Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Ninh không phải là diễn viên được đào tạo chính quy. Để rèn luyện kỹ năng diễn xuất, Khương Lam mời cựu viện trưởng Trần Trình của học viện diễn viên về dạy cô diễn.

Trần lão gia tử thấy Giản Ninh xuất thân từ cuộc thi tuyển chọn, ông cho rằng cô không có năng lực gì, mời ông rất có thể chỉ để lấy danh tiếng, về sau đi ra ngoài chỉ cần giới thiệu "Tôi là học trò của Trình viện trưởng" thì cũng có chút mặt mũi, nhưng kỹ thuật diễn lại chẳng ra gì.

Nhưng mà Khương Lam xưa nay nổi danh là người đại diện kim bài lại tự mình tới cửa nhờ vả, ông cũng ôm một tia hi vọng rằng người này cũng có chút thiên phu. Nếu đúng thì cũng thật hời, vậy nênTrần lão gia tử mới không thẳng thừng cự tuyệt.

Con mắt nhìn người của Khương Lam có bao nhiêu độc đáo?

Tính đến nay cô đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm làm người đại diện, số lượng diễn viên dưới tay không quá mười người, nhưng những người mà cô nhìn trúng cuối cùng không ai không trở thành ảnh đế hoặc ảnh hậu.

Căn cứ vào điểm này, Trần lão gia tử mới cùng Khương Lam thương lượng "Em đem cô bé tới đây cho tôi nhìn, sau đó hãy bàn tiếp"

Khương Lam tự tin tràn đầy lái xe đưa Giản Ninh tới nhà gặp Trần lão gia tử.

Ông ngồi ở sô pha, sống lưng thẳng tắp, tinh thần hăng hái không giống người đã 70 tuổi hơn. Ông chưng ra biểu tình nghiêm túc quan sát Giản Ninh, tựa như một vị giám khảo đang chấm điểm.

Giản Ninh tuy trong lòng cực kỳ khẩn trương, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện rất tự nhiên. Cô biết các vị thầy giáo thế hệ trước đều đặc biệt chú trọng đến khí chất, cho nên cô cũng dựng thẳng sống lưng, đôi tay nắm hờ lại đặt trước người, bày ra dáng vẻ thư thái mà khiêm tốn chờ đợi thử thách.

Trần lão phu nhân xuất thân là nhiếp ảnh gia, tóc bạc phết ngồi bên cạnh, giương ánh mắt hiền từ lên nhìn Giản Ninh, càng nhìn càng thích, liền quay sang cười cùng Khương Lam

"Thật là một cô nương xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người lại cân xứng, đặc biệt là khóe mắt cùng đuôi lông mày trông rất dịu dàng hiếu thảo. Đường nét rất độc đáo, không giống với những nữ diễn viên khác bây giờ, cả người đều qua chỉnh sửa."

Khương Lam ngồi trên ghế đơn, nghe thấy nhận xét của Trần lão phu nhân, càng thêm tự tin, chuyển ánh mắt lên người Trần lão gia tử.

Vẻ mặt Trần Trình vẫn nghiêm túc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vợ mình. Ông hỏi Giản Ninh " Đã từng luyện qua "mặt trời mọc" sao?"

*mặt trời mọc: Tác phẩm Ngày mai của Lỗ Tấn. Ở đây nói đến vở kịch được chuyển thể từ tác phẩm này.

Giản Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu, "Đã từng tập luyện qua."

Trần lão gia tử "Ừ" một tiếng, "Diễn một đoạn vai cố bát nãi nãi."

Cố bát nãi nãi là một bà lão luôn cố làm ra vẻ, cùng Giản Ninh hoàn toàn không giống.

Trần lão phu nhân trong lòng thay Giản Ninh vuốt mồ hôi.

Khương Lam cũng nhìn về phía Giản Ninh, chờ nàng biểu diễn.

Giản Ninh đứng tại chỗ, rũ mắt cố gắng nhớ lại đặc điểm của nhân vật cố bát nãi nãi này, cuối cùng chọn đoạn ở phòng khiêu vũ cùng nữ chính Trần Bạch Lộ.

Cô tự nhẩm câu "Bắt đầu", rồi bày ra dáng vẻ yêu kiều, phóng túng tươi cười, ngồi xuống đối diện Trần lão gia tử, ánh mắt nhìn thẳng vào ông, coi ông là nữ chính Trần Bạch Lộ , mặt mày hớn hở mà chia sẻ kinh nghiệm tán tỉnh đàn ông.

Diễn xong một đoạn, cô lưu loát kết thúc, thần thái lập tức khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, hài lòng chờ mong nhìn Trần lão gia tử, đợi hắn đánh giá chính mình.

Khương Lam quay đầu, chỉ thấy ánh mắt tán thưởng của Trần lão phu nhân càng lúc càng đậm, mà Trần lão gia tử lại giống như đang suy nghĩ cái gì, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Một lát lâu sau, Trần lão gia tử mới tinh tế nói "Cũng có một chút thiên phú, nhưng khả năng diễn lại không thành thục."

Giản Ninh lo lắng tự cào ngón tay mấy cái, cô sợ Trần lão gia tử không chịu thu nhận mình làm học trò.

Trần Trình nhìn thấy động tác trên tay của Giản Ninh, cười cười, quay đầu nói với Khương Lam

"Xem ra con mắt nhìn người của em vẫn còn rất chuẩn xác."

Khóe miệng Khương Lam cong lên, biết chuyện bái sư này xem ra là đã thành công.

Giản Ninh cũng thực quý trọng cơ hội cùng Trần lão gia tử học tập diễn xuất. Nhìn thấy cô có thiên phú lại nỗ lực, Trần lão gia tử cũng ra sức dạy dỗ.

Khóa học kết thúc, Trần lão gia tử dặn dò Giản Ninh "Ninh Ninh, nhớ kỹ. Mặc kệ về sau có nổi tiếng bao nhiêu, đều phải nhớ rằng em là diễn viên, chứ không phải minh tinh."

Giản Ninh đem những lời này nhớ kỹ, nhiệt huyết chờ đợi một kịch bản tốt.

Chờ một đoạn chính là đến cũng nửa năm, Giản Ninh một bộ phim cũng chưa đóng.

Không có lịch trình, Khương Lam dựa theo quy định công ty mà phát tiền lương cho cô như một nhân viên bình thường, một tháng 5000.

Nếu sinh hoạt tiêu chuẩn như những nữ diễn viên khác, thì với mức tiền lương như vậy thì khẳng định là không đủ. Cũng may Giản Ninh ở tại phòng mà Khương Lam an bày cùng những người khác, nên không cần đóng tiền nhà, tiết kiệm được một nửa tiền sinh hoạt. Hơn nữa cô cũng chưa thực sự sống trong cái vòng này, thói quen vẫn còn duy trì như khi còn đi học. Vì vậy, không chỉ đủ sinh hoạt phí, mà thậm chí cô còn có thể tích cóp được một chút.

Khương Lam an bài 1 chung cư 3 phòng ngủ cách trung tâm thành phố nửa giờ đi xe, chất lượng bình thường. Ở cùng với cô còn hai người khác, đều ký hợp đồng nữ diễn viên như Giản Ninh.

Một người tên là Trương Dư Thiến, năm gần 30, năm hai mươi tuổi thì ra mắt công chúng, rất ít ở phòng. Một khác tên là Lâm Vân, còn đi học ở học viện hài kịch, là sinh viên năm 3 khoa biểu diễn chuyên nghiệp, bình thường đều ở trong kí túc xá của trường.

Giản Ninh mới dọn đến chung cư, thường xuyên nhìn thấy bóng dáng một người xa lạ trong phòng. Một lần ngẫu nhiên đề cập đến, Dương Hi lo rằng ban đêm cô sẽ cảm thấy sợ hãi, nên mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô trước khi ngủ, cùng cô nói chuyện bát quái. Cứ như vậy, hai người liền trở thành thành bạn bè tốt.

Dương Hi là trợ lý của Khương Lam, lớn hơn Giản Ninh hai tuổi. Cô ấy cắt tóc ngắn, tướng mạo cũng bình thường, nhưng trên mặt luôn tươi cười tự tin, làm cho người khác cảm giác đặc biệt có tinh thần. Thời điểm Giản Ninh nhàn rỗi, cô thường đến công ty, giúp Dương Hi làm một ít việc.

Giữa tháng 8 ở thành phố A, mặt trời nắng chói chang.

Quạt thổi vù vù trong văn phòng, Dương Hi đang sửa chữa một số hợp đồng cho Khương Lam, Giản Ninh cũng đến giúp Dương Hi sửa sang lại những lịch trình đã an bày sẵn. Bận rộn một lúc lâu, Dương Hi lôi kéo Giản Ninh đến phòng trà nghỉ ngơi một chút.

Dương Hi một bên pha cà phê, một bên suy nghĩ việc sửa chữa hợp đồng, Trương Dư Thiến gần đây nổi lên, vì vậy phải tăng thù lao đóng phim ghi trong hợp đồng. Cô nhìn thoáng qua bên cạnh, Giản Ninh vẻ mặt bình tĩnh thanh tịnh mà pha trà, tựa như tiên nữ không vương bụi trần, dường như tách biệt với sinh hoạt của người phàm.

Dương Hi nhíu mày hỏi "Ninh Ninh, cậu hình như một chút đều không nóng nảy nha? Nhìn Trương Dư Thiến xem, lớn lên không đẹp bằng cậu, kỹ thuật diễn cũng không bằng, nhưng tài nguyên loại nào cô ấy cũng nhận! Nổi tiếng dựa vào số lượng lên hình, ở người xem cảm thấy quen mặt. Hiện tại cũng bắt đầu nổi, còn được làm người đại diện của mấy thương hiệu. Cậu nhìn nhìn lại cậu......"

Cô nói một nửa, đột nhiên ý thức được nếu tiếp tục, khả năng sẽ làm Giản Ninh đau lòng, vì thế im lặng liếc Giản Ninh một cái, tiếp tục khuấy ly cà phê trong tay.

Giản Ninh hiểu vì sao đột nhiên Dương Hi chỉ nói một nửa, cô cong cong môi, lắc đầu, ý bảo mình không sao. Cô dựa vào tường, chậm rãi giải thích "Tớ không phải không nóng nảy, nhưng ta cảm thấy Lam tỷ chắc chắn sẽ có tính toán của mình. Lúc trước tham gia tuyển chọn bị lọai, chị ấy còn tìm đến quê tớ thuyết phục tớ ký hợp đồng, sau đó lại phí tâm tư mời thầy Trần dạy dỗ, tớ tin chị ấy đối tớ kỳ vọng lớn nên mới cẩn thận như vậy."

Nhắc tới Khương Lam, ánh mắt Dương Hi lung lay một chút, nhưng trên mặt vẫn có chút mơ hồ. Cô đặt ly cà phê xuống bàn, khoanh tay trước ngực, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ

"Lam tỷ là rất lợi hại, nhưng hiện tại thời thế thay đổi, chị ấy cũng không còn như trước. Lần trước đến công ty điện ảnh bàn chuyện hợp tác, đạo diễn trực tiếp hỏi "tôi dùng diễn viên các người, vậy các người có thể đầu tư tài nguyên cho chúng tôi không? " Lòng tớ bùng nổ, chúng ta chỉ có thể cung cấp diễn viên. Nhưng mà không nghĩ tới, Lam tỷ thế nhưng thật sự trả lời "chúng tôi có thể cung cấp diễn viên tốt". Vị kia liền lắc đầu cười. Hiện tại điện ảnh đều là cuộc đua của......"

Dương Hi còn đang thao thao bất tuyệt không ngừng, Giản Ninh ôm ly sứ, nhìn người đang đến trước cửa, lập tức ngừng thở, thọc thọc Dương Hi.

Dương Hi đẩy ra tay cô ra, quay đầu hỏi "Cậu thọc tớ làm gì?"

Cô thấy biểu tình của Giản Ninh không thích hợp lắm, liền nương ánh mắt theo Giản Ninh mà nhìn ......

Cả người cứng đờ. Tiếp theo, xấu hổ mà cúi đầu, "Lam...... Lam tỷ."

Khương Lam sắc mặt lạnh cực điểm, đạp lên giày cao gót lộc cộc từng bước đến trước mặt Dương Hi

"Nhiều diễn viên khi còn trẻ nhận diễn lung tung, khiến sau này dù nỗ lực bao nhiêu cũng không thể thay đổi hình tượng? Có một số ít may mắn, đến tuổi trung niên khi diễn một bộ phim điện ảnh tốt, mới thay đổi được cái nhìn của đại chúng. Nhưng số lượng diễn viên may mắn được mấy người? Mà quan trọng là phải nhận được một bộ điện ảnh tốt mới được. Trước kia diễn đều là phim dở, dựa vào cái gì mà đạo diễn tốt lại dùng cô? Dựa vào quy tắc ngầm sao?"

Đầu Dương Hi càng thấp, "Lam tỷ, thực xin lỗi."

Khương Lam nhìn Dương Hi một chút, lùi xa hai bước, đưa lưng về phía các cô "Thời đại thay đổi, thời cơ tôi tiến quân vào thị trường nội địa cũng xác thật là chậm, nhưng là......"

Cô quay đầu, nhìn Giản Ninh, ngữ khí hòa hoãn đôi chút

"Giản Ninh, cô là mấu chốt để tôi Đông Sơn tái khởi. Nếu chỉ là vì kiếm tiền, tôi có thể không ngừng chọn thêm người, không ngừng nhận tài nguyên là được, Trương Dư Thiến cùng Lâm Vân chính là vì công ty hoạt động mới được chọn. Mà cô cùng bọn họ không giống nhau, cô có có tiềm năng trở thành ảnh hậu. Cho nên cô phải đợi, chờ một kịch bản tốt."

Giản Ninh gật gật đầu, khiêm tốn tiếp thu dạy dỗ.

Khương Lam lại nhìn về phía Dương Hi, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép mà thở dài, "Muốn trở thành người đại diện số một, tạo ra những minh tinh sáng nhất. đừng chỉ nhìn số liệu trước mắt, mà ánh mắt phải suy xét lâu dài."

Dương Hi ý thức được ánh mắt thiển cận của mình, có chút chột dạ, gật đầu như giã tỏi.

Khương Lam thấy cô nơm nớp lo sợ, cho cô cái dưới bậc thang để bước xuống "Pha ly cà phê mang đến văn phòng cho tôi."

Dương Hi như được đai xá "Yes, Madam."

Giản Ninh thấy cô như sống lại trong nháy mắt, nhịn không được mà bật cười.

Khương Lam lắc lắc đầu, cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười.

***
Buổi tối trước khi đi ngủ, Giản Ninh nằm ở trên giường lướt Weibo.

Kênh giải trí Tân lãng mới vừa phát ra một tin tức cực sốc, đạo diễn nổi tiếng Trình Lỗi bệnh tim tái phát, vừa qua đời, hưởng thọ XX tuổi.

Văn tự phía dưới chia làm chín phần, ở giữa là hình đạo diễn Trình Lỗi nâng cao cúp thưởng ở lễ trao giải, chung quanh tám phần còn lại là các tác phẩm điện ảnh sân khấu của ông.

Giản Ninh nhìn những tác phẩm đó mà xúc động thay cho nền điện ảnh nước nhà, ở ô bình luận châm cây nến bày tỏ sự tiếc thương.

Lát sau, Dương Hi gọi điện thoại đến. Cửa phòng đóng chặt, Giản Ninh mở loa ngoài, tiếp tục lướt Weibo

"Alo, chuyên gì thế?"

Âm thanh kích động của Dương Hi ở đầu kia truyền đến "Ninh Ninh! Cậu xem tin tức mới nhất của giải trí Tân Lãng chưa?"

Giản Ninh nhẹ nhàng thở dài, "Xem rồi, đạo diến Trình Lỗi qua đời. Thật đáng tiếc, tớ còn đang mong chờ ông ấy quay bộ "Chuyện cũ ở dân quốc chuyện cũ". Nguyên tác "Chuyện cũ ở dân quốc" lúc ta còn đi học......"
"Khoan đã"

Dương Hi đột nhiên đánh gãy lời Giản Ninh nói, "Hình như cậu chú ý sai trọng điểm rồi?"

Giản Ninh nghi hoặc hỏi "Vậy trọng điểm là gì cơ?"

Dương Hi hỏi lại "Cậu đã quên rằng đạo diễn Trình Lỗi là chồng trước của Lam tỷ sao?"

Giản Ninh đột nhiên nhớ tới "Đúng nha! Thời trung học tớ cũng có theo dõi bát quái tình trường của đạo diễn Trình! Nhưng mà trước nay tớ không nghe Lam tỷ nhắc đếnđạo diễn Trình Lỗi, thiếu chút nữa đã quên mất hai người có quan hệ."

Cô ngồi dậy, lo lắng hỏi "Bây giờ có khi Lam tỷ đang rất khổ sở."

"Cậu muốn xem thử Lam tỷ đối với chồng cũ còn cảm tình hay không sao? Lúc tớ vừa đến công ty, ngốc nghếch hỏi quan hệ Lam tỷ với đạo diễn Trình Lỗi, liền bị chị cảnh cáo một lần. Sau đó tớ không dám nhắc đến tên Trình Lỗi trước mặt chị ấy nữa, cho nên cũng không biết Lam tỷ đối với chồng trước rốt cuộc là như thế nào......"

Giản Ninh "Hy vọng việc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới Lam tỷ..."

Dương Hi "Ừ" một tiếng, "Tóm lại là sau này đến công ty chúng ta nên chú ý đến Lam tỷ một chút."

Hôm sau, Giản Ninh cùng Dương Hi cẩn thận chờ đợi, nhưng Khương Lam không đến công ty.

Giản Ninh ở công ty lướt Weibo, nhìn thấy tin tức tin tức về lễ tang của đạo diễn Trình Lỗi , mai táng vào ngày 14 tháng 8.

Buổi tối, Giản Ninh đang ở nhà tập yoga thì điện thoại reo. Là Khương Lam gọi đến.

Nhận được điện thoại của Khương Lam vào lúc này, cô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc

"Alo, Lam tỷ?"

Giọng nói của Khương Lam rất bình bình tĩnh, "Ngày mai 6 giờ đến trước cửa công ty, cùng ta cùng đi tiễn Trình Lỗi."

Giản Ninh vẫn như thường lệ ngoan ngoãn đáp ứng "Được".

Tắt điện thoại, Giản Ninh mới bắt đầu cảm thấy buồn bực. Cô không quen biết đạo diễn Trình Lỗi, vì sao lại muốn cô đi đưa ông ấy đoạn đường cuối cùng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro