Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ phim đề tài cung đấu của Trương Dư Thiến ra mắt tạo được tiếng vang lớn, nhân khí của cô ta cũng nước lên thuyền lên, tự nhận là một hoa đán đương nổi.

Cơ hội đi thử vai của Lý đạo diễn, cô ta cho rằng mình nhất định giành được, hơn nữa, để chắc chắn, gần đây cô ta còn chủ động mời Khương Lam ăn cơm, mời rượu, liên tiếp lôi lôi kéo kéo. Vậy mà cuối cùng Khương Lam vẫn cứ đem cơ hội này cho Giản Ninh.

Giữa tháng, thời tiết tuy còn hơi lạnh, nhưng vẫn nắng đẹp cả một buổi sáng, Giản Ninh đi theo Khương Lam tới công ty điện ảnh của Lý Tin.

Lý đạo diễn đã ở tuổi trung niên, lại để một đầu tóc ngắn hoa râm, ôn tồn lễ độ, dễ dàng làm cho người đối diện ngượng ngùng khi vô tình phát ra âm thanh quá to.

Hình thức của lần thử vai này rất giống ở các cuộc thi tuyển chọn. Trong một căn phòng to, đạo diễn ngồi ở giữa, trên bàn là lý lịch sơ lược của diễn viên. Đến lượt của ai phỏng vấn thì người đó đi vào phòng, đến đứng trước mặt đạo diễn, sau đó diễn 1 đoạn ngắn theo yêu cầu.

Giản Ninh ngồi một mình trên ghế trước cửa phòng phỏng vấn, suy nghĩ làm sao để biến từ một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi trở thành một cô bé gái 10 tuổi. Vừa rồi, Khương Lam gặp được vài người bạn, thịnh tình không thể chối từ, nên đã kéo nhau đến quán cà phê nào đó ôn lại chuyện cũ.

Khi Giản Ninh vẫn còn đang hết sức suy nghĩ, một thân hình mảnh khảnh từ phòng phỏng vấn đi ra.

Giản Ninh ngẩng đầu nhìn thấy, không ngờ lại là Chu Nhụy.

Nụ cười của Chu Nhụy vẫn duy trì từ lúc tạm biệt Lý đạo diễn, vừa ra cửa thì thấy Giản Ninh, khóe miệng vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt lạnh đi một chút, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.

Giản Ninh nhìn thấy ảnh hậu, có chút khẩn trương, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng dậy, lễ phép nói "Xin chào Chu lão sư(*), tôi là Giản Ninh."

(*) Lão sư: Thầy/Cô giáo. (Tớ giữ nguyên vì thấy để như vậy nghe hay hơn ^.^)

Phụ nữ 30, người nào lại đi thích bị kêu bằng chị, huồng hồ gì là trong giới giải trí. Ngày đầu tiên Giản Ninh ký hợp đồng, Khương Lam đã dạy vài điều cơ bản trong giới, nếu không biết xưng hô như thế nào, không cần quan tâm người kia có chức vụ gì, cứ kêu lão sư là được.

Chu Nhụy nghe được cách xưng hô này, nghĩ thầm không ngờ cô còn rất khéo đưa đẩy, bảo sao lại có thể cướp được kịch bản "Chuyện cũ của dân quốc". Cô ta cười đáp lại " Xin chào Giản Ninh, không cần khách khí, gọi tôi là Chu Nhụy được rồi."

Hai người khách sáo chào hỏi, sau đó, Giản Ninh bước về phía cửa hai bước, tỏ vẻ mình muốn vào phỏng vấn.

Chu Nhụy giả vờ vô ý đứng che phía trước, nên ngượng ngùng cười cười. Tránh ra khỏi cánh cửa, nghĩ tới người trước mặt là đối thủ cạnh tranh của mình, dĩ nhiên là không muốn cô biểu hiện tốt, cho nên trong lòng âm thầm tính toán, bèn gọi Giản Ninh trở lại.

"Giản Ninh, tôi vẫn luôn tò mò một chuyện, có thể hỏi cô không?"

Giản Ninh ngu ngơ chớp chớp mắt "Chuyện gì?"

Chu Nhụy cười "Trình Dập xuất thân từ nhà đầu tư, lúc trước cũng có chút liên lạc, cảm thấy anh ta tài đại khí thô(*). Khi đó Cao đạo diễn cũng gọi tôi quay phim mới, thù lao 3000 vạn. Anh ta nghe được, mày cũng không thèm nhăn, để tôi tiếp tục ra giá. Cho nên...... Tôi rất tò mò, cô quay "Chuyện cũ của dân quốc", thù lao nhiều hay ít vậy?"

(*)Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Giản Ninh ngẩn ra, đối mặt với vấn đề này, cô trở tay không kịp. Biểu tình của Giản Ninh có chút xấu hổ, cúi đầu

"Cái này...... Xin lỗi, chúng tôi đã ký hiệp ước bảo mật, không tiện tiết lộ ra."

Chu Nhụy khẽ che miệng, hít sâu một hơi, bộ dáng tỏ vẻ xin lỗi, "Thực xin lỗi, là tôi quá thất lễ, coi như tôi chưa nói gì nhé. Tôi đi trước, tạm biệt ~"

Lúc Chu Nhụy quay người lại, cười như hồ ly tinh đắc ý. Cái cô ta muốn chính là tác động đến tâm tình của Giản Ninh, làm cho cô phát huy bất ổn.

Giản Ninh đứng ở cửa, nghĩ thầm thù lao đóng phim của mình chỉ có 300 vạn......

Nhưng mà......

300 vạn đối với cô là rất nhiều nha!

Nếu cô tốt nghiệp xong, xin một công việc nhàn nhã sáng đi chiều về, thì bao lâu mới có thể kiếm được 300 vạn?

Nghĩ đến đây, cô liền tự cảm thấy chính mình cũng thật lợi hại!

Buổi casting kết thúc, Khương Lam một mình đi tìm Lý Tin nói chuyện.

Khương Lam ngồi trên sô pha hỏi "Giản Ninh diễn thế nào?"

Lý Tin gật đầu khẳng định, "Rất tốt, linh khí mười phần, rất khó tìm được diễn viên như vậy."

Khương Lam vừa lòng cười, "Cơ hội nhận vai của cô ấy có lớn không?"

Biểu tình của ông lập tức trầm xuống, "Rất khó, công ty của Chu Nhụy có thể hỗ trợ tuyên truyền rất lớn. Cô cũng biết, bây giờ tuyển vai, đạo diễn đã không còn là người có quyền lên tiếng cao nhất. Nếu cả hai đều tốt, nhà đầu tư đương nhiên muốn chọn người có thể đảm bảo cho phòng vé hơn."

Cuối cùng, đúng như lời đạo diễn Lý Tin, bên phía đầu tư quyết định chọn Chu Nhụy.

**

Giản Ninh ở trong văn phòng Khương Lam thì được xác định tin tức này.

Mặc dù thất vọng là khó tránh khỏi, nhưng nhìn thấy người đại diện so với chính mình càng thất vọng hơn, Giản Ninh ngược lại còn đủ tinh thần để đi an ủi chị ta.

Khương Lam thoải mái hơn, vui vẻ cười cười.

Đột nhiên, có người gõ cửa.

Khương Lam nói "Mời vào." Giản Ninh cũng nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.

Cửa bị đẩy ra, là Trương Dư Thiến và nhà đầu tư cho bộ phim cung đấu vừa rồi Trương Tổng, bên cạnh còn có một vị tinh anh xách theo cặp công văn, cùng nhau đi đến.

Trương Dư Thiến thấy trong phòng có Giản Ninh, mắt trợn trắng lên, sau đó tự nhiên kéo ghế dựa trước bàn làm việc, ngồi lên.

Khương Lam thấy thái độ kiêu ngạo của cô ta, khác hẳn với bộ dáng ngoan ngoãn lấy lòng khi xưa, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Trương Dư Thiến nhìn thoáng qua vị tinh anh bên cạnh, khóe miệng khinh miệt giới thiệu "Vị này là Tưởng luật sư, phụ trách giúp tôi giải trừ hợp đồng."

Khương Lam vẫn duy trì nụ cười khách sáo, ngước nhìn khuôn mặt của Trương Dư Thiến, bỗng nhiên phát hiện có vài phần giống với vị ảnh hậu một cước đá văng chính mình sau khi được lăng xê thành công.

Giản Ninh khiếp sợ nhìn Trương Dư Thiến.

Cô ta dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ném trả lại một ánh mắt mang theo vài phần ghen ghét, vài phần hận ý đối Khương Lam

"Lam tỷ, mắt nhìn người của chị thật không tốt. Tài nguyên tốt đều không đưa cho tôi, thế nào? Không nghĩ tới cuối cùng tôi lại nổi sao?"

Khương Lam nghe cô ta nói xong, cũng không gấp, thái độ vẫn như bình thường, "Giản Ninh, cô ra ngoài trước."

Giản Ninh lo lắng nhìn Khương Lam, nhận được ánh mắt thúc giục, mau chóng rời khỏi văn phòng.

Lúc này, Khương Lam mới nở nụ cười thành thục đan xen nữ tính và trí thức, nói với Trương Dư Thiến

"Dư thiến, tôi lúc trước ký hợp đồng với cô, chính là xem trọng cô. Tôi thừa nhận đối với việc phân bố tài nguyên, đúng là có chút bất công. Nhưng từ khi ký hợp đồng đến giờ, cô một đường phát triển thuận lợi, công ty vì cô tốn không ít tâm tư. Bất quá, cô muốn đến chỗ cao, muốn có tài nguyên tốt, vậy tôi cũng hy vọng cô về sau có thể thuận buồm xuôi gió. Chỉ là......"

Nói đến đây, nhìn thoáng qua Trương Tổng đang ngồi ở cạnh Trương Dư Thiến

"Nhìn người đừng chỉ nhìn thấy cái ở trước mắt, cũng phải nhìn trước đây thế nào. Bớt được một chút thiệt thòi."

Vị Trương Tổng này dính dáng đến quá nhiều nữ minh tinh, Khương Lam ở trong giới nhiều năm như vậy, cũng nghe nói không ít.

Trong mắt Trương Dư Thiến xuất hiện chút khổ sở, nhưng khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, "Chị đối với tôi một câu giữ lại đều không có."

Khương Lam cười cười, không tiếp lời, mà gọi điện thoại cho cố vấn bên công ty pháp vụ, kêu anh ta mau chóng đến đây.

Hai bên thương lượng xong việc giải ước, đám người Trương Dư Thiến lập tức rời đi.

Cố vấn pháp vụ ở lại bàn một số vấn đề chi tiết, Khương Lam xoa huyệt Thái Dương, cau mày, éo buộc chính mình kiên nhẫn nghe.

Chờ đến khi anh ta rời đi, chị ta ngã lưng xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đã là chạng vạng tối, ánh tà dương màu đỏ y hệt như máu.

Đối với sự nghiệp của mình, Khương Lam cảm thấy càng ngày càng lực bất tòng tâm......

**

Ban đêm, Trục ảnh.

Lý Dao ngồi ở văn phòng của Trình Dập, đem một đống hồ sơ sinh viên nghệ thuật đặt lên bàn, "Những người này, lúc phỏng vấn cảm thấy cũng không tệ lắm, cậu xem thử, đừng chỉ lo......"

Anh ta thấy Trình Dập không ngừng gõ bàn phím, tò mò hỏi "Đang làm gì vậy?"

Trình Dập ngậm thuốc lá, gõ xong một đoạn, tay phải mới kẹp lên điếu thuốc, hướng gạt tàn thuốc đập nhẹ, "Viết kịch bản."

Lý Dao hỏi "Viết kịch? Viết kịch gì?"

Trình Dập tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình gõ bàn phím, "Nghe nói phim mới của Lý Tin chọn Chu Nhụy?"

Lý Dao suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Ừ, còn đang rầm rộ trên mạng."

Giọng nói của Trình Dập trầm xuống, "Giản Ninh cũng đi phỏng vấn bộ đó, nhưng lão Lý lại cư nhiên không dùng cô ấy? Hắn nghĩ như thế nào, diễn viên tốt cũng không cần sao!"

Lý Dao cũng thấy tiếc thay cho Giản Ninh, nhưng là...... "Việc này với việc cậu viết kịch bản liên quan gì với nhau?"

Nghe xong, tay Trình Dập chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Dao, thề son sắt "Tớ muốn quay một bộ cùng đề tài với hắn, nhưng tốt hơn gấp 10 lần, làm cho hắn tự biết xấu hổ!"

Nói xong, anh tiếp tục gõ bàn phím, miệng còn lẩm bẩm "Ai bảo hắn không cần Giản Ninh......"

Đầu óc Lý Dao lung lay như bị ai lắc, vừa hốt hoảng, vừa không hiểu, "Cậu, không phải...... Đây là cái gì logic thế?" Thấy Trình Dập không thèm để ý tới mình mà mải chỉ lo viết kịch, Lý Dao lắc đầu, bất đắc dĩ mà tránh sang một bên.

Đã qua giờ tan tầm từ lâu, ngoại trừ Trình Dập, trong trụ sở của Trục Ảnh đã hoàn toàn không còn một bóng người.

Anh vừa hút thuốc, vừa suy nghĩ các phân đoạn, đột nhiên di động vang lên.

Người gọi đến là Khương Lam, anh ấn nút trò chuyện, "Alo, mẹ."

Âm thanh kiến cường của Khương Lam từ trong điện thoại truyền đến "Con không phải muốn ký hợp đồng với Giản Ninh sao? Vừa vặn mẹ muốn về hưu, con trực tiếp tiếp nhận công ty Gió Núi của mẹ luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro