Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đần độn ở bệnh viện vài ngày, nghe thật nhiều lời dặn dò mà đã lâu chưa từng được nghe, mờ mịt nhìn bác sĩ y tá ra ra vào vào, bên tai vẫn là những lời khuyên bảo của chị gái, mà em chỉ có thể tươi cười, sau đó là gật đầu.

"Tiểu Nguyên, đây là một trăm vạn, hãy dùng để mua thuốc, chị sau này không còn gì để cho em nữa, cha đã ...!" Trước khi xuất viện một ngày, chị gái có đến khuyên bảo vài câu, trước khi đi chị lại đưa cho em chi phiếu.

Đúng vậy, vô dụng như em, tuy rằng đã rời khỏi gia đình thật lâu, nhưng tiền thuốc mỗi ngày đều là do gia đình chu cấp, việc phiên dịch căn bản không đủ tiền trả tiền thuốc, bây giờ đoạn tuyệt quan hệ, đồng nghĩa với việc em không còn tiền mua thuốc !

Thong thả tiêu sái bước trên đường, không muốn ngồi xe, chỉ muốn thong thả mà bước đi.

Đi qua ngã tư đường xa lạ, đi ngang qua đường cái quen thuộc, nhìn những tòa nhà xa lạ, nhìn thấy quán xá thân quen, em vẫn như cũ dừng lại dưới tàng cây, vuốt ve thân cây thô ráp, tựa hồ hết thảy đều giống trong quá khứ, cái gì cũng không từng thay đổi, giữa hai ta chưa từng có một lời nói dối.

Tát cả chỉ là "nếu", em có thể đứng dưới tàng cây này chờ anh, mà anh đã không còn lý do gì để tới tìm em !

Khung cảnh phố xá khi đó vùn vụt chạy qua, khi đó anh sẽ ở bên tai em nói đây là tốc độ, còn em sẽ mỉm cười với anh.

Đêm mịt mùng, em đứng dưới căn gác nhà mình, nhìn thấy ngọn đèn tỏa sáng, trái tim kịch liệt nhảy lên, em ngu xuẩn nghĩ anh sẽ ở trong nhà đợi em, chờ đợi con mồi anh đã từng lừa dối

Bước nhanh đi vào nhà, chắc anh đã đợi rất lâu?

Lo lắng đi lên, em thậm chí thấy thang máy hình như quá chậm, muốn chạy ngay lên lầu.

Bên trong cầu thang bộ là tiếng âm thanh bước chân lo lắng của em, em sợ chỉ trễ một chút thôi sẽ đánh mất cơ hội nhìn thấy anh.

Hành lang yên tĩnh, em chỉ có thể nghe thấy âm thanh trong tim mình, anh biết không, em rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi ngay cả chiếc chìa khóa cũng trở nên run rẩy, khó khăn đem cửa mở ra, trước cửa là đôi giày da của anh.

Em biết anh còn chưa đi, em biết anh tới gặp em.

Rất nhanh tiến vào phòng khách, nghe thấy 1 âm thanh loáng thoáng.

Phải chăng anh đang đắc ý? Chỉ là người cho anh đắc ý không phải em!

Phải chăng anh vô cùng thỏa mãn? Vẫn như thế, người cho anh thỏa mãn không phải là em!

Chiếc giường chúng ta từng dây dưa, đã không còn thân ảnh của em, chỉ có 1 người phụ nữ nóng bỏng.

Che ngực, che miệng lại, em sợ quấy rầy chuyện tốt của anh.

Rời xa căn phòng dâm loạn, lui về phòng khách tối đen, không muốn trở về phòng mình nữa, bởi vì nơi đó chỗ nào cũng là khuôn mặt tươi cười của anh và em.

Theo thói quen cuộn thân thể lại, em không khóc, chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ mỉm cười.

Em đã sớm biết sẽ như vậy, không phải sao?

Nhưng vì cái gì trái tim vẫn vô cùng đau đớn, vì cái gì?

"Không thể khóc, đừng khóc!" Ra lệnh cho mình đừng khóc, không thể khóc, tiếng khóc sẽ quấy rầy bọn họ, em yêu anh mà, sao có thể quấy rầy anh được, không thể nào đâu!

Cắn chặt tay mình, không cho nước mắt tràn ra!

Màn đêm vẫn tối đen như trước, giống như mọi thứ xung quanh em!

"Có muốn ăn sáng không, tôi sẽ làm 3 phần!" Mỉm cười nhìn anh từ trong phòng đi ra, phát hiện vẻ mặt anh kinh ngạc, em biết anh đã nghĩ là em sẽ không trở về, anh nghĩ rằng chúng ta cãi lộn, chính là hết thảy em đều không có quyền lợi, bởi vì anh căn bản không cần em.

"Không cần, tôi đi trước!" Người con gái xinh đẹp, là người làm tình với anh đêm qua

"Cậu muốn gì?" Anh lãnh đạm nói, em mỉm cười lắc đầu, em không dám nhìn anh, em sợ em sẽ không khống chế được chính mình, em sợ em sẽ nói ra là em yêu anh mất, em sợ em sẽ cầu xin anh đừng bỏ rơi em.

"Cái gì thế nào, mau ăn sáng đi!"

Đưa cho anh cốc sữa và một lát bánh mì.

"Tôi không yêu cậu!" Thanh âm của anh thật rõ ràng, cái mà trái tim đang truyền đến chính là đau đớn.

"Tôi cho ít đường, sữa rất nhạt !" Rời khỏi chỗ ngồi, trốn vào phòng bếp, em sợ em sẽ không khống chế được!

"Tôi không yêu cậu, cậu có nghe thấy không, tôi không yêu cậu!"

Em nghe thấy, nghe thấy, nghe thấy anh nói không hề yêu em, nghe thấy tiếng dập cửa phẫn nộ khi anh bước ra ngoài, em đều nghe thấy được, tất cả em đều biết, nhưng em không muốn, thật sự không muốn!

Vì cái gì muỗng đường trên tay không thể hạ xuống, em dùng sức muốn hất ra, lại thấy nó hướng vào cốc sữa!

Nhìn sữa tràn ra ngoài, không thể nào hét lên!

Mỉm cười nhìn cốc sữa tràn ra, em muốn lau khô, lại phát hiện có chất lỏng ấm áp chảy xuống!

"Tôi biết tôi biết, tôi đều biết, chính là tôi không mong anh đáp lại tình cảm của tôi, tôi chỉ muốn được ở bên anh, như vậy cũng là sai sao? Có sai không?"

Em biết em điên rồi, em biết!

Căn phòng rộng lớn không có một bóng người, em điên cuồng ném vỡ tung cốc sữa, chính là sau khi cái cốc rơi xuống đất, thanh âm biến mất, chỉ còn lại em trong căn phòng vẫn luôn yên tĩnh, phòng sẽ không có người thứ hai xuất hiện, sẽ không có!

Ngồi dưới đất, tự lắng nghe tiếng trái tim mình đập.

Em yêu anh, Vương Tuấn Khải, cho dù anh từng lừa gạt lợi dụng em!

Sở Lăng Phong, em không yêu cầu anh yêu em, chỉ hy vọng chúng ta lại ở cạnh bên nhau, để em có thể nhìn thấy anh, cho đến khi con tim ngừng đập.

Chẳng lẽ yêu cầu của em là quá đáng?

"Tiểu Khải, chúng ta đi tàu lượn đi!"

"Cậu bị thần kinh à! Cạch ..."

"Tiểu Khải, đi tàu lượn với tôi được không?"

"Cạch ...!"

"Tiểu Khải, tôi ...!"

"Cạch ...!"

"Tiểu ...!"

"Thuê bao tạm thời không liên lạc được, xin ...!"

Em điên rồi, em biết, nhìn điện thoại trong tay, bên trong là tiếng thông báo anh tắt máy.

Đứng trong khu vui chơi, không nhiều người qua lại, không có không khí ồn ã như mọi khi, bởi vì hiện tại trời đang mưa!

Ném di động trong tay, không phải nó đã không còn cần thiết sao?

Từng có người nói, ngồi trên tàu lượn có thể khiến nước mắt chảy ngược vào trong

Cho nên em muốn ngồi thử xem, chính là trái tim dơ bẩn không cách nào chữa nổi!

Nhìn tàu lượn gào thét trong mưa, rất nhiều người chờ đón, bởi vì nơi này vốn có tiếng "Tàu lượn tới tận mây xanh".

Mờ mịt đứng xếp hàng, nhìn tàu lượn chạy như bay, anh có đến ngồi cùng em không?

Không có ô, chung quanh là ánh mắt tò mò, nhưng em chỉ có thể lẳng lặng đợi, cố không để nước mắt tràn ra.

Cúi đầu, theo đoàn người đi tới, em biết rất nhanh sẽ đến phiên em !

Tiểu Khải,em sẽ không khóc, ngồi xong tàu lượn lần này em sẽ không khóc nữa!

Anh yên tâm, thật sự, em sẽ không quấy rầy anh nữa!

"Cậu điên à!" Cổ tay bị người nào đó giữ chặt, mạnh mẽ lôi ra khỏi đám người, em biết là anh, anh đã đến với em.

"Tiểu Khải, tôi biết cậu sẽ đến, tôi đã mua hai vé rồi!" Vui sướng quơ hai cái vé trong tay.

"Cậu quậy đủ rồi đấy!" Nhìn ánh mắt phẫn nộ của anh, em vẫn cười.

"Tôi không yêu cậu!"

Em biết, anh đã nói vài lần, làm gì mỗi lần đều phải nói đi nói lại, "Tôi biết, chúng ta đi tàu lượn đi!"

Muốn kéo tay anh, lại bị anh gạt ra, chỉ có em vẫn cố chấp siết chặt tay anh.

"Tôi sắp kết hôn !"

Tay dừng lại trong không trung, em thấy tay của anh và em đã đều buông thõng.

"Tôi sẽ về Mỹ định cư, vĩnh viễn không trở lại !"

Thu hồi bàn tay muốn chạm vào tay anh, em phát hiện nó thật bẩn.

Em chẳng biết nên nói cái gì, chỉ có thể từng bước lui về phía sau, từng bước rời đi, em biết đến quyền đứng cạnh anh em cũng không có được.

"Tôi đưa cậu về!"

Em mỉm cười lắc đầu, lần này em dũng cảm nhìn anh, em phát hiện cả người anh ướt sũng, nhìn thấy tóc anh bị gió làm rối tung, còn khuôn mặt, anh vẫn tiêu sái như vậy, vợ anh nhất định cũng vô cùng xinh đẹp, còn em chỉ là một con mồi ngu xuẩn, một công cụ không còn tác dụng, không hơn!

"Không cần, tự tôi có thể trở về! Cám ơn anh, Vương tiên sinh!" Mỉm cười xoay người rời đi, trên mặt là nước mưa tràn đầy, thế nhưng những hạt mưa này thật mặn.

Thì ra anh không vì em mà chơi tàu lượn, thì ra anh không phải đến ngăn cản em tự sát, thì ra anh chỉ đến nói cho em biết rằng anh sắp kết hôn. Thì ra... anh sắp đi khỏi thành thị có em rồi.

Đi qua đường cái mưa như trút nước, bên người là tiếng xe cộ gào thét phóng vụt qua, mưa to điên cuồng tập kích em, những bọt nước bắn ra từ bánh xe cũng không buông tha em, trái tim truyền đến sự đau đớn nhắc em rằng bản thân vẫn còn tồn tại trên cõi đời này!

Anh phải kết hôn, chắc là anh đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ lắm.

Ngẩng đầu, không thể thấy những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời tối đen, hé miệng, có thể cảm giác những giọt nước ấy rơi vào miệng lạnh như băng.

Em sẽ tặng anh một phần quà cưới, cho dù nó đối với anh nó chẳng là gì, nhưng em sẽ tặng anh tất cả của em!

Bởi vì em yêu anh

Cho đến tận khoảnh khắc trái tim em ngừng đập!

Chẳng phải là yêu cầu cao xa gì, em không hề hy vọng viển vông!

Kể từ đêm mưa ấy đã là một tuần

Em đã bảy ngày rồi không nhìn thấy anh

Kim Đồng Ngọc Nữ, thực xứng đôi, nhìn thấy anh cùng cô ấy trên ti vi, cười vui tràn ngập không khí, vui sướng là tâm tình lúc này của anh đi!

Mà em vẫn như cũ là kẻ không ai cần!

Mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, mỉm cười nhìn anh ôn nhu nắm tay hôn thê xinh đẹp.

"Tổng giám đốc công ty Quỳnh Diên Vương Tuấn Khải cùng hôn thê là Anda tiểu thư sẽ lên máy bay vào ngày 28 tháng 9, để sang Mỹ thành hôn..."

Thật nhanh, không phải sao?

Từ khi anh tuyên bố kế hoạch của anh thành công, mới qua hơn một tháng, anh liền sắp đi trên thảm đỏ, còn em chỉ có thể nhìn anh từ phía xa.

Hờ hững đứng lên, sửa sang lại căn phòng đã lâu không dọn dẹp, hơn một tháng chưa đi làm, hẳn là đã bị sa thải đi!

Buông văn kiện phiên dịch trước bàn máy tính, nhìn thấy mặt trên là địa chỉ rõ ràng. Em chỉ có thể mỉm cười.

Em sẽ tặng anh quà cưới.

Cho dù anh không hề cần !

Ngày thứ tám anh đi, em gọi điện thoại cho anh.

Em nhớ rõ đó là một bầu trời đêm sáng sủa, bầu trời không có sao hóa ra lại tịch mịch đến ngần này.

Chỉ có ánh trăng ở trên trời một chỗ, có hay không nó cũng cần một người làm bạn?

"...... Xin nhắn lại sau tiếng bíp!" Em biết anh không ở nhà, cho nên em mới dám gọi điện thoại cho anh.

"Tiểu Khải ...!" Ngồi trên mặt đất lạnh như băng, nhìn ảnh chụp chung của chúng ta, khi đó anh và em cười hạnh phúc đến nhường nào, hạnh phúc khiến cho em quên thân phận của chính mình, "Thực xin lỗi, tôi biết không nên gọi cho cậu, cho nên, hãy tha thứ cho tôi một lần cuối cùng tùy hứng!"

"Tôi biết cậu không yêu tôi, kỳ thật lúc cậu nói thích tôi, tôi cũng đã giật mình, chỉ là tôi không có năng lực kháng cự niềm hạnh phúc đang đến, tôi đã cho rằng mình có thể ... ha hả, thực buồn cười! !" Cố gắng để không bật khóc, "Kỳ thật cậu cứ một mực cười tôi khờ cười tôi xuẩn đi, cười vì tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ha hả, kỳ thật hết thảy đều đã qua đi, tôi biết. Cậu không yêu tôi, tôi cũng biết, nhưng tôi có thể yêu cầu cậu một lần cuối được không?"

"......"

"Có thể hay không gặp mặt tôi lần cuối, tôi biết cậu muốn sang Mỹ !"

"Tôi muốn tặng cậu một phần quà, chúc mừng hôn lễ của cậu! Trước khi cậu rời đi một ngày, có thể hay không gặp tôi một chút?"

"...... Em biết anh không muốn gặp em, nhưng em sẽ đứng dưới tàng cây kia đợi...... !"

"...... Em chờ anh......"

"Cám ơn ...!"

Cúp điện thoại, vẫn như cũ nhìn điện thoại thật lâu, em không biết liệu anh có đến, càng không biết liệu anh có nghe thấy đoạn thu âm này?

Anh có đến không?

Tiểu Khải?

Có hay không anh có thể để em một lần nữa gọi anh như vậy?

Có hay không anh đối với em có một chút cảm tình,

Cho dù kia không phải tình yêu, cho dù chỉ là sự cảm thông!

Anh sẽ đến chứ?

Đóng cửa phòng, yên tĩnh bao phủ hết thảy!

Em sẽ đứng dưới tán cây chờ anh!

Ngày thứ chín anh đi, em chờ anh dưới tán cây này!

Chờ đợi, thế giới có hay không đã chỉ còn chờ đợi?

Dưới tàng cây chờ đợi, hệt như ngày sinh nhật năm ấy.

Ngày đó em không hy vọng anh sẽ đến, mà anh lại xuất hiện, mở cửa chiếc xe hơi màu lửa đỏ đón em về nhà!

Mà giờ phút này, em chờ mong anh xuất hiện từ con đường quen thuộc kia!

Nhìn dòng xe qua lại, em cuộn mình dưới gốc cây.

Em không dám nhắm mắt lại, sợ anh sẽ không nhìn thấy thân thể gầy nhỏ của em.

Ôm trong ngực là chiếc rương nhỏ đầy ảnh chụp chung của hai ta, em hy vọng lúc nào mình cũng có thể mang theo nụ cười như trong ảnh, em hy vọng những tấm ảnh có thể chứng minh anh vẫn còn yêu em, em hy vọng chúng có thể cho em vận may, em hy vọng anh xuất hiện, bởi vì bên trong này khuôn mặt nào cũng tươi cười!

Nhìn con đường xe cộ dần thưa thớt, nhìn bầu trời không có trăng sao cứ càng lúc càng tối đen.

Em vẫn như cũ chờ dưới gốc cây kia, nhớ lại khoảnh khắc chúng ta ôm nhau thật chặt!

Vẫn như cũ không dám ngủ, vẫn như cũ không dám rời mắt khỏi ngã tư đường anh sẽ xuất hiện.

Ngã tư đường vẫn trống trải, còn có một trái tim vẫn chợt nhảy lên!

Anh sẽ đến, có phải hay không?

Em biết anh sẽ đến!

Em biết!

Có lẽ chỉ có lừa gạt chính mình mới có thể có dũng khí chờ đợi, em biết em đang dùng lời nói dối để lừa gạt chính mình, chính là em vẫn như cũ muốn tin tưởng vào lời nói dối ấy!

Anh sẽ trở về bên em, anh sẽ đưa em về nhà, sau đó, em sẽ đưa cho anh lễ vật, anh sẽ đến!

Em biết!

Ngày thứ mười anh đi, em đứng dưới tán cây ngắm nhìn ánh dương chói lóa!

Anh chưa tới!

Nhìn đồng hồ trên tay, bảy giờ!

Có lẽ buổi tối anh không rảnh, có lẽ buổi sáng anh sẽ đến!

Tiếp tục ngồi dưới tán cây chờ anh, anh sẽ đến mà!

Một vòng ...

Kim giây qua một vòng, anh chưa tới!

Hai vòng, ba vòng ...

Kim phút qua một vòng, anh vẫn như trước chưa có tới!

Bốn, năm vòng ...

Kim đồng hồ qua một vòng, anh vẫn chưa đến!

Anh có đến không?

Anh có đến nhìn em không?

Chẳng lẽ anh ghét nhìn thấy em đến thế?

Kim đồng hồ lại qua một vòng,

Chín giờ, sao anh không trở lại?

Yên lặng đứng lên, nhìn ngã tư đường, hai chân tê dại đã không còn cảm giác !

Đây không phải quan hệ giữa chúng ta sao, một giây kia em cũng tê dại đến nỗi không biết cái gì tên là Đau, nhưng ngay sau đó thứ cảm giác đau ấy lại xuyên thẳng vào tim!

Mười giờ rồi, anh sẽ không đến đây, em biết!

Mờ mịt nhìn không trung, có lẽ anh đã rời xa thành thị có em rồi!

Đột nhiên thấy một chiếc xe hơi thể thao màu lửa đỏ chạy như bay đến trước mặt,

Anh đã đến rồi, anh đã đến rồi,

Em biết anh sẽ đến gặp em,

Em biết!

Em biết em cười thật tươi chạy đến,

Em biết em không hề khóc mà chạy tới thật nhanh,

Anh chạy xe tới trước mặt em,

Anh sắp đứng ở nơi này, sau đó chúng ta lại cùng nhau về nhà!

Không muốn để cho anh phải đợi, em vội lao ra!

Ảnh chụp tung bay, bên trong là nụ cười tươi rói của em và anh.

Xe ngừng, chiếc xe màu đỏ dừng trước mắt em, chỉ là thân thể em cũng bắt đầu bay lượn

Bầu trời màu lam, mây màu trắng, xe hơi màu đỏ ...

Không có anh xuất hiện!

Người bước từ trên xe xuống không phải là anh!

Cho đến tận khi em nhắm mắt,

Anh vẫn như cũ không xuất hiện!

Dưới tàng cây không có em chờ anh,

Em không đợi !

Mỉm cười nhắm mắt lại.

Không đợi,

Không đợi nữa.

Tiểu Khải,

Em vĩnh viễn không đợi được anh,

Bởi vì em là một gốc cây, vĩnh viễn sẽ không rời đi,

Mà anh thì như cơn gió không lúc nào dừng lại!

Cây không chờ được gió,

Nguyên không chờ được Khải.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thisuki