Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Dập nghe xong, ấn đường nhăn lại, vứt điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, nắm di động kêu lên, "Mẹ, người làm sao vậy? Tại sao đột nhiên muốn về hưu?"

Người ở đầu bên kia điện thoại thở dài một tiếng, "Ta mệt mỏi."

Khương Lam đứng ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng rằm tròn vành vạch giữa bầu trời đêm sắc lạnh, trong mắt phiếm lên vài giọt lệ. Nhưng chị ta không muốn để cho người khác lo lắng, chớp chớp mắt, làm hốc mắt khô đi, trở về dáng vẻ ngày thường, ra vẻ kiên cường nói "Đừng hỏi nhiều, tóm lại mấy ngày nữa qua bên mẹ nhận hợp đồng."

Trình Dập nghe di động "Đô đô", hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.

Anh tắt di động, cũng không còn tâm tư tiếp tục viết kịch, xách áo khoác vắt trên sô pha, xuống bãi đỗ xe, nhanh chóng mở khóa, lên xe thẳng hướng biệt thự của Khương Lam......

**

Một tuần sau.

Trương Dư Thiến mang một cái kính râm lớn, theo sau là luật sư và trợ lý, đi tới văn phòng luật của Khương Lam.

Ở thang máy, Trương Dư Thiến hỏi "Trương tổng đâu? Hôm nay vì sao không đến?"

Vị luật sư mà Trương tổng mời giúp cô ta cẩn thận "A...... Là thế này, hôm nay Trương tổng phải gặp một vị khách rất quan trọng, nhưng ngài đã trăm ngàn làn dặn dò tôi, nhất định phải giúp Trương tỷ giải ước."

Trương Dư Thiến bán tín bán nghi, kim chủ như gần như xa làm nàng không thể có cảm giác an toàn.

Đi vào văn phòng, luật sư giúp cô mở cửa phòng họp. Ngoài ý muốn thấy Khương Lam đã tới rồi, hơi hơi sửng sốt. Bình thường, buổi sáng rất ít khi có thể nhìn thấy Khương Lam xuất hiện, huống chi hiện tại mới 8 giờ.

Nhưng mà bây giờ cũng không quan trọng, Trương Dư Thiến kiêu căng ngạo mạn đi đến bên cạnh Khương Lam, chờ luật sư giúp cô ta kéo ghế, sau đó ngồi xuống tháo kính râm.

Ngồi ở đối diện chính là Cố vấn pháp luật Trần luật sư.

Trần luật sư đem hai bản thỏa thuận phương thức giải quyết hợp đồng đã thống nhất tới trước mặt Trương Dư Thiến và Khương Lam.

Trương Dư Thiến nhìn Khương Lam bình tĩnh ký giấy, bộ dáng vân đạm phong khinh(*), phảng phất lại thấy được chính mình lúc mới vừa ký hợp đồng, Khương Lam tự tin tràn đầy sẽ biến cô ta trở nên nổi tiếng.

(*)Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi.

Lại nhớ đến vị kim chủ Trương tổng hôm nay cũng không biết là đi gặp khách thật, hay là đi bồi con hồ ly tinh khác, cô ta nắm cây bút trong tay, liền có vẻ càng thêm trầm trọng.

Vị luật sư bên cạnh Trương Dư Thiến lấy hợp đồng, tinh tế lật xem. Sau đó, biểu tình của hắn ngẩn ra.

Trương Dư Thiến hỏi "Làm sao vậy?"

Chẳng lẽ là hợp đồng có cái hố to?

Cô ta biết Khương Lam sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!

Luật sư mở hợp đồng ra, chỉ cho cô ta xem, "Tiền vi phạm hợp đồng......"

Trương Dư Thiến vừa nghe đến mấy chữ "Tiền vi phạm hợp đồng", liền phẫn hận liếc mắt nhìn Khương Lam một cái. Đây là ràng buộc của công ty quản lý nghệ sĩ trước khi giải ước.

Cô ta nghĩ thầm, nếu số tiền vi phạm hợp đồng Khương Lam đưa ra vượt quá con số mà Trương tổng đáp ứng, thì việc giải ước này liền không thực hiện được.

Cô ta vội vàng quay đầu nhìn về phía hợp đồng, nhìn con số được in rõ ràng trên đó.

Trương Dư Thiến nhìn hợp đồng, phát ngốc một hồi lâu, sau đó không dám tin tưởng mà nhìn về phía Khương Lam.

Dường như đoán được phản ứng của cô ta hiện tại, Khương Lam bình tĩnh nói:

"Mấy năm nay tài nguyên công ty hứa hẹn cho cô đều thực hiện, nhưng cũng xác thật không tận lực lăng xê cô. Không phải không coi trọng cô, mà là cô không thích hợp để phát triển theo con đường giống Giản Ninh. Về sau...... Tôi cũng không giúp được cô cái gì, bây giờ giải ước hợp đồng, coi như tôi cho cô một phần lễ vật cuối đi. Trương tổng cũng không cần vì cô mà tốn tiền, về sau cô cũng ít đi một chút ân tình."

Thương nhân sẽ không chịu thiệt, đặc biệt trong chuyện ong bướm của đàn ông.

Đáy mắt Trương Dư Thiến trongnháy mắt đầy lệ, cảm kích lại áy náy mà nhìn Khương Lam.

Khương Lam biết nước mắt của cô ta là thật lòng, bởi vì lấy kỹ thuật diễn của cô ta, cào cấu một phen cũng không thể lập tức khóc ra được.

Khương Lam vỗ vỗ bả vai cô ta, "Xem kỹ lại hợp đồng, xem xong rồi ký đi thôi, lát nữa tôi còn có việc."

Lúc Trương Dư Thiến ký xong hợp đồng, đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Cô ta mang lên kính râm, đứng lên, cúi đầu chào Khương Lam thật sâu.

Khương Lam gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Một lát sau khi Trương Dư Thiến đi mất, Trình Dập tới.

Anh ngồi vào bên cạnh Khương Lam, Trần luật sư lại lấy ra hai hơp đồng chuyển nhượng, Khương Lam lại thống khoái mà ký xuống.

Trình Dập vẻ muốn nói lại thôi nhìn Khương Lam.

Khương Lam trừng hắn một cái, dùng ánh mắt nói "Nói nhảm ít thôi, mau ký tên!"

Trình Dập thở dài, ký xuống hợp đồng.

Xong xuôi, Trình Dập nới với Khương Lam "Mẹ, con biết công ty là tâm huyết nửa đời của người. Bây giờ mẹ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nếu là ngày nào đó mẹ muốn Đông Sơn tái khởi, con lúc nào cũng có thể đem công ty trả lại cho mẹ."

Khương Lam cảm thấy mình càng lúc càng thân thiết với con trai, vui mừng cười, "Mẹ đã sắp 60, còn Đông Sơn tái khởi cái gì? Chẳng qua là không cam lòng, không cam lòng mình bị thời đại đào thải. Nhưng một khi suy nghĩ xong rồi, cũng nhanh chóng buông xuống. Mấy lão thái thái khác ở tuổi này đã sớm về hưu. Mẹ bận bận rộn rộn cả đời, cũng nên nghỉ ngơi thôi."

Khương Lam cười tủm tỉm nhìn Trình Dập, "Hiện tại nha, mẹ muốn mau chóng uống một chén rượu đón dâu, sau đó có thêm một đứa cháu trai bụ bấm dể ôm, như vậy đã đủ mỹ mãn."

Không nghĩ Khương Lam sẽ nói vậy, Trình Dập nghe xong vẻ mặt đầy mặt kinh ngạc, "Mẹ, nói giỡn sao."

"Là nói giỡn. Con yên tâm đi, mẹ không phải là cái kiểu người quản chuyện của con trai, mẹ biết con sẽ tự mình quyết định tốt. Bất quá...... Nếu có ai thích hợp, thì đừng bỏ lỡ."

Trình Dập "Vâng" một tiếng, "Nếu thích hợp thì con sẽ không bỏ qua, mấu chốt là hiện tại không có ai thích hợp."

**

Văn phòng của Gió Núi(*) trước đây là văn phòng thuê, mà trụ sở của Trục Ảnh lại lớn, Trình Dập liền trực tiếp chuyển người của Gió Núi đến làm việc tại Trục Ảnh.

(*)Tên Công ty quản lý của Khương Lam

Ngày đi làm chính thức đầu tiên, công ty tổ chức cuộc họp toàn thể nhân viên.

Giản Ninh đi theo phía sau Dương Hi đến tòa nhà màu trắng Trục Ảnh.

Hai người đang đi lên bậc thang còn cao hơn cả sườn núi, Giản Ninh một tay nắm túi xách một tay nắm thanh vịn, cau mày "Dương Hi, lần trước tớ còn cự tuyệt Trình đạo diễn, sau này thấy anh ấy, tớ phải làm sao bây giờ? Cảm giác rất xấu hổ......"

Đột nhiên đổi ông chủ, đối với Dương Hi mà nói cũng là sét đánh giữa trời quang, cô thở hồng hộc, vừa bò lên vừa quay đầu lại nói "Trình Dập còn có thể ăn được cậu sao? Yên tâm, chỉ cần có tớ ở công ty một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ăn không ngồi rồi!"

Giản Ninh không phải lo lắng cái này, lấy những hiểu biết của cô về Trình Dập, anh hẳn là sẽ không làm khó cô ở phương diện công việc. Chỉ là, cô cảm thấy mình giống hệt Tôn Ngộ Không, tưởng phi ra cách xa vạn dặm, kết quả lại chẳng thoát ra khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai.

Đến công ty, Giản Ninh vẫn luôn nấp ở phía sau lưng Dương Hi, cô sợ nhìn thấy Trình Dập.

Cô còn ước gì lúc họp, mình cũng có thể trốn ở góc phòng, để Trình Dập xem nhẹ sự hiện diện của chính mình.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Lý Dao nhìn thấy hai người tới, liền tươi cười đón tiếp. Sau đó nói với Giản Ninh "Trình Dập kêu khi nào cô tới thì gọi cô đến văn phòng của cậu ấy một chuyến."

Dương Hi lo lắng mà quay đầu lại nhìn Giản Ninh.

Giản Ninh như là nghe như sét đánh ngang tai, trầm trọng kéo lê thân hình của mình bước đến thang máy.

Cô nghĩ thầm, trời ơi, thật là trốn không thoát, bây giờ phải đối mặt với anh như thế nào đây?

Dương Hi nhìn bóng dáng chậm rãi của Giản Ninh, không yên tâm, đuổi theo muốn đi cùng.

Ai ngờ, cánh tay dài của Lý Dao lại duỗi ra, đem cô cản lại, "Cô đi theo làm gì? Trình Dập cũng không gọi cô."

Dương Hi muốn đẩy tay Lý Dao ra, nhưng không nghĩ tới Lý Dao nhìn rất gầy, nhưng sức lực lại lớn như vậy, Dương Hi không đẩy ra được.

Lý Dao cười "Đừng lo lắng, Trình Dập tìm cô ấy là có chuyện tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro