2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nguyên từ phòng ghi âm đi ra, bên ngoài đang phát bài hát của Vương Tuấn Khải《 Dấu Vết 》: Tôi nhìn dấu vết trên lòng bàn tay / là tôi xóa bỏ mối quan hệ với em trong trú nhớ / sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của em / sợ hãi khi thấy nụ cười của em / dấu vết trên lòng bàn tay chậm rãi mờ đi / em cũng đã xa tôi......

Vương Nguyên thừa nhận cậu là một kẻ yếu đuối.

Cậu sợ hãi rất nhiều thứ.

Sợ hãi chia ly, sợ hãi bị thương, sợ hãi đau đớn.

Cho dù cậu đã đã trải qua vô số lần chia ly, vô số lần bị thương, vô số lần đau đớn.

Ở máy bán hàng tự động mua một ly hồng trà, Vương Nguyên ngồi trên ghế dài, cảm giác lòng nặng trĩu.

"Vương Nguyên ——"

Là Lưu Chí Hoành gọi cậu, trải qua mấy năm trưởng thành, cậu ta vẫn không thoát khỏi hai chữ "Nhị văn" cậu trai trẻ, mặt mày tươi sáng tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân.

"Cậu hết bệnh rồi à?" Lưu Chí Hoành ngồi xuống bên cạnh cậu.

Vương Nguyên cười nói: "Không có gì, chỉ cảm nhẹ một chút, lười biếng nên giả bộ xin nghỉ"

"Buổi tối mở tiệc không?" Lưu Chí Hoành vừa luyện xong vũ đạo vừa mệt lại đói

"A...... Được!" Vương Nguyên mới vừa đáp, liền thấy Vương Tuấn Khải từ phòng luyện vũ đạo đi ra, bởi vì vận động mạnh, tóc dêdu ướt đẫm mồ hôi, dính lại với nhau, lông mày rậm cũng phủ một tầng mồ hôi, làm đôi mắt anh có vẻ càng thêm thâm thúy.
Vương Tuấn Khải đứng lại, không đi tiếl, cũng không nói gì.

"Vương Tuấn Khải, lát nữa mở tiệc anh có đi không?" Lưu Chí Hoành vô tâm vô phế mở miệng hỏi, "Luyện vũ đạo tiêu hao nhiều thể lực a a a a, không ăn nhiều một chút sao bổ sung thể lực!"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Được."

Vương Nguyên không dám nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải, cậu sợ nhìn thấy ánh mắt anh khiến cậu thêm tuyệt vọng, cậu sợ ánh mắt kia có một tia chán ghét cùng phản cảm, sẽ làm phòng tuyến cuối cùng cậu sụp đổ mất.

Không khí bởi vì hai người đều trầm mặc mà có chút nặng nề, không còn tâm trò chơi, ăn no rồi tám chuyện một chút sau đó từng người rời đi.

Vương Vguyên cảm giác được phía sau có người đến gần, tiếng quần áo ma xát cùng hơi thở, vô cùng quen thuộc.

Trước khi người kia mở lên tiếng, Vương Nguyên quay đâu lại: "Lão Vương! Ha ha ha ha ha ha lại không mang dù sao!"

Vương Nguyên cười đến thực tự nhiên, nhưng tay để trong túi quần đã chảy đầy mồ hôi, cậu ở trong lòng thét lên không cần a không cần a, đừng ở chỗ này đem cậu đẩy xuống vực sâu, đừng tàn nhẫn như vậy.

Vương Tuấn Khải cau mày cầm lấy dì từ tay cậu , bất đắc dĩ nói: "Chịu không nổi em."

Cảm giác kim đâm đến đau đớn đột nhiên biến mất.

Trời mưa ngày càng lớn.

Chỗ ở của hai người cách công ty xa, tới nhà Vương Nguyên, trong màn đem mông lung Vương Nguyên cười ôn hòa: "Anh cầm dì theo đi, em lên nhà, gặp lại sau."

"Ân, ngày mai gặp." Vương Tuấn Khải đáp, cầm ô chậm rãi biến mất ở trong màn mưa.

Vương Nguyên dùng chìa khóa mở cửa, không bật đèn, dựa vách tường vô lực ngồi xuống.

Vùi đầu vào khuỷu tay, cậu không cách nào hiểu được câu nói kia "Chịu không nổi em" là ý gì, chỉ cảm thấy ngực nóng lên, làm cậu như nghẹn ở hầu.

Cõ lẽ cậu không thể yêu cầu cái gì thêm nữa.

Chỉ có thể đêm đến một mình, xé mở miệng vết thương, nhìn xem vết thương rốt cuộc sâu bao nhiêu, lại chậm rãi khâu lại, một đêm nào đó lại âm thầm xé rách.

Quay lại bốn hôm trước.

Tất cả mọi việc đều làm giống như mọi khi, đêm đó lại lệch khỏi quỹ đạo, hướng đến cục diện tồi tệ nhất.

Buổi tối hôm đó bọn họ quay một gameshow mới tới khuya, trước khi về nghỉ ngơi Vương Tuấn Khải dựa vào ghế sofa ngủ trong chốc lát, khi Vương Nguyên trở lại anh đã ngủ thật an ổn, không có chút phòng bị.

Ánh đèn chiếu xuống nhìn anh nhu hòa đến mê người, môi mỏng hơi hé, bởi vì quá mệt mỏi nên không có bị đánh thức.

Vương Nguyên nhìn đến xuất thần, thần sai quỷ khiến thế nào lại cúi người xuống, có thể nghe rõ tiếng tim đâkp của bản thân, máu trong người gia tốc lưu động, gần sát, lại gần sát, chỉ thiếu một chút khoảng cách.

Quanh hơi thở đều là hương vị của anh.

Ôn nhu lại lưu luyến, cực kỳ giống cảm giác đã vô số lần mơ thấy.

Nhưng mà —— hết thảy đều tan biến, cậu bỗng dưng phản ứng lại bản thân đang làm cái gì, sống lưng nhanh chóng toát mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng lộn xộn: "Em...... Em nhìn xem anh đã tỉnh chưa."

Không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Cậu chỉ cảm thấy tất cả đều xong rồi, bất luận cái gì ảo tưởng đều chỉ có thể trở thành ảo tưởng.

Sẽ bị chán ghét, bị khinh thường, bị anh kinh ngạc hỏi: "Em là Gay?", Bị ánh mắt nghi ngờ cùng đánh giá.

Sẽ bị đẩy mạnh xuống vực sâu không đáy.

Cùng bóng tối làm bạn.

Ấm áp duy nhất đều bị cướp đoạt.

Vì thế cậu hốt hoảng chạy trốn, xon nghỉ bệnh ở trong nhà, cố chấp cắt hết mọi thiết bị liên lạc, sợ hãi nhìn thấy một câu nói sắc bén, sợ hãi nghe được tin tức mình không muốn nghe nhất.

Cậu như là một con ốc sên, dùng râu thật cẩn thận nhìn trộm thế giới phức tạp, cảm thấy một tia nguy hiểm liền sẽ lùi vào cái vỏ của mình, cho dù lớp vỏ kia cũng không vững chắc, nhưng nó có thể khiến cho cậu an tâm.

Tựa như người chết đuối, bắt lấy một cọng rơm liền gắt gao không buông. Lại quên chính mình vẫn đang chìm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro