Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được điện thoại của Trình Dập, Giản Ninh sửng sốt, không biết tại sao anh tới tìm mình?

Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nghĩ thầm chẳng lẽ cô được chọn diễn một vai nào đó trong "Chuyện cũ của dân quốc sao" ?!

Giản Ninh tâm tình cực kỳ kích động "Được! Tôi xuống ngay!"

Khoác lên người một tấm áo khoác mỏng, cô soi gương sửa sang lại đầu tóc, nhét di động vào túi, rồi chạy như bay xuống lầu.

Trình Dập đang đứng ở trước cửa khách sạn.

Tháng 9, gió đêm thổi vù vù phất phơ vạt áo gió màu nâu nhạt, đèn đường hắt lên thân thể cao gầy làm bóng dáng của anh đổ dài trên mặt đất.

Giản Ninh đứng trên bậc thang, nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt Trình Dập, tim của cô dường như đập nhanh hơn thường ngày.

Nhất định là vì có cơ hội diễn xuất, cho nên cô mới khẩn trương mà sinh ra cảm giác kỳ quặc như vậy.

Trình Dập thấy bóng của ai đó xuất hiện dưới chân, quay đầu lại, đúng là Giản Ninh.

Anh bước về phía cô, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng

"Có rảnh không? Chúng ta tâm sự một chút."

***

"Muốn đi chỗ nào?"

Giản Ninh suy nghĩ, rốt cuộc đáp "Nghe nói ở đây có một đoạn đường, đi bộ ngắm cảnh đêm rất đẹp!"

Trình Dập lái xe mang Giản Ninh đi đến đó.

8 giờ tối là thời điểm con đường này náo nhiệt nhất.

Giản Ninh ngồi ở băng ghế ven đường, Trình Dập bưng hai ly trà nóng ngồi xuống bên cạnh.

Anh đưa cô một ly, cô nhận lấy rồi nhẹ nhàng nói hai chữ cảm ơn.

Gió lạnh thổi bay mấy sợi tóc con, ly trà trong tay vẫn còn đang nóng hổi, ngồi bên cạnh cô là người mà cô không bao giờ dám mơ tới.

Đột nhiên Giản Ninh cảm thấy thế giới thật kỳ diệu.

Trình Dập uống ngụm trà, hỏi

"Tại sao cô lại nghĩ nữ chính sẽ quở trách con trai của mình?"

Sau ngày thử vai hôm ấy, Giản Ninh đã cùng Khương Lam trao đổi, cho nên cô vẫn luôn cho rằng lần đó mình phát huy không tốt. Bây giờ thấy ánh mắt Trình Dập, cô cảm thấy hơi bất an

"À...... Ba tôi rất thích đọc sách, cho nên trong nhà có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Tuy tôi đã đọc "Chuyện cũ của dân quốc" từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn nhớ rất rõ nhân vật nữ chính. Nhưng không nghĩ tới anh sẽ kêu tôi diễn đoạn đó, thời gian gấp quá nên cũng không nghĩ nhiều, nên tưởng tượng thế nào thì diễn thế ấy thôi."

Trình Dập tỏ vẻ đã hiểu , rồi lại nói ra một câu bất ngờ "Cô diễn khá tốt."

Giản Ninh cười khổ một chút, nghĩ thầm có diễn tốt thì cũng đâu có được chọn.

Trình Dập lại hỏi "Cô thích bộ phim điện ảnh nào nhất?"

Nói đến điện ảnh, Giản Ninh mới hé ra một nụ cười chân thật từ nội tâm "Là một bộ phim Mỹ ít người biết, tên là "Breeze" "

Trình Dập đang uống trà, nghe cái tên phim, đột nhiên bị sặc.

Anh ôm ngực, ho không ngừng.

Giản Ninh nghĩ thầm anh đã lớn như vậy, mà uống nước còn có thể sặc, duỗi tay vuốt vuốt sau lưng, giúp anh dễ chịu hơn.

Trình Dập ho xong, nói "Cảm ơn."

Giản Ninh rút tay lại, đột nhiên tò mò loại trà Trình Dập đang uống là gì mà làm anh sặc đến thế, cô nhìn cái ly giấy trong tay anh, hỏi "Anh uống trà gì thế?"

Trình Dập đưa ly cho cô xem, "Cúng giống cô, là hồng trà. Tôi cũng thích uống loại này."

Có lẽ do khẩu vị giống nhau, nên khi Giản Ninh đối mặt với Trình Dập cũng bớt căng thẳng đi một chút.

Cô tiếp tục nói về bộ phim cô thích,

" "Breeze" kể về một bé gái 5 tuổi, bởi vì cha mẹ phải đi làm, nên phải ở nhà một mình. Hàng xóm của cô là một chàng trai độc thân 30 tuổi tính tình thiện lương, nhưng có xu hướng giới tính là Gay. Hai kẻ cô độc làm bạn với nhau, tuy rằng khác nhau về mọi thứ, nhưng lại trở thành bạn tâm giao. Cả bộ phim nhuốm màu u ám, nhân vật có chút thê lương, cốt truyện cũng rất bình thường, nhưng sau khi xem xong, sẽ làm lòng người cảm thấy ấm áp, không còn cô độc nữa."

Giản Ninh thao đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên phát hiện từ nãy đến giờ chỉ có một mình cô là người nói. Cô muốn hỏi Trình Dập có ý kiến gì không, hoặc là anh thích bộ phim nào, để cho cuộc nói chuyện bớt nhạt nhẽo.

Nhưng vừa quay đầu, thì lại thấy Trình Dập đang nhìn chằm chằm vào cô.

Giản Ninh bị anh nhìn đến dựng tóc gáy, thân thể không tự chủ lùi về sau

"Sao...... Sao vậy?"

Trình Dập thu hồi vẻ sắc bén trên ánh mắt, đảo mắt nhìn về phía khác, "Không có gì. Cô biết đạo diễn của bộ phim này là ai sao?"

Giản Ninh cười "Đương nhiên! Là Mr.Kid! Mới chỉ quay ba bộ phim, từ trước đến nay không lộ mắt trước truyền thông, tác phong rất thần bí." Cô cúi đầu, đột nhiên có chút ủ rũ, "Không biết vì sao, vị ấy vẫn không quay phim mới, thật đáng tiếc."

Giản Ninh ngẩng đầu hỏi hắn "Tại sao đột nhiên anh lại hỏi đạo diễn kia?"

Trình Dập lại bắt đầu dùng ánh mắt kỹ càng quan sát cô, lát sau, như là tin tưởng cái gì đó.

Anh lắc đầu "Không có gì, tôi cũng xem phim này rồi, cảm thấy đạo diễn kia quay khá tốt."

Hai người bọn họ chẳng những khẩu vị giống nhau, mà trên phương diện phim ảnh cũng giống nhau!

Giản Ninh vui vẻ đến mức muốn vỗ tay.

Cô biết có mấy vị đạo diễn muốn tìm hiểu diễn viên trước khi lựa chọn, xem thử nàng có phù hợp với nhân vật hay không. Cho nên Trình Dập hỏi cô cái gì, cô đều trả lời cái đó.

Không có vấn đề khó khăn nào, nói xong về điện ảnh, lại chuyển sang chủ đề gia đình.

Gia đình của Giản Ninh là gia đình điển hình, một nhà ba người, đơn giản mà hạnh phúc. Cha mẹ tuy rằng chỉ làm thuê, nhưng xem nàng giống như một công chúa mà cưng chiều.

Trình Dập lẳng lặng nghe cô thích thú kể chuyện trong nhà.

"Mẹ tôi nhã nhặn lịch sự, nhưng lại rất mê bóng đá. Nếu hôm nay đội bóng bà thích bại trận, đồ ăn mẹ làm sẽ rất khó ăn. Nhưng nếu thắng, liền trực tiếp ăn tiệm!"

Khi Giản Ninh nhắc đến mẹ, đôi mắt so với sao trên trời còn sáng hơn.

Trình Dập có thể cảm giác được sự hạnh phúc dạt dào trên gương mặt cô. Chắc chắn phải là người lớn lên trong yêu thương, mới có được dáng vẻ này.

Đó cũng là thứ anh mong muốn nhất.

Ánh mắt Trình Dập nhìn Giản Ninh càng ngày càng dịu đi, nghe cô kể chuyện, phảng phất như đang nghe chuyện cũ của người trong lòng.

Mãi đến khi uống xong ly hồng trà, thời gian cũng không còn sớm, trên đường vắng người dần, Trình Dập mới đưa người trở về.

Đã muộn, nên hai người quyết định gọi xe về.

Lúc chờ xe, Giản Ninh nhịn không được hỏi

"Trình tiên sinh, anh đột nhiên tới tìm tôi, là vì......?"

Trình Dập thẳng thắn nói "Vì bộ phim."

Quả nhiên có hi vọng!

Giản Ninh mở to hai mắt hỏi "Là nhân vật gì? Tôi có thử vai nào đâu?"

Trình Dập tỏ vẻ không thể hiểu được mà nhìn cô, "Còn có thể là nhân vật nào, lần trước không phải đã thử sao?"

Giản Ninh sợ mình hiểu sai, cẩn thận hỏi lại "Nữ chính?" Cô không dám tin! "Nữ chính không phải đã xác định là Chu Nhụy sao?"

Trình Dập nhàn nhạt nói "Kí hợp đồng không thành."

Chiếc xe xé gió chạy vụt qua, hai người nhìn nhau, quên mất mình đang gọi xe.

Trong lòng Giản Ninh vui vẻ quơ chân múa tay, nhưng Trình Dập đang đứng trước mặt, cô cố gắng kìm nén lại, bày ra dáng vẻ lịch sự văn nhã, mỹ lệ động lòng người.

Trình Dập nhìn Giản Ninh, càng cảm thấy cô thật xinh đẹp. Anh đột nhiên muốn lấy cô làm nguyên mẫu, quay một bộ phim tình cảm.

Xung quanh tĩnh lặng, đột nhiên Giản Ninh "A" một tiếng, lắc đầu "Chuyện cũ của dân quốc" sẽ quay cùng lúc với "Quý Phi truyện".
Cô vừa hoảng loạn vừa bất lực nhìn Trình Dập, ánh mắt như đang hỏi phải làm sao bây giờ?

Anh cong cong môi, không cảm thấy đây là chuyện chuyện lớn gì

"Tôi giúp cô bồi thường hợp đồng."
**
Đưa Giản Ninh về đến cửa khách sạn.

Lúc sắp đi, Trình Dập còn cho cô một cái tin cực tốt "Ngày mai cô không cần đi quay "Quý Phi truyện", tô sẽ thương lượng với bên phía đạo diễn. Cô dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị cùng tôi quay "Chuyện cũ của dân quốc". "

Sáng hôm sau, Giản Ninh dọn dẹp mọi thứ, hồi hộp ở trên hành lang chờ Trình Dập tới đón.

Trương Dư Thiến từ trong phòng bước ra, chuẩn bị đến phim trường. Khi đi ngang qua cửa phòng Giản Ninh, nhìn thấy cô lo lắng đi tới đi lui.

Cô ta đắc ý đi đến trước mặt Giản Ninh, cao ngạo liếc mắt

"Tại sao bộ dáng của cô nặng nề thế, sợ mình diễn không tốt sao?"

Hôm qua tại sao phó đạo diễn yêu cầu cô cố ý diễn không tốt, Giản Ninh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là do Trương Dư Thiến giở trò quỷ.

Cô đối mặt Trương Dư Thiến nói "Tôi diễn thế nào trong lòng cô rõ nhất, nếu không cô cũng sẽ không làm phó đạo diễn tới tìm tôi nói chuyện."

Trương Dư Thiến đắc ý cười cười, không chút che dấu "Cô diễn tốt, cũng có ích gì? Đạo diễn nghe tôi. Nếu cô không nghe đạo diễn, tôi liền cắt hết những cảnh diễn chung,cô cũng chẳng thể làm gì?"

"Trương Dư Thiến, tôi không đắc tội với cô, cô tại sao đối với tôi như vậy?"

Cô không hiểu lý do tại sao Trương Dư Thiến lại ghét cô đến như vậy. Cô ta cười lạnh một tiếng, "Vì cái gì? Cùng là người của Khương Lam, bà ta đối với cô dụng tâm bồi dưỡng, nhưng lại coi tôi là công cụ kiếm tiền?"

Cô ta từng bước tới gần, "Bà ta không phải thấy tôi chướng mắt sao? Vậy thì tôi đây phải khiến cho bà ta biết, người bà ta coi trọng nhất, chỉ có thể diễn vai nô tì rửa chân cho tôi!"

Giản Ninh bị Trương Dư Thiến ép đến mức lui từng bước về phía sau.

Lùi đến gần thang máy, cô một cái không cẩn thận, đụng vào người phía sau. Giản Ninh vội vàng nói "Thực xin lỗi." Vừa ngẩng đầu lên, thấy người phía sau lại là Trình Dập.

Đi theo bên cạnh Trình Dập là vị Tổng đạo diễn béo mập của "Quý Phi truyện".

Trương Dư Thiến nhìn bọn họ, thái độ lập tức thay đổi, khéo léo tươi cười nói

"Lữ đạo diễn, Trình đạo diễn, hai người sao lại ở chỗ này a?"

Trước đây Trương Dư Thiến chưa thấy qua Trình Dập, nhưng có thấy qua ảnh của anh trên báo, cho nên có thể nhận ra.

Lữ đạo diễn lấy lòng nói "Tôi đến đây đây bồi Trình đạo diễn tiếp Giản Ninh."

Trương Dư Thiến cho rằng mình nghe lầm, nhìn Giản Ninh, lại nhìn Lữ đạo điễn, hỏi

"Tiếp cô ta làm gì?"

Lữ đạo diễn ở trước mặt Trình Dập trước mặt bày ra bộ dáng đặc biệt thưởng thức Giản Ninh, lòng bàn tay xoa xoa vào nhau, như thể vui vẻ thay cho Giản Ninh

"Trình đạo diễn tới đón Giản Ninh trở về quay "Chuyện cũ của dân quốc"! Ánh mắt Trình đạo diễn đúng là tốt, lần đầu tiên thấy Giản Ninh, tôi liền cảm thấy về sau cô ấy khẳng định sẽ là nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng!"

Giản Ninhbị ông ta khen đến độ có chút không được tự nhiên.

Trương Dư Thiến tức giận đến phát run, cô ta nỗ lực mà khắc chế cảm xúc, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận rằng cuối cùng vẫn bị Giản Ninh vượt mặt.

Trình Dập đem phản ứng của mỗi người lưu trong ánh mắt, quay đầu hỏi Giản Ninh

"Thu dọn đồ đạc xong rồi sao?"

Giản Ninh gật gật đầu, "Xong rồi."

Trình Dập nói "Vậy đi thôi."

Giản Ninh kéo hành lý, sau khi Trình Dập cùng Lữ đạo diễn bắt tay, hai người liền rời đi.

Khi Lữ đạo diễn cũng rời đi, Trương Dư Thiến đứng ở hành lang, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Trên đường đến sân bay, Giản Ninh hỏi Trình Dập "Anh cướp người của Lữ đạo diễn, sao ông ta lại còn đối với anh khách khí như vậy?"

"Tôi đáp ứng đề cử phim của ông ta cho đài truyền hình."

"..."

**

Văn phòng.

Chu Nhụy ngồi đối diện với Tiêu Ngôn, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, mắng

"Anh không phải chắc chắn là Trình Dập sẽ tìm tôi sao? Hiện tại đã là tháng 10, tại sao một chút động tĩnh đều không có!"

Tiêu Ngôn trong lòng cũng càng ngày càng không chắc, nhưng không dám thể hiện trước mặt Chu Nhụy "Cô đừng vội, không có động tĩnh thì hắn cũng không thể chọn người khác. Tôi tin chắc hắn sẽ mau chóng liên hệ với chúng ta thôi."

Bây giờ Chu Nhụy hoàn toàn không giống bộ dáng mê người trên màn ảnh, mà hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Ngôn hỏi

"Nếu là hắn thật sự không liên hệ chúng ta thì làm sao bây giờ? Anh nghĩ gì mà dám ra giá 8000 vạn? Người đầu tư thì là người ngu sao?"

Tiêu Ngôn bị mắng đến hốt hoảng

"Nếu hắn thật sự không liên hệ, thì vẫn còn có Cao đạo diễn."

"Anh bây giờ gọi điện thoại Trình Dập ngay lập tức, hỏi hắn khi nào có thể ký hợp đồng!"

Tiêu Ngôn nhìn sắc mặt Chu Nhụy, run rẩy lấy di động, nghĩ đến khí lạnh xung quanh Trình Dập băng, hắn quyết địnhgọi điện thoại cho bên phía đạo diễn Cao trước.

"Cao đạo diễn, chúng ta thương lượng hợp tác một chút đi."

Cao đạo diễn ngoài miệng tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng trong lời nói đều là vẻ khoe khoang mà trả lời

"Tiêu Ngôn, bộ điện ảnh này của tôi cũng không quá lớn, 5000 vạn thật sự là không đáp ứng được. Với lại, mấy ngày hôm trước đã ký hơp đồng với Lâm Vân, người mới của Khương Lam rồi."

"Cái gì! Ký với người khác! Là người của Khương Lam?!" Tiêu Ngôn kích động hỏi.

Cao xa làm bộ dáng khuyên nhử nhưng thật ra là nói móc hắn một câu "Tôi cũng không còn cách nào. Bên anh vẫn luôn kéo dài, mãi vẫn không xác định được Chu Nhụy có nhận phim hay không. Đoàn phim cũng không thể chờ được. Tiêu Ngôn, tuy rằng tôi không phải là đạo diễn lớn như Trình Lỗi, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đóng phim của tôi."

Cúp điện thoại, Tiêu Ngôn không dám liếc mắt nhìn Chu Nhụy lấy một cái.

Vừa rồi nói gì cô ta cũng đều nghe được, trực tiếp cầm cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn ném về phía Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn nhanh chóng né tránh, gạt tàn thuốc rơi xuống đất ầm một tiếng. Hắn nghĩ thầm nếu cái này mà nện trúng đầu, chắc chắn sẽ bể đầu.

Chu Nhụy đứng bật dậy, vỗ bàn mắng

"Anh còn ngẩn người làm gì, còn không mau gọi hỏi bên phía Trình Dập!"

"Được được."

Tiêu Ngôn vội cầm lấy di động, mau chóng bấm số Trình Dập, đột nhiên hệ thống weibo gửi tin tức tới

" Trục ảnh chính thức công bố: Nữ chính của " Chuyện cũ của dân quốc" là người mới Giản Ninh."

Tiêu Ngôn trong lòng lộp bộp một tiếng, khiếp đảm ngẩng đấu nhìn Chu Nhụy một cái.

Chu Nhụy nhận ra ánh mắt của hắn không đúng, đoạt lấy di động, tức giận đến mức trợn to hai mắt.

Cô ta hung tợn mà trừng mắt nhìn Tiêu Ngôn, chỉ có thể chỉ tay vào hắn mà không thể nói thành lời. Cô ta vứt điện thoại xuống đất, hung hăng dẫm lên mấy đạp, đến khi màn hình vỡ vụn mới lấy điện thoại của mình rồi chạy ra ngoài.

Chu Nhụy vừa đi vừa gọi điện thoại cho giám đốc công ty, "Alo, Ngụy ca, giúp tôi đổi người đại diện, đầu óc Tiêu Ngôn quá ngu dốt...... Còn có, tôi không muốn ả diễn viên Giản ninh gì đấy sống tốt. Giúp tôi liên hệ thủy quân, ta muốn tô đen ả ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro