Chương 091 - 095

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 091: Thế giới thực tế 14

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành đi gõ cửa, Thôi Nam mở cửa cho anh rồi để anh đi vào, anh còn cầm đồ uống qua cho anh ấy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Bác Đỗ rời khỏi nhà cậu rồi à?"

"Ừm." Du Hành đặt đồ uống lên bàn, nhìn hai bên một chút, đặc biệt nhìn về phía phòng bếp: "Anh Thôi, nhà anh còn đủ đồ ăn không?"

"Đủ! Trước kia anh thường làm việc ở nhà, không thích gọi giao hàng, trong nhà trữ rất nhiều đồ đạc." Thôi Nam mở đồ uống ra lại kín đáo đưa cho anh: "Uống đi!"

"Hai ngày nữa ra ngoài, anh Thôi đi không?"

Thôi Nam cầm cây quạt đưa anh, anh ấy lắc đầu: "Không đi, chúng ta đã đi thật xa, hộ gia đình bên kia có khi đã đem đồ đạc chuyển đi hết rồi? Tôi sợ đi không có đồ đạc gì, trên đường còn nguy hiểm."

Du Hành cầm cây quạt quạt quạt, nhìn thấy trên mặt Thôi Nam không đổ một giọt mồ hôi: "Anh không sợ nóng?"

"Sợ! Tôi cảm thấy rất nóng, nhưng chính mình không chảy mồ hồi, tay đều mát lạnh đấy." Vừa mới bắt đầu anh còn cho rằng mình bị bệnh, nhưng thân thể cũng không có vấn đề gì.

"Được, cám ơn."

Đợi đến lúc Du Hành rời khỏi, Thôi Nam thu hồi dáng vẻ tươi cười, một mình ngồi trong chốc lát rồi đi ra phòng bếp làm cơm. Trong nồi cháo đặc biệt nấu vào sáng sớm nay, bây giờ đã nguội. Anh cũng không hâm nóng, trực tiếp lấy đồ ăn ra ăn chung với cháo.

Cháo lành lạnh trợt xuống yết hầu vô cùng thoải mái.

Anh có chút lạnh lùng ăn cháo. Thật ra bây giờ anh không thích ăn đồ ăn nóng, cho dù nấu cơm, cũng phải để đặc biệt nguội lạnh mới bằng lòng ăn.

Hơn nữa, thị lực của anh càng ngày càng kém, thậm chí nửa đêm lúc đi WC, vô tình nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đang sáng lên.

Bên trên con mắt dường như có thêm một tầng màng, dưới ánh sáng đèn pin chiếu rọi, tầng màng kia như sáng lên.

Đương nhiên, nếu chỉ có như thế, còn không đến mức khiến trong lòng anh nặng nề như vậy. Từ ngày đó ra ngoài trở về đến nay, đầu lưỡi của anh biến hóa càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng giống —— lưỡi rắn. Dài nhọn, phân nhánh, trải qua nghiên cứu cẩn thận, cấu tạo khoang miệng cũng có chút ít biến hóa.

Dường như từ khi anh ngủ mê tỉnh lại, trong thân thể đã bắt đầu biến dị đáng sợ rồi.

Anh nghĩ, rất có thể do con rắn cắn anh lưu lại di chứng. Nhưng người có thể còn sống, liền mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Cơm nước xong xuôi, anh thu dọn rác rưởi đi xuống lầu bỏ rác.

Không có xe rác đến vận chuyển rác, một mảnh rác rưởi này để càng lâu càng nhiều, mùi càng lúc càng thối. Con muỗi con ruồi bay đến như mưa, Thôi Nam bước nhanh trở về chung cư, đầu lưỡi khống chế không nổi mà vươn ra quét vài cái trong không khí.

!!

Anh chấn kinh che miệng lại, nhìn hai bên một chút, không nhìn thấy ai, lúc này anh mới yên tâm.

Anh cúi đầu từ đầu lưỡi phát hiện tin tức tìm kiếm, nhìn thấy một con rắn thái hoa to lớn đang lướt qua bụi cỏ bên trái.

Nếu là lúc trước, anh chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu, nhưng lúc này trong lòng anh không có sợ hãi, ngược lại có chút... chậc tương tự cảm giác không nhìn trúng.

Cho nên anh đi qua, ngăn cản đường con rắn thái hoa kia, con rắn kia dừng lại, từ từ cuốn thân thể thành một đoàn. Sau đó Thôi Nam liền mò nó lên, mở ngang ra rồi cột thành cái kết, về nhà.

Ở hành lang anh gặp được người ở tòa nhà khác, vội vội vàng vàng còn muốn đẩy anh sang một bên.

"Anh có nhìn đường hay khong A A A!!! Rắn!!"

Người nọ hốt hoảng lui về phía sau, ngã trên mặt đất.

Thôi Nam không để ý đến hắn, trực tiếp lên lầu.

Vì có thu hoạch ngoài ý muốn, trước giờ cơm tối, nhà họ Du liền nhận được Thôi Nam tặng đến một con rắn thái hoa to dài.

Cha Du kinh thán: "Con rắn thái hoa mập như vậy rất hiếm khi gặp được, chính con ăn đi, không cần cầm đến nhà chú!"

"Con sẽ không nấu, chỉ có thể làm phiền chú Du rồi."

"Đợi chú nấu xong sẽ mang qua cho con, trong nhà vừa lúc có một ít dược liệu, lấy ra hầm ăn nhất định rất bổ dưỡng."

Thôi Nam đành phải nói: "Vậy đêm nay con đành cọ ké cơm nhà chú Du một chầu."

Nói đến đây, cha Du cũng không từ chối nữa, gọi mẹ Du cùng đi làm con rắn này.

Mẹ Du liên tục khoát tay: "Tôi không dám! Ông đi làm đi, tôi đi tìm lấy dược liệu ra cho ông, ông muốn vài loại nào?"

"Nhân sâm, hoàng kì... có sơn dược không?"

"Đều có, trước đó Bảo nhi đi tiệm thuốc mua về rất nhiều."

Bên này cha Du làm thịt con rắn, ông vặn vòi nước phát hiện không có nước rồi.

"Hết nước rồi! Lấy thùng nước đến đây!"

"Cuối cùng nước ngừng rồi, haiza." Tuy nước uống sớm đã có chút biến vị, nhưng nấu nước tắm rửa, hoặc rửa đồ đạc vẫn được.

Thôi Nam liền nói đến việc dùng nước sau này: "Xem ra sau này phải đến sông Kỳ Giang múc nước rồi."

Thành phố Minh Úy bọn họ ở có một đầu sông gọi là Kỳ Giang, bắt nguồn ở bốn ngọn nuối, chảy về hướng Đông Nam, cách mấy huyện thành, trong đó có chung cư chỗ thành phố bọn họ ở.

Cách chung cư bọn họ cũng không xa, bình thường lái xe nửa tiếng có thể đến, vùng ven sông bên kia xanh hóa nhìn rất đẹp, bình thường có rất nhiều người đi đến đó hẹn hò, tản bộ, hoặc dẫn trẻ con đi dạo. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Nhưng nước kia rất bẩn đấy." Thôi Nam nhíu mày.

Ngược lại Du Hành không lo lắng, anh có thể mua chút ít [Vạn năng sạch] , có thể tinh lọc vài tấn nước đây này.

"Nhà anh Thôi còn đủ nước không?"

"Sau một tuần lễ nữa thì không đủ dùng rồi." Nếu như không tắm rửa.

"Thế hai ngày nữa, chúng ta đi đến con đường vùng ven sông bên kia nhìn thử, khiêng chút nước trở về." Trong nhà nước tinh khiết để uống, rửa mặt rửa đồ ăn, cũng không thể chà đạp nước sạch như vậy.

"Được."

Hai người rỗi rãnh ngồi trò chuyện phiếm, rất nhanh cơm tối đã làm xong.

Rắn thái hoa được cha Du làm rất sạch sẽ, cắt thành đoạn ngắn dài ba cm, bỏ thêm dược liệu trong nhà như nhân sâm, hoàng kì, sơn dược, hầm cách thủy đến nhừ, bên trên còn cho vào hành lá nhà mới trồng cắt nhỏ, mùi thuốc mùi thịt xông vào mũi, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt.

"Đây cũng là lần đầu tiên chú nấu, cũng không biết có đúng hay không... các người nếm thử xem hương vị có được hay không?"

Về đến nhà, Thôi Nam mới biết đây là bộ quần áo cùng quần dệt bằng tâm dây hoàng đằng phòng trùng, trong lòng vô cùng cảm động, cho dù trước mắt thân thể anh đã không bị muỗi chích, rắn gặp phải anh cũng không dám động, anh vẫn mặc bộ quần áo này lên người.

Thời gian sau đó, cứ cách mười ngày nửa tháng, Thôi Nam sẽ bắt một con rắn không độc đến nhà họ Du ăn cơm, đem người hai nhà dưỡng đến sắc mặt vô cùng tốt.

Nói đến chuyện trước mắt, ăn xong canh rắn hầm cách thủy, ngày thứ ba Du Hành và Thôi Nam cùng nhau ra ngoài đi Kỳ Giang. Vừa ra khỏi chung cư, Du Hành liền phát hiện có người theo sau bọn họ.

Anh không để ý đến. Lần này đi ra ngoài, anh và Thôi Nam đều mang theo thùng không đựng nước trong nhà, Du Hành mang theo năm cái, Thôi Nam cũng đem năm cái.

Dùng dây đằng tâm xuyên qua năm cái thùng không rồi cột cố định bên hông, lúc bắt đầu đi cũng không có gì đáng ngại. Du Hành còn mang theo hai túi trữ vật lớn nhất trong nhà, định lấy nước liền bỏ thùng vào trong túi rồi khiêng lên.

Trên đường Du Hành phát hiện hai loại cây cỏ dùng để cầm máu, tiêu sưng không tệ, trong đó có một loại lớn lên giống như tú cầu nhỏ gom lại thành một đoàn lớn, từng quả cầu đều có bộ rễ riêng biệt, cuối cùng hội tụ thành một nhóm cộng sinh.

Mọc vào trong đất rất sâu.

Nhưng trồng rất thuận tiện, tùy tiện nhổ một quả cầu lớn cắm vào bên trong đất là có thể mọc ra một bụi mới to đùng.

Anh liền đào một cây bỏ vào trong ba lô, định mang về nhà trồng.

"Cái này làm được gì à?"

Du Hành thuận miệng nói: "Nhìn nó lớn lên đẹp mắt, mang về nhà cho cha em gieo chơi."

Còn chưa tới Kỳ Giang, chỉ đi được nửa đường, Du Hành liền phát hiện đường bên dưới mặt đất trở nên vô cùng ẩm ướt, đạp xuống chính là một dấu chân ướt sủng, sau khi đi mấy bước anh cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy đồ vật dày đặc bò lên trên quần nhựa plastic của mình.

Vật kia trơn mượt, lúc bò lên trượt trên bề mặt nhựa plasti, phát ra âm thanh bóng bẩy.

Anh vội vàng lui về phía sau, cầm phấn hoàng đằng rắc khắp nơi, rất nhanh những vật kia liền nhanh chóng bò xuống đường cũ, chỉ là trên ống quần lưu lại vệt nước ẩm ướt.

"Thật buồn nôn, bên này bị ngập nước rồi sao?" Thôi Nam cũng liên tiếp lui về phía sau.

Du Hành nhìn về phía trước lọt vào trong tầm mắt là một dãy thực vật thủy sinh thấp bé, xem chừng mực nước phía trước sẽ càng sâu hơn.

"Lại đi một đoạn, nếu không được chúng ta đành phải trở về."

Trường hợp xấu nhất, chính là cả con sông này bị "biến mất" rồi.

Sau đó bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, thẳng đến khi nước bùn chôn đến đầu gối, mới từ bỏ ý định tiếp tục tiến về phía trước. Lúc quay trở về, họ gặp một đám người dường như đang dọn nhà.

Chậu rửa mặt thùng nhựa tấm ván gỗ... Bọn hắn từ phía trước gian nan di chuyển đến đây.

"Này, chàng trai phía trước có thể giúp một việc không?"

Du Hành muốn hỏi chút ít tin tức, vì vậy tiến lên đi giúp người nọ kéo đồ đạc thùng nhựa này kia tới, đi chừng năm mươi mét, mới rời khỏi mảnh ẩm ướt kia.

"Các người chuyển hết đồ đạc trong nhà rồi à? Thật hâm mộ! Tôi còn phải trở về chuyển vài chuyến nữa!"

"Chúng tôi không phải người bên này, lần này đến đây chính là muốn múc nước ở Kỳ Giang."

Ông lão kêu gọi người trong nhà đi nhanh lên, quay đầu liền nói với Du Hành: "Vậy hai người không lấy được nước đâu! Trước đó trong vòng một đem, sông Kỳ Giang giống như bị cái gì đó lấp đầy, nước sông ầm ầm dũng mãnh tiến ra, cậu xem! Nước kia đã lan đến nơi này rồi! Kéo theo một đống đồ vật loạn thất bát tao, một đống côn trùng, dưới ống nước đường nước chảy đều bị chặn rồi! Chúng tôi ở xa như vậy đều muốn dọn nhà, hai người lại đi gánh nước, lấy không nổi đâu!"

Ông lão khoát khoát tay: "Tôi đi đây, hai người cũng đừng đi lên phía trước nữa, phía trước còn có thứ đáng sợ hơn nữa, cắn người sẽ phát sốt đấy!"

"Cảm ơn ông." Du Hành nói lời cảm ơn với ông lão, sau đó cùng bàn bạc với Thôi Nam: "Vậy đi trở về?"

Hai người đi trở về, không biết lúc nào người đi theo phía sau đã không còn thấy nữa. Bọn họ không chạm thẳng mặt nhau, Du Hành sẽ giả bộ không biết.

"Bên kia, cửa hàng bán nước à?" Thôi Nam chỉ vào một hướng hỏi.

Du Hành nhìn sang, xuyên qua tầng cây dày đặc nhìn thấy mấy chữ trên bảng hiệu: "Hình như vậy."

Hai người liền đi qua xem. Du Hành cẩn thận bò lên cây tùng có bộ rễ tráng kiện xuyên ra mặt đất, đứng ở phía trên nhìn thẳng qua bảng hiệu đối diện, quả nhiên chính là cửa hàng bán nước tinh khiết, còn có thể nhìn thấy vài thùng nước lăn xuống ngay cửa ra vào.

Cửa tiệm không có đóng cửa, có thể nhìn thấy bên trong rậm rạp chằng chịt đều là thùng đựng nước. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Gần bên này cũng nhiều chung cư, lại còn để lại nhiều thùng nước như vậy mà không ai lấy đi —— Du Hành nhìn về phía cửa ra vào một mảnh bụi hoa rậm rạp kia, đó là hoa ăn thịt người, cao hơn một mét, đĩa quanh nhụy hoa như mặt trời, ở giữa còn nhìn thấy rõ răng cưa. Không có lá cây dài, cũng mọc ra dây leo thô to như cánh tay.

Những dây leo kia không ngừng vung vẫy trên không trung, XÍU...UU! thoáng chốc đã trói được một con cóc ném vào trong miệng.

Ở chỗ xa như vậy, Du Hành dường như có thể nghe được âm thanh con cóc bị nhấm nuốt.

Chương 092: Thế giới thực tế 15

Edit: Trang Nguyễn

Thôi Nam cả kinh nói: "Trách không được... Chúng ta không thể đi, quá nguy hiểm!"

Du Hành bắt lấy chỗ trống, ở nguyên tại chỗ bổ thêm một phát súng.

Đĩa quanh nhụy hoa rớt xuống hoàn toàn.

Toàn bộ động tĩnh đều tiêu tán.

Hai người lại đợi trong chốc lát, gốc cây kia hoàn toàn không còn động tĩnh.

"Có hi vọng!" Thôi Nam mừng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Sau đó anh bắt chước Du Hành, từ bên trái hoa ăn thịt người không dày đặc cho lắm, dọn ra một khe hở đi vào.

"Cẩn thận một chút." Du Hành nói với Thôi Nam.

"Biết rõ."

Từ khi vị hàng xóm này lấy ra súng, kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, anh cũng hơi kinh sợ. Dù sao dân chúng bình thường, làm sao nhìn thấy súng kia chứ? Anh cũng hiểu vị hàng xóm này thâm tàng bất lộ —— súng này từ đâu mà có?

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, hai người cẩn thận bò xuống cây, còn chưa đi đến cửa, ba người bỗng nhiên từ bên cạnh cửa hàng thùng nước kia phi như bay đến đây, sớm hơn bọn họ tiến vào trong tiệm.

"NGAO A a a a a a!!!"

Du Hành dừng bước, lẳng lặng nhìn ba người kia sợ chết khiếp chạy đến, một trong số đó bụm lấy tay, vừa cố sức chạy, máu không ngừng chảy ra, những giọt máu kia rơi lên hoa ăn thịt người bị bẻ gẫy kia, thân cành thoáng run rẩy một phát, vậy mà thoáng chốc sinh ra một nụ hoa nhỏ.

"A a a đau quá đau quá!!"

"Chạy mau!"

"Những người kia cũng quá nóng nảy."

Du Hành không nói chuyện, chỉ đứng ở chỗ lổ hổng, tiếp tục thanh lý hoa ăn thịt người bên trong.

Rầm rầm rầm ——

Đã qua năm phút đồng hồ, thanh lý được phạm vi một người có thể đi vào, lại không biết dây leo hoa ăn thịt người chung quanh còn ở phía sau hay không, Du Hành đi vào trước.

Bên trong mờ tối, nhưng không có bất cứ côn trùng hay rắn rết gì cả, có lẽ đã bị hoa ăn thịt người ăn hết.

Có rất nhiêu thùng nước, còn chất đống trên kệ, có cái lăn xuống mặt đất, dính đầy bùn tanh.

Anh cũng không để ý, bắt đầu xách thùng trên mặt đất lên hoặc lăn ra bên ngoài. Đồng thời cầm dây hoàng đằng thắt gút, để chung với những thùng nước phía bụi hoa xa xa, bao lấy một cái rồi túm tới một cái. Rất nhanh đã có thể xâu tất cả thùng nước đều đem đi, giữ lại hai mươi thùng trong nhẫn trữ vật, những thứ khác đều lăn đến cửa.

Đợi đến lúc anh cẩn thận đi ra ngoài, bên ngoài đã bị những người khác đã vì thùng nước mà đánh nhau. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Du Hành mau tới!"

Thôi Nam gắt gao trông coi mười thùng nước bên người, đỉnh dao phay vung về phía người khác không để bọn hắn đến gần.

Anh bước nhanh đi qua, cùng Thôi Nam bắt đầu đem nước cất vào túi mở rộng, một người khiêng một túi trực tiếp rời đi.

"Để lại cho tôi một thùng! Cậu cầm hai thùng rồi mà!"

"Coi chừng hoa ăn người, đừng đẩy!!"

Đợi đến lúc người cướp nước phục hồi tinh thần lại, một trăm thùng nước bên ngoài đều bị giành hết sạch.

"Chỗ đó còn rất nhiều đấy!" Có người nói.

"Ôi vừa rồi vị thần thánh nào tìm ra được nước thế, bảo hắn lại kiếm nước tiếp đi!"

"Người đâu?"

"Vừa nãy hình như nhìn thấy một người từ bên trong đi ra... bây giờ đã không còn ở đây rồi."

"Thế làm sao đây?"

Bên này Du Hành nghe Thôi Nam kể lại một chuyện.

"Cậu vừa tiến vào không bao lâu, người trong chung cư đã kéo đến rồi, không nói hai lời khiêng nước bỏ chạy mất."

"Ừm."

Sau đó hai người không nói tiếp, đi theo đường cũ về đến nhà.

"Kỳ Giang không còn, sau này phải tìm nguồn nước khác."

Cha Du: "Trong nhà cha có bản đồ sông nước tỉnh đây, có muốn xem thử không, tìm dòng sông khác?"

"Có khả năng không hữu dụng cho lắm, trước cha tìm cho con xem thử."

"Cũng đúng, ngay cả sông Kỳ Giang cũng đều không còn... con sông rộng lớn thế kia mà! Khi con còn bé, cha còn dẫn con qua đó ngồi thuyền đi đối diện chơi. Cha đi trước đến phòng sách tìm xem."

Mẹ Du: "Đúng vậy, ai nghĩ đến chuyện này đâu chứ! Đúng rồi, đây là cái gì?" Bà nhìn thấy trong ba lô Du Hành thả xuống có một cái cây —— "Đây là cái gì? Trông thật là đẹp mắt."

Gốc thực vật này gọi là "cát tâm", nó có lực sinh mạng vô cùng cường ngạnh, rời khỏi đất đai gần một ngày, bộ rễ vẫn là bộ dáng ẩm ướt.

"Đúng, mẹ tìm một chậu hoa trồng nó vào trong chậu, đợi hai ngày nữa nó sẽ phân gốc một lần nữa." Anh thuận tiện nói những gì cần chú ý khi gieo trồng cho mẹ Du nghe.

"Điều này đơn giản, trồng không khác gì nha đam cho lắm. Con đi tắm đi, mẹ nấu cho con một bát mì ăn."

Bây giờ hơn ba giờ chiều, bỏ lỡ cơm trưa, cách cơm tối một khoảng, mẹ Du nấu cho anh một bát mì, bỏ thêm trứng mặn, ở trên còn thêm một chồng thịt hộp.

Đợi bà vừa bưng bát mì to đặt trên bàn cơm, đã nghe tiếng đập cửa bên ngoài.

Bà nhìn xuyên qua mắt mèo, ồ, một đống người!

"Lão Du ông đến xem! Bên ngoài thật nhiều người!"

Cha Du vứt bỏ khăn lau, thả thùng nước trong tay xuống, ông đang chà lau thùng phân.

"Tôi nhìn xem... đây là thế nào!"

Ổng chỉ mở cửa gỗ bên trong, cách cánh cửa song sắt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mở miệng trước tiên chính là một người đàn ông lạ lẫm: "Tôi ở tòa sáu, hôm nay con tôi đi theo con ông đi ra ngoài, làm sao đến giờ con tôi còn chưa trở về?"

"Tôi làm sao biết! Con ông tên là Thôi Nam à? Hôm nay con tôi chỉ cùng Thôi Nam đi ra ngoài! Không biết con ông là ai!"

Nói xong đóng sầm cửa lại.

"Thật là tức giận, chắc chắn bọn hắn lén lít đi theo sau bọn Tiểu Hành đi ra ngoài rồi, bây giờ người không trở về lại đến tìm con chúng ta đòi người, đây là đạo lý gì chứ!"

Ngoài cửa lại gõ cửa ầm ầm, bảy mồm tám miệng chỏ vào muốn Du Hành đi ra nói chuyện rõ ràng.

"Cha, để con."

Du Hành lau tóc đi tới, mở cửa nói: "Tôi thật sự chưa nhìn thấy qua con trai, con rể, cháu trai lớn của các người." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Thế... nhưng bọn họ đi theo chân cậu ra ngoài đấy."

Anh cau mày: "À, bọn hắn đi theo tôi, tôi phải xem bọn hắn thành cha làm mẹ khiên bọn hắn trở về à? Mọi người nói đạo lý một chút có được không, đừng tìm thêm chuyện gây phiền phức đến người nhà tôi, phiền quá."

Phanh. Cửa bị đóng sầm lại.

Ngoài cửa vẻ mặt ngốc trệ của mọi người dường như bừng tỉnh, hầu như run rẩy nhìn người chung quanh, tìm sự đồng cảm: "Này. Ánh mắt vừa rồi của cậu ta thật quá dọa người."

"Đúng, đúng vậy, khiến tôi cảm thấy tôi sắp chết đến nơi."

"Thằng nhóc này thật bất thường!"

Ông một câu tôi một câu, từ từ sự sợ hãi biến mất, lại nghĩ đến chuyện chính.

"Vậy làm sao bây giờ? Thoạt nhìn hình như hắn không biết thật."

"Haiz, cũng không biết lấy nước xong lại đi đến nơi nào, lại khiến người nhà lo lắng nhiều như vậy."

Mẹ Du không biết chuyện này có quan hệ gì đến con trai mình, đều là người trưởng thành rồi, chính mình còn không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân? Con trai bà cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có chuyện gì cũng tới gây phiền phức, bà còn chưa trách bọn hắn không trải qua sự đồng ý đã đi theo sau mông con trai bà đây này.

Mặc dù nói như vậy, cha Du, mẹ Du vẫn chú ý đến những người kia, thẳng đến sắc trời mịt mờ tối đen, những người kia bao lớn bao nhỏ trở về, trong đêm cũng không nghe có người khóc lóc trong đó, liền suy đoán những người này chắc là toàn bộ đều trở về cả rồi.

Trong lòng cũng thở phào một hơi.

Du Hành không để chuyện này trong lòng, những người kia đối với anh cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Nhưng sau này không có người đến nhà bọn họ nữa, anh nhắc nhở cha mẹ tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], hơn nữa cho cha anh dùng dịch cải tiến gien.

Sau khi dùng sau, trình độ ăn thịt của cha Du ít đi một chút, cũng bắt đầu muốn ăn rau quả rồi. Đồng thời sức lực cũng trở nên càng lúc càng lớn, kính viễn thị cũng không cần đeo nữa.

Cùng so sánh với mẹ Du trước kia, hiệu quả bên ngoài càng thêm rõ rệt. Đầu tiên thay đổi một đầu tóc đen, trong đoạn thời gian này tóc bạc cũng lục tục rơi sạch, tóc mới dài ra đều là màu đen, dày đặc đấy.

Trong thời gian ngắn ngủn tóc thay đổi đó, bà cũng không dám gặp người, sợ bị người khác nhìn thấy. Bà lớn hơn cha Du ba tuổi, trước kia cũng nhìn già hơn ông một chút, bây giờ các tố chất thân thể đều đề cao, tai thính mắt tinh, thoạt nhìn trẻ hơn mười mấy tuổi.

Dưới điều kiện tốt như vậy, Du Hành chắc chắn sẽ thúc giục họ rèn luyện.

Cho nên hai người tu luyện trước sau cảm giác được khí, điều này làm cho Du Hành vô cùng vui mừng.

Sau khi người trong nhà đều dùng, Du Hành mới bắt tay để chính mình dùng dịch cải tiến gien, sau khi anh dùng xong, hiệu quả tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] càng tốt hơn.

Du Hành hi vọng sau khi dùng hết, thân thể người nhà có thể vào lúc gặp phải gien cường thế, không đến mức đơn giản bị đồng hóa nữa —— gien bản thân cũng đã đủ cường đại!

Ở trong bầu không khí làm người hân hoan này, bọn hắn nghênh đón trận mưa đầu tiên.

Trận mưa này vào giữa trưa nắng gắt, trước khi mưa không có bất cứ báo hiệu gì, bên ngoài còn nắng xuân rực rỡ đây, bên này đã mưa to như trút nước rồi, còn mang theo gió rất lớn.

"Ôi rốt cuộc trời mưa rồi! Khí trời quá nóng!"

Trận mưa này rơi xuống vô cùng được hoan nghênh.

Nhà họ Du, mẹ Du thu dọn một đống lớn chăn, khăn, ga trải giường, áo gối... chuẩn bị tổng vệ sinh sạch sẽ một lần.

Trước đó Du Hành mang theo thùng đựng nước về đã phát huy tác dụng rất lớn, anh và cha Du cùng nhau mang thùng đựng nước xuống lầu, đặt thùng ở trên đất trống, mưa như trút xuống rất nhanh đã tràn đầy thùng nước rồi.

Anh xách nước lên lầu, cẩn thận tránh những người khác, bây giờ trong hành lang đều là người đến đến lui lui đi hứng nước mưa.

Mẹ Du ở trong nhà chà rửa đồ dùng, lau nhà. Cửa sổ thủy tinh mở rộng toàn bộ, gió mát hanh khô không giống trước kia chui từ lưới mây chặt chẽ vào nhà, không khí trong phòng vô cùng tươi mát. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi giặt hết đồ đạc, nước cũng giội thẳng từ ban công xuống dưới, rất thuận tiện.

Trận mưa này đến gấp, lại rơi đủ mười ngày mười đêm.

Mẹ Du giặt quần áo đủ loại trước... sớm đã đước gió làm khô. Cũng may bà không giặt quần áo dày, bằng không mưa nhiều ngày như vậy, dù cho có gió, cũng ẩm ướt lắm, căn bản không cách nào hong khô được.

Trong nhà Du Hành xếp đấy thùng, bồn... mấy thùng chứa đồ bằng nhựa trong nhà, cũng bị cả nhà họ cầm lấy đi chứa nước cả rồi.

Trữ nước mưa như thế, có thể sử dụng hơn hai tháng. Nếu sau hai tháng lại có mưa, lại tiếp tục trữ nước... vậy sau này không cần lo vấn đề nước dùng nữa rồi.

Nhưng còn có một tin tức xấu, chính là vào ngày mưa to hôm sau, đường ống khí gas ngừng rồi.

"Sau này không cách nào nấu nước ấm cho hai cha con tắm rửa rồi." Mẹ Du rất lo lắng: "Nước mưa này nếu tắm trực tiếp có phải quá lạnh không?"

"Không đâu, cũng không phải trực tiếp tắm mưa, nước mưa này để được một thời gian rồi, không việc gì đâu."

"Thế nhưng không biết có bẩn hay không, sợ rằng có vi khuẩn... Mẹ vẫn phải nấu thôi."

"Mẹ yên tâm đi, tố chất thân thể cả nhà chúng ta có thể thích ứng được với nước mưa này." Hơn nữa anh đã bỏ bột phấn "sạch vạn năng" trong tất cả nước mưa trong nhà mình, chất nước sạch sẽ đấy.

Mẹ Du nhớ đến thuốc trước kia uống, cùng với lúc ấy vìa tắm rửa xa sỉ dùng một phần ba nước trữ trong nhà... chính mình và thân thể bạn già quả thật trở nên khỏe mạnh nhiều hơn. Bệnh cũ đau lưng nhiều năm cũng đã hết sạch.

Cộng thêm ty luyện bản "võ lâm bí tịch" này của con trai—— đúng vậy, trong mắt bà Khâu thứ kia chính là võ lâm bí tịch trong truyền thuyết, sức lực của bà dần dần biến lớn rồi, đi lên đi xuống cầu thang không nói bước đi như bay, lại không cảm thấy đầu gối chịu lực đau đi không nổi như trước nữa.

Nghe con trai nói: "Chắc chắn không có việc gì đâu, yên tâm đi mẹ." Bà hoàn toàn yên tâm lại rồi.

Quả thật nhiều ngày tắm nước lạnh như vậy, người trong nhà ngay cả đau đầu nhức óc cũng không có, có thể thấy thân thể khỏe mạnh lắm.

Mưa to mười ngày mười đêm, lại không xảy ra bất cứ hồng thủy, lũ lụt gì. Cha Du ngẫu nhiên nhìn những cây đại thụ cao ngất che trời bên ngoài kia, cũng không khỏi được cảm thán: "Vẫn là có nhiều cây tốt, cây nhiều hoàn cảnh tốt, năng lực trữ nước này thật lợi hại."

Thật ra rừng rậm này rất không tệ, chỉ là không thích hợp cho con người bọn họ ở mà thôi.

Chương 093: Thế giới thực tế 16

Edit: Trang Nguyễn

Mặc dù không có nước đọng, nhưng đủ loại động vật nhỏ thoải mái di động trong mưa, nhìn vô cùng sinh động.

Đầu tiên chính là loại giống giun đất bình thường, hầu như bò đầy hành lang, đủ loại bò sát loạn thất bát tao dính đầy cả mặt tường.

Tiếp theo chính là một ít chuột nhỏ vậy mà chui vào khu dân cư.

Nhà Du Hành vây rất nghiêm mật, mặc dù không có chuột bò vào, nhưng mỗi ngày lúc ngủ trong đêm, đều có thể nghe bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu của chuột, cùng âm thanh cắn đồ đạc chói tai. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong nhà thịt hộp có nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là thịt muối, không có lực hấp dẫn so với thịt tươi sống.

Nhìn cha mình thèm thịt như vậy, Du Hành liền định chờ mưa tạnh, liền đi ra ngoài bắt một ít động vật nhỏ về.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trong tai Du Hành nghe được tiếng thét phát ra từ tòa hai bên cạnh.

Tiếng thét chói tai kia trong mưa cũng vô cùng rõ ràng.

Anh không để ý, tiếp tục ngủ, bên kia ồn ào qua đi bỗng nhiên vài tiếng thét cất cao chói tai:

"Đừng!!"

"Phanh!"

Du Hành ngồi bật dậy chạy đến sân thượng, đẩy lưới mây nhìn về phía bên cạnh, một bóng người nằm sấp dưới mặt đất, tay chân vẫn còn run rẩy.

Rất nhanh có mấy người chạy từ trên lầu xuống, luống cuống tay chân ôm người nọ trở về.

"Đây là có người nhảy lầu?"

Không biết chuyện gì xảy ra, đến chạng vạng tối, tòa hai bên cạnh lại có một người nhảy lầu.

Mẹ Du: "Sao vậy chứ? Sao đột nhiên có hai người nhảy lầu?" Bà đã nghe con trai nói rạng sáng có một người nhảy lầu.

Đợi đến lúc trận mưa to đầu tiên ngừng lại, không khí trong rừng tươi mát mà lạnh lẽo, tiếng kêu to của loài chim vô cùng sung sướng.

Nhưng Lệ Cảnh Uyển ở đây lại tràn ngập sắc thái rực rỡ sau trận mưa đầu tiên lại nghênh đón cảnh tượng tang lễ.

Trên đất trống trước, đặt cây tịch thảo rồi xối xăng lên, sau ánh lửa con người cứ như vậy đã kết thúc.

Bị mưa to vây hãm sau mười ngày, mọi người lần đầu tiên ra khỏi nhà, trao đổi tin tức với nhau.

Nhà họ Du cũng xuống lầu, trên đất trống làm động tác giãn gân giãn cốt. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người họ, xua tan mùi nấm móc nhiều ngày qua.

Người tìm cha mẹ Du nói chuyện rất ít, cảm thấy người nhà họ Du không có tính người.

Nhưng cũng có người không xung đột gì, cười tủm tỉm tìm mẹ Du nói chuyện: "Thời tiết thật tốt, trận mưa này rơi rất đúng lúc! Trữ được nước đủ dùng rồi."

Mẹ Du hơi kinh ngạc, nhưng có người cùng bà nói chuyện bà cũng thật vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Hoàng Tố Mai ở tòa ba nhà 301. Đó là con trai chị à? Thật trẻ tuổi! Tài giỏi!"

Bên kia ánh lửa đã tắt, người thân còn đang buồn khóc thu liễm tro cốt.

Hoàng Tố Mai cười: "Là lỗi của tôi lỗi của tôi..." Chắp tay trước ngực bái bái về hướng bên kia: "Đừng trách đừng trách."

Rồi bà quay đầu nói với mẹ Du: "Chừng nào chị có thời gian rảnh? Tôi muốn đi đến nhà chị ngồi một chị, có chuyện muốn bàn bạc cùng chị."

Mẹ Du do dự: "Nhà của tôi rất loạn, nếu chị có chuyện, tôi đi đến nhà chị được không?"

"Được chứ! Quá hoan nghênh rồi, có thể mời con trai chị cùng đi làm khách không?"

"Thế thì để tôi hỏi ý nó xem."

Nói đến đây, dù thế nào mẹ Du cũng biết người ta có dụng ý khác, liền đi nói cùng Du Hành, hỏi: "Con có muốn đi không?"

Du Hành nhìn ra được mẹ Du rất muốn đi ra ngoài làm khách, bà buồn bực lâu quá rồi: "Đi thôi, con cùng đi với mẹ."

"Vậy được, cho cha con ở nhà nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài làm khách."

Cha Du cười khổ thấy con trai nắm tay vợ đi đến nhà người ta làm khách rồi, lại nhìn gia đình kia mấy lần, đi theo những người khác nói một câu bớt đau buồn, liền đi lên lầu rồi.

Trong nhà Hoàng Tố Mai đồ đạc cũng nhiều, nhưng không thể so với nhà họ Du hoàn toàn không có chỗ ngồi đặt chân.

"Uống nước, uống nước."

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Tố Mai lại bảo con gái bà đi lấy đồ uống: "Trong nhà chỉ có nước chanh thôi, chấp nhận chút nha."

Mẹ Du khoát tay: "Không cần, đừng khách sáo!"

"Chị dâu Du à, không cần phải khách sáo! Chị tới nhà tôi làm khách chẳng lẽ ngay cả một ngụm nước đều không uống? Trinh Linh, nhanh lên!"

Đợi con gái đem đồ uống lên, bà nhiệt tình rót cho Du Hành và mẹ Du mỗi người một ly, mời mọc: "Đừng khách sáo."

"Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, thật ra tôi đều biết hai nhà kia, đều cùng một tòa nhà với chúng tôi. Trước khi trận mưa to rơi xuống, đã ồn ào lắm rồi."

Hoàng Tố Mai cũng là một người nhanh nhẹn, chủ đề nói chuyện nói đến là đến, đi thẳng vào chính đề: "Nhà bọn hắn la hét cứu mạng, chúng tôi đều đi qua, chị không nhìn thấy, mặt người chồng nhà đó, mọc lông! Tròng mắt kia vừa nhìn không giống con người.

Bổ nhào đến vợ hắn rồi cắn, mẹ cùng con trai con trái trong nhà hắn đều sợ hãi. Người đàn ông trên lầu thật vất vả kéo người lại, kết quả trong lúc lộn xộn, người nọ liền tự mình nhảy xuống lầu. Thoáng chốc người đã không còn.

Đều nói bị trúng tà rồi, haiz."

Hoàng Tố Mai dùng một loại giọng điệu tò mò, đồng tình nói lên một chuyện khác: "Cô gái đó còn trẻ, nhà đó cũng giống như nhà tôi chỉ có một đứa con gái, mới hai mươi bốn tuổi. Đang êm đẹp khuôn mặt kia lại dài ra như mặt chuột, mỗi ngày đều khóc. Cha mẹ mới lơ là một cái, chính mình đã mở cửa nhảy lầu."

Bà lại nói với mẹ Du: "Chị dâu Du à, chị nói xem, con người đang êm đang đẹp... làm sao lại biến thành như vậy chứ?"

Mẹ Du đã hãi hùng khiếp vía rồi.

Lão Du nhà bà nếu không phải con trai có bản lĩnh, bây giờ cũng như một thú nhân?

Bà cố mỉm cười: "Tôi, tôi cũng không biết, nghe quá dọa người rồi."

"Mẹ, uống một ngụm." Du Hành đưa nước cho bà, cầm chặt bàn tay có chút run rẩy của bà, anh quay đầu nhìn về phía Hoàng Tố Mai: "Dì Hoàng, không phải dì có chuyện muốn bàn bạc cùng mẹ tôi sao, có chuyện gì không?"

Hoàng Tố Mai vỗ tay: "Đúng đúng! Tôi nghe nói, ngoài cửa sổ nhà chị có đính dây leo kia, có thể phòng trùng đúng không? Sau trận trời mưa này, sâu bệnh trong nhà nghiêm trọng muốn chết, con gái Trinh Linh của tôi, chị nhìn con bé một chút, đều bị dọa gầy hết rồi.

Cho nên tôi muốn đi làm một chút, cũng học theo nhà chị làm như vậy, nhưng nhà chúng tôi chỉ có hai người phụ nữ, muốn mời —— Du Hành đúng không? Giúp đỡ một chút! Có thể dẫn theo con gái của tôi hay không? Tôi cũng không để cậu ấy bận không công, Trinh Linh, lấy rượu kia ra đây —— "

Hoàng Trinh Linh lại đi lấy hai chai rượu.

"Đây là rượu đỏ, xx đấy, thứ tốt! Một ngày một ly rượu nho đỏ, còn hơn thần tiên sống, uống mỗi ngày, rất tốt cho thân thể."

"Tôi cũng nghe người ta nói, con trai nhà chị lợi hại, nhà chị cũng là người thành thật, mới nghĩ đến nhờ các người giúp đỡ, chúng tôi là mẹ góa con côi, thật sự khó khăn."

Mẹ Du lại nhìn về phía Du Hành, để anh tự mình quyết định.

"Vừa vặn ngày mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến, có thể tiện đường dẫn mẹ con dì đi cùng, nhưng tôi cũng có công việc của mình, các người có thể tự mình trở về sao?"

"Ách... Không thể cùng trở về sao?" Hoàng Tố Mai không nghĩ tới anh dễ nói chuyện như vậy, vội vàng nói: "Chúng tôi có thể đợi cậu làm xong việc rồi cùng trở về."

"Vậy cũng được, đến lúc đó tôi đi tìm mẹ con dì. Nhà dì có cưa không?"

"Không có."

"Tôi cho dì mượn một cái."

"Vậy cảm ơn cậu nhiều!"

"Mẹ trở về đi, có lẽ cha nấu cơm xong rồi."

"Ngồi thêm một chút nữa đi..."

Nhìn mẹ con nhà họ Du rời khỏi, Hoàng Tố Mai thở dài một hơi, quay đầu nhìn con gái mình giống như đầu gỗ ngồi yên một bên, giận không có chỗ phát, liền đánh cô hai cái.

"Làm sao con lại ngốc như vậy! Ngày mai nhớ phải biểu hiện cho tốt, có nghe hay không?"

"À."

"Mặc đồ đẹp vào, chính là chiếc váy kia... được rồi mẹ đi lấy cho con."

Đi ở hành lang, mẹ Du hỏi anh: "Sao con muốn đi ra ngoài?"

"Dạ, sau trận mưa này bên ngoài chắc chắn có không ít nấm hoang, con đi nhìn thử. Hơn nữa không phải cha rất thèm thịt sao?"

Mẹ Du nói: "Thế cha con đi theo con, bây giờ sức lực cha con lớn lắm."

Du Hành cười: "Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Về đến nhà nói lại chuyện này với cha Du, cha Du cảm thấy nước miếng đều muốn chảy xuống rồi.

"Cha cũng đi! Con sang bên cạnh hỏi Tiểu Thôi một chút có muốn đi cùng không."

Mẹ Du cũng hiểu tốt, nhiều người có thể chiếu ứng lẫn nhau. Vừa vặn trong nhà rau hẹ trưởng thành một đám rồi, bà gói sủi cảo hết, cũng lấy rau hẹ làm bánh khoai, để Du Hành đưa sang cho Thôi Nam ăn.

Những ngày này Thôi Nam trôi qua rất thoải mái, bây giờ thân thể anh vô cùng yêu thích hoàn cảnh ẩm ướt như vậy.

Nhà người ta rất sợ bò sát chui vào gia, nhà anh có con rắn nhỏ chui vào lại trở thành tiểu đệ của anh.

Mùa mưa ẩm ướt thế này, trong cơ thể anh có vài đặc tính của rắn phát ra càng rõ ràng, thậm chí anh bắt đầu nghe được một chút xà ngữ đơn giản.

Những con rắn kia hơi sợ anh.

Thời điểm Du Hành bưng đồ ăn sang, anh đanh mở cửa sổ cho một con rắn tiến vào.

Đây là một con rắn nhỏ màu đen, chỉ to bằng ngón tay cái của anh, dài hơn ba mươi centimet. Vừa bò vào liền cọ cọ vào tay anh.

"Ăn no rồi?"

Con rắn kia vòng quanh cổ tay anh, lưỡi rắn nho nhỏ thè ra liếm tay anh.

"Hì, trước xuống đi, tôi đi mở cửa."

Con rắn kia liền bò xuống, chui vào dưới đáy bàn.

Anh vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm, sau khi nghe Du Hành hỏi han, anh liền một lời đồng ý.

"Vừa lúc tôi muốn đi ra ngoài bắt một ít rắn về làm bữa ăn ngon."

Vì vậy đã hẹn kế hoạch ra ngoài săn bắn.

Ngày hôm sau, cha con Du Hành và Thôi Nam đồng loạt xuất phát, tiện đường đi gọi Hoàng Trinh Linh.

Kết quả vừa nhìn thấy cách ăn mặc của cô ấy, Du Hành nhíu mày đầu tiên: "Cô ăn mặc như vậy không được, về đổi bộ khác, nơi cô đến, sau đó chính cô phải leo cây cắt dây leo đấy."

Hoàng Tố Mai đang ở cạnh muốn nói nhờ Du Hành trông chừng con gái mình thật tốt, thoáng chốc dừng lại, chần chờ nói: "Còn phải leo cây à?"

Du Hành nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua không phải dì nhờ tôi dẫn đường sao, nên cắt dây leo chắc chắn phải tự cô ấy cắt, chúng tôi còn có công việc của chính mình. Hơn nữa có phải các người chưa từng ra khỏi cửa hay không? Bên ngoài có rất nhiều muỗi, rắn, kiến, ăn mặc như vậy chắc chắn không được."

Mặc váy thướt tha bồng bềnh không tay, còn mặc ngắn như thế và mang giày xăng đan?

Du Hành thề chính mình còn ngửi được mùi nước hoa. Ông trời ơi, đây không phải muốn đi dạo ngoại thành chứ.

Sắc mặt Hoàng Tố Mai biến đổi một trận, hai mẹ con bọn họ quả thật không ra khỏi cửa. Bà từ trước đến nay quản gia cần kiệm, trước khi xảy ra biến đổi lớn như vậy, bà vừa mới mua một đống đồ ăn khuyến mãi đặc biệt ở cửa hàng —— bà làm việc ở đơn vị mua sắm nào đó, phụ trách chính mua sắm vật tư tham gia viện phúc lợi tự nguyện một tuần sau.

Đồ đạc chất đống trong nhà bà, vừa vặn cho mẹ con hai người dùng ăn hơn một tháng này.

Tuy trong lòng bà có cách nghĩ khác, nhưng trò mèo như vậy cũng khiến bà cảm thấy mất mặt, nên nhanh chóng nói: "Haiz, là lỗi của dì! Người làm mẹ như dì thật quá sơ ý rồi! Làm phiền chờ một chút, dì dẫn con bé đi thay đồ!"

"Nhanh lên, nếu không biết đổi thế nào, cứ xem cách chúng tôi mặc là được."

"Biết rõ biết rõ!"

Ba người lại trở về trên lầu chờ.

Nhìn con trai hoàn toàn không biết gì cả, theo sát vợ đi nói chuyện, cha Du thở dài một hơi, trao đổi ánh mắt thấu hiểu với Thôi Nam, hai người đều ngầm hiểu ý lẫn nhau.

Thôi Nam nhịn không được cười: "Chú Du thấy thế nào mà phát sầu rồi vậy?"

Cô gái trẻ kia thoạt nhìn có chút sợ hãi, cũng có chút ngây ngô, không có ý gì với con trai mình: "Em sợ, anh Du có thể cõng em không?"

Thiếu chút nữa ông lảo đão ngã rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau đó chợt nghe con trai nói: "Bên ngoài chính là như vậy, nếu cô không thể khắc phục nổi sợ hãi, cả đời cũng không cần đi ra ngoài nữa."

Hoàng Tố Mai cười ha ha: "Con bé ngưỡng mộ cậu đấy, cô gái trẻ người ta..."

Du Hành cũng không phải đồ ngốc, Hoàng Tố Mai đẳng cấp có chút cao, nhưng con gái bà thật sự rất dễ khiến người ta nhìn thấu.

Có lẽ những lời này cũng là mẹ cô ấy dạy cô ấy, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mẹ nói gì đều nghe nấy cả, cũng khiến người khác rất bất đắc dĩ.

Hoàng Trinh Linh nhếch miệng, dù mẹ cô lại nhéo cô, cũng ráng nhẫn nhịn không chịu nói gì nữa.

Chương 094: Thế giới thực tế 17

Edit: Trang Nguyễn

Sau trận mưa to, quả thật trong rừng tuôn ra rất nhiều rất nhiều sự vật mới.

Nói ví dụ như nấm dại, một gốc lại một gốc mọc lên rất nhiều.

Du Hành cẩn thận so sánh với [Bách khoa toàn thư về thực vật], lựa kỹ toàn bộ nấm không độc có thể ăn được, kỹ càng nói cho những người khác nghe.

"Nếu nhìn không ra có thể gọi tôi, nếu không dứt khoát đừng đụng đến, cẩn thận trúng độc."

Một chuyến đi ra ngoài này, mục tiêu của Du Hành chính là tìm nguyên liệu nấu ăn. Bởi vậy anh luôn đi cùng cha Du, đều cột lại để ở thùng nhựa sau lưng, đem làm ba lô dùng, sau đó Thôi Nam nhìn thấy cũng trở về nhà làm một cái thùng như vậy cho mình.

Cũng có một ít rau dại có thể ăn được, đều là mọc dưới trời mưa đấy, Du Hành nhìn trong chỗ lõm đầy nước thấy một đám rau dại có thể ăn được, đợi hai ngày chỗ lõm đầy nước này khô cạn, những rau dại này sẽ khô héo, bộ rễ chìm vào lòng đất, đợi đến ngày mưa tiếp theo mới có thể trưởng thành lần nữa.

"Những rau này thật sự có thể ăn được sao?" Hoàng Trinh Linh nhỏ giọng hỏi.

"Ừ."

"Làm sao anh biết hay vậy? Những thứ này thoạt nhìn đều là cỏ dại."

Cha Du cướp lời: "Xem nhiều sách, trong sách đều có!"

Hoàng Trinh Linh đơn thuần đã bị lừa gạt rồi, tròng mắt Hoàng Tố Mai lập tức chuyển vài vòng, đi theo phía sau hái.

Chờ đến rừng hoàng đằng, mấy người thu hoạch đã rất nhiều.

"Chính là chỗ này, tự hai người cắt đi, khoảng mười hai giờ chúng tôi sẽ trở về."

Hoàng Tố Mai nhìn cây hoàng đằng trước mặt mà sầu muộn: "Cái này làm sao mà bò lên đây!"

Cha Du liền nói: "Nếu không thì cắt trên mặt đất, chỉ là khá ngắn không có cách nào đan thành lưới mây được, nhưng có thể băm nhỏ hông khô làm phấn phòng trùng, cũng có thể dùng được."

"Ôi chao, anh Du thật thông minh! Cứ làm như thế!"

Cha Du xoa da gà đuổi theo con trai.

Rất nhanh Thôi Nam đã bắt được bảy tám con rắn, cột thành nút thắt rồi nhét vào trong thùng, những con rắn kia cũng không nhúc nhích.

"Không nghĩ tới Tiểu Thôi là cao thủ bắt rắn ha ha ha... Hừm con này thoạt nhìn không tệ, vừa nhìn đã biết ăn ngon rồi!"

Cha Du xa xa trông thấy một động vật không biết tên cao nửa người, tiềm thức đã cảm thấy ăn ngon.

"Cha, cha cảm thấy có thể ăn được à?"

"Có thể! Thịt non mềm, đặc biệt là gan ——" nói đến một nửa, chính mình cứng đờ rồi.

"Đi thôi."

Du Hành nhẹ chân nhẹ tay đi qua, trong tầm mắt bắt đầu nhắm bắn, kết quả phản ứng con vật kia đặc biệt nhanh, vung chân ra liền chạy trốn.

"Đuổi theo!"

Thôi Nam có chút không rõ nhìn hai cha con nhà họ Du như tia chớp chạy vụt ra xa, thở hồng hộc vịn cây.

"Chạy trốn cũng quá nhanh đi!"

Con rắn đen nhỏ từ cổ áo anh leo ra, lưỡi rắn thè ra liếm mặt anh, dường như cũng đồng ý lời anh nói.

"Cả nhà bọn họ..." cũng giống anh đều có bí mật.

"Haiz, chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Anh ngồi xuống một rễ cây nổi lên trên mặt đất, cúi đầu nhìn thấy một con rắn chui ra từ trong hốc cây bên cạnh, sau đó lại chui trở về.

Anh cúi đầu thò tay vào bắt lấy, nắm bảy tấc của con rắn rồi túm nó ra.

Thuần thục thắt lại, có lẽ con rắn này khá dài, còn thắt hai gúc.

Một lát sau, quả nhiên hai cha con kia đã đi về đến, anh còn ngửi được mùi máu tươi.

"Bắt được?"

"Bắt được á! Trở về ăn cái này trước, Tiểu Thôi, những con rắn kai của con nuôi trước đi."

"Được."

Bọn họ cũng không tham lam, bắt được một con này là đủ rồi. Theo đường cũ trở về, lại phát hiện không trông thấy hai mẹ con nhà họ Hoàng đâu rồi.

Trên mặt đất chồng chất một đống nhánh dây hoàng đằng.

"Chúng tôi ở chỗ này!"

Ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà hai người đều trốn trên cây.

Hoàng Tố Mai mò lên một nhánh dây vứt bỏ đi, sau đó cùng con gái từ từ bò xuống.

"Các người rốt cuộc cũng về rồi, mau mau giúp thu dọn với! Vừa rồi có hai con sói đến! Hù chết người!"

"Các người xem kìa, đây đều bị cào đấy!"

Trên cành cây tràn đầy dấu móng vuốt.

Đợi đến lúc về đến nhà, Hoàng Tố Mai vẫn còn chưa hết kinh hồn.

"Hôm nay cám ơn ah! Đợi tí nữa tôi lấy rượu mời các người, còn phải cùng các người học cách đan lưới mây nữa."

"Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Làm thịt cũng không khó lắm, Du Hành dùng đao ở dưới, lấy máu, mổ bụng, xoát xoát túm nội tạng bên trong ra.

Cha mẹ Du chỉ giết qua gà, vịt, cá, tối đa cha Du giết rắn, con mồi có hình thể lớn như vậy thật đúng là ông chưa từng làm qua. Nhìn động tác con trai nhanh nhẹn lưu loát như vậy, ông hơi giật mình.

Quả thật hương vị con "heo nhỏ" rất tốt, thịt kho tàu càng thêm ngon, chất thịt dẻo dai, vô cùng thơm ngon.

Xương cốt chặt nhỏ nấu canh, bỏ thêm nấm dại hôm nay mới hái được, dùng bếp cồn nấu cả ngày, có năm bếp nấu, đưa một bếp cho nhà họ Thôi.

Thôi Nam đưa sang nhà họ Du một thau rắn.

"Trước nuôi dưỡng... cứ tùy tiện cho ăn chút cỏ dại là được."

Gan cắt miếng thêm gừng, tỏi, hành tây xào, cũng có thể ăn với cơm.

"Lần sau nhìn thấy con mồi này nhất định bắt nó nữa, ăn ngon ghê!" Cha Du ăn đến mặt mày đầy thỏa mãn.

Một phần ruột còn lại... toàn bộ bị Du Hành đem đi chôn trong đất ở nơi rất xa.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoàng Tố Mai đến đây, lấy ra hai chai rượu đỏ đã nói rõ từ trước, còn mang theo một ít nhánh dây hoàng đằng học cách dệt lưới.

Trong cuộc sống sau này, càng thường xuyên mang theo con gái đi đi lại lại.

Bà khác mẹ Du, là người thích náo nhiệt, cả tòa nhà bên kia nơi nhà hai mẹ con ở, xảy ra chuyện lớn nhỏ gì đó, bà đều thám thính đạt được. Thậm chí tòa nhà nơi nhà Du Hành ở, vợ chồng nhà người ta cãi nhau bà cũng biết.

Bởi vậy, cho dù biết bà có chút tâm tư, nhưng xem bà có thể trò chuyện cùng mẹ mình giết thời gian, cho đến bây giờ Du Hành cũng không nói gì. Chỉ là lúc hai mẹ con nhà họ Hoàng đến, anh đều tu luyện trong phòng cũng không đi ra ngoài.

Bên ngoài có cha anh trông, anh cũng không cần lo lắng.

Sau đó không biết như thế nào, người đến nhà anh càng ngày càng nhiều, đa phần đều hỏi thăm làm sao phân biệt nấm dại nào ăn được.

Cũng có người mang theo nấm dại mình hái đến, nhờ người nhà họ Du xem giúp coi loại nào ăn được.

Du Hành dứt khoát đem các loại nấm hái về trong nhà, đều một cầm cái để trong phòng khách cho bọn hắn xem.

Nếu anh có ra ngoài hái, cũng không từ chối bọn hắn đi theo anh ra ngoài.

Thời gian dần qua, cha mẹ Du ngoài việc tu luyện, cũng đã bắt đầu có chút ít giao tiếp, đặc biệt là mẹ Du, mỗi ngày tâm tình càng thêm tốt hơn.

Điều này làm cho Du Hành bắt đầu suy nghĩ: con người rốt cuộc là động vật quần cư, mình có thể nhẫn nại sống vì gia đình này, nhưng cha mẹ anh chưa hẳn chịu được.

Không cần tình nghĩa thâm giao đến cỡ nào, nhưng một ít vãng lai bình thường cũng đủ làm cho bọn họ không tịch mịch. Sinh hoạt như nước chảy.

Chuyện có thể làm cho cha mẹ vui vẻ, Du Hành vô cùng tình nguyện đi làm. Anh cẩn thận vẽ tỉ mỉ chi tiết rất nhiều loại nấm anh nhìn thấy, bộ dáng rau dại... để cha mẹ biết rõ, để bọn họ có thể ứng đối với những lời hỏi thăm của hàng xóm.

Cha Du mẹ Du rất để bụng đối với cái này, cũng rất sẵn lòng gánh trách nhiệm này, hơn nữa hai vợ chồng ra mặt, vẫn tốt hơn để con trai quá mức chói mắt.

Đối mặt với sự nghi hoặc, bọn họ đều nói nấm, rau dại này chính nhà bọn họ đều thử qua, không có độc.

Những người khác thích tin hay không, có ăn hay không, bọn họ đều không quan tâm.

Ngày hôm nay, mẹ Du và cha Du vẫn bưng ghế ngồi ngoài cửa, nói chuyện cùng hàng xóm.

Trong tay là một chồng giấy, bên trong vẽ các loại nấm giống như đúc.

"Các người nhìn cái này, nơi này có một đường màu xanh lá, không rõ ràng cho lắm, các người phải mở nếp uốn ra nhìn..."

Bên người ngồi vây quanh một vòng người, đều cẩn thận lắng nghe.

"Cái này ăn được không ạ?" Có đứa trẻ nhỏ tò mò hỏi.

"Ăn ngon, nấu canh rất ngọt đấy."

Đứa trẻ cười hì hì sà vào trong lòng bà nội: "Nội, con muốn ăn canh nấm ngọt."

"Được được, đợi học xong hết toàn bộ, ngày kế trời mưa liền đi hái về cho con ăn."

Ngày mưa đã qua hơn nửa tháng, hiện tại nắng xuân rực rỡ, trừ một ít hốc cây hoặc bên dưới tảng đá có thể tìm được một ít, hầu như những cây nấm kia đều không còn.

Người đến nơi này tìm nhà họ Du nói chuyện, đại đa số đều nghe Hoàng Tố Mai giới thiệu đến. Trong tòa nhà kia bọn hắn ngửi được mùi canh thơm nồng nhà họ Hoàng, sau khi nghe ngóng, liền mò đến nhà họ Du.

Đương nhiên, một đám ra ngoài trước kia cùng Du Hành, lại xảy ra chuyện giận chó đánh mèo người ta, chết sống không chịu đến đây.

Mẹ Du còn không thèm đây này.

Những ngày này bà nghe được không ít tin tức bát quái.

Ví dụ tòa năm bên kia có gia đình kia, mỗi ngày đều mắng chửi con trai bà, đủ loại lời nói khó nghe.

Người biết chuyện liền an ủi mẹ Du đang tức giận đến nhảy dựng lên: "Chị không nên kích động, tôi cũng không phải muốn tìm chuyện, chỉ thấy hợp với chị, biết rõ nhà chị quả thật không phải người như vậy, mới nhắc nhở chị một câu."

Dù sao lúc trước sau khi những chuyện kia xảy ra, nhà họ Du bị bôi đen không ít trong khu dân cư, đều nói người vô cùng máu lạnh, không van xin, không nể mặt ai hết.

Không ít người bị lừa dối. Cũng trong khoảng thời gian tiếp xúc này, mới hóa giải được hiểu lầm. Dù sao suy nghĩ một chút, quả thật con trai nhà người ta vô cùng oan uổng.

"Chị dâu Trần à, cảm ơn chị, chị yên tâm, tôi cũng không nói ra bên ngoài."

Chị dâu Trần vỗ vỗ tay bà, đem ghế giúp mẹ Du cất vào trong nhà. Bây giờ mọi người đã tản ra, chỉ còn lại một mình bà. Sau khi cất ghế xong bà cũng chưa đi, nhìn thoáng qua phòng Du Hành, nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện này, con trai nhà chị và con gái nhà họ Hoàng, có việc mừng rồi hả?"

"Nơi nào có chuyện này!" Mẹ Du trừng to mắt: "Không có!"

Chị dâu Trần liền nói: "Thì chính Hoàng Tố Mai kia loan truyền lời nói, chị cũng nên chú ý một chút, bà ấy nghĩ nhiều hơn chị, chắc hẳn vừa ý Du Hành nhà chị rồi. Tòa ba bên kia đều đang nói... nhà chị vừa ý con gái bà ấy, mới ba ngày hai bữa mời hai mẹ con họ đến làm khách."

"Gì kỳ vậy, là tự bà ấy đến nhà tôi làm khách mà, tôi —— "

"Vốn đây cũng không phải chuyện lớn gì, nếu không phải tôi nghe được một tin tức, tôi cũng không làm người nhiều chuyện này."

"Đều là Hoàng Tố Mai!" mẹ Du thở phì phì: "Ông nói xem tại sao có người mẹ như vậy? Tự hủy hoại thanh danh con gái mình chứ?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Bà nghe ai nói hay sao? Đừng tức giận nữ, giận quá xấu lắm."

"Sao có thể không tức giận, nếu bà ấy nói lung tung loạn truyền khắp nơi, thanh danh con gái nhà bà ấy có xấu cũng không liên quan đến tôi, trọng điểm chính là bà ấy dùng danh nghĩa Bảo nhi nhà chúng ta, đồng ý chuyện người khác!"

Cha Du ngạc nhiên với cái này: "Đã đồng ý chuyện gì?"

"Chuyện gì?" Du hành cũng đi ra.

"Mẹ nói xong con đừng nóng giận." nhìn thấy con trai, ngược lại mẹ Du tỉnh táo lại: "Vừa rồi chị dâu Trần nói, tòa ba bên kia có người phát hiện một đám lợn rừng, ngay bên đường Bỉnh Biển kia, muốn con trai mình đi theo giúp đỡ."

Mẹ Du cắn răng: "Những người kia tìm Hoàng Tố Mai, người đàn bà kia làm chỉ đồng ý rồi."

"Ôi sao bà ta dám?" cha Du há to miệng.

"Mẹ đừng nóng giận, mẹ không thích bà ấy, không để bà ấy vào cửa là được rồi." Du Hành vỗ vỗ lưng mẹ Du.

Mẹ Du thở ra một hơi: "Mẹ không tức giận. Nhưng ngược lại mẹ muốn cho bà ấy vào cửa, xem bà ấy dám nói thế nào."

Chương 095: Thế giới thực tế 18

Edit: Trang Nguyễn

Sự thật chứng minh, Hoàng Tố Mai rất dám nói.

Sáng ngày hôm sau, hơn chín giờ bà ấy đã đến, còn dẫn theo Hoàng Trinh Linh đến.

Trước đó mẹ Du không biết tâm tư Hoàng Tố Mai, cũng không quan tâm nhiều đến Hoàng Trinh Linh, cứ như vậy vừa chú ý một lúc, trong lòng bà lắc đầu.

Không nói những thứ khác, Hoàng Trinh Linh quá khúm núm, mẹ cô ấy nói gì thì làm cái đó. Một người không có chút chủ kiến gì cả, bà cảm thấy không xứng với con trai mình.

Hoàng Tố Mai cười nói: "Trinh Linh à, con đi nói chuyện với anh Du đi."

Hôm nay lần đầu tiên Du Hành ra ngồi bên ngoài phòng khách, đang lật xem sách.

Hoàng Trinh Linh liền di chuyển đến, Du Hành cũng không để ý cô.

"Nhìn xem, nhìn xem, hai đứa nhỏ này —— "

Mẹ Du cắt ngang lời bà ấy: "Chị vừa mới nói có chuyện gì?"

"À, có một việc." Hoàng Tố Mai cười nói: "Là chuyện tốt. Mấy ngày hôm trước một người hàng xóm bên cạnh nhà tôi phát hiện bên kia đường Bỉnh Biển bên kia có một đám lợn rừng, khá lắm, hơn mấy chục con đấy! Bọn hắn đang tổ chức người đi bắt đây này. Tôi xem thân thủ Du Hành nhà chị không tệ, nếu muốn đi, tôi có thể nói cùng hàng xóm cho cậu ấy một chỗ, thế nào?"

Mẹ Du nói thẳng: "Du Hành nhà chúng tôi không đi."

"Đây chính là một cơ hội tốt, nếu bắt được, thịt heo được chia đến tay cũng không ít, ăn được rất lâu đấy!"

Mẹ Du nói không đồng ý, Hoàng Tố Mai ngược lại quay sang hỏi Du Hành, trong miệng nói cái gì mà: "Đứa nhỏ đều đã lớn như vậy rồi, bà để đứa nhỏ tự mình quyết định."

Khiến mẹ Du tức giận: "Bà đừng cho rằng tôi không biết bà tính toán cái gì, sau này bà đừng đến đây nữa, chúng ta không hợp!"

Tròng mắt Hoàng Tố Mai chuyển lòng vòng: "Chị nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì cả?"

"Bà nhận nhà người ta bao nhiêu chỗ tốt đến lừa bịp tôi? Tôi đã từng có lỗi với bà chưa? Bà đã đồng ý với ai tôi cũng mặc kệ, dù sao Du Hành nhà tôi không đi!"

Bà vừa nói vừa đẩy Hoàng Tố Mai đi ra ngoài, Hoàng Trinh Linh lờ mờ theo sát đi ra ngoài.

"Ôi chao, là kẻ nào miệng rộng nói bậy nói bạ thế kia chứ!"

Nhưng bà cũng không có gan lớn, biết rõ lúc này đã chọc giận nhà họ Du, sau này muốn sửa chữa? Khó đây! Vì vậy đem đồ đạc thu được, cất kỹ, đóng cửa không ra.

Dù sao đồ đạc đến trong tay bà, đừng hòng bà trả lại.

Mặc cho những người kia kêu gào như thế nào, đến cùng cũng không dám phá cửa xông vào. Hoàng Tố Mai thở dài một hơi, nhìn những vật kia lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Chạng vạng tối, nhà họ Du lại nghênh đón một đám khác, đều là nam thanh niên trẻ trung trai tráng, có mười mấy người.

Du Hành không cho bọn hắn vào cửa, dẫn người xuống bãi đất trống dưới nhà nói chuyện.

Nghe xong lời bọn hắn nói, anh hỏi: "Đường Bỉnh biển rất xa, làm sao các người phát hiện ra lợn rừng?"

"Bên kia toàn bộ đều sụp đổ... Một người quen của tôi trốn thoát cái chết đi ra, nói bên kia trong vòng một đêm sụp đổ, đầy đất đều là lợn rừng chạy."

Hoàng Hồng Hoa nói: "Phản ứng của cậu nhanh, nếu cùng gia nhập với chúng tôi, chúng tôi có thể an toàn hơn. Hơn nữa, cậu có —— súng." Hắn tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Du Hành: "Đây chính là vụ mua bán lớn, đi trễ, lợn rừng đều bị người ta bắt hết."

Du Hành: "Anh trông thấy rồi à?"

Hoàng Hồng Hoa cũng nhíu mày: "Cậu đừng có chối, ngày đó tôi đều nhìn thấy cậu và ba cậu đi săn, kỹ thuật bắn súng không tệ. Sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu, nếu bắt được, cậu nhiều hơn người khác hai mươi cân thịt, thế nào?"

"Không đi. Tôi cũng khuyên các người đừng đi, bị cắn bị thương tàn phế nữa... thì phiền toái lắm."

Hoàng Hồng Hoa tức giận: "Nói cái gì đó! Phi xui!" còn nói: "Cậu không đi cũng được, cho tôi mượn súng."

Cuối cùng Du Hành dùng một trăm cân nhánh cây, đổi súng cho Hoàng Hồng Hoa.

Một trăm cân nhánh cây chất đống dưới lầu, dưới ánh mặt trời chiếu xuống từ từ biến đổi. Đây là Du Hành chọn lựa loại cây đốt tốt nhất, anh đã thử qua hơn mười loại, dùng loại này là tốt nhất.

Một cây súng chỉ dùng chín điểm lương hỏa đã có thể mua được loại thứ phẩm, đổi lấy sức lao động cắt một trăm cân nhánh dây cũng rất có lợi đấy.

Hoàng Hồng Hoa đã có súng, triệu tập nhân thủ bắt đầu càng thêm nắm chắc. Có người đến hỏi ý kiến Du Hành, anh liền nói thẳng quá nguy hiểm, không muốn đi.

Nói như vậy ngăn cản không ít người tâm động. Nhưng vẫn có rất nhiều người rục rịch.

Chị dâu Trần lại đến lần nữa, vô cùng đau đớn nói với mẹ Du: "Du Hành nhà chị làm sao bán đổ bán tháo súng đơn giản như vậy chứ?"

Súng à? Người sống cả đời, tối đa chỉ nhìn thấy thứ này trên ti vi, hiếm có cỡ nào chứ.

"Tự nó làm chủ, tôi không can thiệp vào."

Chị dâu Trần nói thật đáng tiếc, thật quá đáng tiếc, nói xong lại hỏi: "Những cây kia có tác dụng sao?"

"Chúng tôi đã thử qua, đốt lửa rất tốt, không phải trong nhà đã ngừng khí gas rồi sao? Sau này nấu cơm dùng củi đốt thôi."

"Thật sự? Tìm ở đâu thế?"

"Bên tiệm thuốc xxx."

Chị dâu Trần vội vàng về nhà, đồng thời đem tin tức này mở rộng ra ngoài.

Không ít người ở trong nhà đã rất lâu không nhóm lửa, mỗi ngày ăn bánh quy, gặm mì sống, cũng không phải không có người nghĩ đến dùng cách nguyên thủy củi lửa nấu ăn, nhưng rất nhanh đã mưa suốt mười ngày, đợi khi mưa tạnh, nhánh cây chặt về cũng vừa ướt lại ẩm, đốt một hồi ra một đám khói, sặc chết người.

Sau đó có người đi chém thử một ít đem về dùng, phát hiện loại cây này hơi ước vô cùng ít, hầu như chỉ cần phơi một chút, đã trở nên khô ráo, đốt cháy không tốn nhiều công sức, khói cũng không nhiều.

"Làm sao con trai người ta lại tài giỏi như thế chứ?"

Người chặt nhánh cây vừa lau lau mổ hôi, đè ép lại mũ rơm giản dị trên đầu, nghiêng đầu tránh ánh mặt trời mãnh liệt.

"Này anh nói xem, người đi đường Bỉnh Biển sao còn chưa trở về?"

"Rất xa đấy! Tôi cảm thấy không nhanh trở về như vậy đâu."

Nhưng... cuối cùng những người kia đều không trở về.

Tất cả hai mươi bảy người, điều này dẫn đến khủng hoảng trong khu chung cư, hơn nữa không biết Hoàng Hồng Hoa kêu gọi người ở đâu, người nhà những người kia kéo đến Lệ Cảnh Uyển đòi người, còn đánh nhau với người trong nhà Hoàng Hồng Hoa.

Náo đến cuối cùng, Hoàng Hồng Hoa cùng hắn mang những người nhà kia đi, định đi đến đường Bỉnh Biển bên kia tìm người.

Lúc này Du Hành cũng có ý định đi xem.

Người Lệ Cảnh Uyển người, hơn nữa người của chung cư khác, tổng cộng khoảng năm mươi người. Bầy heo rừng nhất định vô cùng nguy hiểm, nhưng một người đều không trở về cũng thật đáng sợ.

Anh đi đến đó xem đó là lợn rừng gì, hoặc có những dã thú khác hay không.

Cộng lại khoảng bốn mươi người, vừa rạng sáng ngày hôm sau bắt đầu xuất phát về hướng đường Bỉnh Biển.

Đường Bỉnh Biển thật ra là một con đường ngay trung tâm chợ, bởi vì suối phun đặc sắc, nên thủy cảnh bên đường tạo thành tên mà ra.

Bình thường lái xe mất nửa giờ mới đến, bây giờ bọn họ đi đến đó mất bốn giờ.

Hơn nữa trên đường vô cùng không yên ổn, bọn hắn gặp phải một loại dã thú gọi không ra tên tập kích. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Không ít người bị thương, chờ đến khi đến gần đường Bỉnh Biển, đó mới gọi cái gì là há hốc mồm.

Mặc dù đã sớm nghe nói đường Bỉnh Biển bên này đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng không thể chấn động bằng tự mình chứng kiến.

Bên này quả thật chính là một thung lũng!

Không có bất kỳ quá độ, đất bằng thẳng dựng đứng xuống dưới, thoạt nhìn sâu hơn mười mét, phạm vi rất lớn, liếc nhìn không tới bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy bóng núi xa xa phập phồng.

Mặc cho ai cũng biết, trung tâm chợ ở đây làm sao có núi?

Bên trong cây cối xanh um tươi tốt, đứng ở biên giới nhìn tiếp, một lùm tùng xanh lá như mũ nấm.

Đủ loại động vật sinh động bên trong, trong đó rõ ràng nhất chính là từng bầy điểm đen hoạt động.

"Đó chính là lợn rừng sao?"

"Chắc vậy, rất nhiều đấy!"

"Quá lớn, cách xa như vậy đều cảm thấy hình thể chúng nó to lớn như vậy, nếu gần nhìn thành núi nhỏ sao?"

Tất cả mọi người cực kỳ chấn động, tất cả tâm tình đều bị thiên nhiên hung hãn phía trên chấn trụ, chỉ có không tự chủ mà thần phục.

Người nhà những người kia đều tuyệt vọng khóc lên, kêu gào tên người nhà: "Đại Trí! Đại Trí ơi!"

Dây thừng thật dài rủ xuống phía dưới, một người đàn ông nói: "Ta muốn xuống dưới tìm!" Bị những người khác chết sống ngăn cản.

"Quá nguy hiểm!"

"Cao như vậy, nếu té xuống chắc chắn phải chết đấy!"

Nếu không đến nơi này, nói chung trong lòng còn có chút hy vọng, thế nhưng tận mắt nhìn thấy khu vực hiểm trở này, sự tuyệt vọng này cứ như thủy triều càng không ngừng tuôn ra.

"Tôi không nên để nó đi!"

"Ăn cỏ dại đào rễ cây, cái nào cũng được, không nên để nó đi!"

Nhóm người nhà những người kia khóc rống một hồi, bên dưới kia đám lợn rừng không biết có phải bị âm thanh này làm chấn kinh hay không, hừ hừ chạy đến đụng cốc tường bên này.

Lực đạo vô cùng lớn, chấn động khiến lòng bàn chân có chút rung rung, bùn cát đá nhỏ vụn lăn xuống đất nhanh như chớp.

Dọa khiến mọi người vội vàng lùi ra sau.

Trên đường về nhà, bầu không khí vô cùng nặng nề, tiếng nức nở vẫn luôn không ngừng.

Du Hành đi ở phía trước, cầm nhánh dây dài hai mét thô to mở đường.

Lúc đi đến một nửa, bọn hắn đi ngang qua một nơi hoàn toàn không có bóng người, ở đây rừng cây cực kỳ rậm rạp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít góc đường còn lộ ra khối gạch ngói xi-măng, nhưng kiến trúc hoàn hoàn chỉnh chỉnh đã không còn nhìn thấy chỗ nào.

Thật ra đi ra bên ngoài, mới biết khu vực Lệ Cảnh Uyển thật đúng là vô cùng may mắn. Địa thế bên chỗ bọn hắn biến hóa không lớn, chỉ có vài chỗ bị đại thụ nứt vỡ hủy hoại, mà nhiều nơi như vậy trong vòng một đêm không còn bảo tồn được nữa, càng không biết đã chết bao nhiêu người.

Ở trong mắt anh xem ra, muốn giữ vững được phần yên ổn trước mắt này, phải từng bước từng bước thích ứng với sinh hoạt mới ở đây.

Coi như muốn đi săn, cũng có thể bắt trước một ít con mồi có hình thể nhỏ.

Giống bầy heo rừng như vậy, anh nghe xong cũng không có dũng khí đi săn.

Sau sự kiện này, toàn bộ Lệ Cảnh Uyển yên lặng không ít.

Người trong chung cư, cùng với người nhà Hoàng Hồng Hoa, thời gian sau cũng đành tiếp tục trôi qua như vậy.

Mẹ Du từ nhà Hoàng Hồng Hoa trở về, hốc mắt cũng đỏ, cũng lộ ra tức giận: "Mẹ nghĩ đến Hoàng Tố Mai cũng dám... Mẹ hận chết bà ta." Đặc biệt khi nhìn thấy những người kia bi thống như vậy, mặc dù con mình không đi, nhưng vẫn nghĩ mà sợ mãi không thôi.

Bà không hề phản ứng Hoàng Tố Mai, thậm chí có những người khác đến làm khách trong nhà, Hoàng Tố Mai cũng cùng một chỗ tiến vào, bà cũng không nể mặt, nói thẳng không chào đón. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mấy lần về sau, những người phụ nữ khác cũng biết lợi hại, không muốn kết nhóm cùng Hoàng Tố Mai. Chính bà ấy cũng không dám đến nữa.

Nhưng ngược lại bà ấy sai con gái Hoàng Trinh Linh ra, mẹ Du cũng không vung sắc mặt với một cô bé con này.

Du Hành ngoại trừ tu luyện, nhìn chằm chằm cha mẹ tu luyện, còn lại chính là đi ra ngoài nghiên cứu cây nào ăn được. Nhưng thành quả không lớn, chỉ tìm được một loại quả cây, lớn lên thấp bé, trái cây cũng nho nhỏ giống như hạt ngô, vẫn là màu xanh lá, không chú ý căn bản không phát hiện ra được.

Mới bắt đầu ăn chua chua ngọt ngọt, mẹ Du rất yêu thích.

            Mọi người ở Lệ Cảnh Uyển, đều chờ đợi ngày mưa tiếp theo, chờ ngày mưa trữ nước với hái nguyên liệu nấu ăn mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro