Chương 086 - 090

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 086: Thế giới thực tế 09

Edit: Trang Nguyễn

Trên đường về anh gặp người cùng chung cư.

"Du Hành? Anh đi đâu tìm được những thứ này vậy, có tác dụng gì à?"

"Xế chiều chúng tôi đến nhà anh, mẹ anh nói anh không có ở nhà, chúng tôi liền đi siêu thị." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tất cả mọi người đều có thu hoạch, trong giọng nói cũng vô cùng hân hoan.

Du Hành cười cười, nhìn vết thương trên mặt bọn họ, anh liền hỏi: "Làm sao bị thương thế?"

"Có liên quan đến người khác!"

Mọi người thắng lợi, tình cảm quần chúng sục sôi, dăm ba câu đã nói rõ ràng. Thì ra bọn hắn đi đến siêu thị gần đây, chính là siêu thị trước đó Du Hành đi, kết quả người ta đóng chặt cửa không bán đồ. Bọn hắn tức giận nên liên thủ với người chung cư khác phá cửa, xảy ra một ít xung đột với nhân viên cửa hàng.

"Hai ngày trước không phải cậu còn đi mua đồ sao? Tôi đã nói cậu lỗ chết rồi! Bây giờ đi siêu thị, không cần dùng tiền nữa rồi!"

Du Hành nhận ra người phụ nữ nói chuyện vô cùng khoa trương này, lại luôn liếc xéo chính là hàng xóm của bọn họ, gọi là dì Lệ đấy.

"Mẹ cậu keo kiệt chết đi được, tôi tìm mẹ cậu mượn chút đồ ăn cũng không chịu, bây giờ không cần rồi, chúng tôi có nhiều ~ không thèm đồ đạc nhà cậu ~ "

Chuyện này ngược lại Du Hành không biết, vì vậy cười nói: "Vậy thì tốt, nhà chúng tôi đều nhỏ mọn như vậy đấy, về sau dì Lệ cũng không cần một ngày hai bữa đến mượn dầu, mượn muối, mượn bột giặt nữa."

Anh cũng mới nhớ ra, thuận miệng đáp trả trở lại.

Vương Lệ Quân tức giận dùng ngón tay chỉa thẳng vào mặt anh, nói không ra lời.

Lời nói không lưu chút tình cảm như vậy... anh làm sao dám nói ra miệng như thế?

Quanh mình đều lặng im, Du Hành cũng lơ đễnh, trực tiếp chen vào chung cư, trở về nhà mình.

Mẹ Du ở trên lầu nhìn thấy anh trở về, đặc biệt mở cửa xuống lầu đón anh.

"Không cần, tự con khiêng được rồi."

Đợi đến lúc lên lầu, mẹ Du vừa giúp anh tháo nhánh cây xuống, vừa hỏi: "Làm sao mẹ cứ cảm thấy dì Lệ bên cạnh cứ trừng con phía sau vậy? Con gây chuyện với bà ta à?"

"Không có, chỉ nói lời thật thôi."

Anh đã nhớ ra tác phong làm việc của dì Lệ này rồi, có thể mượn liền không mua, cho mượn không trả. Còn không biết xấu hổ nói mẹ anh keo kiệt?

"Mẹ, bà ta đến lấy đồ đạc mẹ không cho bà ta à?"

Trong ấn tượng của anh, mỗi lần ai mượn gì mẹ anh đều cho mượn cả —— bởi vì đều là vật nhỏ, hàng xóm cả, rất ngại từ chối.

Mẹ Du cũng không ngẩng đầu lên: "Bà ấy muốn lấy đồ ăn bên trong ba lô của anh Thôi con, mẹ cướp về cả rồi."

Dùng đến từ cướp, Du Hành vẫn không tưởng tượng ra tư thế oai hùng của mẹ già nhà mình.

"Đúng rồi, con định xử lý những nhánh dây này thế nào? Đan sọt à?"

Mẹ Du khó xử nhíu mày, bà không biết nha

"Không phải, chính là đan như tấm rèm là được."

"Bảo nhi, con biết đan à?"

"Con biết."

Mẹ Du nhìn con mình ngồi trên sàn nhà, ba đến hai lần đã vuốt thẳng nhánh dây leo để sang một bên, rất nhanh đã lấy ra tất cả các nhánh dây leo và sửa sang xong. Sau đó hai tay nắm nhánh dây, bắt đầu bện lại.

Có thể nhìn ra được lúc mới bắt đầu động tác hơi vụng về, thậm chí còn hủy đi một lần, nhưng sau đó vô cùng thông thuận.

"Thoạt nhìn rất đơn giản, có thể dạy mẹ không?"

"Đương nhiên có thể."

Mẹ Du khéo tay, rất nhanh đã học xong, hai người cùng nhau bện trong chốc lát, bà đau nhức tay buông ra: "Mẹ đi xới cơm, con trước rửa sạch tay đi, nên ăn ăn cơm tối rồi."

"Được."

Giữa lúc ăn cơm mẹ Du nói ra chuyện chung cư ra ngoài tìm kiếm đồ ăn: "Con không ở nhà, bọn hắn nói nhà chúng ta đi chung với những người khác đến địa điểm tiếp theo rồi trở về."

"Nhà người ta cũng không đi hay sao?"

"Chắc là vậy rồi, mẹ nhìn thấy bọn hắn đi ra ngoài, khoảng bốn mươi người." Mỗi nhà ra một người cũng khoảng bốn mươi người.

Đúng rồi, chị dâu Lệ nhà bên cạnh còn nói con mang đồ về giúp nhà bọn hắn nữa kìa, mẹ liền nói con không có ở nhà, nhà chúng ta không có người đi, bà ấy còn không biết xấu hổ nói để mẹ đi, vậy chỉ có cha con và Thôi Nam ở nhà?" Mẹ Du vừa nghĩ đã tức giận: "Mẹ đã nói trong nhà có người bệnh cần chăm sóc, bà ấy chết sống bảo mẹ không giúp bà ấy. Thiệt làm mẹ tức..."

"Mẹ, sau này đừng để ý đến bà ấy."

"Mẹ mới không để ý bà ấy." Bây giờ là thế đạo gì? Tuyệt giao thì tuyệt giao, tránh bị tức chết. "Bà ấy có hai đứa con trai, con nhỏ nhất đều lớn hơn con? Sao lại không biết xấu hổ như thế!"

Hai người đang ăn cơm, lại có người đến gõ cửa.

"Dì Du ơi, nhà các người có thuốc tiêu viêm không? Thuốc hạ sốt nữa?"

Mẹ Du nói: "Có, cháu chờ một chút." Đi đến tủ TV kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc hạ sốt và tiêu sưng đều đưa cho hắn: "Làm sao vậy Tiểu Trấn, trong nhà có người sinh bệnh à?"

"Dạ! Buổi chiều anh cháu ra ngoài bị cỏ cắt vào chân, bây giờ phát sốt rồi, miệng vết thương đã chảy mủ. Rất cảm ơn, lần tới lại đến cảm ơn dì!"

"Ừm đi đi."

Sau khi ăn cơm tối xong, trời hoàn toàn tối đen. Trong nhà không có điện, vì vậy mẹ Du sớm đi ngủ mất, Du Hành lại tiếp tục bện dây leo trong phòng khách, anh đã quen trình tự, nhắm mắt lại cũng có thể làm.

"Khục khục khục khục —— "

Tay của anh dừng lại, lại cẩn thận nghe lúc này chợt nghe tiếng kêu đầy vui mừng của mẹ Du: "Bảo nhi! Cha con tỉnh rồi!"

Anh vội vàng vứt bỏ đồ vật trong tay chạy đến gian phòng cha mẹ mình.

"Khục khục khục."

Du Ái Quốc càng không ngừng ho khan, còn đánh nấc, mẹ con hai người người đốt nến, người rót nước, bận rộn đầy vui mừng.

Đợi đến lúc cha Du uống xong nửa chén nước thông nhuận cổ họng, Du Hành mới hỏi ông: "Cha cảm thấy thế nào rồi?"

Sắc mặt cha Du rất yếu ớt, đôi má đều gầy gò, nhìn ra được mấy ngày nay trôi qua thật không tốt. Ông nói: "Cha làm sao vậy? Bị bệnh lâu lắm rồi sao?" Làm sao người trong nhà đều lo lắng mười phần như thế.

Mẹ Du khóc nói: "Thật lâu, ông ngủ bốn ngày rồi!"

"Tôi tốt lắm rồi, bà đừng lo lắng. Tôi rất đói, có gì ăn không?"

"Có có có! Bây giờ tôi đi làm cho ông!"

Mẹ Du cầm ngọn nến đi vào phòng bếp.

Du Hành kiểm tra thân thể cha, tim đập mạnh hữu lực, ngoại trừ bụng ọt ọt kêu vang, không có bất cứ vấn đề gì. Anh thở dài một hơi.

Cha Du cho rằng anh sợ hãi, sờ đầu anh: "Đừng sợ, cha không có việc gì đâu, cha sẽ bảo vệ con và mẹ con."

Du Hành bật cười, lại thuận theo gật đầu: "Vâng."

"Ôi cha thật sự quá đói rồi, Tiểu Hành, con trước cầm một ít gì đó cho cha ăn lót dạ đi."

Du Hành lắc đầu: "Cha nằm vài ngày rồi, vẫn là ăn cháo tốt hơn."

Đáp lại lời anh chính là bụng cha Du kêu to.

Cha Du gật gật đầu, đợi qua mười lăm phút, mẹ Du bưng tô mì trứng gà chay vào:"Coi chừng bị phỏng!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Du ngồm ngoàm cắn một miệng lớn, bỗng nhiên ngừng lại, miệng phình lên, muốn nuốt không nuốt muốn nhả không nhả.

"Làm sao vậy? Quá mặn rồi sao?" Mẹ Du hỏi, khả năng trời tối quá, tay bà run quá nên cho quá nhiều muối rồi sao? "Để tôi chế thêm chút nước cho ông." Ăn đồ mặn quá không tốt cho thân thể.

Cha Du lắc đầu, nhưng chau mày, nhịn không được nhả mì trong miệng vào tô.

"Tôi cảm thấy hơi buồn nôn."

Mẹ Du bưng tô để sang bên cạnh, lo lắng hỏi: "Ở đâu không thoải mái, làm sao lại cảm thấy buồn nôn? Có phải muốn ói không? Tôi lấy thau cho ông."

Cha Du khoát khoát tay: "Không muốn ói, chỉ là cảm thấy mì sợi này vừa vào miệng... Có chút buồn nôn. Không muốn ăn mì sợi, tôi muốn ăn —— thịt?" Ông cau mày, dường như theo bản năng nói ra từ "Thịt" này, sau đó bỗng nhiên trong miệng chảy nước miếng giàn giụa, dạ dày đói khát lại kêu gọi ầm ĩ muốn ăn thịt! Ăn thịt!!

Du Hành nhìn ra biểu lộ trên mặt ông, nghĩ thầm đây không lẽ là di chứng "đồng hóa"? Vì vậy nói với mẹ Du: "Mẹ, đi lấy thịt hộp cho cha ăn đi."

Mẹ Du cầm hai hộp thịt hộp đi vào, sau đó còn do dự, sợ cha Du tiêu hóa không tốt.

Du Hành nhận lấy, mở đồ hộp đưa cho cha Du, mẹ Du lập tức đưa đôi đũa qua. Bà lấy thịt hộp là đồ thường mua trong nhà trước kia đấy, chủ yếu dùng cho con trai mang theo đến ký túc xá trường học ăn đấy. Phiến thịt tốt, cũng không mặn lắm.

Nước miếng cha Du lúc đồ hộp mở ra đã có chút không khống chế nổi, ông không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con trai, vội vàng đón nhận, nếu không phải lý trí con người vẫn còn, ông đã muốn vứt bỏ đôi đũa, dùng tay không bốc ăn rồi.

Ông cực kỳ nhanh ăn hết hộp thịt nguyên vẹn, còn nhìn chằm chằm vào hộp khác. Du Hành cũng mở cho ông, nhìn ông ăn xong còn lộ ra vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, anh hỏi: "Bây giờ cha cảm thấy thế nào?"

"Vô cùng tốt, cha cảm thấy cả người đều là sức mạnh!"

Cha Du đứng lên mở rộng tay chân, trên mặt nổi lên hồng nhuận phơn phớt: "Cha rất muốn chạy vào vòng."

Du Hành dở khóc dở cười khuyên ông: "Đêm hôm khuya khoắt không được đi, đi ngủ thôi."

"Cha không mệt, không muốn ngủ, Nguyệt Hương, bà đi ngủ đi."

Mẹ Du bị cha Du hù chết, lo lắng muốn chết! Nào dám ngủ! Nhưng nghe con trai nói: "Mẹ đi ngủ đi, con đến bồi cha."

"Con không ngủ?"

"Còn chưa mệt lắm, mẹ nhanh đi ngủ đi."

Du Hành lôi kéo cha Du đi đến phòng khách, trước nhìn nhìn Thôi Nam —— anh ấy được sắp xếp nằm trên ghế sa lon lớn trong phòng khách, còn chưa tỉnh lại.

"Cha, cha cẩn thận nói cho con biết, tình huống bây giờ thân thể của cha thế nào."

Cha Du nghĩ nghĩ: "Cha cảm thấy bây giờ thân thể có rất nhiều sức lực, như ăn hết Đại Lực Kim Cương hoàn? Đầu không choáng váng, não không trướng đau, vừa ăn no bụng vô cùng thoải mái. Vù vù vù... Cảm giác ——" ông thở, ngón tay vươn ra rồi thu hồi, lúc siết chặt tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay đều vang lên răn rắc.

Ông là một người có tính cách ôn hòa, nhưng bây giờ lại có một loại dục vọng muốn tấn công, dường như chỉ cần tấn công, mới có thể phát tán vô số sức mạnh bên trong cơ thể mình.

"Cha!" Du Hành bắt lấy tay ông, ngăn cản ông dùng nắm đấm nện lên đầu mình: "Làm sao vậy? Đau đầu?"

Dưới ánh nến, vẻ mặt đầy lo lắng của con trai làm lý trí cha Du bình tĩnh trở lại. Ông sợ con trai lo lắng, vì vậy lắc đầu: "Cha không sao, con không cần ở cùng cha, tự mình đi ngủ đi."

Ông muốn tự mình nghiên cứu một chút, trên người mình rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.

Du Hành không chịu: "Hai cha con chúng ta vật tay đi, không phải cha nói sức mạnh của cha không có chỗ phát tác sao?"

"Cha vật gãy tay con thì làm sao bây giờ?" Cha Du lo lắng lắm, bản thân con trai yếu gà, bình thường ngồi xuống đều dính chặt vào ghế, chết sống không chịu hoạt động gì cả. Ông thật sự cảm thấy sức mạnh của mình vô cùng dồi dào, sợ rằng bẻ gãy tay con trai mình mất.

"Làm gãy tay con tối đa bà Khâu quất cha, cha sợ cái gì?" Du Hành vui đùa nói một câu, lôi kéo cha Du ngồi xuống: "Mau tới!" Anh dẫn đầu đưa tay ra.

"Vậy được rồi, cha sẽ cẩn thận." Ý tốt của con trai, làm sao ông không nhìn ra?

Vì vậy hai cha con bắt đầu vật tay.

Chương 087: Thế giới thực tế 10

Edit: Trang Nguyễn

Ngay từ đầu cha Du chiếm cứ thượng phong, đè nặng tay Du Hành về phía mình, nhưng cuối cùng không đè xuống được, thậm chí bị Du Hành ép trở về, giằng co cả buổi, cha tới con đi, không chịu thua chút nào.

Cha Du kích động đến sắc mặt đỏ bừng, Du Hành cẩn thận quan sát, cảm thấy nhất định cha Du nhận lấy ảnh hưởng còn sót lại của "đồng hóa", có được một ít đặc tính của đối phương: ví dụ như thích ăn thịt, sức lực lớn.

Cẩn thậnnhớ lại, cha anh có khả năng bị con "dê" kia đồng hóa rồi. Dù sao cha anh không cẩn thận uống máu của nó, sau đó cha anh bắt đầu không ổn.

Nhưng cũng may cha anh vẫn bảo trì hình thái con người, chỉ thêm một ít biến hóa mà thôi, hơn nữa căn cứ cách nói của RT9009 nói, chỉ cần duy trì được lý trí, mới đạt được thành công trong đồng hóa.

Còn sống là tốt rồi, còn nhớ rõ bọn họ, cũng rất tốt.

Cuối cùng cha Du vẫn thua bởi Du Hành, mặt mũi ông tràn đầy kinh ngạc: "Thằng nhóc này, từ khi nào sức lực của con lớn như vậy rồi hả?!"

"Trong khoảng thời gian cha hôn mê, con vẫn luôn rèn luyện."

"Rất không tệ đấy, sau này cũng phải kiên trì như vậy."

"Vâng."

Qua lại mấy lần, sự nhiệt tình của cha Du cũng tiêu tan, trên mặt lộ ra mệt mỏi.

Nhìn thấy trên mặt đất có một đống đồ đạc, ông hỏi: "Đó là cái gì?" Nghe Du Hành giải thích, ông liền nói: "Cha cũng biết làm, để cha đến giúp con. Dù sao cha cũng không mệt."

"Được."

"Muốn đan khoảng bao nhiêu?"

"Đại khái khoảng 2m x 2m, nhỏ một chút cũng không sao, đến lúc đó vây cửa sổ trong nhà là được."

"Được, cha làm cho. Ngày mai cha đóng."

Hai người cùng nhau bắt đầu đan... nhỏ giọng nói chuyện, Du Hành kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay cho cha Du nghe, kể cả những gì mình nhìn thấy, cũng với biến hóa trong khu chung cư này.

"Thế giới này đến cùng làm sao vậy." Cha Du cảm thán, dưới tay không ngừng.

"Chúng ta nhất định có thể sống sót."

Nghe lời Du Hành nói... cha Du ngẩng đầu liếc nhìn con trai mình —— thị lực của ông, vậy mà có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong đêm rồi sao? Ông vô cùng ngạc nhiên cẩn thận nhìn kỹ, quả thật có thể nhìn rõ vẻ mặt của con trai, ông nhìn ngọn nến nhỏ dán trên mặt đất bên tay trái, ngọn nến kia không biết bị tắt từ lúc nào.

"Cha làm sao vậy?"

Cha Du nhìn thấy ánh mắt con mình nhìn thẳng vào mình, trong bóng tối dường như có thể thật sự nhìn thấy ánh mắt của mình.

"Tiểu Hành à, con nhìn thấy cha sao? Ngọn nến tắt rồi."

"Nhìn thấy được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Cha cũng nhìn thấy con!" Cha Du vỗ đùi, kích động nhỏ giọng nói: "Con nói cái này có kỳ quái không? Cha thấy kể từ khi bên ngoài trở nên kỳ quái, chúng ta cũng kỳ quái theo!"

Du Hành thế mới biết thì ra cha anh cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm đen rồi, nhưng anh vì tu luyện mà thị lực tăng lên, cha anh chắc là nhận được năng lực động vật tìm kiếm đồ ăn ban đêm.

Nghĩ nghĩ, anh vẫn phải nói một câu với cha anh về tính nguy hiểm của những động thực vật kia, đặc biệt là đồng hóa. Cũng do anh sơ sót, tuy mẹ anh không ra khỏi cửa, nhưng bà cũng nên biết rõ mọi chuyện, trong lòng kinh sợ mới có thể cẩn thận đề phòng —— bị động vật cắn, bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như có vacxin phòng bệnh chó dại nữa rồi.

"Cha, con nói với cha một vấn đề."

Du Hành rủ đôi mắt xuống, vừa bện vừa nói, đối diện cha Du trợn tròn hai mắt: "Con, con... làm sao con biết được?"

"Con cũng không biết, giống như bỗng nhiên ngay lúc đó đã hiểu ra rất nhiều thứ, con cũng không rõ ràng lắm, cha, cha nói có phải con bị bệnh hay không?"

Trả lời anh chính là cha Du cho anh một cái tát thật mạnh, lưng Du Hành co rụt lại nhe răng trợn mắt: "Cha, cha đã quên cha có sức lực lớn sao, lưng con đều bị cha đập muốn gãy đây này."

Cha Du dùng sức lực lớn xoa xoa cho anh, nhỏ giọng mắng: "Đây là Bồ Tát phù hộ, chuyện tốt! Đâu ra bệnh gì, nhất định là Ở đâu là cái gì có bệnh, nhất định là thể hồ quán đính (Nghĩa là: một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng – t chưa nghĩ ra câu nào thích hợp cả... hic), nhóc con quá may mắn. Đây không phải bệnh, đừng có đoán mò đừng nói mò."

Lúc này cha anh nói đó là chuyện lớn. Có người lại đột nhiên sẽ có một thứ gì đó, nghe nói đó là thức tỉnh hồn phách vốn có, cũng có khả năng hồn phách trở về cơ thể, hồn phách trở về đã mang theo trí tuệ học được từ nơi khác đến.

Thần thần bí bí, nhưng quả thật, bởi vì trong gia phổ bọn họ có ba người như vậy rồi, xa ngược dòng đến Đường triều, gần nhất là ở thời kì dân quốc cũng có một người.

"Sau này gặp được một hậu bối như vậy, nhất định phải dẫn dắt người đó ẩn mình cẩn thận chú ý, đừng làm náo động quá mức, ít xuất hiện mới có thể gia truyền. Nhưng bình thường thiên tài như vậy, tự nhiên đều có chủ ý của chính mình, con muốn khuyên bảo ra phương pháp này kia với bọn họ, đều phải theo chân bọn họ cẩn thận nói chuyện giải nghĩa này kia, bộc lộ tài năng không được lâu dài..."

"Trước kia ông nội con đã nói với cha đấy, bảo cha sau này trước khi chết phải truyền đoạn văn này lại cho con nghe. Huyết mạch nhiều đời nhà chúng ta, có nhiều chỗ không tầm thường. Ông nội con nói, gia tộc chúng ta là người biết nhìn xa trông rộng!"

Du Hành không nghĩ tới, chính mình chỉ muốn che dấu một phen, kết quả lại nghe được "bí sử gia tộc"?

"Cha, thật hay giả vậy?"

Cha Du đen mặt nghiêm mặt lên: "Nhất định là sự thật, chẳng lẽ trước khi ông nội con lâm chung còn đi lừa gạt cha?" Sau khi nói xong ông còn cẩn thận kể lại tỉ mỉ vị tổ tiên gặp gỡ một trong ba trưởng bối kia, nói xong còn rất nghiêm túc:

"Vốn chuyện này phải chờ lúc cha nhắm mắt mới kể lại cho con nghe, đến lúc đó con lớn tuổi càng hiểu chuyện, cũng không truyền ra bên ngoài. Nhưng bây giờ con có được kỳ ngộ, cha thuận theo kể sớm cho con biết."

"Đừng làm náo động, không có nhiều đại anh hùng, chúa cứu thế như vậy đâu! Mình chỉ làm chuyện theo đúng khả năng của mình, có thể giúp thì giúp. Cũng không được bành trướng lòng hư vinh, đây là lời dạy tổ tông chúng ta, tiêu xài quá phận sẽ tổn thương phúc khí, phải nhớ kỹ ít xuất hiện, cẩn thận, đừng để người khác phát hiện mình dị thường."

"Có nghe hay không?"

Du Hành gật đầu: "Đã nghe được."

Cha Du sờ sờ đầu anh, thở dài: "Con còn trẻ như vậy, cha chỉ sợ tính tình con táo bạo, cái gì cũng nói ra bên ngoài, đến lúc đó tự làm hại bản thân."

Ông chưa từng nhìn thấy hành vi xử sự của nah, lo lắng cho anh cũng bình thường, dù sao trước khi ông hôn mê, hình tượng của anh vẫn chỉ biết khóc nhè, chưa thấy qua các mặt của xã hội, chịu không được khó khăn.

Bởi vậy toàn bộ Du Hành đều khiêm tốn nghe lời chỉ dạy, cha Du nói gì cũng gật đầu, làm ông yên lòng.

"Được rồi, vừa rồi cha đã nói những chuyện cần chú ý với con, cha cũng sẽ nói với mẹ con, vấn đề của con cha cũng sẽ nói với mẹ con, sau này cha mẹ che giấu giúp con."

"Dạ, cám ơn cha."

Hai người bận đến hơn mười hai đêm, cuối cùng bện toàn bộ nhánh cây xong, vì vậy từng người đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, người một nhà cùng nhau ăn sáng, cha Du vẫn ăn thịt hộp, dưới sự bức bách của mẹ Du mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn xong một chén cháo.

Trong lòng ông cũng hiểu rõ ràng, chắc chắc không thể nào chỉ ăn thịt không —— ông vẫn là người! Ẩm thực nhất định phải từ từ điều chỉnh lại, mặc dù thịt là món chính, nhưng vì để cân đối sức khỏe thân thể, đồ ăn khác cũng phải ăn một chút. Dù mới ăn vô cùng không thích.

"Hôm nay chúng ta sẽ kéo những lưới mây này đóng đinh cố định."

Hai cha con chia nhau ra làm, mẹ Du ở bên dưới lần lượt đưa đồ đạc cho bọn họ.

Cũng may sức lực hai cha con đều biến lớn, trực tiếp cầm búa đóng đinh đính lên bên ngoài tường, đinh vừa để xéo xuống là hạ búa, đóng bốn cái, để lưới mây phủ lên trên, sau đó tại nơi đó dùng dây kẽm xỏ xuyên qua lưới mây, thẳng đến khi cố định lưới mây lên trên mặt tường.

Loại dây leo hoàng đằng này, dù đã héo rũ, nhưng vẫn có hiệu quả, vô tình sau này bên ngoài đều dựa vào những lưới mây này bảo vệ trong nhà rồi.

Bởi vì một lớn một nhỏ hai sân thượng đều khá phiền toái, người một nhà làm suốt cả buổi sáng, khiến không ít hàng xóm vây xem, hỏi bọn họ đang làm gì thế.

Cha Du vui tươi hớn hở nói: "Gia cố cửa sổ lại một chút, phòng ngừa có thứ gì đó tiến đến phá hư cửa sổ thủy tinh."

Cũng có người hỏi loại dây leo này từ đâu mà có, cha Du đã hỏi Du Hành rồi, nên tự mình trả lời địa điểm —— ông không muốn để con trai ra bên ngoài làm người khác chú ý quá mức.

Cũng có người hỏi có khó đan hay không, cha Du nói có thể dạy, đối với những người muốn nhờ bọn họ đan lưới mây mà nói... cha Du cười tủm tỉm hờ hững.

Người nọ còn nói tiếp, mẹ Du liền đáp trả trở lại "Vương Lệ Quân, bà sinh ra hai đứa con gái à? Làm sao vai không thể gánh, tay không thể khiêng vậy hả, cứ luôn nhìn chằm chằm vào sức lao động miễn phí nhà người ta, bà có biết xấu hổ hay không?"

Có thể thấy hành vi những ngày này của Vương Lệ Quân chọc giận mẹ Du cỡ nào, mới khiến mẹ Du trực tiếp trở mặt với bà ấy.

Nhưng tính tình Vương Lệ Quân càng nóng nảy, dựa vào những năm này ba ấy luôn há mồm mượn tới mượn đi trong các hàng xóm, bây giờ nhìn mẹ Du đáp trả bà ấy như thế, bà ấy nào nhịn được, trực tiếp mở miệng mắng.

Hai người phụ nữ bà đến tôi đi mắng nhau tới tấp, mẹ Du vừa cãi nhau vừa lần lượt đưa đinh cho chồng và con trai, rồi lại đưa cái búa.

Đợi sau khi làm xong một cánh cửa, mới để ý đến bà.

Cha Du nhìn thế cũng đã đủ rồi, nhỏ giọng nói với Du Hành: "Làm sao sức chiến đấu của mẹ con thoáng chốc đã mạnh lên như vậy rồi hả?"

"Con cũng không biết."

"Làm sao cha cứ cảm thấy con không thích nói chuyện rồi?"

Du Hành bật cười: "Làm gì có. Đúng rồi cha, buổi chiều cha theo con và mẹ cũng nhau vận động, rèn luyện thân thể."

Vì vậy trước bữa cơm chiều, sau khi nghỉ trưa, người một nhà cùng nhau học tập.

"Sách này in ấn thật tốt, từ đâu con có thế?"

Mẹ Du vỗ cho ông một phát: "Hỏi nhiều như thế làm gì, chăm chỉ rèn luyện cho tốt là được rồi."

"Cha mẹ, sau này có khả năng con... sẽ lấy ra nhiều thứ khác biệt, nhưng con khó nói ra lai lịch của chúng, cha biết rõ nguyên nhân —— "

Cha Du lập tức gật đầu: "Cha hiểu!" Cũng không biết ông tự bổ não cái gì rồi: "Con không cần giải thích từng thứ với cha mẹ, cha mẹ đều hiểu cả."

"Là không cần giải thích với cha con, mẹ không có nghi vấn gì về con, là cha con muốn hỏi con, một chút ánh mắt cũng không có. Đến đây Bảo Nhi, mẹ có chỗ này không hiểu, con giảng cho mẹ nghe một chút."

Ở đây dưới bầu không khí này, Du Hành trước nay chưa từng có sự thoải mái dễ chịu đến như vậy.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận học tập đến buổi tối, chợt nghe tiếng khóc.

Tiếng khóc rất vang dội, mang theo sắc nhọn, từ trên lầu truyền xuống.

"Ôi trên lầu làm sao thế, sao khóc thành như vậy?"

"Chúng ta đi lên xem một chút."

Hai vợ chồng quyết định đi lên lầu xem thử, Du Hành yên lặng đi theo sát bên.

Đến lầu bảy mới phát hiện có không ít người đến, ngọn nến đèn pin chiếu hành lang sáng trưng lên.

Tiếng khóc rung trời, càng phát ra rõ ràng.

"Nhà họ Trịnh làm sao thế, làm sao đêm hôm khuya khoắt khóc dữ dội như vậy?"

"Không biết, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Gõ gõ cửa đi, nhìn xem có cần giúp đỡ gì không."

Thế nhưng sau khi gõ cửa cũng không có ai mở cửa, chỉ là không ngừng có tiếng khóc truyền ra từ khe cửa.

"Làm sao tôi lại thấy đáng sợ như vậy chứ?"

"Tiểu Trịnh? Chị dâu Trịnh ơi? Nhà các người không có chuyện chứ? Mở cửa đi!"

Đợi qua thật lâu mới có người đến mở cửa, dưới ánh đèn pin là Trịnh Tiểu Ba, là con trai út nhà này, Du Hành nhớ rõ đêm qua chính cậu bé đến nhà mình xin thuốc tiêu viêm cùng thuốc hạ sốt đấy.

Chỉ thấy hốc mắt cậu bé đỏ hồng: "Nhà chúng cháu... không có chuyện gì... anh cháu đi rồi.... mẹ cháu và chị dâu quá thương tâm, ồn ào đến mọi người, thật xin lỗi."

Nói xong nước mắt đã rơi xuống, thế nhưng vẫn xin lỗi chú thím cô bác đứng bên ngoài cửa, vô cùng lễ phép.

"Cái gì mà đi? Anh cháu —— "

Trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương: "Tiểu Dũng à! Làm sao con lại đi chứ!"

Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau: "Làm sao lại đột ngột như vậy?"

"Ngày hôm qua không phải chỉ phát sốt thôi sao? Không phải nóng quá chết đó chứ?"

Không ít người để lại lời nói: "Có cần giúp đỡ gì cứ gọi chú thím, chúng tôi đi về nhà trước."

Nhà họ Du cũng như thế, nhưng cũng có người muốn hỏi rõ ràng rành mạch: "Ôi chao, rốt cuộc anh cháu làm sao mà chết vậy?"

"Nói một câu đi mà!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tuổi Trịnh Tiểu Ba tuổi còn nhỏ, khó khăn chảy nước mắt, sau đó mẹ cậu bé ra mắng một trận, đóng sầm cửa lại.

"Cái gì vậy chứ, nói rõ một tiếng có sao đâu, ai biết có phải bệnh truyền nhiễm hay không chứ." Vương Lệ Quân hứ một tiếng, vừa xuống lầu vừa vung tay: "Làm sao lại nhiều muỗi như vậy chứ!"

Mẹ Du về đến nhà, thở dài nói: "Ông nói xem cái bà Vương Lệ Quân này làm sao lại lắm mồm như vậy chứ!" Trong nhà người ta mới có người qua đời, có cái gì hay để thám thính đâu chứ, càng khiến người nhà đau lòng thêm.

"Đừng để ý đến bà ấy là được." cha Du lắc đầu: "Bà nói xem sinh mạng con người làm sao lại yếu ớt như vậy, nói không còn là không còn."

"Đúng vậy."

Hai vợ chồng thổn thức.

Đối với Du Hành mà nói... những người hàng xóm này trong trí nhớ của anh hầu như đã biến thành bọt biển, không có cảm tình gì, bởi vậy anh cũng không có cảm giác gì, nghe cha mẹ nói chuyện bên kia, hẳn là không còn tâm tình tu luyện nữa rồi, liền nói: "Con đi ngủ trước, cha mẹ ngủ ngon."

"Haiza, đi đi, nếu trong phòng nóng bức, cứ mở cửa phòng ra."

"Dạ."

Chương 088: Thế giới thực tế 11

Edit: Trang Nguyễn

Hôm nay lúc anh đi ngủ, anh còn có chút sợ con chim thừa sức lực đêm qua đến quấy rối, không biết đêm nay có phải do có hoàng đằng không, đêm nay nó cũng không tìm đến.

Anh ngủ một giấc thật ngon.

Ba ngày tiếp theo, chung cư này liên tiếp có mười một người tử vong, khiến cho chung cư đầy khủng hoảng.

Có lời đồn đãi nói, trên người bọn họ đều có côn trùng, vô cùng dọa người.

Không biết lời đồn đãi có thật hay không, dù sao nhà những người kia đều vội vàng đem thi thể hỏa thiêu rồi, ngay tại đất trống phía sau chung cư, dùng chính xăng trong xe thiêu đốt.

Ánh lửa bay lên đầy trời, trong ba ngày này mỗi ngày không ngừng nghỉ.

Nhà nhà đều dùng thuốc diệt côn trùng, thuốc xịt muỗi... mùi thuốc tràn ngập cả khung chung cư.

Mẹ Du cũng dùng thuốc xịt muỗi trong mấy góc hẻo lánh, ngạc nhiên nói: "Không nói không phát hiện, nhà chúng ta hình như không có một con muỗi?"

"Tác dụng của những dây mây kia đuổi muỗi đấy."

"Trách không được, còn rất dùng tốt." Nhưng mẹ Du vẫn xịt khắp nhà một lần, một ngày xịt ba lần, một ngày Du Hành hắt xì mười lượt.

"Mẹ, nếu muỗi chích, thế thì không ai có thể tránh được, chắc là lúc bọn họ đi ra ngoài bị con gì đó cắn, mẹ còn nhớ rõ đứa bé cùng phòng bệnh với mẹ không?"

Sắc mặt mẹ Du liền thay đổi, nhịn không được che miệng lại.

"Cho nên nói, lúc ra ngoài tuyệt đối phải phòng bị cả người cho thật tốt, không để thứ gì kỳ quái cắn mình là được." Du Hành còn nhớ trên người mình bức ra một ít côn trùng kia, cũng một trận rét lạnh.

Mặc dù nói quần bị rách một lỗ, nhưng anh đã xem qua rồi, khi anh đứng lên dấu vết kia 1 cm cũng nhìn không thấy, nếu không phải mẹ anh cẩn thận, anh không cách nào nhìn ra được. Hơn nữa, lúc ấy hoàn toàn không tìm được miệng vết thương.

Vì vậy đợi đến lúc chung cư một lần nữa tổ chức nhân thủ cùng nhau ra ngoài, Du Hành và cha anh bao bọc càng thêm kín kẽ.

Du Hành nhớ đến một bộ áo liền quần bằng nhựa plastic, còn có loại giày có đế bằng cao su, loại vật này rất thực dụng, anh liền hỏi mẹ anh có biết ở đâu bán không

Mẹ Du nghĩ nghĩ: "Loại vật này, chỗ chúng ta rất ít dùng thì phải? Mẹ cũng không rõ lắm."

Ngược lại cha Du biết rõ: "Đến phố cũ bên kia xem thử chắc có bán đấy."

Du Hành liền định đi phố cũ, bởi vậy cha Du cũng muốn đi cùng anh, anh đồng ý, anh lo lắng cha anh một mình đi theo người trong chung cư đi đến siêu thị.

"Nhà chúng ta cần tìm một ít đồ dùng sinh hoạt, không cùng đường với các người rồi."

Tạm thời thay đổi, người tổ chức là Dương Quốc Quyến rất không vui, bởi vì người lần này đi ra ngoài ít hơn lần trước phân nửa!

Những người kia chết rất kỳ quái khiến cho rất nhiều người rút lui.

Nhìn thấy trên người hai người đều quấn một nhánh hoàng đằng, có người hỏi: "Cha con hai người ăn mặc gì lạ thế?" Bao bọc kín như vậy, còn quấn một nhánh dây leo, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Cha Du vui tươi hớn hở: "Thứ này nha, tôi ngoài ý muốn phát hiện có thể phòng côn trùng đấy! Lần trước còn thừa lại hai cây, cột vào người rồi đi ra ngoài."

"Thật hay giả vậy??"

"Gạt người à, thứ này thoạt nhìn rất bình thường."

Cũng có người tin tưởng: "Loại nhánh dây leo này tìm ở đâu thế?"

Cha Du liền nói ra một địa điểm: "Rất khó cắt đứt, chính các người phải cẩn thận." Ông làm như lơ đãng ném ra một tin tức, sau đó cha Du cũng không để ý đến sắc mặt người khác, cùng Du Hành đi về hướng khác.

Trên đường bọn họ gặp được một đám người đang săn giết: "Mau mau nhanh chém nó một đao!"

"Tao xx mày x đấy, chém vào cổ nó!"

"NGAO bắt được rồi!!"

Mùi máu tanh tràn ngập ra bốn phía, nương theo đó là tiếng động vật thở ồ ồ.

"Đó là —— trâu à?"

Cha Du chần chờ nói: "Rất giống trâu, chỉ là rất lớn."

Du Hành nhìn sang, đám người quay chung quanh, động vật có hình thái giống trâu cũng vô cùng rõ ràng, bây giờ đang nằm rạp trên mặt đất, cao khoảng một mét ba.

Những người kia có không ít người bị thương, nhưng mỗi người đều vui sướng hớn hở, dùng dây thừng trói lại, khiêng "trâu rừng" đi trở về.

Lúc này Du Hành mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng con "trâu" kia, rất giống trâu cày, cả người màu nâu nhạt, hai bên sừng vừa thô lại cuốn lên lại nhọn hoắc, nhưng con mắt rất lớn, giờ phút này chết không nhắm mắt càng trừng lớn, lộ ra càng lớn hơn.

Những người kia khiêng trâu biến mất trên con đường nhỏ.

"Những người này lá gan cũng quá lớn, làm sao lại dám đối phó với đại gia hỏa này." Cha Du nhíu mày, lòng còn sợ hãi. Cũng không phải đến lúc không còn đồ ăn, nếu không cẩn thận bị đâm thủng bụng, dưới điều kiện như vậy chỉ có thể chờ chết.

Du Hành hiểu cách nghĩ tâm lý của cha mình, anh cũng đồng ý đấy. Nếu anh muốn săn bắt, chắc chắn sẽ tìm những động vật bé như thỏ con, hình thể lớn như vậy quá mạo hiểm rồi.

Hai người rời khỏi đây, sau đó cũng không biết tiếp đó mùi máu tươi ở nơi này hấp dẫn một đám động vật cùng loại kên kên, còn lớn hơn ba vòng so với kên kên, hình thể rất lớn, lúc đáp xuống còn lật ngược một mảnh bụi cỏ.

Chúng phát ra tiếng kêu khát máu, ăn sống toàn bộ máu huyết trên mặt đất, cho dù máu dính bùn đất, thậm chí thấm xuống dưới đất, hợp với đất, cũng bị bọn chúng bới lên ăn hết.

"Ự...c —— "

Chúng lần theo mùi máu tươi giương cao đôi cánh rời khỏi, truy tìm theo mùi vị thịnh yến của mình—— bên trong mùi máu huyết, còn có một loại hương vị hoàn toàn tươi mới khác, hương vị vô cùng ngọt ngào.

"Ự...c! —— "

Du Hành và cha Du một đường đi chậm, nhìn thấy thực vật khác lạ, Du Hành cũng sẽ lợi dụng [Bách khoa toàn thư về thực vật] dò xét, thấy thực vật có tính nguy hiểm không ít, nói ví dụ như một loại cỏ gọi là xà thú thảo, là một loại cỏ rắn vô cùng yêu thích, lúc Du Hành bọn họ đi ngang qua, dùng chổi mở đường —— kết quả quét ra phía sau bụi cỏ, xuất hiện một ổ rắn.

!!

Cha Du dọa đến thét lên, Du Hành cực nhanh nắm lấy ông vội vàng thối lui ra sau, toàn bộ thần kinh đều kéo căng đến mức tận cùng.

Kết quả những con rắn kia đều không nhúc nhích.

"Làm cha sợ muốn chết." cha Du thở mạnh: "Làm sao lại có nhiều rắn như vậy!"

Du Hành đã tra ra loại cỏ lớn lên chín quẹo mười tám rẽ này là cái gì: "Đám xà thú thảo này rất hấp dẫn rắn vào bụi cỏ chìm vào giấc ngủ, cha, sau này nhìn thấy loại cỏ này, chúng ta lập tức đi qua chỗ khác!"

Ngoại trừ thứ này hơi chút dọa người, những thứ khác không mang đến cảm xúc kinh hãi như vậy.

Nhưng ngoại trừ những thứ mang tính nguy hiểm, cũng có những thứ thực dụng rất tốt, Du Hành tìm được một loại cây gọi là kiếm thụ, không độc, không lá cây, quanh thân chỉ có một đám lớn thân cành dựng thẳng đứng trưởng thành.

Thân cành không khó gãy, sau khi bẻ gẫy sẽ có chất lỏng sền sệt chảy ra từ thân cành, chất lỏng này có tác dụng trị liệu mất ngủ, sẽ làm cho giấc ngủ sâu hơn.

Ngoại trừ điều này, thân cành sau khi phơi khô sẽ trở nên cứng rắn như sắt, tố hình vô cùng tốt, dựa theo [Bách khoa toàn thư về thực vật] miêu tả, Du Hành cảm thấy có lẽ tương xứng với ống tuýp.

Loại cây thân cành này lớn lên bộ dáng cũng tốt, hình trụ, từ gốc đến ngọn càng ngày càng mảnh, đỉnh đầy đầy.

Vừa nhìn đã biết đây là nguyên liệu làm vũ khí rất tốt. Du Hành nhổ tận gốc hai cây.

Anh nhìn thấy những thứ khác cũng không đồng nhất, tóm lại hai cha con đi một đường ngừng một chút, hữu kinh vô hiểm đến phố cũ.

Phố cũ tuy gọi là phố cũ, nhưng thật ra đây là chợ mua sắm: đồ ăn, trang phục, đồ dùng sinh hoạt, hàng second hand gì đó... đều có cả, trước đây phiên chợ kéo dài, bán đồ vật đều ổn định giá, đồ đạc cũng đầy đủ, vô cùng phồn hoa.

Ở đây mặc dù cũng là rừng cây mọc lên san sát như rừng, hoa cỏ chiếm giữ, nhưng may mắn không nhiều rừng cây lắm, trên đường phố cũng không nhiều, đa phần các kiến trúc còn bảo tồn tạm ổn.

Người hoạt động còn không ít, cha Du mang Du Hành đi đến cửa tiệm trong trí nhớ kia, quả nhiên tìm bên trong có áo liền quần nhựa plastic chất đống.

Bọn họ lấy mười chiếc quần, còn thêm mười bộ áo liền quần.

Bên trong cửa tiệm này còn nhiều chế phẩm nhựa plactis khác, bọn họ cũng chọn lựa một ít rồi lấy.

Cha Du lặng lẽ hỏi anh: "Con trai à, vật kia của con, chứa hết không?" Ông nghe vợ mình nói, chỉ có tám lập phương thôi đấy.

"Chứa nổi, chiếc nhẫn của con lớn hơn của mẹ một chút."

"Vậy thì được."

Sau đó bọn họ linh hoạt hoạt động ở nơi khác cất những thứ này đi, rồi lại đến các cửa hàng khác, trong đó Du Hành nhìn trúng nhất chính là quần áo.

Ở trong mắt anh, trong thời gian ngắn không thể thiếu đồ ăn, dù cho sau này đồ ăn thời kỳ văn minh đã ăn hết, rừng rậm lớn như vậy, chỉ cần vô cùng cẩn thận, sẽ không chết đói được.

Nhưng những thứ đồ dùng sinh hoạt này không thể tái sản xuất được rồi —— ít nhất trước khi có sức mạnh, lực lượng nói ví dụ như quốc gia, trước khi thành lập khu vực an toàn lần nữa, những thứ này đều là vật phẩm tiêu hao đấy.

Bây giờ mới tháng ba, thời tiết nóng như vậy, Du Hành đã kiểm tra qua, giau74 trưa nhiệt độ ban ngày có khi lên đến bốn mươi lăm độ.

Thời tiết như vậy, đồ dùng sinh hoạt tiêu hao rất lớn, ví dụ quần áo mặc trên người, mồ hôi mặn chát hủy hư chất vải dần dần. Nhưng anh cũng sợ bây giờ trời nóng, sau này lạnh hận không thể chui xuống nền đất!

Bởi vậy, anh quyết định trước cất trữ một ít quần áo.

Bây giờ những cửa hàng quần áo này không có người hỏi thăm, biến cố xảy ra đầu mùa xuân, trong cửa hàng đa phần đều là áo lông, áo khoác, áo tay dài... bây giờ thời tiết nóng như vậy, ai mà muốn?

Vì vậy Du Hành thuận lợi thu mua một đống lớn quần áo, đều là quần áo mùa đông.

Cha Du đứng ở cửa sau trông chừng cho anh, nhưng, bên dãy phố cửa hàng quần áo này căn bản không có người nào đến.

Bọn họ vơ vét hai cửa hàng quần áo, một tiệm quần áo nữ, một tiệm quần áo nam. Còn từ kho hàng nhỏ trong đó tìm được chồng chất quần áo mùa hè ế hàng.

Nhìn con trai thuần thục chạy về nhà kho nhỏ phía sau cửa hàng, thuần thục nạy khóa, cha Du rút rút khóe miệng, cuối cùng không nói gì. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đợi đến lúc con trai đi ra, hỏi: "Có muốn tìm một cửa hàng quần áo trẻ em không?"

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con trai, ông cười: "Sau này con không cưới vợ sinh con sao? Có muốn chuẩn bị trước dự trữ cho cháu của cha một chút quần áo không?"

Dường như bị một đạo sét đánh trúng người, Du Hành phản ứng trong chốc lát: "Cha, cha nghĩ xa như vậy làm gì?"

"Mấy ngày hôm trước con còn nói muốn Thôi Nam thiết kế cho con nhẫn cưới kia mà, cha còn tưởng con có đối tượng rồi chứ."

"Ở đâu ra." Du Hành nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng chính mình đã nói như vậy: "Được rồi, chúng ta đi nhanh lên cha."

Bọn họ còn không biết rằng trong nhà còn có một tin tức tốt chờ bọn họ.

Hai cha con Du Hành thắng lợi trở về, đi theo đường cũ trở về nhà, mẹ Du thở dài một hơi: "Hai cha con cùng nhau ra ngoài, trong lòng mẹ vô cùng lo sợ." Bà tiếp nhận đồ đạc của cải trong tay chồng mình, lại vui tươi hớn hở nói: "Thôi Nam tỉnh rồi!"

"Thật sao? Chuyện tốt đấy!" Cha Du nhìn vào nhà, trên ghế sa lon không có một bóng người: "Người đâu?"

"Nó trở về nhà mình rồi." Mẹ Du cũng vô cùng vui mừng: "Mẹ nói với cậu ấy rồi, tối nay đến nhà ăn cơm."

Du Hành cũng thở phào một hơi.

Thôi Nam có thể nói là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy anh tiếp nhận hệ thống này, nếu không phải anh ấy gần chết, đối mặt với lời mời gọi của hệ thống, với tính tình của anh, chắc chắn sẽ không dứt khoát mà tiếp nhận như vậy, có lẽ sẽ có do dự, không có dũng khí tiếp nhận... trước gánh nặng sống chết này, mới có thể khiến anh quả quyết đến thế.

Cảm nhận khi đó, bất lực vô vọng, bởi vì anh mà chết một mạng người... thật ra tiếp nhận hệ thống này, đến các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ, cũng có một phần trốn tránh sự thật này.

Anh sợ hãi sống chết.

Dù cho sau này biết rõ sau khi hoàn thành một nhiệm vụ có thể trở về nhà một chuyến, anh cũng không dám trở về, dù rất nhớ nhung cha mẹ mình, nhớ nhung khoảng thời gian hai mươi năm qua.

Anh sợ hãi.

Dưới ý thức trốn tránh của mình, chắc chắn anh phải mua tất cả đồ vật cần dùng, không quan tâm mười tỷ hay hai tỷ, anh đều dùng hết điểm lương hỏa tích lũy để mua đấy.

Nhưng thẳng đến một nhiệm vụ, sau khi Trương Hằng Tuệ chết đi, anh nửa người nửa thi, càng không có người có thể nói chuyện. Trong khu vực sâu tận cùng của những thành phố kia, trước khi chưa được giải cứu anh đều đã vơ vét sạch sẽ một lần, rồi đại đội xây dựng vây quét thanh lý cũng kéo đến đó.

Anh lăn lộn trong đó, di chuyển bên trong rất nhiều thành phố Zombie, thẳng đến cuối cùng —— cả nước thanh lý hết tất cả Zombie.

Nhưng những người có chỉ số virus Zombie không đạt tiêu chuẩn vẫn bị xa lánh, một chính quyền khác từ một dị năng giả cấp chín tạo dựng nên, ngay ở hướng Tây Nam, được gọi "Tự do, bình đẳng!"

Ở đó không có người kì thị những người đó, không có người giết hại họ, không có những dụng cụ kiểm tra đo lường khiến người sợ hại, không có những vật thể thí nghiệm kia. Chỉ cần họ muốn, đều có thể ở lại, không ai truy cứu thân thể họ có dị thường, dù sao người ở đó, cũng không phải người "kiện toàn".

Du Hành ở lại chỗ này. Thức dậy ăn hạt châu, cũng cầm vật tư đi đổi hạt châu. Buồn cười chính là, sau khi tiêu diệt Zombie, không có nguồn sinh sản, loại hạt châu này ngược lại trở nên quý giá hơn.

Tiền sinh hoạt của Du Hành quá mắc.

Cũng tịch mịch.

Nhàn rỗi nhàm chán, anh lại đi bộ một vòng ra nước ngoài, quốc gia bên kia còn trong trạng thái chiến loạn, anh đục nước béo cò lấy được không ít điểm lương hỏa.

Điểm lương hỏa trọng yếu sao? Vô cùng trọng yếu, nhìn điểm số không ngừng tăng lên, tâm tình anh cũng không có mừng rỡ.

Anh rất muốn về nhà.

Vì vậy sau khi tính mạng kết thúc, anh lựa chọn về nhà.

Cũng may Thôi Nam không chết, cha anh cũng sống sót, anh đang từng bước xây dựng nhà cửa kiên cố, tất cả đều từ từ phát triển theo hướng tốt.

Tâm kết của anh đã được mở ra, tâm tình thoáng chốc rộng mở.

Nghĩ tới đây, Du Hành lộ ra dáng tươi cười: "Mẹ, mẹ muốn nấu gì? Bên này của con không thiếu đồ đạc, con nói cho mẹ nghe, mẹ muốn lấy loại nào con lấy cho mẹ." Trong nhẫn trữ còn có rất nhiều thứ chưa lấy ra.

"Không cần, trong nhà còn rất nhiều độ đạc, đủ làm rồi con!"

"Mẹ đã nấu xong nước tắm rồi, mỗi người một thùng, nhanh chóng đi tắm đi."

Đợi đến lúc làm xong đồ ăn tối, mẹ Du nói: "Bảo nhi, con đi gọi anh Thôi qua ăn cơm đi."

Du Hành liền đi gõ cửa nhà Thôi Nam.

Thẳng đến khi ngồi xuống, Du Hành cũng có thể cảm giác ánh mắt Thôi Nam ngẫu nhiên rơi trên người anh, mang theo nghi hoặc.

"Tiểu Thôi à, dì và cha Du Hành và Du Hành đều vô cùng cảm ơn con đã cứu nó một mạng, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ không cần khách khí, hai nhà chúng ta thường xuyên qua lại, sống sót thật tốt!"

Du Hành ở bên cạnh gật đầu.

Thôi Nam vội nói: "Dì Du, dì nói quá nghiêm trọng rồi, con không làm chuyện gì vĩ đại cả, dì đừng có gấp, con bị rắn cắn bị thương là do con không may, không liên quan đến Du Hành, chúng ta đừng tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy. Trong khoảng thời gian con sinh bệnh này, đều là nhờ mọi người chăm sóc con, thật ra con thiếu nợ mọi người đấy!"

Giọng điệu của anh vô cùng thành khẩn, anh thật sự cảm thấy mình không làm gì cả.

Một bữa cơm ăn này khách và chủ ăn đều vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện, chủ yếu là nói biến hóa bên ngoài những ngày này.

"Hiệu quả của loại nhánh dây leo này rất tốt, em định đi cắt thêm một ít trở về, anh Thôi có muốn đi cùng hay không?" Du Hành nói. Anh cảm thấy không cần nói lời cảm ơn quá nhiều, chỉ cần mình có đồ gì tốt, cùng gọi Thôi Nam cùng nhau có lợi là được, đem thời gian trôi qua tốt mới lạ sự thật nhất đấy.

Thôi Nam gật gật đầu: "Đi, ngày mai lúc nào cậu đi, kêu anh một tiếng."

Trước khi đi, anh từ chối không hết sự nhiệt tình của mẹ Du, không có cách nào cầm theo một túi lớn đồ đạc đi về nhà mình.

Túi này rất lớn, lúc xách cũng rất nặng, về nhà anh mở ra xem có ngọn nến, đèn pin, đồ ăn... Tận dưới đáy là một chiếc hộp, một hộp thuốc, mở ra xem, vô cùng đầy đủ, đều là thuốc thông dụng cả.

Anh xoa bóp mũi, ngăn chặn mùi chua trong người, cẩn thận cất toàn bộ đồ đạc lại.

Ngày hôm sau Du Hành liền dẫn Thôi Nam đi một chuyến vào rừng tìm hoàng đằng. Đến đó anh mới phát hiện, những hoàng đằng này bị chặt rất nhiều, không ít cây thoạt nhìn như bị chó gặm.

"Nhánh cây trên cửa sổ nhà cậu đều chặt từ dây leo ở đây sao?" Thôi Nam kéo lấy một nhánh cắt thử: "Quả nhiên rất khó cắt."

"Cho nên phải dùng cưa." Du Hành đưa cho anh ấy một cái cưa: "Leo đi lên cắt so sánh có thể cắt nguyên vẹn một đầu."

Anh bắt đầu bò lên trên, một lát sau cúi đầu nhìn, Thôi Nam đang đứng tại chỗ cười khổ nhìn mình: "Anh... Sẽ không leo cây."

"À. Thế em giúp anh cắt một ít, anh ở dưới cắt mấy nhánh dây ngắn."

"Không có việc gì, anh thử bò lên xem. Cậu lên trước đi."

"Được."

Đợi đến lúc Du Hành lên trên đỉnh cây cắt nhánh dây nửa tiếng, mới nhìn thấy Thôi Nam đầy chật vật bò lên trên.

"Leo cây này... Quá khó khăn!" Anh ngồi phịch bên trên cành cây không nhúc nhích được: "Quá mệt mỏi, cậu leo cây rất lợi hại."

"Leo nhiều sẽ quen."

Sau đó hai người thắng lợi trở về, Thôi Nam hỏi: "Cậu thật giống như... không quá thích nói chuyện rồi sao?" Nhớ rõ trước kia anh giúp đỡ chở chú Du, dì Du đi bệnh viện, trên đường Du Hành vẫn luôn líu ríu, vừa nhìn đã biết Du Hành là người có tính cách sáng sủa.

"Em vẫn như thế thôi, anh Thôi, sau khi trở về đến nhà em ăn cơm, cơm nước xong em dạy anh đan lưới mây."

Thôi Nam nhìn ra lời nói của Du Hành xuất phát từ nội tâm, tuy trong lòng anh hoang mang, nhưng đây chỉ là hàng xóm bên cạnh, anh cũng không cần phải đáo bới quá mức làm sao tính cách người ta đại biến như thế trong mấy ngày nay.

Hơn nữa thế giới này biến thành như vậy, bị kích thích khiến tính cách thay đổi cũng là chuyện rất bình thường.

"Không cần, tự anh ăn ở nhà được rồi. Hơn nữa anh cũng biết đan lưới mây, không làm phiền cậu."

Sau đó Du Hành nói chuyện này với mẹ Du, mẹ Du nói: "Cậu ấy học thiết kế, biết cũng rất bình thường." Bà cũng không nói mời Thôi Nam đến nhà ăn cơm nữa.

Dù sao đây là cuộc sống của hai nhà, không cần phải lúc nào cũng dính với nhau.

Thôi Nam cũng là người rất có chủ ý, bằng không sẽ không từ chối lời mời của con mình đến nhà ăn cơm.

Quả nhiên, sau đó Thôi Nam đã đan xong lưới mây, mang theo bột yến mạch trong nhà đến mượn búa và đinh thép.

Mẹ Du làm thế nào cũng không chịu nhận đồ đạc của anh! Còn nói anh một trận, bảo anh quá khách sáo. Giữ gìn cuộc sống của từng người trong nhà, không có nghĩ phải tính toán chi li như vậy.

Thôi Nam cười khổ, đành tiếp nhận ý tốt nhà họ Du giúp anh đóng cửa sổ.

Cứ như vậy, người hai nhà bắt đầu bắt tay sống qua ngày.

Trong lúc này, Du Hành trước cho mẹ anh dùng dịch cải tiến gien, đợi đến khi bà tỉnh lại, vừa lúc trong chung cư tổ chức ra ngoài một lần nữa.

Du Hành cùng Thôi Nam cùng đi, lúc này bọn họ đi đến cửa hàng siêu thị trước kia, kết quả phát hiện bên trong hoàn toàn bị lấy sạch sẽ.

"Một siêu thị lớn như vậy, tại sao lại bị chuyển sạch trơn rồi?"

"Nhất định có người lái xe đến chuyển dời đi đấy!"

Nơi này có không ít cửa hàng, cũng là siêu thị trước kia Du Hành đi, cùng một nhãn hiệu cửa hàng, có ba tầng, tầng thứ nhất chiếm diện tích rất lớn chính là khu thực phẩm. Đồ đạc xếp thành đống. Sức người làm sao chuyển hết đống hàng này?

"Làm sao bây giờ!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Siêu thị này xa xôi, bọn họ đi gần ba tiếng đồng hồ, trên đường gặp nhiều nguy hiểm, bọn họ tránh né được một ít dựa vào kinh nghiệm đoán được thực vật nào có độc và động vật nào có tính công kích mạnh. Thật vất vả mới đến nơi này, kết quả siêu thị trống không, trên tâm lý bọn họ đều không chịu nổi.

"Cái này cũng rất phù hợp lẽ thường, gần đây có nhiều người như vậy, mỗi người chuyển một chút cũng đủ chuyển hết sạch rồi." Cũng có người lí trí hơn, nói: "Chúng ta cùng bàn bạc xem... có nên đến nơi khác không."

Thật ra cũng có. Trừ cửa hàng lớn, đủ loại siêu thị nhỏ, cửa hàng tạp hóa, tiệm gạo, quầy bán thức ăn vặt.... một con đường đều có vài cửa hàng đấy.

"Chúng ta tản ra đi! Đợi đến bốn giờ đến nơi này tập hợp, chúng ta cùng nhau trở về chung cư!"

Người tổ chức chuyến đi này Chu Diệu Binh còn chưa nói hết lời, mọi người đều cực kỳ nhanh chạy đi, sắc mặt hắn hơi khó coi, người bên ngoài vỗ vỗ hắn: "Lão Chu à, chúng ta cũng đi thôi?" Giọng điệu vô cùng gấp gáp.

Chu Diệu Binh liền nói: "Đi thôi!"

"Chúng ta cũng đi thôi?" Thôi Nam hỏi anh. Du Hành lắc đầu: "Em muốn đi lên lầu nhìn xem."

Thôi Nam nghĩ, gật gật đầu: "Chúng ta cùng đi."

Lầu hai là khu tổng hợp, quần áo, điện gia dụng, đồ dùng sinh hoạt đều có. Đều bị lục lọi đến loạn thất bát tao, nhưng đồ đạc còn rất nhiều.

"Chúng ta chia nhau ra, nhanh một chút, có chuyện gì anh liền gọi em."

Thôi Nam gật đầu: "Cậu cũng thế."

Du Hành vừa đi vừa nhìn, còn mua thêm mười chiếc nhẫn trữ vật. Anh không lấy đồ đạc ở mấy kệ chứa đồ, mà đi thẳng vào nhà kho lầu hai nơi chứa đồ, đối với chữ trên thùng anh bắt đầu lựa chọn trong đó. Chuyển hết hai thùng pin và một thùng đèn pin.

Sau đó còn tìm bếp cồn, rượu cồn mình cần, thở phào một hơi, anh tìm được ở bên cạnh có khối cồn khô cố định, quả nhiên cũng tìm được, có hơn năm mươi thùng.

Anh lấy ba mươi thùng, rượu cồn, bếp cồn cầm mười khung.

Những thứ này có thể chống đỡ thật lâu. Đầy đủ để gia đình bọn họ thích ứng với phương thức nhóm lửa trước khi sử dụng.

Tìm được vật tư cần nhất, sau đó anh bắt đầu nhìn đến những thứ khác.

Một chuỗi thùng nhựa, thùng nhựa plastic, thùng giữ đồ, thau rửa mặt... xếp thành một chuỗi dài, anh cũng cầm rất nhiều. Kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt càng là một thùng một thùng mà mang đi.

...

Cuối cùng không gian không đủ, anh lại mua thêm năm chiếc nhẫn, sáu trăm vạn điểm lương hỏa cứ như vậy dùng hết.

Sau khi đi ra nhà kho, anh đi vào chỗ bán quần áo. Tuy lần trước đi đến phố cũ, đã thu không ít quần áo, sau khi nhìn thấy bên trong cửa hàng quần áo chất lượng tốt, anh vẫn cầm lấy một ít.

Sau đó anh ở khu đồ dùng rửa mặt gặp Thôi Nam, anh ấy đang đẩy một chiếc xe đẩy chứa độ, nhìn thấy Du Hành liền gọi anh: "Cậu cũng đến đây, cầm nhiều một chút, những thứ này sau này dùng hết sẽ không có nữa."

Du Hành biết nghe nghe lời phải cầm lấy một ít, thuận tiện trao đổi tin tình báo cũng Thôi Nam: "Bên kia có nhà kho, em dẫn anh qua đó."

"Được."

Cuối cùng hai người thắng lợi trở về. Hai người tìm được thùng lớn nhất, đem đồ vật cẩn thận nhét vào trong, cuối cùng mỗi người một thùng lớn, kéo xuống lầu, nghe âm thanh không đúng lắm, lại đi lên tìm ga giường bao ở tầng cuối cùng của thùng, khiến chúng nó không bị mài mòn quá mức.

Đợi đến lúc bốn giờ, người lục tục ngo ngoe trở về, nhưng Chu Diệu Binh đếm tới đếm lui, có chín người còn chưa trở lại.

Lại chờ đến năm giờ, những người khác không kiên nhẫn được nữa, lúc này mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi!"

Chương 089: Thế giới thực tế 12

Edit: Trang Nguyễn

Bởi vì xuất phát trễ hơn một tiếng, đợi đến khi đi được nửa đường, trời đã tối đen rồi.

Trong rừng rậm đủ loại âm thanh tầng tầng lớp lớp, có những người lần đầu tiên ra ngoài nhịn không được khóc lên: "Tôi sợ, tôi muốn về nhà..."

Chu Diệu Binh mắng: "Khóc cái gì khóc, im đi! Coi chừng dẫn những thứ khác đến!"

Cô bé kia bị dọa đến nấc cục, cũng không dám khóc nữa.

"Đổi đường khác, phía trước con đường này có cái gì đang tới!"

Thật vất vả trấn an xong mọi người, lại nghe được câu này, Chu Diệu Binh giận dữ: "Cậu nói bậy nói bạ gì đó, đừng nói lung tung dọa mọi người nữa!"

Du Hành nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn: "Thật, nghe tiếng bước chân không chỉ một con, là một đám."

"Nhất định phải đổi đường."

"Hu hu hu..." Những lời này thoáng chốc dọa mấy người khóc nấc.

Chung Tuệ Minh đẩy anh một cái , nổi giận đùng đùng nói: "Cậu... cậu trưởng thành rồi sao còn ngây thơ như thế! Đang lúc thế này còn đùa dai được sao?"

Quả thật Du Hành nghe thấy được, vì phòng ngừa đối đầu trực tiếp với quần thể không biết kia, nên mới nói ra lời đề nghị như vậy.

Người ta không nghe, anh cũng không còn cách nào.

"Anh Thôi, chúng ta đi bên kia."

"Được." Lúc này cùng nhau đi chung, Thôi Nam đã nhìn ra Du Hành là người có chủ ý, cũng không phải người hay nói đùa.

Hai người liền đổi sang con đường khác, dùng cán chổi không ngừng quét qua cỏ dại cao hơn đầu gối.

"Lại lách qua những đóa hoa phía trước kia, đi bên này."

"Những hoa kia có vấn đề à?"

"Đúng, sẽ cắn người." Du Hành tai nghe tám hướng, cẩn thận chú ý động tĩnh bên người, lúc nghiêng đầu thấy Thôi Nam vẫn còn quay đầu nhìn cánh hoa, liền nói: "Dù cho nhìn cũng sẽ ăn người đấy."

Thôi Nam cười khổ: "Tôi chỉ tò mò thôi..." Bụi hoa có nhiều đóa hoa màu vàng nhạt duyên dáng yêu kiều, làm sao lại cắn người cho được?

Du Hành như nghe hiểu ẩn ý trong lời Thôi Nam, liền vừa đi vừa nói: "Trong hoa tâm những đóa hoa kia có giác hút, lúc bắt được cắn một ngụm trừ phi cắn rớt xuống một khối thịt, nếu không sẽ không nhả ra. Dù cho anh bẻ gẫy hoa, cành của nó cũng vô dụng mà thôi."

Thôi Nam hít một hơi khí lạnh.

Hai người đi hơn hai mươi phút đồng hồ, sau lưng truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, còn kèm theo tiếng kêu la thảm thiết.

"Muốn chờ bọn hắn không?"

Du Hành: "Đi thôi, con đường này ngoại trừ những đóa hoa kia, không có thực vật nguy hiểm nào khác nữa. Đã trễ thế này, mẹ em nhất định rất lo lắng cho chúng ta." Trừ phi bọn hắn hết lần này đến lần khác không đi theo con đường anh và Thôi Nam kéo thùng nhựa, con đường này vô cùng rõ ràng, nếu muốn đi hái hoa, vậy càng không có cách nào rồi.

Hai người lại đi hơn năm mươi mét, sau lưng những người kia đã đuổi theo đến nơi.

"Đáng sợ, thật là đáng sợ!"

Thôi Nam nhìn lại, những người kia chạy đến sắc mặt trắng bệch, không ít người trên người còn mang theo máu tươi, cảm thấy kinh nghi: "Các người gặp phải cái gì sao?"

"Sói! Rất nhiều Sói!"

"Bị ăn... bọn hắn bị ăn sạch rồi!"

"Hu hu hu... Tôi phải về nhà, tôi phải về nhà!"

Một cô gái trẻ vừa khóc vừa chạy đến bên người Du Hành, Du Hành đưa tay túm người lại: "Không muốn chết không nên chạy loạn." Lại nói với những người khác "Đi mau, nếu là sói, trên người các người đều là mùi máu tươi, bọn chúng sẽ đuổi theo đấy."

Một câu kinh người.

Những người kia không cần thúc giục, lập tức đứng lên tiếp tục chạy.

"Xịt chút nước hoa này lên trên người đi!" Du Hành nhỏ giọng hô, mò trên người mình ném ra một lọ đưa cho những người không có mang theo để bọn họ dùng.

Những người kia vừa chạy vừa phun, rất nhanh liền ném Du Hành và Thôi Nam ra sau lưng rồi.

"Để em, anh chạy trước đi." Du Hành đoạt lấy thùng của Thôi Nam, một tay nâng một thùng, bước đi như bay.

Thôi Nam trợn mắt há hốc mồm, dưới ánh mắt thúc giục của Du Hành liền chạy. Trong lòng lại nghĩ: mình nhất định phải tăng cường rèn luyện!

"Phía trước quẹo phải!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thôi Nam không hỏi nguyên nhân vội vàng quẹo vào, trong tay hai cây chổi càng không ngừng quét qua quét lại, cúi đầu tránh cành cây cản đường.

Đợi đến lúc chạy ra thật xa, Thôi Nam mới thở hỏi: "Có phải bọn chúng đuổi tới rồi hay không?"

"Ừ, hướng bên trái bên kia."

Bên trái chính là người khu chung cư bên cạnh.

Thôi Nam cảm thấy thở dài, nghĩ những người kia sẽ không phải lành ít dữ nhiều rồi chứ? Lại vừa kinh nghi với bản lĩnh của Du Hành: "Cậu làm sao biết được? Đặc dị công năng à? Hay siêu năng lực?"

"Thính lực của em rất tốt."

Du Hành thả hai thùng đồ đạc xuống, xoa xoa tay để cánh tay tê liệt hòa hoãn một chút: "Đi thôi, trời đã tối rồi."

Quả thật trời đã tối đen. Trong rừng nhìn không ra bất luận ánh sáng gì, có vài loại côn trùng như bươm bướm phát ra ánh sáng, từng vòng du dãng khắp nơi, trước khi bọn chúng đến gần họ, đã bị mùi hóa học nồng đậm trên người bọn họ dọa chạy mất đất.

"Thị lực của cậu cũng rất tốt?"

"Ừm."

Thôi Nam mắt cận thị yên lặng thoáng đẩy mắt kính của mình.

Bọn họ không mở đèn pin, Du Hành đi ở phía trước, Thôi Nam giữ chặt cây chỗi Du Hành duỗi ra phía sau, cẩn thận đi theo phía sau.

"Pằng pằng pằng!"

"Làm sao vậy? Thanh âm gì?"

"Không có chuyện gì, mấy con rắn."

Thôi Nam thật sự không cách nào "Không có chuyện gì", vừa rồi ba tiếng nổ kia, là tiếng súng đó? Dù cho âm thanh phát ra hơi nhỏ, như che trong chăn bông phát ra, nhưng thật sự là tiếng súng đó?

Người hàng xóm bên cạnh này, thật sự vượt quá sức tưởng tượng rồi.

Thuận lợi nhìn thấy cánh cổng chung cư, Thôi Nam thở phào một hơi, cảm giác trái tim mình rốt cuộc không cần phải chịu kích thích nữa rồi.

"Cuối cùng các con cũng trở về rồi hả? Mẹ con ở nhà đều dọa phát khóc rồi! Đi nhanh một chút, Tiểu Thôi à đến nhà chú ăn cơm tối đi, đã trễ thế này cũng đừng tự chính mình nấu nữa!"

Hai người vừa vào cổng lớn, đã nhìn thấy cha Du, ông mặc áo liền quần nhựa plastic đứng đợi ở hành lang, còn mở đèn pin, xa xa vừa nhìn thấy bọn họ đã chạy ra.

Dùng sức khiêng thùng đồ đạc trong tay Du Hành, lại mời Thôi Nam: "Mau mau, hai đứa mau vào trong."

Thùng quá lớn, chỉ có thể khiêng qua tường rồi người bên dưới đón lấy, cha Du cẩn thận khiêng thùng qua tường, sau đó đưa đồ đạc cho con trai dưới tường.

Thở phì phò đi vào cửa, sau khi đóng cửa lại cầm đồ vật lẫn lộn nhét vào cổng tò vò, lúc này mới bước nhanh lên lầu.

Đến nhà, Du Hành mới biết cha anh nói không phải khoa trương, mẹ anh khóc chạy đến ôm chầm lấy anh: "Bọn hắn nói gặp sói, còn có hoa ăn thịt người! Con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

"Không có, mẹ đừng khóc."

Đợi đến lúc xác định Du Hành không bị thương, sau đó mẹ Du mới lau nước mắt nói: "Đi tắm rửa đi, mẹ hâm cơm lại, rất nhanh có thể ăn được rồi."

Đợi đến lúc Du Hành tắm rửa xong đi ra, lại thêm năm phút trôi qua, Thôi Nam cũng gõ cửa qua đến.

Hai người quá đói rồi, tận lực vùi đầu ăn.

Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, mới có thời gian ngồi xuống, kể lại chuyển gặp phải hôm nay.

Du Hành nói dăm ba câu đã xong, sau đó không nói tiếp nữa.

Mẹ Du nhìn về phía Thôi Nam, Thôi Nam nói: "Dì, trong chung cư.. bao nhiêu người trở về?"

"Không biết, chạy trốn rất lẻ tẻ rất vội vàng." Thật ra mẹ Du nhìn thấy những người kia cả người đều là máu chạy vào, sau đó chân tay như nhũn ra thiếu chút té xỉu, cũng không có bao nhiêu người trở về.

Vẫn là cha Du mở cửa hỏi thăm, nên ông mới biết bọn hắn gặp phải đàn sói.

"Bên ngoài quá nguy hiểm, thậm chí có sói."

"Các con không có việc gì, thật sự tốt quá!"

Mẹ Du tính toán đợi sau khi Thôi Nam trở về, đóng cửa lại nói chuyện cùng con trai, đừng lại đi ra ngoài nữa, trong nhà đồ đạc đủ cả rồi.

Dù cho con trai có súng, làm sao đánh thằng bầy sói đây chứ?

Lại ngồi trong chốc lát, Thôi Nam liền tạm biệt, cha Du tiễn anh đi ra cửa, vừa định đóng cửa, kết quả cửa bị đẩy mạnh ra.

"Bảo Du Hành nhà các người ra đây cho tôi! Tôi muốn nó đền mạng đây!!"

Ngoài cửa một đám người, túm lấy quần áo cha Du, còn muốn đánh người. Cha Du bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đánh vài cái.

Du Hành nhanh chóng lao ra kéo cha Du vào nhà, trở tay đánh trả lại.

Sức lực anh lớn, thoáng chốc đã đẩy người phụ nữ kia ngã lăn ra đất.

"Hung thủ giết người! Cậu còn dám đánh tôi hả!" Người phụ nữ đứng lên đánh về phía Du Hành, bị Du Hành quét chân lại trượt chân ngã.

Một loạt động tác nhanh chóng quyết liệt, hù đám người bên ngoài thoáng chốc im bặt rồi.

"Hu hu hu không có thiên lý mà! Ông trời ơi ông mau nhìn xuống mà coi, tên tội phạm giết người đáng chém ngàn đao này! Vậy mà còn dám đánh tôi! Mau đánh chết nó đi!"

"Câm miệng!"

Du Hành đập đao lên cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên mặt đất nói: "Bà ở trước cửa nhà tôi nhao nhào ồn ào, dao này liền rơi xuống cổ bà, bà có tin hay không?"

Anh rủ đôi mắt đối diện với người phụ nữ đang ngẩng đầu lên, người phụ nữ nhìn thấy từ trong đôi mắt ấy sự lạnh lùng cùng sát ý.

Anh nói thật sự!

Tiếng khóc người phụ nự ngừng bặt, ánh mắt lộ ra sợ hãi.

"Có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ? Đứng lên, đi ra ngoài trước!"

Du Hành vung dao phay chỉ vào ngoài cửa, đám người kia đồng thời lui về phía sau, lại lui về phía sau, cho đến khi đi ra ngoài.

"Cậu, cậu đừng kích động, trước bỏ dao xuống đi?"

Du Hành liền lấy dao găm đâm vào phía sau cửa, gật đầu nói: "Nói, có chuyện gì."

"Cậu, cậu cậu... cậu hại con tôi!"

Nói đến con trai, người phụ nữ lại khóc lên: "Nó mới hai mươi tuổi, đã bị... sói ăn mất!"

"Thứ nhất, con của bà là ai tôi không biết, thứ hai bà đều nói... cậu ta bị sói ăn, thế chuyện đâu liên quan gì đến tôi."

"Là cậu, cậu biết rõ có sói, còn để con tôi đi đến con đường đó, cậu còn nói không phải cậu hại chết con tôi sao!"

"Nha." Du Hành đã hiểu rõ chuyện gì rồi. Thật ra anh cảm thấy, chính mình đã nhắc nhở qua, lại chỉ là hàng xóm bình thường, không phải cha mẹ ruột, chẳng lẽ còn phải theo sau đít dắt người ta đi cùng với mình?

"Tôi nhớ đã nhắc nhở bọn họ, hắn không tin là chuyện của hắn."

"Nhưng... nhưng..."

Du Hành ngăn cản ở cửa, nhìn về phía những người khác: "Vậy còn các người... đến nhà tôi làm gì?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Những người kia nhìn xem lại ra hiện tại hắn dao găm trong tay, miệng giật giật, cuối cùng đều nói: "Không có việc gì, không có việc gì..."

Bọn hắn bởi vì người thân qua đời mà phẫn nộ, giận chó đánh mèo, thực sự bởi vì đối tượng giận chó đánh mèo cũng không bằng lòng làm đối tượng giận chó đánh mèo, nên bọn hắn không dám cường ngạnh đối đáp với đối phương.

Cuối cùng chỉ là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Nhìn những người kia rời khỏi, Du Hành gật gật đầu với Thôi Nam đang khẩn trương nhìn xem, tùy thời chuẩn bị hỗ trợ anh. Anh đóng cửa lại.

Quay người, Du Hành đối diện với vẻ mặt không thể tin của cha mẹ mình.

Biết rõ con trai xảy ra "biến hóa", thế nhưng biến hóa mạnh mẽ như vậy —— bạt tay người ta, còn đùa nghịch dao?

Hai ông bà già như bọn hắn thật sự chấn kinh không nhỏ.

"Cha mẹ, các người biểu lộ gì thế?" Du Hành cười khổ: "Bị con làm cho sợ hãi?"

"Không có! Không có!" mẹ Du đi tới, vốn cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên, sau đó lại rơi xuống đầu Du Hành.

Kiểm tra, con trai dịu dàng ngoan ngoãn nhìn bà, quả nhiên vẫn là con trai của mình!

Đều do những kẻ không nói đạo lý kia, mới khiến con trai bạo lực như vậy. Nhưng bạo lực cũng tốt, như vậy mới không bị bắt nạt.

Mẹ Dy đã xây dựng xong tâm lý trong lòng mình, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ đầu con trai: "Con làm rất đúng, nếu con yếu đuối, bọn hắn chắc chắn được một tấc lại muốn tiến một thước. Những người kia... Không liên quan đến con."

Du Hành mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn mẹ."

Cha Du cũng nói: "Không liên quan đến con, nếu có người đến tim, xem cha có quất đám bọn họ không."

"Chính ông còn bị đánh vài bạt tai rồi, còn muốn quất người khác?" Mẹ Du giễu cợt ông.

"Không phải tôi không kịp phản ứng sao, lần tới nhất định sẽ đánh trả lại." Nghĩ đến nếu không phải mình, mấy bàn tay kia sẽ rơi trên mặt con trai mình, từ nhỏ đến lớn con trai đều chưa từng bị mình đánh một bạt tai. Những kẻ kia dựa vào cái gì đánh con mình?

Cha Du cũng bị kích thích tính tình nổi lên, vì vậy đợi đến lúc rạng sáng ngày hôm sau lại có người đến gõ cửa, nói có chuyện tìm con ông trò chuyện một chút, ông cứng rắn nói: "Nó chỉ là con nít con nôi, có cái gì tốt trò chuyện với nó chứ? Tôi là cha nó, có việc gì cứ tìm tôi!"

Chương 090: Thế giới thực tế 13

Edit: Trang Nguyễn

Đỗ Thành cười khổ: "Không phải tôi đến kiếm chuyện chơi đâu, lão Du, lão đệ à, chúng ta có giao tình lâu năm như thế, ông còn không tin tôi sao?"

"Ông anh à, cũng là nhìn vào giao tình của chúng ta tôi mới mở cửa cho ông anh. Bây giờ thế đạo thế nào đâu thể nào tùy tùy tiện tiện mở cửa chứ? Ông anh xem mặt tôi này, chính là tùy tiện mở cửa mà bị đánh đấy!"

Cha Du chỉ vào mặt mình cho hắn xem, còn nói: "Tôi cũng biết ông đến muốn nói cái gì, tôi biết lòng nhiệt tình của ông,trước kia tôi sinh bệnh, cũng là ông đến báo nhà tôi biết đi họp chung cư... Nhưng chuyện này chỉ cần có chút đầu óc thì ông cũng biết, không liên quan đến con trai tôi! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ông đi hỏi những người khác, con trai tôi có nhắc nhở không? Hơn nữa! Sau đó bọn hắn bỏ lại Du Hành nhà tôi và Thôi Nam tự mình chạy, có đúng không?"

Đỗ Thành cười khổ: "Thế nhưng Du Hành nhà ông và Thôi Nam, đều không có bị thương, những người khác... Haiza, ngày hôm qua đi ra ngoài năm mươi sáu người, trừ con trai ông và Thôi Nam, người trở lại chỉ có hai mươi mốt người. Còn một người vừa mới tắt thở sáng hôm nay, chính là con trai trưởng nhà họ Khâu bên cạnh nhà tôi."

"Tôi chỉ có thể nói nén bi thương, chẳng qua nếu giống người phụ nữ hôm qua muốn bắt con tôi đền mạng, tôi liều mạng trước với bọn hắn!"

"Này này, ông đừng nóng nảy như vậy." Đỗ Thành nhìn mẹ Du ngồi bên người cha Du, còn có Du Hành ngồi trên ghế đối diện lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt bình thản, hắn không khỏi thở dài.

"Thật ra tôi đứng cùng chiến tuyến với nhà các người, ông xem nhiều người chết như vậy, bị thương nhiều người như vậy, thế nào cũng phải cho một lời giải thích chứ? Đều là hàng xóm lâu năm, nhiều gia đình như vậy, cứ cứng đối cứng như vậy ông có chỗ nào tốt đâu?

Coi như là trước kia, lúc công nhân trong nhà xưởng làm việc bị thương, trong nhà xưởng còn có tiền bồi thường an ủi đây này! Đó chính là một nhân tình, là tấm lòng! Ông xem, bây giờ vấn đề này như vậy, nhà các người bỏ ra chút đồ ăn, ăn dùng gì hay thuốc men gì đó đều được! Hòa nhã nói vài lời hữu ích với nhau, giúp trong lòng mọi người đều thoải mái một chút, tóm lại thể hiện chút thái độ thôi, đúng không? Ông anh này sẽ không hại ông."

Đỗ Thành nhỏ giọng: "Ông cẩn thận suy nghĩ một chút, lời tôi nói có đạo lý hay không?"

Cha Du cẩn thận nghĩ, đúng thế. Đây đúng là một ý kiến hay chữa trị quan hệ lúc này... Thế nhưng, ông không muốn.

"Tôi không đồng ý."

Cha Du vừa muốn mở miệng, chợt nghe con trai nói chuyện, vội vàng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không muốn để anh trước mặt người lớn lộ ra vẻ mặt quá hung dữ, người xấu để mình ông gánh vác là được rồi.

Kết quả con trai không để ý đến ông, nói tiếp: "Bác Đỗ à, nhà chúng con xin nhận ý tốt của bác. Nếu mấy nhà kia xử lý tang sự, nhà con với tư cách hàng xóm, sẽ đến thăm an ủi một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa xin lỗi, chuộc tội tặng đồ cho nhà bọn hắn.

Bác cũng hiểu nguồn cơn chuyện này, nhà con không thiếu nợ mấy nhà hàng xóm kia, cũng không sợ bị cô lập. Người có bản lĩnh dù thế nào cũng sống được thôi, cũng không cần nghe người khác rỗi rãnh nói nhảm sống qua ngày."

Lời Đỗ Thành nói đều bị chắn trở về, hắn kinh ngạc vạn phần nhìn Du Hành, dù thế nào cũng không nghĩ ra vậy mà anh có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời... không hợp tình lý như vậy.

Thế nhưng quả thật người ta có bản lĩnh, có thể cách hơn năm mươi mét nghe được phía trước có gì đó đi đến, năng lực đó đáng sợ nhiều đến mức nào?

Sau đó Du Hành cùng Thôi Nam đã rơi vào phía sau, kết quả những người kia chạy ở phía trước lại bị sói đuổi theo! Bọn hắn vốn cho rằng bọn Du Hành chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi, kết quả hai người bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì trở về?

Điều này nói rõ cái gì? Người ta rất có thể đã sớm tránh được!

Hắn đến nơi này khuyên bảo, chủ yếu có hai ý, một là khuyên giải, một là để thằng nhóc nhà họ Du này sau này có thể cống hiến cho mọi người trong chung cư.

Người tài giỏi phải luôn làm nhiều việc nha, hơn nữa có tầng đưa quà nhận lỗi này, sau này trước mặt người chung cư không ngóc đầu lên được! Cho nên càng tận tâm cống hiến.

Thế nhưng người trẻ tuổi này trước kia gặp mặt luôn ngoan ngoãn chào hỏi, thoạt nhìn chưa trải sự đời này, lúc nào xảy ra biến hóa lớn như vậy?

"Cậu, cậu cậu—— "

Cha Du vội vàng nói: "Nó nói đúng ý tôi! Cả nhà chúng tôi đều có ý như vậy, làm phiền ông đi một chuyến rồi."

Đỗ Thành khó thở: "Các người như vậy, sau này trong chung cư có hoạt động tổ chức gì, làm sao còn có thể gọi các người cùng đi! Các người đơn độc một mình, làm sao ra ngoài tìm đồ ăn?"

Cha Du nghiêm mặt nói: "Ngày hôm qua Du Hành nhà chúng tôi cũng đơn độc một mình trở về đấy, không chênh lệch gì với cả đàn cả lũ kia. Cũng bởi vì nó an toàn trở về, mới có thể bị bới móc như vậy."

Nếu ngày hôm qua Du Hành và Thôi Nam không về được, hoặc bị thương, những người kia nơi nào sẽ giận chó đánh mèo tìm đến tận cửa?

Đỗ Thành triệt để khích lệ không nổi nữa, đứng lên: "Tôi đi đây, hai cha con các người suy nghĩ cho thật kỹ, thế đạo này rời, rời khỏi cộng đồng làm sao có thể sống sót?!"

"Haiza con trai à, con làm gì lại mở miệng như thế, để cha nói được rồi..." Dù sao cha Du tỏ thái độ, đó là ý của người làm chủ gia đình, Du Hành tỏ thái độ, cũng sẽ bị người ta nói không hiểu chuyện, phản cốt, không có lễ phép.

Chuyện này là hiện tượng phổ biến ở chỗ bọn họ, trong nhà có bậc cha chú khoẻ mạnh, người trẻ tuổi còn chưa kết hôn sanh con, không có quyền lên tiếng đối ngoại với người lớn, trong mắt người khác bọn hắn vẫn là "Trẻ con" đây này!

"Cha, không sao."

"Ái Quốc, ông đừng lo lắng, tôi đã hiểu rõ, bàn tính này của ông anh ông tính toán tinh vi vô cùng. Bảo nhi nói đúng, làm cũng đúng! Ông cũng nên cường thế một chút."

Cha Du nghi hoặc: "Ông anh Đỗ này đánh bàn tính cái gì?"

Mẹ Du liền nói suy đoán của mình, bà khác cha Du không có giao tình anh em gì với Đỗ Thành, nghe chuyện liền suy đoán khách quan, vì vậy nhìn ra bẫy rập trong lời nói của Đỗ Thành. Tuy khắp nơi đều như suy nghĩ cho nhà bọn họ, nhưng trên thực tế chỉ cần nhà bọn họ đồng ý, chính là đồng ý với "tội danh" kia.

"Sao ông ta có thể như vậy!" Cha Du đập đùi, bị tức không nhẹ, được mẹ Du an ủi một trận.

"Tôi đã nói, làm sao lần này đến một người giảng đạo lý cũng không có! Thì ra là nhìn chằm chằm vào năng lực Bảo nhi nhà chúng ta, muốn chiếm trước kẻ mạnh, sau này làm con tốt sai khiến! Thật sự tức chết tôi rồi!"

Chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nếu Du Hành còn tính cách trước kia, có khả năng đã bị những lời nói đạo nghĩa kia ngăn chặn rồi, tự cho mình có tội, sau đó lại nơm nớp lo sợ mà "chuộc tội" rồi.

Vì sao không tìm Thôi Nam gây phiền toái? Ông nghe mẹ Du từng kể, trước kia cha mẹ Thôi gặp chuyện không may, Thôi Nam cầm dao phay chém đám người thân thích muốn chiếm gia sản ra ngoài. Cho nên dù bây giờ Thôi Nam đeo kính nhìn nhã nhặn, người ta cũng sợ Thôi Nam!

Nói cho cùng, gia đình mình vẫn luôn là người hiền lành, lúc này người hiền lành mới bị người lấn lướt.

Trong lòng Du Hành rõ ràng, thấy cha mẹ mình tỉnh táo lại, liền nói: "Tối hôm qua mẹ nói đúng, đồ đạc của chúng ta tạm thời đủ rồi, tạm thời không cần lại đi ra ngoài, hơn nữa, đi ra ngoài cũng khó tìm được đồ ăn rồi." Cửa hàng siêu thị lớn như vậy đều bị lấy hết, đừng nói đến những cửa hàng thực phẩm khác rồi.

Biến đổi lớn đã xảy ra hơn hai mươi ngày gần một tháng rồi, tính bền dẻo sinh tồn của con người bắt đầu phát sinh tác dụng. Đang không ngừng thăm dò bên trong, từng bước ra khỏi nhà.

Đây không phải thời đại những con Zombie kia, nhân khẩu giảm mạnh, siêu thị cửa hàng vì có Zombie trở ngại, không phải trong thời gian ngắn có thể phá được, cùng tiêu hóa được đấy.

Từ những gì Du Hành quan sát sau những ngày đi ra ngoài này, khu vực bên này của bọn hắn dường như rất may mắn, ngoại trừ một vài kiến trúc bị hủy hoàn toàn tạo thành thương vong, con người sống sót lúc sơ kỳ vẫn còn nhiều hơn.

Nhiều người, muốn ăn cơm, cần rất nhiều đồ ăn.

Những dân cư gần siêu thị, gần nước kia... nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường. Khu chung cư Du Hành tìm qua đó, nhất định cặn bã cũng không còn.

"Cha, ngày đó chúng ta ở phố cũ không phải cầm rất nhiều hạt giống đồ ăn sao, chúng ta bắt đầu gieo trồng, tối thiểu cũng có rau quả ăn."

Cha Du bỗng nhiên như tỉnh ngộ: "Đúng vậy, như vậy cũng an toàn, cha đi xem xem đó là hạt giống gì, bây giờ thời tiết nóng như vậy, cần phải lựa chọn kỹ càng." Bây giờ ông đã nghĩ ngợi, bắt đầu sinh hoạt thật tốt, tránh cho những người khác nói ra nói vào nữa.

"Vẫn là con có cách, dỗ dành được cha con." Mẹ Du cười: "Cha của con đó, rất trọng tình cảm."

"Đúng rồi, nhà chúng ta...dùng vòi nước có thể tưới đồ ăn sao?"

Du Hành nghĩ nghĩ: "Có thể, đến lúc đó đem nước phơi dưới ánh nắng mặt trời là được."

"Nguyệt Hương, chúng ta trước thử trồng rau hẹ cùng xà lách được không? Ngày hôm qua Tiểu Hành mang về không ít chậu nhựa, tôi đi xuống dưới đào chút đất, bây giờ trồng thử trong nhà xem sao..."

"Được! Trồng rau hẹ gói sủi cảo rau hẹ cho Bảo nhi ăn."

Nhìn cha mẹ bàn bạc trước trồng thử hạt giống thế nào, Du Hành trở lại nơi mình để những nhánh dây hoằng đằng đã thu thập từ trước.

Anh định tước bên ngoài nhánh dây này xuống, dựa theo sách [Bách khoa toàn thư về thực vật] giới thiệu, anh dùng chùy đập nát rồi thêm muối, chế tạo thành bột phấn có thể phòng trùng lâu dài. Còn lại phần bên trong có thể để mẹ anh dệt quần áo, tốt nhất dệt thành áo tay dài, cũng muốn quần dài.

Như vậy mặc lên người, không chỉ có thể giảm xóc công kích, cũng có công hiệu phòng trùng. Cứ cách bốn mươi chín ngày cho mọi người trong nhà dùng [Vạn cổ chi vương], trong ngoài đều phòng ngự, tin tưởng có thể bảo vệ tốt người nhà khỏe mạnh.

Bận rộn bốn ngày, rốt cuộc Du Hành đã thu thập xong toàn bộ đống dây hoàng đằng. Đập nát toàn bộ sợi trong nhánh dây, rồi đem phơi nắng một ngày đã khô hoàn toàn. Anh lại cho thêm muối tiếp tục đập nát, ngửi mùi thành phẩm cuối cùng cũng rất tốt, mùi thơm thực vật thơm ngát.

Mẹ Du vô cùng thích, may hai mươi chiếc túi đựng, đưa Thôi Nam năm cái, lại để anh mang một cái trên người, những thứ khác đặt ở đầu giường, tủ quần áo.

"Những tâm này quá cứng ngắc, khó dệt... Nhưng rất mềm dai." Mẹ Du dùng lực bẻ cong queo tâm dây leo, hoàn toàn không đứt rời.

"Xem ra mẹ phải rèn luyện thân thể cho tốt, học tập thể thao rồi, bằng không sức lực không theo kịp."

"Vậy mẹ dạy con cách dệt đi, con đến thử xem."

"Được, cho cha con cũng đến, sức lực của ông ấy lớn hơn mẹ."

Vì vậy hai người đàn ông trong nhà họ Du bắt đầu ở nhà "dệt quần áo", mẹ Du làm hướng dẫn kỹ thuật.

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thành lại tới nữa ba lượt, một lần là vì chuyện trước đó. Nhà họ Du không nhả ra, chỉ lúc mấy nhà khác xử lý tang sự —— làm mộ chôn quần áo và di vật thì đi một chuyến, bởi vì bình thường không có giao tình, cũng như người các chung cư khác đưa vật phẩm an ủi đơn giản. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Hai lần sau đó, chính là ra ngoài vì công việc.

Chung cư Lệ Cảnh Uyển lại một lần nữa tổ chức ra ngoài. Lúc này nghe nói muốn đi một quảng trường mua sắm xa hơn.

Đỗ Thành có ý muốn để Du Hành cùng đi, lần đầu tiên hắn nói thế này: "Lúc này đều đã qua hơn nửa tháng, đồ đạc nhà các người chắc chắn không còn quá nhiều? Đều là hàng xóm nhiều năm như vậy, được rồi, cùng đi chứ!"

Ý nói không do đo sai lầm của Du Hành, khiến cha Du buồn nôn đấy! Ông để lại một câu nhà chúng tôi đủ đồ ăn! Trực tiếp đóng sầm cửa lại —— đúng vậy, lần này ông không để người vào cửa nữa.

Lần thứ hai, Đỗ Thành thật sự nhiều hơn, nói thẳng: "Bản lãnh Du Hành nhà các người thật sự ——" dựng thẳng ngón cái lên: "Đến giúp đỡ chút đi! Đều là hàng xóm nhiều năm như vậy, ông nhẫn tâm nhìn mọi người gặp nguy hiểm sao?"

Du Hành liền nói: "Bác Đỗ, bác có việc tìm con nói, không cần dùng lời nói đả kích cha con."

Cuối cùng cũng không nhả ra ý định muốn đi, khiến Đỗ Thành tức giận trước khi đi còn ném xuống lời ngoan độc với cha Du, nói muốn tuyệt giao.

"Cứ như vậy làm mẹ nhớ ra, bên Thôi Nam nếu thiếu đồ ăn thì sao?" mẹ Du nói.

"Mẹ, con sang hỏi là được."

            Bây giờ nhà bọn họ không thiếu ăn, lại không thể quên còn có Thôi Nam đây này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro