55 - Vì hạnh phúc mà chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

55 - hạnh phúc chuẩn bị

Mãi đến buổi chiều ba giờ hơn, khách nhà dì hai tản gần hết, Seulgi mới đi ra chợ. Ban nãy Joohyun gọi đến một cú điện thoại, bảo nàng xế chiều đi công ty đón cô. Seulgi thấy thời gian còn sớm nàng cũng không ngồi xe, liền bộ hành đi đến Bae thị.

Lúc này tâm tình của Seulgi thư sướng rất nhiều, sau khi xuất ngũ ngoại trừ công tác ra, làm cho nàng đau đầu nhất đó là chuyện tình cảm giữa nàng và Joohyun. Nếu như dì hai lại một mực tác hợp nàng cùng Jungsuk, sẽ khiến giữa nàng cùng Joohyun sản sinh rất nhiều hiểu lầm không cần thiết. Lúc này dì biết chuyện Kyuhyun, nói vậy mấy năm gần đây sẽ không lại bảo nàng kết thân. Seulgi cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, ít nhất vậy cũng là sáng tỏ một chuyện phiền lòng của nàng.

Tâm tình của con người thực sự là hay thay đổi, lúc mới vừa đi ra tâm tình của Seulgi vẫn rất tốt, khi nàng chen trong đám người đi bộ trên đường, lúc lĩnh hội hoàn cảnh xung quanh, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Xuất ngũ đả kích nàng rất lớn, bỗng chốc từ một bộ đội đặc chủng làm việc và nghỉ ngơi quy luật ngày ngày xếp đầy huấn luyện biến thành một kẻ rảnh rỗi không có việc gì, tương phản như thế nàng thật sự là thích ứng không được.

Hơn nữa, còn có một chuyện khác làm nàng không thể tiêu tan, Joohyun vẫn không có nói cho nàng chuyện Bae gia gia đã biết quan hệ của hai người. Thế nhưng Seulgi vừa nghĩ đến ngày đó nàng lén nghe được lời nói ấy, trong lòng cũng rất khó chịu, một loại cảm giác không thể nói rõ lượn quanh trong đầu. Nói tự ti ư, nàng còn có chút không phục.

Bất tri bất giác Seulgi đã đi ra phố đi bộ, đi đến con đường tràn đầy lái buôn, đường phố thoáng cái liền có vẻ rộng rãi lên, so với phố đi bộ chật chội thì ở đây hiện ra vắng lặng không ít. Nàng đi cạnh hàng người xếp dài ở cửa hàng bán lẻ, cứ thế tiến tới phía trước. Lúc nàng đi ngang qua một cái siêu thị, trên đường cái cách đó không xa vang lên tiếng còi ô tô chói tai, Seulgi chán ghét nhíu lông mày, nhưng cũng không nhìn, sống lưng thẳng tắp như trước, nhìn không chớp mắt đi đến phía trước, xưa nay nàng cũng không phải người hiếu kỳ.

Đi chưa được mấy bước thì tiếng còi không còn, tiếp đó chợt nghe thấy một người đàn ông hô to tên nàng, Seulgi dừng lại bước chân. Nàng quay đầu nhìn về phía đường xe chạy, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu vàng cực kỳ lóa mắt chậm rãi trượt vào bên đường tới cạnh nàng, mà trong cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông đang hô cái gì với nàng. Seulgi híp đôi mắt nhỏ, tiếp đó khóe miệng liền cong lên, thật là quá trùng hợp, ở trên đại lộ còn có thể chạm mặt chiến hữu, người đang nôn nóng kêu to kia không phải Lee Gikwang thì là ai !

Gikwang nhìn thấy Seulgi thì tỏ ra rất phấn khởi, hắn chẳng thể nghĩ tới có thể ở trên đại lộ tình cờ gặp Seulgi vốn hẳn là ở trong bộ đội. Hắn chở Seulgi, một đường nói liên tục, lúc nghe Seulgi nói nàng đã xuất ngũ, Gikwang ngoại trừ sững sờ vài giây, thì càng hiện ra vui vẻ. Nói cái gì cũng muốn lôi kéo Seulgi đi ăn uống rượu, nói là vì nàng chúc mừng thật tốt một chút.

Seulgi thấy sau khi Gikwang nghe xong tin tức nàng xuất ngũ, hầu như phản ứng vui vẻ giống như dì hai. Nàng bất đắc dĩ trực tiếp lắc đầu, chẳng lẽ xuất ngũ chỉ có mình nàng thương tâm...

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt thành khẩn kiêm vô lại của Gikwang, nàng không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Joohyun, nói tình huống đúng sự thật, nói cho chị ấy biết phải muộn chút mới có thể trở lại. Sau đó liền tùy ý Gikwang làm chủ đi theo hắn.

Buổi tối 11 giờ, Seulgi uống hơi nhiều, nàng ngồi ở trong một gian phòng trang nhã của quán bar có danh tiếng nhất Daegu, đối mặt Gikwang vẫn thao thao bất tuyệt, cũng bắt đầu nói nhiều lên. Người uống nhiều liền dễ dàng yếu đuối, những lời này thể hiện rất tốt ở trên người Seulgi. Hai người tán gẫu đến bộ đội lúc trước, Seulgi cảm thấy thương cảm, cuối cùng không biết sao, Gikwang hỏi tới Joohyun, Seulgi càng lộ ra khổ sở. Trong lòng nàng tràn đầy cảm giác vô lực, hiện tại nàng chẳng là cái thá gì, nàng càng cảm thấy được bản thân không xứng với Joohyun...

- Gikwang, tôi, tôi xuất ngũ lĩnh chút tiền, anh xem...anh nói cho tôi biết, hiện tại giá nhà ở Daegu bao nhiêu ? Tôi muốn mua một căn hộ...

Seulgi có chút nói ngọng.

Gikwang sửng sốt, lập tức nở nụ cười, người này tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, hỏi nàng hai câu, nàng còn giấu giấu diếm diếm. Nghĩ hắn lẫn vào tối nhiều năm như vậy, cái gì không kiến thức qua chứ, Seulgi dùng cái đó nói sang chuyện khác với hắn sao ? Gikwang vừa trong lòng đã có cách vừa miệng chứa nụ cười côn đồ, nói.

- Cô muốn mua nhà ở ? Này dễ bàn, cô nói, muốn loại gì ? Biệt thự hay là nhà trọ ? Muốn bao nhiêu, trong thành phố hay là vùng ngoại thành ?

Đối với chiến hữu kiêm ân nhân cứu mạng của mình, vào lúc đối phương cần hỗ trợ, hắn tự nhiên là phải đem hết toàn lực đi giúp, cho nên thoáng cái hắn liền hỏi ra nhiều vấn đề như vậy.

- Ách...

Seulgi quơ quơ đầu có chút mê man, trong lòng tiêu hóa câu hỏi của Gikwang, còn biệt thự ? Chuyện đùa, làm sao nàng mua được ?

- Anh giúp tôi lưu ý chút, tôi muốn nhà cũ là được, trung tâm thành phố khẳng định đắt, chỉ cần đừng quá vùng ngoại thành là được ! Tốt nhất có thể cho vay, tiền đặt cọc chừng mười triệu tôi có thể đồng ý

Dù sao Seulgi cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng, uống quá nhiều rượu, đầu của nàng vẫn vĩnh viễn duy trì thanh tỉnh.

- Nhà cũ ? Còn cho vay ?

Gikwang nhịn không được đề cao âm lượng, đùa gì thế, dù sao bây giờ hắn lăn lộn cũng coi như là vui vẻ sung sướng, làm sao có thể đi kiếm nhà cũ gì đó.

- Đại tỷ cô đừng chế nhạo tôi, được rồi, việc này cô không cần quan tâm, giao cho tôi hoàn thành ! Cô không có tiền, tôi ứng cho cô trước, bây giờ hai ta là giao tình gì chứ...

Gikwang hung hăng trừng mắt Seulgi, sau khi nói xong nhấc bình rượu liền rót. Seulgi vừa nghe lời này, nàng vọt một cái liền đứng lên, chỉ vào mũi Gikwang quát.

- Tôi nói cho anh, Lee Gikwang, ai tôi cũng không dựa vào, bản thân tôi có tay có chân sẽ nuôi sống chính mình ! Nhờ anh giúp tôi tìm nhà cũ thì tìm nhà cũ, đừng nhiều lời vô ích như thế !

Nói xong, nàng nắm thật chặt bình rượu trong tay, hung hăng phun ra một hơi, sao nàng lại có loại kích động muốn ném cái bình đi ra ngoài.

Gikwang thấy Seulgi nóng nảy, hắn há miệng sửng sốt nửa ngày, người này sao lại tức giận lớn như vậy ? Tiếp đó hắn liền nghe chút động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, là thủ hạ của hắn nghe động tĩnh khác thường đang lặng lẽ nhích lại gần. Gikwang khoát tay một cái, khi thấy thủ hạ lui xuống, hắn có chút vô lực, dịu giọng nói rằng.

- Được được được, cô đừng kích động, tôi làm theo như cô nói là được

Nói xong hắn âm thầm lau mồ hôi trên trán, hắn thực sợ Seulgi uống nhiều liền một chai bia bắt chuyện ở trên đầu hắn.

Khi Seulgi còn muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi vang lên, nàng móc ra nhìn, trên màn hình biểu hiện dòng chữ - Joohyun. Nàng nhanh chóng kiềm hãm tức giận, ấn nút nhận nghe, ôn nhu nhỏ giọng nói, nét mặt này cùng bộ dáng giơ chân vừa nãy rõ ràng một trời một vực, có tương phản rất lớn. Gikwang bất đắc dĩ lườm một cái, cái này có tính là sợ vợ trong truyền thuyết không ? Người này lật mặt cũng quá nhanh đi...

- Seulgi, mấy giờ rồi hả ?

Giọng nói lành lạnh của Joohyun truyền ra từ trong điện thoại.

Seulgi phản xạ có điều kiện nhìn đồng hồ đeo tay, 11 giờ 38 phút, cuống họng của nàng bất giác nhúc nhích một cái.

- Em, giờ em liền xong việc, đã chuẩn bị đi trở về...

Nghe giọng nói của Joohyun, nàng lập tức tỉnh rượu không ít. Seulgi không ngốc, nghe xong Joohyun nói, nàng sẽ không ngốc đến mức cho rằng đã trễ thế này Joohyun chỉ là đơn thuần gọi điện thoại tới hỏi nàng mấy giờ.

- Ồ...đều không phải gặp được chiến hữu ? Em chơi của em, không cần sốt ruột

Trong điện thoại truyền đến giọng Joohyun lành lạnh mang theo chút biếng nhác.

Seulgi lập tức mất bình tĩnh, nàng đứng dậy thoáng nhìn Gikwang đang vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, dùng tay kia vẫy vẫy liền một giây không ngừng đi đến ngoài cửa quán bar. Nàng mới không tin lời của Joohyun, kia rõ ràng chính là trong lòng không đồng nhất, rõ ràng lừa bịp nàng đây, nghĩ sắp 12 giờ đêm, thời gian cũng có chút muộn rồi.

- Giờ em quay về, rất nhanh sẽ đến nhà, vậy, chị muốn ngủ thì ngủ trước đi, không cần chờ em...

Khi Seulgi đi mau đến cửa lớn, nàng đột nhiên dừng cước bộ, như nghĩ tới cái gì, lại xoay người đi vào.

- Vậy được rồi, nếu em chơi đủ rồi thì về đi, chị chờ em

Joohyun nói xong câu 'Trên đường cẩn thận chút !' liền dẫn đầu cúp điện thoại.

Nghe ra giọng của Joohyun có hơi lười biếng, Seulgi lập tức mơ tưởng viển vông, phỏng chừng bây giờ Joohyun đang nằm ở trên giường đây. Nàng nhanh hơn cước bộ đi vào căn phòng trang nhã lúc nãy, rất không hình tượng xách lên áo Gikwang vẫn đang ngồi không nhúc nhích, liền kéo ra bên ngoài, vừa kéo còn vừa nói.

- Nhanh nhanh, nhanh nhanh đưa tôi trở về

Trời biết Gikwang mang nàng tới đâu, nàng cũng không muốn cho Joohyun một mình ở trên giường chờ lâu.

Seulgi vô cùng lo lắng chạy về tiểu biệt thự của Joohyun, lúc sắp vào cửa nàng lại giơ quả đấm dặn một lần với Gikwang bảo hắn hỗ trợ lưu ý chuyện nhà cũ. Liền cũng không quay đầu lại vào nhà, lúc này trong nhà một mảnh đen kịt, Seulgi lắc lắc cái đầu choáng nặng nề, híp đôi mắt nhỏ của nàng, cước bộ vẫn rất nhanh mò mẫm đi lên lầu, lấy nhãn lực quanh năm huấn luyện, những tối tăm này hoàn toàn không có vấn đề.

Seulgi nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, trong lòng nàng âm thầm thở một hơi, cũng may cửa phòng không có khóa. Bằng không nàng thật đúng là phải thấp thỏm cả đêm, cũng không phải khóa cửa thì vào không được phòng, chỉ là, nếu như nàng công khai cậy ra cửa Joohyun đã cố ý khóa lại, vậy hậu quả cũng không phải loại người như Seulgi có thể tưởng tượng được...

Đèn nhỏ ban đêm sáng lên trong phòng, Joohyun đang tựa ở đầu giường cầm laptop không biết đang nhìn cái gì, nghe tiếng Seulgi mở cửa, Joohyun mắt cũng không nhấc một cái, thu vào laptop, thân thể liền trượt vào trong chăn. Seulgi nhìn tình hình này, nàng phí thời gian một hồi, cố ý thẳng sống lưng đi tới trước giường, khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt chờ nữ vương lên tiếng.

Joohyun ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt nhận sai của Seulgi, cô nhịn không được bật cười 'xì' một tiếng, nghiêm trọng đến thế sao ? Chẳng qua là cô cảm thấy một mình ở nhà buồn chán, muốn cho Seulgi mau chút trở về bên mình. Đứa nhỏ cố chấp này thực cho rằng mình tức giận, Joohyun nghĩ vậy khóe miệng lại cong lên. Đây là chuyện tốt, cái này nói rõ trong lòng Seulgi rất quan tâm cô.

- Còn không mau đi tắm rửa, một thân mùi rượu

Joohyun oán trách nói.

Seulgi thấy Joohyun nở nụ cười, liền vui tươi hớn hở lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy tới nhà tắm. Nàng muốn mau mau tắm rửa thật sạch sẽ rồi chạy về trên giường, có lẽ là bởi vì uống rượu, làm cho một số thành phần có chút không an phận trong cơ thể đang ma sát trào ra phía trên...

Seulgi rất nhanh cọ rửa bản thân sạch sẽ, thay đổi quần áo ngắn rồi lại chạy như bay ra phòng tắm. Nàng lết đến bên giường, qua ánh đèn đêm nhìn về phía người trên giường, chỉ cái liếc mắt này, làm cho hỏa dục vốn đang tăng vọt của nàng trong nháy mắt tắt xuống - nữ vương đang ngủ...

Gikwang không hổ tự xưng là lăn lộn trong hắc đạo, ba ngày sau đó liền thông báo Seulgi xem nhà. Vừa nghe được tin tức, Seulgi rõ ràng sửng sốt, hiệu suất làm việc này thật đúng là cực kỳ nhanh. Nàng buông điện thoại, cao hứng bừng bừng ra cửa tìm Gikwang đi xem nhà.

Mấy ngày nay xuất ngũ trở về, mỗi ngày Seulgi đều làm tổ trong tiểu biệt thự của Joohyun hưởng thụ thế giới hai người. Ban ngày Joohyun đi làm thì nàng lẻn đi cửa hàng của dì hai hỗ trợ, lúc không đi nhà dì hai thì làm tổ ở tiểu biệt thự lên mạng. Trải qua vài ngày, nàng đem phạm vi công tác của đội hình cảnh cùng tính chất công tác của đặc cảnh hiểu rõ thấu triệt, nàng muốn nhanh chóng tập trung vào trong cương vị mới, thật sớm một chút cùng Joohyun trải qua cuộc sống tương đối ổn định.

Gikwang rất cẩn thận, điểm này Seulgi cũng không nghĩ tới, hắn tìm cái nhà cũ này cách tiểu biệt thự của Joohyun quả thực là gần không thể gần hơn. Căn nhà cũ bố trí đơn giản này rõ ràng ngay sát vách chỗ ở tiểu khu của Joohyun, ở trong tiểu khu có tên giống với tiểu khu của tiểu biệt thự làm cho Seulgi lần đầu tiên tìm lộn địa phương.

Seulgi đứng ở gian phòng *song diện triêu dương (*hai mặt hướng về mặt trời) nhìn Gikwang cười rực rỡ, không ngừng gật đầu, được, thật tốt. Con mắt của Seulgi hầu như muốn lóe ra ánh vàng, nàng rất thích căn nhà này. Nàng không nói hai lời liền giao tiền đặt cọc, chuẩn bị tìm thời gian sang tên nhà coi như triệt để kết thúc tháng ngày "vô gia".

Seulgi rất hài lòng, nàng nghĩ đến đầu tiên là phải nói cho Joohyun một tiếng. Xuất ngũ trở về cũng chừng mấy ngày, chuyện tình quấn quýt phiền muộn trong lòng nàng còn chưa từng nói với Joohyun, nàng nghĩ là thời điểm nên tìm Joohyun nói chuyện rồi.

Khước từ hẹn ước của Gikwang, Seulgi đi bộ đến dưới lầu Bae thị, lúc này vừa vặn tới bữa trưa rồi. Seulgi lên thang máy tới tầng 23, bởi vì trong lòng có chuyện ngay cả cửa nàng cũng không gõ, trực tiếp đẩy ra cửa văn phòng liền đi vào. Seulgi ngẩng đầu lên, nghi hoặc thoáng nhìn văn phòng vắng vẻ, lại lui đi ra ngoài.

- Bae tổng đâu ?

Thư ký Lee Subin vừa vặn đứng ngoài cửa, tiểu nha đầu người ta còn không có phản ứng kịp, Seulgi liền vào cửa giống như không có ai ở đây. Bae tổng đang ngủ trưa, Subin nghĩ trong lòng, lúc này tuyệt đối không cho phép người khác quấy rối, cũng may đối phương không thấy có người ở thì lại đi ra, bằng không nếu như xông xáo đến phòng trong, mình liền xong rồi...

- Kang tiểu thư, Bae tổng đang ngủ trưa, ngài xem...

Nàng là muốn nói cô có thể chờ cô ấy tỉnh lại rồi hẵng tìm hay không, nhưng nàng nói còn chưa có xong, đã thấy Seulgi cười ôn nhu với nàng, một lần nữa đẩy cửa đi vào. Tiểu nha đầu nâng trán, được rồi, nàng biết Kang tiểu thư cùng Bae tổng quan hệ tốt, mặc dù là Bae tổng đang nghỉ ngơi cũng không sợ bị cô ấy quấy rối. Quả nhiên như nàng suy nghĩ, sau khi Seulgi đi vào, thì vẫn không có đi ra.

Vào phòng trong, Joohyun thực sự mặc cả quần áo công sở nằm ngủ trên giường. Seulgi nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, nhìn Joohyun đang ngủ say cũng không đành lòng đánh thức cô, nàng kéo cái ghế ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng sờ tay của Joohyun cầm vào trong lòng bàn tay, cứ như vậy mà nhìn cô.

Joohyun luôn luôn ngủ không trầm, sau khi cô cảm thấy bị đụng chạm, cau mày mở mắt, đầu hơi nghiêng liền thấy Seulgi đang mê gái nhìn mình. Cô thả lỏng khuôn mặt, bàn tay bị Seulgi nắm khẽ động, kéo tay Seulgi đến dưới mặt, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, khàn giọng nói.

- Seulgi, sao em lại tới đây ?

Seulgi đứng dậy tựa vào trên đầu giường theo động tác của Joohyun. Nàng ôm Joohyun vào trong lòng, nhìn người trong lòng nửa tỉnh nửa mê, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

- Mệt mỏi thì ngủ thêm một chút, chỉ là em nhớ chị...

Sau khi tan tầm, Joohyun cùng Seulgi rời khỏi Bae thị, xe trực tiếp lái đi Joohyun Đại Tửu Điếm ở Daegu. Bởi vì trước đó Joohyun có gọi điện thoại, lúc hai người đến cơm nước đã chuẩn bị tốt.

- Joohyun, chị nói đội hình cảnh cùng đội đặc cảnh, em vào đơn vị nào thì tốt hơn ?

Seulgi sau khi ăn no, vẻ mặt nghiêm túc nói, vấn đề nhà ở đã giải quyết hết, hiện tại vấn đề lớn nhất của nàng chính là công việc.

Joohyun ưu nhã xoa xoa bên môi, buông khăn tay, nâng mắt nhìn Seulgi ngồi nghiêm chỉnh.

- Trên bộ đội của các em nói như thế nào ? Để chính em quyết định ?

- Ừ, chỉ huy nói em có thể tự mình quyết định, hai nơi đều cần người ! Em muốn nghe thử ý kiến của chị ?

Joohyun nở nụ cười.

- Bằng hữu cảnh sát đó của em là đội hình cảnh ở Daegu sao ?

Seulgi sửng sốt, lập tức nàng nở nụ cười. Nàng đứng dậy tiến đến trước mặt Joohyun, cười hì hì nói.

- Sao thế hả ? Joohyun là sợ em làm cái chuyện gì có lỗi với chị sao ?

Joohyun thấy vẻ mặt cười xấu xa của Seulgi, cô không khách khí nâng lên cằm Seulgi, nhướng mày nói.

- Em dám sao ?

- Không dám, không dám !

Seulgi làm bộ ăn đau, vừa lắc đầu vừa liên thanh nói.

Joohyun trừng nàng, buông tay, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc.

- Có phải đội đặc cảnh có chút nguy hiểm hơn đội hình cảnh không ? Chị nghĩ em vẫn nên vào đội hình cảnh đi

Joohyun thấy dáng dấp suy nghĩ của Seulgi, còn nói tiếp -...Nếu không, em tới công ty của chúng ta đi, làm bảo vệ chuyên trách của chị, thế nào ?

Seulgi mở to hai mắt, nàng nhanh chóng lắc đầu kháng nghị.

- Em không đi, vậy hay là em đi đội hình cảnh nhé ! Em muốn có công việc của mình, em không muốn làm việc cho chị, như vậy trong lòng em sẽ khó chịu

Nói xong hai câu cuối cùng, giọng Seulgi rõ ràng nhỏ đi. Nàng là ăn ngay nói thật, chỉ là nói trắng ra như vậy sợ Joohyun tức giận mà thôi...

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro