Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Tuấn Huy khàn giọng hỏi "Tiểu quai, ngươi làm sao vậy? Sao lại khóc?"

Bị Văn Tuấn Huy hỏi Từ Minh Hạo mới phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt, vội vàng lau đi, lúng túng nói "Không có việc gì, ta không sao."

Văn Tuấn Huy lấy tay lau nhẹ những giọt lệ trên mặt hắn, giọng càng dịu dàng "Đừng khóc, ta đã nói bảy ngày sau sẽ trở lại, bảy ngày sẽ qua rất nhanh"

Từ Minh Hạo càng lau, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Hắn không khỏi nghẹn ngào, khẩn cầu lần nữa "Ta muốn theo bên cạnh ngươi, Tuấn Huy, đưa ta đi có được không?"

Nhìn hắn khóc thương tâm như thế, Văn Tuấn Huy có chút dao động. Thế nhưng vừa nghĩ đến đường đi khổ cực, cũng chẳng phải du sơn ngoạn thủy gì mà đi một chút nghỉ một chút. Hắn đi vì công việc, chỉ sợ dọc đường còn phải vừa đi vừa chạy. Thân thể Từ Minh Hạo yếu ớt, lần trước còn bỗng nhiên phát bệnh trước mặt hắn, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng không thỏa đáng. Cuối cùng hắn lắc đầu "Không được, ngươi không thể đi."

Trầm giọng xuống, Văn Tuấn Huy dỗ dành "Đừng khóc, ta sẽ về rất nhanh thôi. Ngươi có muốn gì không, ta sẽ mang về cho ngươi?"

Từ Minh Hạo lắc đầu "Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi mau trở lại"

Hắn nói chân thành như vậy, Văn Tuấn Huy thấy rất xúc động. Một dòng tình cảm tiếc thương bị Từ Minh Hạo khơi mào.

Hắn đối với tiểu tình nhân này tình cảm càng ngày càng sâu, sâu đến hắn cũng không tin nổi. Cổ họng hắn khô rát, đưa Từ Minh Hạo ôm chặt vào lòng. Hắn thật muốn cuồng nhiệt thương hắn một phen, rồi lại nhớ đến bọn họ đêm qua yêu kịch liệt thế nào. Đêm nay Từ Minh Hạo hình như không thật thoải mái, không đành lòng để cơ thể hắn phải gánh vác thêm nữa, sợ hắn ăn-không-tiêu. Bởi vậy Văn Tuấn Huy đè xuống khát dục liệt ái trong lòng.

Giúp Từ Minh Hạo nằm xuống, hắn tỉ mỉ đắp chăn "Tiểu quai, ngươi ngủ một chút đi. Ta đi kiểm tra đồ đạc mai phải mang theo, lát nữa trở lại."

Từ Minh Hạo quanh mắt đều là lệ, hỏi "Ngày mai chừng nào ngươi đi?"

"Trời còn chưa sáng thì phải đi rồi."

Nghe vậy Từ Minh Hạo thiếu chút nữa lại khóc tiếp "Sớm như vậy?"

"Đi càng sớm thì có thể về càng sớm, hơn nữa tá điền đều đang đợi giống trà. Tiểu quai, đừng khóc, ngươi khóc ta lại càng luyến tiếc." Văn Tuấn Huy vuốt nhẹ tóc hắn, không ngừng yêu thương dỗ dành hắn.

An ủi một hồi, cuối cùng thấy Từ Minh Hạo ngừng rơi lệ, hắn mới đi chuẩn bị đồ. Từ Minh Hạo kéo áo hắn cầu xin "Đừng, bồi ta ngủ có được không?"

Không thể từ chối, Văn Tuấn Huy tiếp tục ôm hắn sát vào mình, Từ Minh Hạo cũng gắt gao ôm lấy hắn. Sự trìu mến của Văn Tuấn Huy khiến lòng hắn vô cùng hỗn độn, làm hắn vừa khó chịu vừa sung sướng. Khó chịu là vì mình rất nhanh sẽ phải chết, vui sướng là vì trước khi chết hắn còn được chạm vào Văn Tuấn Huy. Hắn nghĩ bản thân mình thật hạnh phúc.

Bảy ngày tuy rằng ngắn nhưng sợ rằng sau khi Văn Tuấn Huy rời đi chính là lúc hắn phải chết, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Vì Văn Tuấn Huy không phải người mà Thần Tử nói, hắn có yêu Văn Tuấn Huy nhiều thế nào cũng vô dụng. Nghĩ tới đây, nước mắt như muốn chảy ra, hắn thút thít "Tuấn Huy, ngươi có thích ta không?"

Văn Tuấn Huy không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy nhưng vô cùng yêu thương trả lời "Tiểu quai ta thích ngươi!"

Nghe được câu trả lời của hắn, Từ Minh Hạo run người. Văn Tuấn Huy có phải người mà Thần Tử nói hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ cần biết hắn thích mình là đủ rồi.

Chủ động ôm lấy cổ Văn Tuấn Huy, hắn kích động nói "Ta cũng thích ngươi, Tuấn Huy, rất rất thích. Thực sự ta cũng không biết phải hình dung như thế nào nhưng nói chung là, ta rất thích ngươi."

Toàn thân bỗng run lên, Từ Minh Hạo đỏ mặt "Không chỉ là thích mà thôi, ta... " bình tĩnh nhìn Văn Tuấn Huy, không như bình thường lúc nào cũng cúi mặt, hắn nói "Ta yêu ngươi."

Văn Tuấn Huy hô hấp trở nên khó khăn. Tuy rằng từ biểu hiện của Từ Minh Hạo cũng nhìn ra được tình cảm của hắn nhưng nghe được chính miệng hắn nói ra, hắn thật không thể áp đảo được sự kích động này.

Hắn vuốt nhẹ mặt Từ Minh Hạo, thâm tình hôn lên đôi môi "Tiểu quai, ngươi hại ta lại rất muốn luyện công, nhưng đêm qua chúng ta như thế ngươi còn... đau nhức không?

Đêm qua nhiệt tình giao hoan, Từ Minh Hạo kỳ thực có chút khó chịu. Thế nhưng Từ Minh Hạo nói ra câu nói dối thứ hai trong đời hắn: "Ta không đau, thật đấy."

Văn Tuấn Huy lắc đầu "Không được, hôm nay ngươi không khỏe..."

Không để Văn Tuấn Huy nói xong, Từ Minh Hạo dùng hết dũng khí kéo đầu Văn Tuấn Huy sát lại, hôn lên môi hắn, vứt bỏ hết sự xấu hổ, đẩy lưỡi mình vào trong miệng Văn Tuấn Huy, cùng hắn hôn nồng nàn thân mật.

Văn Tuấn Huy không ngờ Từ Minh Hạo lại chủ động như vậy. Có điều cảm giác này rất thú vị, hắn cuối cùng lý giải "Tiểu biệt thắng tân hôn" những lời này thực sự tồn tại. Tiểu tình nhân nhiệt tình quá khiến hắn không dám tin.

Lưỡi hắn lập tức ngang ngược chiếm lấy lưỡi Từ Minh Hạo đáp lễ nụ hôn nồng nhiệt. Từ Minh Hạo bị hắn hôn, chân nhũn ra, miệng rên khẽ "Ưm...". Văn Tuấn Huy ôm lấy hắn nhưng có chút do dự.

"Thực sự sẽ không đau chứ, Tiểu quai?"

Từ Minh Hạo thấy hắn ôn nhu như thế vừa cảm động vừa thương tâm. Nếu hắn chết rồi sẽ không còn cách nào cùng Văn Tuấn Huy luyện công nữa. Hắn muốn Văn Tuấn Huy vui sướng, hài lòng, muốn cho dù hắn chết Văn Tuấn Huy sau nãy cũng vẫn còn nhớ hắn. Hắn e lệ giơ tay lên cởi ra y khấu của Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy giật mình nhìn hắn. Đêm nay tiểu tình nhân quả là nhiệt tình như lửa, không giống bản tính e thẹn trước kia.

Từ Minh Hạo cởi xong tiện thể hôn lên da thịt hắn. Văn Tuấn Huy cũng không cự tuyệt để cho hắn hôn, muốn xem tiểu tình nhân của mình định làm cái gì.

Vừa hôn vừa hấp thu mùi vị trên người Văn Tuấn Huy, mùi vị mà hắn yêu nhất. Từ Minh Hạo run rẩy tiếp tục hôn xuống dưới, xuống đến eo của Văn Tuấn Huy. Hắn đỏ mặt nhìn hạ thân của Văn Tuấn Huy. Qua nhiều lần hoan ái, hắn biết cái kia là tiêu biểu cho khát vọng của Văn Tuấn Huy đối với hắn.

Hắn xấu hổ không dám nhìn mặt Văn Tuấn Huy, chạm môi vào cái cực nóng của hắn. Văn Tuấn Huy hiển nhiên là thất kinh, không ngờ hắn lại dám làm như vậy. Hắn hôn lên nhiệt tình nóng như lửa, không quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng đụng chạm. Văn Tuấn Huy bị hành động của hắn làm cho phát sinh thanh âm khàn đục.

Hắn hít sâu "Tiểu quai, chuyển động đầu lưỡi của ngươi đi."

Từ Minh Hạo mặt đỏ như thiêu như đốt, làm theo lời Văn Tuấn Huy. Văn Tuấn Huy tại trong miệng hắn rung động càng mạnh hơn khiến cho hắn tim đập dữ dội.

Văn Tuấn Huy phát ra thanh âm trầm thấp, kéo Từ Minh Hạo lại gần, cấp bách tiến nhập vào trong cơ thể hắn.

Nghĩ đến hành vi của mình Từ Minh Hạo xấu hổ chết đi được, nhưng trong lòng cảm thấy tình yêu dành cho Văn Tuấn Huy càng lúc càng sâu đậm.

Đêm qua, đêm nay đều mãnh liệt hoan ái, Văn Tuấn Huy tiến nhập trong cơ thể khiến hắn vô cùng đau đớn. Hắn cố gắng chịu đựng, ôm lấy Văn Tuấn Huy. Rất nhanh, cảm giác đau đơn bị khóai cảm thay thế. Hắn cùng Văn Tuấn Huy tình cảm nồng nàn hoan ái một đêm, đến nửa đêm vẫn còn thấy luyến tiếc điều gì đó.

***

Mặc kệ thắt lưng đau nhức, Từ Minh Hạo gắng ngồi dậy. Văn Tuấn Huy đang mặc quần áo, chuẩn bị xuất môn, thấy hắn ngồi dậy cưng chiều nói "Đừng dậy, thân thể ngươi chắc vẫn còn đau."

Hắn mặc kệ nỗi thống khổ trong cơ thể, thầm nghĩ muốn ra tiễn Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy sủng ái đẩy hắn trở lại giường "Đừng nhúc nhích nữa, ngủ đi. Ta đợi một chút rồi mới đi."

"Ta không sao, ta không muốn ngủ" Từ Minh Hạo thanh âm nặng nề, thân thể vừa mỏi vừa đau rất khó chịu, yếu đến nỗi có lẽ ngã xuống đất sẽ dậy không nổi.

"Được rồi, nhưng đừng khiến bản thân mệt quá. Ta đi đây, bảy ngày sau ta sẽ về."

Nắm tay hắn đi ra cửa, rồi tới phòng khách. Văn Thánh Tâm và Lý di nương đã ở đó, hiển nhiên là muốn nói lời chia tay với Văn Tuấn Huy. Văn Tuấn Huy nói với hai người vài điều xong liền ly khai.

Từ Minh Hạo nhìn bóng lưng hắn, trực giác cho hắn biết có lẽ không thể đợi được Văn Tuấn Huy trở về. Nước mắt hắn bỗng nhiên trào ra như suối, chẳng để ý ánh mắt mọi người tiến lên ôm lấy Văn Tuấn Huy.

"Ngươi nhất định bảy ngày sau phải trở về. Ta chờ ngươi, cho dù có khó khăn gì cũng chờ ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ nhanh trở về."

Văn Tuấn Huy thấy hắn khóc như vậy, bật cười nói "Đừng khóc, đâu phải là sinh ly tử biệt. Ta sẽ về sớm thôi. Ngươi còn khóc người ta cười cho."

Từ Minh Hạo ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào hôn Văn Tuấn Huy. Tôi tớ chưa từng thấy cảnh tượng táo bạo như vậy, đều quay đầu đi.

Lý di nương sắc mặt xấu đi "Phải đi nhanh đi! Còn dùng dằng mặt trời sẽ mọc đấy."

Văn Tuấn Huy bị hắn hôn trước mặt mọi người như thế, lửa trong lòng lại thiêu đốt. Hắn xấu xa nói vào bên tai Từ Minh Hạo "Tiểu quai, đợi đến lúc ta về còn hôn ta như thế không?"

Từ Minh Hạo đỏ mặt, thế nhưng quả quyết gật đầu "Ta chờ ngươi, Tuấn Huy. Chỉ cần ngươi trở về nhanh một chút thì ta gì cũng nguyện ý làm"

Nghe xong những lời này, Văn Tuấn Huy trong lòng khoan khoái rời khỏi Văn gia.

***

Lý di nương từ hôm đấy thấy hành động của Từ Minh Hạo như thế, ấn tượng đối với hắn càng kém đi. Trước đây Văn Tuấn Huy sáng sớm nào cũng tới thỉnh an bà, thế nhưng tân nương của hắn thì chẳng bao giờ tới cùng cả. Văn Tuấn Huy nói Từ Minh Hạo thân thể yếu đuối, vừa từ Miêu Cương tới, không hiểu tập tục ở Trung Nguyên. Thế nhưng hôm đó xem cảnh tiễn đưa kia bà cho rằng cô nương đó chẳng biết xấu hổ không biết giữ thể diện, trong lòng càng lúc càng ghét Từ Minh Hạo.

Hơn nữa nghe hạ nhân nói, Văn Tuấn Huy không để người khác hầu hạ tân nương của hắn. Bất luận là mặc quần áo, ăn uống, đều là Văn Tuấn Huy giúp nàng làm. Đến tắm rửa, Văn Tuấn Huy, một đại nam nhân, cũng đóng cửa giúp nàng ta tắm. Vậy nên bà càng cảm thấy cô nương này nhất định là yêu mị hoặc nhân, sợ rằng không phải loại phụ nữ đàng hoàng. Trong nhà có nàng dâu như vậy nếu như làm hư Văn Thánh Tâm lại càng không ổn.

Đột nhiên bà lớn tiếng hỏi Văn Thánh Tâm "Con có từng đến gặp tẩu tẩu của con chưa?"

Văn Thánh Tâm vốn đang xoa bóp lưng cho bà, nghe bà hỏi như thế, lại nghĩ tới chuyện Từ Minh Hạo là nam, không khỏi ấp a ấp úng "Có, không..."

"Rốt cuộc là có hay không?

Văn Thánh Tâm cúi đầu "Có thưa mẹ, con có từng đi thỉnh an tẩu... ách, hắn một lần"

"Vậy con thấy nàng ta là người như thế nào?"

Văn Thánh tâm cho rằng mẹ đang hỏi chính là vấn đề giới tính của Từ Minh Hạo, cúi đầu thật thấp "Con không hiểu lắm, chỉ thấy hơi lạ thôi. Thế nhưng ca ca hình như rất thương hắn, hắn hình như cũng rất yêu ca ca. Cái hôm bọn họ chia tay, quyến luyến không rời, thổ lộ tâm tình yêu thương, con nghĩ cũng rất tốt. Chỉ có điều hắn là nam, lại cùng ngủ một chỗ với ca ca, hình như không..."

Nàng còn chưa nói xong, Lý di nương sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận nói "Con nói Từ Minh Hạo là nam?"

Văn Thánh Tâm chưa từng thấy mẹ tức giận như thế bao giờ, sợ quá lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch "Mẹ, mẹ chưa biết?"

"Cái chuyện bại hoại gia phong như thế, ta mà biết còn có thể để hắn lưu lại đây sao? Hèn gì Văn Tuấn Huy chưa từng đưa hắn tới thỉnh an ta, hèn gì hắn không cho bất cứ ai lại gần người Từ Minh Hạo. Thực sự là không biết xấu hổ, lại ... cùng một nam nhân ở Văn gia làm bừa."

"Mẹ đừng nóng giận, có thể là con lầm, con không biết, có thể là con đã nghĩ sai rồi"

"Không cần biết đúng sai gì, tự đi xem sẽ biết. Đi theo ta, ta muốn đi gặp Từ Minh Hạo"

***

Từ Minh Hạo hô hấp khó khắn, tốn biết bao nhiêu sức lực mới xuống được giường. Hôm nay đã là ngày thứ năm, chỉ cần đợi hai ngày nữa Văn Tuấn Huy sẽ trở về. Thế nhưng cơ thể hắn ngày một suy yếu, nếu không vì ý chí muốn gặp lại Văn Tuấn Huy, có lẽ hắn sớm đã ra đi rồi.

Cơm nước bày đầy bàn nhưng giờ hắn đến sức để cầm đũa cũng không có, cơm ăn cũng không vô. Mới ăn vài miếng đã vừa mệt vừa khó chịu, tì lên bàn thở dốc, tim đập nhanh liên tục.

Lúc này hắn đang ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa phòng bị mở ra hắn cũng không mở mắt.

Lý di nương nhìn hắn chòng chọc. Trên người hắn không mặc áo khoác, chỉ có một lớp áo giản đơn, từng đường cong thô cứng trên người đều bị nhìn không sót chút nào, là nam hay nữ đã quá rõ ràng.

Lý di nương tức giận mắng "Hóa ra ngươi là một nam nhân, vậy mà lại còn vô sỉ ở lại cái nhà này. Ngươi đi ra ngòai cho ta, đừng có làm bại hoại gia phong Văn gia thêm nữa."

Vừa nói bà vừa mạnh tay kéo hắn ra ngoài. Từ Minh Hạo căn bản là không thể cử động, vừa bị bà kéo liền ngã trên mặt đất.

Từ Minh Hạo lắc đầu, hữu khí vô lực nói "Ta phải đợi Tuấn Huy về"

Lý di nương thấy hắn trơ tráo như vậy, còn muốn đợi Văn Tuấn Huy về, tức giận gọi tôi tớ đến "Đưa hắn ra cửa, để hắn tự mình về nhà."

Văn Thánh Tâm biết sự tình ra nông nỗi này đều là do mình. Nếu không phải nàng lỡ lời thì có lẽ sự việc cũng không phát sinh.

Nàng khóc lóc "Mẹ, mẹ chờ ca ca về được không? Bằng không ca ca về không tìm thấy hắn sẽ rất lo lắng."

"Ta chính là muốn hắn không thể tìm được mới tốt, bằng không còn để hắn ở nhà làm cái chuyện mất mặt này sao?"

Đang do dự thì một đoàn người hỗn loạn tiến đến. Từ Minh Hạo cứ như vậy bị người ta áp giải đi, hắn cũng không đủ sức phản kháng. Sau đó thân thể nghiêng ngả, ngã xuống bất động.

Lý di nương tức giận đá hắn một phát "Ngươi còn muốn giả chết, đứng lên!"

Từ Minh Hạo không hề nhúc nhích, Văn Thánh Tâm đi vào kéo hắn dậy, mới phát giác thân thể đã cứng đờ. Nàng sỡ hãi liên tục thét lên chói tai "Chết rồi, mẹ, hắn chết rồi."

Lý di nương lại càng hoảng sợ. Bà mặc dù muốn đuổi hắn đi nhưng không hề muốn hắn chết.

"Nói bậy, sao có thể nói chết là chết được"

Lý di nương xem khí tức của hắn, qủa nhiên là không còn thở nữa. Hơn nữa quay mặt hắn ra thì cũng thấy mặt đã tái nhợt. Bà vội vàng kéo Văn Thánh Tâm lùi lại.

"Đừng tới gần, nói chết là chết, có phải bị mắc bệnh dịch gì không?"

"Mẹ à có nên tìm đại phu không?"

Lý di nương bị kích động mạnh, nhất thời cũng thấy hoang mang lo sợ, liền gật đầu nói "Được, gọi đại phu đến xem"

***

Tôi tớ đặt thân thể Từ Minh Hạo lên giường, thỉnh đại phu đến. Đại phu nhăn mặt trách mắng "Đây là ý gì? Người chết rồi mới gọi ta tới khám, đáng nhẽ phải nhanh nhanh lo hạ táng chứ?"

Văn Thánh Tâm khóc đến trên mặt toàn là nước mắt "Thế nhưng hắn vừa ngã xuống đã chết, không thấy có dị trạng"

Đại phu không chuẩn ra được hắn mắc bệnh cấp tính gì đã đi. Lý di nương thấy hắn chết kỳ quái như thế, sợ rằng Từ Minh Hạo chết là do bệnh truyền nhiễm, không cho ai lại gần khu nhà của hắn, ngay đến tử thi cũng không dám cho đem ra ngòai, muốn hỏa thiêu cả gian nhà để mọi đồ dùng của Từ Minh Hạo đều cháy sạch không sót lại gì. Có như vậy mới tránh cho mọi người bị nhiễm bệnh.

Nghe vậy Văn Thánh Tâm khẩn cẩu "Mẹ đừng làm thế. Nếu mẹ hỏa thiêu hắn thì sau này biết ăn nói với ca ca ra sao?"

"Nói thế nào à? Nói hắn bị bệnh cấp tính mà chết, không liên quan chúng ta, đương nhiên là không cần ăn nói gì rồi. Lập tức chuẩn bị hỏa thiêu."

"Thế nhưng, thế nhưng..." Văn Thánh Tâm không dám phản bác mẹ nàng, cũng không biết nên phản bác như thế nào, đành sướt mướt lau nước mắt.

Lý di nương không thèm để ý nàng, muốn nàng tránh xa xa một chút để khỏi nhiễm phải quái bệnh, sau đó ra mệnh lệnh "Đổ dầu xung quanh phòng rồi châm lửa, chuẩn bị cho tốt rồi lập tức đốt."

Dầu rất nhanh được tưới xong, bà hạ lệnh phóng hỏa, một hồi cả gian nhà đã cháy bùng lên.

Bởi vì tưới thêm dầu, lửa cháy càng thêm vượng thịnh, hỏa diễm đặc khói làm người ta khó chịu, tôi tớ đều lùi lại, không dám tiếp cận gian nhà. Văn Thánh Tâm hai mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn gian nhà rơi vào biển lửa, khóc càng thảm thiết.

***

Dọc đường đi phong trần mệt mỏi, Văn Tuấn Huy so với dự định bảy ngày đã về sớm một ngày, trọng yếu là mầm trà cũng nhờ người mang về, chính mình chạy về trước. Nghĩ đến biểu cảm của Từ Minh Hạo lúc thấy hắn về sớm một ngày, dọc đường bôn ba đều trở nên đáng giá.

Hắn kích động bước vào đại môn Văn gia, thủ vệ thấy hắn như thể câm điếc giật mình.

Hắn cười nói "Mấy ngày nay trong nhà có việc gì không?"

Thủ vệ cùng tôi tớ không dám nói lời nào, vẻ mặt kinh hoàng. Văn Tuấn Huy nhìn sắc mặt họ có vẻ không đúng, lập tức hỏi "Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi tớ nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới dám nói "Nghe nói Thiếu phu nhân hình như sinh bệnh, không biết là bệnh tình quái dị thế nào, gọi đại phu đến cũng chẩn không ra. Sau đó phòng của Thiếu phu nhân hình như bị niêm phong. Vừa rồi có người ra nói hình như đang hỏa thiêu gian phòng."

"Hỏa thiêu?"

Ngực Văn Tuấn Huy như bị cả một tảng đá lớn đè lên khiến hắn không thở nối. Một loại cảm giác bất an khó hiểu dấy lên, hắn không khỏi lo lắng cho Từ Minh Hạo. Hắn không thể tin di nương lại có thể làm ra cái việc như thế này, một dự cảm không lành cuốn sạch lý trí của hắn.

Hắn đẩy thủ vệ ra, không nói lời nào nhằm thẳng hướng gian nhà của Từ Minh Hạo mà chạy.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro