Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hạnh phúc tới thực bất ngờ, bất ngờ đến nỗi em luôn lo sợ nó sẽ mất đi.

Không hỏi anh vì cái gì lại thích, thậm chí ngay cả câu "ghê tởm" kia cũng đều bị em xem nhẹ, em sợ anh sẽ nói ra đáp án em không muốn biết.

"Tiểu Nguyên, hôm nay tôi không đến đón cậu, cậu tự gọi xe về nhà đi, à đúng rồi, hôm nay tôi có bạn đến chơi, cậu ...!"

"Ừ, tôi biết rồi!" Cúp điện thoại, nhìn anh bị nữ đồng nghiệp vây quanh mà rời đi, kỳ thật em đang ở phía sau cây đại thụ chỉ cách anh vài bước.

Yên lặng gác điện thoại, nhìn chiếc xe thể thao chạy như bay, em biết câu nói cuối cùng của anh là hàm nghĩa gì, em mỉm cười nhìn hóa đơn bánh ngọt trên tay, em đã nghĩ hôm nay có thể cùng người mình thầm yêu trải qua sinh nhật, em muốn có thể nghe câu chúc sinh nhật vui vẻ của anh trong đêm lạnh.

Em biết anh không muốn em về nhà nhanh như vậy, không phải bởi vì anh có bạn đến chơi, mà bởi vì anh không muốn họ biết quan hệ của chúng ta.

Em nên đi đâu đây?

Mờ mịt bỏ hóa đơn vào trong ví, nhìn thành phố xa lạ, thời gian năm năm cũng không làm em có thể hòa nhập nơi đây, hết thảy đều thực xa lạ.

Xuyên qua đám người, nhìn xung quanh, bọn họ có hay không khát vọng được về nhà?

Nhìn đèn đường hốt ám, em lẳng lặng đứng ở đường cái bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tịch mịch đến vô ngần.

Hay bởi vì em đã quen có anh bên cạnh, khi anh không còn bên em nữa, em sẽ càng thêm tịch mịch.

"Đờ mờ bị thần kinh à, đứng giữa đường!"

Nghe người khác chửi rủa, em chỉ có thể mỉm cười nhận lỗi.

Em không thể về nhà, em biết.

Em đã nghĩ anh sẽ khoác thêm áo cho em, nên em đã quên mặc áo khoác.

Cảm nhận từng đợt gió lạnh luồn qua quần áo, em chỉ có thể lấy tay ôm chặt chính mình, để bản thân thấy bớt lạnh hơn.

Chiếc bánh kia, em đã cho rằng có thể ăn cùng với anh, em đã nghĩ anh có thể cùng em thổi nến, em đã tưởng rằng sẽ có lời chúc phúc của anh!

Run rẩy châm cây nến đầu tiên dưới gốc cây đại thụ, em chưa bao giờ được thổi nến sinh nhật, bởi vì ngày này hàng năm, bố mẹ mời các doanh nhân khác đến dự lễ Giáng Sinh, mà sinh nhật của em thì không ai nhớ đến!

Nhìn ánh nến lay động, nhìn con số 24 trên mặt bánh, em nở nụ cười.

Em không có nơi để đi, không muốn tới khách sạn, chỉ muốn ở dưới cây đại thụ chờ anh tới đón em.

"Chúc sinh nhật vui vẻ ..." đêm tĩnh lặng, đã không còn đám người huyên náo, tất cả mọi người đã về nhà.

Chỉ có em ở đây ca bài ca sinh nhật, giữa ngã tư đường trống trải là thanh âm sâu kín của em.

Ôm chính mình lần nữa, lẳng lặng nhìn chiếc bánh ngọt trên mặt đất, yên lặng nhìn cây nến chảy những dòng lệ sáp, em muốn thổi nến sinh nhật, cho nên em đã mua thật nhiều nến.

Ngọn lửa yếu ớt tan biến, nhìn chiếc bánh đã không còn hình dáng xinh dẹp lúc đầu, em vẫn như cũ ngồi dưới gốc cây kia.

Em biết đã rất khuya, bạn bè của anh đã trở về chưa?

Ngọn nến cuối cùng sắp tắt, sinh nhật hai mươi tư tuổi của em sắp thành quá khứ, hệt như thời thơ bé, không ai vì sinh nhật của em mà vỗ tay, không ai sẽ vì em mà chúc phúc, không ai nghe em cầu nguyện, thậm chí không ai biết hôm nay là sinh nhật của một người tên Đinh Kì Thụ, không ai biết!

Em không biết vì sao mình khóc, nhìn ánh nến leo lắt như chính bản thân mình, em khóc.

Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bánh ngọt, nhìn bầu trời đêm đen thẳm.

Chắc là anh không biết, giây phút em nhìn thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mắt em, em đã hạnh phúc cỡ nào không?

"Hôm nay là sinh nhật tôi!" Em cố gắng cười, cho dù lệ đã rơi đầy mặt.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, em biết khi đó mình thật xấu, kỳ thật em vẫn luôn xấu xí, thậm chí em bắt đầu hoài nghi anh thích em ở điểm nào.

Khi đó anh kéo em đứng dậy, chỉ là vì đã ngồi lâu lắm, em thật khó khăn để đứng vững.

Anh không nói gì với em, chỉ gắt gao túm lấy em, kéo vào trong xe.

Em không biết mình đã làm sai điều gì, em có thể thấy ánh mắt anh phẫn nộ.

Anh không khởi động xe, chúng ta chỉ im lặng ngồi bên trong.

Em không dám nhìn anh, không dám đối mặt anh, em chỉ nhìn thấy ngã tư đường tối đen như mực, còn có ánh sáng hiu hắt của ngọn nến cuối cùng chiếu qua cửa kính xe.

"Sao lại không về nhà?" Anh tức giận.

"Tôi... tôi nghĩ không nên quấy rầy cậu!" Em không nói vì em sợ, sợ trước mặt mọi người anh phủ nhận sự tồn tại của em, cho nên em lựa chọn rời đi.

Anh đột nhiên ôm lấy em, "Vì cái gì không nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật cậu? Tiểu Nguyên, tôi muốn biết tất cả về cậu!"

Em có thể cảm nhận hơi ấm của anh, nỗi đau của anh, em biết anh yêu em!

Ngày đó em nhận được một món quà, nhận được tình cảm từ anh. Đây là món quà quý giá nhất trong hai mươi mấy năm trên đời, sau này em mới phát hiện, món quà này là thứ tốt nhất cuộc đời em, cho dù chỉ là em tự nghĩ thế!

Em yêu anh, nếu có một ngày em phải chờ đợi, em sẽ lại đứng dưới gốc cây này chờ anh, mặc kệ nhiều hay ít, mặc kệ bao lâu, mặc kệ anh có hay không còn xuất hiện như bây giờ, em sẽ chờ, đến tận khi trái tim em ngừng đập!

Vương Tuấn Khải, thật lâu về sau em mới phát hiện, anh là một thợ săn dịu dàng, còn em chỉ là một con mồi ngốc nghếch, từng bước từng bước tiến vào cái bẫy của anh, rồi bị nhốt hẳn trong cái bẫy ấy, không thể tự thoát ra!

Anh thực dịu dàng, lời nói dịu dàng, nụ cười dịu dàng, thậm chí khi làm tình cũng dịu dàng quá, anh cho em tất cả sự dịu dàng em chưa từng biết đến.

Nếu khi đó có người hỏi em, em có hay không hạnh phúc?

Em sẽ mỉm cười nói, em hạnh phúc, em vô cùng hạnh phúc, bởi vì em được anh yêu.

Ngày đó anh vẫn dịu dàng như vậy, dịu dàng nói với em, "Tiểu Nguyên, cùng anh tham gia một bữa tiệc đi!"

Cho dù mỗi ngày ngủ chung giường, em cũng chưa từng dám mơ tưởng anh sẽ đưa em đi giới thiệu với mọi người.

"Không... không cần, em... em ở nhà là được rồi!" Em không có ngoại hình xuất chúng, không có tiền tài, thậm chí quan hệ của chúng ta cũng không cần công khai.

"Em đang lo lắng cái gì, không thành vấn đề, Tiểu Nguyên thật sự rất tuấn tú!" Lúc ấy anh mềm nhẹ ôm em, em vẫn như cũ ngửi thấy mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, anh sẽ không hút thuốc ở nhà, bởi vì anh nói em từng phẫu thuật, không tốt cho em.

"Cũng được, nhưng em không có quần áo đẹp" Tựa vào anh em thấy thoải mái dị thường.

"Anh đã chuẩn bị cho em rồi!" Một bộ tây trang màu tuyết trắng, thêm nơ cài đỏ thẫm, thực hoa lệ nhưng cũng thực thanh lịch.

"Em... của em?" Đưa tay chạm vào bộ quần áo xa hoa, em chưa bao giờ mặc tây trang, dù gia đình em mở rất nhiều bữa tiệc, nhưng tất cả đều không có em xuất hiện, bởi vì em quá bình thường, em ngu xuẩn, em trầm mặc!

"Thử xem xem!" Anh đẩy em vào toilet, em vui sướng thay đồ.

Mái tóc mềm mại, dung mạo bình thường, mặc trên người bộ quần áo mới, nó dị thường hoa lệ, tinh tế, em trong gương tựa như chim trĩ hóa phượng hoàng.

"Rất đẹp, rất hợp với em!" Nghe bên tai những lời ca ngợi, ngu xuẩn nghĩ hết thảy đều là sự thật, còn tưởng rằng bản thân đang mặc long bào của hoàng đế!

Đêm đó, chúng ta dây dưa trên giường, anh vuốt ve lồng ngực đầy vết sẹo của em, "Đã không sao cả chứ?"

"Không sao, đã ổn hết rồi!" Không muốn phá hư bầu không khí, em mỉm cười nói, quả thật, trái tim em hiện tại đang kịch liệt phập phồng, cũng có thể nói là khỏi hẳn, chỉ là vẫn phải uống thuốc mỗi ngày, nhưng em không muốn nói cho anh biết, em sợ anh lo lắng. Rất lâu về sau, cũng vào thời khắc ban đêm thế này, em luôn nghĩ về ngày hôm nay, nếu anh biết tình trạng sức khỏe của em, liệu anh có tiếp tục khiến em sập bẫy?

Ánh đèn hoa lệ, đám người xa hoa, rất nhiều phóng viên, rất nhiều tinh anh nơi thương trường, tuy rằng em chưa từng trải qua tình huống thế này, nhưng em biết, hôm nay thật đặc biệt, tựa hồ hết thảy đều đang chờ đợi một cái gì đó.

Gắt gao theo sát bên anh, đây là việc duy nhất em có thể làm.

"Sao mày lại ở đây?" Thanh âm quen thuộc, ngữ khí lạnh như băng, bởi vì người trước mặt chính là cha em.

Nhìn thấy cha, không hiểu sao em lại sợ hãi, muốn nắm chặt tay anh, nhưng chính trong thời khắc ấy, em đột nhiên phát hiện anh đã không còn ở bên em, hốt hoảng tìm kiếm thân ảnh của anh, nhưng lại tìm không thấy.

"Con... con đi cùng bạn!" Em không dám nhìn thẳng vào mắt cha, em biết cha coi em là điều hổ thẹn.

"Hừ ..., mày ..."

"Ngài Vương, ngài tìm người này có chuyện gì sao?" Nhìn thấy anh tiêu sái đối đáp với cha, không hiểu sao em lại vui mừng.

"A, ra là Vương tiên sinh  hân hạnh hân hạnh, vị này là bạn ngài?" Cha tôn kính đối đáp anh, lúc này em mới phát hiện, thì ra anh vĩ đại đến nhường này.

"Đây là vợ của tôi!" Khi đó cả em và cha đều giật mình, giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của anh, em đã nghĩ anh sẽ nói em là bằng hữu.

"Chát!!!" Cha bất ngờ đánh em ngã trên mặt đất, khi đó trong đầu em trống rỗng, mờ mịt nhìn đám người vây quanh, mờ mịt nhìn cha đang phẫn nộ, mờ mịt nhìn chị gái dùng hết sức giữ không cho anh em trai xông lên, mờ mịt nhìn anh đứng một bên ...

Khóe miệng giật giật, nhìn khuôn mặt đau đớn của cha, em biết em đã phá hỏng danh tiếng gia đình.

Đột nhiên bị anh ôm lấy, nhìn anh làm như không có chuyện gì bước ra cửa lớn, bên tai là tiếng chửi rủa của cha, trên người một mảnh lạnh như băng, em không biết vì cái gì, khi đó trên khuôn mặt anh lại là một nụ cười như có như không.

Chắc anh đã nghĩ em thật khờ, dại dột tới mức đáng thương?

Em biết em yếu đuối, không có dũng khí đối mặt với chuyện này, cho dù em cảm nhận được sự bất thường của anh, nhưng bản năng em luôn luôn phủ định.

Anh yêu em, em tự khẳng định với chính mình.

Cuộn mình trong phòng khách, trên mặt đất trên bàn, trên TV đều là cảnh anh ôm em hôm trước, còn có tuyên bố cắt đứt quan hệ của cha.

Em đã nghĩ có thể lừa dối chính mình, lừa chính mình rằng anh ôm em là bởi yêu em!

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần tin tức được công bố, Vương thị sẽ không còn là nỗi uy hiếp nữa, bởi vì lời gièm pha, chứng khoán của bọn họ sẽ không tăng nữa, thu mua cũng sẽ thực dễ dàng! Phải biết rằng, một khắc đó tôi đã chờ thật lâu!"

Muốn tìm kiếm sự an ủi từ anh, nhưng lại nghe thấy đoạn đối thoại tàn khốc này.

Nhìn anh giật mình, nhìn anh buông điện thoại đi về phía em, em chỉ có thể từng bước lui về phía sau, anh chắc hẳn không biết em luôn dặn lòng phải tin anh, tín nhiệm anh, bởi vì anh yêu em!

"Anh gạt tôi?" Run rẩy hỏi anh, "Vì chuyện này ...?"

"......"

Anh không trả lời, "Anh giải thích đi ... anh nói không phải như vậy đi!" Túm lấy áo anh, điên cuồng thét chói tai, trái tim đập liên hồi, "Nói rằng anh yêu tôi đi ...!"

"......"

Mặc cho em gào thét, quần áo bị em xé rách, anh vẫn như cũ lẳng lặng nhìn em, không giải thích, thậm chí không nói gì.

"Nói cho tôi biết, nói cho tôi rằng sự thật không phải như tôi nghe thấy, nói cho tôi biết đi ...!" Ngã ngồi xuống đất, vô lực siết chặt trái tim, khẩn cầu anh có thể giải thích, khẩn cầu anh có thể nói anh vẫn yêu em như trước, khẩn cầu anh nói rằng anh tiếp cận em không phải vì sự nghiệp!

Em sẽ tin, em sẽ tin mà, cho dù anh có nói chuyện ban nãy chỉ là ảo giác, em cũng sẽ tin tưởng, anh không gạt em, em nguyện làm kẻ mù kẻ điếc, làm kẻ ngu ngốc không biết chuyện gì.

"Đúng như cậu nghe được, tôi tiếp cận cậu là vì chuyện mua thiết bị khoa học kĩ thuật này, công ty của tôi và công ty cha cậu thực lực ngang nhau, không còn cách nào cả, tôi chỉ có thể ...!"

"Đừng nói nữa ... đừng nói nữa, tôi cầu xin anh!" Em không muốn nghe, không muốn nghe, bịt hai tai lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không muốn nghe, không muốn nghĩ!

Không thấy anh rời đi, cũng không nghe được tiếng bước chân của anh, chỉ biết là thời điểm em mở to đôi mắt, trong căn phòng tăm tối chỉ còn lại mình em, cuộn mình ở góc tường nhìn mọi thứ xung quanh.

Chậm rãi đứng lên, trái tim bắt đầu run rẩy, đã thật lâu không có cảm giác này, đã thật lâu không đau đớn, sự xuất hiện của anh làm em quên mất cái gì gọi là đau.

Trong phòng em, trần nhà vẫn là dây treo đầy ảnh chụp, trong ảnh là khuôn mặt tươi cười của em và anh!

Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhìn thấy hạnh phúc của em, nước mắt lướt qua, liệu có phải là sự minh chứng cho niềm hạnh phúc vừa tuột khỏi tầm tay em?

Hiện tại chắc anh đang ở trong thế giới của mình cười em ngu xuẩn, cười em khờ dại, ngây ngốc tin rằng anh yêu một phiên dịch viên tầm thường.

"Tiểu Nguyên không thể khóc, cha con sẽ không thích!" Lúc này lời nói của mẹ vang lên.

Lau khô nước mắt, nhìn bóng dáng mình tiều tụy trong gương, khóe miệng dần dần nhếch lên, cười nhạo chính mình, cười nhạo thế giới này lại có một kẻ nực cười đến đáng thương, "Mày cho rằng mày tốt đẹp sao? Mày cho rằng mày giỏi giang sao? Mày nghĩ mày là ai, dựa vào cái gì để người ta thích mày, tự nhìn lại mình đi, có cái gì đáng giá để người khác thích, mày nói xem, từ nhỏ đến lớn có ai từng thích mày? Mày thật ngu ngốc!"

Đúng vậy, em dựa vào cái gì để anh có thể yêu em? Dựa vào cái gì?

"Cậu có biết như vậy thật ghê tởm không?" Đây là lời anh từng nói với em, thực ghê tởm, em chợt nhận ra lời nói kia là thật, có lẽ anh thấy thật ghê tởm khi ôm em, cảm thấy người con trai dang rộng hai chân trên giường thật ghê tởm? Chắc anh rất muốn nôn mửa? Giả vờ vui vẻ có vất vả lắm không, làm bộ hạnh phúc rất thống khổ có phải hay không, làm bộ hưởng thụ thực bất đắc dĩ có phải hay không?

"Ha ha ha ha ...!" Nhìn nụ cười của mình trong gương, người đứng trước gương cũng đang cười, cười đến cả người run rẩy, cười đến nỗi chỉ có thể ngồi trên nền nhà lạnh như băng, cười đến nỗi chỉ có thể nằm trên sàn nhà thở dốc.

Em đã tự sa chân vào cái bẫy của anh, anh thành công rồi, về sau anh có xuất hiện lại hay không?

Con sẽ không khóc, mẹ à!

Đã từng khóc chỉ vì muốn được sự chú ý của cha, nhưng đổi lại chỉ là những lời chửi rủa cùng khinh bỉ!

Từng khóc bởi vì muốn nhận được sự chăm sóc dịu dàng của anh, nhưng đổi lại chỉ là những lời dối trá!

Đừng khóc, bởi đã không còn gì có thể làm cho em khóc, đã không còn cha, sao lại còn cái hy vọng xa vời được người ta chú ý, đã không còn giá trị với ai đó, sao còn phải cầu khẩn sự dịu dàng!

Cái gì cũng đều không có, cái gì cũng đều tiêu thất, bản thân mày là ai, Đinh Kì Thụ vẫn như cũ là chính mình, vẫn như cũ là một phàm nhân đáng buồn cười, không có đầu óc thông minh, không có vẻ ngoài xuất sắc, có chăng chính là gian phòng nhỏ đầy ảnh chụp, có chăng chính là một khối thân thể tàn tạ, có chăng chính là niềm hạnh phúc hư ảo kia...

Nhắm mắt lại, hắc ám bao trùm hết thảy, không có sự thật, không có niềm tin, cũng không có sự dối trá của anh.

Bất luận anh có từng yêu em hay không, em vẫn cảm ơn sự bố thí này, nó mang lại khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cho em.

Cám ơn!

Mở mắt là một màu trắng toát, đã lâu không thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, đã lâu không được nghe âm thanh lách cách của dụng cụ y tế, hết thảy đã là rất lâu rồi, trái tim này bắt đầu bãi công, em biết!

Ai đưa em tới bệnh viện?

Em đã mong là anh, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của chị gái!

"Tỉnh rồi?" Lời nói mềm nhẹ, em biết chị phải lén lút đến thăm em.

Hơi nở nụ cười, chị đã cứu em một mạng, em rất cảm tạ, nhưng vì sao lại cảm thấy thất vọng?

"Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi!"

Không nghĩ, cái gì cũng không suy nghĩ, trái tim suy yếu vẫn loạn nhịp, dường như nó liên tục nhảy lên.

Nếu có một ngày, nó không còn đập nữa, liệu anh có thấy bi thương?

Nhắm hai mắt, vẫn là bóng đêm quen thuộc.

Chỉ là em không thể thoát ra khỏi sự thật này!

"Đừng nghĩ nữa, Tiểu Nguyên, về sau còn có thể tìm mà, tìm một cô gái thật thà, an an ổn ổn mà sống!" Chị gái đắp chăn lại giúp em, đây là tất cả những gì em còn lại.

Chỉ là, em còn có thể tìm một cô gái khác sao?

Không thể, không có khả năng!

Hạnh phúc của em đã chấm dứt rồi.

Không còn những lời dối trá, kể từ khoảnh khắc sự thật được phơi bày, em đã không còn những vọng tưởng xa xôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thisuki