4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Em có muốn đi xăm hình không?

Kim Seungmin lật người lại nói, không đi đâu, quá đau, em sợ đau.

Anh muốn xăm.

Xăm gì? Xăm một con hổ à?

Ha ha, Lee Minho bị cậu ấy chọc cười, anh dựa vào người Kim Seungmin. Kim Seungmin có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng ngực khi anh cười, anh luôn cười như một ông chú vậy. Không, anh muốn xăm một con mèo con, muốn xăm tên của Soonie lên người.

Cái đó cũng đau đấy. Kim Seungmin đưa tay sờ vào vết thương đã đóng vảy ở sau lưng anh.

Anh không sợ đau. Cảm nhận được sự đau đớn, tức là còn sống. Nếu không cảm nhận gì thì cũng giống như đã chết rồi vậy.

Kim Seungmin ngẩn ra, ừm, một tiếng.

Phải đau, nhé? Phải nói chuyện, nhé? Phải sống như một người thật sự sống, nhé? Đừng trở thành một người tê liệt, như một bóng ma, như một cỗ máy, những người lạnh lùng vô cảm, nhé?

Được thôi.

Lần sau khi anh nhảy, em sẽ hát cho anh nghe, như vậy có được coi là sống không?

Có chứ.

Sau đó, khi kỳ nghỉ bắt đầu, thời gian của Kim Seungmin trở nên rảnh rỗi giống như Lee Minho. Thỉnh thoảng cậu sẽ đi cùng Lee Minho cho chó mèo ăn, nhưng cậu không có cảm xúc đặc biệt với mèo hay chó như Lee Minho. Tuy nhiên, khi ôm mèo, Lee Minho trở nên rất dịu dàng, vì sợ làm tổn thương mèo con mà thu lại sự cứng nhắc, để lộ ra một phần tâm hồn chân thật hơn. Hình ảnh đó thật kỳ diệu và cũng rất đẹp.

Những việc thường làm là đi cùng Lee Minho ra bãi biển, nơi có biển cả vắng vẻ. Có một lần, cậu đã nhảy xuống bơi, cũng kéo Lee Minho xuống. Kết quả là Lee Minho hoàn toàn không biết cách vẫy tay để bơi, chỉ biết ôm chặt cổ cậu la lên, khiến cả hai gần như sắp bị đuối nước đến nơi. May mà họ bơi ở gần bờ, chạm được vào một viên đá rồi lúng túng trèo lên bờ.

Thực sự lúc đó rất nguy hiểm, sau khi lên bờ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Mặc dù đôi khi muốn chết, nhưng không muốn chết theo cách như vậy. Nếu hai người chỉ vì chơi đùa ở bãi biển mà chết đuối, cả đời bọn họ sẽ bị coi là một cái chết thương tâm vì tai nạn. Đó không phải là chết vì tình hay tự sát, thật kém thú vị.

Họ ướt sũng trèo lên bờ. May mà trước khi xuống nước đã ném thuốc lá và bật lửa lên bờ.

Hôm đó, họ ngồi ở bãi biển cho đến khi trời tối. Mùa hè nhiệt độ cao, bờ biển có gió. Đến lúc mặt trời lặn, quần áo của họ đã khô gần hết. Lee Minho cầm thuốc lá và bật lửa, châm một điếu cho mình, hỏi Kim Seungmin có muốn không.

Kim Seungmin lắc đầu,

"Chà, không phải em biết hút thuốc sao, sao lại giả vờ trước mặt anh thế?"

Kim Seungmin cười có chút ngại ngùng, cậu ôm đầu gối và ấn đôi chân đầy cát của mình.

Thực ra không thích chút nào.

Vậy tại sao vẫn hút?

Một là vì cảm thấy rất ngầu, muốn dọa người khác, hai là vì người lớn nói rằng hút thuốc có thể xoa dịu chút cảm xúc, nhưng thực ra không phải vậy, ba là vì muốn chống đối, từ nhỏ đến lớn việc gì cũng bị quản lý, bố mẹ bảo học cái nào thì học cái nấy, bảo thi trường nào thì thi trường nấy, nên muốn phản kháng một chút.

Ah, thật trẻ con. Lee Minho lại tạo dáng giống như lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, thở ra khói một cách điệu nghệ. Anh để thuốc lá trong miệng, hai tay để sau đầu, từ từ nằm xuống bãi biển.

Kim Seungmin chống tay lại, lại gần hơn, họ nhìn nhau qua một khoảng cách vô hình. Ánh mắt ấy khiến Lee Minho cảm thấy má mình hơi nóng lên, nên cố ý thở khói thuốc vào mặt Kim Seungmin. Khói khiến Kim Seungmin phải liên tục dùng tay quạt, vừa ho vừa lùi lại. "Anh xấu xa thật đấy, chỉ biết bắt nạt em."

Lee Minho cười lớn, có lẽ vì cười quá mức nên không chỉ tai đỏ, giờ khuôn mặt cũng đỏ cả.

Lúc đó bầu trời chưa hoàn toàn tối, ánh hoàng hôn như đang lặn dần vào biển, lãng mạn đến mức làm lòng người bồi hồi. Bị bầu không khí này làm cho ánh mắt như lấp lánh. Lee Minho cười đủ rồi, dập thuốc, rồi nheo mắt lại nhìn cậu, ánh mắt long lanh, "Đang nghĩ gì vậy?"

Kim Seungmin hình như đã thật sự hồi tưởng một chút, rồi giả vờ nghiêm túc nói: "Đang nghĩ đến buổi concert của Day6."

Lee Minho ngao ngán đến chết, giả vờ tức giận, ném đầu thuốc lá vào mặt cậu, nhưng bị Kim Seungmin nhạy bén tránh được, "Cái quái gì vậy, đồ pabo này."

Kim Seungmin còn thật sự nói tiếp, "Nhóm nhạc em thích, hôm nay có buổi concert ở Seoul, em thật sự rất muốn đi."

Lee Minho cũng không để tâm, cười hì hì, vai cũng rung lên, "Thế thì hát một bài đi."

"Hát bài gì?"

"Bài của Day6, không phải là fan cuồng sao, lúc nào cũng khoe khoang hát hay."

"Anh thật sự đã biến thành ahjussi rồi, hyung ạ." Kim Seungmin cười, "Giống như mấy người họ hàng vào dịp Tết bắt em biểu diễn vậy."

"Không thể hát sao?"

"Thế thì hát đi."

Kim Seungmin làm ấm giọng, thế là chống tay xuống, gục đầu bắt đầu hát cùng Lee Minho .

"Em đã từng đẹp như vậy,

Cảm giác như không còn gì để mong đợi nữa.

Những khoảnh khắc mà chỉ em mang lại.

Dù tất cả đã qua, nhưng em vẫn thật đẹp."-Day6 you were beautiful

Theo từng câu hát, hơi thở thoát ra như thể lướt qua tai của Lee Minho.

Chỉ mới hát một đoạn ngắn, Lee Minho vừa nhắm mắt lại để nghe một chút, còn đang chờ cậu ấy hát tiếp thì Kim Seungmin đột ngột ngừng hát. Lee Minho vừa mở mắt ra, chỉ thấy cậu đến gần và hỏi, "Hyung, em có thể hôn anh không?"

Mặt anh lập tức đỏ bừng... Có thể đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy không?

Cách hôn như thế này khá kỳ lạ, nếu muốn chạm đến môi của Lee Minho thì cả hai tay phải phải chống đỡ cả cơ thể, giống như đang trong tư thế plank vậy, rất tốn sức. Lee Minho nhìn thấy cậu nhóc đó phải nỗ lực để giữ tay không run rẩy, rõ ràng đã mất tập trung vì chuyện này. Anh không thích việc cậu ấy nghĩ đến điều gì khác khi hôn mình. Vì vậy, Lee Minho kéo cổ cậu dậy ngồi lên.

Nếu nhắm mắt lại, có thể nghe thấy âm thanh của gió biển rõ ràng hơn, cùng với nhịp tim của mình và Seungmin, cảm giác lưỡi của cậu nhóc không biết điều đang thọc vào. Lee Minho không nhịn được phải mở mắt liếc nhìn cậu, thật là điên rồ mà, dáng vẻ ấy không giống như trai tân chút nào! Rốt cuộc thằng nhóc này đã tích lũy kinh nghiệm từ đâu vậy, thằng nhóc mới 17 tuổi mà thực sự đã làm anh khó chịu.

Cảm giác như không khí đã bị thằng nhóc này cướp đi, Lee Minho đẩy cậu ra, mặt đỏ bừng ngồi thở hổn hển bên biển.

Lee Minho không nói chuyện với Kim Seungmin nữa, đứng dậy chạy đến bờ cát, viết lên cát một câu: "Kim Seungmin pabo" bằng một cành cây nhặt được. Nước biển dâng lên, cuốn trôi thằng nhóc của anh, thằng nhóc ngốc của anh.

Kỳ nghỉ đã qua vài ngày, Lee Minho lại phải đến phòng tập. Khi nói về việc này với Kim Seungmin, cậu không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ yêu cầu được đưa đón Lee Minho đi học.

Yêu cầu này đã bị Lee Minho từ chối một cách kiên quyết. Nửa năm trước, anh vẫn chỉ là một cậu học sinh có tiếng ở trường, nhưng ở bên Kim Seungmin lại trở thành một cái bình thủy tinh dễ vỡ cần được bảo vệ. Lee Minho cảm thấy rất rất kỳ lạ về điều này và nói, "Cất cái kiểu bảo vệ như bệnh trung niên của em đi, đổ cái kiểu tình cảm này lên các cô gái thì có hiệu quả hơn đấy!"

Không muốn cậu đưa đón thì thôi, làm như ai đó dính người lắm vậy. Dù sao thì Kim Seungmin cũng không thể ngăn cản được anh, một cậu nam sinh lớn như vậy, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì. Hơn nữa, việc học nhảy thì liên quan đến việc thi đại học, lý do này quá cao quý đến độ Kim Seungmin không thể ngăn cản.

Hai ngày sau đi học, tiết học lần này khác với những lần trước, không phải học một đoạn nhảy mà là giáo viên yêu cầu freestyle theo nhạc để cảm nhận. Làm xong, giáo viên lại yêu cầu anh nhớ lại những động tác vừa rồi và nhảy lại một lần nữa.

Anh từng nghĩ rằng không nhớ gì, nhưng cuối cùng cơ thể lại ghi nhớ. Khi nhảy lại, gần như 80% đều đúng. Giống như đã thử sáng tác vũ đạo vậy.

Anh ngồi nghỉ giữa buổi tập. Giáo viên không nói gì lạ, cũng ngồi trên một chiếc ghế khá xa anh.

"Minho à... em thích nhảy múa chứ?"

Lee Minho hơi do dự gật đầu.

"Thật sự cần phải cố gắng theo đuổi điều này, Minho nhé, em thật sự là người có khả năng làm điều đó." Giáo viên nói với chút phấn khích, "Lần đầu tiên nhìn thấy Minho nhảy múa, tôi cảm thấy như nhìn thấy chính mình ở tuổi 18, vì vậy tôi rất cảm động. Lúc đó trong đầu tôi chẳng có gì, chỉ nghĩ rằng phải thi vào trường múa cho bằng được, cho dù không được ăn uống gì."

"Thật sự đã xem nhảy múa như một tín ngưỡng, một sứ mệnh."

Lee Minho cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, nhưng tự hỏi rằng, liệu anh có coi việc nhảy múa quan trọng như vậy không?

Sau khi giáo viên nói xong, thầy ấy đi qua và bật nhạc. Rốt cuộc thì cũng là người xuất thân từ trường múa, dù không thích nhưng cũng không thể nói mình nhảy kém. Người thân hình to lớn như vậy nhưng khi xoay tròn lại cảm thấy rất nhẹ nhàng và phong cách.

Những khoảnh khắc này lại càng cảm thấy đau đớn hơn. Tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận có phải là thật không? Liệu thầy có thể trở thành một giáo viên bình thường như xưa không? Anh có thể tin tưởng không? Tại sao vẫn không thể ngừng nghi ngờ tất cả, từ giấc mơ của anh đến những lời khen ngợi dành cho bản thân anh?

Đầu óc của Lee Minho đang rối bời. Anh chỉ muốn nhảy múa thật tốt, thi đại học thật tốt, như vậy thì có gì sai đâu?

Ngẩng đầu nhìn thấy thầy giáo vẫn đang nhảy múa, xoay tròn như một con bướm. Có lẽ thầy đã mắc chứng bệnh nào đó, hoặc không phải bệnh, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy thầy cũng là người đáng thương. Anh muốn nói xin lỗi, nhưng chẳng phải thầy cũng là nạn nhân sao? Yêu thầy và yêu nhảy múa, có thể xem như một chuyện bình thường hay không? Tại sao tình yêu lại nặng nề như vậy, giống như mồ hôi dính gây khó chịu trên da vào mùa hè.

Nhưng Seungmin, Seungmin thì lại khác, khi ở bên cạnh cậu, anh cảm thấy thật thoải mái.

Thầy nhảy xong, tiến lại tắt loa. Lee Minho muốn nói thầy nhảy rất đẹp, nhưng không thể thốt ra lời, chỉ lặng lẽ vỗ tay.

Còn 10 phút nữa là hết giờ, thầy hỏi Lee Minho có muốn luyện tập lại một lần nữa hay dừng lại ở đây?

Dừng ở đây thôi. Nói xong câu này, anh tự mình đi thẳng đến góc phòng để thu dọn cặp sách.

Suốt quá trình thầy không nói gì, đứng bên cạnh như một khúc gỗ khô héo mất hồn, ánh mắt đờ đẫn. Lee Minho cũng không quan tâm, sắp xếp xong mọi thứ rồi đi đến cửa phòng khiêu vũ, xoay nắm đấm cửa.

"Cắc."

Cửa không được mở ra. Lee Minho ngay lập tức nhận ra, cửa đã bị khóa.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều đông lại. Da gà nổi lên từ đầu đến chân, gần như vô thức căng cứng lưng lại. Mồ hôi chảy dọc theo cổ vào trong áo vì vừa mới hoạt động quá mức, trong lớp học im ắng đến mức rợn người, không biết cái vòi nước nào không đóng lại? Có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở cuối hành lang.

Anh vô thức quay lại nhìn nắm tay cửa một lần nữa, nhưng vẫn không mở được. Quay đầu lại thì thấy thầy giáo đang tiến lại gần.

"Thầy điên rồi à?"

"Xin lỗi, tôi không thể để cậu đi được Minho ạ."

"Lần trước làm như vậy suýt nữa tôi đã nghĩ cậu sẽ không trở lại nữa, xin lỗi nhé, nếu vì tôi mà Minho bỏ nhảy múa, thì tôi thực sự sẽ cảm thấy hối hận đến mức muốn tự sát mất."

Lee Minho đầu óc rối bời, những lời vang lên bên tai không lọt nổi vào tâm trí, mắt nhanh chóng đảo quanh, tìm kiếm lối thoát.

Thầy tiến lại nắm tay anh, nhưng anh đã tránh được. Giờ đây, gần như toàn thân anh bị ép vào cửa, không biết phải trốn đi đâu. Thầy vẫn tiếp tục nói như một người say rượ.

"Thực sự em đã làm rất tốt, em biết không? Lần đầu tiên nhìn em nhảy, tôi cảm thấy ghen tị, vì em nhảy tốt hơn tôi khi ấy rất nhiều. Sau đó tôi chỉ muốn chiếm hữu em, muốn trao tất cả cho em, muốn em trở thành một vũ công xuất sắc."

"Minho, đừng sợ. Thầy không phải là người bệnh hoạn, chỉ muốn yêu em, muốn đối xử tốt với em thôi. Hơn nữa, không phải chúng ta đều là những người giống nhau sao. Lần đầu gặp em, thầy đã cảm nhận được điều đó, không phải đều là đồng tính sao. Không lẽ em lại chối bỏ cả điều này?"

"Đừng gọi thầy nữa, cứ gọi tao là Dongsoon hyung đi, được không?"

Gần quá. Khi nói chuyện, bất kể là giọng điệu hay biểu cảm đều khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu và sợ hãi. Đột nhiên, trong khoảnh khắc đang giao tiếp với hắn, anh nhìn thấy chìa khóa bên cạnh loa qua tấm lưng dày của hắn.

Anh tìm được cơ hội, nhắm vào cằm thầy mà đấm mạnh một cú bằng khuỷu tay, khi thầy ngã xuống đất thì nhanh chóng cầm lấy chìa khóa để mở khóa. Khi chìa khóa chạm vào ổ, cả hai tay anh không ngừng run rẩy, gần như suýt nữa làm hỏng lỗ khóa để mở, anh liên tục hít thở sâu và tự nhủ trong đầu phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Khi cửa mở ra, anh không quay đầu lại mà đóng sập cửa. Anh chạy một mạch từ đầu phòng tập đến cuối phòng, nhảy lên chiếc xe đạp đang đậu ở cửa.

Đạp xe đi mãi mà hắn mới nhận ra thầy hình như không hề đuổi theo, nhưng cũng không dám dừng lại, cứ đạp đến tận cửa nhà mới dám tựa vào tường thở hổn hển. May mà mẹ không có ở nhà, Kim Seungmin cũng không đến đón như đã hẹn, nếu không thì trong bộ dạng lôi thôi này, anh không muốn để bất kỳ ai trong số họ nhìn thấy cả.

__________________________________________________________________

định sinh nhật anh Minh mới đăng nma  nay tui đi chụp photobooth có frame sinh nhật ảnh nên đăng luôn hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro