Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Ninh cùng đi dạo phố với Lăng Hạo, mới chân thật cảm nhận được cái gì gọi là nổi tiếng.

Trưa hôm đó, Lăng Hạo đem chính mình bọc thành một cục đen kín mít, đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo cái kính khổng lồ.

Lúc Giản Ninh nhìn thấy Lăng Hạo, ngạc nhiên

"Anh mặc vậy lên phố không thấy kỳ quái?"

Lăng Hạo bất đắc dĩ mà lộ ra biểu cảm bị chà đạp "Tôi mặc như vậy thì nhìn cũng chỉ kỳ quái mà thôi, nếu để fans nhận ra, tôi sẽ bị bao vây."

Giản Ninh nhớ lại, đúng thật là có lần Lăng Hạo ở trên phố bị fans chạy theo đến mức cảnh sát phải mặt giải quyết. Cô quan tâm hỏi "Anh muón mua phấn nền hãng nào, tôi giúp anh mua, đỡ phải ra ngoài một chuyến."

Lăng Hạo lập tức xua tay "Không! Những thứ này cần phải tự mình thử qua mới chọn được cái thích hợp cho da mình, chúng ta cùng đi đi!"

Phản ứng đầu tiên của Giản Ninh là thấy anh ta tuy một người con trai còn rất am hiểu việc này. Phản ứng tiếng theo là anh ta không phải là nằm trong Top3 minhg tinh có doanh thu hằng năm sao? Cứ mua vài món dùng xem thử cái nào tốt, không ngờ lại tiết kiệm như vậy.

Cuối cùng, hai người ngồi xe chuyên dụng của Lăng Hạo đi trung tâm thương mại dạo phố.

Khu cửa hàng trang điểm đều tập trung ở lầu hai.

Hai người lên lầu hai, đang muốn đi đến cửa hàng, thì thấy hành lang bên cạnh có một tạp chí đang chụp ngẫu nhiên người đi qua.

Trung tâm thương mại không thiếu các trai xinh gái đẹp, bọn họ thấy tạp chí thời trang chụp hình, đều giả vờ tự nhiên qua lại trước mặt nhiếp ảnh gia cùng biên tập mấy lần, chỉ có Lăng Hạo cùng Giản Ninh, vừa thấy họ, liền ngừng thở, quay đầu đi hướng ngược lại.

Nhưng dù chỉ thấy được bóng dáng hai người họ, thì cũng là bóng dáng xuất sắc.

Huống chi Lăng Hạo một thân trang phục đen, đều là những vật phẩm trang sức xa xỉ.

Nhiếp ảnh gia cùng biên tập lơ đãng mà nhìn thấy hai người bọn họ, không hẹn mà đều muốn chụp. Vì thế, nhiếp ảnh gia khiêng máy ảnh như Transformers, biên tập cũng xách đạo cụ, đuổi theo như sát thủ.

Lăng Hạo cùng Giản Ninh rẽ về một phía, khuất bóng, mới thả lỏng.

Giản Ninh vỗ vỗ ngực, "Thật là đáng sợ."

Lăng Hạo vừa định phụ họa theo, đã bị ai đó từ phía sau vỗ vỗ bả vai, khiến anh ta giật mình,

Anh ta run lên, quay đầu nhìn lại, là người của tạp chí thời trang!

Nữ biên tập viên mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng ô vuông thời thượng, hưng phấn hỏi "Xin chào, tôi là biên tập viên tạp chí VB, có thể chụp hai người mấy tấm, đăng lên chuyên mục ảnh phố kỳ sau không?"

Lăng Hạo nghiêm túc mà đẩy ra tay cô ta ra, "Không thể."

Nữ biên tập vẻ mặt khiếp sợ, đây là lần đầu cô ta thấy người ăn mặc thời thượng như vậy cự tuyệt Ảnh phố. Cô ta nhìn vị soái ca ca trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, ngón trỏ chỉ vào anh, miệng cũng dần dần phồng lên thành hình chữ O

"Trời! Anh là Lăng Hạo!"

Giản Ninh bối rối không biết nên làm cái gì bây giờ, Lăng Hạo kinh nghiệm túm lấy cổ tay cô, nhấc chân chạy!

Nữ biên tập kinh ngạc cảm thán một tiếng, khiến vô số người qua đường vây lại xem, mọi người thấy phía trước một vị ca ca toàn thân đen xì lôi kéo một nữ sinh chạy như điên, càng nhìn càng cảm thấy ngườ kia thật chính là Lăng Hạo.

Điều Lăng Hạo và Giản Ninh lo lắng nhất đã xảy ra.

Vô số người qua đường giống như trúng số, bắt đầu điên cuồng đuổi theo hai người bọn họ.

"Lăng Hạo! Ký tên đi ~ Lăng Hạo! Chụp ảnh đi ~"

Phía sau có vô số người, Lăng Hạo kéo Giản Ninh vào thang máy, định trực tiếp cuống tầng hầm, trở về xe chuyên dụng, lái xe đến tiệm cơm Tây.

Kết quả chờ mãi thang máy không tới, người qua đường và các fans nháy mắt liền đuổi tới.

Trong tình thế cấp bách, Lăng Hạo đành phải túm Giản Ninh chạy đến khách sạn cao cấp năm sao bên cạnh.

Thần kinh vận động của Giản Ninh bị kéo căng, gian nan mà theo sau chân Lăng Hạo.

Khi hai người tiến khách sạn, Lăng Hạo vui vẻ giống thoát khỏi đám xác chết biết đi, Giản Ninh âm thầm thề về sau không bao giờ đi dạo phố cùng đại minh tinh nữa!

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, Lăng Hạo chờ Giản Ninh khôi phục lahi nhịp thở, mang cô đến tiệm cơm Tây lầu 26.

Nhưng bây giờ tiệm cơm Tây còn chưa mở cửa, sợ ra ngoài lại khiến cho mọi người xôn xao. Không còn cách nào, Lăng Hạo và Giản Ninh đành phải ngồi ở sô pha trước cửa, chờ tiệm cơm Tây mở cửa.

Cũng may sô pha đặt bên cạnh cửa sổ, ngồi đây quan sát cảnh thành phố phồn hoa cũng không tồi. Trên hành lang của quán cũng yên tĩnh, cảm xúc của Lăng Hạo và Giản Ninh mới bình tĩnh lại.

Giản Ninh hỏi "Anh sao lại chọn trước chỗ này?"

Lăng Hạo có chút thẹn thùng "Lần trước tới, thấy nhà hàng này ăn rất ngon, muốn mang cô tới nếm thử."

Giản Ninh mỉm cười một chút, tỏ vẻ cảm ơn ý tốt của anh.

6 giờ, tiệm cơm Tây bắt đầu mở cửa.

Giản Ninh vào phòng bao mà Lăng Hạo đặt trước, nhìn thấy ánh nến, nghe bên ngoài kéo violon, cô dù có ngu ngốc cỡ nào, cũng có thể có thể hiểu được dụng ý của Lăng Hạo.

Lăng Hạo chỉ muốn chuẩn bị một màn lãng mạn, chưa tiến hành công lược thành trì, cho nên bữa cơm này anh ta làm đến đây là dừng lại, cũng không có biểu đạt quá nhiều cảm xúc yêu thích của mình với Giản Ninh.

Mà Giản Ninh vẫn giống như thường, nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhưng cũng không hơn, chính là thái độ đối đãi với bạn bè bình thường.

Lúc hai người trở lại khách sạn, đứng đợi thang máy.

Lăng Hạo chờ mong hỏi "Tối nay có vui không?"

Giản Ninh mỉm cười trả lời "Rất vui! Cảm ơn anh."

Giản Ninh không nói thêm gì nữa, Lăng Hạo đành phải hỏi tiếp "Lần sau lại đưa cô đi ăn ở chỗ khác, tôi thấy cũng rất được!"

Giản Ninh vẫn tiếp tục mỉm cười "Được, lần sau đi."

Là lần sau nhưng chắc cũng không có lần sau.

Lăng Hạo không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được ý này trong lời nói, ánh mắt tối sầm xuống.

Đứng trên thang máy một lúc, hai người vẫn không nói chuyện.

Giản Ninh trong lòng thấp thỏm, cô không phải cái loại thích giữ lốp xe dự phòng. Tình yêu đối với cô, có là có, không là không. Cô sẽ không ép buộc người khác, cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình.

Vì thế, cô ý nhị nó "Lăng Hạo, cảm ơn anh."

Lăng Hạo "Ừ" một tiếng, ủ rũ bĩu môi, chờ thang máy mở cửa, nhàn nhạt chào một tiếng, liền đi ra thang máy.

Thang máy vừa đóng lại, Giản Ninh nhìn lên trần, thở hắt ra một hơi.

Thang máy tiếp tục đi lên, Giản Ninh vừa muốn bước ra, liền phát hiện một thân ảnh cao lớn đang ở trước cửa. Cô ngẩng đầu, là người ở cùng tầng với cô – Trình Dập.

Chờ Giản Ninh đi ra khỏi thang máy, Trình Dập tùy ý để thang máy khép lại,cũng không đi vào.

Anh nhìn Giản Ninh, thấy cô không giống với bộ dạng mặt đỏ tim run của người đi hẹn hò về, mà lại đầy vẻ mệt mỏi như vừa đi đánh giặc . Vì thế, hỏi

"Nghe nói cô đi ra ngoài đi dạo phố. Sao vậy, không vui?"

Giản Ninh thở dài, "Emmmm......"

Trình Dập thấy cô không muốn nói, nên cũng không hỏi nhiều. Cười nhẹ một cái, nhưng trong đáy mắt vẻ vui vẻ lại không ít.

Giản Ninh thấy thần sắc của anh, tò mò "Tâm trạng anh rất tốt? Có tin tốt sao?"

Phim sẽ may chóng đóng máy, còn lại phần hậu kì, cả vấn đề truyền thông, đều là những chuyện phiền toái. Giản Ninh cho rằng chắc anh đã nghĩ ra phương án xử lý.

Không ngờ chỉ bằng một cái liếc mắt mà mình bị nhìn thấu, Trình Dập giả ho hai tiếng, "Không có gì, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng quay phim cho ngày mai, cho nên vui vẻ."

Trình Dập nói cái gì Giản Ninh tin cái đó, không phát hiện ra anh nói bậy. Cô nghe xong, tràn ngập chờ mong tới ngày mai, trong mắt hiện lên ý cười.

Lúc sau, Trình Dập tâm trạng tốt, cũng thực sự nghĩ ra ý tưởng.

Hai người trải qua một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

**

Cảnh cuối của "Chuyện cũ của dân" là cảnh nam nữ chính gặp lại nhau trong mưa.

Cảnh này cũng thường xuất hiện trên các phim khác. Ban đầu Trình Dập không có ý tưởng gì, nên chuẩn bị dời đoàn phim đến một con phố ở Thượng Hải.

Nhưng tối hôm qua, sau khi gặp Giản Ninh, anh lại nảy ra một suy nghĩ.

Nữ chính từ một gian hàng cũ trên con phố bước ra, cánh tay vén rèm châu lộ chiếc vòng. Nàng uyển uyển đi ra, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh nam nhân. Nàng nâng mi, ngẩng đầu nhìn, thế mà lại là trượng phu vừa chiến thắng trở về của mình.

Chỗ này, theo nguyên gốc là nam nữ chính sẽ thâm tình ôm nhau.

Nhưng Trình Dập lại đem sửa lại, anh hướng Lăng Hạo và Giản Ninh giảng giải

"Thâm tình ôm nhau gì đó không hàm súc, cái tôi muốn là biểu đạt từ bên trong, cho nên đoạn cuối không cần ôm nhau, hai người đứng cách xa, thâm tình mà nhìn, yêu cầu dùng vẻ mặt để tái hiện."

Giản Ninh vừa nghe, quả nhiên đặc biệt hơn so với kịch bản cũ.

Cô chuẩn bị tinh thần xong, chờ đạo diễn hô bắt đầu, cô từ cửa hàng đi ra, ngoài ý muốn thấy được trượng phu chiến thắng trở về, biểu cảm đầu tiên là ngây người một lát, sau đó cố gắng nhìn kỹ người đó như để xác nhận lại. Quay phim đặc tả khuôn mặt của Giane Ninh, thấy trong mắt trào lên dòng lệ, mà khóe miệng lại mang theo ý cười.

Trình Dập kích động vung tay lên, hô to một tiếng "Hoàn mỹ!"

Chính thức đóng máy.

Cả phim trường nhiệt liệt vỗ tay, mỗi một nhân viên công tác ở đây, ai cũng nghiêm túc, nhiệt huyết với công việc của mình.

Lăng Hạo cảm thấy bộ này mình phát huy tốt hơn bình thường, là có Giản Ninh đối diễn. Dưới không khí hân hoan của phim trường, anh ta còn mặc nguyên trang phục diễn, pđứng trước mặt Giản Ninh chân thành nói "Cảm ơn cô."

Ánh mắt của Giản Ninh sinh động nhìn anh ta một cái, cười đến mặt mày cong cong, ngọt ngào nói "Tôi cũng cảm ơn anh."

Tâm của Lăng Hạo như bị ai gãi một cái, hắn trộm thở dài, nghĩ thầm mình bây giờ phải làm sao mới có thể quên cô?

Nhân viên vừa thu dọn đạo cụ, vừa vui tươi hớn hở tạm biệt nhau.

Giản Ninh thấy Trình Dập vẫn ngồi trước màn hình, bước nhanh tới trước mặt.

Cô đứng bên cạnh hắn, đôi tay nắm trước người, khóe miệng cong lên, cúi đầu gọi "Đạo diễn."

Trình Dập ngẩng đầu, thấy cô, chỉ màn hình, quay đầu nói "Vừa rồi diễn rất tốt."

Giản Ninh nghe vậy, cố gắng khống chế cơ mặt, sợ mình vui vẻ quá mức sẽ làm mất hình tượng, nhưng vẻ tươi cười trong đáy mắt lại rất đậm, đã vô tình bán đứng cô.

Trình Dập nhìn biểu tình của cô, trong lòng giống như có một cái lông chim trắng, nhẹ nhàng lay động.

Giản Ninh mang theo ánh mắt chờ monghỏi " Về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác không?"

Trình Dập suy nghix, anh không tính toán sẽ tiếp tục quay phim, "Tôi tạm thời không có kế hoạch."

Giản Ninh thất vọng mà "A" một tiếng, vươn tay muốn bắt tay cùng Trình Dập "Cảm ơn anh, đạo diễn."

Trình Dập nhìn chằm chằm tay cô, cúi đầu si ngốc một lát, sau đó mới nhẹ nhàng nắm tay cô, rất mau chóng buông ra.

Anh sợ mình sẽ giống một tên biến thái, khắc chế không được xúc động mà vuốt ve tay cô. Nhưng dù chỉ chạm vào một chút, tâm tình của anh vẫn như ngôi sao bị hút vào lỗ đen, không biết là chấn động hay là nhộn nhạo.

Năng lực khống chế của Trình Dập rất tốt, dù trong lòng đầy suy nghĩ, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt.

Giản Ninh hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa cô và Trình Dập, mà cô vẫn muốn tiếp tục đến gần anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro