Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, ánh dương xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng, Giản Ninh ăn mặc quần jean áo thun rộng thùng thình ngồi ở bên cạnh bàn làm việc của Dương Hi lướt Weibo.

Cô nhấn chuột click mở giao diện, nhìn dòng tin tức đang hot nhất hiện trên góc trái phía trên # Chu Nhụy nâng cao mức thù lao phim "Chuyện cũ của dân quốc".

Tay cô dừng lại, ánh mắt cũng đọng lại, cô cảm thấy mình giống như nữ chính trong bộ phim điện ảnh "Breezee, bị đoạt mất món đồ yêu thích của mình. Cô tựa lưng lên ghế, trong lòng vắng vẻ.
Cái cảm giác mất mác này thật quen thuộc, vậy lần trước là khi nào? Chắc là lần đứng trên sân khấu, người chủ trì tuyên bố cái tên cuối cùng tiến vào trận chung kết, không có tên cô.

Đã từng trải qua một lần, hơn nữa lần này còn chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đến khi chính thức bị loại, trong lòng vẫn là rất khó chịu.

Dương Hi sửa sang lại văn kiện, phát hiện Giản Ninh đột nhiên an tĩnh, quay đầu muốn nhìn thử cô đang làm gì, lơ đãng thấy được tin tức.

Dương Hi sợ Giản Ninh khổ sở, vỗ bả vai cô an ủi nói

"Cậu là người mới, không tranh nổi với ảnh hậu thì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, con trai Lam tỷ lại là nhà đầu tư, giờ hắn làm đạo diễn, khả năng đem IP quay thành phim dở cũng không biết chừng!"

Khóe miệng Giản Ninh cứng đờ, vỗ vỗ mu bàn tay Dương Hi, nhẹ giọng "Tớ không sao."

Lúc Khương Lam đến công ty, Dương Hi vẫn đang kiên nhẫn mà an ủi Giản Ninh. Hai người thấy Khương Lam, sôi nổi kêu lên "Lam tỷ."

Khương Lam nhìn thoáng qua nụ cười miễn cưỡng của Giản Ninh, quay lại nói với Dương Hi "Đến văn phòng gặp tôi."

Dương Hi đi theo Khương Lam vào văn phòng, hỏi "Lam tỷ, có chuyện gì sao?"

Khương Lam ngồi trên ghế, mười ngón giao đan vào nhau đặt trên bàn làm việc, chị cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về hướng khác, như tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Dương Hi

"Đạo diễn phim truyền hình "Quý Phi truyện" liên hệ, mời Trương Dư Thiến vào vai nữ chính."

Dương Hi cảm thấy vui mừng thay cho Trương Dư Thiến, nhưng nghĩ đến Giản Ninh, cô liền hiểu vì sao Khương Lam không vui nổi. Chốt lát, Dương Hi mới định thần nói

"Đây là chuyện tốt, Trương Dư Thiến cuối cùng cũng hết khổ."

Khương Lam gắt gao nắm chặt đôi tay, cúi đầu "Là chuyện tốt. Chỉ là tôi đang nghĩ, có phải tôi sai rồi không. Nếu tài nguyên mấy năm nay cũng chia cho Giản Ninh, hiện tại có thể cô ấy cũng đã nổi. Tôi một lòng muốn cho Giản Ninh diễn phim lớn, kết quả bây giờ con trai cũng không chịu"

Từ lâu Dương Hi đã cảm thấy phương pháp của Khương Lam không thích hợp với xu hướng hiện tại. Cô nhìn bộ dáng thất bại của một người đại diện đã từng một thời đứng trên đỉnh cao, ấp úng khuyên nhủ

"Lam tỷ, chị đừng nghĩ như vậy. Giản Ninh còn trẻ, hiện tại bắt đầu tiếp nhận cũng không chậm. Chúng không thể một đêm thành danh, vậy thì từ từ phát triển."

Khương Lam thở dài, ngẩng đầu nói "Được, cô đi xem trên tay chúng ta có tài nguyên nào còn chưa xác định diễn viên, thích hợp với Giản Ninh , thì nhận."

Dương Hi "Vâng" một tiếng, lo lắng mà liến nhìn Khương Lam một cái, mới bước ra khỏi văn phòng.

Dương Hi ra đến cửa, nhìn Giản Ninh ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh giống như không có việc gì. Nhưng cô biết, Giản Ninh không thể nhanh như vậy là có thể điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, mà cô sợ mọi người lo lắng, cho nên cố gắng che dấu thôi.

Dương Hi đi qua, kéo tay Giản Ninh, tràn đầy năng lượng nói

"Đi, chúng ta đi uống rượu, đem phiền não uống sạch, uống xong thì quên hết."

Giản Ninh ngẩng đầu nhìn, ấm lòng mà cười cười, cảm thấy có Dương Hi thật tốt.

Buổi tối Giản Ninh về đến nhà, nhìn thấy người đã "Lâu không về nhà" Trương Dư Thiến, tay đang kéo vali chuẩn bị ra cửa.

Giản Ninh cùng co ta chào hỏi, "Xin chào, Dư Thiến."

Trương Dư Thiến nhìn Giản Ninh, trên mặt treo cười, nhưng đôi mắt lại liếc xéo.

Giản Ninh đã quen với loại thái độ này, cũng không để ý. Trương Dư Thiến đi đến bên cạnh, đưa chìa khóa phòng giao cho Giản Ninh,

"Về sau tôi không ở đây nữa."

Giản Ninh vẻ mặt kinh ngạc.

Trương Dư Thiến cười cười, "Tôi đã tự mua phòng, còn ở nơi này làm gì."

Giản Ninh thay cô ta cao hứng, "Chúc mừng cô!"

Trương Dư Thiến không tìm thấy vẻ hâm mộ ghen tị trên mặt Giản Ninh, trong lòng có chút khó chịu. Mắt cô ta trợn trắng, kéo vali đi. Đi được một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại cười khiêu khích, hỏi

"Nghe nói lần trước cô đi thử vai "Chuyện cũ của dân quốc?"

Thành công nhìn thấy vẻ khổ sở của Giản Ninh, nụ cười của Trương Dư Thiến càng rạng rỡ "Kịch bản lớn mà cô nghĩ diễn liền muốn vai nữ chính, mơ mộng cũng thật lớn."

Tuy rằng trước kia ánh mắt Trương Dư Thiến nhìn Giản Ninh luôn hơi kì quái, nhưng tính ra vẫn có chút khách sáo. Hôm nay Trương Dư Thiến không biết ăn trúng cái gì, lại hùng hổ doạ người như vậy. Giản Ninh tuy tốt tính, nhưng cũng không thể nhịn.

Giản Ninh thẳng thắn nói "Diễn viên là công việc mang tính bị động, chỉ có thể bị lựa chọn. Đạo diễn cảm thấy Chu Nhụy thích hợp nhân vật này so với tôi, tôi đây cũng tâm phục khẩu phục. Vả lại, tôi cũng là người mới, có cơ hội thử vai cũng đã rất tốt. Tôi cũng không có vọng tưởng cái gì."

Có cơ hội thử vai, là có cơ hội được được xem xét, mà Trương Dư Thiến ngay cả cơ hội thử vai đều không có.

Trương Dư Thiến ký hợp đồng sớm hơn Giản Ninh một chút, cô rất rõ ràng địa vị chính mình trong lòng Khương Lam, cũng biết Khương Lam đối Giản Ninh ôm kỳ vọng bao nhiêu.

Cô căm ghét nhất nhất chính là điểm này.

Cùng ký hợp đồng nghệ sĩ, vì cái gì cô ta chỉ diễn vài nhân vật nhỏ, Khương Lam lại cố ý an bài Trần Trình lão gia tử dạy Giản Ninh diễn, còn khổ tâm giúp cô ta an bài các loại cơ hội thử vai lớn.

Giản Ninh lại vô tình mà chọc đến chỗ đau Trương Dư Thiến.

Trương Dư Thiến tức giận đến nỗi "Hừ" một tiếng, vội quay đầu đi.

Đi đến dưới lầu, bóng đêm lạnh lạnh. Trương Dư Thiến đột nhiên gọi điện thoại của vị kim chủ là đạo diễn phim "Quý Phi truyện"

"Alo, Trương tổng. Có thấy ngạc nhiên khi em gọi tới không? Giản Ninh cùng công ty em vẫn luôn không có vai diễn, thật đáng thương, nên muốn giúp cô ấy một chút. Anh xem có thể an bài cho cô ấy một nhân vật trong "Quý Phi truyện" ? Tỷ như, cung nữ hầu hạ em......"

**


Tiêu Ngôn dừng xe, thẳng hướng Trục ảnh mà bước.

Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại

"Đạo diễn Cao, ngài đừng có gấp, Chu Nhụy còn chưa có ký "Chuyện cũ của dân quốc" đâu. Nhiệt trên Weibo đều là Trình Dập bỏ tiền mua, hắn là lăng xê cho chính mình. Nhưng mà đúng là Trình Dập cho bên tôi cái giá rất cao...... Ngài hỏi bao nhiêu sao? Tôi nói nhỏ cho ngài, Trình Dập ra giá là năm ngàn vạn. Hắc hắc...... Cho nên Cao đạo diễn, ngài cũng thương lượng lại bên sản xuất, tăng thêm thù lao đi. Nếu không dù tôi muốn Chu Nhụy diễn cho ngài, mà Chu Nhụy chỉ quan tâm thù lao, chắc chắn sẽ chọn Trình Dập."

Nói chuyện điện thoại xong sau, hắn đứng trước cửa lớn, nhìn hai chữ "Trục ảnh" , khinh thường mà cười hai tiếng.

Đi vào văn phòng của Trình Dập, bộ dáng Tiêu Ngôn lập tức bày ra vẻ nhiệt tình thành khẩn, tiến lên bắt tay cùng Trình Dập và Lý Dao.

Hai bên ngồi vào trên sô pha, Lý Dao ngồi bên cạnhTrình Dập, thành thục pha trà một cách nghệ thuậy.

Tiêu Ngôn đầy mặt tươi cười mà nói với Trình Dập

"Trình đạo diễn, lần trước là ý của chúng tôi, thuyết phục lãnh đạo một hồi mới nhờ được phòng Quan hệ công chúng giúp một chút, khiến cho nhiệt bay đầy trời. Ngài đại nhân đại lượng, xin đừng quở trách. Bất quá điều này đối với"Chuyện cũ của dân quốc" cũng là chuyện tốt, coi như có thể tuyên truyền."

Trình Dập "Ừ" một tiếng.

Tiêu Ngôn thấy Trình Dập không quá để ý chuyện này trên Weibo, trong lòng càng cảm thấy đúng là người ngoài nghề lại từ nước ngoài về hẳn không hiểu được rồi.

Trình Dập trực tiếp nói vào vấn đề chính, "Nôi dung hợp đồng chúng ta nói qua rất nhiều lần, trừ bỏ thù lao đóng phim, các điều khoản khác đều thỏa thuận xong. Lần trước trong điện thoại đã nói qua, không biết giá 3000 vạn có được không?"

Tiêu Ngôn cười hai tiếng, "Trình đạo diễn, kỳ thật Cao đạo diễn cũng có một bộ phim khai máy trùng với thời gian "Chuyện cũ của dân quốc", cũng muốn mời Chu Nhụy thủ vai. Bọn họ ra giá năm ngàn vạn."

Lý Dao ngừng thổi ly trà trong tay, giương mắt nhìn về phía Trình Dập.

Trình Dập mặt không đổi sắc, hỏi

"Không bằng ngài chính mình ra giá, để chúng tôi quyết định có thể cháp nhận hay không."

Tiêu Ngôn toét miệng cười nói "Được, Trình đạo diễn đủ sảng khoái, tôi đây cũng xin nói thẳng. 8000 vạn!"

Trình Dập biết thù lao đóng phim của nữ minh tinh trong nước dù cao, nhưng cũng không đến 8000 vạn. Hắn bình tĩnh "Chu Nhụy tuy rằng là ảnh hậu mới nhất, nhưng cũng không phải của Oscar. Cái giá này, ngài cảm thấy hợp lý sao?"

Tiêu Ngôn chớp mi, ánh mắt không quá tự tin mà nhìn về phía nơi khác,

"Chu Nhụy là tuổi trẻ xinh đẹp, lại là nữ diễn viên kỹ thuật diễn tốt nhất, có thể đảm đương doanh thu phòng bán vé, cho nên có giá này. Hơn nữa tôi cũng có vài người bạn trong giới tài chính,đã hỏi thăm qua một chút, tôi tin 8000 vạn đối với Trình đạo diễn không phải là cái giá qúa cao "

Trình Dập trực tiếp đáp "Chúng tôi là người đầu tư đều thích định giá, 8000 vạn đối với Chu Nhụy tới, quá lớn."

Tiêu Ngôn biết Trình Dập có tiền, còn mong muốn quay tốt bộ điện ảnh này, cho nên hắn mới bình tĩnh "Trình đạo diễn, tôi không nóng nảy, ngài suy xét cho kỹ, rồi cho tôi kết quả."

"Được."

Tiễn đi Tiêu Ngôn xong, Lý Dao trở lại văn phòng, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm thấy có chút suy nghĩ "Tớ biết phim mới của vị đạo diễn Cao kia, tổng dự toán chỉ có 6000 vạn, sao có thể lấy ra tới 5000 vạn mời Chu Nhụy. Tớ nhìn cái tên Tiêu Ngôn này, là ép cậu coi tiền như rác"

Rút một điếu thút. Lý Dao tiếp tục hỏi "Cậu vừa rồi sao không trực tiếp cự tuyệt? Nhìn không giống phong cách của cậu nha."

Trình Dập cũng rút ra một điếu thuốc, "Nếu đạo diễn Cao cũng đợi như tớ,vậy xem ai chết"

Chuyện này nếu cứ kéo dài, thường xuyên qua lại, Tiêu Ngôn sợ là muốn gà bay trứng vỡ (*).

(*) Ý chỉ cứ tính toán chọn lựa, nhưng cuối cùng lại không được gì.

Lý Dao kẹp điếu thuốc trong tay chỉ chỉ Trình Dập, nghiền ngẫm mà cười nói

"Cậu thật là xấu."

Anh ta hút một hơi, vẻ mặt thoáng nghiêm túc

"Như vậy cũng tốt, cho hắn một bài học. Về sau hợp tác cũng đừng mưu mô lợi ích như vậy."

**

"Quý Phi truyện" bắt đầu quay.

Cảnh đầu tiên là cảnh Quý Phi Trương Dư Thiến bị Hoàng Hậu oan uổng, quỳ gối trước mặt hoàng đế giải thích.

Giản Ninh đóng vai nàng cung nữ, đứng phía sau, có một đoạn thoại bênh vực chủ tử của mình.

Khi phó đạo diễn vừa hô bắt đầu, các góc của camera nhắm thẳng vào Trương Dư Thiến, cô ta thanh âm và biểu tình phong phú diễn xong một đoạn, máy quay phim lại chuyển hướng về phía Giản Ninh.

Một thân cung nữ chính là người phụ trợ cho Quý Phi, tuy cảnh diễn đều không quá xuất sắc, nhưng nhân vật bình thường, cô cũng có thể diễn tốt.

Trương Dư Thiến diễn rất ổn, nhưng dùng sức hơi quá. Giản Ninh là người người, diễn lại có thể gợi lên vẻ thương hại cùng thương tiếc.

Phó đạo diễn ngồi ở trên ghế, nhìn màn hình, đối với cảnh diễn này rất hài lòng.

Trương Dư Thiến đến bên cạnh, đạo diễn còn cảm ơn cô ta

"May có em đề cử, đoàn phim mới có thể chọn được một diễn viên tốt."

Trương Dư Thiến nghe xong tự nhiên là mất hứng, nhưng trước mặt người khác lại cố gắng khắc chế. Xem lại cảnh phim một lần, cô ta phát hiện chính mình bị Giản Ninh lấn át toàn bộ, dù là tướng mạo hay là kỹ thuật diễn.

Cô ta quay sang nói với đạo diễn

"Phó đạo diễn, em cảm thấy vừa rồi không phát huy tốt lắm, chi bằng chúng ta quay lại một lần?"

"Tốt!" Diễn viên tích cực như vậy là chuyện tốt không phải sao?

Trương Dư Thiến cong cong môi, "Bất quá......"

Cô ta hướng đến bên tai phó đạo diễn lén lút nói gì đó. Người xung quanh nghe không được, chỉ thấy sắc mặt ông càng thêm khó xử.

Phó đạo diễn không phải đạo diễn chính, trong đoàn phim cũng chỉ là một culi có chức vụ lớn. Trương Dư Thiến là người dưới tay Tổng đạo diễn, toàn đoàn phim đều có chút kiêng kị cô ta.

Giản Ninh đang đứng ở trường quay, chuẩn bị cho cảnh tiếp, bị phó đạo diễn gọi vào phòng trang điểm. Cô cảm thấy chuyên viên trang điểm đem hóa trang mình càng lúc càng xấu, nhưng nếu là ý của đạo diễn, cô cũng chỉ có thể đồng ý.

Hóa trang xong là một lúc sau, phó đạo diễn lại đem Giản Ninh gọi vào một bên, mọi người xung quanh cách bọn họ khá xa. Ông ta ấp úng trong chốc lát, mới mở miệng nói

"Giản Ninh, cô vừa rồi diễn rất tốt, nhưng cảnh phim cũng cần sự cân bằng, cô không thể quá sáng hơn vai chính."

Giản Ninh không quá rõ ý tứ của phó đạo diễn, bèn hỏi lại

"Đạo diễn, vậy tôi diễn thế nào mới được?"
Phó đạo diễn cắt rứt lương tâm nói

"Cô đừng quá nhập vai, diễn nhạt nhòa một chút"

Giản Ninh như bị người khác hung hăng đánh vào lòng, yêu cầu này của đạo diễn quả thực điên đảo. Nhưng ở đoàn phim, đạo diễn nói thế nào thì diễn viên phải diễn như thế.

Giản Ninh ủy khuất hít sâu một hơi, chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt chảy ra, cúi đầu

"Được, tôi đã biết."

Diễn viên vào lại vị trí của mình, phó đạo diễn lại một lần nữa hô "Bắt đầu", nhưng hai tiếng này có vẻ không đành lòng.

Diễn xong, Trương Dư Thiến nhìn cảnh quay, trên màn hình biểu tình của Giản Ninh chỉ có một, lời kịch giống như đang trả bài, Trương Dư Thiến xem ra rất vừa lòng.

Giản Ninh diễn xong liền rời phim trường.

Trở lại khách sạn phòng, vừa đúng lúc ba cố gọi video trên Wechat.

Giản Ninh nhìn nụ cười tự hào của ba, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương. Kỳ thật ba cô chỉ là người thường, nhưng đối với con gái lại vô cùng cưng chiều.

Giản Ninh rất muốn cùng ba làm nũng, khóc lóc kể lể hôm nay mình bị ức hiếp. Nhưng nhìn nếp nhăn tren mắt ba, cô lại đem những lời này nuốt xuống bụng.

"Ninh Ninh, đóng phim vui vẻ sao? Ở đoàn phim đều đồng nghiệp mới sao? Cùng mọi người chung sống có tốt không?"

Giản Ninh cảm giác hốc mắt nóng lên, cong mắt cười

"Vui vẻ lắm ạ! Vai diễn cả con có rất nhiều cảnh! Đại khái là cảnh có nữ chính thì đều có con. Đoàn phim cũng rất chiếu cố con, cái gì không hiểu thì bọn họ đều giải thích cho con."

Giản Đào nghe xong, nụ cười mới lộ ra vẻ yên tâm.

Hai cha con lại nói mấy chuyện linh tinh ở nhà, sau đó ông dặn dò cô phải tự chăm sóc chính mình rồi mới gác máy.

Vừa ngắt máy, di động của Giản Ninh báo có cuộc gọi từ một dãy số lạ cái xa lạ.

Giản Ninh nghe máy, lễ phép hỏi "Xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp mà ôn nhu

"Tôi là Trình Dập, bây giờ tôi đang đứng dưới khách sạn của cô. Có thể xuống đây một lát không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro