Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ái dục triều dâng đến tận giờ Ngọ khiến Từ Minh Hạo không thẳng lưng ngồi dậy được. Hắn lại bị Văn Tuấn Huy ôm đến gian phòng tắm rửa, ngượng ngùng giấu mặt trong khoang ngực thơm mùi dễ chịu của Văn Tuấn Huy, trước sau không dám ngẩng lên. Văn Tuấn Huy hình như với thân thể hắn rất mê, khăng khăng đòi tắm rửa hộ hắn.

Hắn đành phải xấu hổ để Văn Tuấn Huy tẩy trừ thân thể hộ. Để hồi báo, hắn cũng đỏ mặt tim đập giúp Văn Tuấn Huy xả nước. Văn Tuấn Huy trìu mến hôn hắn thật lâu. Chờ bọn họ tắm rửa xong thì trời đã tối. Ăn xong, Văn Tuấn Huy dắt hắn về phòng.

Vào phòng xong, Văn Tuấn Huy biết hắn khó ở, để hắn nằm trên giường nghỉ ngơi.

Từ Minh Hạo sợ hãi kéo tay Văn Tuấn Huy, thấp giọng nói "Ngươi không ngủ cùng ta sao?"

Văn Tuấn Huy nguyên là muốn đi ra ngoài xem ruộng đồng Văn gia. Thấy ánh mắt hắn khát cầu như vậy, đột nhiên linh quang lóe lên, ôm lấy Từ Minh Hạo.

"Ta mang ngươi ra ngoài đi dạo"

Còn chưa hiểu ý hắn Từ Minh Hạo đã thấy thân thể chuyển động. Bi Văn Tuấn Huy ôm trong lòng, giống như gió cấp tốc bay ra khỏi Văn gia. Hắn sợ đến ôm chặt lấy Văn Tuấn Huy, lòng kinh hoảng không thôi.

Mãi đến khi rời khỏi Văn gia một khoảng hắn mới được buông tha.

Từ Minh Hạo hỏi "Đây là công phu gì vậy?"

Văn Tuấn Huy cười "Ta ở ngòai mười tám năm, luyện võ kiện thân, cái này chỉ là khinh công phổ thông mà thôi. Tiểu quai, không có gì phải sợ cả."

Một trận gió mát thổi tới, bọn họ đang đứng trên núi cao, nhìn xuống phía dưới là mẫu mẫu điền địa. Văn Tuấn Huy nhìn khung cảnh ruộng đồng nói "Hiện tại ngươi đang nhìn đều là đất đai của Văn gia."

Từ Minh Hạo lấy làm kinh hãi, không thể tin được nói "Thật lớn a!"

"Đúng là rất lớn, có điều tất cả đều là lúa. Mà thổ nhưỡng ở đây không thích hợp trồng lúa, sản lượng rất thấp, lại bị mấy thương nhân xấu xa áp chế nên mọi người không được lợi nhiều, điền tô Văn gia thu được cũng ít, cuộc sống của tá điền rất khổ. Nếu tình hình cứ thế này chuyển biến xấu đi, chỉ sợ vài năm nữa người ta phải bán cả hài tử đi mất."

Nhìn hắn nhíu mày, Từ Minh Hạo dựa đầu vào vai hắn "Tuấn Huy, ngươi đừng khổ não, nhất định sẽ có biện pháp."

Xoa xoa đầu hắn, Văn Tuấn Huy nói nhỏ "Không phải không có biện pháp, chỉ là có lẽ phải xung đột với di nương. Ta luôn tự hỏi đến tột cùng có phải làm như vậy hay không. Kiên quyết quá chỉ sợ bà loạn tưởng, mà nếu không làm thì nhà này có lẽ không chống đỡ nổi. Ta không muốn vứt bỏ Văn gia, nhưng cũng không muốn trở mặt với di nương. Tiểu quai, ngươi nghĩ ta nên làm như thế nào?"

Từ Minh Hạo không hiểu mấy cái điều thị phi này. Hắn nhìn ruộng đồng trải dài phía xa, nhớ tới lúc ở với Thần Tử, nhớ lại lời Thần Tử giáo huấn.

Hắn ngơ ngác nói "Ta cũng không biết nữa, Tuấn Huy. Thế nhưng Thần Tử từng bảo chúng ta, lúc gặp phải một việc không làm không được, cho dù phải chọn lựa vẫn muốn làm, nếu như có thể cứu được nhiều người, vậy thì có hy sinh bản thân cũng phải dốc hết toàn lực để làm."

Văn Tuấn Huy rùng mình, những mê muội a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro