3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến.

Mùa thu khiến con người ta trở nên lười biếng cùng mệt mỏi.

Tháng chín, TFBOYS đang luyện tập để chuẩn bị phát hành ca khúc mới. Thiên Tỉ từ Bắc Kinh bay đến Trùng Khánh luyện tập, tập vài lần cùng không có vấn đề gì. Vương Nguyên từ trước đến nay đều bị gọi là "Tập thể dục theo nhạc" vũ đạo mấy năm nay đã tiến bộ hơn nhiều nhưng vẫn không đuổi kịp hai người kia. Cuối cùng thầy dậy vũ đạo bất đắc dĩ nói: "Đại Nguyên, em tự mình luyện tập tốt một chút đi."

Thiên Tỉ làm mẫu vài động tác cho Vương Nguyên: "Như vậy, như vậy, động tác này cậu không dùng đủ lực, có vẻ quá yếu."

"Tớ dùng hết sức rồi a!" Vương Nguyên làm theo nói, "Đúng không?"

"Xoay người đá chân là làm cùng lúc a!" Thiên Tỉ nói, "Cậu xoay người rồi đá chân, quen rồi sau đó cùng làm một lúc."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống sàn dựa lưng vào tấm kiếng nghỉ ngơi: "Vương Nguyên em ấy tứ chi không phối hợp. Đây là bệnh trị không hết!"

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ với vẻ mặt "Tớ đã tận lực": "Tiểu Thiên Thiên tớ không làm nổi nữa......"

Thiên Tỉ dạy vài lần không có kết quả lúc sau từ bỏ: "Quả nhiên vẫn là ở nhà dạy em trai tương đối dễ dàng a. Vương Tuấn Khải tới anh!"

Vương Tuấn Khải đặt chai nước xuống, đi qua chỗ Vương Nguyên, thực tự nhiên kéo tay cậu: "Làm theo anh, một, hai, ba, bốn......"

Lưng dán vào lồng ngực ấm áp của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên thoáng thất thần, bên tai là tiếng Vương Tuấn Khải thở dài: "Em quả nhiên tứ chi không phối hợp."

"Em là không chuẩn bị tốt!" Vương Nguyên giải thích, "Lại một lần nữa!"

"Có một trăm lần cũng không được a......" Vương Tuấn Jhải lặp lại động tác vừa rồi, "Không đúng, không đúng, eo của em không dùng lực."

"Em có dùng sức a!" Vương Nguyên nói, "Em cảm thấy em làm thực tiêu chuẩn a."

"Tiêu chuẩn cái gì!" Vương Tuấn Khải đứng trước gương nhảy một lần, "Tới em."

Vương Nguyên nhảy lại một lần. Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải cười ngã trên mặt đất.

"Hai người không cần như vậy a......"

Luyện cả buổi chiều Vương Nguyên đều cảm thấy toàn thân rã rời, toàn thân đều đau. Cậu ngồi trên ghế trong phòng tập phát một cái Weibo: "Người đều như bị cắt thành hai đoạn, bây giờ cũng không thể không nói tôi là tập thể dục theo nhạc."

Vài phút sau Vương Tuấn Khải đã bình luận: Đến Thiên Tỉ cũng không cứu được em [ mỉm cười ].

Vương Nguyên cất di động, Vương Tuấn Khải lại chơi trò chơi, vẻ mặt chuyên chú, cậu không giống trước kia dán tới cùng xem.

Sợ khoảng cách thân cận quá liền gắt gao hấp dẫn, tách ra một centimet lại sẽ đau đến hít thở không thông.

Cậu lại không phải thần, vô pháp khống chế tình cảm của mình, vô pháp khống chế hô hấp của mình.

Tầm mắt cậu vẫn luôn đuổi theo Vương Tuấn Khải, vậy tầm mắt Vương Tuấn Khải ở đâu, là đang nhìn ai?

Vì muốn đưa Thiên Tỉ đón gió tẩy trần, ba người mua một đống bia cùng đồ ăn vặt, kéo búa bao quyết định đến nhà Vương Nguyên. Thật lâu không có tụ tập ở bên nhau liền vui sướng uống bia, ba người tâm sự, ngồi ở trên thảm ngoài phòng khách, cùng nhau vui đùa, nói về tương lai.

Thiên Tỉ ở Bắc Kinh cùng người hợp tác rồi mở phòng dạy vũ đạo, mỗi ngày đều có một em gái đến báo danh.

Vương Nguyên cười cậu sao không nhanh đi rìm người yêu, Thiên Tỉ lắc đầu thở dài: "Tớ còn muốn chăm sóc em trai. Còn hai người thì sao, công ty có thêm nhiều nữ thực tập sinh như thế, không vừa mắt ai à? Mấy ngày hôm trước không phải còn có tin tức 'Nữ minh tinh XX ở dưới lầu nhà Vương Tuấn Khải đợi một đêm' sao?"

Vương Tuấn Khải cười lắc đầu: "Đừng nói lung tung."

"Vương Đại Nguyên," Thiên Tỉ bày ra vẻ mặt nhiều chuyện, "Trịnh Tử Kỳ kia...... Cậu thật không có gì ý tứ?"

Vương Nguyên xấu hổ lắc đầu cười nói: "Em ấy mới bao lớn a......"

Ba người uống rất nhiều, ngã trái ngã phải nằm trên sàn nhà, Vương Nguyên tửu lượng không tốt, uống bia cũng dễ dàng say, mơ mơ màng màng nói cái gì, ai cũng nghe không rõ ràng lắm.

Thiên Tỉ xoay người, cảm giác chân bị vương thứ gì, ngồi dậy, mới phát hiện dưới sô pha có một cái rương.

"Đây là cái gì a?" Thiên Tỉ hỏi.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên không có ý tốt cười nói: "Không phải là phim A chứ."

Vương Nguyên bị hai người bọn họ lôi dậy, thêm uống đến say chuếnh choáng, la hét: "Cái gì a...... Ai xem loại phim đó."

Vương Tuấn Khải đem rương kia kéo ra: "Còn không thừa nhận? Nhìn không ra Vương Đại Nguyên......"

"Đừng xem của em......" Vương Nguyên giống như phản ứng lại bọn họ đang nói cái gì, vội vàng giãy giụa ngồi dậy, túm chặt Thiên Tỉ đang muốn mở ra, "Đừng......"

Thiên Tỉ một tay khác đã mở nắp rương lên rồi.

Bên trong là vô số CD, poster, móc khóa, sticker, vòng tay, nếu chỉ vậy có lẽ chẳng có gì lạ, nhưng mấy thứ này toàn bộ đều là của một người.

"Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải" "Vương Tuấn Khải"......

Kia là EP mới nhất《 Dấu Vết 》đặt ở trên cùng, là bản phát hành có giới hạn, tất cả chỉ có 1000 bản, bọn họ đều không có. Nói cách khác, muốn có EP này, nhất định phải giống fans ngồi chờ trước máy tính đúng 0h tranh giành để mua.

Vương Nguyên cảm giác thân thể của mình cứng đờ, đang ở chậm rãi rạn nứt.

Thiên Tỉ nhìn đồ vật "Tiêu chuẩn fan não tàn" đầy ở bên trong, cười nói: "Đại Nguyên Nhi thì ra cậu là fan của Vương Tuấn Khải a."

Vương Nguyên cảm thấy hai mắt của mình thoáng chốc liền nóng lên, nói năng lộn xộn: "Không...... Không phải, đây là một người bạn của tớ gửi ở đây"

"Bạn nào?" Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi, Vương Nguyên có thể cảm giác được anh đang nhìn chằm chằm cậu.

"Anh không quen đâu......"

"Em nhìn anh này." Vương Tuấn Khải ngữ khí thực lạnh lùng, thậm chí bén nhọn, Vương Nguyên không biết chính mình vì cái gì không động đậy nổi, cậu cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lên đỉnh đầu, tay nắm chặt đến phát lạnh, móng tay cắm vào da thịt mềm mại ở lòng bàn tay, lại không cảm giác được một tia đau đớn.

"Nhìn anh!" Vương Tuấn Khải túm tóc cậu khiến cậu phải ngẩng đầu.

Vương Nguyên trong mắt đọng một tầng hơi nước.

"Em, em không biết......"

Thiên Tỉ kéo tay Vương Tuấn Khải: "Anh đừng như vậy! Chỉ là bạn của Vương Nguyên để đây, đừng tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này."

Vương Tuấn Khải lại không chịu bỏ qua, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Vương Nguyên: "Là ai, em không nói sao biết anh không quen."

Thiên Tỉ lôi Vương Tuấn Khải ra cửa: "Quá muộn rồi, bọn tớ đi về trước."

Vương Tuấn Khải đẩy tay Thiên Tỉ ra, vẫn kiên quyết: "Vương Nguyên, em nói đi."

"Vương Tuấn Khải, chúng ta đi trước đi, Vương Nguyên uống say, để cậu ấy nghỉ ngơi." Thiên Tỉ một bên ý bảo Vương Nguyên trở về phòng đi, một bên lôi kéo Vương Tuấn Khải, "Mau về nhà đi, ngày mai còn phải luyện tập nữa."

Vương Tuấn Khải bị Thiên Tỉ kéo ra cửa.

Phía sau Vương Nguyên nhỏ giọng cơ hồ biến mất ở trong không khí: "Em yêu anh a, anh vừa lòng chưa."

Em nguyện dâng hiến toàn bộ, thậm chí trở thành nô lệ.

Trên thế giới ngoại trừ anh ra, vạn vật đều không tồn tại.

Chỉ cần anh ở bên em, đau khổ đều biến mất.

Anh là cả vũ trụ của em.

Có anh, em yêu, em không hề hy vọng có được thánh nhân thức tỉnh.

Không có khả năng lại làm ra vẻ, cũng không có khả năng lấy lại lý trí.

Em yêu anh.

—— Mạc Lạc Á 《 Thân Mật 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro