Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ hội thời trang cuối năm nghe qua giống show thời trang, nhưng được mời tới đây đều là những minh tinh tuyến đầu trong cả giới giải trí, thông thường lễ hội rất được công chúng chú ý, ngoại trừ vài năm gần đây tuổi tác của những người có địa vị đều đã cao, chính vì thế nên năm nay lễ hội mở rộng hoan nghênh cả những minh tinh và nghệ sĩ mới có nhân khí.

Đây cũng chính là nguyên nhân Hùng Úc muốn Khương Diệp tham gia.

Vài năm gần đây mô hình trực tiếp rất phát triển, lễ hội thời trang năm nay cũng phát sóng trực tiếp, ban tổ chức kéo một thảm đỏ dài hai trăm mét từ cửa hội trường, truyền thông khắp nơi chen chúc hai bên chuẩn bị chụp ảnh.

Các đại minh tinh ngồi trên xe sang chạy thẳng tới địa điểm đã định, một bước đầu tiên bọn họ đưa chân ra chính là bước thẳng lên thảm đỏ.

Khương Diệp ngồi bên trong chiếc xe Lincoln, đây là xe do công ty lâm thời đưa tới, cô chọn một bộ lễ phục váy dài cao cấp của một nhãn hiệu trài trợ, bên trên đính từng hàng vảy cá làm bằng thuỷ tinh, giá trị xa xỉ, còn về bao nhiêu tiền, cô không chú ý nghe Hùng Úc nói, còn đang mải nhìn tin nhắn của Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân: [A Diệp, anh mang theo một thỏi socola, đợi vào hội trường sẽ đưa cho em ăn.]

Minh tinh tham gia loại hoạt động này nhịn ăn mấy ngày cũng là bình thường, nhất là lễ phục của các nữ minh tinh có yêu cầu rất cao đối với dáng vóc, chỉ ăn vào một chút cũng sẽ khiến cho vòng eo to ra, ngay cả uống nước cũng là điều tối kị, mặc lễ phục lại còn phải giải quyết vấn đề sinh lý là một loại phiền phức mà ai ai cũng có thể hình dung ra được.

Khương Diệp cũng đã ngừng uống nước kể từ tối hôm qua, buổi sáng nay đổi lễ phục làm tạo hình, cho đến bây giờ còn chưa bỏ gì vào miệng.

Hùng Úc nói dựa theo lệ thường, có khả năng minh tinh bọn họ phải đợi đến tiệc tối mới có thể buông lỏng ăn uống.

Khương Diệp trả lời tin nhắn của Chung Trì Tân, sau đó thoát ra nhìn chằm chằm vào hình nền một lúc mới cất điện thoại đi.

Hai người đều muốn tham gia lễ hội, từ buổi sáng đã chia ra hai ngả đi làm tạo hình, Khương Diệp phải ra ngoài sớm hơn, Chung Trì Tân bên kia chỉ cần hơi xử lý kiểu tóc một chút là được, thay trang phục gì đó có thể trực tiếp xử lý tại nhà.

"Tân ca, rất lộ liễu." Kế Thiên Kiệt nhìn sang túi áo tây trang của Chung Trì Tân, bất đắc dĩ nói: "Anh mà để như vậy đến nơi, Hot search tối nay khẳng định sẽ thảo luận bên trong túi áo của anh rốt cuộc là thứ gì."

Vừa rồi Chung Trì Tân nhét vào túi áo tây trang một khối socola lớn.

Tây trang cao cấp vốn vừa vặn từng chút với dáng người, hắn vừa nhét vào nhìn qua đã thấy lồi lên một cục.

Chung Trì Tân lạnh lùng nhìn Kế Thiên Kiệt, giống như trách hắn vô cùng nhiều chuyện, lại cầm khối socola lớn bẻ ra một đoạn, hơi nhét một phần vào trong cổ tay áo, một nửa thừa ra nắm trong lòng bàn tay.

"Như vậy còn có thể nhìn thấy không?"

Kế - Trợ lý hèn mọn - Thiên Kiệt: "..."

"Cẩn thận một chút chắc hẳn không nhìn thấy." Kế Thiên Kiệt chỉ có thể phối hợp với hành vi của anh mình, thời điểm chụp ảnh cẩn thận một chút chắc là sẽ giấu được.

"Vậy được rồi, đi thôi." Chung Trì Tân bước ra khỏi nhà, tích cực hơn so với bất kỳ những lần tham gia hoạt động nào trước kia: "A Diệp đã qua đó rồi."

Kế Thiên Kiệt vội vàng theo đuôi phía sau, một lần nữa cảm thán, lực lượng của tình yêu quả nhiên thật khác biệt.

Người nào đó bao nhiêu năm nay lười tham dự bất cứ hoạt động nào, có tham gia cũng mang theo bộ dạng lãnh đạm giống người chết, hiện tại bỗng nhiên đổi tính nết muốn gấp gáp đi thảm đỏ.

Các minh tinh không ngừng tiến về lễ hội, cư dân mạng lúc này cũng đang canh giữ trên mấy đài trực tuyến.

[Chiếc xe kia là ảo ảnh sao? Ai, kẻ có tiền nha!]

[Minh tinh nha, có xe sang cũng là quá bình thường.]

[Ây da, Hoà Kim cũng tới rồi, rõ ràng là chỉ kém bà ngoại của tôi có mấy tuổi, phong cách lại hoạt bát giống như cô gái nhỏ mười mấy tuổi.]

[Đẹp quá hu hu, Tây Tây mặc bộ lễ phục này tuyệt đối có thể đạt được danh hiệu trang phục đẹp nhất đêm nay.]

...

Khương Diệp vẫn đang ngồi bên trong xe, bọn họ đã dừng xe ở bên cạnh hội trường thảm đỏ, có điều vẫn phải chờ đợi cho đến lượt mình, xe của minh tinh phải xếp hàng dựa theo trình tự, nối tiếp nhau từng chút chậm rãi xê dịch về phía trước.

"Xe của Chung Trì Tân đã đến." Hùng Úc mặc quần áo thường ngày, cử động tương dối dễ dàng, chị ấy nhìn thấy từ phía sau có một chiếc xe đang tiến gần lại.

Khương Diệp cúi đầu túm lấy làn váy, sau đó mới quay đầu nhưng không thấy được gì, cửa xe của Chung Trì Tân có dán thêm một lớp chống nhìn trộm.

Ngược lại Chung Trì Tân ngồi đằng sau đã vươn người lên hàng ghế phía trên, hắn có thể nhìn Khương Diệp rất rõ ràng, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ cô quay đầu nhìn lại.

"Oa, Tân ca, hôm nay Khương tiểu thư thật là xinh đẹp." Kế Thiên Kiệt ngồi ở ghế phụ, so với Chung Trì Tân còn nhìn rõ hơn, theo bản năng mở miệng tán dương.

Lời vừa mới nói xong, Kế Thiên Kiệt đột nhiên cảm thấy phát lạnh sau lưng, hắn cứng ngắc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy trong đáy mắt của anh hắn bắn ra tia lạnh lẽo.

Dù nơi này chỉ là khu vực chờ, nhưng vẫn có vài phóng viên đảo qua đảo lại, Chung Trì Tân không thể xuống xe, chỉ có thể ngồi bên trong xe gọi video cho Khương Diệp.

Khương Diệp đeo tai nghe lên trước mới đè phím nhận: "Buổi sáng anh đã tắt đèn ngủ chưa?"

Phòng ngủ của Chung Trì Tân có một bóng đèn vàng mờ, trước kia hắn có thói quen để đèn cả ngày lẫn đêm, Khương Diệp lại không quá thích ban ngày cũng lãng phí điện, kể từ sau khi cô tới mỗi lần thức dậy đều sẽ tắt đèn đi.

"Anh tắt rồi." Chung Trì Tân ngắm Khương Diệp trên màn hình, sau đó liếc qua Kế Thiên Kiệt đang giả vờ xem phong cảnh bên ngoài, kỳ thật đang vểnh tai nghe trộm, hắn lạnh lùng kéo tấm rèm ngăn cách trong xe lên, sau đó mới nói: "A Diệp, hôm nay nhìn em rất xinh đẹp."

Tóc của Khương Diệp đã dài hơn không ít, đã có thể buông đến ngang vai, nhà tạo hình vì phối hợp với lễ phục thuỷ tinh hôm nay, giúp cô tết hai bím tóc, đính thêm trang sức dọc theo hai vành tai, tóc còn dư lại để buông xuống tự nhiên.

Đơn giản hào phóng, lại để lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Khương Diệp.

"Ừm, anh cũng rất dễ nhìn." Khương Diệp mở miệng nói ra nghe như có lệ, kỳ thực chính là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.

Hùng Úc ngồi phía trước nghe thấy tiếng Khương Diệp nói chuyện, nhịn không được lướt mắt về phía sau.

Đây là lần đầu tiên chị ấy nghe thấy Khương Diệp nói ra loại lời khen ngợi này, không cần phải nghĩ, người đối diện video nhất định chính là Chung Trì Tân.

Hùng Úc không thể hình dung được cảnh tượng hai người ở chung, Chung Trì Tân trong ấn tượng của chị vẫn là hình ảnh lạnh lùng bên trên vũ đài, có đôi khi chị cũng không thể xác định hai người kia ở một chỗ sẽ như thế nào.

Chẳng lẽ hai người sẽ nghiêm túc ngồi trên sofa, không hề nói mấy câu yêu đương?

Luôn có một người phải chủ động hơn trong một mối quan hệ, Hùng Úc nhìn qua Khương Diệp ở hàng ghế sau, trông cô không hề giống như một người sẽ chủ động, hơn nữa câu khích lệ kia nghe cũng có chút tuỳ ý.

Hay là sẽ giống như ở bên trong Trở Về Điền Viên?

Có chút khả năng, Hùng Úc đăm chiêu suy nghĩ, chính là tính cách Khương Diệp dường như quá mức thẳng nữ, người được khen cũng sẽ nghĩ rằng cô đang khen qua loa.

Hùng Úc lại không biết được Chung Trì Tân bên kia màn hình vừa nghe thấy lời này của Khương Diệp đã lập tức xoè đuôi, toàn thân đều lộ ra sự sung sướng.

"A Diệp, lát nữa em ở phía trước đi chậm một chút là được, anh sẽ theo sau." Chung Trì Tân rất muốn đứng gần cô nhất có thể, dù cho là cách xa mười mét, sẽ luôn có người chụp ra được ảnh chung của bọn họ.

Mấy ngày hôm trước hắn đã bắt đầu rải rác thông tin trong nhóm cp Chuyên Nghiệp, tiết lộ ngày hôm nay cả hắn và Khương Diệp đều sẽ đi thảm đỏ.

"Được." Khương Diệp tự nhiên đồng ý, lễ hội lần này không nghiêm khắc khống chế thời gian khách mời đi thảm đỏ, hai trăm mét cũng đủ cho rất nhiều minh tinh lưu lại.

Trong khi bọn họ đang trò chuyện video, chiếc xe phía trước đã bắt đầu chậm rãi khởi động.

Một lát sau, Hùng Úc quay đầu nói: "Tiểu Khương, sắp đến lượt của em rồi."

Khương Diệp nghe thấy lời Hùng Úc, nói với Chung Trì Tân một tiếng 'lát nữa gặp' sau đó cúp máy.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Khương Diệp mặc lễ phục chỉ có thể chịu lạnh bước xuống xe.

[Cmn, đây là ai, cảm thấy bàn chân thật xinh đẹp.]

[Thì ra đôi giày cao gót này đeo vào chân lại đẹp như vậy, tôi nói vì sao lần đó tôi lại chê nó hết lời cơ chứ?]

[Tôi có cảm giác cô ấy đi đôi giày này còn dễ nhìn hơn so với người mẫu.]

[Đại ca camera, mau dời màn hình lên đi nào! Vội chết tôi rồi.]

[Lên đi lên đi.... A, tôi đi chết đây!]

[Là Khương Khương, cmn, đây mới là nhan sắc của nữ chính ngôn tình đây nè.]

[... Vì sao cô ấy lại cứ muốn diễn những nhân vật ngổn ngang kia, chỉ bằng gương mặt này cũng có thể giành vai nữ chính của tất cả các bộ phim điện ảnh và truyền hình trong nước.]

[Hu hu hu, mẹ ơi, tôi thấy được mỹ nhân ngư, cứu tôi!]

[Bộ lễ phục này dùng vô số những viên thuỷ tinh mài thành vảy cá, nghe nói nhà thiết kế đã tìm được linh cảm từ câu chuyện mỹ nhân ngư.]

[Đỉnh không còn gì để nói! Khương Diệp thật sự đẹp đến mức hít thở không thông, vì sao trước đây tôi lại không trở thành fan của cô ấy nhỉ?]

Sau khi Khương Diệp xuống xe, Hùng Úc ra hiệu cho người lái xe đi lên phía trước, phía sau lại có một chiếc xe theo sát tiến lên.

Khương Diệp đi chậm hơn một chút so với những người khác, ngẫu nhiên sẽ có truyền thông bên cạnh gọi tên cô, Khương Diệp tự nhiên nghiêng đầu hướng về phía họ.

[A a a! Xuất hiện rồi! Cái nghiêng đầu giết người! !]

[Mỹ nhân ngư lạnh lùng, hu hu hu, tui thích!]

[Trời ơi, người phía sau là do tôi hoa mắt sao?]

[Vãi, tôi cũng hoa mắt đây!]

Chung Trì Tân mặc một bộ tây trang màu đen cực kỳ vừa vặn từ trên xe bước xuống, vai rộng eo thon, chân dài thẳng thắp, toàn bộ ngôi sao nam đang đứng trên thảm đỏ đều không so sánh được.

[Tôi bất tỉnh bảy ngày, ca ca sao lại tới tham gia lễ hội lần này? Ban tổ chức chắc chắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.]

[Cha mạ ơi! Đôi chân này tôi có thể chơi tròn một năm.]

[Cạc cạc cạc, Chung Trì Tân đã có Giang tỷ, tôi không cần, chỉ cần Khương Khương ở phía trước thôi.]

[A! Cảnh đẹp ý vui nè~. Hai người này một trước một sau chính là hào quang giới giải trí.]

Khương Diệp đi được vài bước lại dừng chân phất tay với truyền thông bên cạnh, mà Chung Trì Tân phía sau lại trực tiếp sải bước thật nhanh, khống chế khoảng cách của hai người đến gần nhất mới từ từ chậm lại.

[Cmn, hai người này... Ca ca tiến lên một chút nữa đi! Để em chụp tấm hình có được không?]

[Khương Diệp và Chung Trì Tân chính là mỹ nhân ngư và hoàng tử trong cảm nhận của tôi, đỉnh, quá đỉnh!]

[Tôi tuyên bố trang phục nam nữ đẹp nhất tối nay là hai vị này.]

[Dựa vào khuôn mặt của hai người bọn họ, chính là mặc cái bao tải cũng có thể thắng được.]

Khương Diệp phía trước lại dừng lại một lần nữa, mà Chung Trì Tân lại tiến lên thêm vài lần, khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ chưa đầy ba mét.

[Chụp được rồi! ! ! Ha ha ha, tôi muốn đổi hình nền.]

[Cho anh trai camera thêm chân gà.]

[Tôi có cảm giác từ sau khi hai người kia bước lên thảm đỏ, minh tinh xung quanh trong nháy mắt biến thành phổ thông, hai người này sợ là tự mang bộ lọc trên người đi.]

Hai người một trước một sau đi qua hai trăm mét thảm đỏ, lần lượt từng người ký tên lên áp phích lễ hội, Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp ký xong, đến lượt mình hắn vung bút ký liền ba chữ vây quanh tên của cô.

Hắn cố gắng vung bút thật dài thật lớn, trên cơ bản một vòng xung quanh tên Khương Diệp sẽ không có ai ký lên được nữa.

Đừng hỏi vì sao hắn dám làm như vậy, bởi vì camera quay về phía này lấy cảnh từ một góc rất xa, từ trên màn hình không thể nào soi ra được.

Từng người đi vào hội trường, có vài nhân viên điều phối đi tới, dẫn các vị minh tinh nghệ sĩ đi qua.

Chung Trì Tân ký xong tên mình liền hướng về phía hội trường muốn bắt kịp Khương Diệp, kết quả Phàn Biên Đồng ở phía trước lại kéo Khương Diệp đi, mấy người càng đi lại càng nhanh.

Hắn chỉ có thể bỏ thanh socola trong tay áo nhét vào bên trong túi áo tây trang.

Năm nay người tham gia lễ hội quá đông, hiện trường đợi trao giải khá lung tung lộn xộn, nhân viên công tác chạy loạn khắp nơi, không kịp sắp xếp chỗ ngồi cho tất cả minh tinh, những người đến sau đều tìm một chỗ qua loa ngồi xuống.

Chung Trì Tân trừng mắt nhìn Khương Diệp bị đưa đến trước mặt một đám người, bọn họ ở bên đó nói chuyện cười đùa, cũng không biết là đang nói cái gì.

Trong hội trường cũng có điều hoà, nhưng không gian bên trong quá lớn, hiệu quả không quá tốt, nhóm nữ minh tinh đều đang chờ trợ lý bên ngoài mang áo khoác vào đây.

Khương Diệp bị Phàn Biên Đồng kéo đến gặp một đám bạn học của hắn, tất cả đều là sinh viên của vị lão sư kia.

"Vừa lúc mượn thời cơ này, để bọn họ chỉ dạy cho cô phương pháp thoát diễn." Phàn Biên Đồng vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện trên máy bay với Khương Diệp, nhất là sau này lão sư của hắn còn cố ý gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của cô.

"Lão sư nói đã xem qua phim điện ảnh của cô, hy vọng cô có thể cố gắng phát huy." Phàn Biên Đồng cười với Khương Diệp: "Bà ấy rất ít khi khích lệ người khác."

Khương Diệp vừa nghe vừa có chút không yên lòng, ánh mắt quét qua hội trường một vòng, lại không phát hiện ra Chung Trì Tân đang đứng ở nơi nào.

Di động của cô cũng đang ở trong tay Hùng Úc, phải đợi một lúc nữa mới có thể đưa tới.

"Vị này là Khương Diệp." Phàn Biên Đồng giới thiệu cô với mấy người bạn học.

"Biết biết, chúng tôi đều đã xem <Thiếu Hoa Ca> của cô."

Khương Diệp quay đầu nở một nụ cười khách khí với bọn họ.

"Vấn đề khó thoát diễn này, mọi người đều sẽ ngẫu nhiên trải qua, còn phải tự nhìn vào bản thân để điều chỉnh." Một người trong số đó hỏi Khương Diệp: "Cô có người nào hoặc thứ gì mình rất thích hoặc tương đối coi trọng hay không?"

Những phương pháp này nói trắng ra vẫn là phải tìm đến người hoặc đồ vật có thể gửi gắm cảm xúc, cô hiện tại đã tìm được, chỉ cần có thêm thời gian để thích ứng.

Khương Diệp gật đầu: "Tôi có."

...

Lễ hội năm nay lần đầu tiên dùng phương thức phát sóng trực tiếp, giai đoạn thảm đỏ đã trôi qua, phát sóng trực tiếp tạm thời gián đoạn, chờ cho toàn bộ nghệ sĩ minh tinh trong hội trường điều chỉnh ổn thoả.

Vì toàn bộ quy tắc đã được sửa lại, lễ hội năm nay vô cùng rối loạn, mọi người vẫn ngồi lung tung từng đám cho tới lúc này mới dần ổn định.

Nhân viên công tác chạy khắp nơi kéo các vị diễn viên tới vị trí của mình.

Không biết tìm Kế Thiên Kiệt đi vào đây bằng cách nào, còn mang theo di động và áo khoác Hùng Úc gửi cho Khương Diệp, hắn tìm quanh một vòng rốt cuộc cũng nhìn thấy Chung Trì Tân.

Toàn bộ hội trường đều rơi vào hỗn loạn, trợ lý và người đại diện căn bản không có biện pháp vào bên trong, còn may Kế Thiên Kiệt đã sớm ngồi canh ở cửa, nhìn thấy một nhân viên công tác có quen biết, nhờ vả hắn ta để cho mình tiến vào.

Chung Trì Tân đón lấy di động cùng áo khoác từ tay Kế Thiên Kiệt, mấy thứ này vừa vặn có thể dùng làm cớ để đi tìm Khương Diệp.

"Cậu đi trước đi." Chung Trì Tân nhíu mày nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, nói với Kế Thiên Kiệt: "Nói với Hùng tỷ, tôi sẽ đưa áo khoác và di động cho A Diệp."

Kế Thiên Kiệt gật đầu, xoay người hướng ra ngoài.

Vừa rồi Chung Trì Tân đã nhìn thấy Khương Diệp bị Phàn Biên Đồng kéo đi, vốn dĩ hắn muốn đi theo ngồi phía sau bọn họ, không nghĩ tới có nhân viên công tác lại vội vàng đưa hắn qua hàng ghế đầu.

Hiện tại nhân viên công tác đã dán tên các minh tinh lên sau ghế, mang một đám minh tinh lần lượt sắp xếp lại.

Chung Trì Tân cong tay khoát áo lông bên trên, hướng về phía Khương Diệp.

Có một số người chỉ cần vừa xuất hiện sẽ giành lấy tất cả sự chú ý.

Ví dụ như Chung Trì Tân ở trong mắt Khương Diệp, khoảnh khắc cô vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đang bước về phía mình, lập tức hết thảy âm thanh huyên náo xung quanh giống như thuỷ triều yên lặng rút đi, tất cả mọi người ở đây đều bị bao phủ bởi một tầng mây tối, chỉ còn một người là Chung Trì Tân mang màu sắc rực rỡ đang lặng lẽ tới gần.

"Phàn ca." Chung Trì Tân đi tới, đầu tiên chào một tiếng với Phàn Biên Đồng, tiếp theo mới chuyển hướng sang Khương Diệp: "Người đại diện của cô nhờ trợ lý của tôi gửi cho cô ít đồ."

Thấy trong tay hắn có áo khoác lông cùng hai cái di động, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã hiểu là đồ của Khương Diệp.

"Phàn ca, chúng ta lần sau lại nói chuyện." Khương Diệp không trực tiếp nhận áo khoác từ trong tay Chung Trì Tân mà đứng dậy cáo từ.

Vừa đúng lúc có nhân viên công tác đến bên này gọi người, đám người này cũng bắt đầu tan rã.

Lúc này tuy không có máy quay, nhưng nhiều người nhiều tai mắt, Chung Trì Tân lặng yên đưa áo khoác lông cho Khương Diệp, bên dưới lớp áo lại lén lút chạm vào đầu ngón tay của cô, chỉ một giây sau đã rút tay về.

"Còn có di động." Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp khoác áo ngay ngắn mới nói.

Hai người đứng ở hành lang khán đài, người qua lại rất đông, nhất là bọn họ vừa đứng chung một chỗ phảng phất như có thể phát sáng trong đêm đen.

Đi xuống dưới một đoạn đường ngắn đã có vài nghệ sĩ tiến lại chào hỏi.

Chung Trì Tân vẫn đi theo ở phía sau, nhưng lần này hắn khom lưng nhấc váy lên giúp Khương Diệp, tránh cho cô xuống bậc thang bị vướng ngã.

Loại hành vi này cũng thường thấy trong giới, thậm chí còn có thể được khen là hành vi thân sĩ, Chung Trì Tân to gan hành động.

"Chúng ta ngồi cùng một chỗ sao?" Khương Diệp đi theo nhân viên công tác đến vị trí của mình, phát hiện ghế của cô vậy mà lại ở ngay bên cạnh hắn.

Chung Trì Tân xách góc váy của Khương Diệp xuống đến nơi, nhìn thẻ tên trên chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của mình cũng ngẩn người, lúc trước trên tấm thẻ bên cạnh hắn rõ ràng viết tên của Hoà Kim...

Ánh mắt của hắn đảo qua, phát hiện Hoà Kim lại đang ngồi ở dãy thứ ba, bên cạnh có vài gương mặt trẻ tuổi xa lạ, đương nhiên mỗi người đều là tiểu thịt tươi tiểu hoa mới nổi, bà đang ngồi bên đó trò chuyện rất cao hứng.

Chung Trì Tân: "..." Lấy địa vị của Hoà Kim, đổi một cái thẻ tên chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hoà Kim đại khái đã nhận ra ánh mắt của Chung Trì Tân, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Chung Trì Tân đang đứng cùng Khương Diệp, lập tức gửi cho hai người một cái hôn gió, còn nói với mấy nghệ sĩ trẻ tuổi xung quanh: "Nhìn hai người kia xem, thật xứng đôi."

Vị trí bên cạnh nhau, tâm tình của hai người cũng tương tự.

Vừa mới ngồi xuống, Chung Trì Tân và Khương Diệp liền nhìn nhau cười một tiếng.

Vừa vặn lúc này màn hình trực tiếp được mở lên, hai người ngồi hàng đầu tiên lập tức xuất hiện trước mắt quần chúng đang trực chờ trên mạng.

[Cú nổ lớn đến từ nhan sắc, ban tổ chức quá trâu.]

[Bọn họ nở nụ cười, tôi cũng cười theo.]

[Hôm nay tôi chết lại sống, sống lại chết, ngọt quá mà sống, đẹp quá mà chết.]

Nhận thấy được màn hình, hai người hơi có chút kiềm chế quay đầu, nhìn về phía sân khấu.

[A, Khương Khương sao lại mặc áo ngoài rồi, hu hu, bộ lễ phục hôm nay cực kỳ đẹp mắt nha.]

[Trời lạnh như vậy, không mặc quần áo cho cẩn thận, cô muốn đông chết Khương Khương sao?]

[Vừa rồi cô ấy trên thảm đỏ quả thật là mỹ nhan giết người, van cầu Khương Khương hãy tham gia thật nhiều hoạt động như thế này nữa nha.]

...

Thời điểm trao giải, Khương Diệp cũng nhận được một giải nhân khí tốt nhất hàng năm, lúc cô đi lên lĩnh thưởng thì cởi áo lông bên ngoài đặt lên mặt ghế.

Mặt ngoài áo lông rất trơn, trực tiếp trượt từ trên ghế xuống, Chung Trì Tân lập tức đưa tay ra vớt lên.

Màn hình trực tiếp lia tới, ghi lại hình ảnh Khương Diệp đang tiến lên đài, còn vội vàng đảo qua Chung Trì Tân bên cạnh.

[Khương Khương áo rơi rồi kìa!]

[Ha ha ha, tôi nhìn thấy ca ca hốt hoảng giúp Khương Diệp nhặt áo.]

Giải thưởng của lễ hội đều không quan trọng gì lắm, thuần tuý chỉ là một lưu trình, nếu đã là lễ hội thời trang, kỳ thật chủ yếu vẫn là nhắm vào lễ phục trên người minh tinh, mấu chốt vẫn là giai đoạn trên thảm đỏ.

Đợi đến khi hoạt động sắp kết thúc thì trên mạng đã bình chọn ra nam nữ minh tinh có trang phục đẹp nhất, bắt đầu trao giải.

Nam minh tinh không có gì bất ngờ chính là Chung Trì Tân, loại hoạt động này, chỉ cần Chung Trì Tân vừa xuất hiện thì giải thưởng đương nhiên thuộc về hắn.

Tây trang nhìn qua đều không khác nhau mấy, ai có vóc dáng đẹp thì mặc vào sẽ đẹp, dáng người của Chung Trì Tân quá tốt, cao dài mạnh mẽ rắn chắc, là móc áo di động điển hình.

Đợi đến khi ban bố nữ minh tinh có trang phục đẹp nhất thì bên dưới khán đài an tĩnh một hồi, phần thưởng này rất quan trọng đối với tài nguyên thời trang sau này của các nữ minh tinh, có thể nói trong toàn bộ lễ hội, giải thưởng này là có sức nặng nhất.

"Wow, trên tay tôi đã nhận về lượng phiếu bầu cao nhất từ trước tới nay." Khách mời trao giải cầm thẻ nhắc lời phẩy phẩy một cái, dáng vẻ giống như đang rất nóng: "Tôi có chút kích động, đây là lần chứng kiến lịch sử sao?"

"Nữ minh tinh giành giải trang phục đẹp nhất lễ hội năm nay chính là... Khương Diệp! Xin chúc mừng Khương Diệp!"

Màn hình lập tức nhắm ngay vào Khương Diệp bên dưới đài.

[Quả nhiên là Khương Diệp, hôm nay cô ấy mặc lễ phục này đứng trên thảm đỏ lập tức leo lên trending, còn chưa đến một giờ, ở trên mạng đi đâu cũng nhìn thấy video của cô ấy.]

[Cmn, hai người bọn họ phải cùng nhau tiến lên bục lĩnh thưởng. Các chị em Chuyên Nghiệp, nhanh chụp ảnh chụp ảnh!]

Hai người một trước một sau tiến lên sân khấu, Chung Trì Tân ở trước mặt tất cả mọi người, theo sau lưng xách góc váy giúp cho Khương Diệp.

[Ca ca quá thân sĩ, hai người bọn họ trông thật xứng đôi a a a a!]

[Ờm... Có cảm giác tân lang xách váy cưới giúp tân nương là cái quỷ gì?]

[Ha ha ha, biểu tình của khách mời trao giải là cái giống gì đây? Vừa rồi là bị nhan sắc gấp đôi của hai người khiến cho kinh hãi sao?]

[Đỉnh! Chuyện gì đang xảy ra đây, cảm giác hai người kia chỉ cần đứng chung một chỗ là tự động có không khí lãng mạn tràn ra, là vấn đề do nhan sắc sao?]

[Từ hôm nay trở đi tôi muốn chèo thuyền cp Chuyên Nghiệp.]

[Hai người kia chính là tuyệt phối, thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ 9-j và ca ca đứng chung một chỗ sẽ như thế nào.]

Trước mắt toàn bộ người bên dưới đài và cư dân mạng, hai người cùng nhau tiếp nhận giải thưởng từ tay khách mời, lại một lần nữa cùng nhau đi xuống.

Chung Trì Tân cảm thấy mĩ mãn ngồi tại vị trí, hắn cảm giác như hôm nay là bản nháp cho thời điểm công bố của mình và A Diệp trong tương lai.

Cả hai người đều không ở lại tiệc tối, bọn họ thừa dịp không có ai chú ý đi vòng về hội trường. Trong hội trường đã không còn người nào, hai người lại cùng nhau chậm rãi men theo lối đi ra phía ngoài.

"A Diệp, còn có socola." Chung Trì Tân đột nhiên nhớ tới thứ mình giấu đi, hắn vội vàng cho tay vào trong túi áo tây trang, kết quả lấy ra một bàn tay đầy socola.

"Chảy rồi sao?"

Khương Diệp nhìn bàn tay hắn dính đầy màu đen, lập tức lấy giấy ăn từ trong túi áo lông, đầu tiên bao lại socola đã chảy ra, sau đó lại cúi đầu giúp hắn lau tay sạch sẽ. Chung Trì Tân có chút ảo não: "Em còn chưa được ăn."

Hắn cố ý chọn một khối socola bên trên còn có hình vẽ trái tim.

Đầu ngón tay Khương Diệp chấm vào lòng bàn tay vẫn còn dính socola của Chung Trì Tân, bỏ lên đầu lưỡi nếm thử, đuôi mày giương lên: "Bây giờ em đã được ăn rồi."

Editor: Hu hu ai đọc đoạn này thấy lãng mạn không chứ tui bị rùng mình á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro