Chương 096 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 096: Thế giới thực tế 19

Edit: Trang Nguyễn

Nhưng trời vẫn luôn không mưa. Mỗi ngày đều nắng rực lửa liên tục, không điện, không có máy điều hòa, từ từ, mọi người đều đến dưới đại thụ ngay cổng chung cư hóng mát.

Mảnh đất kia đã thanh lý cỏ dại thật dài, phun thuốc diệt côn trùng... rồi thường xuyên phun phun, sau đó còn cắt rất nhiều nhánh dây hoàng đằng, rồi làm mái che trên đỉnh đầu, hiệu quả càng tốt hơn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một mảnh mái che này càng dựng càng rộng, từ từ, các hộ gia đình ở nơi khác cũng đến nghe ngóng, loại dây hoàng đằng này càng ngày càng có nhiều người biết rõ.

Phương pháp nhà họ Du chế tạo phấn phòng trùng, sau này hầu như mỗi người đang mang theo bên ngoài một chiếc túi nhỏ do chính mình may, bên trong chứa đầy phấn hoàng đằng.

Trời vẫn luôn không mưa, Lệ Cảnh Uyển lại bắt đầu họp, ngay tại mái che cổng ra vào, còn có người chung cư khác đến.

Bọn hắn cảm thấy không thể cứ đợi mưa xuống, vẫn phải đi tìm nguồn nước.

Mọi người bảy mồm tám lưỡi bàn bạc với nhau, muốn đi đến hướng nào tìm nguồn nước, có người nói đến Kỳ Giang, Du Hành liền nói: "Chúng tôi đã đi qua, nghe nói Kỳ Giang đã không còn."

Nơi khác có dòng sông nhỏ cũng nói ra từng nơi, thế nhưng đều không ngoại lệ quá xa.

"Xuất hiện nhiều cây như vậy, làm sao lại không xuất hiện một con sông cho chúng ta đây chứ!"

Không có cách nào, cuối cùng quyết định chia làm bốn đội đi tìm nguồn nước.

Con đường đội hai đi, chính là đi qua khu bệnh viện trước kia.

Nhưng một khu vực này con người đã không thể vượt qua được nữa, con nhện gây giống cực nhanh, không chỉ bệnh viện, mà ngay cả khắp nơi trên hai con đường này, đều bị mạng nhện chiếm hết rồi.

Xa xa nhìn thấy, đều là điểm đen dày đặc chằng chịt.

Du Hành bọn hắn quấn một vòng tròn đi qua, ở chung quanh cũng không nhìn thấy người sống, chắc hẳn đã dọn đi cả rồi.

Đợi đến khi vòng qua, lại đi đến con đường xa dễ đi hơn, mới thấy có nơi có người hoạt động.

"Woa, những trái cây này thoạt nhìn ăn ngon đấy!"

Đúng vậy, vượt qua bệnh viện đi thêm ngàn mét, nhìn thấy mấy thân cây lớn, trái cây trên đó vàng óng lớn cỡ bàn tay đang treo lủng lẳng.

Lại đi hơn mười thước, loại quả này càng ngày càng nhiều, đập vào mắt đều là trái cây mê người.

Điều này đối với mọi người hơn một tháng không thấy trái cây tươi mới mà nói thật quá sức hấp dẫn.

"Cái này có thể ăn được không? Thơm quá ah!"

"Trước đừng ăn!"

Du Hành đứng ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra, vừa tra được đây có thể ăn được, người bên kia đã không thể chờ đợi bắt đầu ăn rồi.

"Cậu cảm thấy có thể ăn được sao?" Thôi Nam hỏi anh. Anh biết rõ người hàng xóm này có chút khác biệt, dường như có thể phân biệt những cây khác lạ.

"Có lẽ có thể, anh xem hắn ăn hết mà không có gì xảy ra kìa?"

Ý tứ nói là có thể ăn được.

"Ăn ngon! Quá ngọt rồi!"

Người bên cạnh nhanh chóng gia nhập vào hái trái cây, bọn hắn mới nhìn thấy sum xuê trong rừng, còn có những người khác đang hái. Những người kia nhìn thấy bọn hắn liền tăng nhanh tốc độ hái trái cây.

"Mau mau chúng ta cũng nhanh! Trở về báo người trong chung cư đến hái!"

Vì vậy mọi người cũng không có tâm tình lên đường, vội hái trái cây.

Du Hành hái được một thùng, cầm lưới mây che phủ bên trên lại, rồi lại cõng thùng trên lưng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mọi người hái đã đủ, liền quyết định tranh thủ thời gian trở về nhà... lại thông báo cho người trong chung cư biết tin tức này.

Về đến nhà, quả nhiên tin tức này làm cho rất nhiều người phấn chấn.

"Cha mẹ, nếu cha mẹ muốn đi thì phải cẩn thận một chút."

Quả thật cha mẹ Du muốn đi ra ngoài, đặc biệt là mẹ Du, từ khi xảy ra chuyện đến nay bà còn chưa ra khỏi cổng chung cư đây này.

"Tạm thời con không thấy chỗ đó có gì nguy hiểm, nhưng cha mẹ nhất định phải cẩn thận, hái đủ rồi thì phải trở về nhà."

Anh nhìn chằm chằm và cha mẹ đảm bảo hai người toàn thân võ trang đầy đủ, mới xuất phát một lần nữa.

Bọn họ ở gần chỗ rừng cây kia bắt đầu mở rộng, tiếp tục đi lên phía trước tìm nguồn nước.

Chính giữa gặp được dã thú nhỏ, đã bị bọn hắn dùng dao phay, gậy gộc đánh chết.

"Con này có thể ăn được không?"

Không ít người thèm thịt.

Du Hành cảm thấy không ăn tốt hơn: "Trước mắt chúng ta không có điều kiện thu thập nó, cũng không biết nó có ăn được hay không."

"Thế mang đi trước đã!"

"Thời tiết như vậy rất nhanh hư thối, anh không sợ mùi máu tươi dẫn sói đến hay sao?"

Chung Tuệ Minh bĩu môi: "Đoạn đường này cậu cứ nói cái này không được, cái kia không được, lá gan cũng quá nhỏ rồi!"

"Anh có thể không nghe lời đề nghị của tôi."

"Cậu!"

Từ Ngọc Mạn ngăn hắn lại: "Cậu ấy nói rất có lý, được rồi."

"Bắt nó chôn đi, tránh kéo dã thú khác đến."

Buổi chiều không nghe lời người ta nói không nên hái hoa, kết quá hoa xinh đẹp kia quả thật bay ra phi tiêu lá cây, thiếu chút nữa bị đâm mù mắt.

Một bài học lớn như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác không học được chứ?

Rất nhanh trời đã tối, lúc này đi ra ngoài bọn hắn đều chuẩn bị sẵn một đêm ngủ ngoài trời, xăng, bật lửa đồ ăn, chăn... đều mang theo cả.

Du Hành đề nghị mọi người ở trên tàng cây, tránh buổi tối có dã thú tập kích.

"Cậu nói thế nào chính là cái đó roài."

Chung Tuệ Minh hừ một tiếng, chặt cành bên cạnh.

Mười hai người, tìm một cây đại thụ là đủ rồi.

Bọn hắn ở dưới gốc cây đốt ba đống lửa, đổ xăng lên trên đốt cháy, bên trong nhánh cây còn hơi nước nên bốc khỏi làm sặc mũi một chút.

Lúc này xuất phát còn đặc biệt cắt rất nhiều nhánh dây hoàng đằng, đều cột bên hông, bây giờ đều lấy nhánh dây cột vào trên cành cây và mình lại, tránh cho nửa đêm té xuống.

Nhìn Du Hành ngồi vững vàng ăn cơm chiều, Từ Ngọc Mạn hâm mộ nói: "Du Hành thật lợi hại, ngồi đều không run đấy."

"Cô luyện tập nhiều cũng có thể."

Ánh lửa nương theo tiếng tách tách không dứt, chiếu sáng một phương này, cũng chiếu sáng khuôn mặt lãnh đạm đang ăn cơm của Du Hành.

Từ Ngọc Mạn cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, còn chưa kịp nói gì cả, phần lưng đã bị vỗ mạnh một cái, dọa khiến cô thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

"Làm gì vậy?!"

Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Chung Tuệ Minh ở phía trên cành cây: "Anh có bệnh tâm thần à, đá tôi làm cái gì?"

Chung Tuệ Minh hừ hừ: "Cô ồn ào làm sao tôi ngủ được."

Từ Ngọc Mạn liếc hắn sắc lẻm đồng thời ném lại một câu ngu vl. Nếu không phải thanh mai trúc mã, cô thật sự muốn đánh chết hắn luôn đấy, hôm nay đã không còn thời điểm bình thường nữa rồi.

"Du Hành à, cậu nói có thể gặp phải sói hay không?" Người đồng ý đi tìm nguồn nước, đều là người lớn gan.

Một thanh niên trong đó tên là Chung Hoa vô cùng hoạt bát, hào hứng bừng bừng mong chờ gặp sói.

Bị những người khác mỗi người mắng một câu máu chảy đầy đầu.

"Phi phi phi! Đừng ở đó nói lung tung!"

Du Hành: "Không biết."

Anh lau lau tay, lại uống một lọ sữa bò, ngồi tu luyện trong chốc lát liền định đi ngủ.

"Muốn đi WC không? Chuẩn bị đi ngủ, nửa đêm tốt nhất đừng xuống cây."

"Tôi..."

"Tôi cũng đi!"

Trong đêm nghe được vài tiếng sói tru, gián đoạn vẫn luôn không ngừng vang lên.

Nửa đêm Du Hành còn bò xuống thêm nhánh cây, khơi lại đống lửa, để cho lửa cháy lên thêm.

An toàn vượt qua một đêm, ngày hôm sau bọn hắn tiếp tục đi lên phía trước.

Đến buổi trưa, bọn hắn gặp được một ít người, liền đi lên hỏi thăm tình huống, nghe được một tin tức tốt: Phía trước có một hồ nước lớn.

"Trong vòng một đêm đã xuất hiện, rất lớn! Nhưng chỗ đó vốn dĩ là một khu vực buôn bán... nếu không sợ hãi, các người cũng có thể đi lấy nước."

Du Hành hỏi: "Dì ơi, các người lấy nước ở đó sao?"

"Có! Đun sôi là được, ngay từ đầu cũng không ai dám đi, nghe nói nửa đêm có thể nghe có người đang khóc... nhưng đâu còn cách nào? Không gánh nước lấy đâu nước mà uống, thời tiết mắc toi này."

Du Hành cầm trái cây đã hái cảm ơn bà ấy, người phụ nữ kinh hỉ: "Loại trái cây này ăn được sao?"

"Có thể."

"Ăn hết không có việc gì chứ?"

"Chúng tôi ăn xong không có việc gì cả."

Người phụ nữ cười rộ lên: "Vậy thì tốt, ở sân sau nhà chúng tôi có một cây mọc lên, đều chín hết cả rồi, trở về sẽ hái hết toàn bộ xuống."

Đợi tạm biệt người phụ nữ này rồi, Từ Ngọc Mạn chần chừ nói: "Thế... hồ nước kia có thể uống sao?"

Chết nhiều người như vậy rồi, nghĩ đến bên dưới đáy hồ đều là xương cốt, cô đã cảm thấy sợ hãi rồi.

"Trước đi xem đã."

Lại đi nửa giờ, quả nhiên trên đường bụi cỏ càng thêm màu mỡ, đất đai cũng trở nên ẩm ướt hơn, lòng bàn chân đều dính bùn ẩm ướt.

"Hồ thật lớn —— "

Chỉ thấy mặt hồ kia trơn nhẵn như tấm gương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, lúc gợn nước chuyển động tràn đầy yên tĩnh lại đẹp mắt.

Đi đến càng gần, còn có thể thấy có người đang giặt quần áo bên hồ.

Du Hành ngồi xổm xuống đi lấy bình suối nước khoáng đựng một lọ nước, đưa lên mũi ngửi ngược lại không có mùi gì lạ, chất nước cũng vô cùng trong lành.

"Thoạt nhìn rất không tồi."

"Ôi có muốn dọn nhà đến bên này không? Ở đây cũng quá xa, lúc lấy nước cũng rất bất tiện."

Một đám người trên người đều mang theo thùng đựng nước, tìm nơi không có người giặt quần áo lấy nước đầy một thùng.

Chung Hoa tâm động nói: "Nếu không tôi tắm cái đã? Trên người quá hôi chua!"

Vì vậy ngoại trừ một cô gái như Từ Ngọc Mạn quay sang ở bên cạnh trông coi đồ đạc, mấy người đàn ông khác đều cởi áo đi tắm.

Du Hành ngồi xổm bên cạnh bờ gội đầu rửa mặt, đang đổ nước trên đầu, liền nhìn thấy Chung Hoa đã bơi lội đến phía trước.

"Chung Hoa nhanh trở về!"

Hắn bỗng nhiên như đạn pháo bắn lên trên! Người cũng như lò xo thoáng chốc bắn trở về bên cạnh bờ.

"Đau quá, vừa rồi có thứ gì cắn tôi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành ở bắp chân hắn thấy con cá con Tam vĩ, con cá con kia dài bằng ngón trỏ, lại hung dữ muốn chết, cắn bắp chân Chung Hoa sống chết không chịu nhả miệng ra.

Đau đến nỗi Chung Hoa oa oa kêu to, đợi đến lúc Du Hành ấn chết con cá này, mới giải cứu được hắn. Nhưng bắp chân hắn đã thiếu đi mấy khối thịt, đau đớn làm cho nước mắt hắn đều chảy xuống.

"Con cá này cũng quá dữ tợn!"

"Nhìn xem cái miệng này, hàm răng này..."

Du Hành trầm mặt: "Đáng đời." Đã nói ngay chỉ ở bên cạnh bờ vốc nước tẩy rửa một chút là được, ai nghĩ đến thoáng chốc hắn đã nhảy xuống bơi rồi? Cũng không phải đáng đời sao!

Những người khác tiếp nhận băng bông thuốc của Du Hành băng bó cho Chung Hoa, toàn bộ hành trình Chung Hoa cũng không dám nói một lời, đau đến nỗi mặt mũi đều vặn vẹo.

Sau khi thu thập xong, Du Hành liền đi nghe ngóng tình huống bên này.

Chương 097: Thế giới thực tế 20

Edit: Trang Nguyễn

Bên hồ đều không có người nào ở lại, anh không nhìn thấy nhà dân nào ở gần đây cả.

"Người không ở được đâu! Cậu đừng thấy bây giờ hồ này yên tĩnh, đó là còn chưa đến thời điểm ầm ĩ! Đợi đến buổi tối, con vật trong hồ sẽ đi ra ngoài, ca hát! Dụ dỗ con người đi về phía hồ, người đó sẽ chết!"

"Hồ đó ngàn vạn lần không được đi vào đó, trong đó có cá sẽ cắn người!"

Du Hành định ở lại một đêm xem tình huống, vừa lúc bây giờ đã xế chiều.

Vốn muốn tìm hộ gia đình gần đây ở nhờ trong nhà họ một đêm, nhưng không nghĩ đến vậy mà tìm không ra một nhà có chỗ trống... ngay cả phòng khách đều chật cứng người. Thế mới biết, thì ra những người bên ngoài hồ kia đều dời vào đây, đều là vào nhà người ta gần đây ở không đấy.

Sau đó bọn hắn tìm được một hành lang trống không, chính là hành lang trống không này, còn phải giao nộp ít đồ ăn cho hộ gia đình tầng trệt làm tiền thuê nữa đấy.

"Nơi này cũng quá đen tối rồi, còn thu tô như vậy nữa chứ."

Thế nhưng thực tế cho dù là hành lang, cũng có rất nhiều người ở.

Cùng những người kia trò chuyện mới biết, thì ra đều là cư dân gần đâu, chỉ có đều nhà chính mình cũng không thể ở.

Từ Ngọc Mạn ngạc nhiên nói: "Thế nhưng tôi thấy nhà cửa bên cạnh hồ cũng còn tốt lắm kia lắm, rốt cuộc là thứ gì đáng sợ đến như vậy?"

Sợ hãi đến tình nguyện đến nơi đây ngủ ngoài hành lang cũng không dám về nhà ở?

"Chúng ta bên kia, toàn bộ nhà cửa đều bị một ít côn trùng bò sát quái dị chiếm hết rồi, cô không biết sáng sớm rời giường trong nhà bò đầythứ đáng sợ thế nào đây, đã vậy những con côn trùng đó còn cắn người."

Từ Ngọc Mạn nổi lên một tầng da gà, nghĩ đến nhà cô ngay lầu hai cũng có côn trùng bò lên từ ống nước.... cũng may không có đáng sợ như vậy, ngăn chặn miệng nước chảy là được.

"Nhưng chuyện này còn không đáng sợ nhất, sau khi trời tối càng dọa người hơi." Kể lại âm thanh quái dị hấp dẫn người đi vào trong hồ nói ra một trận: "Nhưng nơi này chúng tôi cách xa, những tiếng ca kia ảnh hưởng không đến chúng ta, cho nên không cần phải sợ."

Đợi đến lúc trời tối xuống, Du Hành liền phát hiện từng nhà bên cạnh đều dập tắt ánh nến.

Về sau chợt nghe tiếng nước, tiếng nước càng lúc càng lớn, sau đó phịch một tiếng, dường như có thứ đồ vật cỡ lớn nào đó từ đáy hồ chui ra khỏi mặt nước.

Rầm rầm lạp ——

Nước nện ở trên mặt nước, giống như tiếng thác nước chảy.

"Đã bắt đầu!"

Có người nói: "Che lỗ tai! Không được đốt đèn, không được mở đèn pin!"

Chung Tuệ Minh lầm bầm: "Giả thần giả quỷ như vậy..." Vừa niệm lẩm bẩm vừa che lỗ tai.

Sau đó một giây sau hắn liền mơ hồ nghe đucợ tiếng ca.

Tiếng ca kia nói không nên lời sự huyền diệu của nó, thân thể dường như bắt đầu bay bổng... muốn bay đến thiên đường đầy mộng ảo kia.

"Tỉnh, tỉnh lại đi!" Bên tai vang lên tiếng thét gọi, cánh tay bị véo đau đớn. Sau đó Chung Tuệ Minh run rẩy một cái, thân thể từ trong hư không rơi xuống thực tế, loại cảm giác hạnh phúc như mộng ảo này thoáng chốc biến mất.

Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe Du Hành nói: "Cảm thấy mơ hồ liền tự nhéo bắp đùi mình, không xuống tay được thì gọi tôi."

Lúc này hắn mới giật mình vừa rồi cánh tay mình bị bấm mạnh một cái, Chung Tuệ Minh bất mãn nói: "Cô làm gì thế!"

Vừa rồi Du Hành còn tưởng vì phòng ngừa dã thú bên ngoài tiến vào, bây giờ nhìn lại trong hành lang này cả một đám đều ánh mắt mê mang, khóe miệng lại mang theo nụ cười hạnh phúc muốn đi ra ngoài, lúc này anh mới biết đây là đề phòng con người đi ra ngoài!

Đầy hành lang đều là người mê mê mang mang, thậm chí trong phòng cũng có người xô cửa ra.

Số ít người thanh tỉnh vội vàng nên nhéo thì nhéo, nên tát thì tát một phát, vội vàng cứu tỉnh người.

Thế nhưng vẫn có người chạy ra ngoài, trên đường tràn đầy tiếng người nhà kêu la: "Về đi! Đừng đi!"

"Đừng đuổi theo! Cách gần đó ông cũng sẽ bị dụ dỗ đấy!"

Tiếng ca kia như giòi trong xương, dù cho có bịt kín lỗ tay cũng không có tác dụng lớn. Nhưng cũng may đau đớn có thể đánh thức những người kia, từ đầu đến cuối Du Hành đều thanh tỉnh đấy, anh chỉ cảm thấy tiếng ca kia êm tai, cũng không bị đầu độc.

Anh đánh thức những người ở bên cạnh, vừa thăm dò nhìn lại phía bên hồ.

Lờ mờ, đều là bóng người.

Nhưng rõ ràng nhất chính là một bóng đen khổng lồ, bóng đen kia chiếm giữ trong hồ, hình thể cao lớn, cao ít nhất bốn tầng lầu.

Trên người của nó giống như hiện đầy vẩy cá, vẩy cá dính nước, dưới ánh trăng lòe lòe sáng lên.

Cách quá xa rồi, anh không cách nào nhìn rõ ràng bộ dáng con vật kia, chỉ cảm thấy thân hình nó thon dài, chiếc đuôi vẫn còn hất lên hất xuống hấp nước. Không ngừng phát ra tiếng ca, mê hoặc nhiều người hơn.

Rống ——

NGAO ——

Bên ngoài vậy mà cũng có tiếng rống của dã thú.

Thật ra từ ban ngày Du Hành đã cảm thấy chỗ này có một chỗ không đúng: từ lúc đến gần nơi này, cũng khó tìm dã thú.

Nhưng bây giờ trong đêm, trong tiếng ca, vô số tiếng dã thú gầm rú chạy trốn, không đả thương con người chút nào.

Tình hình giằng co hồi lâu như vậy, thẳng đến khi sắc trời trở nên trắng, tiếng ca tán đi, nước chảy từ từ trở về yên tĩnh.

Du Hành đi theo dòng người vọt đến bên hồ nhìn, không có bóng người, không có động vật, không có cái gì cả.

Không ít người nằm sấp bên hồ khóc rống.

"Làm sao tối hôm qua con tôi bị câu đi mất rồi! Chúng tôi ở xa như vậy kia mà!"

"Đào Đào ơi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Từ Ngọc Mạn sợ hãi giữ chặt tay Du Hành: "Chúng ta, chúng ta đi nhanh lên đi! Ở đây quá dọa người rồi!"

"Hỏi thăm một chút rồi đi."

Thật ra cũng không hỏi được cái gì, dân cư ở đây cũng rất kinh nghi bất định.

Rõ ràng nhà cửa đều đã lùi xa đến thế, làm sao tối hôm qua còn bị ảnh hưởng?

Có người sợ hãi hỏi: "Có phải ăn nhiều người, nó trở nên lợi hại hơn rồi không"

Lời này vừa nói ra đã dẫn đến khủng hoảng rất lớn.

Du Hành hỏi: "Mỗi lúc trời tối đều như vậy sao?"

"Đúng! Nhưng từ khi người bên hồ chuyển đi cho đến nay, đã rất lâu không xảy ra chuyện bi thảm như vậy."

Du Hành nghĩ nghĩ: "Thế có khi nào do nó đói quá lâu... lúc này tiếng ca mới truyền đi xa hơn..." Càng có sức hấp dẫn hơn.

Đây cũng là một khả năng.

Mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ lại chuyển nhà xa hơn nữa? Hay đi giết con quái vật không biết tên này? Bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ này.

Trời đã sáng, hôm nay lại không ai dám đi đến bên hồ múc nước rửa mặt. Quá lâu không xảy ra chuyện, bọn hắn đến sắp quên hồ này có thứ ăn thịt người rồi.

"Đi thôi, chúng ta trở lại chung cư."

Bọn người Du Hành mang nước theo, từng bước một trở về khu chung cư.

Trên đường về tình huống không đồng nhất nói tỉ mỉ một lần, lúc về đến chung cư, một đoàn người đều mệt mỏi không chịu nổi.

Người nhà ra nghênh đón vội vàng mang đồ đạc về, người thì kể lại chuyện, người thì bắt đầu khiêng về nhà.

Rất nhanh đã có người đến hỏi thăm nguồn nước ở đâu. Bốn đội đã trở về hai đội, đều không tìm được nguồn nước, đi quá xa rồi, gặp nguy hiểm cũng càng nhiều, bọn hắn đều đi ngược trở về.

Bây giờ chỉ còn thừa lại đội phía đông của Du Hành và đội phía bắc còn chưa có kết quả.

Du Hành gật gật đầu: "Một cái hồ lớn." Anh nói đại khái vị trí địa phương đó ra.

"Woa!"

"Thật sự? Nhiều lắm sao?"

"Cũng quá xa rồi!"

Ngay sau đó, Du Hành nói rõ tình huống bên kia: "Nếu muốn lấy nước hay dọn nhà, mọi người tự mình quyết định."

Có quái vật như vậy, bầu không khí vui sướng hào hứng của mọi người đã phai nhạt rất nhiều, người vừa có ý định dọn nhà cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

"Quái vật kia thật sự đáng sợ như vậy sao?"

"Ừ."

"Ôi vậy phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi."

Bọn người đi rồi, mẹ Du mới đau lòng sờ sờ mặt con trai: "Làm sao mới đi ra ngoài có một chuyến đã gầy như vậy rồi? Mẹ nấu cho con chút đồ ăn ngon!"

"Có biết ai trộm không?"

Mẹ Du liền nói: "Không thấy rõ. Chỉ một chút củi thôi,được rồi. Sau này mẹ không để dưới lầu là được." Nói xong nhét trái cây cho anh: "Ăn trước một trái. Mẹ và cha con hái rất nhiều trái xanh còn chưa chín, như vậy để lâu hơn được một chút."

Du Hành còn chưa nếm thử qua loại trái cây này đâu, vàng óng đấy, da mỏng thịt giòn, cắn xuống mùi thơm ngát, ngọt ngào.

"Ăn ngon không?"

"Dạ!"

"Trái cây này rất nhanh chín, mẹ học với chị dâu Trần cách làm hoa quả khô thế nào, đã làm xong một thùng trái cây chín con hái đem về rồi. Đừng nói đến thùng ngày hôm đó, không đến hai ngày đã phơi khô rồi, tuy hơi thô sáp, nhưng ăn rất đặc biệt."

Vừa nói vừa từ phòng bếp đi ra, nắm một vốc cho anh: "Thử xem xem!"

Du Hành gật đầu: "Ăn ngon."

Lúc ăn cơm, mẹ Du lo lắng nói: "Con cùng Tiểu Thôi đi vài ngày chưa về, cha mẹ đều lo lắng gần chết."

Lúc này Du Hành mới nhớ đến đội của Thôi Nam đi về hướng bắc. Nhưng anh cũng không lo lắng Thôi Nam, thoạt nhìn anh ấy ở chung với rắn rất tốt, trên người hơi thở rắn vô cùng sinh động.

Thoạt nhìn Thôi Nam còn lấy được chỗ tốt nhiều hơn so với cha anh....

Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Anh nói suy đoán của mình cho mẹ Du nghe, mẹ Du mới an tâm một chút.

Thật ra người hai nhà đối với sự biến hóa của nhau đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là không vạch trần lẫn nhau mà thôi.

"Cha mẹ, các người muốn dọn nhà sao?" Nếu như muốn chuyển, tài sản nhà mình nhất định có thể đổi được nhà ở đấy.

"Cha nghe con quái vật ca hát kia có chút mơ hồ, Tiểu Hành à, con cảm thấy có nên chuyển nhà hay không?" Cha Du hỏi.

Du Hành từ từ lắc đầu: "Muốn múc nước cũng không khó, chỉ hơi mệt mỏi một chút, nhưng được cái an toàn. Con thấy con quái vật kia không đơn giản, nếu như ở đó, con sợ ngày nào đó nó sẽ lên bờ."

Dù cho chỗ ở so với ngày hôm trước xa hơn một chút, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó không bị tiếng ca kia đầu độc.

Anh không bị đầu độc, nhưng không cách nào cam đoan cha mẹ anh cũng sẽ không bị.

"Vậy thì không chuyển! Sau này cha và con cùng đi múc nước, hiện tại sức lực của cha cũng rất lớn!"

Đợi đến lúc những người khác giúp nhau thám thính tin tức, thậm chí một lần nữa đi qua đó dò xét tình huống, cha Du trả lời với bên ngoài là "Không chuyển".

Mẹ của Từ Ngọc Mạn liền hỏi: "Là anh chị quyết định hay Du Hành nhà chị nói?"

"Chúng tôi cùng nhau quyết định đấy."

"À."

Bà trở về họi lại con gái mình: "Con thật cảm thấy theo chân nhà bọn họ không chuyển nhà là tốt à??" Bà liếm liếm bờ môi, bởi vì thiếu nước, nhà bọn họ uống nước đều tiết kiệm, nên không cách nào thỏa mãn cơn khát được.

Từ Ngọc Mạn gật đầu: "Con cảm thấy cậu ấy rất lợi hại, sự lợi hại này không phải nói cậu ấy như anh hùng trong phim điện ảnh Hollywood. Cậu ấy rất cẩn thận, con chưa từng thấy cậu ấy sơ sót gì cả, một chuyến đi này nếu không có cậu ấy, chúng con không có khả năng trở về thuận lợi như vậy."

Nói vì dụ ra ngoài mang xăng đốt lửa trong đêm, bò lên trên cây ngủ, nhận ra rất nhiều thực vật nguy hiểm cho đến giờ chưa từng nhìn thấy qua... Đó là một người vô cùng có lợi, tránh hại người. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mẹ Từ Ngọc Mạn lại nói: "Làm sao mẹ nghe mẹ Tuệ Minh nói đi một tí..."

"Mẹ, mẹ đừng để ý đến bọn hắn, mẹ không biết Chung Tuệ Minh không đáng tin cậy bao nhiêu đâu! Tên đó chỉ biết há mồm, ba ba ba nói mãi không dứt, người ta nói hắn cái gì, hắn nhất định đối nghịch, có người ngây thơ như vậy sao? Nếu không phải thanh mai trúc mã, con thật sự muốn kệ mẹ cậu ta —— "

"Chớ nói nhảm! Được rồi được rồi, mẹ sẽ bàn bạc với ba con, chính con đi chơi đi."

Vì vậy hồ lớn duy nhất tìm được, càng được hoan nghênh hơn.

Chương 098: Thế giới thực tế 21

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành mang theo người nhà lại đi một chuyến, lúc này chuẩn bị đầy đủ, mang theo hơn mười thùng đựng nước, còn mang theo thùng nhựa plastic, thau chậu rửa mặt, xà phòng... đi đến đó, gánh nước tắm rửa trước.

Bên hồ có rất nhiều nhà bị vứt bỏ, chỉ cần cầm phấn hoàng đằng rắc khắp nơi là có thể đuổi được bọn côn trùng bò sát... có thể tạm thời làm trung tâm tắm rửa.

Người một nhà chà xát xuống vài cân bùn.

Lúc ban ngày, quả thật hồ nước tốt đẹp như tiểu thiên sứ. Hồ nước thanh tịnh, chỉ cần không bơi lội dưới nước, liền vô cùng an toàn.

Du Hành còn có ý đồ đi câu cá, nhưng căn bản không có lưỡi câu, ý định ăn cá đành thất bại.

Lại qua nửa tháng, còn không có mưa. Nhà họ Du thể lực tốt, cứ cách vài ngày lại đi gánh nước, thậm chí một nhà đi ra ngoài tắm rửa như vậy, vẫn là số ít.

Ngày càng nhiều người dọn nhà qua đó.

Bởi vì con đường đi đến đó đã có dấy vết, dọc theo đường này của Du Hành tránh đi thực vật nguy hiểm ở mấy khúc cong, hầu như không gặp được thực vật mang đến tính uy hiếp.

Sau đó có người ghét bỏ quá nhiều khúc quẹo, chính mình tự đi mở thẳng một con đường, cuối cùng lại gây ra nhân mạng.

Người chết là một người đàn ông trung niên, chỉ chân bàn chân bị cỏ cắt, kết quả buổi tối đêm đó người đó lên cơn sốt cao rồi chết.

Bi kịch thảm như vậy khiến tất cả mọi người không muốn phải nhìn thấy nữa, bởi vậy không còn ai dám đi đến nơi không có dấu chân người nữa.

Cũng bởi vì việc này, người do dự có nên dọn nhà hay chăng, có không ít người đã hạ quyết tâm không chuyển đi nữa.

Mẹ Từ Ngọc Mạn ở nhà nói thầm với Từ Ngọc Mạn: "Con nói xem cậu ấy có phải phép thần tiên hay không? Làm sao lại lợi hại như vậy?"

"Không biết, nhưng chỉ cần ở cùng chung cư, đi theo nhà cậu ấy làm việc, có lẽ nhà chúng ta cũng an toàn hơn một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy." Mẹ cô gật đầu, còn đi theo nói: "Nhà của Tuệ Minh đã chuyển qua một tuần lễ rồi? Không biết trôi qua thế nào nữa..."

Nhà người ta dời qua đó có như thế nào Du Hành cũng không chú ý, anh chỉ biết từ khi có hồ nước, trong nhà tự trồng rau quả, anh cấy ghép rau quả đem từ bên ngoài về mọc càng tốt thêm.

"Trước đó còn khô héo nhỏ xíu, bây giờ nhìn lại có nhiều tinh thần lắm rồi!"

Đã có nguồn nước cố định, cha Du không chỉ trồng trong nhà, còn mở một miếng đất ở dưới lầu, mỗi ngày trôi qua đặc biệt phong phú.

Một ngày nào đó ông tưới nước dưới lầu, bỗng nhiên một người ào đến đem mặt vùi vào trong thùng nước trong tay ông, khiến mấy cái thùng không đều bị đụng ngã lăn.

Cha Du thề chính mình còn nghe được âm thanh uống nước ừng ục.

Đây là khát đến mức nào??

Sau đó ông liền phát hiện tay người nọ lộ ra bên ngoài —— hiện đầy vẩy cá?

Thùng bị rớt xuống, xối đầy cả người kia, lộ ra mặt đều là vẩy cá, con mắt không còn giống mắt người, lại như mắt cá.

Cha Du sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ thấy người nọ nhào đầu về phía trước muốn cắn ông, hàm răng đầy sắc bén, hoàn toàn không giống hàm răng con người.

Đây chính là đồng hóa mà con trai nói!

Ông túm lấy tay người này, cởi mũ trên đầu nhét vào trong mồm người nọ. nghe âm thanh ken két bên tai, ông vội vàng gọi con mình: "Du Hành! Du Hành mau xuống đây hỗ trợ!"

Du Hành còn chưa xuống, liền có ba người chạy như bay đến, thoạt nhìn dường như là người nhà của người này, trong miệng còn kêu gọi: "Hoa Hoa!"

"Tiểu Hoa!"

Dùng ga giường bao bọc lấy người nổi điên, cười làm lành với cha Du: "Nó có chứng động kinh, không cẩn thận chạy đến đây, thật xin lỗi!"

"Tôi lập tức đưa nó trở về nhà, ông yên tâm!"

Người vây quanh dùng sức lực bắt ép người nọ trở về tòa hai.

"Cha làm sao vậy? Có bị thương không?"

"Không có." Cha Du khoát khoát tay, tiến lại gần anh nói khẽ sự phát hiện của mình.

"Giống người cá! Giống hệt như trên TV, mà không có đuôi."

Du Hành: "Thật?"

"Thật! Người nhà của hắn chắc sợ người khác biết, nên vội vàng đưa hắn trở về rồi."

"Chúng ta coi như không phát hiện."

Du Hành nhìn về hướng kia, lờ mờ nhận ra một bóng người trong đó, dường như là em gái Chung Hoa.

Người cá sao?

Anh nhớ đến trước đó Chung Hoa đã từng bị cá cắn, chẳng lẽ lại là hắn? Rất có khả năng đấy.

Đồng hóa không phải chắc chắn, người khác biệt bị tổn thương như động vật, phải chăng đồng hóa đều tồn tại khác biệt.

Đợi Du Hành đi lên lầu lấy một thùng nước mới xuống, giúp cha Du tưới hết mảnh đất xong, mẹ Du gọi hai người lên ăn cơm chiều, cả nhà đang ăn cơm, đã có người gõ cửa.

Thì ra người nhà Chung Hoa đến xin lỗi.

"... Có thể do áp lực quá lớn, bệnh cũ của nó tái phát, không cẩn thận làm anh Du bị thương, thật xin lỗi anh."

Người nói chuyện chính là cha Chung Hoa, ông ấy mang đến một thùng nước, bồi thường thùng nước bị Chung Hoa chà đạp kia. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Không việc gì đâu, người không có việc gì là được."

Cha Chung Hoa không chịu lấy lại: "Nhà chúng tôi không thiếu nước, ngày mai sẽ dọn nhà qua bên hồ rồi, nước này để ở nhà cũng lãng phí, anh cứ giữ lại đi. Trong nhà còn phải thu dọn đồ đạc, tôi đi về trước."

Thật ra ông và Thôi Nam nhìn từ bên ngoài, vẫn còn bộ dáng của con người, chỉ có chút tập tính biến hóa, cũng không nghiêm trọng lắm. Người trẻ tuổi buổi chiều kia thoạt nhìn nghiêm trọng lắm.

Ông âm thầm hỏi con trai: "Lúc đó con cho cha uống cái gì?"

Du Hành nói: "Có thể giúp đỡ cha trong quá trình đồng hóa có được chỗ tốt."

"Con còn nữa không?"

Anh gật gật đầu.

Cha Du cũng gật đầu theo, trong lòng yên tâm không ít.

"Vậy thì tốt, con cất kỹ, con và mẹ con đều... nhớ ngàn vạn lần đừng để mất."

Nhìn con trai rủ mí mắt gật đầu, không nói chuyện, khẩn cấp nói: "Cha biết rõ con quen biết Chung Hoa, nhưng thứ này quá hiếm có. Cha là người ích kỷ, chỉ muốn con cùng mẹ con sống tốt. Hơn nữa thứ này chói mắt, nếu con dùng, chắc chắn để lại dấu vết rồi bị lần theo, cho dù con có sức mạnh, nhưng con có thể đánh thắng tất cả mọi người sao?"

Đạo lý đơn giản như vậy, cha Du thoáng chốc đã nghĩ đến, nhưng Du Hành trong thế giới nhiệm vụ thiếu chút nữa phải trả giá bằng mạng sống mới hiểu rõ ràng. (Editor: Lúc Du Hành là Trương Hằng Viễn cứu cha Ngô rồi bị đám người Lôi Thành tra khảo suýt chết, nam chính cũng học được bài học rồi mới từ từ trưởng thành, nam chính không thánh phụ, muốn test thử tác dụng của thuốc chỉ là không ngờ hậu quả mém chết mà thôi...)

"Cha yên tâm đi, con biết rõ đúng mực."

Đừng nói anh căn bản không có giao tình sâu nặng cùng Chung Hoa, hơn nữa bây giờ hắn đã hoàn toàn đồng hóa, dịch tu bổ gien đã vô dụng, trừ phi phục dụng dịch cải tiến gien, còn khả năng có chút tác dụng.

Nhưng anh không có khả năng vì hắn tiêu hao một trăm vạn điểm lương hỏa. Một trăm vạn quyển sách trong thời điểm Zombie hoành hành ở tận thế có bao nhiêu khó khăn, anh không cách nào đảm bảo sau nhiệm vụ mình còn có thể nhân họa đắc phúc trở thành nửa người nửa thi, đơn giản đạt được sách vở cùng điểm lương hỏa như vậy.

Cha Du vỗ vỗ bờ vai anh, rồi đi rửa chén.

Chuyện này người nhà họ Du không để ý đến, nhưng có nhiều người để ý lắm.

Dù sao lúc ấy trước khi Chung Hoa từ trong nhà chạy đến, cũng đã náo loạn ở trong nhà rất lâu, hàng xóm trái phải đều nghe được chút ít chuyện. Đến khi Chung Hoa chạy đến, người nhìn thấy trên đường nhiều lắm.

Đủ loại lời nói rảnh rỗi, rồi ánh mắt tìm kiếm khác lạ... Có khả năng đó là một trong những nguyên nhân chính khiến nhà họ Chung dọn nhà đi.

Bọn người Du Hành cùng Chung Hoa đi ra ngoài, cũng nhận lấy không ít truy hỏi. Du Hành bên này không nói lời nào, cũng không để ý đến những kẻ lắm mồm kia, thế nhưng cuối cùng vẫn từ miệng những người khác biết được sự thật Chung Hoa từng bị cá cắn.

"Ha ha ha đã như vậy cũng không cần sống nữa, thật quá buồn nôn! Chẳng phải nên giống như nhà nào đó sao, cũng không cần lo lắng làm người khác bị thương."

Từ trong miệng xe lửa của người đàn bà này biết được con gái nhà nào đó đã nhảy lầu, hôm sau bà này bị người nhà nào đó dùng đao chém chết.

Chuyện huyên náo rất lớn, người nhà kia còn vung đao nói: "Chính tôi chém chết bà ta đó! Các người tới đi! Có lá gan thì đến giết tôi trả thù cho bà ta!"

Người nhà người đàn bà đó đến cùng cũng không dám liều mạng với người nổi điên kia, lúc này cũng không còn là lúc báo cảnh sát gì nữa, cuối cùng chỉ đành không giải quyết được gì.

Nhưng sau này này, những lời đồn đãi kia như bị giẫm phanh lại, thoáng chốc yên tĩnh không ít. Ít nhất không có người nào dám phát biểu linh tinh ra ngoài, chỉ sợ dẫm phải chân đau của người khác.

Mẹ Du bị chuyện này dọa bệnh nhẹ một trận, bởi vì bị người bị chém chết không phải ai khác, chính là Vương Lệ Quân ở cửa đối diện.

Bình thường bà ta chỉ lắm miệng, thích chiếm tiện nghi người khác. Đây không tính là bệnh lớn gì, chỉ có thể nói mọi người sống theo pháp luật mà thôi.

Thế nhưng vào bối cảnh này, rốt cuộc bà ấy đã đụng phải thiết bản, cô gái trẻ kia vì không chịu nổi thân thể biến hóa mà lựa chọn phí hoài bản thân bỏ lại người nhà, người đã không còn, người trong nhà vốn bi thương đau đớn, thế nhưng người đã chết còn bị người khác mang lên làm đề tài đàm tếu, làm sao nhịn được.

"Dù sao tôi nói cũng không phạm pháp!" Vương Lệ Quân thường nói những lời này, kết quả người khác đánh trả một câu: "Dù sao bây giờ giết người không phạm pháp!", ném mất mạng mình.

Người nhà kia là cả nhà cầm đao đánh đến tận cửa, mẹ Du tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trông thấy Vương Lệ Quân bị người một đao chém ngã trong vũng máu.

Rốt cuộc cũng là nhiều năm hàng xóm, bây giờ dù mẹ Du không thích bà ấy thế nào, cũng không nhẫn tâm muốn bà ấy chết.

"Đừng lo lắng, đi ngủ đi, cha trông mẹ con được rồi."

Cha Du thở dài: "Mẹ con chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ..." Rõ ràng quan hệ kém như vậy rồi, còn thương tâm vì người ta.

Du Hành vẫn tiến vào nhìn mấy lần, đổi khăn lạnh trên trán bà.

Trở lại phòng ngủ của mình, anh vẫn như trước tu luyện trong chốc lát, vừa ngủ đã nghe được tiếng gió, sau đó là cửa sổ bị một lực lớn chấn động.

Anh nhảy dựng lên, cầm súng đến bên cửa sổ, kết quả kéo bức màn ra, xuyên thấu khe hở của lưới mây nhìn thấy thứ bên ngoài, không phải là con quái điểu có sức lực lớn đã lâu không đến sao?

"XIU....XÍU... XÍU...UU! —— "

Nó chứng kiến du hành, càng thêm kích động, đôi cánh không ngừng vỗ phành phạch, tròng mắt chuyển động càng thêm vui sướng.

Du Hành đau đầu niết sống mũi: [Cho nó vào?] Trong nhà sẽ giống như bão ghé qua?

Không có cách nào, anh mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, cha Du nghe tiếng đi ra ngoài, anh để lại một câu cho cha Du: "Con đi ra ngoài một chút!" Rồi anh cực nhanh chạy xuống lâu.

Chỉ năm sáu giây sau, anh đã đến dưới cửa sổ phòng mình, nhìn thấy con quái điểu kia xốc hết đinh ốc đính kiên cố tấm lưới mây bên ngoài cửa sổ phòng mình.

"Này! Xuống đây!"

Thân thể quái điểu dừng lại, cúi đầu nhìn thấy anh: "XIU....XÍU... XÍU...UU!! ! —— "

Nó bay nhào xuống, giang rộng đôi cánh, so với lần đầu gặp mặt hai tháng trước nó đã lớn thêm không ít, chiều dài ít nhất tăng lên gấp đôi. Xem xét hình thể, cũng lớn hơn rất nhiều.

Anh né tránh cực nhanh, quay đầu chạy ra ngoài.

"XÍU...UU!! ! ! ríu ra —— ríu rít!!"

Quả nhiên con quái điểu này đuổi theo anh, anh móc dây thừng đằng tâm đã chuẩn bị sẵn, nhảy xuống bụi cây né tránh, con quái điểu kia thu hồi đôi cánh lớn, đi nhanh về hướng anh.

"Xíu...?"

Lúc bị Du Hành trùm xuống, nó còn hoang mang nghiêng đầu.

Du Hành vung lấy dây thừng dài giẫm lên một thân cây, nhảy lên một bên khác của con quái điểu, lại quấn quanh nó một vòng.

Thành công trói con quái điểu thành bộ dáng gà mái đợi làm thịt.

"Ríu! ! !" Quái điểu phẫn nộ kêu lên, dùng lực giãy dụa, đem mặt đất ma sát ra một mảnh đất trống, cỏ dại bị cày sạch sẽ, cây cối bị đâm không ngừng rơi rụng.

"Mi cứ đến tìm ta làm gì?"

Con điểu này quá mập, Du Hành căn bản không áp chế được nó, chỉ có thể ngồi trên cổ nó, ôm miệng bẹt của nó hỏi.

Kết quả đôi mắt con quái điểu chớp chớp, nổi lên hơi nước. Cũng không giãy dụa nữa.

Tiếng "ríu..." nặng nề phát ra trong mồm bị anh nắm, lộ ra vô hạn ủy khuất.

"Thật sự gặp quỷ rồi."

Anh buông miệng nó ra, nghe đầy tai tiếng ríu ra rít rít... Thật sự nghe không hiểu.

Không có cách nào, anh chỉ đành gọi RT9009: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Kí chủ mời nói."

"Tôi không tìm được sản phẩm nào có thể trao đổi cùng động vật trong hệ thống trao đổi điện tử, cậu có thể phiên dịch giúp tôi xem con chim này đang nói cái gì không?"

"Xin Kí chủ chờ một chút, chờ tôi thẩm tra tình hình cụ thể và tỉ mỉ nghiệp vụ tương quan một chút... Tôi cần bật kênh thú ngữ, cung cấp giúp anh truyền dịch tiếng người và thú đồng thanh chuẩn xác nhất, phí tổn là một vạn điểm lương hỏa, anh muốn sử dụng tính năng này sao?"

Du Hành hơi đau lòng gật đầu: "Dùng!" Dù sao cũng phải làm rõ ràng rốt cuộc con quái điểu này muốn tìm anh làm gì, tuy lực phá hoại của nó rất mạnh, nhưng cũng không toát ra tính công kích, nhìn ánh mắt nó nhìn anh —— vạn vật có linh tính, ánh mắt con quái điểu này có cảm tình.

Sau đó anh đã hối hận. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bởi vì con quái điểu này, lời vừa ra khỏi miệng đã gọi anh là mẹ.

A phi!

"Mi xem mi —— lại nhìn ta —— ở đâu giống mẹ của mi chứ?"

"Trên người mi có hương vị của mẹ ta! Giống như đúc đấy!" Sau khi phiên dịch thú ngữ của con quái điểu cô đơn này, tràn đầy hơi thở nông thôn thuần phác.

Dưới sự phiên dịch của RT9009, một người một chim bắt đầu nói chuyện. Nhưng Du Hành đau cả đầu, giải thích thật lâu, con quái điểu này bướng bỉnh muốn chết!

Thấy anh bất đắc dĩ như vậy, RT9009 đành phải nói: "Kí Chủ, có một việc tôi đã quên nói với cậu. Cậu còn nhớ lúc trước cậu trở về, buổi tối gặp được ánh trăng tinh hoa không?"

"Nhớ rõ, cậu có manh mối sao?"

"Lúc ấy tôi đã kiểm tra đo lường số liệu thân thế của cậu, thật ra phát hiện bên trong có lưu lại một tia đồng hóa, vô cùng yếu ớt, có thể vào lúc Kí chủ không biết đã thông qua cách nào đó hấp thu được, đối với thân thể của cậu cũng không xảy ra tác dụng gì, bởi vậy tôi cũng không nói cho cậu biết."

Anh chỉ thật kiên nhẫn hỏi thăm còn quái điểu đang không ngừng vỗ cách nói chính mình là mẹ nó: "Mẹ mi lớn lên có bộ dạng thế nào?" anh muốn tìm chút manh mối.

Quái điểu ngẩng đầu, giọng điệu đầy kiêu ngạo ríu ra ríu rít nói: "Mẹ ta lớn lên rất đẹp, lông vũ cả người trắng như tuyết, miệng tinh tế dài mảnh, đôi cánh đặc biệt đẹp mắt còn lớn hơn của ta, bay lên như tiên nữ..."

Nó càng nói, Du Hành nhìn lông vũ vàng xám của nó, miệng bẹt... quả thật anh nhớ đến lần đầu tiên đi ra ngoài nhìn thấy tình cảnh thế giới bên ngoài biến đổi to lớn, lúc ấy ở bên ngoài quả thật có một con chim to như tuyết trắng bay qua, thân hình ưu nhã vô cùng mê người.

Anh còn nhặt được một cọng lông vũ của đối phương, lông vũ kia vô cùng sắc bén, lúc trước anh đã cầm nó đâm con khỉ túm lấy ba lô của mình, giải cứu cho ba lô của mình, sau đó Thôi Nam bị rắn cắn bị thương...

Đương nhiên, lông vũ kia đã bị anh ném đi nơi nào mất rồi.

Muốn nói chính mình gặp được loài chim nào khắc sâu ấn tượng, cũng chỉ có một con chim đó mà thôi. Thế nhưng con chim đó và con quái điểm này không có chút nào giống nhau, nhìn thế nào cũng không giống mẹ con nha?

Du Hành liền dùng ngôn ngữ con người miêu tả bộ dáng con bạch điểu kia, con quái điểu đặc biệt vui vẻ: "Đúng đúng đúng!! Mẹ ta có bộ dáng như thế đấy! Mẹ ta nói ta trưởng thành rồi, nên mẹ phải đi, ta còn đang ngủ, mẹ ta mang trái cây thả trong nhà cho ta, rồi chính mình bay mất tiêu hu hu hu hu..."

Vội vàng không kịp chuẩn bị đã khóc rống lên.

Du Hành cũng không có cách nào: "Ta thực không phải mẹ của mi." Nghĩ nghĩ anh lại an ủi nó: "Mẹ mi cũng đã nói mi trưởng thành rồi, mi cũng nên kiên cường lên một chút. Ta thật không phải mẹ mi, có lẽ chính mi cũng nhận rõ điều này. Trở về đi, đừng đến tìm ta nữa."

Đồ vật trong nhà đều gặp họa hết rồi, trở về còn phải sửa chữa lười mây bên ngoài cửa sổ đây này.

Quái điểu đứng khóc ở đó, Du Hành từ cổ nó bò xuống, cởi dây giúp nó, vỗ vỗ nó: "Trở về đi."

Anh bước đi, lúc anh sắp đi đến cổng chung cư quay đầu nhìn lại, quả nhiên con chim kia vẫn nhắm mắt theo sát anh.

"Ríu ríu ríu!!!"

"RT9009 nó đang nói cái gì?"

"Kênh truyền dịch người thú đồng thanh đã kết thúc, muốn kết nối lần nữa cần thu phí, xin hỏi kí chủ còn cần không?"

"Vậy coi như thôi."

Kết quả anh vừa mới bước đến đầu bậc thang, con quái điểu kia đã đáp xuống bắt anh lại, phần phật bay lên cao bay xa đi mất.

Du Hành đặc biệt bất đắc dĩ, cũng không dám lộn xộn, sợ té xuống bán thân bất toại.

Anh cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tay, rất nhanh anh liền rơi xuống đất. Chân chạm đến nơi vô cùng mềm mại, lúc này quái điểu cũng thu hồi đôi cánh, đứng ở bên cạnh anh còn cao hơn anh một chút, nhìn khoảng tầm 1m9.

Ngắm nhìn bốn phía, có lẽ đây là sào huyệt của bọn nó rồi.

Sào huyệt dựng ngay đỉnh một cây đại thụ, hầu như đều trưng dụng hết tán cây đại thụ. Nguyên liệu dựng nên sào huyệt không biết từ cái gì, mềm lại mang theo chút ít dẹo, mùi cũng không hôi, có hương vị thơm ngát tự nhiên. Dưới chân anh cũng không thấy được các loại phân hay nước tiểu gì đó.

Nhìn ra đây là một con chim yêu sạch sẽ.

"Mi dẫn ta đến nhà mi làm gì?" Anh biết đây là con chim "trưởng thành " mất mẹ, Du Hành nhịn không được kiên nhẫn nhiều hơn một chút.

Ấn tượng của anh về động vật vẫn luôn rất tốt. Động vật dễ ở chung nhiều hơn so với con người.

"Ríu ríu ríu!!"

Du Hành thở dài: "Kết nối đi, điểm lương hỏa tự cậu khấu trừ."

Sau đó anh nghe được một tin tức xấu: khu vực này, sắp nghênh đón mùa khô.

"Mùa khô?" Du Hành cả kinh: "Lúc nào?"

Kết quả quái điểu cũng không biết, nó vẫn còn là thú con đây này! Nó chỉ nghe mẹ nói nói, chỉ cần nó vượt qua thời kỳ trưởng thành thứ hai, là sắp đến mùa khô, bảo nó đi về hướng bắc.

"Thời kì trưởng thành lần thứ hai của ta đã chấm dứt.... mi xem cánh của ta nè ——" nó vui sướng hài lòng giang rộng đôi cánh: "Có thể bay được thật xa thật xa á. Mi rời đi cùng ta đi, ta mang mi đi đến nơi có nước."

Trong mắt nó Du Hành mang theo hương vị tự nhiên của mẹ mình, chính là tự tay mẹ ruột vĩ đại sắp xếp cho nó, có thể làm cho nó an tâm.

Nó không muốn, cũng không dám tự mình một mình bay đến một nơi xa như vậy, nếu có người này đi cùng nó, nó sẽ thật vui vẻ á!

Vì vậy nó vừa thay đổi hết một thân lông vũ, liền nhớ đến lời mẹ nó để lại... liền vội vã đi tìm con người này.

Bây giờ nó rất cường tráng, nó mang theo anh vẫn có thể bay cao được.

Du Hành cau mày, liên tục xác nhận: "Mẹ mi quả thật dặn mi bay về hướng Bắc à?"

"Đúng vậy."

Trước đó đội của Thôi Nam đi về phương bắc tìm nước, kết quả bởi vì có người bị thương nên cuối cùng cũng không đi xa cho lắm. Nhưng sức người chắc chắn không bằng đồng vật

Phương Bắc, nhất định xa hơn phương Bắc.

Anh không hoài nghi lời con chim này nói... dù sao năng lực sinh tồn của động vật càng lớn mạnh hơn nữa, đối với sự biến hóa khí hậu càng thêm mẫn cảm hơn.

"Cảm ơn mi."

Du Hành thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn nó: "Ta còn người nhà của mình, giống như mi có mẹ của mi đấy, ta phải dẫn bọn hắn đi, mi đi trước đi."

Nói đến mẹ mình, quái điểu dường như có thể hiểu được, nó ảo não cúi đầu: "Nếu ta lớn thêm một chút là được rồi." Thế nhưng cho dù nó có to như mẹ nó, cũng không có cách nào một thoáng túm lấy vài con người bay xa được.

"Thật sự cám ơn mi. Mi cần ta giúp gì cứ đến tìm ta, thay cho lời cảm ơn."

"Không cần, ngày mai ta phải đi rồi."

Du Hành liền lấy sáu túi phấn dây hoàng đằng ra, dùng dây đằng tâm vừa xỏ xuyên qua vừa nói: "Thứ này có thể phòng trùng. Gom sáu túi lớn cho mi, chính mi một đường cẩn thận."

Rồi anh đeo lên cổ cho nó.

Cuối cùng nó đưa Du Hành về cổng khu chung cư, cọ cọ vào anh, giương cánh bay mất.

Về đến nhà mới biết cha Du đang đợi anh: "Mẹ con hạ sốt rồi... Ra sao? Đó là con chim à? Làm sao lại lớn như vậy?"

"Vậy thì tốt rồi, cha đi ngủ đi, để con trông mẹ cho. Cha, ngày mai con có chuyện trọng yếu cần nói với cha."

Anh động viên cha mình đi ngủ, Du Hành kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, trong đầu xẹt qua kế hoạch có trật tự.

Mùa khô?

Quan trọng hàng đầu chính là phải trữ nước! Sau đó là đồ ăn, nhưng cái này tạm thời không nóng nảy được. Thuốc giải nhiệt và đồ dùng sinh hoạt... từng chuyện đều hiện lên, Du Hành thở dài một hơi, không có đồ đạc vô cùng thiếu gấp.

Ngày mai sẽ đi bên hồ bắt đầu múc nước! Đem tất cả dụng cụ trữ nước đều dùng hết.

Anh thăm dò qua trán mẹ Du, lấy khăn mặt ra.

Đợi đến lúc sáu giờ, anh bắt đầu nấu cơm, hiện dưới lầu có không ít người theo chân nhà bọn họ, dựng bếp đơn giản thổi lửa nấu cơm.

Nấu xong, tắt lửa đi, bưng lên nhà.

Mẹ Du đã có thể ăn vài thứ rồi, người một nhà vừa ăn sáng, Du Hành vừa đem tin tức mới thu được hôm qua nói ra.

"Ôi con chim kia lớn đến thế kia à!" Cha Du vẫn nhịn không kinh thán: "Vậy lần này chúng ta thực sự dọn nhà à?"

"Trước dọn đi, đợi sau này ổn rồi lại về nhà. Chờ con ra hồ lớn bên kia múc nước, cha ở nhà chăm sóc mẹ, thuận tiện thu gom đồ vật trong nhà, chiếc nhẫn của mẹ không chứa nổi thì giữ lại, chờ con về cất."

"Chuyện này... chuyện này cũng quá vội vàng..."

Thình lình muốn rời nhà, cảm xúc của mẹ Du có chút không cách nào tiếp nhận được, nhưng lí trí vẫn duy trì thái độ ủng hộ con trai mình: "Con cẩn thận một chút, để cha con đi cùng con chứ, tự mẹ thu dọn được rồi."

Có việc quan trọng phải làm, mẹ Du thoáng chốc lại có sức lực.

Du Hành lắc đầu: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, dưỡng cho tốt tinh thần, hai người nữa chúng ta sẽ đi, trên đường không có điều kiện tốt để mẹ nghỉ ngơi."

Người một nhà rất nhanh bắt đầu hành động.

Bước chân Du Hành thật nhanh, con đường lớn đi đến hồ nước rất quen thuộc, chỉ tốn một ngày thời gian, đã chứa đầy tất cả thùng không trong nhà, xếp đặt chặt chẽ trong nhẫn trữ vật.

Phải làm thật kín kẽ, nên hao tốn chút thời gian.

Người trong chung cư đã sớm chuyển đến hồ lớn bên cạnh hỏi anh: "Làm sao hôm nay lại đi nhiều chuyến như vậy? Muốn múc nước cũng từ từ thôi, cậu như vậy sẽ mệt mỏi lắm!"

Cũng có người hỏi: "Du Hành à! Gần đây có phát hiện rau dại gì có thể ăn được hay không?"

Nhân duyên của anh coi như cũng tạm được, người ta đều hy vọng có thể đạt được chút tin tức hữu dụng từ trên người anh.

Vì vậy anh không che lấp chuyện mùa khô sắp đến: "Mùa khô sắp tới rồi, nhà chúng tôi muốn đi về hướng bắc." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tin tức này không đủ hiểu thấu, không có người nào tin tưởng.

"Cho dù có mùa khô, cũng không phải đi phương bắc, trên sách địa lý cũng có nói, phương Bắc núi rất cao, phía Nam mới có nhiều bình nguyên, sông nước, hồ nước..."

Du Hành cũng không cách nào giải thích sâu về chuyện này.

Anh tin tưởng con chim kia, nhưng không cách nào phụ trách cuộc sống của người khác.

Sau khi anh thả ra tin tức này, anh liền phối hợp múc nước, lúc trở về, Thôi Nam nói muốn cùng anh trở về chung cư.

Đã quên nói, Thôi Nam đã chuyển đến bên hồ nước lâu rồi. Anh vô cùng yêu thích hoàn cảnh ướt át nơi này, nguồn nước lại sung túc.

Du Hành cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu đồng ý thời gian hẹn với Thôi Nam, chờ Thôi Nam cũng mang theo thùng đựng nước cùng lưng cõng hành lý, anh cũng cõng giúp Thôi Nam một túi, hai người cùng nhau đi về hướng chung cư.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

Chương 099: Thế giới thực tế 22

Edit: Trang Nguyễn

Chung Hoa ở trong khu dân cư bên hồ, cha Chung hỏi Chung Hoa: "Con thấy thế nào? Con cảm thấy cậu ấy nói có căn cứ hay không?"

Chung Hoa nằm trong bồn tắm trong phòng vệ sinh, bên trong đã đổi nước hồ mới, mát lạnh thấm mát.

Hắn đã nhìn không ra bộ dáng con người nữa rồi.

Trên người vẩy cá lan rộng, ngũ quan trên khuôn mặt biến hóa rất lớn, nửa bên mặt chìm vào trong nước, lộ ra con mắt như bong bóng cá.

Nghe được câu hỏi của cha mẹ, hắn giật giật ngồi xuống, thân thể nhịn không được trơn mượt vào bồn tắm lớn, vẫn là cha Chung đưa tay qua kéo hắn lên, rồi lấy thêm tấm ván gỗ đặt chế cố định hắn lại.

Chung Hoa lộ ra dáng đứng không mặc quần, giữa hai chân dài ra màng mỏng, dán hai chân lại với nhau, đầu ngón chân đã vô cùng mơ hồ, hầu như không nhìn ra bộ dáng năm ngón chân trước kia nữa.

Thiếu chút nữa cha Chung rớt nước mắt, bây giờ vợ và con gái đều không tiện đến thăm hắn, chỉ có chính mình thường xuyên đến, càng khiến trong lòng ông đau khổ muốn tràn ra ngoài.

Một người đang yên đang lành làm sao lại biến hóa thành như vậy chứ?

Chung Hoa mở miệng, giọng nói cũng có chút ít khác biệt, nhưng cũng may nói ra được lời nói, cha Chung vẫn còn nghe được rõ ràng.

"Cha, con không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Đêm nay cha đưa con đến trong hồ đi, con đi thám thính xem có tin tức gì hay không."

Sau khi đến đây, hắn như cá gặp nước, cũng không hề bởi vì khát nước mà mất lý trí.

Chỉ là trên người hắn tất cả các dấu diệu đặc thù của sinh vật thủy sinh càng ngày càng rõ ràng, đến bây giờ hắn đã không đứng lên nổi rồi, cũng hoàn toàn không cách nào rời khỏi nước được.

Nói không rõ đây là tốt hay xấu, chỉ là nếu cứ tiếp tục sinh hoạt như vậy cũng không tệ lắm, hắn có thể bắt cá cho người nhà cải thiện sinh hoạt, mình cũng có thể sống được tự do một ít.

Nhưng lời Du Hành nói cần phải coi trọng một thoáng, hắn đi ra trong hồ thám thính tin tức, chỗ đầu hồ đó có nhiều "đồng loại" còn sống nhiều như vậy, nếu quả thật có mùa khô, đó là chuyện lớn sống còn, chỗ đó nhất định sẽ có manh mối đấy.

Trước khi buổi tối đến, cha Chung đưa Chung Hoa đến trong hồ, nhìn con trai vẫy tay với mình, ùm một cái đã lặn xuống nước không còn thấy bóng dáng, ông mới thở dài đi về nhà.

Trong hồ này có con quái vật lớn, con mình nói hắn cũng nhìn không ra vật gì. Nhưng con vật kia cũng không tấn công hắn, vì vậy cha Chung mới yên lòng đưa con trai đi—— dù sao trong hồ, con mình mới càng thêm thoải mái dễ chịu hơn.

Đứa nhỏ đều đã bị như vậy, dù sao cũng phải để nó sống tự do tự tại một chút?

Trên đường gặp những người khác, cũng ôm khiêng, bên trên phủ một tấm chăn che lại.

Từng người đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Cha Chung thở dài, đều là người đáng thương.

Chung Hoa du lịch ở dưới đáy nước, tuy hắn hận những con cá kia cắn hắn, nhưng sau khi đồng hóa xong lại không cách nào khống chế huyết mạch hảo cảm đối với bọn chúng.

Gần đây hắn vừa học cách trao đổi với những con cá kia, chỉ cần né tránh một ít động vật cỡ lớn đi săn người, dưới hồ nước hầu như vô cùng an toàn đấy.

Nhưng hắn cũng không bơi đi vào trong hồ nước bên kai, trong huyết mạch tiềm thức nói cho hắn biết, chỗ đó không thể đi.

Bởi vậy bình thường hắn chỉ hoạt động ở nơi cách bờ hơn mười thước.

Hồ này quá lơn, cho dù xa hơn mười thuốc, cũng chỉ thuộc về khu vực biên giới của hồ mà thôi.

Chung Hoa ăn sống thịt đồng bạn chia xẻ cho hắn, hắn cũng không biết đây là thịt gì, cũng cảm giác nước bắt đầu khởi động vô cùng kịch liệt, hắn vội vàng cùng bầy cá khác bơi đi đến nơi an toàn.

Bên tai tiếng nước ầm ầm, hắn cảm giác được con quái vật khổng lồ kia lại đi lên rồi.

Quả nhiên, rất nhanh tiếng ca vang lên lần nữa, chỉ là lần này đã có tin tức từ những "người cá" như bọn hắn, người chung quanh đã chuyển đi xa hơn. Dù cho có người bị dụ dỗ, cũng bị bọn hắn đánh bất tỉnh ném sang phòng bên cạnh.

Thế nhưng rốt cuộc con quái vật khổng lồ này tức giận rồi, nhịn không được nữa.

Nước chảy một lần nữa chuyển động kịch liệt, ầm ầm đổ ra bên cạnh bờ.

Nó di chuyển rồi!

Lần đầu tiên nó di chuyển!

Rầm rầm!!!

Chỉ di chuyển một chút như vậy, hồ nước giống như núi tuyết sụp đổ ầm ầm, chấn động mãnh liệt khắp mặt đất, từng ngọn sóng cao như một tầng lầu đánh qua, con đường gần đó thoáng chốc biến thành đường thủy.

Tiếng ca trở nên càng thêm to rõ, mê hoặc người.

Vô số bóng đen từ trong bóng tối đi tới, Chung Hoa lo lắng phân biệt cha mẹ và em gái mình trong đó, một tay túm một người, răng cưa trong mồm còn cắn quần áo em gái mình.

Không cách nào đi lại bằng hai chân, cả thân người dưới đều bị lôi kéo ma sát trên mặt đất...

Thật vất vả mới kêu tỉnh người nhà trên đường, mới giúp đỡ dìu nhau đi ra xa khỏi khu vực này.

"Chúng ta ở xa như vậy! ! Vì sao còn —— "

"Đi mau!" Giọng Chung Hoa vang lên.

Thẳng đến khi chạy đến khu rừng trái cây màu vàng hái trước đó, bọn hắn mới yên lòng. Sau đó tiếng ca ngừng, mặt đất lại chấn động kịch liệt, dường như con quái vật khổng lồ đi lại trên mặt đất. Dọa cả đám người lạnh run.

Thẳng đến ngày hôm sau, người may mắn còn sống sót mới dám trở lại bên hồ đi xem tình huống, kết quả chấn động: hồ nước khô cạn chỉ còn một tầng mỏng nước.

"Trời ạ!!"

Dưới tầng nước hơi mỏng kia là loài cá khác, không ngừng chen chúc nhau vẫy vậy đuôi, phát ra tiếng nước lách tách. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Vậy có phải con quái vật kia đã đi rồi hay không?"

Có người chỉ vào trong hồ, trong hồ bởi vì nguyên nhân địa thế, còn một chỗ lõm đầy nước, thật sâu nằm ở đáy hồ.

Thế nhưng con quái vật kia không có khả năng ẩn mình ở chỗ lõm đầy nước kia, thể tích của nó lớn như vậy kia mà!

Còn không kịp vui mừng, có người liền hỏi: "Chẳng lẽ con quái vật kia đã đem hết cả nước trong hồ mang đi?"

Không có cách nào, bọn hắn đành phải tranh thủ thời gian, thừa dịp mặt trời còn chưa khiến tầng hơi nước mỏng manh kia bốc hơi toàn bộ, đựng nước.

Chung Hoa vô cùng khó chịu, hắn đã thành thói quen mỗi ngày đều ngâm mình trong hồ nước, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng khô ráo, vẩy cá chính là làn da của hắn, vẩy cá khô khốc cũng có ý nghĩa hắn vô cùng khát nước.

"Nhịn một chút, bây giờ cha đổ nước đến cho con."

Cha Chung tới tới lui lui đổ mấy thùng nước mới đổ đầy nước trong bồn tắm, rồi ngồi sụp xuống phát sầu nói: "Làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Rất nhiều người đều đang hỏi vấn đề này.

Đến dưới buổi trưa lúc nóng nhất, những người cá kia đều khó qua, không ít nhà đều xảy ra chuyện người cá mất lý trí đả thương người, chỉ là Chung Hoa vẫn cố gắng đau khổ chống đỡ.

"Cha, các người đi nhanh đi! Trở về chung cư! Đi theo nhà họ Du!"

"Vậy còn con? Con làm sao bây giờ?"

"Con... con không đi."

Ngày hôm nay, đủ loại lựa chọn đều xảy ra, đại đa số người ở chung cư Lệ Cảnh Uyển đều quyết định trở về chung cư, sau khi các cư dân trao đổi tin tức với nhau, cùng đều định đi theo đám bọn hắn trở về, người luôn có khuynh hướng đi đến nơi mình quen thuộc.

Trời chưa sáng bọn hắn liền chuẩn bị rời khỏi, có người trước khi đi còn không cam lòng đi đến bên hồ nước xem, lại phát hiện hồ nước giờ đây đã hoàn toàn khô cạn, chỉ còn lại hố sâu mênh mông.

Chung Hoa trong một đêm tuyệt vọng cùng tiếng khóc của cha mẹ, em gái, rốt cuộc hắn cắn răng đồng ý theo chân bọn họ cùng đi.

Người trong nhà đưa hắn lên cột lên lưng cha hắn, em gái hắn trên đường cẩn thận vẩy nước cho hắn, để hắn thoải mái một chút.

Chung Hoa có thể nói một trong số ít người cá chịu rời đi, rất nhiều người cá đều không hạ được quyết tâm rời đi, còn ở trong lu nước trốn tránh sự thật.

"Tiểu Cận, đừng đổ, những nước này sau này các người còn muốn uống đấy."

Trời nắng chang chang, một đoàn người uốn lượn đi về hướng chung cư, đến lúc chín giờ đã đến chung cư.

Đám người này dẫn đến lực chú ý của mọi người, sau khi hỏi thăm mới biết thì ra hồ nước cạn khô rồi.

"Làm sao có thể!"

Nghe được tin tức này, Du Hành lại càng hoảng sợ, cẩn thận hỏi mới biết được con quái vật không biết kia đã đi khỏi hồ.

Cha Du nghĩ nghĩ: "Mực nước của hồ nước kia có phải vì con quái vật khổng lồ kia mới có thể cao như vậy hay không?" Ông nhẩm tính: "Nếu nó vô cùng to lớn... lúc đi vào mực nước sẽ dâng lên... Nhưng cũng không có khả năng vừa đi, mực nước lại thấp như vậy?"

Không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa, đồ vật trong nhà bọn họ đều đã thu dọn gần hết, hầu như đem trọn cái nhà có thể mang đi đều mang đi hết.

Bọn họ định nghỉ ngơi một ngày, để mẹ Du nghỉ ngơi nhiều thêm một ngày, ngày mai lại ra đi.

Mẹ Du cũng rất để ý, không riêng nghỉ ngơi, còn siêng năng tu luyện, thời gian một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nhà họ Du tiếp đãi không ít người, vì không để bọn hắn quấy rầy mẹ Du nghỉ ngơi, Du Hành dẫn toàn bộ người xuống mái che dưới lầu.

Người đến đều truy hỏi làm sao anh biết mùa khô đến.

Du Hành đem tất cả đổ lên đầu con chim kia: "... Người tòa một có lẽ cũng biết, trước kia nhà tôi có một con chim lớn đến."

Du Hành nhấc chân liền đi, bị người kéo lại.

"Đừng tức giận đừng tức giận, hắn nói chuyện không có đầu óc! Du Hành à, khi nào nhà các người đi?"

"Ngày mai."

"Nhanh như vậy?!"

"Có thể trễ thêm hai ngày hay không? Đồ đạc nhà chúng tôi cùng chưa thu thập..."

Du Hành đã biết rõ ý của bọn hắn, nhưng vẫn nói lời cảnh cáo trước: "Có thể cùng đường, nhưng mỗi người đều tự phụ trách bản thân mình."

"Cái này, ha ha... chắc chắn, chắc chắn mà!"

"Ngày mai sáu giờ, nhà chúng tôi xuất phát, các người muốn đi thì xem thời gian."

Cuối cùng cũng không đổi thời gian.

Từ khi hồ nước kia cạn khô, con quái vật trong hồ cũng rời đi, cảm giác cấp bách trong lòng Du Hành càng mạnh hơn.

Phải đi nhanh lên! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trời còn chưa sáng, chợt nghe bên ngoài có tiếng chim muông hoạt động, âm thanh kia hoàn toàn khác biệt với tiếng kêu lãnh lót dĩ vãng, mà dồn dập đấy, kêu gọi bạn hữu...

Lúc đang đánh răng, anh nhìn thấy rất nhiều bầy chim muông bay qua trong rừng, như vô số dây lụa run run, thổi đi về hướng xa xa.

Ăn xong bữa sáng, lại cất kỹ đồ vật trong nhà, mẹ Du cõng một ba lô, Du Hành và cha Du ngoại trừ trên lưng cõng một cái bao siêu lớn, trên cổ còn phủ lấy một túi vải.

Dao phay cái búa... đủ loại đều đặt ở nơi thuận tay, người một nhà không để ý nóng bức vẫn như thường lệ che phủ kín mít.

"Đi thôi."

"Đi thôi."

"Vâng."

Chương 100: Thế giới thực tế 23

Edit: Trang Nguyễn

Khóa cửa lại, một nhà ba người xuống lầu, dưới lầu đợi mười phút, người lục tục ngo ngoe đều đến rồi.

Du Hành đại khái quét thêm vài lần, nhìn quen mắt có, lạ lẫm có... Nhìn quen mắt có một nhà Chung Hoa, một nhà Từ Ngọc Mạn.

Trong đó có không ít người bao bọc vô cùng kín, trốn ở sau lưng người nhà, không nói một lời.

Hơn nữa đối với tầm mắt của anh đặc biệt mẫn cảm, tầm mắt anh vừa đảo qua, người nọ liền cúi đầu xuống.

Anh thu hồi ánh mắt, nói: "Đi."

Một chuyến chừng trăm người, bọn người ở cửa sổ, trên ban công, ven đường đưa mắt nhìn xuống, đoàn người đó dần dần biến mất trong rừng nhiệt đới.

"Đúng vậy điều này sao có thể chứ!"

"Ngày hôm qua người đi qua hồ bên kia xem tình huống đã trở về chưa?" Chu Diệu Binh hỏi.

"Còn chưa."

Chu Diệu Binh nhíu mày: "Quá chậm." Coi như qua đêm trên đường, bây giờ cũng nên trở về rồi chứ.

Đến trưa, người đến bên hồ xem tình hình mới trở về.

"Hồ thật sự cạn khô rồi!"

"Nơi đó còn rất nhiều quái vật!"

"Quái vật gì?"

"Người cá! Người cá!"

"Hí! Thật sự?"

"Chúng tôi mang theo hai người cá về, trên đường chết hết một người, các người nhìn —— "

"Woa!"

Nhấc tóc lên, lộ ra bộ mặt giống như cá lại giống như người.

"Đây là thứ gì?"

"Hắc hắc hắc không biết, dù sao không phải người bình thường."

"... Chuyện nước kia nên nói thế nào đây? Chúng ta cần phải đi tìm nguồn nước mới?"

Vẫn có người không thích giễu cợt những người cá này, cảm thấy người vta đến cùng vẫn là con người... Nhưng càng để ý đến vấn đề sinh tồn sau này, bởi vậy cũng không nói nhiều, mà là hỏi sau này nên làm thế nào.

"Đi, chắc chắn lấy được."

Sau khi bàn bạc, không biết thế nào liền quyết định đi về hướng bắc tìm kiếm.

"Dù sao vừa rồi tìm không được gì ở phương Bắc, phía tây và nam cũng đã đi qua." Thật ra phía tây, phía nam không phải không thể đi, chỉ cần đi xa hơn một chút, có lẽ cũng sẽ có thu hoạch mới?

Thế nhưng mọi người vẫn nhất trí đi về hướng bắc, có khả năng là do những người kia dọn nhà đi về hướng bắc sinh ra một ít ảnh hưởng với bọn họ.

Bên này Du Hành bọn hắn một đường coi như thuận lợi, dù sao đi theo đường Thôi Nam chỉ —— vừa rồi đội bọn hắn đi về hướng bắc tìm nước chính là đi đường này.

Trong đêm bọn hắn vẫn đốt đống lửa lớn, ngủ trên cây, ngủ bên cạnh đống lửa làm thành vòng tròn lớn đều có.

Có trẻ con ở trong bầu không khí này ngược lại cảm thấy vô cùng kích thích, chơi đùa đùa giỡn, như cắm trại ngoài trời.

"Đừng ồn ào! Yên tĩnh!"

Những người lớn quát mắng, thế nhưng trẻ con làm sao hiểu người khác lo lắng, ngược lại cười hì hì cầm cây đuốc chơi đùa.

"Đều quản con của mình đi! Trời tối đừng chơi đùa nữa!"

Du Hành đoạt cây đuốc lại, ném vào trong đống lửa, còn muốn bắt lấy đứa bé trai muốn chạy loạn, quét nhìn trong đám người: "Đây là con cái nhà ai? Mang về đi."

Một người phụ nữ chạy đến ôm lấy đứa bé trai: "Cậu hung dữ như vậy làm gì, đều là trẻ con —— "

"Không được chơi lửa, muốn chơi, chính cô tự đốt một đống lửa cho nó chơi."

Du Hành quay người đi gẩy gẩy đống củi lửa, ném hoàng đằng phấn vào, rất nhanh trong không khí chỉ còn mỗi mùi hương thanh mộc của hoàng đằng phấn tràn ngập khắp nơi.

Mẹ Du trên đỉnh đầu gọi anh: "Lên đây đi, nên ngủ."

"Đến rồi."

Nhà bọn họ dùng dây đằng tâm đan thành chiếc lưới, treo trên cành cây, bên trên trải một tầng chăn mền, nằm trên đó ngủ như ngủ trên giường, thoải mái hơn nằm trên cây một chút, cũng càng thêm an toàn, không sợ trong đêm rơi xuống.

Mẹ Du nằm ở bên trong, cha Du ngay bên cạnh bà.

Mẹ Du nói: "Con cứ như vậy ngủ à? Lại đan một cái." Nhìn con trai ngủ trên cành cây, bà vô cùng sợ con mình sẽ ngã xuống, bên dưới còn là đống lửa đang cháy đấy.

"Không cần, con quen ngủ như vậy rồi. Mẹ, nhanh ngủ đi, có việc gọi con."

Du Hành đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý đoạn đường này sẽ không quá yên bình, chỉ là không nghĩ đến buổi chiều đầu tiên, đã gặp phải công kích.

Người khác đã muốn đi chung một đường với người nhà mình, như vậy cũng nên nói rõ ràng, tránh cản đường.

Bởi vậy trước khi qua đêm anh đã nói rõ với những người khác, đống lửa không thể ngừng, đây là vì đề phòng sói. Không thể để người nhà đặc biệt là trẻ con chạy loạn, cũng không được cao giọng ồn ào rước lấy tấn công của động vật...

Du Hành nghe được động tĩnh trước tiên, anh cảm giác được mặt đất khẽ chấn động, đó là có đám đồ vật lớn tới.

Anh lập tức lớn tiếng kêu gọi mọi người: "Lên cây!!! Có cái gì tới!"

Không ít người không rõ ràng cho lắm, thậm chí còn có người tức giận nói: "Làm gì vậy ồn ào như vậy? Con tôi đều bị cậu đánh thức."

Cũng có người tin tưởng Du Hành như Từ Ngọc Mạn, lực hành động nhanh hơn người ta, không nói hai lời nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng lên cây.

Từ lúc Du Hành phát giác không đúng, cho đến lúc đám kia kéo đến chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ!

Dưới ánh lửa chiếu rọi nhìn ra được đó là một đám sinh vật cao chừng một mét, không nói những thứ khác, miệng vô cùng lớn, răng nanh ngang dọc, thoạt nhìn vô cùng hung ác.

Kết quả cũng cho thấy đây là một đám sinh vật hung hãn, chỉ thấy bọn chúng ầm ầm chạy qua, chạy thẳng tắp, những nơi đi qua nếu có thứ gì chặn đường liền há mồm cắn, nhổ bỏ chướng ngại vật trước mặt nó.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu cứu vang lên không ngừng, thế nhưng người đã leo lên câu đâu có ai dám xuống cứu người? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tất cả mọi người dính sát thân cây, hận không thể leo lên trên tán cây.

Chỉ một phút đồng hồ, đám sinh vật kia nghiền đến, để lại tổn thương hỗn loạn trên mặt đất, nhưng cũng may không có ai chết.

"Nhanh chóng thu thập hết mùi máu tươi! Băng bó miệng vết thương! Thiêu hủy hết quần áo dính máu!"

Du Hành vừa hô vừa nhảy xuống cây, nhanh chóng đốt lại đống lửa sắp bị nghiền tắt kia.

"Nhanh lên! Tránh dẫn sói đến!"

Mọi người vừa mới kinh hồn xong, lúc này động tác cứng ngắc như con rối.

Người bị thương càng không ngừng kêu đau, mùi máu tươi vô cùng nồng đậm. Mọi người giúp đỡ băng bó cho nhau, lại kéo những người khác lên cây.

"Cầm lấy đi!" Du Hành ném tấm lưới giường của chính mình ra bên ngoài, để bọn hắn giúp đỡ kéo người lên.

Đống lửa tí tách bắt đầu cháy lên... bên trên ngọn lửa đốt sạch quần áo dính máu thành tro bụi, vết máu trên mặt đất cũng bị bọn họ lật ngược lớp đất lên che dấu dưới nền đất.

Âm thanh vỗ cánh từ xa đến gần, Du Hành nheo mắt nhìn xem, là một đám chim có hình thể rất lớn.

Những con chim kia không ngừng xoay quanh trên không mảnh rừng này, thét lên, trong đó có hai con đáp xuống đất.

"Đó... đó là kên kên?"

"Có chút giống, nhưng lớn hơn rất nhiều."

Mỏ của chúng thật dài dò xét trên mặt đất hồi lâu, sau đó đầu lâu chuyển hướng nhìn lên trên cây ——

Chỗ đó không ngừng toát ra mùi máu tươi.

Hai con kên kên kia đều tiến lên, mỏ dài nhọn dường như lóe lên ánh sáng sắc lạnh dưới ánh lửa.

Bang bang!!

Liên tiếp hai tiếng súng vang lên, sau đó âm thanh hai vật thể nặng nề rơi xuống đất.

Du Hành nhìn chằm chằm lên trên không, đợi trong chốc lát đám kên kên kia không đáp xuống nữa, ngược lại bay về hướng xa xa, lúc này anh mới thở phào một hơi.

Anh nhảy xuống cây, nắm một con lên xem, hình thể gần một mét, mỏ dài gần một nửa thân thể. Anh lấy dao băm lên mỏ nó, thân đao vang lên tiếng nổ, lại chỉ lưu lại mấy dấu vết mờ mờ trên mỏ chim.

Thứ tốt.

Du Hành hai đến ba lần chặt hai cái mỏ chim từ đầu chém xuống, máu huyết phun ra có mùi tanh quái dị, điều này làm cho anh bỏ đi ý niệm làm thịt con chim này đem đi nướng ăn.

Anh bỏ hai thi thể định ném vào trong lửa thiêu hủy, bị người ngăn lại, thì ra đã có người bò xuống cây, nhìn thấy động tác của Du Hành cho rằng anh muốn nướng chim nên vội vàng bò xuống lấy một chút.

"Con chim lớn như vậy một nhà ba người cậu chắc chắn ăn không hết đâu! Có thể chia cho tôi một chút không? Tôi đã rất lâu không ăn thịt rồi!"

"Hì hì, còn tôi nữa! Chờ tôi xuống!"

Du Hành nói: "Tôi không ăn, tôi ngửi thấy mùi máu con chim này không tốt cho lắm, cá nhân tôi cảm thấy tốt nhất đừng ăn."

Người đàn ông tiếp nhận thi thể con chim trong tay Du Hành nghe vậy liền nói: "Không có chuyện gì đâu! Cậu xem này chất thịt tốt lắm đấy, nhất định có thể ăn được."

Du Hành vẫn có ý định vứt bỏ, rút thi thể con chim về ném vào trong đống lửa.

"Này này này! Cậu... sao cậu lại làm như vậy!"

Nhiều người bò xuống cây vội vàng dùng nhánh gỗ lay thi thể con chim ra. Du Hành cau mày nghe mùi lông vũ thiêu đốt truyền ra mùi thối, nghe bên tai tiếng phàn nàn, anh quay người mang hai bộ mỏ ngồi bên cạnh đống lửa ngay dưới gốc cây cha mẹ anh đang ngồi, anh bắt đầu làm sạch.

Đầu tiên đem phần đuôi mỏ chim còn sót lại thịt móc sạch hoàn toàn, lấy nước ra rửa sạch, nghĩ nghĩ, anh lấy bốn phiến mỏ chim nướng trên lửa, mỏ bị nướng hoàn toàn khô ran, đặc biệt cứng rắn.

Mẹ Du hỏi: "Con chim kia thật không thể ăn?"

Du Hành ngồi yên ổn trên cành cây, nghe vậy lắc đầu: "Nếu là con, con cũng không ăn."

Thế nhưng mọi người lựa chọn khác nhau, không phải nhà ai cũng như nhà anh không thiếu ăn, cho nên phải mạo hiểm, hoặc mang tâm lý may mắn, đều rất bình thường đấy.

"Con cầm cái gì đấy?"

"Mỏ chim, mẹ nhìn xme... có phải rất cứng rắn rất sắc bén hay không?"

"Thật đúng như vậy! Nếu bị loại chim này mổ trúng, nhất định đau nhức lắm!" Chắc chắn mất một khối thịt.

Du Hành nói: "Không chừng nhìn thấy xương cốt."

Anh cầm mỏ dùng sức đâm xuống thân cây bên cạnh, mỏ chim liền chui vào một nửa, trở ngại rất nhỏ, hơn nữa mỏ chim cũng không xảy ra mặt đứt gãy, có thể thấy được nó rất cứng rắn.

"Ngủ đi, trời còn chưa sáng." Mẹ Du gọi anh: "Con xem cha con lại ngủ rồi."

"Con không mệt, mẹ ngủ đi, con muốn sửa lại mỏ này một chút."

Anh lấy ra một nhánh cây dài, đem mỏ chim cố định trên đầu, mỏ này có hình cung, sau khi cố định quơ quơ, anh phát giác còn rất thuận tay.

Nhìn dưới cây, bên kia đã kêu lên đầy vui mừng ăn thịt được rồi.

"Ôi chao mẹ ơi, đau bụng quá!"

"Ôi mẹ ơi, tôi đi không được."

Sau khi rời giường đơn giản làm vài chuyện kia, ăn uống, bây giờ không có nhà vệ sinh, vậy thì tìm rừng cây, rắc thuốc diệt côn trùng lên, là có thể bắt đầu ngồi xổm xuống.

Chỉ có điều hôm nay quả thật người bị táo bón hơi nhiều hơn một tí.

Cha Du ngồi xổm hết hầm cầu mới trở về, nói bên kia người ta đi thối muốn chết, bị mẹ Du cầm một hạt dẻ gõ qua.

"Đang ăn sáng đây này, ông có thấy buồn nôn không."

Cha Du gãi đầu không dám nói rồi.

Đợi đến lúc muốn lên đường, đã có mười mấy người tiêu chảy đi đường không nổi nữa.

Xem xét lại, đều là người nửa đêm ăn hết thịt chim nướng.

"Thế nhưng chúng tôi không có việc gì!"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng ăn, một chút việc cũng không có."

Thế nhưng cũng có người ăn thịt chim nướng một chút vấn đề cũng không xuất hiện, Du Hành nghĩ người bị tiêu chảy có thể là do thể chất hoặc dạ dày khá kém, mới có phản ứng lớn như vậy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thế nhưng anh không có khả năng vì những người kia mà dừng lại. Đây là sự thật, anh là người xem trọng người nhà, bạn bè... những người khác không có giao tình gì với anh.

"Xuất phát như bình thường."

Cuối cùng có một phần năm người bị ở lại, dùng lời của bọn hắn nói:

"Chúng tôi tin tưởng cậu mới đi theo cậu! Không nghĩ đến cậu máu lạnh, không có tính người đến như vậy!"

"Mới đi một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng tôi không đi!"

"Thần thần bí bí, tôi tin cậu tà!"

Mẹ Du lo lắng nhìn anh, anh cười cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Mẹ Du vỗ vỗ bờ vai của anh

Editor: Bò bò lết lết cũng được 100 chương rồi.... còn 383 chương nữa......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro