50 - Nhu tình như nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

50 - Nhu tình như nước

Joohyun cảm giác giấc ngủ này vừa rất trầm lại vừa rất lâu, khi cô tỉnh lại mặt trời mùa đông đã bò lên trên chính giữa khoảng không. Joohyun còn chưa mở mắt, cảm giác đau nhức đã truyền khắp toàn thân. Cô chậm rãi mở mắt ra, lúc này phòng ngủ vẫn rất tối tăm buông xuống rèm cửa sổ, nhất thời hoảng hốt, cô cũng không biết hiện tại là lúc nào.

Joohyun nghiêng đầu liền nhìn thấy Seulgi đàng hoàng nằm thẳng tại bên người mình, lúc này đang ngủ say. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ như đứa bé của nàng, cảm thụ được bản thân đau mỏi cả người, lúc này Joohyun cũng vừa hạnh phúc vừa tức giận.

Cô không nghĩ tới Seulgi hiền lành nhút nhát, làm chuyện này mà lại một chút tiết chế cũng không có. Cô vẫn còn nhớ đến cuối cùng chính mình thậm chí buông mặt mũi cầu xin em ấy dừng lại, nhưng đứa bé cố chấp này lại như là ăn thuốc kích thích không ngừng mà động tác, điên cuồng chiếm hữu mình. Làm hại cô vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, nhưng trên người ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Nghĩ vậy, Joohyun luôn luôn cao ngạo nhịn không được sử dụng sức lực toàn thân chen chân đạp vào Seulgi, chủ ý của cô là muốn đá nàng xuống giường. Bất đắc dĩ lúc này khí lực thực sự hữu hạn, một cước này của cô đi qua, Seulgi bên người chỉ là nghiêng nghiêng thân thể mà thôi.

Seulgi trong lúc ngủ mơ bị Joohyun đạp một cái, nàng bản năng phản ứng nhạy bén, đầu còn chưa thanh tỉnh, nhưng người đã một cái lý ngư đả đỉnh đứng ở trên giường. Đôi mắt nhỏ buồn ngủ mông lung híp lại quan sát "tình hình quân địch" bốn phía, đến khi nhìn thấy Joohyun nằm ở dưới chân, đang vẻ mặt phẫn hận nhìn nàng, mới coi như giải trừ cảnh báo trong đầu. Trong lòng buồn bực, mới sáng sớm, Joohyun đá nàng làm gì ?

- Joohyun, làm sao vậy ?

Seulgi một lần nữa nằm xuống giường, lê đến trước mặt Joohyun, vẻ mặt thân thiết hỏi.

Joohyun thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của Seulgi, dùng sức cắn môi mình. Con ngỗng đần độn này, còn không biết xấu hổ hỏi cô làm sao hả ? Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tới gần buổi trưa, tiếng nói của cô khàn khàn tức giận nói với Seulgi.

- Cầm đến điện thoại của chị, còn có laptop

Joohyun nhìn Seulgi vẫn không hiểu, ngoan ngoãn khoác lên quần áo, bò xuống giường đi lấy đồ vật, cô bất đắc dĩ nhắm mắt. Cô có thể trách nàng sao ? Tuy rằng bây giờ cảm giác cả người vô lực, thế nhưng tối hôm qua quả thật là một lần thỏa mãn nhất từ lúc chào đời tới nay, cảm giác đó làm cho cô hạnh phúc rơi lệ.

Joohyun ở trong lòng ai thán một tiếng, cô cố sức đưa tay đỡ trán, lập tức thầm nghĩ, trời ạ. Giờ đã giữa trưa, sáng hôm nay cô còn phải mở một hội nghị rất quan trọng đây, nhưng bởi vì "vận động" quá độ không xuống giường được, điều này khiến cô làm sao chịu nổi chứ ?

Seulgi ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại di động và laptop từ trên bàn làm việc, một mặt cẩn thận đưa cho Joohyun nửa dựa ở trên giường. Lúc này Joohyun thoạt nhìn có vẻ uể oải cực kỳ, Seulgi giờ mới ngây ngốc hiểu, vì sao khi nàng còn chưa tỉnh ngủ đã bị đạp một cước như vậy. Xem bộ dáng của Joohyun, rất hiển nhiên, thực sự là giống như tối hôm qua nàng suy nghĩ, đây là Bae nữ vương tức giận. Seulgi nhớ tới điên cuồng của bản thân, càng lộ ra run rẩy, đôi mắt nhỏ gian giảo loạn chuyển, chính là không dám nhìn thẳng Joohyun.

Seulgi đứng trên mặt đất một hồi, nàng thấy Joohyun chỉ là trừng mình một cái, sau đó liền bắt đầu bận rộn gọi điện thoại, trái tim nàng mới coi như để xuống.

Lúc nghe nội dung Joohyun nói điện thoại, không giống như là gọi cho cấp dưới của cô. Tuy rằng vẫn là thanh âm lành lạnh, nhưng từ trong lời nói rõ ràng có thể nghe ra, cô là đang nhận lỗi với người ta. Trong lòng Seulgi lại bắt đầu gióng trống, giờ đã buổi trưa, hai người còn chưa từng ra khỏi gian phòng, mà Joohyun vừa tỉnh lại liền vội vã gọi điện thoại, e rằng thực sự là bởi vì mình làm lỡ chị ấy làm việc sao ?

Seulgi có chút khẩn trương, nàng làm quân nhân nhiều năm như vậy, ở trong đầu nàng, nơi làm việc tựa như nhiệm vụ trong bộ đội, cái này quan trọng hơn mọi thứ. Seulgi nhịn không được qua lại vòng vo ở trong phòng vài vòng, nàng cũng không dám quấy rối Joohyun, lại không thể đi ra ngoài. Nàng suy nghĩ một chút liền nhẹ tay nhẹ chân một lần nữa bò lại trên giường, ngoan ngoãn nằm ở bên người Joohyun.

Điện thoại di động của Joohyun không biết bị tắt âm lúc nào, nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, làm cho đầu cô vốn dĩ không tỉnh táo lại càng có vẻ lớn hơn nữa. Cô không cần nghĩ cũng biết, bây giờ giữa trưa, người trong công ty không tìm được cô sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa.

Cô vừa nói điện thoại, vừa giận dỗi nhìn lướt qua đầu sỏ gây nên đang bò lại lên giường, mà đối phương đón nhận ánh mắt sắc bén của cô, khoa trương rụt lại cái cổ, sau đó liền rất nhanh vùi ở trong chăn không ra. Joohyun cũng vô tâm tình tính sổ với Seulgi, chuyên tâm nói điện thoại.

Chờ Joohyun xử lý xong chuyện công ty, còn viết xong kế hoạch công tác tối hôm qua chưa hoàn thành, thì thời gian lại qua hơn một giờ. Cô đặt laptop trên tủ đầu giường, thả lỏng duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó tay bất giác sờ lên cái bụng. Lúc này đã qua buổi trưa, đến bây giờ một bữa cơm cũng chưa ăn, hiện tại mới cảm giác được đói bụng.

Joohyun có chút nghi hoặc, sau khi Seulgi nằm xuống, liền một chút động tĩnh cũng không có. Cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, đứa bé này vô thanh vô tức lại ngủ thiếp đi.

Joohyun nhìn Seulgi đang ngủ say, đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo nàng. Lúc này cả người cô một chút sức lực cũng không có lại còn phải ứng phó công tác, người này thì tốt, nói ngủ liền ngủ.

Joohyun thả nhẹ động tác, cẩn thận vươn một tay, cô muốn nắm mũi Seulgi, để nàng không thở nổi. Mà tay cô còn chưa tới trước mặt Seulgi, đã thấy Seulgi vọt một cái mở mắt, dọa cô giật nảy. Theo đó, cổ tay cô liền truyền đến cảm giác đau. Động tác của Seulgi quá mức nhanh chóng, cho nên Joohyun nhất thời không phản ứng lại, còn sững sờ tại chỗ.

Seulgi rất nhanh thì phản ứng lại, nàng thấy bản thân đang gắt gao chụp cổ tay của Joohyun, vội vã buông lỏng lực tay, trở tay nắm tay Joohyun, cảnh giác trên mặt lập tức đổi thành vẻ luống cuống. Nàng tràn đầy đau lòng liếc nhìn Joohyun, mắt thấy cổ tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Joohyun đều bị bản thân nắm ra dấu đỏ, Seulgi khẩn trương ngồi dậy, vừa nhẹ nhàng xoa cổ tay Joohyun vừa lo lắng nói.

- Sau này lúc em ngủ, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, thương tổn đến chị thì làm sao bây giờ ?

Joohyun tỉnh táo lại, nhưng lại không biết tỏ vẻ mặt gì. Cô không nghĩ tới một trò vui đùa nho nhỏ, lại cũng có thể làm cho Seulgi phản ứng giống vậy. Cô hơi tức giận kéo ra tay mình, ngẩng đầu dùng ánh mắt xa lạ nhìn Seulgi.

Tay Seulgi đột nhiên trống rỗng, nàng lập tức ý thức được giọng của mình không đúng, vội vàng ôn nhu nói rằng.

- Xin lỗi Joohyun, em cũng không phải cái ý đó ! Tại bộ đội nhiều năm như vậy, mỗi ngày chúng em đều huấn luyện các loại năng lực phản ứng, độ nhạy cảm của thân thể và các nơi thần kinh, cho nên em đã quen ! Hơn nữa, em ra tay nặng, thật sự sợ tổn thương đến chị

Nghe Seulgi nói xong, cảm giác khác thường trong lòng Joohyun chậm rãi bành trướng lên. Cô lại quên thân phận của Seulgi, Seulgi thân là bộ đội đặc chủng làm sao sẽ giống như người thường...

Joohyun hơi hơi trầm tư, cất cao giọng nói rằng.

- Vậy sau này, ở chỗ chị, em liền sửa lại thói quen này cho chị

Lúc Joohyun nói lời này thì lạnh mặt, ngữ khí lành lạnh có vẻ dị thường nghiêm túc. Cô là đang nghĩ, những động tác nhỏ bình thường giữa người yêu, với Seulgi lại biến thành thương tổn, làm sao có thể ? Cô nhất định phải sửa lại thói quen của nàng, hơn nữa sau này Seulgi xuất ngũ, khẳng định là phải sống cuộc sống của người bình thường. Tất nhiên thói quen nhất thời khó đổi, vậy thì để cho nàng bắt đầu sửa từ từng giọt nhỏ là được rồi.

Hai người lại ở trong phòng kì kèo một hồi mới cùng nhau đi xuống lầu. Đi xuống lầu đã thấy Bae gia gia ngồi ngay ngắn một mình trên sô pha, Bae quản gia cung kính đứng phía sau ông.

Bae Kyunghoon thấy hai người cùng nhau xuất hiện, lập tức trầm mặt xuống, ánh mắt hơi giận chợt lóe lên. Chi tiết thật nhỏ này tự nhiên trốn không thoát con mắt mẫn cảm của Seulgi, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với thái độ của Bae gia gia mấy ngày nay. Khi nàng bắt được tức giận chợt hiện lúc Bae gia gia nhìn mình, trong lòng nàng lộp bộp một hồi, tiếp theo nàng quay đầu nhìn Joohyun.

Lúc này vẻ mặt của Joohyun vẫn lãnh đạm như trước, khí chất băng lãnh quen thuộc bao phủ toàn thân, dưới chân không nhanh không chậm cất bước, cô căn bản không để ý lắm vẻ mặt trầm xuống của Bae gia gia.

Nhưng Seulgi không sánh bằng cô, trong lòng nàng không ngừng gõ cảnh báo. Nàng nhịn không được thầm nghĩ, sẽ không phải tối hôm qua lúc hai người "vận động" động tĩnh quá lớn, bị nghe thấy chứ ?

- Joohyun, tại sao ngày hôm nay không đi làm ? Điện thoại công ty đều gọi tới trong nhà

Bae Kyunghoon không nóng không lạnh quay sang nói với Joohyun đã đi tới trước mặt.

Joohyun dừng bước lại ở trước sô pha, cô cố ý đứng ở phía trước Seulgi đối diện gia gia, nhẹ nhàng cau mày trả lời.

- Ngày hôm nay thân thể cháu khó chịu, đã dậy trễ, vừa nãy đã liên hệ với công ty rồi

- Thân thể không tốt thì để Bae thúc thúc của cháu đến xem một chút, gia gia biết cháu bận công tác, thế nhưng bận nữa cũng phải chú ý thân thể ! Ăn cơm trước đi, cơm nước xong đến thư phòng một chuyến, gia gia có chuyện nói

Bae Kyunghoon nói xong cũng không chờ Joohyun phản ứng, ông có chút mệt mỏi chống gậy đứng lên, được quản gia dìu đỡ đi lên lầu.

Joohyun dẫn theo Seulgi đi tới phòng ăn, hai người đều im lặng ăn bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay. Seulgi cũng vô tâm tình lưu ý vấn đề cơm nước ở Bae gia luôn luôn làm cho nàng ăn không đủ no. Chủ đề tối hôm qua nói được một nửa lúc này lại xuất hiện ở trong đầu, nàng nhìn Joohyun ngồi ở bên kia bàn, trong lòng càng kiên định một ý niệm - nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Bae trạch với Joohyun.

Hai người ăn cơm được một lúc, quản gia bước nhanh xuống lầu, đi tới trước mặt Joohyun. Hắn hơi khom người, hai tay đang cầm một cái điện thoại đang vang chuông, nói với Joohyun.

- Tiểu thư, điện thoại của cô đã vang hai lần...

Joohyun quét mắt điện thoại di động trong tay quản gia, cô cũng không tiếp lời, buông bát đũa cầm lấy điện thoại nhìn cũng không nhìn trực tiếp đưa tới trước mặt Seulgi.

Hóa ra đó là bộ điện thoại di động lúc trước Seulgi từng dùng, ngày hôm qua Joohyun bớt thời giờ trở về tiểu biệt thự, lấy trở về cho nàng, vẫn đặt ở trên bàn làm việc trong phòng ngủ còn chưa kịp đưa cho Seulgi.

Seulgi vô cùng kinh ngạc tiếp nhận điện thoại di động, liếc nhìn điện báo, là dãy số của bộ đội. Nàng rất nhanh nuốt xuống cơm nước trong miệng, đứng dậy nhấn nghe.

- Seulgi, em có khỏe không ?

Tiếng của đội trưởng Seungwan truyền ra từ bên kia điện thoại di động.

Seulgi phản xạ có điều kiện cương lên thân thể, giọng hơi run gọi một tiếng.

- Đội trưởng !

- Đội trưởng, tôi không sao, đại đội có khỏe không ?

- Đều rất khỏe, chỉ là các chiến hữu đều rất lo lắng cho em

Bên kia điện thoại di động, Seungwan dừng một chút, tiếp đó chợt nghe nàng nhẹ giọng nói rằng -...Seulgi, ngày kia đại đội tổ chức lễ truy điệu cho Kyuhyun, sáng nay cha mẹ anh ta đã tới rồi, em có thể trở về không ? Chúng ta cùng nhau tiễn anh ta đoạn đường cuối cùng...

Seulgi đứng ở trước bàn cơm dài rộng của Bae gia, đối diện với chỗ ngồi của Joohyun. Nàng đột nhiên nghe thấy tên Kyuhyun, tâm đột nhiên hung hăng đau một hồi, tiếp đó nước mắt liền không khống chế chảy xuống.

Seulgi thấy Joohyun ngẩng đầu nhìn về phía mình, nàng hoảng loạn đưa tay lau nước mắt, vội vã cúi đầu, cũng không nhìn Joohyun, đưa tay chỉ chỉ bên ngoài, liền xoay người bước nhanh đi ra ngoài.

Điện thoại di động kề bên tai Seulgi vẫn còn đang trò chuyện, nhưng nàng lại không nghe lọt người ở bên trong đang nói cái gì. Nàng đầy đầu đều là âm dung tiếu mạo của một người, chàng trai phương nam đó có chút gầy yếu, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười hàm hậu.

Từ khi nàng vào bộ đội đặc chủng, sau khi chỉ huy chia hai người đến một tổ, nhiều năm như vậy bất kể ở nơi nào, đưa ra nhiệm vụ ra sao, gặp phải nguy hiểm thế nào, người đàn ông ăn nói vụng về đó luôn luôn tự mình xông lên phía trước đầu tiên, hắn lặng im che chở nàng. Thế nhưng, hiện tại, cuối cùng hắn thật sự vì bảo hộ nàng, khiến hắn không tới 30 tuổi, mất đi sinh mệnh quý giá.

Seulgi dựa vào tường sau biệt thự, thân thể vô lực trượt xuống dưới. Khi mọi chuyện có xu thế lắng lại, đau đớn khắc cốt minh tâm đó, bị đào bới ra, tuyệt vọng, thương tâm, thống cảm liền ùn ùn kéo tới tràn ngập toàn thân Seulgi. Trong tay nàng nắm chặt điện thoại đã bị đối phương cúp mất, hàm răng cắn chặt đã chảy ra máu tới môi, lồng ngực rầu rĩ khó chịu, cái loại cảm giác này như là bị người đào đi một nửa trái tim.

Joohyun nhận thấy tâm tình biến hóa của Seulgi, cô vẫn theo Seulgi đi tới góc tường sau biệt thự, đứng cách không xa Seulgi, nhìn người kia quật cường ngay cả khóc cũng phải ẩn nhẫn, cùng với thân thể người nọ hơi run, trái tim cô cũng co rút đau đớn theo.

Mãi đến khi thấy Seulgi hầu như là ngã ngồi ở trên mặt đất, Joohyun ổn ổn tâm tình, đi tới phía Seulgi.

- Seulgi, làm sao vậy ?

Cô ngồi xổm xuống, tay đỡ lên đầu Seulgi, ôn nhu hỏi.

Nghe thanh âm của Joohyun, Seulgi ngẩng đầu lên, nàng khịt khịt mũi, khẽ lắc đầu.

- Ngày mai em phải về bộ đội, ngày kia, ngày kia phải tham gia lễ truy điệu của Kyuhyun

Seulgi đưa tay nắm bàn tay có chút băng lãnh của Joohyun, kéo cô đứng lên, nàng mím môi giả vờ kiên cường nhìn Joohyun.

Joohyun dịu dàng nắm lại tay của Seulgi, tay kia đi tới khóe miệng Seulgi xoa xoa vết máu phía trên. Cô nhìn con mắt ửng đỏ của Seulgi, cực kỳ đau lòng nói.

- Muốn khóc thì khóc đi, xem, đều cắn nát môi rồi, sao ngốc như vậy ?

Seulgi nhìn Joohyun dịu dàng trước mắt, ánh mắt kia tràn đầy thân thiết cưng chiều, khiến tâm tình khổ sở nàng mới vừa cưỡng chế thoáng cái lại dâng lên. Nàng đưa tay ôm lấy Joohyun, chôn đầu trên người Joohyun, uất ức gật đầu.

- Trở về đi, thân thể vừa tốt hơn một chút, hiện tại trời lạnh đừng để bị nhiễm lạnh

Joohyun vỗ nhẹ vai Seulgi vài lần, nói xong, cô nắm tay Seulgi đi vào trong nhà.

Bởi vì một cú điện thoại của đội trưởng, cuối cùng hai người ăn cơm cũng không ngon. Joohyun nắm tay Seulgi trở lại phòng ngủ của cô, dỗ dành nàng một lúc, mới đứng dậy ra phòng ngủ đi tới thư phòng của gia gia ở lầu ba.

Joohyun có thể tưởng tượng được một số chuyện mà gia gia muốn tìm cô đàm luận. Lúc trước, sau khi gia gia biết quan hệ của hai người, khi vẫn đáp ứng Seulgi ở lại bên người cô thì nói ra hai cái điều kiện: Thứ nhất, hai người đều phải theo ông quay về ở Bae trạch, mà điều thứ hai chính là hai người không được ngủ trong một gian phòng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Seulgi luôn một mình ở khách phòng.

Joohyun thở dài một tiếng trong lòng, muốn cho gia gia lớn tuổi như vậy chấp nhận cô cùng Seulgi, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng...

Joohyun đi rồi, Seulgi ngồi yên trên giường. Vừa nãy Joohyun ôn nhu ôm nàng dỗ dành một hồi lâu, hiện tại tâm tình của nàng cũng bình tĩnh xuống. Nàng nhớ tới ban nãy ánh mắt rõ ràng tức giận của Bae gia gia, trong lòng nghĩ mãi không ra.

Seulgi đứng lên đi tới ban công, nàng đứng một hồi, trong lòng nôn nóng vô cùng. Lúc này nàng cực kỳ muốn biết Joohyun đi thư phòng, Bae gia gia sẽ nói cái gì với chị ấy ? Trực giác của nàng nói cho nàng, Bae gia gia muốn nói nhất định là liên quan tới nàng.

Seulgi suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định đi làm rõ, nàng thoáng nhìn trái phải tình huống ngoài cửa sổ, dứt khoát xoay người đi đến dưới lầu. Trong lòng nàng biết nghe trộm người khác nói chuyện là chuyện rất không đạo đức, thế nhưng nếu muốn làm rõ tình huống cũng chỉ có như vậy. Là một quân nhân có năng lực đặc biệt mà nói, nàng chắc chắn không bị bất luận kẻ nào phát hiện, đơn giản cũng sẽ không đi suy nghĩ nhiều cái khác...

Nghe trộm ở Bae trạch, Seulgi cũng không phải lần đầu tiên. Lần đó Joohyun bị Bae Sunghoon bắt cóc, Seulgi đã từng leo lên lầu ba nghe trộm một lần nội dung Bae Kyunghoon nói chuyện cùng Bae Sunghoon. Cho nên lúc này nàng càng có vẻ quen việc dễ làm, nhưng khác với lần trước chính là hiện tại ban ngày, mà nàng phải né tránh các loại thiết bị theo dõi cường đại của Bae trạch, khiến nàng có chút khó khăn tìm chỗ che người.

Seulgi chậm rãi bước đi thong thả đến bên sân tường phía nam, nàng tùy ý nhìn mọi nơi một chút, lập tức cúi người xuống cầm lấy một nắm tuyết trong tay, hai tay nắm vào nhau, một quả cầu tuyết chặt chẽ vững vàng liền hiện ra ở trong tay. Sau đó nàng hững hờ đi đến khúc quanh, đột nhiên phát lực, quả cầu tuyết liền nghiêm nghiêm thực thực dán ở trên máy camera theo dõi đối diện trên cao.

Seulgi ma sát bàn tay ướt lạnh hai lần vào góc áo liền nhanh nhẹn bám khe tường leo lên lầu ba. Nàng theo mép tường rộng không tới 1/3 mét dịch chuyển về phía trước vài bước, lết đến góc chết mà camera theo dõi không quét tới thì dừng lại, lúc này trong thư phòng gần đó vừa lúc truyền tới thanh âm trầm thấp của một người.

- Joohyun, cháu không dự định giải thích một chút với gia gia sao ?

Trong thư phòng truyền đến chính là thanh âm trầm thấp hữu lực của Bae Kyunghoon, sau khi dứt tiếng, trong phòng liền không còn tiếng động. Seulgi ổn định hô hấp, lẳng lặng chờ Joohyun nói chuyện, dường như trôi qua một quãng thời gian thật dài, thanh âm lành lạnh quen thuộc của Joohyun mới truyền ra.

- Cháu không có gì muốn giải thích, tất cả đều giống như gia gia suy nghĩ

- Cháu, cháu, cháu muốn tức chết gia gia sao ?

Tiếng gầm tức giận run rẩy của Bae Kyunghoon truyền ra. Tiếng gầm qua đi, trong thư phòng ngoại trừ tiếng thở dốc có chút thô của Bae Kyunghoon, cũng không có bất luận thanh âm nào khác, lại lần nữa lâm vào trong trầm mặc...

Seulgi lỏng ra một tay, nàng dùng một tay bám vào trên tường, hoạt động ngón tay có chút đông lạnh cứng ngắc. Nghe xong đối thoại ngắn gọn của hai người trong thư phòng, nàng nhiều ít cũng có thể đoán được, chính như nàng nghĩ, Bae Kyunghoon biết chuyện tình của hai người. Thế nhưng, nàng nghĩ không rõ Bae Kyunghoon đến tột cùng làm thế nào biết quan hệ giữa nàng và Joohyun ?

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro