Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Weibo của Trục ảnh vừa công bố diễn viên chính của "Chuyện cũ của dân quốc", trên mạng đều hoang mang, có rất nhiều người tỏ ra thất vọng.

Nam chính là nam diễn viên đang nổi Lăng Hạo, đây là người mà khi còn sống Trình Lỗi đã chọn. Lúc trước có tin đồn Lăng Hạo đầu tư vào đoàn phim, đạo diễn mặc dù đã suy xét đến xu hướng thị trường thì mới chọn anh ta, nhưng Trình Lỗi dù là đạo diễn tốt, rốt cuộc cũng vì doanh số phòng bán vé mà cúi đầu, ít nhiều cũng làm người ta thổn thức.

Bất quá, về hình tượng hay khí chất của Lăng Hạo đều tốt, ấn tượng trong lòng khán giả đều là nỗ lực bằng thực lực, khán giả vẫn chờ mong hắn có thể đột quá nhờ vị đạo diễn lớn nào đấy.

Fan của ánh ta cũng khá đông, Weibo vừa đăng tin, lập tức bày ra ý chí chiến đấu, nhanh chóng chiếm lĩnh trận địa chủ yếu như Tân Lãng giải trí, Trục Ảnh official, phối hợp tuyên truyền cho Lăng hạo.

Trái lại nữ chính Giản Ninh, chẳng những không có danh khí, còn bị nhiều tài khoản đào ra chuyện từng bị loại ở cuộc thi tuyển chọn. Thái độ của đám người này rất kì lạ, không nhắc tới Lăng Hạo, mà tập trung công kích về người không có tiếng tăm Giản Ninh.

Trong khoảng thời gian ngắn, các tiết mục dự thi của Giản Ninh trước kia đều bị đăng lên, các nhóm thủy quân còn chia sẻ qua lại, khiến cho nhiều người cảm thấy Giản Ninh không ra gì.

Khương Lam ngồi ở trong văn phòng, dùng máy tính xem Weibo.

Tân lãng giải trí bình luận phía dưới, sau đó là vài bình luận của fans Lăng Hạo. Phía sau nữa là bình luận của quần chúng ăn dưa, kêu tha rằng IP tốt như vậy lại bị con trai Trình Lỗi nghịch hư rồi.

Còn lại đều là nhóm thủy quân đang cố bôi đen Giản Ninh.

Dương Hi ngồi bên cạnh Giản Ninh, nhìn màn hình, tức giận cau mày

"Giản Ninh hiện tại có gì đáng để bôi đen, rõ là có người ở mua thủy quân. Lam tỷ, chị có nghĩ là Trương Dư Thiến không? Lần trước cô ta có thể khiến đạo diễn kêu Giản Ninh đóng phim, em cảm thấy lần này cần bôi đen Giản Ninh cũng rất có khả năng là cô ta!"

Khương Lam lắc đầu, "Trương Dư Thiến mới kiếm được chút tiền, làm sao mua được nhiều thủy quân như vậy. Cô nhìn xem, đây đều là mấy tài khoản lớn. Mua được họ, chắc chắn cũng không phải dạng thường."

"Có thể là chế tác của cuộc thi tuyển chọn lần trước Giản Ninh tham gia không? Lỡ hắn còn nhớ thương Giản Ninh, cho nên không muốn cậu ấy sống tốt?"

Khương Lam cũng nhẹ nhíu mày, "Có khả năng này, nhưng việc cũng đã qua lâu như vạy, hắn lại không hành động bốc đồng, chuyện này không đáng để làm lớn như vậy"

Dương Hi càng nghĩ càng loạn "Lam tỷ, vậy phải làm sao bây giờ?"

Khương Lam nghĩ nghĩ, nói "Giản Ninh lớn lên bối cảnh đơn giản, trừ cái vị chế tác kia, trước đây cũng không đắc tội với ai, chắc là bị bôi đen lần này thôi, sẽ không kéo dài. Chờ chuyện này qua đi, từ từ tích lũy cảm tình."

Dương Hi gật gật đầu, bây giờ cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.

**

Bình thường khi Giản Ninh rãnh rồi sẽ Weibo, nên thấy được không ít bình luận. Thậm chí còn có người chạy đến Weibo của cô châm chọc mỉa mai. Vì không muốn ảnh hưởng trạng thái của mình, nên đem ô bình luận khóa lại.

Giản Ninh mặc sườn xám ngồi trước gương, nâng nhẹ cằm kẻ mắt. Nhìn về phía sau, các nhân viên công tác đều vội vàng chuyên chú. Nghĩ lại lúc quay ở đoàn phim "Quý Phi truyện", càng cảm thấy người của Trục Ảnh thật chuyên nghiệp.

Di động thông báo WeChat có tin nhắn, là voice chat của ba. Cô đeo tai nghe, nghe được âm thanh tức giận của Giản Đào "Ninh Ninh cố lên! Đừng bị mấy lời ra tiếng vào trên Weibo ảnh hưởng, con đóng phim thật tốt, dùng kỹ thuật diễn làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục!"

Mấy lời này vừa kết thúc thì hỗn loạn truyền đến giọng của mẹ cô "Được rồi, ông nói với Ninh Ninh như vậy, không phải làm con nó áp lực hơn sao."

Giản Ninh nhìn chằm chằm màn hình di động, ngón tay do dự không biết nên đánh xuống chữ gì, cuối cùng chỉ gửi trả lại một cái biểu tượng vui vẻ cười to.

Hóa trang xong, cô đi ra phim trường.

Trình Dập đang cầm kịch nói chuyện với Lăng Hạo.

Cô dẫm lên giày cao gót chậm rãi đi qua, Lăng Hạo mặc một thân tây trang màu đen, tóc vuốt về phía sau, khí chất ngời ngời. Trái lại Trình Dập trước mặt ăn mặc tùy ý, nhưng Giản Ninh lại cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Trình Dập đẹp trai hơn.

Đi đến bên cạnh bọn họ, Giản Ninh gật đầu cười cười với Lăng Hạo, rồi quay qua nói với Trình Dập "Đạo diễn, tôi đã chuẩn bị xong."

Vừa đúng lúc Trình Dập trao đổi với Lăng Hạo xong, anh ta lui ra phía sau hai bước, tự mình ghi nhớ lời kịch.

Trình Dập chỉ vào phía xe lửa trước cửa, nói với Giản Ninh

"Lát nữa ở chỗ này, diễn cảnh ly biệt. Nhớ kỹ, đừng có khóc ngay từ đầu, phải thể hiện ra trình tự cảm xúc"

"Được, tôi hiểu rồi."

Đoàn phim vào vị trí, Trình Dập ngồi ở ghế phía sau màn hình, thấy vị trí diễn viên OK, ánh đèn OK, quay phim OK, tay nhẹ nhàng vung lên, thư ký trường quay gập bảng quay phim, hô

"Cảnh 1, lần lần đầu tiên!"

"Bắt đầu."

Lăng hải thâm trầm nói "Chờ ta."

Giản Ninh thâm tình đáp "Bảo trọng."

Màn quay phim hướng cận cảnh gương mặt của Giản Ninh, biểu cảm của cô ban đầu rất trấn tĩnh, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, cảm xúc có chút không kìm nén được, lúc này mới khóc lên. Giản Ninh diễn biểu cảm rất tốt, nhưng trong ánh mắt vẫn là khô ráo, 30 giây sau cô vẫn không thể khóc được.

Trình Dập kêu ngừng.

Giản Ninh khom người xin lỗi Lăng Hạo cùng nhân viên công tác. Cô liếc mắt trộm nhìn Trình Dập một cái,khi công tác anh đặc biệt nghiêm túc, cô rất sợ làm anh thất vọng.

Thư ký trường quay lại gập bảng quay phim một lần nữa.

"Cảnh 1 lần 2, bắt đầu!"
"Cảnh 1 lần 3, bắt đầu!"
......
"Cảnh 1 lần 20, bắt đầu!"

Thời điểm Trình Dập lại kêu ngừng, Giản Ninh đã không dám nhìn bất cứ ai, cô vẫn luôn cúi đầu, cào cào ngón tay đến trầy da.

Cô nghe thấy tiếng Lăng Hạo thở dài, ngẩng đầu, quả nhiên thấy biểu tình không kiên nhẫn của anh ta.

Lăng Hạo không muốn tạo áp lực cho cô, chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc, nhìn thấy ánh mắt tự trách của Giản Ninh, lập tức an ủi nói "Giản Ninh, cô đừng căng thẳng, từ từ khóc, tôi chờ cô."

Giản Ninh cảm thấy mình càng lúc càng không thể khóc được.

Trình Dập thấy trạng thái của Giản Ninh không tốt,ôn hòa nói "Nghỉ ngơi một lát."

Lăng Hạo vỗ vỗ bả vai của Giản Ninh, sau đó đi đến ghế nằm, tiếp tục học lời kịch.

Giản Ninh tự trách mình làm chậm trễ tiến độ quay phim. Phía bên kia có rất nhiều người, cô không muốn qua đó, chỉ lẳng lặng một mình.

Một lát sau, Trình Dập nhìn xung quanh không thấy được bóng dáng của Giản Ninh, vì thế đi một vòng tìm xem cô ở nơi nào.

Cuối cùng tìm được cô ở phía sau một đống đạo cụ.

Trình Dập thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối thành một cục, gương măt đầy vẻ tự trách.

Giản Ninh nhìn thấy anh, nhẹ nói ba chữ "Thực xin lỗi."

Trình Dập đi qua, ngồi xổm bên người cô, mang theo ý cười, dịu dàng nói

"Những diễn viên kinh nghiệm, cũng không thể nói khóc là có thể khóc. Cô không cần tự trách, NG (*) mấy cái cũng bình thường."

(*) No Good: quay hỏng.

Giản Ninh cúi đầu, bất lực "Bình thường tôi không phải như thế, không biết hôm nay làm sao, khóc không được."

Trình Dập nhớ tới lúc cô thử vai ở văn phòng, muốn khóc liền khóc, xác thật là không giống hôm nay, nếu không anh cũng sẽ không chọn cô.

Trình Dập nghĩ nghĩ, hỏi "Cô có nghĩ tới nếu khóc không được, thì cảnh diễn này phải làm sao không?"

Giản Ninh lắc đầu, "Tôi không dám nghĩ, khó khăn lắm mới có được cơ hội, tôi thật sự muốn diễn cho tốt."

"Vậy suy nghĩ một chút, nếu thật sự khóc không được thì làm sao bây giờ."

Giản Ninh hốc mắt đỏ ửng, ủy khuất mà nhìn anh, "Thật sự khóc không được, dùng thuốc nhỏ mắt đuộc không?"

Trình Dập cười hỏi "Tôi lúc nãy đã nói cùng cô là không được khóc ngay từ đầu, dùng thuốc nhỏ mắt, cô có thể khống chế khi nào cho nó rơi xuống sao?"

Trình Dập khiến người ta cảm giác lạnh lẽo như dòng sông băng, nhưng giọng nói lại rất ấm áp. Thời gian Anh ở đoàn phim đều nghiêm túc, có lẽ bây giờ là lúc anh ôn nhu nhất.

Lời của Trình Dập dường như có tác dụng thôi miên, Giản Ninh nghe anh nói xong đem tất cả suy nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ, mũi đau xót, nước mắt cũng dần dần trào lên.

Cô đem thân mình hướng về trước, tay chống mặt đất, để gương mặt mình song song với mặt đất, làm nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Trình Dập hỏi "Cô sao lại khóc ở tư thế này chứ?"

Giản Ninh nức nở "Tôi sợ làm trôi lớp trang điểm."

Trình Dập cười cười, muốn xoa đầu để cô thả lỏng một chút, nhưng bàn tay đưa ra được một nữa liền dừng lại, hình như kiểu tóc của cô rất dễ rối, nên thu tay về.

Khóc ra được, Giản Ninh trong lòng liền thoải mái không ít.

Trình Dập đỡ cô lên, khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc "Nhớ kỹ cảm giác này."

Giản Ninh gật gật đầu, có chút ưu luyến vẻ ôn nhu của anh.

Mọi người quay trở về vị trí, thư ký trường quay hô "Cảnh 1 lần 21, bắt đầu!"

Lần này rốt cuộc Giản Ninh cũng thuận lợi khóc ra.

Lăng Hạo quay xong, trong lòng có chút chấn động. Vừa rồi Giản Ninh quá nhập vai, cũng khiến anh cũng bị ảnh hưởng . Cái cảm giác nháy mắt liền nhập tâm vào kịch bản, làm anh thấy khó quên như cả người như bị điện giật.

Những cảnh diễn sau, lăng Hạo đối với hắn Giản Ninh chính là rửa mắt mà nhìn.

Buổi tối quay xong, lúc quay trở lại khách sạn, Lăng Hạo bước nhanh đến bên cạnh Giản Ninh.

"Cô hình như không phải được học diễn chính quy? Sao lại có thể diễn tốt như vậy?"

"Tôi là không được học ở học viện, nhưng người đại diện đã mời thầy về dạy cho tôi. Anh cũng diễn rất tốt nha!"

Lăng Hạo cười cười, "Diễn bộ này, ta phia không ít tâm tư. Người khác không coi trọng tôi, tôi càng phải diễn tốt cho bọn họ xem."

Giản Ninh thực sự hâm mộ tính cách gặp mạnh tắc cường này của Lăng Hạo, chân thành nói "Cố lên!"

Lăng Hạo "Ừ" một tiếng, nụ cười hiện lên trên đáy mắt.

Anh hiện tại mới 23 tuổi, so ra lớn hơn Giản Ninh mấy tháng, hơn nữa thoạt nhìn trẻ hơn số tuổi một chút, khiến nhiều người cảm giác tựa như em trai quốc dân, bởi vậy rất được các đại tỷ yêu thích.

Trong ánh đèn mờ nhạt của khách sạn, Lăng Hạo giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại có chút do dự, muốn nói lại thôi. Một lát sau, hai người đi đến trước thang máy, anh mới hỏi

"Tối mai cô cũng không có cảnh quay đúng không? Hay là chúng ta ra ngoài ca hát gì đó không?"

Giản Ninh cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Lăng Hạo lập tức nói thêm "Không chỉ hai chúng ta, còn có Lý tỷ, trần ca...... Mọi người đều đi!"

Giản Ninh cũng muốn quen biết thêm, cùng mọi người sống chung thật tốt, nên tươi cười đáp ứng nói

"Được, ngày mai quay xong tôi chờ tin nhắn của anh."

Lăng Hạo sang sảng cười nói "Được."

Ra khỏi thang máy, cúi chào Giản Ninh, Lăng Hạo bước đi trên hành lang, gọi điện thoại cho từng người trong đoàn phim "Alo, Trần ca, tối mai cùng đi KTV......"

**

Phòng ngủ của Trình Dập vẫn giữ nguyên, lấy phòng khách làm văn phòng mới.

Anh ngồi ở sô pha, gõ gõ gì đó trên máy tính, nhíu mày.

Anh rút một điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ, nhưng mãi cũng không nghĩ được gì.

Trình Dập đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bỗng nhiên nhớ tới lần đi bộ uống trà với Giản Ninh, rồi lại nhớ tới, lần thử vai lý cô lý giải nhân vật hoàn toàn giống với suy nghĩ của chính mình.

Anh nặng nề hút thêm hai điếu thuốc, bấm điện thoại gọi cho Giản Ninh.

Lúc điện thoại đến, Giản Ninh về đến phong khách sạn. Cô nhấn trả lời "Alo, có chuyện gì sao Trình đạo diễn."

Trình Dập "Nói qua điện thoại không tiện lắm, bây giờ qua chỗ tôi, tôi muốn sửa kịch bản, muốn hỏi một chút ý kiến của cô."

Gì chứ bàn chuyện kịch bản thì Giản Ninh hoàn toàn tình nguyện nha! Cô sảng khoái đáp ứng nói "Được, tôi tới ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro