu thơ, trở về trong gia đình bần cùng nhưng để nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp. Thời gian đó không có nhiệm vụ nguy hiểm, cũng không có huấn luyện *thiên thiên nhất luật (*rập theo một khuôn khổ) ngày qua ngày năm qua năm.

Có chỉ là hạnh phúc giản đơn, khi đó nàng cùng em gái ngồi viết bài tập ở trên cái bàn duy nhất trong nhà, cha còn chưa tan tầm, mẹ ở nhà bếp nhỏ hẹp làm cơm tối. Cha trở về, giọng nói của mẹ cưng chiều bảo hai chị em thu dọn sách giáo khoa, rất nhanh trên bàn liền bị đổi thành một bàn thức ăn nóng hôi hổi. Tuy chỉ là chút cơm rau dưa, nhưng người một nhà ăn rất vui vẻ, ngồi quây quần trước bàn cơm, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Seulgi hoảng hốt mở mắt ra, ý cười hạnh phúc trên mặt còn chưa nhạt đi, đập vào mắt là một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng sửng sốt một hai giây lập tức vọt ngồi dậy, đây là đâu ? Seulgi thầm nghĩ trong lòng, không phải nàng phải quay về bộ đội sao ? Nghĩ rồi nàng bắt đầu quan sát phòng này.

Bức tường xám trắng tô điểm mấy nét vẽ trang trí phụ đơn giản, phía bên phải là một tủ âm tường mở ra một cánh cửa. Seulgi nhanh chóng tìm tòi ký ức, nàng quay đầu, một dải nắng xuyên qua rèm cửa sổ xám trắng bị mở hé nửa, chiếu vào trên mặt giường rộng lớn mềm mại dưới người Seulgi. Vài giây trôi qua, Seulgi không suy nghĩ nhiều nữa, nàng xoa xoa đầu trướng đau, rất xác định nàng chưa từng tới gian phòng này.

Seulgi chống lên thân thể mềm nhũn, lắc lư ra khỏi phòng, vừa nâng mắt liền thấy cạnh cầu thang đặt một đồng hồ để bàn cao chừng một người. Seulgi nhận ra cái đồng hồ để bàn này, nàng tức khắc hiểu được, nàng đang ở Bae trạch - trong nhà gia gia của Joohyun.

Không đợi Seulgi ngẫm nghĩ cái khác, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân có chút lo lắng, tiếp đó một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở trước mặt nàng.

- Kang tiểu thư, cuối cùng cô đã tỉnh, giờ tôi đi...đi gọi điện thoại cho tiểu thư

Nói rồi người phụ nữ đó cũng không chờ Seulgi phản ứng liền xoay người một mạch chạy chậm xuống lầu.

Seulgi chậm rãi đi xuống lầu, lúc này đôi chân trần của nàng giẫm trên tấm thảm mềm mại trải đầy đất, cảm giác nhẹ bay, cũng không biết là do thân thể chưa khôi phục, hay là bởi vì chất liệu thảm dưới chân quá tốt. Lúc này trong phòng khách thật to dưới lầu, ngoại trừ mấy người hầu cũng không có những người khác, toàn bộ gian nhà yên tĩnh, cũng không biết người phụ nữ vừa nãy chạy đến chỗ nào gọi điện thoại cho Joohyun.

Seulgi dịu dàng cảm ơn người hầu của Bae gia cực kỳ săn sóc phục vụ, sau khi nàng dạo qua một vòng ở đại sảnh, cảm thấy cơ thể lại bắt đầu mệt mỏi. Có lẽ là quãng thời gian trước đã trải qua quá nhiều chuyện, khiến nàng hao hết tâm huyết, cho dù ngủ tròn hai ngày thân thể vẫn hoàn toàn không khôi phục như cũ. Thân là bộ đội đặc chủng, lúc này nàng chỉ chậm rãi vòng vo một vòng ở trong phòng đã bắt đầu có chút thở gấp. Seulgi thở dài, thân thể như vậy chớ nói làm bộ đội đặc chủng, cho dù bây giờ bảo nàng làm huấn luyện đơn giản sợ là cũng không làm được.

Seulgi lại đi lên lầu trở về căn phòng vừa nãy, đưa tay kéo ra màn cửa sổ, vào ban công liền nằm ở trên ghế nằm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nàng biết Joohyun rất nhanh sẽ trở về...

Seulgi nhắm mắt đón ánh nắng, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh bỗng nghe dưới lầu vang lên một tiếng thắng xe chói tai, theo đó là rầm một tiếng đóng cửa xe. Sau vài giây yên lặng, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện rõ ràng, Seulgi mở mắt ra, nàng đã nghe thấy giọng nói lành lạnh của Joohyun.

Khi cửa phòng bị đẩy ra, Seulgi quay mặt đi, liền thấy một nữ nhân có chút lo lắng đứng ở cửa, dáng người mảnh khảnh, bên ngoài quần áo công sở màu đen bị một chiếc áo khoác bằng bông hơi dài bao chặt, tóc thật dài được cô búi ở sau đầu, trên cổ tay xách một cái túi. Joohyun dừng chân đứng ở cửa, nhìn thẳng vào Seulgi đang nghiêng ngồi ở dưới ánh nắng, cô thầm thở dài, quả nhiên là thật sự tỉnh rồi...

Seulgi đối diện đôi mắt bình tĩnh không có gợn sóng của Joohyun, nàng đứng dậy, mỉm cười đi tới trước cửa.

- Tại sao em cảm thấy hình như là rất lâu, rất lâu rồi cũng chưa nhìn thấy chị...

Seulgi đứng đối diện Joohyun, chủ động dang hai tay ôm cô. Lúc Joohyun ôm lại nàng, nàng nhẹ nhàng ở bên tai Joohyun nói như thế.

- Thế nào ? Rốt cuộc chịu tỉnh lại rồi hả ?

Giọng nói lành lạnh của Joohyun mang theo chút trêu tức hỏi.

Seulgi ở vai cô gật đầu, hai tay sít sao ôm thân thể còn thấm hơi lạnh của Joohyun. Cảm giác như vậy thật tốt, vào lúc yên tĩnh như vậy, hai người ôm nhau thật chặt, làm cho lòng Seulgi thoáng cái liền an tĩnh lại, lập tức cảm thấy hạnh phúc vô biên lượn quanh khắp người...

- Joohyun, em rất nhớ chị...

Seulgi thấp giọng nỉ non, nàng thật sự cảm thấy đã lâu không gặp Joohyun, thực sự rất nhớ chị ấy.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro