51 - Cùng nhau đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51 - Cùng nhau đối mặt

Giữa lúc Seulgi suy đoán, trong thư phòng thanh âm của Bae Kyunghoon lại truyền ra, không hổ là đại gia trưởng Bae gia, thời gian không lâu đã điều chỉnh tốt tâm tình rồi.

- Joohyun, gia gia biết cháu bởi vì chuyện của Bogum, khiến cháu thương tâm ! Gia gia cũng thấy con bé đó rất tốt, còn nhiều lần đã cứu mạng cháu ! Thế nhưng, hai người các cháu chung quy đều là nữ nhân, hai nữ nhân làm sao có thể bên nhau ? Cháu có biết loại hành vi này của các cháu là nghịch luân thường trái đạo lý không ? Cháu sẽ không sợ người ngoài nhìn chế nhạo ?

Bae Kyunghoon nói mấy câu này không có chập chờn, mà lời nói ra từ trong miệng ông, đều chữ chữ đập vào trong lòng Seulgi. Lúc này tất cả đều cực kỳ rõ ràng, đây là Joohyun đang một mình đối mặt với người nhà cường liệt phản đối, mà Seulgi nàng không chỉ không đứng chung với cô, ngược lại lén lén lút lút trốn ở ngoài cửa sổ nghe trộm...

- Joohyun, nghe gia gia nói, để con bé đi thôi ! Không nói cái khác, chỉ cần riêng xuất thân, các cháu căn bản cũng không phải người cùng một con đường ! Cháu đường đường là người nối nghiệp Bae thị của ông, là một người có thân phận có địa vị, mà con bé thì sao ? Chẳng qua chỉ là một người nghèo kiết hủ lậu, một kẻ nhập ngũ có thể có tiền đồ chỗ nào ? Sau này lấy cái gì mà sống với cháu ?

- Cháu không để ý, cháu thích chính là con người em ấy, không có quan hệ với công việc mà em ấy làm ! Gia gia, ông cũng biết em ấy đã cứu cháu rất nhiều lần, không có em ấy, cháu gái ông sớm cũng đã chết...đoạn thời gian này sống chung với em ấy, cháu cảm thấy rất hạnh phúc, xin gia gia tác thành !

Trong thư phòng truyền ra thanh âm không chút gợn sóng của Joohyun. Ngoài cửa sổ, Seulgi hầu như đỏ viền mắt, lòng nàng đột nhiên rất đau, nàng tăng thêm chút lực tay, ngón tay phiếm trắng gắt gao bám khe tường, mới ổn định thân thể không cho ngã xuống...

Trong thư phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng rầm rầm, tiếp đó liền truyền ra tiếng Bae Kyunghoon tức giận đến hầu như thay đổi giọng.

- Cháu, đứa bé này tại sao cứ không nghe lời như thế ? Mặc kệ cháu đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần ông còn sống một ngày, thì tuyệt đối sẽ không cho hai nữ nhân các cháu cùng một chỗ ! Gia gia nói cho cháu, gánh nặng nối dõi tông đường của Bae gia hiện tại rơi vào trên một mình cháu, ông nghĩ cháu hẳn phải biết bản thân nên làm thế nào...

Trong thư phòng, Bae Kyunghoon nhìn Joohyun vẫn đứng vững trước mặt, trên mặt không một chút cảm xúc, ông không khỏi đau đầu. Ông hiểu rất rõ cháu gái được ông nuôi lớn từ nhỏ này, ông uể oải ném gậy chống trong tay. Bởi vì tâm tình quá mức kích động, ông nỗ lực thở hổn hển, đoạn thời gian này Bae gia vẫn không ngừng xảy ra chuyện, mà mấy ngày trước Joohyun lại ly kỳ mất tích hơn nữa nước ngoài truyền đến tin Bae Donghae qua đời, một luồng hỏa lên đầu khiến thân thể ông vốn tuổi tác đã cao bắt đầu xuất hiện các loại cảm giác không khỏe...

Hóa ra, trước khi Joohyun còn chưa đi Yeosu, Bae trạch nhận được tin dữ nước ngoài truyền đến. Trong một hồi xung đột giữa thế lực đen, năm ấy 25 tuổi Bae Donghae bị đâm mấy đao không được chữa trị mà bỏ mình, đó là đàn ông duy nhất Bae gia, người mà Bae Kyunghoon không tiếc bất cứ giá nào mới bảo vệ được, cứ như vậy bởi vì tính cách phóng đãng ngang ngạnh của chính mình mà chết tha hương nước người. Tiếp sau đó là Joohyun đột nhiên mất tích, hai chuyện tính gộp lại, làm cho Bae Kyunghoon suýt nữa ngã xuống cùng đi theo cháu trai...

- Donghae không còn, mấy ngày hôm trước ở California, nó tham dự một trận xung đột của hắc đạo bị người đâm chết ! Nhị thúc cháu không chịu nổi nỗi đau mất con nên ra mặt giải quyết vấn đề cũng bị hình cảnh quốc tế bắt được, nó rất nhanh sẽ bị trục xuất về nước ! Joohyun, gia gia già rồi, không trải qua nổi dằn vặt nữa...đây là mệnh của hai cha con nó, ông cũng không dự định lại phí sức lực gì nữa, chính nó tạo nghiệt cũng phải chính nó đi trả...Joohyun, gia gia không muốn bức cháu, gia gia cũng muốn cháu có thể hạnh phúc, thế nhưng cháu không thể vì hạnh phúc của bản thân, làm cho Bae gia ta đoạn tử tuyệt tôn

Bae Kyunghoon uể oải tựa ở trên ghế, ông không hề tức giận nói xong một đoạn này, quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sắc bén đẫm túng quẫn hiện ra lệ quang.

Joohyun cả kinh. Không còn ? Người em trai luôn luôn cả người trông như lưu manh đã chết ? Đầu Joohyun đột nhiên trống rỗng, tuy rằng Bae Kyunghoon hại ba ba cô sau đó lại tới hại cô, đối với một người mất hết nhân tính như vậy có thể có kết quả như thế lẽ ra cô nên cao hứng, thế nhưng, khi cô trông thấy khóe mắt gia gia rơi lệ, trong lòng vẫn khó chịu.

Đột nhiên cô cảm thấy gia gia rất đáng thương, một lão nhân, cháu trai duy nhất đã chết. Mà hai người con của ông một người cũng sắp chết, người còn lại vĩnh viễn ngồi ở trên xe đẩy. Còn có cô, cháu gái duy nhất của gia gia, nếu như cô lại đi lên một con đường như vậy, như vậy Bae gia của cô, thực sự sẽ không người nối nghiệp...

Trong thư phòng lần thứ hai lâm vào trầm mặc, Seulgi ngoài cửa sổ cũng sững sờ ở nơi đó. Nàng như là đột nhiên bị người gõ vào đầu một gậy, cả người hoàn toàn ngốc đi, trong lúc hoảng hốt nàng thiếu chút nữa không tóm chặt ngã xuống từ lầu ba...

Lúc này bầu trời lại bắt đầu mênh mông bay lên hoa tuyết, Seulgi bị gió lạnh thổi vào áo, giật mình một cái trở lại hiện thực. Nàng ở trong lòng cười khổ một tiếng, lời nói của Bae gia gia chính là rất rõ ràng, ông đây là đang dùng đời kế tiếp tới bức Joohyun rời khỏi mình. Mà cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng Seulgi cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không làm nên chuyện gì...

Tiếp tục nghe nữa còn có cái ý nghĩa gì ? Nghĩ vậy Seulgi liền lặng lẽ lui trở lại, nàng bám theo vách tường lạnh lẽo trở về mặt đất. Đón gió tuyết, chân giẫm nát tuyết trên mặt đất phát ra âm hưởng lộp bộp lộp bộp, mà lời nói của Bae Kyunghoon một mực chiếu lại trong đầu Seulgi, làm cho nàng ngay cả chỗ trống tự hỏi cũng không có.

Tiền đồ ? Nối dõi tông đường ? Khi tình yêu giữa hai người xuất hiện trở ngại của hiện thực, trận tuyến của Seulgi lại lần nữa rối loạn toàn bộ. Nàng thậm chí muốn nhảy ra ngoài từ sân tường cao cao của Bae gia, chạy đi ra ngoài, cũng không muốn lại quay về nữa. Như Bae gia gia nói, một người đến cả làm lính cũng không nổi như nàng, lấy cái gì xứng với Joohyun ?

Seulgi như con gà trống thất bại run rẩy trở về khách phòng mấy ngày nay vẫn ở, trên tủ đầu giường đặt vật phẩm duy nhất thuộc về nàng - một bộ chiến phục rằn ri. Seulgi giũ ra tác chiến phục, mặc ngay ngắn ở trên người mình, sau đó nàng liền nằm ngửa ở trên giường lớn, chờ Joohyun nói chuyện xong, chờ cô trở lại. Bản thân nàng quyết định, lần này mặc kệ Joohyun có đi cùng mình không, nàng cũng phải rời khỏi Bae trạch, nàng cần thời gian và không gian tự mình suy nghĩ kỹ một chút...

Joohyun sợ thân thể gia gia chịu không nổi, không dám tiếp tục cứng đối cứng cùng lão gia tử cố chấp. Cô thấy cảm xúc của gia gia quá kích động, mềm mại nói vài câu trấn an lão nhân một hồi mới rời khỏi thư phòng.

Xuống lầu hai, Joohyun vô cùng muốn thấy Seulgi. Vừa nãy lời nói của gia gia tại bên tai, gia gia không có sai, mà bản thân cô cũng không có sai. Thế nhưng thực sự phải để Bae gia không người nối nghiệp, e rằng cô sẽ hổ thẹn trong lòng cả đời...

Trở lại phòng mình, Joohyun không thấy Seulgi, trong lòng cô có chút khó chịu, mau chóng đi tới khách phòng Seulgi ở, đẩy ra cửa phòng, đã thấy Seulgi toàn thân quần áo chỉnh tề nằm ở trên giường đờ ra nhìn trần nhà.

Cô thả nhẹ bước chân đi tới trước giường, rất tự nhiên nằm ở bên người Seulgi, một tay ôm thân hình gầy gò rõ rệt của Seulgi, gối đầu lên cánh tay của nàng, cũng không nói chuyện.

- Lát nữa em đi thăm Yerim, ngày mai phải về bộ đội, buổi tối sẽ không trở lại đây

Seulgi thấy Joohyun tiến đến, nàng nghiêng người ôm thân thể Joohyun, bình tĩnh nói.

- Ừ, chị đi cùng em

Seulgi cảm thấy có chút yêu thương đối với Joohyun thân cận như vậy. Joohyun căn bản không phải cái loại phụ nữ 'chim nhỏ nép vào người', luôn luôn lấy cao ngạo tự xưng như cô hiếm thấy biểu hiện ra yếu thế. Lúc này cô lại chủ động vùi vào trong lòng mình, bộ dạng rầu rĩ không vui đó, thực sự làm cho Seulgi cảm thấy đau lòng. Tay nàng mềm nhẹ vuốt tóc dài nhu thuận của Joohyun, muốn dùng động tác dịu dàng truyền ra quan tâm của nàng.

Hai người dựa vào nhau lẳng lặng nằm một hồi, Seulgi thu hồi cánh tay, ngồi dậy từ trên giường. Nàng quay đầu nhìn Joohyun vẫn nằm ở trên giường, như là làm một cái quyết định rất lớn, giọng nghiêm túc nói rằng.

- Joohyun, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều để hai người chúng ta cùng nhau đối mặt đi

Joohyun nhìn bộ dạng nghiêm túc của Seulgi, khẽ gật đầu, cô biết trong lòng đứa bé nhỏ hơn cô vài tuổi này vẫn rất yêu cô. Người mà Joohyun cô coi trọng cũng nhất định là một người đáng giá để cô yêu. Dưới tình huống cô không có bất luận vẻ mặt gì, Seulgi sẽ nhìn ra cô không vui, mà vì sao cô không nói thì nàng cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, cứ như vậy dùng một câu 'Hai người cùng nhau đối mặt' nói rõ lòng của nàng, nói hứa hẹn của nàng.

Joohyun trở về phòng thay quần áo và bổ trang, Seulgi ngồi ở trên sô pha dưới lầu chờ cô. Trong lúc này Bae Kyunghoon vẫn không có xuất hiện nữa, ban đầu Seulgi muốn đi tìm Bae gia gia nói chuyện, nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy thời cơ chưa tới. Hiện tại điều kiện của nàng quá xấu, nàng ngoại trừ chỉ có trái tim yêu Joohyun đến chết không đổi, cũng tìm không ra tí xíu gì có thể thuyết phục Bae gia gia đồng ý hai người bên nhau.

Seulgi lái xe của Joohyun, dần dần lái ra khỏi phạm vi Bae trạch. Trái tim nàng mới rốt cuộc thực sự hạ xuống, mấy ngày nay tại Bae trạch, bầu không khí kỳ quái đó gần như ép nàng không thở nổi...

Seulgi chăm chú lái xe lúc này mặc một thân tác chiến phục rằn ri, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai bằng bông mùa đông, bên ngoài tác chiến phục bao phủ một bộ quần áo lông hơi dài cùng màu với Joohyun. Mấy ngày nay ở Bae trạch tu dưỡng, Joohyun gọi tới nhà tạo mẫu tóc của cô, một lần nữa tu bổ lại cái đầu "kiểu chó gặm" của Seulgi, bởi vì tóc vốn không dài, còn thiếu rất nhiều thịt, nhà tạo mẫu tóc chỉ cắt cho nàng một đầu hình cầu rất ngắn, điều này làm cho Seulgi vốn dĩ thanh tú càng tăng thêm một chút cảm giác anh tuấn.

Xe vẫn lái về phía trường học của Yerim, giữa đường bởi vì Joohyun nhận được một cú điện thoại mà phải thay đổi tuyến đường. Không có biện pháp, Seulgi chỉ đành đưa Joohyun về công ty đi làm trước, mà một mình nàng lái xe của Joohyun đi gặp em gái. Mùa đông đường phố rất tiêu điều, Seulgi tắt gió ấm trong xe, hơi hạ xuống cửa sổ xe để gió lạnh từng chút từng chút tràn vào bên trong. Hiện tại nàng cần tỉnh táo lại, trước mắt có quá nhiều sự tình chờ nàng đi giải quyết, mà tương lai thì còn có quá nhiều trắc trở cần nàng đi đối mặt...

Seulgi ngồi ở trên ghế trước bàn máy vi tính, ngẩng đầu nhìn em gái còn đang nức nở trước mặt, tỏ ra hơi bó tay hết cách. Bắt đầu từ giờ khắc đó, đứa nhỏ này nhìn thấy Seulgi thì một mực khóc, mặc cho Seulgi hết sức nói lời xin lỗi thế nào, dỗ dành thế nào, vẫn không lên tiếng, chỉ là một mực yên lặng chảy nước mắt.

- Em khóc nữa, chị có thể đi ! Ngày mai chị trở về bộ đội, em luôn luôn khóc như vậy, chị muốn nói với em chút lời cũng không được

Seulgi bị em gái làm cho thực sự hết cách, nàng cố ý xụ mặt nói với Yerim.

Yerim nghe chị gái nói ngày mai trở về bộ đội, cái đầu vẫn luôn cúi thấp mới chịu ngẩng lên, vẻ mặt oan ức nhìn chị gái, vốn nước mắt đã ngừng, lại như tuyến hạt châu đứt đoạn lộp bộp rơi xuống.

Thấy Yerim khóc như mưa, Seulgi thực luống cuống, ngoại trừ năm năm nàng nhập ngũ, nàng hầu như là nhìn em gái lớn lên. Em gái vừa khóc như vậy làm cho nàng lại nghĩ tới năm đó cha mẹ mất, Yerim cũng là âm thầm khóc liên tục như thế này, sau đó còn sinh một cơn bệnh nặng, Seulgi cả đêm cả ngày chăm sóc mấy ngày mới coi như tốt lên.

Seulgi ôn nhu kéo em gái tới ôm em ngồi ở trong lòng mình, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt em, ôn nhu nói rằng.

- Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc, không phải chị đều đã khỏe mạnh trở về sao ? Chờ qua đoạn thời gian ngắn nữa, chị liền xuất ngũ, sau khi trở về mỗi ngày chị ở cùng em, không để cho em lo lắng nữa, có được hay không ?

Yerim vừa nghe hai chữ xuất ngũ, em lung tung lau nước mắt trên mặt, hất lên khuôn mặt xinh đẹp trừng đôi mắt thật to, nức nở hỏi.

- Có thật không ? Chị, chị thực sự muốn xuất ngũ sao ?

- Đương nhiên là thật, chị lúc nào đã lừa gạt em ! Không tốn thời gian dài thì ra khỏi, đến lúc đó chị ở Daegu mua một căn nhà, em liền theo chị về nhà ở

Nói đến đây, Seulgi liếc nhìn bốn phía xung quanh, lập tức trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Nàng giật mình phát hiện, trong ký túc xá chừng hơn 20 mét vuông này chỉ bày hai cái giường học sinh, mà dưới giường là một bàn máy vi tính, máy vi tính trên bàn rõ ràng là hai cái máy vi tính để bàn mới tinh. Seulgi nghi hoặc nhìn về phía Yerim trong phòng, vừa nãy chỉ lo dỗ dành em gái, nàng thật đúng là không lưu ý hoàn cảnh trong phòng.

Nàng nhớ tới lần trước em gái rõ ràng là trọ một gian ký túc xá phổ thông tám người, nhưng gian ký túc xá này ngay cả ban công và buồng vệ sinh đều phân phối đầy đủ hết. Seulgi không khỏi nghi hoặc, bây giờ học sinh cấp ba điều kiện đã tốt như vậy sao ?

Yerim nhìn ánh mắt chị gái liền biết chị đang suy nghĩ cái gì, không đợi Seulgi hỏi, em đã ngoan ngoãn rõ ràng mười mươi đem chuyện Joohyun đã tới trường học nói cho Seulgi.

- Nói như vậy, những thứ này đều là chị Joohyun của em giúp em lo liệu ?

Seulgi hơi giật mình hỏi, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe Joohyun nhắc qua.

- Dạ, còn có cái này

Yerim nói rồi từ trong hộp nhỏ góc bàn máy vi tính lấy ra một bộ điện thoại di động màu tím pastel đưa tới trước mặt Seulgi.

- Còn có, hình như học phí cũng đã bị chị Joohyun nộp, thế nhưng em cũng không xác định ! Từ sau khi chị Joohyun tới trường học chúng em, em vẫn chưa từng nộp tiền lần nào, khi những bạn học khác nộp chi phí, giáo viên chủ nhiệm lớp chỉ là nói cho em biết, về sau em cũng không cần nộp bất kể cái chi phí nào

Nói xong, Yerim không khỏi nhíu mày, em bĩu môi với Seulgi, khó hiểu hỏi -...Chị, chị nói chị Joohyun vì sao tốt với chúng ta như vậy ?

- Cái này...

Seulgi nghe em gái nói xong, trong lòng chan chứa cảm động. Nàng không nghĩ tới Joohyun luôn luôn công tác bề bộn sẽ làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, sau khi nàng rời khỏi vậy mà chăm sóc em gái tốt như vậy. Ngoại trừ cảm động ra Seulgi lại nhớ tới lời nói lúc buổi trưa của Bae gia gia, trong lòng nàng lại tràn đầy tự ti, thân phận của hai người thật là quá cách xa, những chuyện này nếu như để Bae gia gia biết, không biết lại muốn nghĩ như thế nào.

Tâm tình của Seulgi thoáng cái trở nên suy sụp, tình cảm là cần bình đẳng, thế nhưng điều kiện của Joohyun ưu việt đến mức nàng cũng không thể tưởng tượng. Điều này làm cho lòng tự tin tăng thêm một bậc của nàng bỗng chốc liền mất đi hơn nửa...

- Em ngoan ngoãn học bài, chị Joohyun của em có quan hệ tốt với chị, việc này chị sẽ đi giải quyết, em không cần quan tâm ! Chờ sau này em có tiền đồ phải nhớ đến báo đáp chị Joohyun của em thật tốt, biết không ?

- Dạ, em biết rồi, sau này hai người chúng ta đều phải đối tốt với chị Joohyun

- Ngoan lắm, em học tập thật tốt, mau mau trưởng thành, chờ em tốt nghiệp cấp ba, đủ 18 tuổi, có vài lời chị liền có thể nói với em

Seulgi thầm thở dài, nàng giả vờ vui vẻ chọc mũi em một cái, nói tiếp -...Nhanh đi rửa mặt, thay đổi quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn

Yerim cũng chỉ là một cô bé hơn mười mấy tuổi, vừa nghe chị gái nói muốn dẫn em đi ra ngoài, mặt còn tràn đầy rầu rĩ lập tức biến thành tươi cười rạng rỡ. Dọc theo đường đi ngồi Mercedes của Joohyun, cô bé mím môi cười liên tục.

Nhìn em gái vui vẻ như vậy, tâm tình của Seulgi cũng tốt lên. Trong lòng nàng không khỏi ước mơ cuộc sống sau khi xuất ngũ, cái gọi là lợi và hại cùng tồn tại, mặc dù phải rời khỏi quân doanh nàng yêu quý, thế nhưng nàng có hai người nữ nhân yêu quý như vậy làm bạn bên người, tháng ngày trôi qua cũng sẽ không quá khó khăn...

Seulgi dẫn em gái đi tới Bae thị, từng gặp Seulgi khoảng một tháng vẫn không rời làm bảo vệ cho tổng tài Bae thị, tập đoàn Bae thị từ trên xuống dưới hầu như tất cả mọi người đều biết nàng. Seulgi một đường gật đầu mỉm cười đi tới văn phòng tổng tài, liền được Sooyoung dẫn vào trong văn phòng của Joohyun, ngồi ở trên sô pha đợi Joohyun lúc này đang ở phòng họp.

- Vậy, lúc nào Bae tổng có thể họp xong ?

Seulgi thấy Sooyoung muốn rót nước giúp mình, nàng nhanh chóng đứng dậy cầm lấy chén nước trước cô một bước. Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên xưng hô với Sooyoung thế nào, thân phận của cô ấy quá phức tạp - thư ký Joohyun kiêm bạn gái của đội trưởng. Trong đầu Seulgi phủ nhận mấy cái xưng hô vô căn cứ, chỉ có thể nhắm mắt úp úp mở mở hỏi.

Sooyoung nhìn bộ dáng có chút xấu hổ của Seulgi, cô mỉm cười cầm lấy chén nước trong tay Seulgi đi tới trước máy nước uống thành thục rót chén nước ấm, trở lại trước mặt Seulgi nói rằng.

- Hẳn là một lát nữa, buổi sáng hôm nay có một hội nghị rất quan trọng Bae tổng không có dự họp, hội nghị này đang bổ sung, hẳn là không nhanh như vậy

Sooyoung đưa chén nước trả lại cho Seulgi, từ đầu đến cuối trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng khiêm tốn có lễ máy móc.

Seulgi cảm tạ cười với cô, nàng thoáng nhìn thời gian, ngẩng đầu nói rằng.

- Nếu không chúng tôi về trước đi, Bae tổng của các cô mở xong hội nghị thì phiền phức cô nói với chị ấy một tiếng

Nói rồi Seulgi đi đến trước bàn làm việc của Joohyun, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Sooyoung, nàng cầm lấy túi của Joohyun, thành thục lấy ra một chuỗi chìa khóa, đặt lại túi, đi trở về trước sô pha kéo em gái, tiếp đó đứng ngay trước mặt Sooyoung.

- Phiền phức cô nói với Bae tổng một chút, tôi cùng Yerim về trước đây

Nói xong nàng giơ lên cái chìa khóa trong tay quơ quơ -...Cái này tôi cầm đi, bảo chị ấy họp xong thì gọi một cú điện thoại cho tôi

- Ồ, được

Sooyoung máy móc gật đầu, cô thấy Seulgi đi đến cửa phòng, mau chóng dẫn ở phía trước mở cửa, một đường đưa đến thang máy. Mãi đến khi hai người lên thang máy, Sooyoung mới kịp hiểu ra, xem ra Seungwan thực sự không có nói mò, cô lính tầm thương này đúng là ở bên tổng tài băng sơn của các cô.

Seulgi dẫn theo em gái đi tới chợ nông dân ngoài mấy con phố, hai chị em chọn lựa tìm mua chút nguyên liệu nấu ăn cần cho bữa cơm, thuận tiện mua chút hoa quả theo mùa. Dọc đường hai chị em nói nói cười cười trở lại tiểu biệt thự của Joohyun.

Vào nhà, Seulgi nhìn quanh bốn phía, cảm giác hạnh phúc trong lòng tự nhiên mà sinh, mỗi lần đi tới căn nhà này, Seulgi đều có cảm giác như vậy. Nàng thích ở đây, bởi vì nơi này có mùi vị nhà, hơn nữa là nhà thuộc về nàng và Joohyun.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro