Chương 081 - 085

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 081: Thế giới thực tế 04

Edit: Trang Nguyễn

Bởi vì mua quá nhiều đồ, hàng của Du Hành trực tiếp lấy từ nhà kho ra cửa sau gần đây, bên ngoài cửa sau có sẵn chiếc xe vận tải đậu ở đấy.

Nghe lời Du Hành nói, nhân viên quản lý nhà kho cũng không chối từ —— thời tiết nóng như vậy, ai thích khiêng đồ đổ mồ hôi ướt nhẹp chứ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Vì vậy lui vào bên trong siêu thị, cầm cây quạt quạt gió nhìn chằm chằm Du Hành ra ra vào vào chuyển hàng lên xe.

Du Hành vừa chuyển hàng lên xe vừa chuyển vào nhẫn trữ vật, cuối cùng chất đầy một xe hàng.

Nhân viên quản lý ngạc nhiên nhìn xem: "Thật có thể xếp hết? Nhiều đồ đạc lắm kia mà!" Cửa sau xe đóng lại rồi, hắn không nhìn thấy cái gì cả.

"Tôi tận dụng mọi thứ để xếp hàng. Tôi lái xe đi đây, chờ một lát sẽ lái xe về trả lại cho siêu thị các người."

"Được, vẫn chạy đến cửa sau nhé, anh gọi cửa tôi mở cho anh."

Du Hành cũng không định lái xe về nhà, mà lái xe đến một tiệm thuốc đầu con phố khác. Đoạn đường trước siêu thị này coi như còn chạy xe được, con đường trước khu chung cư nhà anh đã hoàn toàn lái xe không được nữa rồi.

Huống hồ, một xe đầy đồ lái về nhà như vậy, rất khoa trương rồi. Đồ đạc trong xe đã bị anh cất vào trong nhẫn trữ vật.

Trên đường này, tiệm thuốc lớn Khang Thuận không mở cửa, Du Hành gõ cửa trong chốc lát, bên trong có người nói vọng ra: "Đừng gõ nữa, tạm dừng mở cửa rồi!"

"Tôi muốn mua một ít thuốc thông thường, có thể với giá gấp đôi, có được không?"

"... Chờ một chút."

Đợi qua một lúc mới có người đến mở cửa: "Nhanh vào đi, đừng để thứ bên ngoài tiến vào!"

"Đêm qua chuột kéo vào, mẹ nó, đều bị chuột gặm hư hết, cậu muốn lấy cái gì nói nhanh lên tôi lấy cho cậu, tôi muốn đóng cửa tiệm về nhà."

Mở cửa chính là một người người đàn ông trung niên, sau khi để Du Hành vào trong vừa nói vừa đi sang bên cạnh thu dọn.

Du Hành nhìn bên trong tiệm thuốc quả thật loạn thành một đoàn, trên mặt đất đều không có chỗ đặt chân.

"Không có việc gì cứ tùy tiện đi đi, đồ trên mặt đất đều hư cả rồi, chắc chắn tôi phải vứt bỏ rồi."

"Được." Anh đưa danh sách mình đã liệt kê từ trước đưa cho ông ấy: "Tôi muốn lấy những vật trên này, ông xem nhãn hiệu nào dùng tốt thì lấy mỗi thứ cho tôi một ít."

Người đàn ông bỏ đồ vật trong tay, nhận danh sách nhìn xem: "... Thuốc trị thương, bạch dược Vân Nam kiểu phun sương à, có điều giá hơn đắt một chút —— lấy hai thùng à? Để tôi đi lấy cho cậu.

Thuốc bổ cho người lớn tuổi, tôi đề cử cho cậu hồng sâm, đề cao sức miễn dịch. Còn có một loại rất vừa miệng, cậu cũng có thể dùng?

Thuốc thông thường khác cũng có, đoạn thời gian trước tiệm chúng tôi mới nhập vào một hộp thuốc dành cho du lịch, bên trong có đầy đủ đồ vậy, theo danh sách này của cậu cũng không kém bao nhiêu, bán cho cậu một bộ 250 khối, thiếu mấy thứ khác tôi miễn phí cho cậu, được chứ?"

Du Hành cùng người đàn ông tự xưng chủ tiệm này có bàn có bạc đấy, định giá tất cả mọi thứ trên danh sách.

"Tôi thấy cậu có lái xe đến đúng không? Để tôi đi lấy cho cậu, cậu chờ chút."

Ông chủ đi lấy đồ đạc cho anh, Du Hành liền ngồi đợi ở chỗ kia, rất nhanh đồ đạc đều đủ cả, anh vẫn thanh toán bằng tiền mặt như cũ.

Mua xong thuốc trụ cột tồn trữ, những thứ khác chờ sau này rồi nói tiếp. Du Hành đã rất lâu không dùng tiền mua đồ rồi, nếu như không phải trước khi ra ngoài mẹ anh hỏi anh có mang theo tiền không, anh đều không có khái niệm này.

Thế nhưng nếu xã hội vẫn tự động như vậy, mua sắm tính tiền cần xếp hàng quét thẻ trả tiền mặt, không giống mất trật tự tranh giành cướp đoạt —— anh tình nguyện không có tận thế.

Trong tiểu thuyết tình tiết tùy tiện lấy đồ đạc trong siêu thị tùy tiện làm cho mọi người kích động, hưng phấn... nhưng nếu xảy ra trong tận thế, chắc chắn nương theo đó là một trận tranh đoạt đầy máu tanh, cũng không phải mộng đẹp.

Sau khi đem đồ đạc ra xe rồi thu lại, anh lái xe trở lại siêu thị, kết quả ở ngoài cửa gọi nửa ngày cũng không có ai đến mở cửa, anh đành phải xuống xe, lên xe lái ngược trở lại tiến vào chỗ cửa sau.

Anh từ cửa sau đi vào siêu thị, mới phát hiện bên trong siêu thị lộn xộn.

"Mau mau ở đó!"

"Nhanh bắt lấy nó!"

"Lại chạy qua bên kia rồi? Nhanh bắt lấy nó!"

"Ah ah ah mau cút ra!!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành nhìn thấy một đống lớn màu vàng kim óng ánh xoay tròn bên trái vượt qua bên phải, nương theo tiếng thét của nhân viên cửa hàng cùng khách hàng, khiến cả siêu thị loạn thành một đoàn.

Một con khỉ cào nhân viên cửa hàng bắt nó khiến mặt mày hắn đầy màu, sau đó kéo theo đại đội, thu hoạch kha khá nhảy lên trần nhà, chui ra một cái động bên trong, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

"Trời ạ, làm sao có nhiều khỉ như vậy!"

"Anh không sao chứ? Mặt anh rất nhiều máu."

Mặt và tay nam nhân viên cửa hàng bị cào tổn thương, người kia một giây trước còn nói không có việc gì, một giây sau người đã ngả thẳng xuống đất.

"A!"

"Nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện, những con khỉ kia nhất định có rất nhiều vi khuẩn."

"Tiểu Vương đi lái xe!"

"Chờ một chút." Du Hành đứng ra: "Khu bệnh viện đã bị bầy nhện bao vây, muốn đi bệnh viện... thì thử đến bệnh viện thành phố."

"Con nhện sợ cái gì?"

"Loại nhện này có độc, cả người đều độc, bọn chúng đã bao vây bên ngoài bệnh viện. Không sợ chết thì cứ đi thử."

Du Hành lại nói với nhân viên cửa hàng giữ kho lúc trước: "Tôi đến trả xe vận tải, đang đậu phía sau cửa, đây là chìa khóa xe."

"À, à! Ngài chờ một chút, tôi trả lại tiền đặt cọc cho ngài."

Du Hành nhận lại tiền đặt cọc, bên kia vẫn còn tranh luận rốt cuộc có muốn đi đến bệnh viện đó hay không, bên này các khách hàng khác nhìn thấy khỉ xông vào đã sợ ngây người, lại nghe Du Hành nói về chuyện nhện độc, vội vàng tính tiền đi về nhà.

Nói thật, ở nơi mấu chốt, còn dám đi ra ngoài mua đồ, nếu không phải giống như Du Hành có gan lớn, có chỗ dựa, hoặc không phải cảm thấy dị trạng bên ngoài căn bản không nguy hiểm đến tánh mạng.

Đêm qua mặc dù động vật dị động có chút đáng sợ, thế nhưng chúng cũng không vào trong nhà, dường như không có ý thức công kích. Điều này khiến cho rất nhiều người thả lỏng cảnh giác.

Trải qua biến cố bầy khỉ lần này, đa phần khách hàng đã không còn tâm tình mua sắm, vội vàng tính tiền rồi chạy về nhà, không dám ngây ngốc nhiều bên ngoài nữa.

"Đi tiệm thuốc phía trước mua chút thuốc khử trùng đi."

"Sớm biết như vậy không nghe lời ông chủ mở cửa rồi, các người xem chuyện này là chuyện gì chứ?"

"Anh không động lòng với tiền lương gấp ba à, được rồi, đừng nói nữa, mau dọn dẹp một chút xem tổn thất bao nhiêu, rồi báo cáo với ông chủ."

Lúc Du Hành rời đi, trong siêu thị vẫn còn ồn ào đấy.

Giày vò đến gần trưa, giữa rừng rậm càng thêm náo loạn. Đủ loại chim không biết tên bay ra ngoài, động vật mặc sức chạy trên đất, hái trái cây, săn bắt, mùi máu tươi lan tràn ra, tăng thêm vài phần hương vị nguy hiểm.

Du Hành đi từ từ trên đường, không kinh động đến những quần thể động vật đang hoạt động, thoạt nhìn có cái đầu rất lớn kia.

Giờ phút nàyanh dán mình phía sau cây, cảm giác mặt đất khẽ chấn động.

Đó là một đội hình nghiêm chỉnh chỉ cao đến đầu gối con ngồi, đầu có một cái sừng dài mang theo đường cong nhọn như móc câu.

Một quân đoàn hàng ngũ chỉnh tề như vậy, bỗng nhiên chui lên từ dưới đất, thiếu chút nữa đâm xuyên qua chân anh rồi. Cũng may anh kịp thời bắt lấy thân cây trên đỉnh đầu nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn lại đã thấy một quả cầu sắt mang theo ngân chân chui ra từ mặt đất, thiếu chút nữa mắt mù luôn.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên thú thiết giáp kia, kim quang lóng lánh. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Những quả cầu sắt kia một con tiếp nối một con lăn trên mặt đất, đào ra một đống bùn đất ướt át, sau đó đống bùn đất kia run run lên đều nhịp —— trên người thiết giáp như vẩy cá nổ tung, phát ra âm thanh lưỡi mác, bùn đất bị phá vỡ, PHỐC PHỐC PHỐC bắn thẳng vào hai bên cỏ dại.

Dường như phát hiện có người rình coi, những con thú thiết giáp kia cùng nhau quay đầu lại, Du Hành nhìn không thấy ánh mắt của bọn nó, nhưng cảm giác được một luồng hơi thở nguy hiểm kì lạ. Anh vội vàng buông tay lăn mình tiến vào bụi cỏ, trốn phía sau cây.

PHỐC PHỐC PHỐC ——

Phần lưng thân cây bị chấn động, mặt đất bên trái phải đều bị thứ gì đó đâm sâu vào.

Anh không dám mạo hiểm ngó đầu ra, thẳng đến khi sau lưng vang lên tiếng ma sát, sau đó âm thanh rời đi xa hơn một chút, không di chuyển nữa.

Du Hành hít sâu một hơi có chút thăm dò, không dám nhìn thẳng mà dùng ánh mắt liếc xéo qua —— từng quả cầu sắt đang ở cùng nhau, móc câu đâm đâm vào thân cây, thú thiết giáp không ngừng bò nhanh lên cây!

Cứ như một chuỗi hạt màu vàng vòng cổ khảm trên cành cây, sau đó con trước tiên nhất lên đến đỉnh, xốc tổ chim lên, móc câu đâm vào một quả trứng chim, sau khi ăn xong một quả liền rút lui, con thiết giáp thú thứ hai nhanh chóng đi ăn quả thứ hai... phía sau chắc chắn không còn gì để ăn rồi.

Thế nhưng thần kỳ hơn chính là bọn chúng không đánh nhau, ngược lại hài hòa tiếp tục bò lên trên một thân cây khác, đi đào một tổ chim khác.

Du Hành ngạc nhiên nhìn xem, chợt nghe một trận đập cánh, bóng đen từ trên cao lướt xuống, rất nhanh phát hiện thảm trạng trong ổ của mình, kêu gào to, vỗ đôi cánh tìm đến những con thú thiết giáp kia báo thù.

Những con thú thiết giáp kia ùng ục lăn từ trên cây xuống, cuộn mình thành hình tròn thân thể không hề có chút sơ hở, con rơi xuống trước nhất dẫn đầu đào động, rất nhanh một chuỗi thú thiết giáp đã không còn thấy bóng dáng, lưu lại một đám chim chen lách ở cửa động thê lương kêu to.

Du Hành mang theo tâm tình vô cùng ngạc nhiên đi về nhà, mẹ Du rất lo lắng cho anh, thấy anh trở về đúng hạn vô cùng vui mừng.

"Không bị thương chứ con? Có mệt không? Mẹ đã cất quần áo cho con cả rồi, con đi tắm trước đi." Cũng không hỏi vì sao hai tay con trai trống trơn, trong mắt bà con trai có thể bình an trở về là tốt rồi.

"Vâng."

Du Hành trước đi xem hai người hôn mê trong nhà, sau đó lại đi tắm rửa. Sau khi tắm xong lại ăn cơm trưa trễ, anh nói với mẹ cái cớ mình đã sớm nghĩ ra từ sớm.

"Con nói con ngẫu nhiên có được hai chiếc nhẫn không gian?!" Mẹ Du cũng không tin, ngược lại nhíu mày: "Bảo con đừng cứ mãi ở nhà đọc tiểu thuyết, lúc không làm việc nên ra ngoài nhiều một chút, vậy mà con không nghe! Con nhìn con xem, đến bây giờ còn nằm mơ giữa ban ngày nữa?"

"Năm đó mẹ không nên đồng ý với cha con đưa con đến ký túc xá, để con trầm mê trong tiểu thuyết mà cha mẹ cũng không phát hiện, nên cho con ở nhà học ngoại trú được rồi, nhìn vào con chằm chằm."

Du Hành cười khổ: "Mẹ, mẹ nói đến đâu vậy."

"Chẳng lẽ không phải con đọc tiểu thuyết đến mê mẩn, la hét không muốn thi tốt nghiệp trung học, muốn đi tu tiên? Thiếu chút nữa cha con đánh chết con rồi." Mẹ Du nhắc đến thời kỳ trưởng thành của anh đều rõ như lòng bàn tay, thuận tiện đều có thể kể ra vài thứ.

Đối với mẹ Du chuyển lệch chủ đề anh chỉ có thể nhận mệnh cười khổ: "Mẹ, đây không phải khi còn bé không hiểu chuyện sao, mẹ cũng đừng nhắc lại nữa. Lúc này con nghiêm chỉnh nói với mẹ, không nói nhảm cũng không nhiều lời —— "

"Thứ này cần một giọt máu của mẹ, sau này mẹ có thể tự mình dùng." Du Hành nắm lấy tay mẹ anh, đâm một cái lấy ra một giọt máu, nhỏ trên mặt nhẫn.

"Mẹ cầm đi, cẩn thận cảm nhận —— có thấy được hay không?"

Bà Khâu Nguyệt Hương thật sự nhìn thấy được thứ gọi là "Không gian" kia, mới cả kinh nói không ra lời!

"Cái này, cái này quá thần kỳ!"

Đợi qua ba mươi phút, mẹ Du mới chính thức tiêu hóa được tin tức này, bà cũng không dám đụng chạm đến chiếc nhẫn này: "Đồ tốt như vậy, chính con tự giữ lại mà dùng đi, mẹ làm sao dùng được thứ này."

"Con có hai chiếc đây này."

"Đứa con ngốc nghếch này." Mẹ Du lo lắng xoa đầu anh: "Hôm nay con cho mẹ nhiều đồ đạc như vậy, mẹ cũng biết đây không phải đồ vật bình thường. Con nên tự mình cất giấu, làm sao tùy tiện đưa cho mẹ xem như thế?"

Du Hành hưởng thụ trách cứ thân mật từ mẹ ruột của mình, anh lơ đễnh nói: "Thế nhưng mẹ là mẹ ruột của con, con không tin mẹ thì tin ai?"

Cha mẹ anh, bây giờ trong cuộc sống chính là trụ cột tinh thần của anh. Bằng không căn bản anh không chống đỡ được lâu như vậy.

Con mắt mẹ Du hồng hồng, lại sờ soạn đầu anh: "Cho nên mới nói con ngốc."

"Vậy mẹ chính là người mẹ ngốc."

"Hừ, thằng nhóc thúi này."

Chương 082: Thế giới thực tế 05

Edit: Trang Nguyễn

Nửa che nửa đậy thay hình đổi dạng nói ra ngọn nguồn, Du Hành liền lấy một chút thu hoạch ngày hôm nay ra, đặc biệt là đồ ăn, hòm thuốc du lịch, đều chia ra hai phần đặt trong nhẫn của mẹ Du. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Một phần của cha, mẹ nhận lấy và giữ giúp cha đi."

Mẹ Du há to miệng nhìn đồ vật trên tay thật sự biến mất không còn thấy gì nữa, cảm thán nói: "Thật sự quá thần kỳ."

Bởi vì Du Hành bảo bà mang theo trong người, bà cởi dây chuyền vàng xuống, tìm một sợi dây chuyền chắc chắn, xỏ xuyên chiếc nhẫn vào, rồi đeo lên cổ.

Còn hỏi con trai mình: "Con có muốn hay không? Mẹ cũng làm cho con một cái như vậy?"

Du Hành xin miễn ý tốt của mẹ mình: "Tự con có chỗ dấu kín đáo rồi, mẹđừng lo lắng."

Mẹ Du cũng không muốn nói nhiều, nói với Du Hành: "Mẹ rửa sạch trái cây để trong phòng bếp, tự con lấy ăn đi, coi như quả táo mà ăn đừng kén chọn nữa. Lại không ăn để đó sẽ hư mất."

Sau đó bà đi giặt quần áo, Du Hành gặm quả táo trong phòng khách, chỉ nghe mẹ Du nói: "Quần con bị rách một lổ, đợi khô rồi mẹ may lại giúp con, còn đừng vội lấy mặc."

"Dạ." Du Hành vừa trả lời vừa cúi đầu nhìn chân của mình, cũng không phát hiện bất cứ vết thương gì. Cái đó chính là bị móc câu làm rách đúng không?

Nhưng đợi đến khi anh trở về phòng bắt đầu tu luyện trước khi ngủ, anh phát hiện không đúng, anh phát hiện trong máu mình có một ít thứ kỳ quái chuyển động, dùng chân khí nghiền nát, những thứ kia vừa mịn lại nhỏ trơn trượt trốn mất, căn bản không bắt được. Cho dù trong lòng vận chuyển tâm pháp, những thứ rác rưởi rất nhỏ đều bị bài xuất ra một lần nữa, nhưng những thứ kia vẫn đang còn, ngược lại còn biến lớn thêm.

Mặc dù biến lớn hơn một chút, nhưng thật ra vẫn là sự tồn tại vô cùng nhỏ bé.

Tìm thật lâu, trên người anh thật sự không có miệng vết thương. Trừ phi đã khép miệng rồi, hoặc thể tích vô cùng nhỏ khiến trên người anh hoàn toàn không để lại miệng vết thương, cũng không khiến anh chú ý.

Anh bỗng nhiên nhớ lại người cùng giường bệnh với mẹ anh ở bệnh viện trước đó, giường bên cạnh vì dị ứng mà nổi bọc mũ, cuối cùng trong đêm phá vỡ bọc mụ chui ra từng đoàn từng đoàn côn trùng rất nhỏ.

Cảnh tượng nổi da gà lúc ấy khiến anh khắc sâu vô cùng.

Thuốc diệt côn trùng, anh có thuốc diệt côn trùng, ổn định tâm thần, Du Hành đè xuống cảm giác rét lạnh trong đầu này, lấy ra một loại đan dược gọi là [Vạn cổ chi Vương].

Đây là một trong những vật phẩm anh chuẩn bị sẵn trước khi về nhà, theo giới thiệu, thuốc dẫn bên trong lấy từ tự cổ Vương, sau khi ăn vào có thể tiêu diệt ba trăm ba mươi sáu hoạt tính độc tố động vật, một viên mất chín ngàn điểm lương hỏa.

Loại đan dược này, cho dù lúc không trúng độc cũng có thể ăn, trong vòng bốn mươi chín ngày không hề bị ba trăm ba mươi sáu loại độc tố này xâm nhập.

Anh liền ăn hết viên đan dược này.

Hương vị buồn nôn khiến cả khuôn mặt anh đều vặn vẹo, vừa thối lại tanh hôi còn mang theo vị ngọt quỷ dị, quả thật chính là vũ khí sinh học mang hương vị khủng bố.

Du Hành đơn giản chỉ cần nuốt xuống, còn uống vài ngụm nuốt đè xuống. Sau khi ăn xong anh kiên nhẫn chờ đợi, chỉ một phút sau anh cảm giác trong cơ thể không thoải mái từng cơn, loại cảm giác không khỏe này trải rộng khắp các nơi trong cơ thể, như có thứ gì đó từ trong máu thịt của anh bị cường hành bong tróc ra, lại đâm vừa đau.

Dược hiệu tạo nên tác dụng.

Rất nhanh, chân khí trong cơ thể rốt cuộc bọc lấy từng đoàn từng đoàn hướng về đầu ngón tay Du Hành chỉ định, tránh kết cục cả người anh lại toát ra mấy thứ lộn xộn như trước nữa.

Dùng đao cắt rách đầu ngón tay trỏ mở rộng miệng vết thương, miệng vết thương ngừng chảy máu bắt đầu chảy ra huyết dịch nồng đặc, từng cục từng cục, rớt vào trong chén nước, sau khi từng cục máu kia mở ra, Du Hành nhìn thấy màu đỏ sậm trong nước, có thứ gì tinh tế bơi bơi trong đó, rậm rạp dày đặc.

Lại qua mười phút nữa, đầu ngón tay mới ngừng chảy máu, màu sắc máu trở nên đỏ tươi, anh băng lại miệng vết thương, lại đem chén nước kia đổ lên áo cũ, mất hết nước, trên mặt quần áo là từng con côn trùng giống như sợi lên đang không ngừng ngọ ngoạy.

Du Hành buồn nôn muốn chết, nhưng vẫn cầm kính lúp đi xem.

Sau khi phóng đại chỉ có năm li, giữa lúc bọn chúng vặn vẹo nhìn thấy rõ hình dáng thân thể của chúng, nhìn không ra đầu có khác gì đuôi, cứ như một đường con vặn vẹo.

Quỷ mới biết những con côn trùng này làm sao chui vào thân thể của anh?

Một lát sau, những con côn trùng kia chết hết toàn bộ. Anh cầm quần áo mang theo côn trùng đi thiêu hủy, mẹ Du gõ cửa: "Con làm gì đó, làm sao mẹ nghe có mùi thiêu đốt?"

"Không có gì, con đang xử lý chút đồ vật."

"À, cũng đừng làm phỏng bản thân đấy, chờ con xong thì ra ngoài, thay quần áo cho anh Thôi của con, mẹ muốn lau người cho cha con."

"Vâng, con đã biết."

Thời tiết oi bức, mẹ Du mở cửa sổ muốn thông gió, gió từ bên ngoài thổi vào cửa sổ lay động màn lụa mỏng.

Bên ngoài gió thật to, thổi tan nóng bức trong phòng.

"Ơ con ruồi thật lớn!"

Hai con rười thật to nện trên cánh cửa sổ, sau đó phạch phạch tiếp tục đụng vào, ong ong như rất sốt ruột.

Mẹ Du không chịu được, vẫn kéo lại cửa sổ thủy tinh, nhìn hai con ruồi cực lớn kia vẫn đang va chạm vào cửa sổ, phát ra âm thanh liên tục, cánh và chân của bọn nó vô cùng rõ ràng, khiến bà nổi lên một tầng da gà, vội kéo bức màn che lại.

"Mẹ, ăn hết viên này, diệt trùng đấy."

Du Hành lấy ba viên [Vạn cổ chi Vương] ra, định cho ba người khác trong nhà dùng đấy, xem bên trong cơ thể bọn họ có côn trùng gì không. Cũng quyết định sau này cứ cách bốn mươi chín ngày liền cho bọn họ ăn một viên, dự phòng mới được.

"Mua ở đâu đấy, làm sao lại thúi như vậy?"

"Ở ngay tiệm thuốc bên đường Kim Huy, nói là thuốc diệt côn trùng mới nhất đấy."

"Giống như thuốc xổ giun hồi trước con ăn khi còn bé à?"

"Đúng, nhưng hiệu quả rất tốt."

Du Hành nói xong, nhớ tới mẹ anh sợ đắng, cay... đều cảm thấy khó ăn vô cùng, vẫn không nhịn được tăng thêm một câu: "Cái này... Khả năng có chút khó ăn, nhưng một viên mười chín khối lận, rất mắc đấy."

"Mắc như vậy? Cũng quá mắc rồi." Mẹ Du lẩm bẩm ném thuốc vào trong miệng, còn chưa uống nước, đã cảm thấy một mùi như lá cây phân hủy hoặc mùi gián thối nổ tung trong cổ họng.

Phản ứng đầu tiên của bà là muốn nói, thế nhưng —— mười chín khối một viên đấy! Mắc muốn chết!

Vừa nhắm mắt đổ nước vào, nuốt nhanh xuống.

Sau khi ăn xong, vẻ mặt cả người đều ngây ngốc.

Du Hành vội vàng cho bà ăn một viên kẹo: "Ăn kẹo."

Mẹ Du như mộng ảo ăn kẹo, Du Hành lại lấy hai viên khác cho cha Du và Thôi Nam ăn.

Đợi nửa giờ, những người khác trong nhà cũng không có bất cứ phản ứng khác thường nào, làm cho Du Hành thật vui mừng.

Mà đúng lúc này mẹ Du đã hồi phục lại tinh thần, cùng Du Hành thay quần áo cho hai người bọn họ.

Lúc hai mẹ con tự cấp thay quần áo cho hai người hôn mê, đèn trong phòng chớp tắt vài cái, sau đó tắt ngúm.

Điều hòa phát ra tiếng két cạch trầm đục, cuối cùng một tia khí lạnh tràn ra, rồi rơi vào yên tĩnh.

"Bị cúp điện." Du Hành nói.

"Đúng vậy, không biết chỗ nào có vấn đề." Mẹ Du thở dài, nhưng rất nhanh lại bắt đầu tích cực: "Không có chuyện gì, mẹ đều đã tìm hết quạt trong nhà ra rồi, quạt hương bồ, quạt nhựa, quạt giấy đều có cả, con muốn dùng loại nào?"

"Loại nào cũng được."

"Vậy mẹ đưa cây quạt phần thưởng năm đó con tham gia cuộc thi đọc diễn cảm cho con, còn rất mới đấy."

Đợi đến lúc Du Hành nắm đến tay, dưới ánh nến nhìn thấy trên mặt cây quạt —— bên trên là hình vẽ con ếch màu xanh hoạt hình, còn viết: "Năm lớp sáu hai, Du Hành đạt được hạng ba cuộc thi đọc diễn cảm". Chữ viết đã hơi nhòe nhòe, anh vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ!

"Mẹ, đây đã là bao nhiêu năm trước rồi, mẹ còn giữ?"

"Đúng vậy." mẹ Du gật đầu như lẽ đương nhiên: "Lúc con đi học nhận được phần thưởng nào, đây vẫn là một trong những phần thưởng trung học của con, mẹ chắc chắn phải giữ gìn giúp con rồi."

Du Hành được bà khơi gợi ký ức đã quên từ lâu, cũng chỉ đành cười khổ với phần thường quốc tế thiếu nhi trung học năm đó: năm đó anh là học tra, thật sự được tốt nghiệp cũng là nghiệp chướng nặng nề.

"Được rồi, mau ngủ đi."

"Mẹ ngủ ngon."

Đêm dần khuya, nhưng đêm nay không có ánh trăng sáng như vậy, như RT9009 nói tinh hoa Nguyệt hoa kia chỉ có ngộ khó có thể cầu, thật không phải bắp cải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được.

Theo cách nói của RT9009 nói chính là: Vận khí của kí chủ quá tốt mà! Quả thật tốt đến bạo phát! Nếu không phải tinh hoa Nguyệt hoa soi sáng cổ chân anh từng chút từng chút một, nếu cây bên ngoài cửa sổ nhà anh lại thấp một chút, thưa thớt một chút, anh đã sớm bị sự tu luyện tuần hoàn tự động của mình, vô ý thức truy đuổi theo nguyệt hoa bồi bổ kia rồi bị gài bẫy, vẫn cố gắng tuần hoàn để nắm bắt những tinh hoa kia, sau đó thân thể anh không cách nào thừa nhận nổi, tất nhiên cả cơ thể bạo thể mà chết.

Thế nhưng nếu không có sự tuần hoàn bên trong này, anh cũng không hấp thu được những tinh hoa kia. Cho nên nói vận khí của Kí chủ thật sự quá tốt.

Du Hành hỏi qua tinh hoa Nguyệt hoa này bao lâu mới có thể xuất hiện, RT9009 nói, đây chỉ có thể ngộ không thể cầu, bởi vì đêm đầu tiên hai thế giới giao hòa, tinh hoa Nguyệt hoa này chỉ tặng một lần.

"Tặng à."

Tặng cho ai đây? Trong nhân loại ai có thể hấp thu tinh hoa nguyệt hoa này, có thể được bao nhiêu người đây?

Du Hành mang theo lo lắng chìm vào giấc ngủ.

Một ngày mới anh không phải thức dậy trong tiếng kêu to của chim chóc không biết tên, mà giật mình sực tỉnh trong tiếng thét chói tai của mẹ Du.

Bà đúng bảy giờ thức dậy rời giường đi WC, kết quả phát hiện phòng vệ sinh trong nhà bò đầy côn trùng màu vàng nâu, cả phòng vệ sinh đều là nước đọng.

Nhìn một tầng côn trùng dán trên mặt đất, trên trần nhà... toàn bộ bồn cầu đều là thứ nhúc nha nhúc nhích, mẹ Du thiếu chút nữa bị dọa điên lên mất.

Du Hành vừa lúc tỉnh dậy, nghe được tiếng bà thét vội vàng chạy đến: "Mẹ, mẹ làm sao vậy!" anh đã sớm mở chốt an toàn trên cây súng.

Làm mẹ Du bị dọa thét lên một tiếng lần nữa, sau đó nhỏ giọng run rẩy nói: "Con cầm súng làm gì? Mau cất đi."

Không có gặp nguy hiểm, Du Hành tự nhiên cất súng vào: "Làm sao vậy?"

"Con xem!"

Du Hành nhìn thay ngón tay mẹ Du chỉ, sáng sớm cũng bị dọa quá sức. Toàn bộ bồn cầu đều là loài bò sát rậm rạp dày đặc, coi như mặt đất cũng nhìn thấy chúng bò qua bò lại dinh dính nước đọng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đây là thứ buồn nôn nào đến vậy chứ!"

Du Hành suy đoán thứ này rất có thể bò ra từ trong bồn cầu, bởi vì đầu bồn cầu đều đầy bọn chúng.

"May mà đêm qua trước khi đi ngủ mẹ không uống nước..." trong lòng mẹ Du còn sợ hãi, nói cách khác hơn nửa đêm nếu mắc đi toilet rồi đến WC, lại bị cúp điện không có đèn, ngồi trên bồn cầu —— tưởng tượng thôi đã muốn nổi điên.

Du Hành bảo mẹ Du ra ngoài ngồi, anh lấy quần áo cũ cột vào trên đầu côn gỗ, sau đó đổ rượu lên phía trên, nhóm lửa lên rồi đi hun những con bò sát kia. Loài bò sát bị ngọn lửa hun thân thể bọn nó đều cuộn mình, càng không ngừng rút lại, cuối cùng cuốn thành một đoàn nho nhỏ không động đậy nữa.

Hun hết mặt đất rồi hun trên tường, loài bò sát lạch cạch lạch cạch chết rơi xuống, cuối cùng anh dùng chổi quét sạch, quét rồi đổ đầy một túi rác, anh cột chặt túi rác lại, để ngay cửa, định lát nữa đem xuống dưới ném đi.

Trong bồn cầu chỉ còn nhấn nút xả nước, thế nhưng nước vòng vo rất lâu, rất khó chảy xuống dưới.

Lại đi đến phòng vệ sinh trong phòng mình, mở cửa ra xem cũng là loại cảnh quan này. Cũng may anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh thanh lý phòng vệ sinh của mình.

Chương 083: Thế giới thực tế 06

Edit: Trang Nguyễn

"Mẹ, không thể dùng bồn cầu được nữa, con phải phong bế bồn cầu lại, ống thoát nước trong nhà cũng phải che chắn lại. Chỉ là sau này không quá thuận tiện."

"Được, che lấp toàn bộ đi, bằng không mỗi ngày rời giường đều phải nhìn thấy một trận như vậy, mẹ chắc chắn giảm thọ mất." Cho đến bây giờ mẹ Du cũng không dám đến gần phòng vệ sinh.

"Con đi xuống lầu ném rác, thuận tiện đào một ít bùn lên đây."

Du Hành cầm hai túi rác đi xuống lầu, lúc đi đến hành lang chợt nghe vài tiếng thét lên: "A a a!!!"

"Thật nhiều trùng ọe —— "

Sau khi đi ra hành lang, Du Hành phát hiện chỉ mới qua hai ngày, mặt đất xi măng bên ngoài cửa đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi —— ngày hôm qua lúc anh bước đi trên phía trên, còn có thể cảm giác xi măng bị chọc nghiêng nghiêng, đi đường mà không cẩn thận đều bị trượt chân.

Chui ra chỗ cửa lớn chính là cái động kia, anh nhét rác vào nơi để thùng rác trước kia, nay thùng rác đã không thấy nữa rồi.

Anh đi xa một chút, bắt đầu đào bùn đất.

Bùn đất ướt át, rất dễ dàng đào, xem bề ngoài vô cùng phì nhiêu. Đào một thùng anh liền xách lên lầu, ở hành lang anh gặp một người đàn ông trung niên quen mặt, người đàn ôn nhìn thấy anh liền hỏi: "Tiểu Du ah, đào đất làm gì vậy?"

Anh không nhận ra là ai, dứt khoát không gọi người: "Trong nhà cần dùng."

"À, lấy làm gì?"

"Bịt bồn cầu."

"Nhà cháu ở lầu bốn cũng bị loại côn trùng này leo vào sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu lấp bồn cầu rồi, sau này nhà cháu làm sao đi vệ sinh?"

Du Hành nói: "Dùng thùng cũng được, hoặc dùng ngược lại." Nhìn vẻ mặt người đàn ông như bị buồn nôn đến nơi, anh nhẹ gật đầu: "Cháu lên trước đây."

Sau khi mẹ Du đồng ý cho Du Hành lấp bồn cầu, trong lòng cũng nghĩ: sau này bỏ thùng vào trong nhà vệ sinh, cũng làm vậy để trong phòng vệ sinh nhỏ.

Bà còn đặc biệt lấy ra ba cái thùng, nói một cái lấy để nước dơ, hai cái còn lại để trong nhà vệ sinh nhỏ, bà nói với Du Hành: "Con cũng đừng ghét bỏ, đây cũng là chuyện không có cách nào, trước kia bà ngoại con cũng đi vệ sinh như thế, cứ thường xuyên tẩy rửa là được rồi, đóng kín của phòng vệ sinh lại, sẽ không bay mùi ra."

Hai phòng vệ sinh mỗi nơi để một cái thùng.

"Vâng, rất tốt."

Mẹ Du cho rằng con trai sẽ không chịu nổi, dù sao bây giờ trẻ con hay thanh niên trẻ, chú ý nhiều hơn so với xã hội cũ. Nhưng đây cũng là thói quen sinh hoạt dường thành từ khi còn nhỏ, thoáng chốc trở về phương thức đơn sơ đi vệ sinh thế này, chắc chắn sẽ khó tiếp nhận hơn.

Không nghĩ tới con trai nhà mình một câu phàn nàn cũng không nói, thoạt nhìn dường như hài lòng tiếp nhận.

Trong cuộc sống sau này bà còn đặc biệt quan sáy, mỗi ngày con trai nhà mình đều tẩy rửa bồn cầu, một chút dị sắc cũng không có.

Đương nhiên đây là nói sau, bây giờ mẹ Du đang nhìn con trai làm việc.

Trong nhà có hai nhà vệ sinh, bồn rửa tay, còn phòng bếp có đường ống khác đều bị bịt kín rồi.

Mẹ Du nhìn trong chốc lát, lại đi làm bữa sáng. Nhưng hôm nay không có thời gian nấu cháo rồi, bà liền nấu mì ăn liền thêm trứng gà chân giò hun khói. Nước dùng chính là nước khoáng, bà không dám dùng nước trong vòi nước nữa rồi.

Ăn xong bữa sáng. Cộng thêm cho người hôn mê ăn yến mạch và sữa bột dinh dưỡng, hai người đều đổ một thân mồ hôi, lúc này mặt trời đã lên cao, mẹ Du còn lầm bầm: "Đã đầu tháng ba rồi, thời tiết quỷ gì đây chứ."

Có thể không phải thời tiết quỷ sao?

Du Hành định để mẹ anh cùng anh tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], vừa dạy hai tư thế trụ cột, đã có người gõ cửa.

"Lão Du có ở nhà không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Là bác Đỗ của con." Mẹ Du thoáng dừng động tác, nhìn về phía Du Hành.

"Con đi mở cửa."

Du Hành nhìn qua mắt mèo mấy lần, mới mở cửa ra: "Bác Đỗ tìm cha cháu có chuyện gì không?"

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, đeo kính viễn thị, híp mắt nhìn Du Hành: "Ba cháu có ở nhà không?"

"Cha bị bệnh, còn đang ngủ, có chuyện gì không?"

"Chung cư tổ chức cuộc họp, mỗi nhà phải đến một người."

"Cháu có thể đi không?"

Bác Đỗ dò xét nhìn anh vài lần, gật gật đầu: "Có thể, một giờ chiều, ở ngay ba căn lầu tám nhà họ Chu, cháu biết không?"

"Biết rõ, làm phiền bác rồi."

Anh quay đầu lại đóng cửa, liền hỏi mẹ anh: "Mẹ, ba căn lầu tám nhà họ Chu là ai vậy?"

Mẹ Du: "Con đã quên?"

"Dạ. Đã quên."

"Đây chính là kẻ có tiền, mua ba căn nhà lầu bảy và lầu tám, nghe nói còn sửa chửa cải tạo, trên dưới hai tầng đều vô cùng đẹp mắt, giống như biệt thự vậy. Ngày vào ở không phải còn phát kẹo đường cho toàn bộ mọi người sao? Đó là chuyển bảy tám năm trước rồi, lúc ấy con vẫn còn học trung học."

Mẹ Du nói: "Trách không được muốn đến nhà hắn họp, nhà hắn lớn, người toàn bộ chung cư đều phải một người đến họp, tính toán cũng phải hơn một trăm người đây này."

Toà chung cư bình thường này đã xây dựng mười năm rồi, tổng cộng có sáu tòa nhà, mỗi tòa nhà có tám tầng, tên cũng vô cùng bình thường, gọi là Lệ Cảnh Uyển. Bây giờ các khu chung cư mới, đều thấp hơn mười tầng, bên trong đủ loại phương tiện giải trí, thậm chí có bệnh viện, nhà trẻ, các khu phụ trợ khác... thật vô cùng bình thường.

Nhưng trong khu chung cư bình thường này, vẫn có rất nhiều hộ gia đình, dựa theo mỗi một tầng bốn gia đình, tính toán cũng gần 200 gia đình đấy.

"Con nhớ ra, buổi chiều con đi."

"Đi, đi đâu chứ, con là tiểu bối, mọi thứ đều phải nghe nhiều nhìn nhiều, không nên vội vàng ra mặt để người ta chê cười..." Mẹ Du nói xong mới nhớ đến chồng mình còn hôn mê, hốc mắt nóng lên, cũng may còn nhịn được.

"Không hiểu thì cứ hỏi, có chuyện quan trọng thì nhớ kỹ... Những điều này chắc chắn con đều hiểu, con đã lớn rồi mà."

Con mình nháy mắt, đã trở nên chững chạc hơn... hai ngày trước mang theo Thôi Nam hôn mê trở về, khóc đến mũi còn đỏ đây này.

Con người trưởng thành khả năng cần phải có một cơ hội như vậy, đến lúc từ bệnh viện trở về, khí thế cả người hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

Như con diều hoạt bát bay trên bầu trời, thoáng chốc rơi xuống đất biến thành cây đại thụ đội trời đạp đất, thoạt nhìn vừa an tâm lại đáng tin cậy.

Du Hành nhìn có chút lúng túng: "Sao mẹ muốn khóc? Nếu không con dẫn mẹ đi cùng?"

"Mẹ đi làm cái gì, mẹ ở trong nhà chờ con."

Du Hành phát hiện mình quả thật không biết nói chuyện rồi, giống như trước đây dỗ ngon dỗ ngọt làm nũng, dụ dỗ mẹ anh vui vẻ, những chiêu thức này anh hoàn toàn không dùng được rồi.

Anh chỉ đành nói với mẹ mình: "Con rất nhanh sẽ trở về, nhưng bây giờ mẹ nên cùng con cùng nhau rèn luyện thân thể."

"Còn rèn luyện thân thể?" Vẻ mặt mẹ Du đầy đau khổ, hai chiêu thức kia không biết thiết kế xếp đặt như thế nào, bắt đầu luyện cơ bắp, xương cốt đều vừa mỏi vừa đau.

"Đúng, nếu mẹ mệt mỏi, mẹ xem trước một phần tâm pháp này đi, không hiểu cứ hỏi lại con, sau đó con lại dạy cho mẹ những chiêu thức nội dung kiện thể phía sau."

Mẹ Du còn ước gì được như thế: "Vậy mẹ đọc sách trước." Nghĩ đến đọc sách sẽ thoải mái hơn một chút? Kết quả sau khi nhìn, đầu choáng váng, não trướng lên, nhìn quyển sách này cứ như một bản siêu cấp nghiên cứu khoa học vô cùng thâm ảo, hơn nữa những chữ viết kia cứ như đang tranh giành trước sau chen lấn vào trong đầu bà.

"Đừng có gấp, mẹ nghe con giảng cho mẹ này, mẹ phải làm theo con."

Mẹ Du bắt đầu ôm thái độ hoài nghi với bản gọi là tâm pháp này —— bà sống nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng nghĩ qua một ngày có thể luyện công? Hơn nữa còn là thứ không gạt người.

Bà không dám hỏi thứ này từ đâu đến. Con trai bà từ nhỏ đã thân thiết với mẹ, ngay cả cô bé thầm mến cũng đều kể cho bà nghe.

Thế nhưng lai lịch quyển sách này nó không nói với bà, bà cũng không hỏi.

Hai mẹ con một người giảng giải, một người chăm chú lắng nghe, rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, đến 12h45', Du Hành liền đi ra ngoài.

Nhà anh ở tòa một, đi đến tòa ba rất gần. Sau khi cúp điện cửa điện tử không thể dùng được, ngay cổng tòa ba có người đang chờ mở cửa cho anh.

"Cậu là người nhà ai thế?"

"Cha tôi là Du Ái Quốc."

"Ah, thế thì lên đi, lầu bảy." Người nọ cúi đầu đánh dấu một cái trên danh sách trên tay, Du Hành để ý thấy bên trên đều là tên của chủ nhà.

Anh leo lên tầng bảy, cửa lớn mở ra, anh trực tiếp đi thẳng vào trong, trong phòng khách to như vậy đã ngồi không ít người.

Tuy người trong phòng đều nhìn ra có không ít tuổi, nhưng dưới ánh đèn treo lớn, ánh sáng soi rõ gương mặt, xoay tròn trên cầu thang lầu hai chạm rỗng bằng sắt, quả thật thiết kế lắp đặt rất xinh đẹp đấy.

Lại đợi thêm một giờ, mọi người khó khăn lắm đều đến đủ.

"Có chuyện gì phải đến nơi này họp chứ?"

"Họp về cái gì vậy?"

"Chúng ta còn họp hành gì ở đây? Tôi còn không tìm được người sửa ống nước đây này."

Sau khi ồn ào, có ba người đàn ông đứng lên, bắt đầu nói lời dạo đầu, chủ yếu là hôm nay gặp phải nguy cơ muốn cùng nhau bày mưu tính kế, để người trong khu chung cư có thể sống càng thoải mái hơn.

"Tiểu khu chúng ta thật sự rất may mắn, các người đã nhìn thấy cửa hiệu cắt tóc trên đường xx rồi đấy, trong vòng một đêm đã hoàn toàn không còn. Chúng ta may mắn còn ở yên ở đây, phải quý trọng phúc khí này, phải hảo hảo giữ gìn khu chung cư của chúng ta, mọi người thấy có đúng hay không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành ngồi ở bên trong, cũng không nói lời nào, lẳng lặng lắng nghe, đem một vài người trong trí nhớ của mình đối chiếu lại.

Sau đó, anh rốt cuộc đã nhận ra, người mở màn nói chuyện, cùng với bốn người bây giờ, đầu là người hoạt động sôi nổi trong khu chung cư này, nói ví dụ trước kia có cái gì "Khu chung cư đẹp nhất", "Trong khu chung cư có hai ba chuyện tình cảm động" những chuyện lặt vặt này bọn họ đều là người tích cực nhất, bình thường cũng nhiệt tình, việc lớn việc nhỏ gì cũng hỗ trợ quản một tay.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo tam quốc."

"Nói đi nói đi."

Người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, cũng từng là người ra ngoài làm việc, dựa vào cái gì phải tiếp nhận người khác chỉ huy?

Bởi vậy cũng không ít ỏi, nhao nhao la hét nói ngắn gọn thôi, có rắm mau thả.

Người nói chuyện là chú Hoàng hơi xấu hỗ, nhìn nhau vài lần với bạn mình, vẫn nói ra hai mục đích chính.

"Khu chung cư đều bị những hoa hoa cỏ cỏ kia mọc đầy, rất nhiều muỗi! Cũng không biết bên trong có rắn rít gì không. Cửa cổng cũng như thế, chúng tôi muốn trước tiên phải diệt trừ cây cối cỏ đại, chặt hết mấy cây đại thụ ngăn cửa cổng ngoài kia, mở ra con đường để đi ra ngoài."

"Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, tin tưởng rất nhiều người trong nhà đều không còn nhiều lương thực, chúng ta tổ chúc cùng nhau đi đến siêu thị, bảo hộ lẫn nhau, mọi người thấy thế nào?"

Hai mục tiêu này đều vô cùng cần thiết, bởi vậy cho dù có người tranh cãi, cuối cũng vẫn quyết định đồng ý.

Hội nghị khu chung cư có chút đầu voi đuôi chuột mà chấm dứt, Du Hành trào lưu rời khỏi, sau khi về nhà nói với mẹ Du chuyện này: "Bọn hắn nói đợi mặt trời xuống núi, trời mát một chút."

"Mẹ nấu trà lạnh cho con, chờ con trở về lại để lạnh cho con."

"Được."

Đợi đến lúc sáu giờ rưỡi chiều, toàn bộ khu chung cư mọi người đều bắt tay hành động.

Chương 084: Thế giới thực tế 07

Edit: Trang Nguyễn

Cả người Du Hành đều bao bọc kỹ càng, trên người đều là mùi thuốc diệt côn trùng, người đứng chung với anh đều bụm lấy mũi lùi ra sau: "Trên người anh là mùi gì lạ quá vậy? Thúi quá!"

Người đàn ông trẻ tuổi biểu lộ rất khoa trương, âm thanh cũng rất lớn, có thể so với tiếng thét của phụ nữ, dẫn đến không ít người nhìn về phía bên này. Người đàn ông trẻ tuổi dường như càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Anh đã bao nhiêu ngày không tắm rửa rồi chứ, trời ạ!"

Nghe người bên cạnh xì xào bàn tán, Du Hành bình tĩnh nói: "Đây là thuốc diệt côn trùng, thúi là bình thường đấy."

Loại thuốc diệt côn trùng này quả thật mùi rất khó ngửi, trước kia trong nhà muốn sử dụng, đều dùng lúc người trong nhà đều đi ra ngoài xịt lên, sau đó đóng cửa sổ lại, chờ người trong nhà về mở cửa, trong nhà đã chết một đống gián, muỗi rồi.

Có thể thấy được độc tính mạnh.

Du Hành cũng ỷ vào bản thân có thể bỏ mặc ngoài tai không tức giận, lại đeo khẩu trang, mới dám xịt thuốc này trên người mình. Nhưng thật sự có tác dụng, cắt cỏ trong vòng năm phút đồng hồ, rất nhiều người đều ồn ào có muỗi đốt, vẫn luôn không ngừng gãi gãi cào cào, anh một chút cảm giác cũng không có, thậm chí trong bụi bỏ bay lên một đống côn trùng, cũng không đậu trên người anh.

Người đàn ông trẻ tuổi nghe giải thích ngược lại bĩu môi một cái: "Chỉ cắt cỏ một chút, còn phải chú ý nhiều như vậy, bị cắn một cái có sao, ngay cả tinh thần chịu khổ cũng không có một chút."

Thấy Du Hành không để ý tới hắn, vô cùng tức giận, giữ chặt một cô gái bên cạnh: "Từ Ngọc Mạn, em thấy anh nói có đúng không?"

"Đúng đúng đúng, làm nhanh một chút rồi vào nghỉ."

"Nha." Người đàn ông trẻ tuổi đắc ý nghiêng qua liếc nhìn Du Hành, thấy người kia hoàn toàn không để ý tới hắn, đã nhổ hết cỏ bên này, lại đi sang bên cạnh rồi!

"Mẹ nó." Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu bắt đầu làm việc.

Từ Ngọc Mạn bị hắn dùng lực nhổ cỏ mang theo một đống bùn đất bắn lên mặt mình, khó thở mắng to: "Chung Tuệ Minh, anh muốn chết ah!"

"Ai, anh không phải cố ý, Từ Ngọc Mạn em không sao chứ?"

Từ Ngọc Mạn đã chạy lên lầu, Chung Tuệ Minh cũng đi theo.

Du Hành không coi ai ra gì tiếp tục làm tốt công việc mình được phân công, đợi đến lúc Chung Tuệ Minh đi xuống, lặng yên không lên tiếng cùng nhau nhổ cỏ, tốc độ lại nhanh hơn rồi.

Nhưng sau đó tốc độ lại chậm lại, bởi vì Chung Tuệ Minh đã mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc rồi.

Hắn nhìn Du Hành vẫn còn ngồi cạnh, dường như không biết mệt mỏi là gì, trong lòng đừng nhắc đến có bao nhiêu ghen ghét, cũng không muốn để Du Hành tiếp tục dẫn đầu, khẽ cắn môi tiếp tục nhổ cỏ.

Đến lúc bảy giờ rưỡi, một mảnh cỏ dại, cây loạn trước khu chung cư đều được thanh lý sạch sẽ, lộ ra mặt đất đầy bùn đất. Có điều ba cây đại thụ to lớn mọc ngay cổng lớn kia, chỉ có thể thanh lý ra một gốc cây ngay biên giới, có thể để một người đi ra ngoài, nhưng muốn lái xe đi thì không được.

"Còn lại đừng chặt nữa? Dù sao mặt đất thế này cũng không thể lái xe được."

"Nhà cô không có xe, nhà tôi có xe, không được, vẫn phải chặt!"

"Cô xx ngốc xx hả? Phi, có xe giỏi lắm sao!"

Đang bàn bạc êm đẹp lại biến thành cãi lộn.

"Vậy cô lái đi! Cô không có mắt nhìn à? Đường ngoài kia toàn là cây không, cô có khả năng thì lái cho tôi cô đi!"

Thiếu chút nữa hai người phụ nữ đánh nhau, mọi người vội vàng khuyên can.

"Tôi cảm thấy vẫn đừng nên chặt, để lại chỗ kia cho thuận tiện ra ngoài là được, tránh cho lúc cần ra ngoài cứ như chui lỗ chó." Bác Đỗ nói: "Tôi nói một câu công bằng thế này, con đường bên ngoài của chúng ta quả thật không tiện lái xe, nhưng bên ngoài vẫn loạn thất bát tao rất nhiều động vật, nếu như có một ngày gấu hay lão hổ kéo đến, có hai cây đại thụ kia còn có thể ngăn cản được."

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh.

"Không thể nào? Nơi nào có lão hổ, gấu chứ... cũng không phải vườn bách thú."

"Ha ha, bây giờ bên ngoài còn trâu bò hơn vườn bách thú, quả thật cứ như rừng rậm nguyên thủy, có lão hổ cũng quá bình thường! Nói không chừng còn có khủng long đây này."

"Này này này, đừng nói chuyện giật gân."

"Nghe qua cũng biết người chưa từng đọc sách, bây giờ là thời đại nào còn có khủng long? Có biết khủng long đã bị diệt chủng rồi hay không?"

"Ha ha."

Nhưng cứ như vậy, vẫn không có người nào đưa ra ý định chặt cây nữa rồi.

"Những nơi khác đã dọn dẹp xong chưa?"

"Không biết."

"Còn chưa làm xong phía sau tòa bốn."

"Vậy thì đừng để ý đến chỗ đó, dù sao người ở tòa bốn không để ý, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm giúp bọn hắn?"

Luôn có cái loại người lười biếng, ham ăn biếng làm, ngồi mát ăn bát vàng này, buổi chiều lúc diễn ra cuộc thu dọn lớn này, đã nói một nhà ít nhất phải ra một người, nhưng ngay cả đi họp cũng không có ai đến, chứ đừng nói chi đến làm lao động.

"Ai, vậy thì ngày mai rồi tính sau, bây giờ trời tối rồi."

Mọi người phần phật tản ra.

Sau khi về nhà, mẹ Du đã chuẩn bị nước tắm xong: "Mẹ mới nấu lại nước nóng, còn thêm chút dấm chua, con nhanh chóng đi tắm đi."

"Cảm ơn mẹ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Mẹ cho bọn họ ăn cháo rồi." Đợi Du Hành tắm rửa giặt giũ xong đi ra, lại nhìn hai người hôn mê trong nhà, mẹ Du liền nói: "Con mau đi ăn cơm đi."

"Mẹ, con định ngày mai đi ra ngoài một chuyến tìm chút nguyên liệu trở về, cần gia cố nhà cửa một chút."

Mẹ Du nghi hoặc: "Trong nhà rất kiên cố mà."

"Sân thượng trong nhà là hình thức mở, chỉ có một cửa thủy tinh, con cảm thấy không an toàn. Còn có cửa ra vào nơi sân thượng nhỏ kia chỉ có hàng rào, con sợ có con gì sẽ chui vào, cần phải phong kín lại." Còn cửa sổ trong nhà, đều thiết kế theo kiểu kéo đẩy, nhưng thật ra vô cùng yếu ớt, nếu loài chim nào đó va đụng mạnh vào hoặc là động vật bò sát khác, đều rất không an toàn.

Anh muốn chế tạo lại nhà mình kiên cố an toàn hơn.

Mẹ Du hỏi: "Nhưng bây giờ không mời được thợ sửa chữa đến, điện thoại cũng không dùng được."

"Con có thể làm."

"Thế nhưng nghe con nói như vậy, đây là công trình lớn, con lại không có kinh nghiệm. Hơn nữa nơi bán vật liệu xây dựng này rất xa, bây giờ không tiện lái xe, không có xe con làm sao đi?"

Con trai bà cấp ba học khoa văn, lên đại học chuyên nghiệp học quản lý tài vụ đấy.

"Không có cũng có thể học tập, nguyên vật liệu cũng đơn giản thôi, bên ngoài nhiều cây như vậy, mẹ yên tâm đi."

...

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Du Hành đột nhiên nghe có tiếng đập cửa.

Ngọn nến trên mặt bàn lung lay vài cái. Tiếng đập cửa rất gấp, cũng không có quy luật, sắc mặt mẹ Du đều thay đổi, chỉ về hướng sân thượng: "Đó, chỗ đó! Là sân thượng đó!"

Giọng nói của bà bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lại sợ kinh động đến thứ bên ngoài mà đè thấp âm thanh, bởi vậy nghe rất kinh hãi.

Du Hành lại không sợ, an ủi bà: "Đừng sợ, có con ở đây."

Nhưng đó là sân thượng! Lầu bốn sân thượng!

Nhìn con mình rời khỏi bàn ăn đi về hướng sân thượng, bà chạy đến phòng bếp lấy ra con dao phay chạy theo sau.

Đi đến càng gần, âm thanh đập cửa càng lớn, như nhịp trống vậy. Thứ bên ngoài dường như rất không kiên nhẫn, dùng lực gõ mạnh vài cái, cửa sổ thủy tinh loảng xoảng nổ mạnh.

Du Hành đứng bên cạnh, xốc bức màn lên nhìn, đối diện anh là con mắt tròn căng.

"Cạc cạc!!!"

Anh còn đang ngẩn người không biết nên làm thế nào, thứ ngoài cửa không biết là cái gì kia, kêu cạc cạc cạc Ự...c quay người, cánh khò khè quạt quạt, lung la lung lay bay lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

"Bảo nhi, con nhìn cái gì thế? Tiếng đập cửa ngừng rồi à?"

"Là một con chim —— ? Đã bay mất."

Du Hành hồi tưởng lại bộ dáng con chim kia: đầu không lớn, mắt to lại rất lớn, miệng như "con vịt", thân thể cũng hơi tròn vo? Lúc vỗ cánh bay, đôi cánh giang rộng vô cùng lớn, vẫy vẫy vài cái đã bay rất cao.

Nhưng hình như có chút sợ hãi con người?

"Chim?" Mẹ Du thở dài một hơi: "Sức lực con chim này cũng quá lớn."

"Đúng vậy."

Ngày hôm nay trôi qua nhanh chóng, trước khi ngủ Du Hành lại dạy cho mẹ anh tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể] một lần nữa, sau đó chính mình trở lại luyện ba chu kỳ, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

Hình ảnh kéo ra xa, rời xa khu dân cư kéo lên tán cây cao vút trong tán mây, con chim béo tròn vừa lúc thu hồi đôi cánh, làm ổ mổ mổ mổ trong tổ chim cực lớn, thế nhưng ngoại trừ vài cọng cỏ khô, cánh hoa héo rũ và năm quả trái cây, không còn cái gì khác.

Không có mama, mama đi mất rồi.

"Cạc cạc cạc..." Đầu nó tựa vào bên trong đôi cánh dày rộng, như một con đà điểu, thoạt nhìn đặc biệt ủy khuất.

"Cạc cạc." Nó rút đầu vào, ảo nảo ăn hết hai quả trái cây, lại kéo mấy quả trái cây còn lại đến góc trong cùng, lại mổ vài miếng lá cây đắp lên trên.

"Ự...c —— "

Phát ra tiếng kêu to mười phần động lực, nó lại giang đôi cánh một lần nữa, dường như thấy được thân cành cây rắc rối lộn xộn trong rừng, đáp xuống, hướng đến mùi vị tự nhiên của ma ma mình bay đi. (Editor: không biết mẹ nó có phải con chim đầu tiên Du Hành nhìn thấy rồi nhặt một cọng lông làm vũ khí hay không?)

Vì vậy Du Hành mới vừa ngủ, chỉ nghe cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của mình truyền đến tiếng vang thật lớn.

Bịch bịch ——

Anh đột nhiên nhảy dựng lên!

Du Hành nhíu mày, thanh âm này, tần suất này có chút quen tai ah.

Anh cẩn thận cầm lấy súng, nhấc một góc bức màn lên, vẫn nhìn thấy con chim - - béo tròn kia?

Con chim kia vẫn vô cùng mẫn cảm cảm giác được tầm mắt của anh, lập tức quay đầu qua, sau đó lại lần nữa kêu cạc cạc cạc quay người lại —— đôi cánh đều giương ra, lại dừng lại, xoay người.

Du Hành thề, anh lại từ trong đôi mắt con quái điểu này lại nhìn thấy một thứ gọi là đáng thương?

"Ự...c ~ "

Du Hành một tay kéo bức màn ra, ánh trăng chiếu vào trên mặt anh.

"Ự...c!!!"

Sau đó con quái điểu này lại bay mất.

"Đây rốt cuộc là chim gì?"

Anh trăm mối không có lời giải, hơn nữa nó còn tìm đến hai lần, rốt cuộc muốn làm gì?

Quả thật cửa sổ trong nhà nên gia cố sớm một chút, bằng không bị lực va chạm mạnh như vậy giáng xuống lần nữa, cửa thủy tinh đều muốn bể nát.

Anh kéo lại bức màn, tiếp tục đi ngủ.

Kết quả trong đêm này, sau đó lại thêm bốn lần nữa! Bốn lần! Con quái điểu này gõ cửa sổ bốn lần, trong đó có ba lần đánh thức mẹ anh.

Vào lần thứ ba, Du Hành phát bực —— mặc cho ai luôn không ngừng bị đánh thức, buộc phải rời giường đều sẽ nổi giận đấy.

Thế nhưng anh không bắt được nó, cho dù anh mở cửa sổ nhanh, cũng không bắt được, anh cũng không muốn nổ súng hơn nửa đêm.

Sau đó anh lại không đóng cửa sổ, kết quả con quái điểu này trực tiếp bay thẳng vào, nổi lên một trận gió mạnh, nhấc bức màn lên bay múa như tấm thảm ma pháp, xuất hiện khí thế kinh người.

Du Hành cầm tấm chăn đã chuẩn bị sẵn nhào đến, anh là người đàn ông trưởng thành, gần đây gấp rút tu luyện rèn luyện, sức lực thật sự không nhỏ, kết quả cứ như thế bị con quái điểu lật tung.

"Cạc cạc!!!"

Quái điểu xông đến điên cuồng giẫm, điên cuồng mổ anh, vào lúc Du Hành mãnh liệt ngăn cản đột nhiên ngừng lại, cái mỏ ngắn ngủn của nó bẹp bẹp nhẹ nhàng trên người anh, nhẹ nhàng cọ xát vài cái.

"Ự...c!!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nó đột nhiên quay người chạy vội đi mất.

"Đây rốt cuộc muốn làm cái gì vậy." Du Hành có chút sụp đổ lau mồ hôi trên mặt, cái trán bị mổ trầy da, mồ hôi chảy xuống, đau rát đấy.

Anh vừa bôi thuốc cho mình, vừa ngồi canh chừng ngay cửa sổ sát đất. Kết quả con quái điểu này không đến nữa, anh bị giày vò không còn tính tình, bò lên giường, một giây đã chìm vào giấc ngủ.

Cũng may sau đó con quái điểu này không đến nửa, kết quả trong mơ Du Hành bị một con chim khổng lồ đuổi giết, đôi cánh con chim khổng lồ kia khẽ vỗ, chính mình đã bị hất bay xa vạn dặm, tiếng thét chói tay vang lên trên không trung, sau đó anh rơi vào bên trong một khối bông, khối bông kịch liệt run run kéo anh xuống, anh tiến vào trong mồm quái điểu.

Anh giật mình sực tỉnh phát hiện mới sáu giờ sáng, anh mới ngủ ba tiếng thôi.

Chương 085: Thế giới thực tế 08

Edit: Trang Nguyễn

Không có cách nào, anh ngồi trên giường trong chốc lát rời rời giường, đứng lên rửa mặt, định theo kế hoạch ban đầu đi ra ngoài tìm chút nguyên vật liệu.

Nhưng trước đó anh muốn làm một việc. Trong lòng anh có một ý nghĩ: số dư điểm lương hỏa còn lại không cách nào đồng thời mua cả hai quyển [Bách khoa toàn thư về thực vật] và [Bách khoa toàn thư về động vật], bởi vậy anh chỉ có thể mua trước một thứ.

Xem tình hình trước mắt, tác dụng của [Bách khoa toàn thư về thực vật] cấp thiết hơn, hôm nay anh đi ra ngoài tìm nguyên vật liệu, anh định tìm một ít dây leo có thể sử dụng được, hơn nữa trong lòng anh đã nhìn trúng một loại, chỉ là không biết nó có tính nguy hiểm gì hay không.

Nhìn xa hơn mà nói, bây giờ đồ ăn nhà bọn họ xem như sung túc, cửa hàng siêu thị bên ngoài cũng còn vật tư, bây giờ chưa phải lúc dựa vào đi săn để duy trì cuộc sống.

Bây giờ đủ loại thực vậy lấp đầy không gian sinh tồn của bọn chúng, mặc dù anh ra ngoài mấy lần đều không bị thực vật có độc gây tổn thương, nhưng không thể ôm tâm lý may mắn như vậy, cần phải làm sớm công tác dự phòng.

Càng nghĩ, Du Hành mua [Bách khoa toàn thư về thực vật].

Số dư điểm lương hỏa còn lại thoáng chốc mất đi phân nửa. Sau khi mua xong, anh liền nhìn thấy một bản hình ảnh màu xanh lá, vẻ ngoài như quyển sách phóng đến trước mắt anh trong hư không, sau đó từng trang được mở ra, đầu tiên là mục lục, sau đó là chính văn, văn hay tranh đẹp vô cùng tỉ mỉ chi tiết.

Từng trang bay qua, sau đó văn tự tranh vẽ bên trên biến thành tia sáng màu xanh nhạt bắn thẳng vào trán Du Hành.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức anh dường như vượt qua dòng thời gian vũ trụ hồng hoang dài buồn chán, mới đột nhiên giật mình sực tỉnh.

Anh nhìn không thấy linh hồn của mình, cũng nhìn không thấy điểm màu xanh mới dung nhập vào —— sau khi phóng đại vô số lần rõ ràng chính là hình dạng một quyển sách. Nhưng anh có thể cảm giác trong đầu mình nhiều hơn một thứ gì đó.

Tâm tùy ý động, anh liền "chứng kiến" quyển sách kia, vô cùng rõ ràng, thoáng chuyển động ý niệm, quyển sách tự mình bắt đầu lật qua lật lại... từng chữ cái như một bức tranh gần ngay trước mắt anh.

"Thật thần kỳ." Thì ra đây chính là cảm giác điêu khắc trong linh hồn.

Quyển sách này thoạt nhìn chỉ dày một cm, nhưng cho dù lật thế nào, nhảy trang, đều không lật được đến trang cuối cùng.

Làm Du Hành thỏa mãn nhất chính là, quyển sách này còn có một công năng tự động tìm kiếm, chỉ cần anh ngưng thần chăm chú nhìn loại thực vật nào đó từ đầu đến cuối một lần, trong đầu hình thành nên dáng vẻ của nó, quyển sách này liền tự động lật ra, thẳng đến trang sách tìm được thực vật đối ứng, sẽ định dạng lại. Nếu không tìm được tương thích, cuối cùng quyển sách tự động đóng lại.

Du Hành xem qua bản hướng dẫn sử dụng, bên trên có một phần rất trọng yếu: nếu gặp được thực vật không có trong bản bách khoa toàn thư, có thể thông qua súng quét hình ra đa của hệ thống trao đổi điện tử, hình thành số liệu hình ảnh, sau đó lại thông qua quan sát đặc tính sinh trưởng, cách sinh sôi nẩy nở...vv...vv... rồi đưa ra tin tức tổng kết, cung cấp cho hệ thống, sau khi trải qua thẩm tra có thể có được điểm lương hỏa nhất định.

Anh dùng cây xương rồng cảnh trên bàn mình làm thí nghiệm, quả nhiên vô cùng dễ dàng tìm thấy tin tức: tên gọi tiên ba chưởng, hỏa chưởng.... tin tức vô cùng cụ thể, kể cả cây giống gieo trồng, ứng dụng thực tế...vv...vv...

Nhưng sự thẩm tra này không phải không có chừng mực, cái này sẽ làm hao tổn tinh thần, khiến linh hồn mệt mỏi, bởi vậy phải thẩm tra số lượng vừa phải thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, Du Hành liền xuất phát. Cũng không đi đến nơi rất xa, anh dựa theo lộ tuyến đi qua trước đó, thuận lợi tìm được một mảnh dây rừng kia, anh đã tìm được tin tức loại cây này trong [Bách khoa toàn thư về thực vật], loại cây này ở các thế giới khác nhau đều có cách gọi khác, có thể gọi là hoàng đằng, xà bất lý, khu trùng đằng... Từ trong đa số tên gọi kia cũng có thể thấy được, đặc tính rõ ràng của loại dây này chính là khu trùng, đuổi rắn.

Không độc, không thể ăn. Anh leo lên, kinh động không ít động vật nhỏ điên cuồng chạy thục mạng, còn trông thấy một loại động vật xoã tung cái đuôi to, nhìn không thấy mặt, chỉ thấy cái đuôi kia không ngừng dao động, tránh vào trong bụi cây.

Xem ra loại cây này rất được hoan nghênh.

Anh chặt bỏ một nhánh dây nhìn xem, phát hiện bề ngoài nó rất bền dẻo, quan trọng nhất bên trong có một căn tâm, đường kính chiếm một phần ba cả nhánh dây leo. Nên tính bền dẻo càng tăng thêm một bậc, có thể thấy được dây leo này rất kiên cố.

Trong [Bách khoa toàn thư về thực vật] có nói, loại dây leo này không chỉ xua đuổi côn trùng trường kì, đuổi rắn, căn tâm bên trong còn có thể làm dây thừng, sau khi phơi khô vô cùng bền chắc.

Thoạt nhìn rất thỏa mãn điều kiện của Du Hành. Theo kế hoạch anh định bện một chiếc lưới, đan thật chắc chắn, đính bên ngoài cửa sổ, về phần sân thượng phía sau cũng đơn giản, chém mấy nhánh cây thô to về dựng thẳng cột chắc lên, lại đem lưới dây này đính lên... như vậy đã hình thành vòng bảo hộ sơ bộ rồi.

Đợi sau này anh lại đi chém vài nhánh cây trở về gia cố thêm là được.

Nhưng bây giờ vấn đề khó khăn trước mắt chính là —— những nhánh dây này thật sự quá kiên cố! Tính bền dẻo mười phần, lúc chém xuống phải vừa phải dùng sức vừa phải thật khéo léo. Được rồi, có muốn khéo léo cũng không có tác dụng, giữ không được dao phay, sau khi chém bốn nhánh dây, trên dao đã có mấy lỗ hổng, tin rằng chém thêm vài nhánh, dao cũng bỏ mạng.

Anh cần một con dao mới, hoặc cưa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cố nhớ lại gần bên nhà có cửa hàng kim khí nào không, hình như trên đường Kha Vân có một nhà, trước kia anh đi qua đó mua vòi nước.

Sau này gia cố nhà cửa cũng cần thép đinh ốc, thùng dụng cụ trong nhà chỉ có đinh ốc nhỏ, kìm, cờ lê... cho nên còn cần một cây búa. Anh quyết định đi một chuyến đến cửa hàng kim khí.

Lấy ba nhánh dây trên mặt đất nhét vào bao gạo, sau đó anh bỏ vào nhẫn trữ vật. Còn lại một nhánh dây anh quấn bên hông mình.

Sau đó anh đi đến cửa hàng kim khí trên đường Kha Vân.

Trong thời gian vài ngày này, đã có không ít người đi ra đường nhỏ, không biết có phải dây leo này có tác dụng hay không, Du Hành rõ ràng nhìn thấy bươm bướm, con muỗi vừa mới đáp xuống bụi cỏ đã bay tán loạn tránh xa anh ra.

Nhưng đây không phải lợi hại nhất, đoạn đường này anh gặp rắn ba lần, mỗi lần đều không bị tấn công ——xác suất này đã không thể dùng vận khí tốt để giải thích. Trong đó có một con rắn là anh dùng cây chổi dò đường đâm đến, kết quả con rắn bày ra tư thế công kích một nửa, sau một giây đã lùi lại trườn đi mất.

"Dây leo này thật sự có hiệu quả tốt như vậy sao?" Du Hành sờ sờ nhánh dây bên hông. Nhưng hôm nay anh đi ra ngoài đã phun cả người thuốc diệt côn trùng, cũng có khả năng thứ này tạo nên tác dụng.

Đợi đến khi đến đường Kha Vân, anh phát hiện rất nhiều nhà cửa bên này bị hủy.

Đại thụ che trời từ trong kiến trúc đột ngột mọc lên từ mặt đất, hoàn toàn hủy diệt một tòa kiến trúc có tiệm trà nổi tiếng kia.

Anh đi vài bước, còn nhìn thấy một chiếc ghế từ bầu trời đến rơi xuống, bịch một tiếng vỡ thành mấy khối.

"Chiêm chiếp..." Du Hành ngẩng đầu nhìn, một con động vật màu rám nắng vẫn còn dựa dẫm trên ghế, có thể đoán được chiếc ghế kia không lâu sau cũng sẽ rơi xuống.

Anh tìm được vị trí cửa hàng kim khí trong trí nhớ, ngược lại cửa ra vào không bị ngăn trở, cửa đang khóa, loại cửa sắt bình thường kéo hạ xuống. Anh gõ cửa trước, không có người trả lời, sau đó mới ngồi xổm xuống, mở ổ khóa trên mặt đất.

Mở cửa mới biết được, cửa hàng kim khí bề ngoài xem như không bị tổn thương, bên trng đã bị một bụi hoa màu đỏ bao trùm.

Anh lập tức mở cửa, còn có cành hoa thoáng run run trêu chọc mặt anh, hương thơm xông vào mũi, anh lập tức đẩy ra, tránh cành hoa.

Hoa này nhìn rất đẹp, cao nửa mét, đường cong phiến lá cũng mượt mà, đóa hoa to như thau, thoạt nhìn phú quý lại hoa lệ.

Du Hành thông qua [Bách khoa toàn thư về thực vật] mà biết rõ, loại hoa này gọi hoa đại dương, tên khác là nhược can, không độc, nhưng chứa đựng một lượng lớn chết kích thích sinh trưởng, cùng với một loại chuột kiếm nham hình thành thực vật song hướng (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), đều là thức ăn của nhau.

Trừ bỏ gặm chuột kiếm nham làm thức ăn, bình thường nó cũng không có tính công kích.

Nhìn đến đây, bỗng nhiên anh nhớ lại đoạn ngắn đã lâu kia... Đúng rồi, lúc ấy anh ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình, lúc ra ngoài gặp phải loài hoa này và chuột, lúc ấy anh còn gọi điện báo tin cho một bạn học của mình, sau đó còn nhận được tiền lì xì của bạn họ, nói cảm ơn anh đã cung cấp tư liệu sống.

Thì ra đây gọi là đại dương hoa... Đã không có độc, Du Hành dám đi vào trong tiệm, nhưng anh vẫn cầm cây chổi thăm dò, nhìn xem có rắn ở trong đó hay không. Sau đó có một con rắn màu đen trượt ra ngoài từ khe hở.

Lúc anh tiền vào cửa hàng kim khí, Du Hành bắt đầu tìm kiếm đồ vật mình cần, đã tìm được đinh thép mình muốn, anh cũng lấy các loại đinh khác một ít. Búa, cưa tìm được trong bụi hoa, vặn vịt gì đó, keo dán, vừa thấy liền lấy mỗi loại một chút, để phòng ngừa sau này mình cần dùng.

Anh lấy đủ đồ từ cửa hàng kim khí liền rời đi, thừa dịp sắc trời còn không ám, mới hơn ba giờ chiều, anh định tiếp tục cắt nhánh dây.

Lúc này đã có cưa, cắt bắt đầu thuận tiện nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đang làm một nửa, chợt nghe âm thanh khẹc khẹc quen thuộc, Du Hành lau lau mồ hôi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên cây xa xa ẩn hiện bóng dáng màu vàng, lại là bầy khỉ kia.

Một chuỗi khỉ từ đằng xa không ngừng nhảy lên trên cây, tiếp cận, gọi bạn bè bằng âm thanh vô cùng hoạt bát. Du Hành nhìn bọn chúng nhảy lên dây leo bên này sau đó dừng lại rất lâu, còn giúp nhau dùng nhánh dây kỳ lưng, hoặc tự mình ôm nhánh dây không ngừng kỳ cọ.

Hình như đang tắm?

Du Hành nhìn thêm vài lần, lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Cắt hết một nhánh dây leo, anh lại đổi thân cây khác, đang bò lên trên, liên tiếp ba quả trái cây nện trúng đầu anh.

Nghe trên đầu tiếng kêu khẹc khẹc, một tay anh ôm thân cây, tay kia túm mấy nhánh dây leo rủ xuống bên người, dùng sức vung vẩy.

"Khẹc...khẹc! !"

Con khỉ kia bị đánh rơi xuống, giữa không trung lăn lộn bắt lấy một nhánh dây khác, hiểm hiểm ổn định chính mình.

Mà lúc này Du Hành đã bò lên trên, đứng trên thân cây. Ở chỗ này muốn nói đến ngoại hình cây hoằng đằng này, quả thật nó vô cùng giống cây lau nhà lộn ngược, thân cây vô cùng thẳng, dài, trụi lủi, sau đó trên đỉnh có một cái túi cực lớn, vô số nhánh dây sinh dài ra từ chỗ đó, rủ thẳng xuống mặt đất.

Hiện tại con khỉ kia tiếp cận đứng ở mặt đất, không ngừng NGAO NGAO kêu gọi.

Bầy khỉ bên kia thấy thế nhao nhao chạy đến, nhe răng trợn mắt bò lên trên nhánh dây, rất nhanh đã bao vây Du Hành lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đều cút ngay."

Anh rất không có ấn tượng tốt với đám khỉ này, trước đó gặp phải bầy khỉ cướp đồ đạc của mình, sau đó gặp phải bầy khỉ cũng là một ít việc vặt, anh thật sự không có kiên nhẫn.

[Uy hiếp Thi Hoàng] bị dẫn dắt xuất hiện, hơi thở quanh thân anh vô cùng nguy hiểm, xen lẫn tuyệt vọng, hủy diệt, giết chóc đầy huyết tinh.

Đám khỉ từ từ lui về phía sau, sau đó lặng yên bò xuống, từng con khỉ lôi kéo nhánh dây nhảy về hướng xa xa, đầu cũng không dám quay lại.

Động vật vô cùng mẫn cảm với hơi thở nguy hiểm, bản năng trong xương máu làm bọn nó dường như gặp phải thú cường đại trên ốc đảo mùa đông, khiến bọn nó lạnh run!

Du Hành nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lệ khí trong ánh mắt đã biến mất, thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thật tay anh có chút run, sau khi cất hai cây súng, anh mới lấy ra cái cưa tiếp tục cắt nhánh dây.

Đây là lần đầu tiên anh sử dụng [Uy hiếp Thi Hoàng], giây phút đó lòng anh tràn đầy lệ khí, cảm xúc giết chóc nồng đậm bao trùm toàn bộ suy nghĩ của anh, nhưng trong đầu trước sau có một luồng thanh minh, làm anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn "chính mình", bạo ngược lan tràn.

Anh chưa từng thể nghiệm một giây cảm giác Zombie Hoàng, bởi vì lúc đó anh đã toi rồi. Nhưng loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng vô cùng nguy hiểm.

Hi vọng những con khỉ chạy trốn kia về báo cáo lại, sẽ không có con khỉ nào đến làm phiền anh nữa.

            Đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Du Hành vội vàng thu dọn một đám dây leo, trực tiếp gánh trên người, cõng về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro