Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Dao lười biếng mà dựa vào cạnh cửa, hỏi "Tớ nói tớ nhớ cậu, cậu tin không?"

Trình Dập bình tĩnh "Cút."

Phía sau Lý Dao còn có một người. Trình Dập nghiêng đầu, thấy Lăng Hạo không được tự nhiên đứng sau Lý Dao phía sau.

Trình Dập hỏi "Tại sao cậu cũng ở đây?"

Lăng Hạo cười "Trên đường gặp được Lý ca, liền cùng anh ấy đến đây tìm anh."

Lý Dao quay đầu liếc nhìn Lăng Hạo một cái, Lăng Hạo lại hướng về phía Lý Dao cười lấy lòng.

Trình Dập hỏi "Muốn vào sao?"

Lý Dao tùy tiện đi vào, "Đương nhiên, nếu không thì đến đây làm gì."

Giản Ninh thấy Lý Dao và Lăng Hạo, bước đến chào hỏi.

Lý Dao thấy đến Giản Ninh ở chỗ này, không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, cười ha hả nói "Mỹ nữ, ta nói kỳ thật tôi đến nhìn cô một cái. Cô tin sao?"

Giản Ninh cười "Không tin," cô cảm thấy anh ta đang nói giỡn, anh ta cũng không biết trước cô đang ở chỗ này.

Lý Dao thoải mái ngồi xuống sô pha, cầm lấy thuốc lá, tự châm một điếu. Giản Ninh thấy hắn vào phòng của Trình Dập, nhưng lại tự nhiên giống như phòng mình.

Lăng Hạo đi đến bên cạnh bàn trà, nỗ lực bày ra bộ dáng tự nhiên hỏi "Trình đạo diễn, các người đang làm gì vậy?"

Trình Dập trở lại chỗ của mình, đem màn hình máy tính chuyển tới trước mặt Lăng Hạo "Sửa kịch bản."

Lăng Hạo cẩn thận quan sát Giản Ninh cùng Trình Dập, quần áo đều thực chỉnh tề, không giống trải qua động tác kịch liệt gì, tạm thời tin.

Anh ta cũng ngồi xuống ghế đối diện Giản Ninh, xem màn hình, phát hiện đoạn kịch này so với lúc trước thật sự không giống nhau, mới hoàn toàn tin tưởng.

Hắn xem xong kịch bản mới, một lúc sau, mới ngại ngùng hỏi "Trình đạo diễn, tôi có thể nói cái nhìn của mình không?"

Trình Dập rất hoan nghênh người khác ghóp ý, thành khẩn mà "Ừ" một tiếng, hướng Lăng Hạo gật gật đầu,

Lúc này, Lăng Hạo mới nói "Tôi cảm thấy cảnh Trở về này của nam chính chưa quá thành tâm."

Trình Dập cảm thấy trong đầu lóe lên một cái gì đó "Tiếp tục."

Giản Ninh thấy như vậy, cũng hơi hướng thân mình về phía trước, cẩn thận lắng nghe.

Lăng Hạo thấy bọn họ đều nhiệt tình nghe ý kiến của mình, trong lời nói càng có thêm một chút tự tin "Tôi cảm thấy nam chính xa cách nhiều năm trở lại, hắn còn yêu nữ chính, nhưng hắn làm sao xác định được chắn chắn nữ chính có còn yêu hắn hay không? Chỉ có trời mới biết, nếu là tôi nói......"

Giản Ninh cùng Trình Dập đều cảm thấy lời Lăng Hạo nói rất có đạo lý.

Trình Dập nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, sửa câu thoại "Anh đã trở về" thành "Còn nhớ anh không?".

Từ lời kịch này, Giản Ninh gióng xuống những câu thoại dưới, cảm thấy phù hợp hơn nhiều.

Trình Dập sửa kịch bản, lúc sau, Lăng Hạo cùng Giản Ninh trực tiếp đối diễn thử một lần.

Lý Dao nhìn ba người điên cuồng làm việc, ngáp liên tục, liên đi thẳng vào phòng ngủ của Trình Dập.

Màn cửa cũng không thèm kéo.

Hôm sau, Lý Dao bị nắng chiếu tỉnh dậy, anh mở to mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ rưỡi.

Sờ sờ mép giường, không có ai.

Lý Dao quay đầu, nghĩ thầm Trình Dập đi đâu?

Anh đi đến phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.

Ra đến phòng khách, thấy Trình Dập còn đang sửa kịch.

"Cậu lại một đêm không ngủ?"

Trình Dập ngẩng đầu, liếc Lý Dao một cái, lại cúi đầu gõ bàn phím, "Tỉnh rồi? Thừa dịp có ý tưởng thì viết ra, nếu không sẽ quên mất. Sẽ xong ngay đây."

Lý Dao tức tối "Hừ" một tiếng "Cậu cứ như vậy? Thân thể không chịu nổi, ở chỗ này sinh bệnh, ai sẽ chăm sóc."

Trình Dập dùng sức mà gõ chữ cuối cùng "Sửa xong rồi! Đúng rồi, đêm qua tại sao ddoojtd nhiên mang theo Lăng Hạo tới đây?"

Lý Dao nhớ đến cảnh ngày hôm qua bộ dáng hốt hoảng của Lăng Hạo khi tìm mình, liền cảm thấy buồn cười

"Lăng Hạo ở thang máy nghe được cậu kêu Giản Ninh đến phòng, cho rằng cậu muốn chơi trò quy tắc ngầm, cho nên tới tìm tớ cầu cứu. Tớ nói cậu sẽ không làm như vậy, nhưng hắn không tin, vẫn là kiên trì muốn tới đây."

Trình Dập nghe xong cũng cười, "Không tồi, trên đời vẫn là nhiều người tốt nha."

Cười xong anh đứng lên, đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt thay quần áo, đi tới cửa, kêu lên Lý Dao, "Đi, đến phim trường."

"Cậu không nghỉ ngơi sao?...... Ai! Ai! Từ từ! Đợi tớ"

**

Khương Lam cùng Dương Hi đến thăm phim trường.

Sợ quấy rầy công việc vủa đoàn phim, hai người chỉ dám lén lút đứng một bên.

Giản Ninh ở đoàn phim, về sau càng đóng càng hăng, dẫn dắt cả Lăng Hạo nhập vai.

Cảnh diễn hôm nay là đoạn ngắn hồi ức hạnh phúc của nam chính và thê tử, Giản Ninh và Lăng Hạo cùng nhau ngọt ngào nấu cơm trong phòng bếp.

Khương Lam và Dương Hi nhìn bọn họ diễn, cảm thấy rất tuyệt. Dương Hi vui vẻ không tiếng động vỗ tay. Nhân viên công tác cũng cảm thấy không tồi, chính Giản Ninh và lăng Hạo cũng cho rằng một lần là qua.

Không ngờ, Trình Dập lại nói "Không được, diễn chưa tới."

Giản Ninh cùng Lăng Hạo liếc nhau, không biết vấn đề ở đâu.

Trình Dập gọi Giản Ninh tới, chỉ cô nhìn màn hình, "Cô xem, ánh mắt Lăng Hạo đúng nhưng ánh mắt cô lại cứng đờ."

Giản Ninh sau khi xem xong, phát hiện xác thật giống như Trình Dập nói, cô bất lực ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Dập "Cô hồi tưởng về cảm giác yêu đương trước kia một chút"

Giản Ninh nhíu mày.

Trình Dập lại hỏi "Hồi ức yêu đương của cô sao lại là cái vẻ mặt này?"

Giản Ninh xấu hổ mà ho hai tiếng, ánh mắt dao động "Đạo diễn, tình sử của tôi không phong phú lắm."

Trình Dập biết cái đề tài này không thể tiếp tục được. Anh nghĩ nghĩ, đổi cái cách khác "Cô thử nghĩ một chút về người cô thích trước đây xem, điểm nào trên người, hoặc là tại sao cô lại động tâm?"

Trong đầu Giản Ninh hiện lên rất nhiều chuyện, lần đầu tiên thấy Trình Dập, anh mặc tang phục màu đen, u buồn lại cô độc. Lần thử vai, anh lại diễn vai con trai, cô ngồi xổm trước mặt anh, ngũ quan đẹp đẽ phóng đại trước mặt. Còn có khi anh ngồi cạnh cô uống chung một trà, khi anh nghiêm túc sửa kịch bản, khi anh chăm chú nhìn màn hình quay phim......

Trình Dập nhìn ánh mắt Giản Ninh có chuyển biến, đột nhiên "Đúng rồi! Chính là loại ánh mắt này!"

Giản Ninh tâm cả kinh, liếc mắt nhìn Trình Dập một cái, vội cúi đầu.

Trình Dập đè lại bả vai, quay mặt cô hướng về phim trường, nhẹ nhàng đẩy cô từ phía sau

"Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, đi thôi."

Độ ấm từ bàn tay Trình Dập truyền tới trên vai Giản Ninh, tim cô đập thình thịch thình thịch, trở về trước máy quay.

Dương Hi đứng phía sau tổ đạo diễn ba mét, nhìn chằm chằm Lăng Hạo, phấn khích, kích động mà hét "Thật đẹp trai!"

Khương Lam không có tâm tư chú ý nam minh tinh, nhất cử nhất động của Giản Ninh cùng Trình Dập vừa rồi đều lọt vào trong mắt.

Hai người này nhìn không thích hợp lắm, chị ta nhíu mày thật sâu.

**

Quay phim xong, Dương Hi đi tìm Giản Ninh, muốn cô đưa đi ký tên và chụp hình với Lăng Hạo.

Khương Lam và Trình Dập quay trở lại văn phòng, uống trà, nói chuyện.

Khương Lam "Cảm ơn con cuối cùng đã chọn Giản Ninh."

"Con chọn cô ấy không có quan hệ gì với mẹ, mà vì cô ấy thích hợp với nhân vật này."

Khương Lam không biết nên vui mừng thay cho nghệ sĩ của mình, hay là nên khổ sở vì quan hệ lạnh nhạt với con trai.

"Con cùng Giản Ninh......"

Trình Dập nghe ngữ khí chị ta hỏi chuyện, giống như hắn cùng Giản Ninh có cái gì, nghi hoặc hỏi "Cái gì?"

Tính của Khương Lam thẳng thắng, dứt khoát hỏi "Hai đứa có quan hệ gì sao?"

Trình Dập cười, "Sao có thể."


Khương Lam yên tâm gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."

Trình Dập khó có khi mà cùng Khương Lam nói chuyện, nhớ lại năm đó Khương Lam chịu ủy khuất, thật lòng nói.
"Mẹ, gia đình nhà ta tan vỡ, không thể trách người. Là do ba cùng nữ minh tinh dây dưa không rõ, mẹ mới cùng ông ấy ly hôn. Cho nên, con từ trong hoàn cảnh này lớn lên, sao có thể cùng nữ minh tinh có tình cảm."

Khương Lam "Ừ" một tiếng, "Về sau, con tìm người trong lòng, mẹ sẽ không can thiệp, chỉ cần con thích là được. Hôm nay mẹ hỏi con cái này, là vì tuy Giản Ninh thực dịu ngoan, nhưng cô ấy khác với các cô gái trước kia của con, Giản Ninh bây giờ là đem sự nghiệp đặt ở cị trí đầu tiên."

Trình Dập "Ừ" một tiếng "Không sao, trước nay con cũng không nghĩ tới cùng cô ấy có quan hệ gì, trong mắt con, cô ấy chỉ là một diễn viên có năng lực."

Cả hai người đều ý thức được đối phương thích ở "Ừ" một tiếng trước khi trả lời, làm phòng khách lâm vào trầm mặc. Tình mẫu tử, dù có chia cách, thì cũng còn sót lại vài điểm quen thuộc.

**

"Chuyện cũ của dân quốc" đã bắt đầu quay đến phần cuối, bên hậu kì cũng bắt đầu chỉnh sửa đoạn đầu

Trình Dập ban ngày ở phim trường, buổi tối liền đến xem hậu kỳ làm việc.

Biên tập phim là một vị đặc biệt khó chịu, hai người thường xuyên trái ngược ý kiến với nhau. Ví dụ như Trình Dập kiên trì muốn chuyển cảnh ở ở đoạn cuối, nhưng anh ta cảm thấy cắt cảnh ở đoạn giữa thì đẹp nhất.

Cuối cùng, Trình Dập trực tiếp tự chỉnh sửa, biên tập viên ở bên cạnh nhìn.

Anh ta rất tức giận, lúc đoàn phim nghỉ ngơi nhịn không được oán giận mấy câu.

Lý Dao nghe xong cười ha ha.

Giản Ninh lo lắng "Anh ấy dày vò ngày đêm như vậy thân thể chịu nổi sao?"

Lý Dao bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Cậu ấy cuồng công việc, đạo diễn, biên kịch, cắt nối, thậm chí là diễn viên, hắn đều hận không thể tự mình làm. Nếu không phải quay phim là người từng hợp tác với Trình thúc 20 năm, không chừng quay phim với ánh sáng cậu ấy cũng nhúng tay vào."

Giản Ninh thở dài, mặc trang phục diễn ngồi trên ghế, đôi tay chống trên má "Như vậy không được nha......"

Đoàn phim từ trước đến nay đều là những cái địa phương quái quỷ,cái tốt không ra gì nhưng cái xấu lại linh ứng rất nhanh.

Lý Dao cùng Giản Ninh buổi sáng mới nói thầm xong, Trình Dập buổi chiều liền té xỉu.

Khi Trình Dập tỉnh lại, đã nằm ở trong phòng khách sạn.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên màu trắng khăn trải giường làm anh cảm giác thực thoải mái, nhìn bốn phía, phòng ngủ không có người, nhưng bên phòng ngủ có thể nghe được âm thanh của ai đó đang dọn dẹp đồ đạc.

Lát sau, Giản Ninh đi đến.

Thấy Trình Dập đã tỉnh, cười "Anh tỉnh rồi, thật tốt quá." Cô đi đến bên người, duỗi tay sờ sờ cái trán của anh, không nóng lắm, lúc này bả vai của cô rõ ràng mới buông lỏng.

Giản Ninh ôn nhu cười hỏi Trình Dập "Có muốn ăn chút cháo không? Đã hâm nóng rồi, bây giờ ăn rất vừa miệng."

Trình Dập "Ừ" một tiếng, "Được"

Giản Ninh ra khỏi phòng, bưng một chén cháo tiến vào.

Trình Dập thấy chén cháo không phải là đồ dùng 1 lần, mà là chén sứ, hỏi "Cháo là cô nấu?"

Giản Ninh gật gật đầu, "Tôi có mang nồi đa năng tới đoàn phim, bình thường sẽ nấu cháo hoặc canh uống."

Cô cầm chén đưa tới tay Trình Dập. Lúc nhận lấy, lơ đãng đụng phải một mu bàn tay trắng nõn tinh tế.

Anh uống một ngụm, mùi thơm tràn trong khoang miệng, miếng cháo ấm áp chảy xuống dạ dày, làm anh cảm thấy thực thoải mái.

Trình Dập bất tri bất giác lại nghĩ tới cảm giác tiếp cúc với mu bàn tay kia, tinh tế non mềm, cũng làm người thực thoải mái.

Len lén nhìn tay Giản Ninh, Trình Dập bỗng nhiên nhớ tới, hồi trung học, một nam sinh ngồi bên cạnh anh từng nói "Phụ nữ quan trọng nhất chính là đôi tay, tay của họ làm rất nhiều việc. Các nàng vì gia đình giặt quần áo nấu cơm thì dùng tay, đưa con cái đến trường cũng cùng nắm tay bọn trẻ dắt đi, khi thắt cà vạt cũng dùng tay nhẹ nhàng kéo. Cho nên, tôi nhìn phụ nữ, ánh mắt đầu tiên là chú ý đến tay của họ."

Lúc ấy anh nghe thấy, cảm thấy nam sinh kia con mẹ nó biến thái.

Nhưng hôm nay, anh nhìn tay Giản Ninh mười ngón thon dài, lại có thể thể nhớ tới ý niệm của nam sinh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro