Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Trình Dập đã dừng lại, Giản Ninh buông tay đang túm chặt tay áo sơmi ra. Cảm xúc khi chạm vào áo sơmi vẫn còn lưu lại ở đầu ngón tay, cô sợ mình làm đối phương khó chịu, bối rối đem tay giấu về phía sau, cố gắng tỏ ra tự nhiên đối diện với anh.

Trình Dập nghiêng người nhìn Giản Ninh, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá cô gái này. Anh bỗng nhiên phát hiện cô chẳng những lớn lên trắng trẻo thanh thuần mà nhìn người ánh mắt còn mang theo chút tia khẩn cầu, rất có khí chất động lòng người, phù hợp với nhân vật nữ chính trong "Chuyện cũ của dân quốc".

Trình Dập nhìn Giản Ninh

"Đã xem qua nguyên tác sao?"

Cảm giác được mình có cơ hội thử vai, ánh mắt cô sáng lên, gấp gáp gật gật đầu.

Trình Dập nghĩ đến đoạn ngắn anh vừa xuống dưới lầu tìm biên kịch sửa chữa, vì thế nói

"Diễn đoạn nữ chính phát hiện con trai đánh nhau với bạn học, khuyên hắn tập trung đọc sách đi."

Lý Dao ngồi trên sô pha, gương mặt đầy mặt dấu chấm hỏi mà nói thầm "Tớ đã xem qua nguyên tác, bên trong có này đoạn sao?"

Khương Lam nghe được Lý Dao nói, lại nhìn phía Giản Ninh cùng Trình Dập, bắt đầu lo lắng. Sợ rằng Giản Ninh cũng giống người khác, không chú ý tới những chi tiết nhỏ này.

Giản Ninh hít một hơi

"Được!"

Sau đó cô đảo mắt nhìn xung quanh, như là ở tìm vật gì đó để biến thành "Con trai" mình.

Trình Dập đi đến giữa văn phòng, "Tôi diễn vai đứa con trai".

Giản Ninh sửng sốt, nghĩ thầm anh lớn lên cao lớn như thế, vậy mà có thể không xấu hổ diễn một đứa trẻ bảy tám tuổi?

Trình Dập ngồi xếp bằng xuống đất, độ cao cũng vừa vặn ngang bằng với một đứa bé.

Giản Ninh thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng một ít, lẩm bẩm "Bắt đầu."

Để tìm cảm giác, hôm nay cô cố ý mặc một cái váy tương tự như sườn xám. Tóc dài xõa trên vai, dẫm lên giày cao gót đi đến trước mặt Trình Dập, hạ gối ngồi xổm xuống.

Đường cong duyên dáng của thân hình vô tình bày ra trước mắt.

Anh cũng không có phối hợp giả bộ, mà là giống khối đá lớn, ngồi ở tại chỗ, mặt vô biểu tình nhìn Giản Ninh.

Lúc này, anh chú ý thấy Giản Ninh nhấp miệng, ánh mắt thực tức giận.

Cô mang theo ánh mắt hận sắt không thành thép, nhìn Trình Dập vài giây, nước mắt chậm rãi ở hốc mắt trào ra, nhưng lại không có rơi xuống. Cô hít hít cái mũi, cắn chặt răng, túm chặt cánh tay Trình Dập.

Không giống lần trước nhẹ nhàng mà giữ chặt tay áo sơ mi của anh, lúc này đây, cô dùng sức lực mà bắt lấy.Trình Dập cúi đầu nhìn thoáng qua đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi lên từng khớp xương, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, liền nghe được thanh âm ôn nhu nhưng mang đầy vẻ kích động mà mắng

"Ban ngày mẹ ở cửa hàng mười mấy tiếng phải nhìn xem sắc mặt người khác ra sao thì mới bán được hàng, buổi tối về nhà làm cơm cho con xong, còn tiếp tục làm chút đồ thủ công kiếm sống. Mẹ suốt ngày vất vả như vậy, chính là để kiếm tiền cho con đọc sách, hy vọng tương lai con có tiền đồ. Kết quả như thế nào? Con ở trường học đánh nhau! Con cũng thật giỏi!"

Nước mắt vẫn luôn đọng ở hốc mắt, ánh lên dưới ánh sáng, làm cho người ta khi nhìn đến người đều sẽ sinh ra sự thương tiếc. Đến khi kết thúc lời thoại, mới lăn xuống gò má. Nhưng cô không có mong muốn nước mắt dính trên gương mặt, cơ hồ là nước mắt vừa chảy xuống, cô liền dùng mu bàn tay lau đi.

Diễn đã xong, cô đem nước mắt lau đi, theo thói quen tự nhủ câu "Kết thúc".

Trình Dập nhìn một tay nàng đặt ở trên đầu gối, một tay vẫn còn túm lấy anh, tự nhiên cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Trình Dập đứng dậy, thuận tiện nhẹ nhảnh nâng Giản Ninh lên.

Lý Dao ngồi trên ghế, lúc Giản Ninh ngồi xổm xuống, anh chỉ chú ý tới dáng người của cô thật sự quyến rũ! Đến nỗi diễn kịch gì đó, anh cũng không thèm quan tâm.

Mà Khương Lam lại thở dài, lắc đầu, cảm thấy không có hy vọng gì. Đoạn ngắn này trong nguyên tác chỉ đề cập sơ lược, biểu đạt bây giờ là dựa vào sự hiểu biết của Giản Ninh đối nhân vật. Nữ chính trong nguyên tác là người có tính tình đặc biệt tốt, Khương Lam cũng giống người khác, cảm thấy nữ chính hẳn là sẽ ôn nhu khuyên con trai, mà không phải quở trách.

Trình Dập cùng Giản Ninh đứng giữa văn phòng, không chú ý tới phản ứng khác biệt nhau của hai người trên sô pha.

Giản Ninh giương đôi mắt sáng lấp lánh, dùng ánh mắt hỏi cô diễn thế nào?Giản Ninh diễn so với tưởng tượng của Trình Dập còn tốt hơn.

Anh đút tay vào túi quần, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu "Cô về chờ tin tức đi, có quyết định sẽ thông báo cho cô."

Giản Ninh gật gật đầu, cảm giác như chính mình vừa kết thúc kì thi đại học, đợi kết quả.

Chờ Khương Lam cùng Giản Ninh rời đi sau, Trình Dập từ bàn làm việc lấy ra hộp thuốc rút một điếu, Lý Dao đi đến bên cạnh, cũng đưa tay rút một điếu, hỏi

"Không trực tiếp cự tuyệt là sợ phiền toái sao?"

Trình Dập phun ra một ngụm khói, "Tớ tưởng người mẹ đưa đến không có năng lực nên không muốn chọn. Nhưng mà nữ diễn viên diễn kia diễn cũng không tệ lắm, hình tượng cá nhân cũng gần sát với nhân vật."

Lý Dao có chút ngoài ý muốn "Cậu thật sự suy xét cô ấy sao?"

Trình Dập lắc đầu " Xét về kỹ thuật diễn, Chu Nhụy tốt hơn một chút."

Lý Dao cười, tiếp tục hút thuốc, "Cậu là sợ bên phía Chu Nhụy có vấn đề, cho nên coi Giản Ninh là phương án dự phòng?"

Trình Dập không kiên nhẫn dập điếu thuốc, ngồi vào ghế dựa, chuẩn bị tiếp tục sửa kịch

"Không, tớ chỉ là nhất thời bị quỷ ám, bây giờ liền hối hận, tớ không nên cho mẹ bất kỳ hy vọng gì. Về sau muốn cự tuyệt, sẽ phiền toái."

Lý Dao bất đắc dĩ mà lắc đầu, rời khỏi văn phòng.

Trình Dập vừa rồi cảm thấy một đoạn kịch này tình tiết không thích hợp, mới xuống dưới lầu tìm biên kịch đem hành động của nữ chính đối với con trai mình từ "Khuyên" đổi thành "Quở trách".

Không nghĩ tới vừa rồi nữ diễn viên kia lại cùng suy nghĩ giống mình.

**

Buổi tối, Giản Ninh về đến nhà, phát hiện mình để quên di động ở công ty. Cô nấu vài món đơn giản ăn tối, rồi bắt tàu điện ngầm quay trở lại.

Tới trước cửa công ty, phát hiện một văn phòng đèn vẫn còn sáng.

Giản Ninh buồn bực, gần đây công ty rất nhàn rỗi, tại sao vẫn có người ở tăng ca? Chẳng lẽ là Dương Hi? Nhưng mà sao cô lại không nghe nói gì cả......

Đi vào, Giản Ninh ngoài ý muốn phát hiện ra người còn ở công ty là Khương Lam. Chị ấy cô độc vừa uống rượu vang đỏ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bàn không chỉ có 1 chai đang uống dở mà còn một con vỏ chai rượu khác.

Khương Lam tay cầm cốc có chân dài, hình như là mới vừa khóc xong.Giản Ninh đi qua, lo lắng hỏi "Lam tỷ, chị sao vậy?"

Khương Lam đứng ở lầu 26, nhìn cảnh đêm phồn hoa, lại uống một ngụm rượu

"Tôi cảm thấy thật thất bại. Lúc trước ly hôn với rình Lỗi ly hôn, A Dập muốn đi theo tôi. Nhưng khi đó, tôi lại một lòng muốn phát triển sự nghiệp, nên để hắn ở lại cạnh cha."

Khương Lam đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt lại trào

"Khi đó nó mới sáu tuổi."

Khó trách ánh mắt Trình Dập nhìn mẹ mình lại xa cách như vậy.

Giản Ninh không hiểu lúc trước tại sao Khương Lam nhẫn tâm như vậy, nhưng cô lại đau lòng dáng vẻ yếu ớt của chị lúc này.

"Lúc trước vì sự nghiệp, cái gì tôi cũng đều từ bỏ. Kết quả hiện tại chẳng có gì"

Khương Lam cười tự giễu chính mình, uống hết ly rượu trong tay, đưa tay vớ lấy chai rượu rót tiếp.

Giản Ninh tiến lên một bước, giật lấy ly rượu "Lam tỷ, tình mẫu tử không có thù hận, có khúc mắt cái gì gỡ ra liền tốt thôi."

Khương Lam say khước nhìn hai tay trống rỗng, khổ sở lắc đầu "Cô cũng thấy nó đối với tôi giống như không có chút quan hệ huyết thống. Kêu tôi một tiếng mẹ, cũng vì trách nhiệm nên mới miễn cưỡng..."

Giản Ninh nhẹ nhẹ vỗ về lên lung Khương Lam phía sau lưng,

"Lam tỷ, chị đừng nghĩ nhiều. Rốt cuộc máu mủ tình thâm......"

Cô một bên khuyên nhủ Khương Lam, một bên ân cần dìu Khương Lam ra khỏi văn phòng, lái xe đưa Khương Lam về nhà.

Xong xuôi, cô rời khỏi biệt thự của Khương Lam, ngước nhìn bầu trời đêm mùa hè, gió thổi lạnh, bỗng nhiên nhớ nhà.

Công việc của ba gần đây có thuận lợi không? Mỹ phẩm dưỡng da của mẹ đã hết chưa, có cần phải mua mới?

Giản Ninh cúi đầu chớp chớp mắt, nước mắt biến mất đi đâu không thấy, trong lòng nghĩ chờ khi nào kiếm được tiền, liền cùng ba mẹ đi du lịch nước ngoài.

**

Chu Nhụy năm nay đã gần 30, nhưng nhìn không lớn hơn Giản Ninh nhiều lắm. Thân hình cô ta mảnh khảnh, cao gầy, ăn mặc thời thượng, ngồi ở trên sô pha trong văn phòng của Trình Dật, lật xem kịch bản đã sửa.

Trình Dập ngồi ở đối diện, nâng chén trà lên uống một ngụm, kiên nhẫn mà chờ đợi.

Chu Nhụy xem xong, ôm kịch bản vào lòng, không chút che dấu sự kinh diễm trong mắt, cười nói với Trình Dập

"Trình tiên sinh, kịch bản mới là anh viết sao?"

Trình Dập buông chén trà, nhàn nhạt đáp "Không phải, biên kịch viết, chỉ là tahy đổi một chút theo ý của tôi."

Những đạo diễn mới đều có một bệnh giống nhau, đó là nóng lòng muốn thể hiện chính mình, chỉ tham dự một chút vào quá trình viết kịch bản, liền hận không thể ghi tên biên kịch là chính mình.

Chu Nhụy đem điều này để tâng bốc anh, nhưng anh lại không nhận, khiến cho ánh mắt tán thưởng Chu Nhụy đối với anh càng nhiều thêm một phần.

Cô nhìn người trước mắt, vừa đẹp trai lại lắm tiền, ánh mắt càng thêm nhu tình.

Trình Dập không quan tâm ánh mắt phóng điện đang bắn tới, trực tiếp hỏi

"Nếu cô vừa lòng, không bằng chúng ta ký hợp đồng sớm một chút?"

Chu Nhụy đem kịch bản đặt trên đùi, vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử "Lúc trước bàn bạc cùng đạo diễn Trình giá là 1500 vạn, nhưng người đại diện của em cảm thấy giá này quá thấp, nên muốn tăng mức thù lao đóng phim."

Vẻ mặt Trình Dập không hề gợn sóng,

"Tôi hiểu, côi mới vừa nhận giải ảnh hậu, tăng thù lao đóng phim cũng bình thường. Chỉ cần ngươi người đại diện bên cô ra giá hợp lý, chúng ta có thể thương lượng. Mong cô cùng công ty quản lý mau chóng soạn hợp đồng mới, để chúng ta mau chóng ký hợp đồng. Kiên trì quay bộ phim này là để hoàn thành di nguyện của cha, nhưng tôi còn có công việc khác, cho nên không có quá nhiều thời gian."

Chu Nhụy cúi đầu nhìn kịch bản, đầu ngón tay khẽ vuốt năm chữ "Chuyện cũ của Dân quốc", lại ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thành ý và khẩn thiết mà nói "Em là minh tinh mới, còn thời gian 10-20 năm phía trước, nên đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty. Thù lao đóng phim, em không tự làm chủ được, nhưng nếu để nhân vật này cho em, em sẽ cố gắng hết sức để thu lại số tiền anh đã bỏ ra"

Trình Dập không hề bị vẻ thành khẩn của Chu Ngụy đả động,

"Nếu chính cô không tự quyết được, vậy để tôi cùng người đại diện của cô nói chuyện đi."

Chu Nhụy ngẩn người ra một chút, lại cười cười"Được. Em có thể mang kịch bản đi sao? Em muốn nghiên cứu thêm về nhân vật."

"Có thể."

Trình Dập tiễn khách ra đến cửa, Chu Nhụy tự mình lái xe trở lại công ty quản lý.

Cô ta đi vào văn phòng của người đại diện Tiêu Ngôn.

Nhìn thấy người đến, Tiêu Ngôn lại quầy rượu lấy ra một chai rượu và hai cái ly có chân dài, vừa rót rượu vừa cười hỏi "Kịch bản mới thế nào?"

Chu Nhụy ngồi vào ghế, đem kịch bản tùy tiện ném lên bàn, thái độ hoàn toàn không giống với lúc ngồi ơ văn phòng Trình Dập vừa nãy. Cô ta rút điếu thuốc, châm lửa

"Kịch bản mới so ra còn tốt hơn so với Trình Lỗi, xem ra Trình Dập thật sự có tài."

Hít một hơi thuốc, cô ta nhớ lại khí chất trầm ổn của Đường, cảm thấy anh cũng không phải là người dễ chơi, có chút lo lắng nói "Thoạt nhìn hắn không đơn giản, ta sợ hắn cắn ngược lại chúng ta một cái."

Tiêu Ngôn cười nhạo một tiếng,

"Bọn họ là người đầu tư, có rất nhiều tiền, không lo hắn không trả nổi thù lao đóng phim. Cô mới vừa nhận được giải ảnh hậu, nếu bộ này mà không tăng giá trị con người, về sau làm sao mà phát triển."

Hắn bước tới áp sát vào người Chu Nhụy "Hơn nữa, chọn phim đầu tiên sau giải thưởng, phải là một bộ phim điện ảnh lớn, nếu không là tự hạ giá trị con người. Hiện tại có thể quay một bộ phim tốt,liền có thể có thể tạo ra danh tiếng với khán giả."

Tiêu Ngôn nói có đạo lý, nhưng Chu Nhụy vẫn cảm thấy có chút bất an.

Tiêu Ngôn đẩy ly rượu đến trước mặt Chu Nhụy,

"Đạo diễn Cao đưa tới, thử một chút."

Chu Nhụy đôi mắt trợn tròn, "Cao đạo diễn?"

Tiêu Ngôn cảm giác thấy mình vận may thất lớn, cười đắc ý, "Lão già tới tìm tôi, mời cô đóng phim mới, ra giá 3000 vạn."

"Không, tôi muốn quay "Chuyện cũ của dân quốc" "

Tiêu Ngôn "Hừ" một tiếng

"Chúng ta đương nhiên ưu tiên quay "Chuyện cũ của dân quốc", nhưng có thể dựa vào cái lời mời này mà thẳng tay ra giá với Trình Dập một chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro