Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tôi là Vương Nguyên , năm nay hai mươi ba tuổi, một người bình thường, nếu nói về cái không tầm thường nhất của tôi, có lẽ là gia thế.

Có thể xem như tôi là con cái của một gia đình giàu có, vì cha tôi là chủ tịch tập đoàn Vương  thị, tôi không thông minh như anh cả, không thấu hiểu lòng người như chị gái, thậm chí cũng không nhu thuận như em út.

"Đúng là một kẻ bỏ đi!"

Thời điểm tôi vừa sinh ra đã nhận được câu nói này, nhưng đúng như câu nói đó, từ nhỏ tim tôi đã yếu, cho đến giờ đã phải làm phẫu thuật năm lần để giữ lại tính mạng, có đôi khi tôi tự hỏi, vì cái gì phải cứu một người vô dụng như mình?

"Cho dù là một con chó thì thấy chết cũng phải cứu!" Lời nói này từng tràn ngập lỗ tai, từng phẫn nộ với kẻ nói ra câu này, nhưng có lẽ sự thật là như vậy đi.

Đầu óc tôi cũng như cơ thể, mặc kệ có cố gắng bao nhiêu, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người giỏi giang như anh chị em mình, cho nên sau khi mẹ mất, tôi lựa chọn cuộc sống xa nhà, nơi đó không có những lời nói khinh miệt, không có ai châm chọc khiêu khích làm bản thân tổn thương nữa, tôi biết mẹ cả không thích tôi và chị gái, bởi vì chúng tôi là do vợ kế sinh ra

Ngày rời đi khỏi gia đình, không có cha tiễn đưa, chỉ mang theo một chiếc ba lô nho nhỏ, "Có việc gì thì cứ trở về tìm chị, có biết hay không? Em là ra ngoài làm việc, không phải trốn khỏi nhà, nơi này vĩnh viễn là nhà của em!"

Là chị gái Vương Thiên Nhi  của tôi nói vậy, chị giống mẹ, ôn nhu xinh đẹp thông minh, cho nên cha rất yêu quý chị, mà chị cũng là người duy nhất trong căn nhà rộng lớn này cười với tôi.

Mỉm cười rời đi, khi đó có lẽ tôi chỉ có thể làm như vậy.

Tôi thích chụp ảnh, tôi thích giữ lại khoảnh khắc con người ta mỉm cười, cho nên tôi có rất nhiều ảnh chụp, cũng có rất nhiều ảnh của chính mình.

Rời nhà năm năm, tôi thuê một căn nhà hai phòng ngủ, một gian là phòng của tôi.

Tôi đem tất cả ảnh chụp xâu lại thành 1 chuỗi, treo cao trong phòng, như vậy mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể nhìn thấy nụ cười của bản thân.

Tôi không có bằng hữu, không có người cùng tâm sự, không có đối tượng chuyện trò, cho nên trước khi người ấy xâm nhập thế giới của tôi, có lẽ mỗi ngày tôi chỉ có thể làm công việc buồn tẻ của một phiên dịch viên.

Ngày đó, tôi vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở trong nhà, dịch tư liệu buôn bán bằng tiếng Đức để nộp vào ngày mai, tiếng đập cửa dồn dập khiên tôi bừng tỉnh từ trong yên tĩnh.

"A nha, rốt cục cũng tìm được cậu rồi !" Khi đó tôi bị nụ cười tươi rói trước mắt làm thất kinh, có lẽ là bởi vì chưa từng có ai cười với tôi như vậy, trừ người mẹ đã mất cùng chị gái, nụ cười của người này giống hệt như ánh mặt trời.

"Anh... anh là ai? Chúng ta quen nhau không?" Tôi không biết nói thế nào, chắc là bởi tôi ít khi tiếp xúc với người khác.

"Vương Nguyên , tôi là Tuấn Khải đây, Vương Tuấn Khải, học cùng cấp ba với cậu!" Bàn tay kia siết tay tôi thật chặt.

"Vậy sao? Mời vào!" Hồi cấp ba tôi chẳng mấy khi đi học, cho nên căn bản không có ấn tượng gì về quãng thời gian ấy, cũng không có bất cứ ấn tượng gì về bạn học thời cấp ba, cho dù có họp lớp cũng không ai nói cho tôi biết, thậm chí dù có tham dự, tôi cũng sẽ trở thành kẻ dư thừa.

Vội vàng pha trà mời người đó, anh ta lại ngồi ở sofa cười cười nhìn tôi.

"Tìm... tìm tôi có việc gì không?" Căn nhà chưa từng có ai bước vào giờ đang có người ngồi, cảm giác trống trải trong lòng như được lấp đầy, tôi không biết đây là cảm giác gì, nhưng tôi luôn hy vọng có thể pha trà cho ai đó, sau đó cùng người ta chậm rãi uống trà nói chuyện phiếm, tôi chưa từng trải qua việc này, tất cả từng là một hy vọng xa vời.

"Dạo này cậu thế nào?" Giọng nói trong trẻo, rất êm tai, đến tận khi tôi ngồi xuống, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt người đó, cái mũi cao cao, đôi môi mỏng khêu gợi, ánh mắt sáng ngời, rất tuấn tú, với kẻ trì độn như tôi, thật không biết nên hình dung người trước mắt như thế nào.

Tôi không biết vì sao mình đỏ mặt, chỉ là một câu nói bình thường cũng khiến tôi lắp bắp.

"Cám ơn, cám ơn ... cậu, cậu như thế nào rồi, sao lại tìm được chỗ này?"

"Tôi xem trong danh sách học sinh cũ, gọi điện thoại đến nhà cậu, người nhà cậu nói không biết người này, sau lại nghe chị gái cậu nói cậu công tác ở đây, cậu nói xem có trùng hợp hay không, tôi cũng vừa chuyển đến đây làm việc!" Ngưới kia vui vẻ kể chuyện, còn tôi không biết trả lời ra sao, bình thường người trong nhà sẽ không thừa nhận có một kẻ như tôi trong gia đình, bởi vì thật sự là rất ngu xuẩn.

"Vậy à?" Thản nhiên uống ngụm trà, tôi không biết phải tiếp chuyện người khác như thế nào, càng không biết chuyển đề tài câu chuyện ra sao.

"Ừ, đúng vậy!" Tôi biết người kia xấu hổ, chỉ là tôi vẫn không biết phải làm sao để phá tan bầu không khí xấu hổ này, cho nên tôi lựa chọn tiếp tục uống nước.

"Tôi... tôi đi lấy thêm nước, cậu... cậu muốn không?"

"Không được, trời không còn sớm, tôi phải quay về khách sạn!" Nhìn thấy người đó cười cười đứng lên, tôi bắt đầu chán ghét sự ngu xuẩn của chính mình.

"Khách sạn? Cậu... cậu chưa tìm được chỗ ở?"

"Ừ, đang tìm chỗ nào đó tốt, nhưng tìm vài ngày nay vẫn chưa vừa lòng, đành ngủ khách sạn vài hôm! Hì hì ..." tính cách người này trẻ con đến nhức đầu.

"Nếu... nếu không ngại, ở đây có một gian phòng trống, cậu... cậu có thể ..."

"Thật à?" Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của người kia, tôi phát hiện người này có thể chiếu rọi căn phòng u ám trở nên sáng ngời.

Tôi cười gật gật đầu.

"Cám ơn cậu, tôi sẽ không khách khí! Tôi về thu dọn, ngày mai sẽ báo lại ... hì hì, Kì Thụ, cậu thật tốt!" Bị người khác gắt gao ôm chặt, nhìn thấy người ta vui sướng rời đi, tôi không biết nên hình dung cảm giác của bản thân như thế nào, chỉ biết, tôi rất hạnh phúc, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người kia, tôi thật sự rất hạnh phúc.

Lui về gian phòng nhỏ yên tĩnh, tôi đột nhiên phát hiện, phòng ở lớn một chút có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu!

Lần đầu tiên tôi trộm cười một mình trong căn phòng trống rỗng, tôi thực chờ mong có người có thể cùng mình dùng chung đồ vật này nọ, cho dù ở gần hay cùng dưới một mái hiên!


Anh từng hỏi em, có hay không hối hận để anh tiến vào cuộc sống của em, khi ấy em không trả lời anh.

Em cũng từng hỏi anh, có hay không hối hận khi khiến cho em yêu thương anh, anh cũng không trả lời.

Em không biết đáp án của anh, nhưng em lại biết đáp án của chính mình, em chưa từng hối hận, cho dù đến nông nỗi như ngày hôm nay, nếu muốn hỏi vì cái gì, em chỉ có thể nói em không biết.

Khi đó anh hệt như ánh mặt trời, rất tuấn tú, nhưng cũng thực trẻ con.

Em chưa bao giờ biết anh có tài như vậy, chỉ đến lần đó vô tình thấy danh thiếp anh để trên bàn, em mới biết anh là tổng giám đốc công ty Quỳnh Diên, mà anh chỉ nhìn em cười nói, "Có gì mà giỏi, không phải chỉ là một người quản lý hay sao!"

Nụ cười của anh đánh tan những khúc mắc trong em, em không biết là mình ngu xuẩn hay khờ dại, em tin lời nói của anh là thật, em nghĩ thiên tài cũng có thể cùng phàm nhân chung sống.

Có lẽ anh không biết, khi đó em vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi quên hết thảy, hạnh phúc vì có thể sống trên thế giới này.

Em bắt đầu mỗi ngày mong khoảnh khắc anh mở cửa bước vào, "Thơm quá, hôm nay ăn món gì?"

Em bắt đầu mỗi ngày muốn thấy khuôn mặt tươi cười tựa ánh dương kia.

Thậm chí bắt đầu chờ mong từng câu nói của anh.

"Ngày mai cậu phải nộp bài dịch?" Nhìn thấy anh miệng đầy cơm, em cười gật gật đầu.

"Khi về tôi sẽ đón cậu!"

"Không, không cần, cậu bận như vậy..." Chưa từng có người nói sẽ đưa đón em, trước kia người trong nhà cũng vậy, ai cũng không nguyện ý đưa đón đứa nhỏ bị bệnh tim có thể chết ở bên đường, huống chi còn có mặt mũi của Vương gia.

"A nha, khách khí cái gì, nói sau đi, tôi mới mua xe cũng chưa đí được nhiều, tôi đón cậu cũng là thuận tiện thôi mà!"

Nhìn ánh mắt anh, em gật gật đầu, "Tôi... tôi sẽ đứng dưới gốc cây đại thụ chờ cậu, cậu có biết chỗ đó không!"

"Ừ! Biết, chính là cây đại thụ xấu xí đó à!"

Em cười cười, sau đó thu dọn bát đĩa, em không ngại làm việc này cũng như không ngại anh xông vào thế giới của riêng em, em thích có một người bởi vì quen biết em mà cảm thấy vui vẻ.

Em thích đứng chờ dưới gốc cây kia, nhìn con đường hỗn loạn, chờ mong chiếc xe hơi thể thao màu đỏ đến trước mặt mình, tiếp theo là anh mặc tây trang tiến về phía em, rất tuấn tú, thực tiêu sái.

"Thật là, lạnh như thế này mà không biết mặc thêm áo". Nghe lời trách móc của anh mà em lại thấy thật vui, thật ấm áp, em có thể thấy anh cởi tây trang khoác cho em thật ấm áp làm sao.

Có thể ngửi được hương vị quần áo của anh, là một mùi thuốc lá thật nhạt, thật nhạt.

Nếu anh có thể vĩnh viễn ở bên em thì tốt rồi, vĩnh viễn đừng rời đi!


Anh từng hỏi em, thích nhất là làm chuyện gì?

Em nhớ em đã trả lời là không biết.

Thích nhất làm cái gì? Em từng đặt tay lên ngực tự hỏi.

Em thích nhất nhìn khuôn mặt anh khi cười rộ, thích nhất cùng anh chụp ảnh, những bức ảnh không chỉ có một mình em, em thích nhất hướng về phía cửa, chờ anh trở về.

Sau đó em mới phát hiện, tất cả những chuyện em thích làm đều có bóng hình anh xuất hiện, đều có anh tồn tại.

Loáng thoáng em nhận ra tình cảm đối với anh bắt đầu lên men, tình cảm bằng hữu đơn thuần bắt đầu biến chất ... chỉ là em không biết nên làm như thế nào, cho nên em không miệt mài theo đuổi bất cứ cái gì, em biết em sẽ sợ hãi giây phút đối mặt anh!

Ngày đó anh lần đầu tiên uống say về nhà, nhìn thấy ánh mắt anh hoảng hốt, giúp anh vào phòng, em lần đầu tiên biết tim mình cũng có thể đập rộn ràng đến vậy.

Khi đó em nên thấy may mắn vì anh uống say, hay là nên cầu nguyện cho anh không phát hiện ra điểm dị thường của em?

Nhìn thấy anh say ngủ, lần đầu tiên em dám làm một chuyện tày trời như vậy

Vuốt ve đôi môi khêu gợi, tay em run run, em sợ anh tỉnh dậy, nhưng em vẫn như cũ đụng chạm cơ thể anh, thực mềm mại, thậm chí em có thể cảm giác được làn da bởi vì rượu mà nóng lạ thường.

Chậm rãi đem bàn tay đã chạm vào anh đặt lên lồng ngực, lẳng lặng dừng lại, lẳng lặng cảm thụ, cảm thụ độ ấm của anh, thậm chí muốn thông qua anh cảm nhận độ ấm của bản thân.

Lẳng lặng nhìn anh lâu thật lâu, nhìn thấy khuôn mặt anh ngủ an nhàn, em phát hiện ra em yêu anh mất rồi, thậm chí ngay cả em cũng không biết cái gì gọi là yêu thương, có lẽ là từ nửa năm trước khi anh mỉm cười xán lạn bước qua cánh cửa kia, có lẽ là một khắc kia anh khoác cho em chiếc áo của mình, có lẽ là một giây nào đó anh đứng trước mặt em dưới gốc đại thụ, có lẽ ...

Em biết tình cảm của em chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng, không thể bày tỏ dưới ánh mặt trời, cũng không thể biểu hiện dưới ánh trăng, cái gì cũng không thể thấy, người duy nhất biết tình yêu này tồn tại chỉ có thể là em, chỉ có thể là em mà thôi!

"Cậu đang làm cái gì vậy?"

Một câu của anh, đánh vỡ lớp ngụy trang của em, đánh nát phòng tuyến của em, đem em trắng trợn phơi dưới ánh mặt trời.

Em nghĩ anh vẫn y như trước, sau khi say rượu liền ngủ, em nghĩ anh vẫn y như trước, cứ ngủ say để em có thể lẳng lặng đứng nhìn, em nghĩ anh vẫn y như trước, em nghĩ ... em không biết em có thể làm cái gì, bản năng em muốn trốn, muốn rời khỏi tầm mắt phẫn nộ của anh.

"Cậu hôn tôi?" Đột nhiên anh tỉnh lại, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào em đang xấu hổ vô cùng.

"Cậu là gay?"

Em không phải, em không phải như anh nói, em hôn anh là bởi vì em thích anh, nhưng em không muốn anh biết cảm nhận của mình, em không phải!

Cúi đầu.

Em lắc đầu. Em thấy hốc mắt mình ươn ướt.

"Cậu không biết như vậy thực ghê tởm sao?"

"Đúng, thực xin lỗi!" Em chạy đi, em không dám đối mặt với lời nói của anh, em không dám nghe những lời kế tiếp, em sợ anh sẽ nói em dơ bẩn, em sợ anh sẽ nói em biến thái, thậm chí sợ anh sẽ nói em bị bệnh thần kinh!

Em không biết mình nên đối mặt với hết thảy như thế nào, vội vàng rời khỏi phòng anh, nhốt bản thân trong căn phòng nhỏ của chính mình.

Nhìn ảnh chụp giắt đầy phòng, nước mắt em rơi xuống.

Phải chăng em đã mất đi anh, mất đi người duy nhất gần gũi em trên thế giới này, một người đã từng quan tâm em? Em đã đánh mất niềm tin của anh dành cho em, hai ta liệu có nên quay về quá khứ?

Hai ngày nay anh không về nhà, trong yên lặng em chờ mong tiếng bước chân lên lầu, em chờ mong những âm thanh ồn ã, cái gì cũng không dám làm, ngay cả tủ lạnh cũng không dám mở, bởi vì em sợ em không nghe thấy tiếng bước chân anh, sợ không kịp nghênh đón anh trở về, em sợ em sẽ bỏ qua cơ hội gặp anh, bởi vì em biết, anh sắp rời khỏi em rồi.

Nửa năm trước anh tiến vào thế giới của em, ở trong căn phòng nhỏ, đó là bởi vì anh mới đến.

Nửa năm sau, anh sắp ra khỏi thế giới của em, không còn ở trong căn phòng nhỏ, đó là bởi vì anh phát hiện em thật xấu xa.

Nhìn đồ ăn trên bàn lạnh ngắt, anh hôm nay có lẽ cũng không trở về, sẽ không quay về căn phòng nhỏ làm anh ghê tởm, phải chăng anh cũng vốn định rời đi?

Chậm rãi đi vào căn phòng nhỏ của anh, cánh cửa không khóa chầm chậm mở.

Tất cả sạch sẽ, hệt như lúc em rời khỏi, chỉ là mặt trên có một tầng bụi mỏng, minh chứng cho sự vắng mặt của anh.

Phủi đi mạt tro bụi, đầu ngón tay trở nên xám trắng.

Là anh khiến cuộc sống của em trở nên sáng lạn, còn em lại làm cho anh trở nên thê thảm!

"Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"

Nhìn thấy anh, em giật mình, vẫn là vẻ chán ghét, em cũng không rõ nữa.

"Tôi... tôi... kỳ thật! Đúng, thực xin lỗi!" Em không biết nên nói cái gì, em muốn nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi!

Hai ta một ở trong phòng, một đứng ngoài phòng, yên lặng đứng thẳng.

"Tôi trở về lấy vài thứ đồ!" Anh phá vỡ không gian yên tĩnh.

"......" Em biết anh phải đi, em cầu khẩn cho anh còn lâu lắm mới tìm được nơi ở mới, nhưng ông trời lại chỉ cho em có hai ngày!

"Cậu còn có việc gì sao?"

Em chỉ có thể cười cười, sau đó lắc đầu, em nghĩ khi đó em hy vọng trái tim đột nhiên ngừng đập của mình nhảy lên, bởi vì chân em đã không còn khí lực cất bước.

"Tìm... tìm được phòng ở rồi?"

"Phòng ở? Không có!" Thì ra anh chán ghét em như thế, chán ghét đến nỗi cho dù không có phòng ở cũng muốn ngay lập tức đi ra ngoài.

Em cố gắng lê hai chân, em hy vọng mình có thể kiên cường bước ra khỏi phòng của anh.

Anh không thể nào hay biết, thời điểm anh và em lướt qua nhau, trái tim em bỗng dưng đập rộn ràng.

Anh chắc không thể biết, giây phút anh siết chặt tay em, em đã cảm nhận trọn vẹn hơi ấm của anh!

"Cậu thích tôi sao?"

Em giật mình nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt của anh, nhìn thấy đôi môi khêu gợi, em thích anh, em thích anh, câu nói này em đã lặp lại trong lòng rất nhiều lần.

"......"

"Cậu có thể không trả lời, nhưng tôi phải nói, tôi không phải là gay!"

Em biết, em vẫn biết anh không phải, chính là em cũng không phải! Em cảm giác được cơ thể rất đau, đau đến phát run!

"Nhưng tôi muốn cậu và tôi ở cùng một chỗ!"

Vương Tuấn Khải, anh sẽ phải hối hận khi nói ra những lời này, bởi vì câu nói của anh khiến cho một người tên Vương Nguyên  đắm chìm trong đó  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thisuki