6 - Nữ vương cũng nhu nhược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 - Nữ vương cũng nhu nhược

- Seulgi ?

Joohyun lấy tay đặt ở bên miệng đối với Jennie làm một động tác cấm thanh.

- Ừ, an toàn về đến nhà, cảm ơn cô

- Bằng hữu tôi ở chỗ này cùng tôi đây, giúp tôi cảm ơn bằng hữu cảnh sát kia của cô, ngày mai tôi làm chủ mời các cô ăn cơm đi ?

- Tôi không khách khí với cô, chính là có một số việc muốn cùng cô thương lượng

- Được, ngày mai liên hệ điện thoại, cô cũng sớm một chút nghỉ ngơi

- Ngủ ngon

Cúp điện thoại của Seulgi, trong lòng Joohyun nổi lên ấm áp, Seulgi chủ động điện báo nói quan tâm cô có an toàn về đến nhà hay không, đây là Joohyun thật không ngờ tới.

- Ngày mai tớ hẹn cô ấy cùng nhau ăn cơm, xem xem có thể thỉnh cầu cô ấy không

- Xem người ta còn biết gọi điện thoại tới quan tâm cậu, rõ nàng cũng lo lắng vấn đề an toàn của cậu, tớ nghĩ hẳn là không có vấn đề nhiều lắm

- Chỉ mong đi

Đêm nay Joohyun ngủ rất không kiên định, trong mộng đều là tràng cảnh đánh đánh giết giết và dáng vẻ ba ba lúc trước tai nạn xe cộ bại liệt trên giường. Một đêm giật mình tỉnh giấc nhiều lần, tuy rằng Jennie ở sát vách, nhưng trong lòng Joohyun vẫn là không thoải mái.

Sau khi từ bãi đỗ xe trở về, Seulgi vẫn nhớ kỹ Joohyun, gọi điện thoại xác nhận cô an toàn sau đó mới đem trái tim thả xuống, không biết cô hẹn mình ăn cơm có chuyện gì cần. Buổi tối Seulgi vốn là muốn đưa cô trở về, muốn bên Joohyun cả đêm. Dù sao liên tục kinh hách đổi ai cũng sẽ không tiếp thụ được, đáng tiếc bị Joohyun cự tuyệt, về sau ngẫm lại cũng là bản thân nóng ruột, dù sao người quan tâm cô ấy nhất định có rất nhiều.

.
.
.
.
.

Ngày thứ hai Seulgi không đi hỗ trợ dì trong *điếm (*quán trọ, tiệm hàng), Yerim và Saeron cùng đi. Quầy ăn của dì hai tuy nhỏ nhưng làm ăn cũng rất tốt, nhân công luôn luôn thiếu. Em gái rất biết chịu khổ, mỗi ngày đều là một thân khói dầu em cũng không ghét bỏ.

Chưa đến buổi trưa, Joohyun liền gọi điện đến. Seulgi hẹn Jungsuk cùng đi tới quán đồ ăn Hàn Quốc lần thứ nhất cùng Joohyun ăn cơm.

Bên kia Joohyun bởi vì chịu không nổi Jennie nhõng nhẽo đòi hỏi, không thể làm gì khác hơn là mang nữ nhân xinh đẹp này cùng đi đến. Bốn người một bàn, ai cũng không có vội vã gọi món ăn, người phục vụ bưng lên một bình *Maesilcha (*trà mận truyền thống của Hàn Quốc), mọi người vừa tán gẫu vừa thưởng thức trà.

- Bae tiểu thư, đêm qua bắt được hai người, khẩu cung lục được rồi ! Nhưng hai người này nhất trí, đều nói muốn giật tiền

Jungsuk nhìn Joohyun như là có tâm sự nói rằng.

- Ừm

Joohyun không đau không ngứa ừm một tiếng, lòng cô rõ ràng từ trong miệng hai người kia nhất định không moi được đầu mối hữu dụng. Lần trước đội Seulgi bắt được lính đánh thuê còn chưa có áp đến cục công an thì tự sát. Cô hiện tại không vội phân tích cái khác, trong đầu nghĩ đều là nên làm thế nào mở miệng với Seulgi, nên nói trực tiếp ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, hay là đơn độc đàm luận mới tốt.

Jungsuk thấy Joohyun không có ý tứ muốn lý giải, cũng không lại nói nhiều, giả bộ nghiên cứu thực đơn.

- Xin chào, Kang Seulgi đúng không ? Tôi là Kim Jennie, là bạn tốt của Joohyun

Jennie từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn nhìn Seulgi, từ bề ngoài thoạt nhìn, cũng không có chỗ gì đặc biệt. Đôi mắt nhỏ nhưng thật ra rất hữu thần, từ nhất cử nhất động của nàng đúng là nhiều ít có thể nhìn ra chút hình dạng bộ đội. Nhìn nàng ngồi trên ghế mà lưng không tựa vào ghế, hai chân hợp lại, hai tay đặt trên mặt bàn. A, dáng dấp giống như là đang nghe báo cáo vậy, Jennie ở trong lòng cười thầm.

- Kim tiểu thư, xin chào

Seulgi cảm giác được ánh mắt lộ liễu của nữ nhân đối diện này. Bae tổng không hổ là Bae tổng, tùy tiện một người bằng hữu đều đẹp như thế, có điều cô gái này cùng Joohyun thật đúng là không phải một phong cách, chỉ nhìn một đôi mị nhãn kia, hàm chứa cười, nhìn chằm chằm người ta, như muốn đem người nuốt sống. Nàng mắt nhìn Joohyun *diện vô biểu tình (*mặt lạnh), lại nhìn nữ nhân bên người cô, một lạnh một nóng, thật là có chút thú vị, Seulgi bất giác cong khóe miệng.

- Ha ha, không cần khách khí như vậy, nhìn dáng vẻ của em tuổi tác nhất định so với tôi nhỏ hơn nhiều, về sau gọi tôi Jennie tỷ là được rồi

Nói xong Jennie che miệng cười. Joohyun nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuê mật của cô, Jennie tỷ ? Cậu ta còn thật có thể như bạn cũ vậy, Joohyun nghĩ trong lòng.

- Ách, cái kia, Jennie tỷ khỏe

Seulgi mới vừa nhấp một ngụm trà suýt sặc, nàng xấu hổ nở nụ cười nhìn Jennie.

- Thật ngoan !

Jennie mặt mày rạng rỡ phun ra hai chữ, sau đó vươn một cánh tay ngọc tính sờ soạng đầu Seulgi.

Seulgi co rúm khóe miệng, ngũ quan nhất thời quấn đến cùng một chỗ. Nàng không khỏi nổi lên chút phản cảm đối nữ nhân này, Seulgi không thích người khác đụng chạm, đặc biệt đầu. Đừng nói mới vừa quen biết, chính là bằng hữu rất quen thuộc cũng không thể tùy tiện sờ loạn đầu đi. Nàng liếc nhìn Joohyun, không nói tiếng nào.

- Được rồi, Jennie, có chính sự đây

Joohyun nhìn nét mặt chống cự của Seulgi, hợp thời ngăn lại Jennie. Jennie khinh thường đem môi mân thành *nhất hình (*hình số 1, giống vầy nè: 😐), cũng không thèm nói nữa.

- Seulgi, tôi muốn xin cô giúp đỡ một chuyện được không ?

Joohyun nhẹ cúi đầu, nhìn Seulgi đang cầm chén trà, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo chút khẩn cầu.

Jungsuk thoáng nhìn Jennie, lại nhìn một chút Joohyun đang nói, hắn nghe Seulgi nói Joohyun có chuyện gì muốn nói, mà Joohyun đối với tình tiết vụ án bỏ qua không chút nào quan tâm. Trong lòng Jungsuk nhiều ít biết ý đồ của cô, sau đó đưa ánh mắt đặt ở trên người Seulgi.

Nghe ngữ khí Joohyun, Seulgi kinh ngạc ngẩng đầu, nàng chưa từng thấy Joohyun như vậy, không chút suy nghĩ nói rằng.

- Có chuyện gì cô nói, có thể giúp đỡ bận rộn

- Ừm, tôi là nghĩ...

Joohyun vẫn có chút không nắm chắc, cô có thể nghĩ đến Seulgi tựa hồ sẽ không đồng ý. Cô nhìn nhìn Jennie bên người, đối phương mí mắt chưa từng nhấc một chút, đang nghiên cứu thực đơn mới tiếp nhận từ Jungsuk. Mà Seulgi cùng Jungsuk đồng loạt nhìn cô chờ câu sau của cô.

- Tôi là nghĩ, có thể mời cô trong khoảng thời gian này làm bảo vệ cho tôi được không ?

Joohyun nói xong câu đó, vẻ mặt 'tôi cũng thực sự không còn biện pháp' nhìn Seulgi.

Seulgi nghe xong lời này đôi mắt nhỏ trợn tròn xoe, nàng kinh ngạc nhìn Joohyun, bảo vệ ? Đây là cái khái niệm gì ?

- Cô yên tâm, tiền không là vấn đề, bao nhiêu đều có thể

Joohyun nhìn biểu tình của Seulgi, sau đó lại bổ sung thêm một câu.

- Bảo vệ ? Cô nói cô muốn thuê Seulgi làm bảo vệ của cô ?

Jungsuk thấy Seulgi chưa phản ứng, há mồm hỏi. Đùa gì thế, Seulgi là phục vụ trong quân đội, đây là trăm triệu không thể thực hiện được. Có tiền cũng không nổi.

- Ừ, tôi thật sự là tìm không được ứng cử viên phù hợp, chỉ có thỉnh cầu Seulgi

Joohyun nói với Jungsuk xong, một lần nữa nhìn về phía Seulgi có chút mất hồn.

- Thuê tôi làm bảo vệ ?

Seulgi rốt cuộc tiêu hóa xong vấn đề của Joohyun.

- Làm sao có thể, tôi chỉ là trở về nghỉ ngơi

Seulgi căn bản không nghĩ tới Joohyun sẽ có yêu cầu như vậy, nàng làm bảo vệ, còn có thù lao. Cái gì *loạn thất bát tao (*lộn xộn, mất trật tự), đây là trăm triệu không có khả năng, đừng nói bản thân không đồng ý, chính là bản thân đồng ý, bộ đội nếu như biết rồi, còn không khai trừ *quân tịch (*danh hiệu quân nhân) a. Đây chính là phạm sai lầm.

- Tôi biết, cô cũng không phải nghỉ ngơi một tháng sao ? Ngày hôm qua nếu không phải cô...mà tôi lại nhất thời tìm không được người

Joohyun cũng biết bản thân có chút ép buộc. Nói xong cô hơi cúi đầu, lông mi hơi cong nhấp nháy nhấp nháy, khí tràng bỗng chốc thay đổi, ngược lại có chút cảm giác người gặp người yêu.

- Tôi là thực sự không có biện pháp, mới cùng cô mở lời

Joohyun cúi đầu nhỏ giọng nói, có chút như lẩm bẩm.

- Không được

Seulgi cùng Jungsuk song song nói rằng. Sau đó hai người cùng thoáng liếc nhìn nhau, Jungsuk nghĩ chính là Seulgi cho dù biết đánh nhau, xem quan hệ các nàng cũng không phải tốt lắm, không cần thiết phải vì một người không quan trọng mà lãng phí ngày nghỉ, còn phải đối mặt nguy hiểm, quan trọng nhất là rất có khả năng làm lỡ kế hoạch hắn theo đuổi Seulgi, tuyệt đối không được.

- Vì sao không được ?

Nhìn bộ dáng bạn tốt của mình gặp khó, Jennie ngạo khí ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người đối diện.

- Tôi là một quân nhân, chúng tôi là có kỷ luật ! Đây là sai lầm nghiêm trọng, cũng không phải tôi không giúp, cũng không phải vấn đề tiền nong ! Tôi là một quân nhân, mong muốn các cô lý giải

Seulgi liếc nhìn Jennie, quay sang nghiêm túc nói với Joohyun.

Joohyun uống một ngụm trà, đột nhiên ngực rất khó chịu. Tuy rằng dự đoán được đáp án của Seulgi, thế nhưng nghe Seulgi không chút do dự cự tuyệt, tâm tình vừa thoáng khẩn trương lập tức chuyển thành u ám.

- Chuyện đó hả ? Chuyện đó dễ làm, cô cùng Joohyun có đúng là bằng hữu không ?

Jennie mày kiếm hơi nhướng lên nhìn Seulgi bắt đầu hướng dẫn từng bước.

Seulgi bị Jennie hỏi nhất thời nghẹn lời, nàng cùng Joohyun, nên tính là bằng hữu chứ ?

- Nếu như Bae tổng không ghét bỏ tôi là một cái tiểu binh, tôi đương nhiên coi cô ấy là bằng hữu

Seulgi ngược lại cũng thật thà, trong lòng nàng vốn là nghĩ như vậy.

- Vậy không phải xong rồi sao, cô nói bằng hữu cô gặp phải nguy hiểm, cô có thể ở một bên nhìn mặc kệ ? Coi như bầu bạn với bằng hữu được rồi, cũng chỉ là cùng nhau sinh hoạt một đoạn thời gian mà thôi ! Có cái gì mà phạm sai lầm nghiêm trọng ?

Jennie nói xong, thoáng nhìn *lão hữu (*bạn lâu năm) lông mày nhíu chặt, lại nhìn Seulgi chăm chú tự hỏi.

- Cái này ?

Seulgi nghe Jennie nói như vậy, tính tình thực sự liền thay đổi. Làm bảo vệ là tuyệt đối không thể, bất quá nếu như xuất phát từ thân phận bằng hữu ở tại bên người cô, như thế không ai quản. Nàng ngẩng đầu nhìn xem Joohyun, đối phương cũng vừa hay nhìn về phía nàng, lúc này Joohyun thoạt nhìn có chút uể oải, nhãn thần cũng không lạnh như băng nữa, có vẻ rất u buồn. Seulgi ngày đó tại Bae thị tiếp xúc qua cô sau đó ấn tượng chính là cao quý mà khí chất, vừa nhìn chính là một loại nữ vương. Cho dù ngày đó nàng cõng cô cũng không từng có qua ánh mắt như vậy. Lòng Seulgi đột nhiên rối loạn...

- Không cần khó xử Seulgi, ngẫm lại tôi cũng vì chuyện tình tối hôm qua mà quá sốt ruột, tôi sẽ mau chóng tìm được ứng cử viên thích hợp

Joohyun chịu đựng đáy lòng thất vọng, khôi phục bộ dáng lúc trước.

Vừa nghe Joohyun nói lời này, Seulgi cũng sốt ruột, vội vàng nói rằng.

- Đều không phải, cô để tôi suy nghĩ được không ? Dù sao tôi cũng phải đi về cùng người trong nhà thương lượng một chút

Nàng thấy Joohyun lập tức thu thập tâm tình tốt rồi, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, Seulgi có chút đau lòng. Nữ nhân này cũng không phải nhìn qua kiên cường như vậy đi ?

- Được, ăn cơm trước đi

Joohyun mỉm cười với Seulgi, vẫy tay gọi người phục vụ.

.
.
.
.
.

- Seulgi, cô cùng Bae tiểu thư kia làm sao quen biết vậy ?

Trên đường trở về, Jungsuk lái xe nhìn thoáng qua phó xe Seulgi.

- Seulgi ?

Thấy Seulgi yên lặng không nhúc nhích, Jungsuk lại hô một tiếng.

- Ừ ? Anh nói cái gì ?

Seulgi hiển nhiên không có nghe thấy Jungsuk hỏi.

- Làm sao vậy ? Đang suy nghĩ cái gì ?

Jungsuk nhìn Seulgi rầu rĩ không vui vẻ mặt nghiêm túc.

- Không có, anh vừa muốn hỏi tôi cái gì ?

Trong đầu Seulgi vẫn chiếu lại nét mặt thất vọng của Joohyun.

- Tôi là muốn hỏi, cô cùng Bae tiểu thư quen biết ra sao ?

- À, tháng trước cô ấy bị người bắt cóc, chúng tôi giải cứu ! Lần này trở về giúp chiến hữu mang đồ vật cho thư ký của cô ấy, cùng nhau ăn qua bữa cơm

- Bắt cóc ? Lẽ nào cô ấy là tổng tài tập đoàn Bae thị ?

Jungsuk hiển nhiên rất giật mình.

- Ừ

Seulgi nhàn nhạt ừ.

- Chúng tôi nhận được tin tức, là nhiệm vụ tổ hai ra, khi đó tôi vừa lúc ở trên một vụ án lớn ! Không nghĩ tới là Bae tiểu thư đó a ? Thế nhưng tôi vẫn không rõ vì sao cô ấy không tìm cảnh sát nhỉ, có thể nhờ cảnh sát bảo hộ

Jungsuk đánh quẹo sang phải, xe đi về nhà dì hai Seulgi.

- Tôi cũng không biết, khả năng người ta không muốn cảnh sát tham gia đi ?

Seulgi không có hứng thú nghiên cứu vấn đề này, vấn đề bây giờ là nàng có nên đáp ứng yêu cầu của Joohyun hay không.

Seulgi trở lại nhà dì, dì còn chưa có trở về, trong nhà chỉ có Saeron với Yerim, Yerim đang quét tước vệ sinh, Saeron đang đánh đàn điện tử của nàng. Nhà dì là nhà thuê, hai phòng một sảnh, thường ngày hai người lớn ngủ một phòng, Yerim cùng Saeron ngủ một phòng. Gần đây Seulgi trở về, dì hai tìm một cái giường đơn mang tới phòng ngủ của Yerim và Saeron, vốn là gian phòng không lớn càng hiện ra chen chúc.

- Chị, chị đã trở về ?

Yerim quay đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn Seulgi, trên tay không ngừng lau sàn nhà.

- Ừm

Seulgi mỉm cười, buông túi, cầm lấy khăn lau trên tay Yerim, sau đó bắt đầu lau.

- Chị, em làm

- Chị lau cho, nước lạnh như thế, tổn thương tay em

- Chị, hai người khiêm nhượng lẫn nhau, em thấy em thật không hiểu chuyện vậy

Saeron ngừng đàn, bĩu môi nói.

- Ai nói Saeron chúng ta không hiểu chuyện, em đánh đàn chúng ta làm việc, chúng ta phân công bất đồng mà thôi

Nhìn hai người em gái, Seulgi trong lòng ấm áp.

Nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn gương mặt Yerim ngủ, Seulgi thực sự là khó xử, vài ngày nữa Yerim khai giảng, nếu như đáp ứng Joohyun, phải chuyển đi ở cùng cô. Thế nhưng Seulgi còn muốn bên cạnh Yerim nhiều chút, lần này về thăm người thân sau đó không biết phải lúc nào mới có thể gặp lại. Nếu như không đáp ứng, vậy Bae Joohyun phải làm sao bây giờ ? Người muốn hại cô đều không phải bảo vệ bình thường đối phó được, nhớ tới nữ nhân mỹ lệ cao ngạo như vậy, nhưng dáng vẻ đầy mặt máu tươi, Seulgi cũng rất đau lòng. Nàng không có đem chuyện này cùng người trong nhà nói, phía dì thì dễ bàn, nàng chỉ là không muốn lấy bất luận lý do gì rời đi Yerim.

Seulgi nhìn Saeron nằm trên giường nhỏ, trong lòng đủ loại cảm giác khó chịu. Hai mắt trừng lớn làm thế nào đều ngủ không được, Joohyun là một người có tiền, phòng cô ở nhất định rất lớn, nếu như có thể để Yerim cùng vào ở không biết cô có thể đồng ý hay không ? Nghĩ vậy, Seulgi lập tức lại phủ định ý nghĩ của chính mình, không được, ở tại nhà người khác Yerim tuyệt đối không thể quen thuộc, hơn nữa Joohyun tùy thời đều có nguy hiểm, không thể cũng kéo Yerim vào trong nguy hiểm. Mãi đến khi Seulgi mơ mơ màng màng ngủ, cũng không nghĩ ra một lý do.

Sáng sớm hôm sau Seulgi sớm rời giường, dì hai bởi vì phải chuẩn bị cơm nước cả ngày mà ngày nào cũng ra cửa vào 5 giờ rưỡi. Seulgi bởi vì tại quân doanh dưỡng thành thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mặc dù là nghỉ phép nhưng mỗi ngày vừa qua 5 giờ thì chuông sinh vật đã tự động đánh thức mình. Mỗi ngày đều sẽ theo dì hai đi hỗ trợ chọn mua, sau đó chạy bộ bờ sông, làm chút vận động. Sáng sớm ngày hôm nay, Seulgi không có cùng dì đi hỗ trợ, nàng dọc theo bờ sông chạy một mạch, trên người mặc một thân trang phục rằn ri, đón gió mát đầu thu bất chấp mồ hôi của nàng.

Vừa chạy bộ Seulgi còn đang suy nghĩ vấn đề của Joohyun, tuy rằng rất luyến tiếc thời gian thật vất vả ở chung cùng Yerim, thế nhưng so sánh với an nguy sinh mệnh của Joohyun, hiển nhiên người sau quan trọng hơn chút. Mặc kệ quen biết thời gian bao lâu, cho dù là một người xa lạ, đối mặt người khác gặp nguy hiểm, làm một quân nhân là *đứng mũi chịu sào (*chịu trách nhiệm nặng nề nhất khi có sự cố chung). Seulgi ngửa đầu nhìn bầu trời mù mịt, đôi khi đưa ra quyết định cũng là một chuyện rất khó. Xem ra ngày nghỉ của mình sẽ không quá buồn chán ! Đưa ra quyết định, Seulgi liền xoay người chạy về phía tập đoàn Bae thị.

Nơi Seulgi chạy bộ cách công ty Joohyun khoảng 20 phút đường xe, nàng dùng nửa giờ chạy đến nơi, tìm quán ăn sáng giản đơn ăn vài thứ. Tám giờ, tập đoàn Bae thị lục đục xuất hiện người tới đi làm. Seulgi nhìn bản thân, một thân trang phục rằn ri, không khỏi có chút hối hận cứ như vậy chạy tới. Sáng sớm lúc ra khỏi cửa chỉ mang theo chút tiền lẻ ở trên người. Hiện tại cái dạng này đi vào tìm Bae Joohyun, không biết nhân viên lại muốn dùng ánh mắt thế nào nhìn mình. Seulgi rất là bất đắc dĩ đối với tính cách muốn cái gì là hành động của chính mình. Nàng suy nghĩ một chút, từ lối vào bãi đỗ xe ngầm, cứ chờ ở đây đi, tin tưởng Joohyun nhất định sẽ lái xe tới đi làm.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro