Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với kiểu người chỉ đầu tư như Trình Dập, Lý Dao mới thực sự là người sống trong cái vòng kinh doanh này.

Trong kế hoạch của Trình Dập, Nghệ sĩ mà Trục Ảnh ký hợp đồng, sẽ phải là ảnh đế ảnh hậu, hoặc ít nhất cũng phải là nghệ sĩ thực lực đang phát triển tốt. Nếu không thì sẽ là một tờ giấy trắng, sau đó đào tạo thật tốt.

Nhưng Trình Dập muốn ký hợp đồng với Giản Ninh......

Giản Ninh muốn danh khí không có danh khí, lại từng tham gia cuộc thi tuyển chọn, từng quay phim điện ảnh, sớm không còn là giấy trắng, người đại diện hiện tại là người từng trải Khương Lam.

Lý Dao không hiểu được suy tính của Trình Dập, nhưng từ trước đến nay cậu ấy vẫn rất cố chấp. Lý Dao là người khéo đưa đẩy, tuy anh ta bất đồng ý kiến với Trình Dập, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ cười cười, nhắc nhở "Muốn ký với cô ấy, tớ không có ý kiến. Nhưng trước tiên phải thương lượng với bên mẹ cậu đi......"

Trình Dập xoa xoa huyệt thái dương, anh đã có thể tưởng tượng được đến bộ dáng cự tuyệt của Khương Lam.

Diễn viên đối với đạo diễn mà nói, tựa như giang sơn với hoàng đế, dù như thế nào cũng không thể mất đi, không từ thủ đoạn mà giành lấy. Cho nên dù không dễ thực hiện, nhưng Trình Dập vẫn căng da đầu đến nhà Khương Lam.

Việc con trai đột nhiên ghé thăm khiến Khương Lam rất kinh hỉ.

Biết Trình Dập thích uống trà, chị ta cố ý sai bảo mẫu lấy trà mà mình quý nhiều năm tới, ngồi ở phòng khách tinh tế pha cho con trai.

Từ trước tới nay Trình Dập đều không thích cùng Khương Lam tâm sự, không biết vì sao, khi đối mặt Khương Lam, cảm xúc của anh luôn đột nhiên kích động. Nhưng hôm nay, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý, mang đủ kiên nhẫn mà đến đây.

Hàn huyên vài câu về việc trong nhà, bầu không khí rất hài hòa.

Trình Dập một tay cầm chén trà thổi thổi, một tay đặt lên thành ghế sô pha, ngón trỏ nhẹ gõ mấy cái, nghĩ kỹ một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề

"Mẹ, Trục Ảnh chuẩn bị tuyển chọn nghệ sĩ, con hôm nay tới tìm mẹ, là muốn thương lượng, chuyển hợp đồng của Giản Ninh cho con."

Khương Lam đang châm trà, tay thoáng chốc cứng đờ, vẻ tươi cười trên mặt cũng làm lạnh đ vài phần. Đặt ấm trà trở lại trên mặt bàn cẩm thạch, phát ra một tiếng cạch rõ to. Kéo áo khoác bao chính mình lại, dựa vào trên sô pha, lần gần nhất Trình Dập mở miệng van cầu mình là khi nào? Hình như là thời điểm chị ta Trình Lỗi ly hôn, Trình Dập 6 tuổi khóc lóc ôm lấy chính mình "Con muốn mẹ..."

Khương Lam suy nghĩ một lúc lâu mới nói "Nếu con muốn người khác, chỉ cần nói một tiếng, mẹ nhất định đều sẽ đáp ứng, nhưng Giản Ninh thì không được."

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống len vào từng kẽ lá, trong ánh mắt Khương Lam lộ ra một tia yếu ớt

"Từ lúc mẹ làm cho Trần Mẫn nổi tiếng, cô ta sau đó lại một chân đá văng. Sự nghiệp của mẹ liền tụt dốc. Lúc mẹ cho rằng sự nghiệp của mình không còn cách cứu chữa, thì gặp được Giản Ninh, phảng phất lại thấy được hy vọng. Mỗi ngành, số người có thiên phú thực sự đều là lông phượng sừng lân (*), đem Giản Ninh nhường cho con, về sau rất có thể không cơ hội tìm được diễn viên tốt như vậy."

(*) Lông phượng sừng lân: Ý chỉ sự quý hiếm.

Nói xong, chị ta quay đầu hỏi Trình Dập "A Dập, con có thể hiểu cho mẹ không?"

Trình Dập "Ừ" một tiếng, quả nhiên trong dự đoán.

Hắn nắm hai tay, dùng thái độ nhẹ nhàng khuyên nhủ

"Mẹ, con biết làm khó người. Nhưng cũng giống như mẹ, Giản Ninh là diễn viên tốt, cho nên xứng đáng có tài nguyên tốt. Con có tiền, Lý Dao có nhân mạch, tương lai sẽ đầu tư vào Trục Ảnh, lúc đó trong nước tài nguyên sẽ đứng số 1 số 2. Nếu chuyển Giản Ninh cho con, sau này nhất định sẽ phát triển rất tốt."

Khương Lam nghe xong, thở dài.

Trước kia đều là công ty điện ảnh quay điện ảnh, công ty quản lý bồi dưỡng diễn viên, có cơ hội liền hợp tác. Hiện tại, từ khâu đầu tiên đến khâu cuối cùng, đều chung một giuộc. Hình thức quản lý của công ty Khương Lam, đã theo không kịp thời đại.

Trà trên bàn đã lạnh, chị ta cúi đầu nhìn mặt bàn, phát ngốc.

Trình Dập có chút lo lắng, nhẹ giọng kêu "Mẹ......"

Khương Lam nghe được, lấy lại tinh thần, dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu, đưa ra một biện pháp,

"Hay là, con đi hỏi ý Giản Ninh như thế nào đi. Tuy rằng trên pháp luậtmà nói, chuyển hay không chuyển là quyền của chúng ta, nhưng chuyện này cũng liên quan tương lai của cô ấy, để cho cô ấy làm chủ. Nếu Giản Ninh muốn đi Trục Ảnhnh, mẹ sẽ đồng ý."

Làm gì có nữ diễn viên trẻ tuổi nào không cần tài nguyên tốt, nguyện ý ở lại một công ty không có tài nguyên?

Khương Lam nói như vậy, nghĩa là đã quyết định nhường Giản Ninh cho Trình Dập. Chỉ là chị ta có chút chấp nhất, không thể trực tiếp từ bỏ.

Trình Dập cũng hiểu, anh cười nhu hòa, chân thành nói "Mẹ, cảm ơn."

**

Trình Dập bồi Khương Lam ăn tối xong rồi mới quay về.

Anh đi đến gara, mới vừa mở cửa xe, Khương Lam liền vội vã đuổi theo.

Chị ta trong tay cầm khăn quàng cổ màu xám, đưa cho anh "Con quên cầm cái này. Phía nam mùa đông rất lạnh, phải tự chăm sóc mình."

Trình Dập nhận lại khăn quàng cổ từ tay của Khương Lam.

Quan hệ xa cách trong dĩ vãng, hình như tốt hơn một chút.

Lái xe chạy ở trên đường, từng ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua trước mặt, Trình Dập suy nghĩ, phải thương lượng với Giản Ninh như thế nào.

Dừng xe ở dưới lầu, anh gửi cho cô một tin nhắn WeChat hỏi khi nào thì trở về?

Lúc này, Giản Ninh đang ở một quán bar trên nước Đức quán, cùng cha mẹ uống thử một hãng bia nổi tiếng. Thấy Wechat của Trình Dập, trong lòng nhảy bùm bùm. Vén tóc mai lên phía sau tai, cưỡng ép chính mình hồi phục lại

"Hai ngày nữa thì trở về. Làm sao vậy?"

Từ lúc chia tay đoàn phim, lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán, cô đều rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại ngượng ngùng, nên cuối cùng đành phải nhắn một tin chúng mừng rất đại chúng.

Hôm nay Trình Dập lại chủ động liên hệ cho cô, Giản Ninh nỗ lực một chút, nhưng vẫn không giữ nổi bình tĩnh.

Trình Dập mau chóng trả lời, đại khái là sau khi trở về nói cho anh biết, hai người gặp mặt nói chuyện.

Giản Ninh ngừng thở, cảm thấy mùa xuân của mình đang tới!

Ba mẹ cô mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm. Giản Đào hỏi "Ninh Ninh, mặt con sao đỏ thế?"

Giản Ninh sờ sờ mặt, đúng là nóng lên thật. Cúi đầu, bưng lên ly bia, đôi mắt nhìn về nơi khác "Chắc...... do uống bia."

Vợ chồng Giản Đào nhìn nhau cười, ăn ý không hỏi tiếp, để cho con gái có không gian riêng của mình.

Sau khi Giản Ninh về nước, tính lại tiền dư, tự mình cất mười vạn, còn lại chuyển hết cho ba mẹ. Đặt chân xuống thành phố A, cô gửi cho Trình Dập tin nhắn WeChat "Trình đạo diễn, tôi đã trở về."

"Nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó chọn thời gian, tôi mời cô ăn cơm."

Giản Ninh ngọt ngào nhìn màn hình di động, kéo hành lý đi ở sân bay vừa đi vừa ngâm nga Mùa xuân ở nơi nào~

Nhưng mà cô cũng buồn bực, Trình Dập mời cơm mà lại để con gái tự chọn nhà hàng. Không phải hắn nên an bài hết thảy, để cho cô gái bất ngờ sao? Nhất định là ở phương diện này anh chưa có kinh nghiệm đi, cho nên mới như vậy, thật đáng yêu.

Giản Ninh nằm trên giường say mê nói chuyện cùng Dương Hi.

Dương Hi lại lạnh lùng đáp trả cô cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Con trai của Lam tỷ, cái loại không biết gì thì bị người ta gọi là sao không? Là đại móng heo......

Giản Ninh không phục mà "Hừ" một tiếng, cảm thấy Trình Dập chỗ nào chỗ nào cũng đều đẹp trai, không thể đem so sáng vơi heo được.

Cuối cùng, cô chọn một tiệm cơm Tây.

Tiệm cơm Tây nằm trên một khách sạn cao tầng, có thể quan sát cảnh đêm, đặc biệt khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Bàn ăn được nhà hàng bố trí cách xa nhau ba mét, khách hàng đến đay để bàn chuyệ bí mật cũng rất tốt.

Trình Dập ngồi đối diện Giản Ninh, cảm thấy chỗ này rất tốt, thích hợp để bàn chuyện

Hôm nay, Giản Ninh cố ý trang điểm một phen, áo quần cũng được chọn tinh xảo, làn da trắng mịn như ẩn hiện dưới lớp váy liền thân màu hồng, đặc biệt có cảm giác vừa gợi cảm vừa ngây thơ, thẹn thùng đợi Trình Dập khen ngợi.

Nhưng anh lại không nóng nảy.

Bình tĩnh cùng Giản Ninh uống rượu, ăn bò bít tết. Một lát sau. mới lau lau miệng, nói với Giản Ninh "Bộ phim vừa rồi hợp tác với cô thực rất tốt."

Giản Ninh vén tóc, cười "Tôi cũng vậy."

Trình Dập cũng cười, càng nghĩ càng cảm thấy Giản Ninh sẽ không cự tuyệt chính mình.

Anh tự tin hỏi "Tôi muốn cùng cô hợp tác lâu dài, không biết cô có hứng thú tới Trục Ảnh không?"

"A?" Vẻ mặt Giản Ninh ngoài ý muốn, đôi mắt ngập nước chớp chớp, cẩn thận suy nghĩ, hỏi

"Ngươi hôm nay anh tới là vì chuyện này?"

Trình Dập "Ừ" một tiếng, "Có lẽ có chút đường đột, nhưng hy vọng cô có thể đáp ứng. Ký hợp đồng cùng Trục Ảnh, sau này công ty có tài nguyên tốt, nhất định đều sẽ ưu tiên cho cô."

Giản Ninh vội cúi đầu, che dấu thất vọng. Cô nghĩ mình tự đa tình, liền quẫn bách đến không biết làm thế nào. Hiện tại đầu óc của cô rất loạn, tay đặt ở dưới bàn, nắm chặt.

Trình Dập thấy cô không trả lời, lại hỏi "Giản Ninh, cô có yêu cầu gì, cứ việc nói."

Giản Ninh khẽ thở dài, "Trình đạo diễn, thật sự thực cảm ơn anh đã coi trọng tôi." Cô cúi đầu "Nhưng tôi đã ký hợp đồng......"

Trình Dập cười nói cho cô "Là mẹ tôi để cho tôi tới hỏi cô, chỉ cần cô đồng ý chuyển tới Trục Ảnh, thì mẹ tôi cũng đồng ý."

Giản Ninh sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới loại tình huống này, đôi mắt không biết nên nhìn về phía nơi nào, trái tim đập tán loạn.

Trình Dập không nghĩ tới khi cô nghe thấy chuyện đổi công ty, sẽ bất lực như vậy. Đây rõ ràng là chuyện tốt......

"Cô không cần trả lời ngay lập tức, trở về hỏi ý kiến người nhà hoặc bạn bè, sau đó trả lời cũng không muộn. Tôi đợi cô."

Giản Ninh rối rắm hỏi "Tôi đi rồi, Lam tỷ phải làm sao bây giờ a? Trương Dư Thiến trước đây đều đóng phim truyền hình, muốn chuyển sang đóng phim điện ảnh thì phải đóng xong các vai đã nhận mới được. Lâm Vân còn học đại học, phải chờ đến lúc tốt nghiệp, mới có thể tập trung đóng phim."

Trình Dập chân thật trả lời "Cô đến Trục Ảnh, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, nhưng mẹ tôi bên kia còn có thể tìm người mới, chọn người thích hợp."

Giản Ninh nghĩ gì đó, mở miệng, nhưng không nói thành lời. Cô cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, "Lam tỷ từng nói, tôi là hi vọng cuối cùng, nếu không lăng xê tôi thành công, chị ấy sẽ về hưu."

Nghĩ đến đây, ầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều, ngẩng đầu, con ngươi sáng lấp lánh nhìn Trình Dập, "Trình đạo diễn, thật sự cảm ơn anh, tôi biết đến Trục Ảnh đối với tôi sẽ phát triển tốt. Nhưng lúc tôi tham gia tuyển chọn gặp người xấu, là Lam tỷ ra mặt cứu nguy. Chị ấy là ân nhân của tôi, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên tôi không thể rời đi lúc này."

Giản Ninh đứng lên, cúi người thật sâu trước Trình Dập, "Thật sự rất xin lỗi."

Xong xuôi, cô xách túi, rời khỏi nhà hàng.

Trình Dập nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Giản Ninh, trong lòng khó chịu, giống bị một mũi tên xuyên vào tim......

Văn phòng Trục ảnh.

Lý Dao nhìn Trình Dập ngồi trên sô pha đối diện hút thuốc, ôm bụng cười cười ha ha.

"Trình Dập, cậu mà cũng có hôm nay!"

Trình Dập tức giận hừ một cái.

Lý Dao thấy tâm tình anh thật sự quá kém, cười xong, mới nghiêm chỉnh nói "Chúng ta ký hợp đồng với Giản Ninh, đối với Giản Ninh tất nhiên là tốt, nhưng Giản Ninh thì lại không phải sự lựa chọn tốt nhất của Trục Ảnh. Ngày mai tớ liên hệ bên trường học, chuẩn bị tuyển chọn thôi."

Trình Dập hít sâu, dập tắt điếu thuốc, cái gì cũng không nói.

**

Giản Ninh voice chat trên Wechat với Dương Hi cả đêm, di động cũng hết pin, vì thế vừa sắm sạc trên đầu giường vừa tiếp tục gửi tin nhắn.

Cô dựa vào đầu giường, mặt tràn đầy chán nản hỏi "Cậu nghĩ tớ có phải thật ngốc không, còn tưởng rằng anh ấy muốn thổ lộ, kết quả là bàn chuyện công việc......"

Dương Hi an ủi nói "Cũng không thể trách cậu hiểu sai, lần trước Lăng Hạo theo đuổi cậu không phải cũng là đột nhiên mời cơm sao. Bình thường bình thường, nếu là tớ cũng sẽ như vậy."

Giản Ninh cảm thấy Dương Hi giống Khương Lam, nhìn người rất chuẩn, sẽ không phạm phải loại sai lầm này đâu. Nghĩ đến Khương Lam liền nhớ đến công việc, cô uể oải

"Hôm nay tớ cự tuyệt Trình Dập, về sau anh ấy còn có thể tìm tớ đóng phim không?"

Dương Hi cảm thấy...... Hẳn là sẽ không đi. Nhưng sợ đả kích Giản Ninh, cho nên cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói "Cậu cũng không phải chỉ có thể đóng phim của anh ta! Sợ cái gì? Đạo diễn tốt nhiều như vậy, chỉ cần kỹ thuật tốt, về sau không sợ không có phim đóng."

Dương Hi nói không sai, nhưng Giản Ninh chỉ cần tưởng tượng đến về sau không thể cùng Trình Dập hợp tác, trong lòng như bị dao đâm.

Cô hít sâu một hơi, nhìn trần nhà, "Dương Hi, nhìn tớ bây giờ rất giống Tường Lâm tẩu(*) phải không?"

(*) Nhân vật trong truyện ngắn Lễ cầu Phúc của Lỗ Tấn. là một người phụ nữa ngoại tộc bị xã hội thời đẩy vào cảnh sống và chết trong nỗi cô độc.

Dương Hi thở dài một hơi, "Cậu vừa thất tình, khó tránh khỏi đau buồn. Nhưng mà đừng đắm chiềm lâu quá, tớ nghe nói gần đây Lý Tin đạo diễn muốn quay một bộ phim tình cảm, muốn tìm nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp, các hoa đán đều chuẩn bị đi thử vai, Lam tỷ cũng chuẩn bị cho cậu đi."

"Lý Tin?! Tại liên hoan phim nuosc Pháp nhận được giải thưởng?!"

Vừa nghe thấy có cơ hội thử vai của dạo diễn tốt, Giản Ninh lập tức đã lập tức quên vừa rồi mình còn buồn bã, kích động đến mức rút ổ sạc trên tường, bật người dậy chân trần đứng trên mặt đất hỏi.

Dương Hi thấy cô có tinh thần, biết cô không có việc gì. Đối với phụ nữ mạnh mẽ, sự nghiệp là quan trọng nhất, tình cảm cùng lắm chỉ là một phần trong sinh hoạt.

Nói chuyện điện thoại xong, Dương Hi nhắn tin cho Khương Lam báo cáo Giản Ninh đã cự tuyệt lời mời của Trình Dập.

Khương Lam đang ngồi ở cửa sổ sát đất của biệt thự, vừa ưu thương uống rượu vừa ngắm nhìn ánh đèn đêm. Thấy nội dung Wechat, cô cầm ly chân dài, sửng sốt một hồi lâu. Sau đó bả vai buông lỏng, bất đắc dĩ lắc đầu, lại là vui mừng mà cười cười.

Cả đời làm người đại diện, lăng xê thành công biết bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu, cuối cùng bọn họ đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rời đi, trong tay chị ta chỉ còn lại có một cái công ty rỗng tuếch.

Không nghĩ tới...... Sắp đến lúc về hưu, lại gặp được một người có tình có nghĩa.

Chỉ tiếc...... Chị ta không có còn ở thời điểm hô mưa gọi gió mà dốc sức giúp đỡ Giản Ninh.
**
Lý Tin đạo diễn và Khương Lam là bạn bè.

Lần tuyển diễn viên này, Lý đạo diễn chủ động liên lạc với Khương Lam, hỏi trên tay có người tốtnào không. Hai người nói xong công việc, vui vẻ ôn chuyện. Lý đạo diễn còn chuyện này đăng lên Weibo, tag vài người khác, tỏ ý muốn tụ tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro