Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày 14, thời tiết thành phố A đột ngột thay đổi. Mấy hôm trước vẫn còn nắng chói chang, hôm nay lại trở nên âm u, như muốn mưa xuống, dưới tình huống âm dương sắp chia cách này, càng nhuộm thêm một vệt tối tăm.

Giản Ninh đúng 6 giờ liền đến công ty.

Nhưng thời điểm cô đến công ty, đã thấy Khương Lam có mặt ở đấy rồi.

Khương Lam một thân tây trang màu đen, lộ rõ vẻ linh hoạt giỏi giang. Giản Ninh tiến lại gần, phát hiện chị ta trang điểm, nhưng vẫn không thể che dấu được quầng thâm dưới mắt, có lẽ là một đêm không ngủ.

Khương Lam đưa cho Giản Ninh một cái túi giấy, "Thay bộ váy đen này đi"

Giản Ninh đưa tay nhận, nhìn đến tên nhãn hiệu, biết đây là của nhãn hiệu nổi tiếng.

Thay đồ xong, Khương Lam nhìn Giản Ninh qua gương, vừa lòng gật gật đầu, nhẹ nhàng cong khóe miệng,

"Được, chúng ta đi thôi."

Ngoài cửa nhà tang lễ, nhân viên dùng dải phân cách dựng lên chia cách thành hai khu. Phía bên ngoài là của cánh truyền thông phóng viên, bên trong còn lại là dành cho người quen của Trình Lỗi lúc còn sống.

Giản Ninh có một mái tóc đen bóng, lại mặc một chiếc váy màu đen dài đến mắt cá chân, mang thêm đôi giày cao gót màu đen, nhìn có vẻ duyên dáng yêu kiều.

Nhìn từ xa, trông như một bức tranh thuỷ mặc phác hoạ một bóng hình màu đen xinh đẹp.

Cô xếp hàng ngay phía sau Khương Lam, xung quanh có người rất nhiều người, nhưng rất trật tự. Đám người chậm rãi di động, đến trước cửa lễ đường thì dừng lại......

Phía trước chỗ cô, tất cả đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong giới showbiz. Nhưng cô liếc mắt một cái liền chú ý đến phía bên phải lễ đường phía trước, một thanh niên trên người là đồ tang màu đen, khuôn mặt anh ta tuấn tú, cao lớn đĩnh đạt, so ra còn nổi bật hơn hẳn đám minh tinh có mặt ở đây.

Giản Ninh nhìn anh ta, không biết tại sao lại liên tưởng đến một dòng sông băng lạnh giá.

Nhiều năm qua phải sống lạnh lùngnhư thế nào, thì mới có thể tạo cho anh ta vẻ thần bí hấp dẫn như vậy?

Giản Ninh căn cứ vào trang phục cũng như vị trí đang đứng, khẳng định anh ta chính là con trai của Trình đạo diễn và Lam tỷ – Trình Dập.

Cô nhớ mang máng Dương Hi từng nhắc qua một lần, con trai Lam tỷ hình như đang ở Mỹ đầu tư?

Giản Ninh thu hồi ánh mắt, đi theo Khương Lam rảo bước tiến lên lễ đường.

Càng đi về phía trước, cô càng có thể cảm thấy lạnh băng.

Giản Ninh đặt lên di thể đạo diễn Trình Lỗi một nhành hoa, xoay người muốn quay về, lại thấy Khương Lam từ trước đến nay luôn kiên cường vẫn si ngốc ở trước di ảnh, đôi tay chống trên biên quan, trong ánh mắt lộ vẻ đau thương hiếm thấy.

Giản Ninh cảm thấy kia không phải chỉ là khổ sở vì tang lễ, mà là dồn nén lâu rồi, bây giờ mới không kìm được mà bộc phát.

Xem ra Khương Lam đối với Trình Lỗi vẫn còn tình cảm, so với lời đồn đoán bên ngoài không đúng.

Khương Lam đã trải qua qua sóng to gió lớn của đời người, cuối cùng cô hắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra thì đã điều chỉnh tốt cảm xúc rồi. Nhận thấy chính mình đã đứng lại quá lâu, Khương Lam quay đầu nói với Giản Ninh "Chúng ta đi thôi."

Giản Ninh gật gật đầu, đi theo đến trước mặt Trình Dập.

Trình Dập thấy Khương Lam đi tới, nhàn nhạt mà kêu một tiếng "Mẹ."

Khương Lam không nói cái gì, chỉ vỗ vỗ bờ vai của anh, ánh mắt tràn ngập tình cảm.

Nhưng Giản Ninh nhìn lại Trình Dập, cảm giác rằng anh đối với mẹ mình hình như có chút lạnh nhạt.

Hốc mắt anh phiếm hồng, thanh âm khàn khàn do mỏi mệt, có thể thấy việc cha qua đời là một đả kích rất lớn. Nhưng ánh mắt anh nhìn Khương Lam lại rất xa cách, tựa như đối mẹ mình không có cảm tình.

Giản Ninh có chút đau lòng cho người đại diện của mình, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai biết một nhà ba người bọn họ đã trải qua cái quái cái gì đâu?

**
Lễ tang kết thúc, sau đó còn có tiệc trừ tà.

Khương Lam xuống xe, thẳng hướng đến cửa tiệm cơm, nói với Giản Ninh đang đi theo phía sau

"Trình gia sẽ an bài tôi cùng những nhà sản xuất, đạo diễn lớn ngồi một bàn. Đến lúc đó cô liền ngồi bên cạnh tôi, tôi sẽ tiến cử chô cho bọn họ."

Giản Ninh rốt cuộc cũng hiểu được lý do tại sao Khương Lam hôm nay mang cô tham gia lễ tang. Cô không thích cách làm này, nhưng từ trước đến nay Khương Lam nói gì thì cô đều nghe nấy, đành phải gật gật đầu.

Quản lý tiệm cơm tự mình chờ ở cổng lớn để tiếp đãi Khương Lam, ông ta dẫn Khương Lam cùng Giản Ninh vào thang máy sau, ấn tầng 5.

Khương Lam hỏi "Cả năm tầng đều có khách sao?"

Quản lý mỉm cười trả lời " Cả năm tầng đều là người quen của đạo diên Trình Lỗi."

Giản Ninh nhìn Khương Lam, trong ánh mắt chị ta ánh lên một chút vẻ ngoài ý muốn, hình như là không nghĩ tới người của Trình gia vẫn cho rằng mình là thân nhân của Trình Lỗi.

Cửa thang máy mở ra sau, bọn họ đi theo vị quản lý tiệm cơm bước vào phòng thuê. Trong phòng có một bàn tròn lớn, bên cạnh chủ tọa có 2 vị trí còn trống.

Chủ tọa là một người phu nhân hơn 50 tuổi, thân hình hơi hơi mập, nhìn thấy Khương Lam liền tiến lên cười nói "Chị dâu, vào ngồi đi."

Khương Lam thấy bà ta, thần thái thả lỏng chút, cười gật gật đầu, cùng Giản Ninh đi qua ngồi xuống.

Đưa mắt nhìn thấy tất cả các vị trí đều đầy, Khương Lam quay đầu hỏi vị phu nhân bên cạnh, "Trình Viện, A Dập không tới sao?"

Trình Viện chua xót thở dài, "Nó không tới. Nghe Lý Dao nói, khi biết anh trai em qua đời, nó nhốt mình ở trong phòng cả ngày, không ăn không uống, kêu thế nào nó cũng không ra. Bay từ Mỹ trở về, lại phải lo hậu sự của anh trai. Em đau lòng nó, muốn giúp nó một chút, nên thay nó tổ chức tiệc trừ tà"

Đáy mắt Khương Lam ẩn lên giọt lệ, vẻ mặt áy náy, cúi đầu "Là chị làm mẹ nó không tốt."

Trình viện vỗ vỗ mu bàn tay của Khương Lam, an ủi nói "A Dập hiểu chuyện."

Ngồi đối diện Trình Viện là một người hơn bốn mươi tuổi, đột nhiên chen vào nói "Trình Dập kia mà hiểu chuyện sao? Anh trai lúc còn sống không kịp quay "Chuyện cũ của dân quốc", đó là cả một cái IP* lớn? Nó đã không chịu bán đi, còn muốn tiếp tục quay? Tôi tưởng nó là hiểu chuyện, tưởng nó không rõ sự tình. Nó trước nay là một nhà đầu tư, bây đóng phim sao? Đây với đem tiền ném qua cửa sổ có cái gì khác nhau?"

*IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.

Trình viện sắc mặt trầm xuống "Anh trai lúc còn sống vì "Chuyện cũ tại dân quốc" mà phí không ít tâm tư, A Dập là muốn giúp cha nó hoàn thành tâm nguyện. Cái này chính là báo hiếu!"

Chú của Trình Dập hừ một tiếng, vẻ mặt không phục "Đây là ngu hiếu. Hiếu thuận thật sự thì nên giống con trai tôi này, thành gia lập nghiệp." Nhắc đến con trai, mặt mày ông ta liền trở nên hớn hở " Con trai tôi mấy năm nay đầu tư địa ốc, vừa kiếm được nhiều tiền vừa có địa vị hô mưa gọi gió......"

Trình viện tức giận trừng mắt.

Khương Lam cười cười, nâng chén trà lên, uống 1 ngụm, nhàn nhã nói "Con trai chú năm nay đầu tư thuận lợi, cũng là nhờ Lý Dao chiếu cố. Nhưng mà sở dĩ Lý Dao chiếu cố con trai chú, cũng là phải nhờ vào mặt mũi của A Dập nhà tôi. Lại nói, "Chuyện cũ của dân quốc" IP đối với chú thì giá trên trời, nhưng đối A Dập thì lại không đáng bao nhiêu".

Nhắc đến con trai, Khương Lam cũng trở nên tràn đầy tự tin, không phải hư vinh mà đây hoàn toàn là sự thật. Con trai cô ưu tú biết bao nhiêu.

Chú của Trình Dập nghe xong, hừ một tiếng, quay mặt đi không nói gì.

Xuất thân từ hoàn cảnh gia đình đơn thuần, thân thích đều hòa thuận, bây giờ Giản Ninh tận mắt nhìn thấy một màn đối chọi gay gắt này, không khỏi có chút há hốc mồm. Cô cúi đầu uống trà, nghĩ thầm mấy người Trình gia ở chung như vậy sao? Khó trách được tại sao Trình Dập lại cho người ta cảm giác lạnh như băng. Dù cho ai lớn lên trong hoàn cảnh này, tính cách chắc chắn cũng sẽ không tốt.

**
Trên đường trở về công ty, trong xe không ai nói gì.

Giản Ninh nhớ tới vẻ đau thương của Khương Lam trong tang lễ, lo lắng cô còn khổ sở. Quay đầu lại thì thấy Khương Lam đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Lam cảm nhận được ánh mắt của Giản Ninh, quay đầu lại xem bộ dáng non nót của cô, cong cong môi "Trong văn phòng chúng ta có nguyên tác của bộ "Chuyện cũ của dân quốc", cô cầm về xem thử."

"Trước kia em đã xem qua."

Nụ cười trên miệng Khương Lam càng đậm "Vậy thì càng tốt. Mấy ngày tôi mang cô đến Trục Ảnh."

Trục Ảnh?! Công ty của đạo diễn Trình Lỗi ?!

Giản Ninh giật mình trợn tròn đôi mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ Lam tỷ muốn mang cô đi thử vai "Chuyện cũ của dân quốc"?

Quả nhiên.

Một tuần sau, Khương Lam đưa Giản Ninh đi tới Trục Ảnh.

Văn phòng của Trục Ảnh là một tòa nhà ba tầng màu trắng. Lầu một là nơi để giới thiệu phim mới, trưng bày các tác phẩm kinh điển của Trục Ảnh. Lầu hai chủ yếu là nơi để tiến hành làm hậu kỳ cùng phòng họp. Lầu ba là văn phòng của đạo diễn Trình Lỗi lúc còn sống, hiện tại trở thành văn phòng của Trình Dập.

Khương Lam gõ cửa văn phòng ở lầu ba, mở cửa không phải Trình Dập, mà là một chàng trai khác trạc tuổi anh ta, mái tóc hơi dài cột giống kiểu đuôi ngựa, lúc cười rộ lên đầy vẻ nam tính, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Nhìn thấy Khương Lam, anh ta hô "Dì Lam!" Lại nhìn Giản Ninh, cười đến càng vui vẻ, " Chào mỹ nữ!"

Giản Ninh xấu hổ cười cười, đi theo Khương Lam vào văn phòng.

Khương Lam ngồi trên sô pha, nhìn một vòng văn phòng trống trải, hỏi

"Trình Dập đâu?"

Lý Dao thuần thục pha trà, cười "Hắn xuống dưới lầu cùng biên kịch sửa kịch bản, sẽ lập tức quay lại"

Đẩy chén trà đến trước mặt Giản Ninh, nhìn cô hỏi "Vị này chính là...?"

Khương Lam giới thiệu "Đây là diễn viên dì mới chọn, tên là Giản Ninh." Lại quay lại nói với Giản Ninh "Người này là Lý Dao, là anh em tốt của con trai tôi."

Giản Ninh nghĩ tới, trong bữa tiệc trừ tà lần trước, Khương Lam có nhắc tới, con trai của chú Trình Dập chính là nhờ vào Lý Dao chiếu cố, việc kinh doanh bất động sản mới thuận lợi.

Nhưng nhìn vẻ ngoài của anh ta không giống tinh anh, rốt cuộc là có địa vị gì đây?

Lý Dao nhìn chằm chằm Giản Ninh, cố gắng suy nghĩ gì đó. Giản Ninh bị anh ta nhìn đến dựng tóc gáy. Bỗng nhiên, Lý Dao vỗ đùi, kích động nói "Tôi nhớ ra rồi! Cô trước đây tham gia tuyển chọn! Tôi nhìn đã thấy quen mắt!"

Giản Ninh vén mấy sợ tóc lên tai, ngại ngùng gật gật đầu, "Là tôi, không nghĩ tới còn có người nhớ rõ."

Lý Dao ngồi đối diện Giản Ninh, ánh mắt sáng lên, kích động "Lúc đó tôi rất thích cô nha! Khi đó nhân khí của cô cao như vậy, tại sao lại không tiế vào trận chung kết?"

Hắn hướng thân mình về phía trước, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu hỏi "Tôi nghe nói có tin đồn, cô bị ép rút lui? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mặt Giản Ninh trắng bệch, hoảng loạn liếc mắt nhìn Lý Dao một cái, vội cúi đầu, không trả lời.

Khương Lam khụ hai tiếng, "Lý Dao, về sau con chuẩn bị về nước phát triển, hay vẫn là tiếp tục ở lại nước Mỹ."

Lý Dao nhận thấy mình đạp trúng địa lôi, ngượng ngùng cười cười, "Trình Dập không phải muốn quay xong "Chuyện cũ của dân quốc" sao? Vậy tạm thời ở đây làm phim, thuận tiện giúp hắn xử lý chút chuyện vặt. Đến lúc đó lại đi."

Khương Lam nghĩ nghĩ, yên tâm cười cười, "Có con giúp nó thì thật tốt quá."

Lúc này, Trình Dập đẩy cửa bước vào, cầm kịch bản trên tay muốn đi tới bàn làm việc trước, lúc ngồi lên ghế, xoay người mới lơ đãng nhìn thấy Khương Lam cùng Giản Ninh đang ngồi trên sô pha.
Anh ngồi tại chỗ, kêu một tiếng "Mẹ." Lại cúi đầu nhìn kịch bản, bộ dáng không tình nguyện, đi tới sô pha bên kia, ngồi xuống đối diện Khương Lam.

Anh nhìn Giản Ninh, nói một câu "Xin chào"

Khương Lam nhìn con trai, cười hiền, nhẹ ôm lấy bả vai Giản Ninh, nói "Đây là Giản Ninh, trước kia đã học diễn ở chỗ Trần Trình lão gia tử, mẹ nghe nói nữ chính của "Chuyện cũ ở dân quốc" còn chưa xác định, nên đề cử cô ấy đến đây."

Giản Ninh dựng thẳng eo , mỉm cười nhìn Trình Dập, hy vọng có thể cho lưu lại cho anh một chút ấn tượng tốt.

Trình Dập nhíu mày, không thèm liếc Giản Ninh một cái, trực tiếp nói với Khương Lam "Mẹ, nữ chính đã định là Chu Nhụy."

Khương Lam về dự lưng về phía sau, cười như đã sớm biết trước "Người đại diện của Chu Ngụy trước đây là trợ lý của mẹ, mẹ quá hiểu biết tác phong của hắn. Hắn ra tay, chắc chắn vượt quá con số con mong muốn."

"Giá cả đã thương lượng, mà Chu Nhụy cũng rất có thành ý muốn quay bộ này"

Nếu Chu Nhụy bên kia ra giá mà Trình Dập mong muốn, vậy thì chắc chắn Giản Ninh hoàn toàn không cạnh tranh nổi.

Khương Lam trong lòng có chút sốt ruột, cô cố kỵ nhìn thoáng qua Lý Dao, rồi nói với Trình Dập

"A Dập, con cũng biết tình cảnh công ty mẹ hiện tại, con không thể giúp mẹ một lần sao?"

Trình Dập đứng dậy "Mẹ, việc khác con có thể giúp, nhưng nữ chính có quan hệ trực tiếp đến sự thành bại của bộ phim, chúng ta vẫn là công tư phân minh đi." Nói xong, anh bước ra cửa.

Khương Lam đối với con trai mình rất tin tưởng, nhưng đối với quan hệ của mình và con trai lại không có chút lòng tin nào.

Giản Ninh nhìn bộ dáng của Khương Lam như bị đả kích cực mạnh, cô đứng dậy, đuổi theo Trình Dập.

Trình Dập đã đi tới cửa, tay đã nắm đến then cửa, từ phía sau, cô túm chặt ống tay áo sơ mi trắng của anh.

Trình Dập quay đầu lại.

Giản Ninh lấy hết can đảm nói"Trình tiên sinh, tuy rằng tôi chỉ là người mới, nhưng khẩn cầu anh cho tôi một cơ hội thử vai".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro