Chương 151 - 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151: Tận thế nạn sâu bệnh 07

Edit: Trang Nguyễn

Lúc Du Hành ở trong nhà tu luyện, luyện kiện thể thuật, cũng lôi kéo người nhà họ Lâm cùng nhau tập luyện, mặc dù không có tăng thêm tâm pháp gì, nhưng cũng có chút tác dụng.

Chu Quân Phương muốn chăm sóc con nhỏ, vừa bắt đầu đã từ chối.

Luyện tập hai ngày, bà nội Lâm cũng không kiên trì nổi, liên tục khoát tay: "Ôi tự mình luyện coi như thôi đi, nội thật sự không luyện nổi cái này." Rồi chính mình đi vòng quanh phòng khách, vỗ vỗ tay vỗ vỗ chân.

Cuối cùng chỉ có Lâm Vinh Tiêu và Lâm Song Phượng hai vợ chồng giữ vững tiếp tục cố gắng tập luyện. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Không ngờ, mặc dù mấy ngày hôm trước cả người đều đau, mà giờ đây thân thể thật sự nhẹ nhàng rất nhiều. Hằng An à, thầy con thật sự lợi hại, có thể biên saon5 được một bài tập thể dục theo đài lợi hại như vậy." Lâm Song Phượng không khỏi khen lại khen.

Du Hành lấy cớ chính mình học được trong phòng thể dục thể dao, cũng không khiến ai hoài nghi.

Sau khi rèn luyện, Lâm Vinh Tiêu còn có thễ nói một chút tin tức bên ngoài với Du Hành.

Nói thật, mặc dù cấp bậc nhiệm vụ thế giới này là địa ngục, nhưng cha của nguyên chủ, thật sự vô cùng tài giỏi có trách nhiệm. Vật tư cần thiết nhất, Lâm Vinh Tiêu một tay gánh vác, tìm hiểu tin tức cũng càng có lối đi.

Trong thế giới nhiệm vụ, lần đầu tiên Du Hành nếm trải được cảm giác có chỗ dựa, cảm giác này rất mới lạ.

"... Nước chúng ta đã có người khỏi bệnh đầu tiên, tin tưởng đây là một bắt đầu tốt đẹp, sẽ càng có nhiều người khỏi bệnh hơn nữaổn quốc thủ lệ khỏi hẳn người bệnh, tin tưởng đây là một tốt bắt đầu, sẽ có càng nhiề..."

Giữa trưa nay, tin tức đầu tiên thông báo khắp cả nước, một tảng đá kích thích ngàn tầng sóng.

Đối mặt với sự nghi vấn của quần chúng: vì sao vẫn luôn không có ca bệnh khỏi bệnh nào xuất viện? Trình độ khám chữa bệnh của quốc gia chúng ta thật sự có thể ứng phó nguy cơ lần này sao? Cao tầng vẫn luôn căng cứng như dây cung, nhưng may mắn bây giờ rốt cuộc đã lấy được hiệu quả rồi.

Tất cả dân chúng đều hoài nghi và lo lắng, ngay khi tin tức này được đưa ra đều lập tức tan thành mây khói.

"Thật tốt quá! Em gái tôi rất nhanh có thể xuất viện được rồi?"

"Mẹ tôi nữa, mẹ tôi nữa! Mẹ tôi đã nằm viện mười sáu ngày rồi!"

"Ôi nhanh chóng thắp hương bái thần Long nương nương.... Rất linh nghiệm đấy!"

Trên mạng tin tức tuôn ra như suối, đa phần đều vui mừng đến cực điểm. Trong đó cũng tuôn ra cái gì mà trùng con nghe lời trùng mẹ, Du Hành xem, phát hiện còn thật không ít tin tức như thế.

"Đây là nhất định là nước bên kia? Cha xem —— núi Phúc Thọ?" đầu Lâm Vinh Tiêu cũng tiến đến gần xem, cau mày: "Cái này cũng quá khoa trương, phong kiến mê tín!" Chỉ thấy trong tấm ảnh mơ hồi, một người mặc trang phục quần áo kỳ quái đứng trên đài cao, bên dưới là một mảng lớn người đang nằm sấp trên mặt đất, dập đầu tôn kính.

Du Hành nói: "Đợi chính phủ rảnh tay, nhất định sẽ xử lý." Loại hoạt động mang tính chất giáo phái này, kích động lòng người, làm sao có thể cho phép được?

Lâm Vinh Tiêu lắc đầu rời mắt khỏi màn hình máy tính: "Bọn đầu trâu mặt ngựa đều đi ra, thế đạo này..."

Một trận thiên thạch, liền đảo loạn toàn bộ cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù bên ngoài sáng toàn bộ côn trùng đã bị tiêu diệt, nhưng cuộc sống của mọi người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Trứng côn trùng tồn tại có uy hiếp cực lớn đến tính mạng và an toàn của mọi người, dân trồng rau, chăn nuôi gia cầm... các loại lương thực phẩm, gần đây đều oán thán đầy trời.

Ở nơi mọi người không biết, ở một chỗ đất trũng nghiêng thấp cạn có mấy chục khối đá đỏ xám giao nhau, mặt nước đục ngầu chung quanh đều ọc ọc ọc nổi lên bong bóng thật nhỏ. Có thứ gì đó thò ra khỏi mặt nước, đơn giản nhìn qua rất giống móng vuốt con cua.

Sau đó, mắt kép màu đỏ cũng xê dịch di chuyển trên mặt nước.

Hình thể tuy nhỏ, nhưng số lượng rất nhiều, mặt nước nhìn phía trên như tấm thảm màu đỏ không ngừng lắc lư, lại sau đó, tấm thảm đỏ lưu động chuyển về bốn phương tám hướng, những nơi đi qua, toàn bộ cây cối, động vật... ngay cả khung xương đều không còn thừa, thậm chí cả tầng đất đều bị gặm một tầng.

Editor: éc, vậy xi măng bê tông nó gặm luôn được hả trời, con người trốn được đi đâu đây hic hic

Vì vậy hình thể bọn chúng như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, sau khi ăn hết máu thịt, vỏ ngoài mỏng bạc của bọn chúng dần dần trở thành cứng ngắc, biến dày, đợi đến lúc tiến đến trong đám người, không thể chờ đợi trở thành đám gây họa một phương!

Cảnh tượng như vậy, xuất hiện không ít nơi trên toàn bộ thế giới.

Dù sao sức người có hạn, tốc độ thanh lý không theo kịp tốc độ nở trứng của côn trùng. Hơn nữa, có rất nhiều nơi nói ví dụ như biển sâu, lượng công việc cùng độ khó công tác cũng vô cùng lớn. Hơn nữa trong tự nhiên sức con người khó có thể chạm thế núi hiểm trở, vùng đất hiểm nguy, thiên thạch rơi ở đó, càng thêm khó để tiêu trừ được.

Càng khiến người ta không tưởng tượng được chính là... những trứng côn trùng bị ướp lạnh kia, các nơi còn chưa thu hồi kịp khối thiên thạch, bên trong cũng bắt đầu xuất hiện âm thanh.

Không biết từ nơi nào trứng côn trùng tích khối, dù đã cứng đờ thành như vậy, từ bên ngoài nhìn vào không khác gì đá tảng, nhưng lại có lực sinh mạng kinh người. Dù nhiệt độ thấp có thể ức chế tốc độ ấp trứng của bọn chúng, nhưng rất hiển nhiên, nhiệt độ khối băng đối với bọn chúng mà nói, còn chưa tính là nhiệt độ thấp. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Các lãnh đạo quốc gia cố hết sức duy trì, thật sự không thể tiếp tục được nữa.

Lãnh đạo trong nước vào ngày hai mươi bốn sự kiện thiên thạch xảy ra, một lần nữa tuyên bố tin tức khẩn cấp: trong nước có tổng cộng hai trăm sáu mươi tám nơi bộc phát nạn sâu bệnh với quy mô lớn, đang không ngừng lan rộng ra bên ngoài, khuyến cáo người dân nên tạm lánh trong nhà, làm tốt công tác phòng hộ, bảo vệ tốt chính mình. Quốc gia đang dốc toàn lực tiêu diệt nạn sâu bệnh!

Quốc gia đưa tin tức cảnh giới rất kịp thời, mới đầu có vài nơi dân chúng phản ứng khá trễ tạo thành tổn thương, sau đó từ yếu ớt bước vào giai đoạn vững vàng.

Chỗ biệt thự nhà họ Lâm lại một lần nữa đóng kín lại. Vật Nghiệp thật sự tốn rất nhiều sức lực, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng dò xét tuần tra, làm cho lòng người an tâm không ít.

Bây giờ mới thật sự chân không bước ra khỏi nhà, hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu mỗi ngày đều cùng Du Hành cùng nhau rèn luyện, hiệu quả không tệ.

Những năm này Lâm Vinh Tiêu dốc sức làm việc, tật xấu bệnh vặt trên người không ít, viêm khớp viêm dạ dày... đều có. Kết quả mùa đông thường hay viêm khớp, những ngày này đều chưa từng tái phát.

Trong khoảng thời gian này, Du Hành cảm thấy rất trọng yếu, không ngừng tăng cường thể chất, còn tăng cường lực lượng vũ trang khác. Anh có súng, có đạn sương độc, sau này thế nào cũng sẽ lấy ra dùng. Tự mình một người sức lực có giới hạn, cần nhiều thêm mấy phần sức lực để đảm bảo.

Nhưng đã ở lại nhà họ Lâm, cần tốn nhiều tâm tư che lấp. Ví dụ như nói sự thật về vật tư... trước mắt cho dù là căn cứ hay vật tư, đều dùng thân phận Lâm Hằng An hoạt động là tiện nhất. Lấy được chỗ tốt gì, thì giao ra bấy nhiêu hồi báo, bên trong năng lực của mình, Du Hành cũng muốn che chở cho nhà họ Lâm.

Nếu bị nhận ra mình không phải con ruột... Du Hành cũng không muốn lấy chuyện này đi dò xét cảm tình hai vợ chồng nhà họ Lâm, tránh gây thêm phiền toái. Anh định học theo tính tình Hằng An, sau này từ từ thay đổi, như vậy mới không quá đột ngột.

Như vậy đối với việc sau này mình lấy ra súng ống, trước hết anh cần tìm một lý do tốt. Phương pháp xử lý an toàn nhất, tốt nhất không nên từ tay mình ra.

Nhà họ Lâm cũng không biết chuyện này, bởi vì bọn họ sớm không dám sử dụng nước uống, đã đem nước máy trong nhà tắt toàn bộ.

Chuyện này giống như chỉ vừa mới bắt đầu, vào lúc ban đêm, biệt thự cúp điện. Đợi qua 10 phút mới sáng lên lại, Du Hành nghe được tiếng chuông điện thoại, là Vật Nghiệp gọi đến.

Thì ra bây giờ toàn bộ khu biệt thự cúp điện, tạm thời hệ thống điện khu biệt trục trặc, Vật Nghiệp đang gọi điện hỏi nguyên nhân, đã khởi động máy phát điện khu biệt thự, nhưng cung cấp điện có hạn, xin các gia đình để duy trì điện, giảm bớt sử dụng các thiết bị không cần thiết để tránh hao phí.

Nghe Du Hành kể lại, người trong nhà vội vàng tắt một ít đồ dùng điện, thậm chí người trong nhà đều cùng nhau ở trong phòng khách, chỉ mở một chiếc đèn ấm.

Đây là một tín hiệu bất an, đêm đó bọn họ đều ở phòng khách lầu một, tấm đệm chăn bông đều chuyển xuống dưới.

Lâm Vinh Tiêu nói: "Chấp nhận một chút!"

"Lúc nào mới có thể có điện? Em nhớ máy phát điện hoạt động tối đa chỉ được ba ngày?" Lâm Song Phượng hỏi.

"Không biết nữa, đừng lo lắng, nhà chúng ta cũng có máy phát điện."

Du Hành xen vào nói: "Lúc lắp đặt thiết bị trước đó, con còn để công nhân lắp đặt máy phát điện bằng năng lượng mặt trời."

Người một nhà quấn chăn vây quanh nhau cùng nói chuyện phiếm, ba người phụ nữ Lâm Song Phượng tụ tập với nhau chủ đề nói về Chu Bình, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu cùng nhau xem laptop.

Lên mạng, mấy ngày nay qua không ngừng có tin tức, rắc rối phức tạp nghe rợn cả người, bởi vậy hai người bọn họ chỉ tự mình xem, không dám để ba người phụ nữ kia nhìn thấy.

Hơn nữa trước kia chỉ cần tin tức quá kích lên mấy phút đã bị xóa bỏ, bây giờ vẫn còn treo trên trang đầu.

Chạng vạng tối một cư dân ở phía đông viết một bài viết, bây giờ đã có hơn mười vạn lượt xem, còn treo cao ở trang nhất.

Bài viết này không chỉ có chữ còn có hình ảnh, mỗi tấm ảnh đều v cùng rõ ràng dọa người.

"Côn trùng này có phải đã biến dạng rồi hay không?" Lâm Vinh Tiêu liếc mắt nhìn cẩn thận kỹ càng.

"Đúng vậy, cha xem, còn ở đây..." Du Hành dùng ngón tay chỉ vào màn hình laptop: "Ngược lại hình thể không thay đổi, nhưng tứ chi đã biến dài biến to ra hơn, đầu cũng càng nổi bật hơn, còn cái miệng này —— "

Thân hình vẫn lớn bằng bóng rỗ, không tính là lớn, nhưng những thứ quanh người biến hóa càng rõ ràng hơn. Côn trùng trước kia, đa phần đầu đều trầm xuống, cổ ngắn ngủn. Bây giờ cổ dài ra, toàn bộ đầu đều lộ ra khỏi lớp vỏ cứng rắn, chỗ cổ là tầng dày lân xác dày đặc, như là thiết kế cho cái miệng lớn dính máu có thể tự do chuyển động.

"Cái này cũng thật là mắc ói." Lâm Vinh Tiêu cau mày: "Cái miệng này mà cắn một cái, nhất định người sẽ mất một miếng thịt."

Sau cái cổ dài, côn trình thoạt nhìn càng buồn nôn hơn.

"Cha, con nói với cha một chuyện." Du Hành kể lại chuyển trước đó mình phát hiện khi nướng xác côn trùng cho Lâm Vinh Tiêu nghe: "Con đã thử qua, dù cho nướng mềm nhũn nhưng vẫn có tính bền dẻo, mặc dù không biết có thể chống đỡ với hàm răng của côn trùng hay không, nhưng chắc chắn mạnh hơn quần áo của chúng ta."

Lâm Vinh Tiêu rất giật mình: "Thật hay giả? Cho cha xem một chút!"

"Con đi lấy."

Lâm Song Phượng cười nói: "Lúc ấy Hằng An rút gân lột da côn trùng, còn làm em giật cả mình đây này!"

Bà nội Lâm cũng hiểu được rất vui mừng: "Cháu của nội nhất định làm được, các người đừng thấy nó ham chơi, trong lòng cháu nội có tính toán đấy, con xem này, chẳng phải làm ra thành tích rồi sao?" Nướng xác trùng đã có phát minh, thật ngoan ngoãn lại rất thông minh nha ~

Lâm Vinh Tiêu dở khóc dở cười: "Dạ dạ, mẹ nói đúng."

Du Hành đi lên lấy áo giáp đã may xong, trước khi xuống lầu đã nghe được âm thanh kỳ quái. Anh lần theo âm thanh từ từ đi qua, cuối cùng đi vào buồng vệ sinh.

Mở đèn lên, Du Hành đứng bên ngoài nhìn lén vào bên trong, cũng không có thứ gì kỳ quái. Sau đó anh đưa ánh mắt đặt trên ống nước.

Lộc cộc lộc cộc ——

Du Hành bấm tay gõ, ống nước bên trong như có cái gì đáp lại anh, không ngừng đụng vào vách tường.

"Cha, cha nhanh lên đây!"

Đợi Lâm Vinh Tiêu đi lên, Du Hành nói suy đoán của mình cho ông biết.

Lâm Vinh Tiêu biến sắc: "Cha lập tức gọi điện thoại cho Vật Nghiệp!"

Hơn mười giờ đêm, không nghĩ đến điện thoại Vật Nghiệp lại bận. Lâm Song Phương cũng đến giúp gọi điện, thật vất vả tận dụng mọi thứ mới gọi được, lại biết tin Vật Nghiệp không thể phái người đến để thanh lý.

"Thật sự ngại quá! Bên trong ống nước các hộ gia đình khác cũng xuất hiện tình hình côn trùng như vậy, toàn bộ người của chúng tôi và nhân viên không chuyên nghiệp khác đều đi ra ngoài cả rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người đến nhà các vị, xin thứ lỗi cho! Vì đảm bảo an toàn của các vị, xin đừng tự ý dùng nước sôi hoặc tháo dỡ ống nước!"

"Được, được, chúng tôi trước chờ đợi, xin các người nhanh một chút, chúng tôi ở biệt thự số 16, xin đừng quên."

Sau khi cúp điện thoại Lâm Song Phượng lo lắng lo lắng: "Làm sao bây giờ? Không đủ người, tạm thời không thể đến được."

Lâm Vinh Tiêu khoát khoát tay: "Song Phượng, em đi xuống lầu trông mẹ, bảo Quân Phương trông kỹ đứa nhỏ."

"Đã biết!"

"Cha, ống nước phòng tập thể thao. phòng tắm và một phòng trống lầu một cũng có âm thanh kỳ quái." Du Hành nhanh chóng đã kiểm tra biệt thự, tìm được tổng cộng ba khu vực ống nước có dị động.

"Ống nước phòng tập thể thao, phòng tắm... đã xuất hiện khe hở nhỏ rồi."

Lâm Vinh Tiêu cắn răng: "Vậy chờ không được nữa rồi! Con đi theo cha, chúng ta tự thu thập!"

Chương 152: Tận thế nạn sâu bệnh 08

Edit: Trang Nguyễn

Lâm Vinh Tiêu lại bảo Du Hành xuống bếp lấy dao: "Lấy dao phay, cái kia dễ dùng hơn." Chính mình quay người đi đến phòng sách, từ nơi kín đáo lấy ra một khẩu súng, chạy nhanh ra ngoài.

Hai cha con cùng nhau tháo dỡ khu vực ba nơi kia. Trước khi tháo dỡ nước gỉ ra, giọt nước từ từ nhỏ giọt xuống đất, sau đó một cđoàn côn trùng lớn như con gián lần lượt rơi xuống, bò trườn trên bề mặt gạch bóng loáng.

Du Hành cầm chặt thớt gỗ nện mạnh xuống! Thớt gỗ phát ra âm thanh trầm đục, xúc cảm giòn, như là nện quả óc chó.

"Để cha đến!" Lâm Vinh Tiêu ra hiệu Du Hành tránh ra, trực tiếp đạp vài cước trên cái thớt gỗ.

Đợi đến khi xốc thớt gỗ lên, dưới mặt đất từng đống cháo, có nước mùi tanh, cũng không có vết máu.

"Kỳ quái, trùng này không có máu?" Lâm Vinh Tiêu ngạc nhiên, trước đó ông đã giết côn trùng, đều sẽ có máu.

"Có thể là còn chưa ăn thịt người a, trách không được cái xác này mềm trong vắt đấy." Rất dễ dàng đập nát bét.

"May mắn may mắn." Lâm Vinh Tiêu lau mồ hôi lạnh: "Cha xuống lầu xử lý, con ở nơi này canh chừng, xem xem còn côn trùng nào rơi xuống nữa hay không."

"Vâng." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành lại đợi trong chốc lát, chỉ có hai con rơi xuống, sau khi thu dọn sạch sẽ mới đi xuống dưới lầu.

Đợi khi Lâm Vinh Tiêu chuẩn bị tốt xử lý một chỗ ở lầu hai, Du Hành cũng đã xử lý xong côn trùng trong phòng dành cho khách ở lầu một.

"May mà nhà chúng ta đã sớm khóa kín ống nước, bằng không bây giờ phiền toái rồi." Du Hành nói.

"Nước nhà máy đều đã khử độc mà còn bị như vậy, thật quá dọa người rồi."

"Song Phượng, em đi ngủ đi, bảo Quân Phương cũng đi ngủ, không có việc gì rồi."

Lâm Song Phượng hỏi: "Anh không ngủ?"

Lâm Vinh Tiêu lắc đầu: "Anh lo, em mau đi đi." Còn bảo Du Hành cũng đi ngủ: "Cha trông được rồi."

"Cha đi ngủ, con đến canh."

Lâm Vinh Tiêu dường như hơi giật mình, trầm mặc một hồi gật đầu: "Được, khi nào mệt gọi cha."

Sau nửa đêm nhà họ Lâm rất yên ổn, vốn cách âm không tệ, sau khi cải tạo, bên ngoài một chút âm thanh cũng truyền vào được.

Camera giám sát trên đầu TV, chung quanh nhà họ Lâm cũng không có gì bất thường.

Gác đêm cũng không khó chịu đựng, Du Hành không đánh thức Lâm Vinh Tiêu, đến buổi sáng bà nội Lâm và Chu Quân Phương lần lượt rời giường, anh đi đánh răng tập thể dục buổi sáng.

Lúc chín giờ Vật Nghiệp điện báo, nói bây giờ có thể đến, hỏi nhà họ Lâm có tiện hay không.

"Tự chúng tôi đã thu thập xong, không cần đến nữa."

"Thật ngại quá!" Thái độ xin lỗi của Vật Nghiệp đầy thành khẩn, cuối cùng còn vỗ mông ngựa Lâm Vinh Tiêu: "Ngài thực không hổ tay thiện nghệ làm kinh doanh, trong nhà họ Lâm việc vặt vãnh gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió, ngài không biết đâu, thật ra côn trùng bên trong ống nước chưa từng cắn người qua, lớn lên lại nhỏ, độ khó để đối phó ban đầu không cao, có điều phải bảo vệ khách hàng hì hì...nên mới thiếu ngài một năng lực động thủ xuất sắc như vậy..."

Người một nhà ẩn nấp rất xa, gấp đến độ giơ chân, nhìn thấy Vật Nghiệp đến đối xử như thượng đế, tư thế cao ngạo ngày thường cũng không kịp bày ra.

Mặc dù như vậy làm cho Vật Nghiệp cảm thấy rất thành tựu, nhưng nếu có thể bọn hắn vẫn hy vọng chủ hộ có thể tự lập một chút, có thể tự gánh vác tình huống nhỏ. Nói cách khách Vật Nghiệp thực sự phải làm liên tục suốt cả ngày đêm không được nghỉ ngơi, bận rộn đến nổi chân không chạm đất.

Lâm Vinh Tiêu được những lời này tâng bốc làm cho tâm tình thoải mái dễ chịu hơn, ông hỏi han tình huống bên trong khu biệt thự một phen, cười ha ha cúp điện thoại.

Nhưng tâm tình tốt đẹp của Lâm Vinh Tiêu cũng không tiếp tục được lâu, bởi vì ngay lúc đó bỗng nhiên khu biệt thự loạn cả lên.

Nhất là lúc mới bắt đầu, nhà họ Lâm cũng không phát giác các biệt thự khác xuất hiện biến cố, dù sao khoảng cách khá xa, camera giám sát chỉ giám sát được chung quanh biệt thự nhà mình mà thôi.

Đợi đến khi côn trùng xuất hiện trong phạm vi giám sát, Du Hành mới thấy được nó từ camera giám sát trên đầu TV.

Hình thể con côn trùng kia cao nửa người, nó bám lên tường ngoài dùng lực lớn khiến tường như cong, mắt kép màu đỏ như đèn lồng màu đỏ.

Lâm Vinh Tiêu hít sâu một hơi, lập tức gọi điện thoại cho Vật Nghiệp, kết quả vẫn không có ai nghe máy.

Điều này khiến lòng ông chìm xuống đáy cốc.

"Sao côn trùng lớn như vậy lại xuất hiện chứ!"

Đáng sợ hơn chính là, số lượng côn trùng xuất hiện trong camera giám sát càng ngày càng nhiều, đếm đơn giản thậm chí đã có hơn hai mươi con, mỗi con đều cao gần một mét khoảng nửa người trưởng thành, miệng rộng chuyển động như hoa ăn thịt người, giữa lúc răng cưa khép miệng mở miệng, cách màn hình dường như cũng có thể nghe được mùi máu tanh.

"Làm sao bây giờ? Điện thoại Vật Nghiệp vẫn gọi không được"

"Không có người nhận!"

Du Hành cầm lấy đao, đã làm tốt chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng anh võ trang đầy đủ chỉ lộ ra con mắt, bà nội Lâm lại càng hoảng sợ: "Hằng An à, con đây là muốn làm gì vậy?"

"Đi giết côn trùng, bà nội ở trong nhà, đừng đi ra ngoài."

Du Hành nhìn kỹ mấy màn hình camera giám sát trên màn hình TV, nhìn ra được côn trùng bên trái tường vây biệt thự bò nhanh nhất, đã bò lên một nửa, liền quyết định trước đi đến tường vây bên trái.

"Đợi một chút, cha cũng đi!" Lâm Vinh Tiêu cũng quyết định thật nhanh, biết rõ bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, nhanh chóng hạ quyết định cùng con trai đi giết côn trùng, tuyệt đối không thể đợi đến lúc côn trùng leo lên trên, phá hủy lưới điện rồi lại hành động tiếp, vậy thì quá muộn rồi.

Lâm Song Phượng các cô nghe Du Hành nghe Du Hành kêu, ra khóa nhanh cửa sổ ở trong nhà nhìn chằm chằm vào camera giám sát, dùng di động báo cáo tung tích côn trùng cho hai người bọn họ.

Du Hành di chuyển về hướng côn trùng bò lên trên, đặt thang đúng vị trí rồi leo lên.

Phía dưới côn trùng quay đầu tới, nghe tiếng, càng bò nhanh hơn.

Anh lạnh lùng dùng côn lau nhà đã được vót nhọn từ trước dùng sức cắm xuống.

"Chít chít!"

Mặc dù tốc độ hai người bọn họ nhanh, nhưng tốc độ trèo tường của côn trùng còn nhanh hơn nữa. Hình thể côn trùng càng lớn tứ chi cũng càng có sức mạnh hơn, bởi vậy dù Du Hành đặc biệt bảo công nhân làm cho mặt tường biến thành bộ dáng vạn phần bóng loáng, cũng không ngăn cản được tứ chi như gọng kìm hợp lực đầy mạnh mẽ.

Đúng lúc này lại lần lượt đâm rớt từng con xuống, đã không còn kịp nữa rồi.

Một con bò lên, đã bị lưới điện ngăn trở.

Du Hành cùng Lâm Vinh Tiêu lui ra đầu tường, lại bảo Lâm Song Phượng trong nhà mở chốt lưới điện. Lưới điện mở ra, dòng điện soẹt soẹt đùng đùng không dứt lập tức bao trùm thân trùng.

Mùi thơm kẹp lấy mùi tanh dị thường, hòa với khói tản ra.

Đợi qua mười phút, Lâm Song Phượng mới nói trong di động: "Đều bất động cả rồi!"

Sau khi tắt nguồn điện, hai người lại leo lên thang, cầm gậy gộc đâm thi thệ côn trùng hất xuống.

Ở trên đầu tường có thể nghe được ở các nơi khác không ngừng la hét. Nhưng Du Hành chỉ mới luyện được tầng một [Quy tắc chung kiện thể], các trạng thái chỉ mới cải thiện rất nhỏ, bởi vậy không cách nào nghe cẩn thận, thấy rõ ràng.

Anh híp mắt nhìn mấy lần, dưới sự thúc giục của Lâm Vinh Tiêu bò xuống thang, trở về phòng.

Trong biệt thự, Lâm Song Phượng và bà nội Lâm đều căng thẳng đến sắc mặt trắng bệch, rõ ràng ở ở trong nhà đều đầy hơi ấm, vậy mà bàn tay cầm chặt tay Du Hành lại lạnh như băng.

"Có bị thương không? Có bị thương ở đâu không?"

"Không bị thương, côn trùng đều không đến gần cháu." Du Hành dỗ dành bà nội, sau đó đi đến phía trước màn hình camera giám sát nhìn xem.

Chu Quân Phương ôm Chu Bình tránh sang một bên, cười cười với anh. Có thể thấy được cô ấy vẫn luôn canh giữ trước camera giám sát.

Bên trong camera giám sát tạm thời không có côn trùng, điều này làm cho Du Hành thở phào một hơi.

"Vật Nghiệp có người nghe máy chưa?"

"Không có! Làm sao đây?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu nói chuyện đơn giản với nhau vài câu, hòa tan niềm vui hai cha con vừa an toàn trở về. Quanh năm suốt tháng, Vật Nghiệp có thể nói là đồng bọn gần gũi nhất của bọn họ.

Có khó khăn, có vấn đề gì cứ tìm Vật Nghiệp giải quyết, đây là thói quen hiện tại của không ít hộ gia đình trong khu biệt thự. Mà khu biệt thự giá cao này, Vật Nghiệp không thể nghi ngờ dùng thái độ phục vụ vô cùng chu toàn và ưu tú nhất, từ khi sự kiện thiên thạch xảy ra, Vật Nghiệp vẫn luôn duy trì làm cho người ta tin cậy, tin phục vào trình độ phục vụ, trấn an xao động đầy bất an lo lắng của các hộ gia đình.

Nhưng bây giờ Vật Nghiệp hoàn toàn không liên lạc được nữa, không chỉ nhà họ Lâm, các hộ gia đình khác đều luống cuống tinh thần.

Trong lòng Du Hành đã có suy đoán xấu nhất: Vật Nghiệp bên kia đã xảy ra chuyện. Thế nhưng chuyện này chỉ tăng thêm khủng hoảng, cho nên anh cũng không dám nói thẳng ra.

Lâm Vinh Tiêu cũng trốn trong phòng sách gọi điện thoại, không biết ông nghe ngóng được tin tức gì, sắc mặt vẫn luôn đen kịt.

Bởi vì đang mùa đông, trời tối rất nhanh, năm giờ chiều mặt trời đã xuống núi rồi, một tầng đen kịt bao phủ đại địa.

Sau khi bóng đêm giáng xuống, khoảng cách lưới điện trên không biệt thự nhà họ lập tức muốn ầm ầm lộ ra rõ ràng.

Từ camera giám sát trên màn hình TV có thể nhìn thấy được, côn trùng vẫn luôn không ngừng bò qua từ các hướng. Sức người căn bản không cách nào ngăn cản bọn chúng bò lên trên được, bởi sau khi mặt trời hạ xuống, Du Hành cùng Lâm Vinh Tiêu không hề đi ra ngoài, chỉ dựa vào lưới điện ngăn trở.

Lâm Vinh Tiêu cảm thán: "Giao việc lắp đặt thiết bị này cho Hằng An đúng quá rồi, nếu không có lưới điện, bây giờ biệt thự đã nguy hiểm."

Lúc ấy thoạt nhìn thiết bị bên ngoài lung tung lộn xộn, nhưng bây giờ lại phát huy tác dụng trọng yếu, chỉ có thể thể nói chó ngáp phải ruồi.

Ai biết sau khi dập tắt được côn trùng, bọn chúng còn có thể ngóc đầu trở lại? Thậm chí còn hung mãnh hơn lần đầu tiên xuất hiện? Hình thể lớn như vậy, nhìn thấy rất dọa người, trong nó còn giống côn trùng sao? Quả thật như một con nghé con rồi!

Đột nhiên màn hình lóe lóe, Du Hành nháy mắt mấy cái, sau đó trước mắt một mảnh tối đen.

"Oa mẹ ơi!" Chu Bình bị dọa đến khóc lớn.

"Sao đèn tắt rồi, bị cúp điện?!"

Thật vất vả lấy mò mẫm trong bóng tối lấy đèn pin, lại đi mở dụng cụ phát điện trong nhà, đèn trong nhà mới sáng lên, hơi ấm, camera giám sát lần lượt vận hành.

"Nếu dựa theo tần suất côn trùng bên ngoài kéo đến, dầu ma mút trong máy phát điện không dùng được bao lâu." Du Hành nói. Thời điểm lắp đặt thiết bị, anh cũng đã thay đổi công suất lớn cho chiếc máy phát điện trong biệt thự, dùng để chiếu sáng ủ ấm cũng dư dài, cộng thêm áp lực lưới điện liền khá lớn.

Mặc dù còn có máy phát điện năng lượng mặt trời làm hậu thuẫn, nhưng những ngày này trời tối đen chiếm đa số, như vậy viễn cảnh tương lai cũng không quá lạc quan.

"Cứu viện lúc nào mới đến đây chứ?" Lâm Song Phượng nhỏ giọng hỏi.

Vấn đề này, mỗi người trên mạng đều đang hỏi. Vô số cảm xúc sợ hãi, tuyệt vọng đều tụ hội thành vực thẳm vô vọng trên mạng internet, làm cho không ai còn chỗ nào có thể trốn được.

Kênh tin tức bản địa vẫn luôn cổ vũ mọi người: "... Tập đoàn quân mười hai bổn tỉnh đã xuất động, đang toàn diện tiêu diệt côn trùng! Xin mọi người đừng kinh hoảng, không nên đi ra ngoài, hãy chờ đợi cứu viện!" Sau đó giọng điệu xảy ra biến hóa, hiệu triệu mọi người cầm lấy vũ khí, tích cực tự cứu bản thân mình!

"Không được buông tha cho côn trùng đến trước cửa nhà bạn, lúc này nó đụng không đổ cửa cổng nhà bạn, nhưng đợi đến khi nó ăn được người khác sẽ trở nên cường đại hơn, có thể phá cửa mà vào nhà bạn rồi!"

"Cầm lấy vũ khí, cho dù là cây chổi hay sào phơi đồ, lấy vũ khí bén nhọn cắm vào mắt kép của côn trùng, trước mắt đó là nhược điểm duy nhất của chúng!"

Có người tích cực tự cứu, cũng có người chỉ điên cuồng chửi bới trên internet, chửi bới côn trùng, chửi bới chính phủ.

Nhưng rất nhanh, người còn sống ngay cả mạng internet cũng không có bộc lộ cảm xúc, hò hét cầu cứu nữa rồi.

Hai mươi lăm tháng hai, khu biệt thự hết nước. Ngày hai mươi bảy cúp điện ngừng mạng internet, thông tin.

Tất cả nguy hiểm hoặc hy vọng đều chìm đắm trong bóng tối không tên, trong nháy mắt mọi người thấp thỏm lo âu, trốn ở nơi ngăn cách nguy hiểm, trong phòng an toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, mong mỏi ánh rạng đông mau mau đến.

Một năm này, bị đời sau gọi là năm đầu tiên của tận thế, nói đến khởi nguyên tận thế, không thể không nói đến tháng hai năm đó, trận mưa sao băng rúng động thế giới xen lẫn cùng thiên thạch khủng bộ.

Xinh đẹp cùng nguy hiểm, dường như là tín hiệu báo trước với mọi người, đem hy vọng và địa ngục đan xen vào tương lai.

Tháng này, cũng được gọi là tháng hai màu đen hoặc tháng hai tử vong.

Nhưng, lúc này nhà họ Lâm cũng không biết đời sau đánh giá tháng hai đáng sợ này, trước mắt đối mặt với khó khăn, cách nghĩ của bọn họ cũng giống như đại đa số mọi người: Kiên trì! Sống sót! Đợi cứu viện đến!

Chương 153: Tận thế nạn sâu bệnh 09

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành đứng ở ban công lầu ba lộ thiên nhìn ra bên ngoài xa xa, có biệt thự chỉ còn một chút ánh sáng, có biệt thự giống như ngọn đèn mở rộng ra, lộ ra một ngòn còn rất riêng trong bóng tối.

"Làm sao đây? Tầng cao nhất có tín hiệu gì không?" Lâm Vinh Tiêu hỏi.

Anh lắc đầu: "Không có."

"Haiz." Đã xảy ra tai nạn thế nào mà có thể khiến tất cả thông tin đều cắt ngang? Lâm Vinh Tiêu chỉ nghĩ đã cảm thấy kinh hãi.

"Cha, cha đi ngủ trước đi, đêm nay con canh gác giấc đầu cho."

"Được, cha đặt đồng hồ báo thức."

Đêm nay cũng không an ninh. Lưới điện biện thự đều sáng cả đêm, điều may mắn duy nhất chính là số lượng côn trùng cũng không còn nhiều như trước nữa.

Ngày hôm sau ban ngày, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu ngoại trừ cần nghỉ ngơi, vẫn luôn ở bên ngoài đâm côn trùng. Có đôi khi sẽ nghe tiếng kêu cứu truyền đến từ phương hướng nào đó, lần đầu tiên nghe, Lâm Vinh Tiêu còn có thể dừng đồng tác nghiêng tai lắng nghe. Nhưng sau khi đã thành thói quen, đã có thể mắt điếc tai ngơ rồi.

Bận rộn như vậy, thời gian đã trôi qua vài ngày, côn trùng thật sự càng ngày càng nhiều, cũng không biết từ đâu đến.

Càng khiến Du Hành lo lắng chính là, căn cứ vào tin tức thông báo trước khi mất mạng internet, côn trùng hút máu huyết mới có tính công kích, cũng càng khó đánh bại hơn —— trước đó trên mạng cũng có bài viết, có người đặc biệt cho côn trùng ăn rau quả, côn trùng trưởng thành chậm, xác ngoài cũng giòn cứng như vỏ ốc sên.

Như vậy côn trùng xuất hiện bên biệt thự nhà họ Lâm, rốt cuộc là từ bên ngoài đến hay là từ bên trong khu biệt thự "Ngay tại chỗ lấy nguyên liệu", mới trưởng thành hay sao?

Lưới điện biệt thự bị hư hại rất nhanh, Du Hành thừa dịp côn trùng còn chưa đến, tranh thủ thời gian tắt nguồn điện tiến hành bảo trì sửa chửa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ánh mắt liếc xéo qua hình như anh thấy có người đi đi lại lại ven đường?

Anh ngừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn sang, thật đúng là một người?

Người nọ đi vô cùng chậm, nhưng cả người co rụt co rụt lại, thậm chí hoa chân múa tay vui sướng, quay đầu cái cổ xiêu vẹo.

Mặc dù dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn đang thẳng tắp đi theo con đường đi về phía trước, dựa theo quỹ tích này chính là đi đến cổng lớn nhà họ Lâm.

Trong nháy mắt Du Hành cho rằng đó là Zombie đấy!

Anh thả công việc trong tay xuống, từ từ bò xuống thang.

"Hằng An, có phải không làm được hay không? Để cha."

Lâm Vinh Tiêu vịn thang, thấy anh đột nhiên xuống nên hơi nghi hoặc.

"Cha, bên ngoài có một người thật kỳ quái, là một người phụ nữ mặc đồ ngủ."

Vừa nói đến đây, cổng lớn nhà bọn họ đã vang lên tiếng động, hai người đều giật mình.

Rầm rầm rầm ——

Ở đây nói thêm một chút về bộ dáng cổng lớn sân nhỏ biệt thự nhà họ Lâm, trước kia là cửa sắt khắc hoa chạm rỗng theo kiểu dáng Châu Âu, trang bị rào chắn có dây leo thực vật mọc ra, đặc biệt phong nhã hữu tình.

Sau khi được lắp đặt lại, toàn bộ biến thành tường vây gạch xi măng, cánh cổng cũng đổi thành cửa chống trộm bằng đồng, vô cùng chặt chẽ.

Cho nên bây giờ nghe tiếng gõ cửa, hai người bọn họ cũng nhìn không ra người nào hoặc vật gì.

Du Hành suy đoán chính là người phụ nữ vừa thấy kia.

"Sao cô ta không gọi cửa?" Lâm Vinh Tiêu cảm thấy kỳ quái, cũng không dám ra mở cửa: "Trước đi vào nhà!"

Hai người gõ cửa, bà nội Lâm lập tức ra mở cửa nói: "Song Phượng nói hai người mau tivi."

TV ở đây là chỉ camera giám sát.

Trước camera giám sát, Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương đều đang đứng đó.

"Vinh Tiêu, anh xem!"

Du Hành đi theo Lâm Vinh Tiêu tiến đến gần xem, trên màn hình chính là hình ảnh đối diện cửa sân, ngay cửa cổng càng thấy rõ ràng người phụ nữ mặc đồ ngủ kia.

Thật sự chính là người phụ nữ Du Hành vừa nhìn thấy. Chỉ thấy người phụ nữ kia giống như không nhìn thấy đường, vừa nện vào cửa cổng sau cũng không quẹo đi, run rẩy rồi tiếp tục đụng.

"Người này hình như là bà Trần ở biệt thự số 13 thì phải? Có phải phát bệnh rồi không? Nhìn quái quái, dọa người quá." Lâm Song Phượng nói: "Chúng ta có nên ra đỡ cô ấy vào không?"

Còn không phải rất dọa người? Đâm đến đầu chảy đầy máu kia kìa!

Lại còn là người quen biết, làm cho Lâm Song Phương có chút lo lắng: "Đáng tiếc bây giờ không gọi điện thoại được, bằng không gọi ngài Trần đến đón. Sao có thể để cô ấy chạy ra ngoài rồi?" Trước kia cũng chưa từng nghe bà Trần có quái bệnh nha.

Lâm Vinh Tiêu nói: "Cha trước ra ngoài dìu người vào, Hằng An, con ra gara lái xe, chúng ta đưa người trở về."

Lâm Vinh Tiêu hít sâu một hơi, vào lúc bà Trần đụng vào lần nữa rồi bị bắn ra lập tức, ông nhìn thấy phần váy ngay bụng bà Trần có dấu vết đậm đặc.

Như máu đen.

Lâm Song Phượng lo lắng nói: "Có phải bụng bà Trần cũng bị thương?" Lại nhỏ giọng kêu lên: "Mẹ nhớ bà ấy mang thai! Bốn tháng hay năm tháng gì đấy?"

Bà là người phụ nữ thiện lương, bởi vậy càng thêm lo lắng.

"Vinh Tiêu, em đi với anh ra cổng đỡ cô ấy vào nhà. Sao vậy?" Sao không nhúc nhích gì cả?

"Mẹ, mẹ nhìn cẩn thận một chút. Đây không phải váy dính máu, mà chỗ đó, váy đó căn bản đã bị phá hủy ra một cái hố."

Cho nên bọn họ nhìn thấy không phải váy dính máu đen, mà là một cái động vết thương lớn.

Lâm Song Phượng không thể tin tiến đến gần xem, sau đó đôi mắt trợn tròn rồi tụt dần xuống, được Du Hành đưa tay chụp lấy đỡ qua ghế ngồi.

Trong phòng khách không có người nói chuyện, nhưng ánh mắt của mọi người đều rơi vào camera giám sát. Nhìn bà Trần bên trong không biết mệt mỏi, không sợ đau đớn không ngừng đụng vào cửa.

Sau đó đợi qua chừng mười phút đồng hồ, thân thể run rẩy rẽ vào một hướng khác, lúc run rẩy về sau thân thể rẽ vào một cái phương hướng, lại đụng vào thời điểm cũng không phải là môn, mà là lộ rồi.

Bóng dáng bà Trần dần dần rời xa khỏi phạm vi màn hình camera giám sát, tiếng khóc của Chu Bình phá vỡ bầu không khí yên tĩnh cả phòng, Chu Quân Phương vội vàng dỗ dành bé.

Lâm Vinh Tiêu cười cười: "Không có việc gì, không có việc gì rồi, Quân Phương à, dẫn Tiểu Bình đi chơi đi, đừng dọa đến nó."

Chu Quân Phương gật gật đầu, nhưng cũng không rời khỏi, quen thuộc dỗ dành con nhỏ, vẫn đang đứng ở bên cạnh.

Lâm Song Phượng nhịn không được lại hỏi: "Bà Trần làm sao vậy?" Bà hỏi chính là hỏi Du Hành.

Du Hành lắc đầu. Thật ra anh dựa theo kinh nghiệm trước kia trải qua ở tận thế, bụng người bị phá hủy thành cái động lớn, còn có thể không có việc gì đi đi lại lại như vậy, thế thì chắc chắn là Zombie rồi.

Mà trước mắt thế giới nhiệm vụ này đã xuất hiện trùng ăn thịt người, xuất hiện Zombie cũng không phải chuyện bất ngờ gì. Nhưng anh cũng không thể nói thẳng với Lâm Song Phượng: "Con cảm thấy đây là Zombie" a.

Vì vậy lắc đầu nói: "Con cũng không biết, tóm lại chúng ta không thể mở cửa là được rồi."

Bà Trần kỳ quái, để lại một tầng ám ảnh cho mọi người. Nhưng rất nhanh bọn hắn không rảnh rổi suy nghĩ nữa rồi, bởi vì trên camera giám sát lại xuất hiện bóng dáng côn trùng.

"Đi thôi, ra đi xem."

Ở đằng kia, sau đó bọn hắn không gặp bà Trần, không nhiều lần nhìn thấy bóng người rời rạc ở ven đường.

Thật ra đúng lúc này bọn hắn đều có thể xác định, những người kia không tính là người sống.

Nếu là người sống, làm sao trong tình cảnh loạn lạc này lại du đãng bên ngoài? Kêu đầu hàng cũng không lên tiếng, gặp trở ngại không quay đầu lại. Quan trọng nhất là côn trùng cũng không tấn công bọn hắn.

Thấy thế nào cũng không đúng.

Sau này Lâm Vinh Tiêu không chỉ một lần cảm thấy may mắn, may mắn bọn hắn không đi ra ngoài dìu bà Trần vào. Những thứ không biết, càng thêm làm cho người ta sợ hãi hơn.

Trong biệt thự hoàn toàn sinh hoạt theo hình thức phong bế, cứ như vậy đã qua mười ngày. Ở nhà dùng máy phát điện còn có thể chống đỡ trong tình huống đầu tiên lưới điện không chịu tải trọng nặng, không cách nào bảo hành sửa chữa nữa rồi.

Để trống mấy lỗ tùy tiện treo ở đó, có ý nghĩa phương thức bảo hộ của biệt thự đã mở ra lổ hổng.

Bọn hắn cần bỏ ra nhiều sức lực để trong nháy mắt đến được căn cứ an toàn.

Trong mười ngày này, anh tổng cộng nhìn thấy ba chiếc xe chạy như bay vụt qua, hẳn là hộ gia đình trong khu biệt thự này bỏ chạy rồi.

Thật ra Du Hành đã nghĩ, nếu biệt thự này không chống đỡ được nữa, bọn họ có thể trốn đến nơi nào?

Côn trùng thể hiện lực phá hoại kinh người, nó còn đáng sợ hơn Zombie chính là nó sống, còn có thể sinh sôi nẩy nở!

Mười ngày sau, lưới điện lục tục xuất hiện hư hại không cách nào sửa chửa được, vào giây phút đó, Du Hành đã làm tốt công tác chuẩn bị mặt đối mặt với côn trùng, mà giây phút này cũng đến rất nhanh.

Ở chỗ này lại phải nhắc lại lần nữa chỗ đáng sợ của côn trùng còn hơn cả Zombie, chúng rất thông minh.

Zombie chỉ có thể ngửi được mùi con người rồi tấn công, côn trùng sẽ bò rồi sẽ chui vào, vào ngày hôm sau lưới điện biệt thự nhà họ Lâm xuất hiện lổ thủng, liền có côn trùng thông minh tìm được những lổ thủng kia, vui vẻ bò vào tiến lên.

Mặc dùng trước khi bò qua lổ thủng lưới điện đã bị tiêu tùng một nửa, nhưng đến khi rớt xuống đất vẫn còn có thể tiếp tục hoạt động. Lực sinh mệnh mạnh đến nổi khiến người khác tức lộn ruột.

Lâm Vinh Tiêu vẫn luôn mang súng ngắn bên người liền lấy ra, ông cũng không có kinh nghiệm gì, ngay cả chốt cũng đều quên mở.

Du Hành nhắc nhở ông, ông mới vội vàng mở chốt, sau đó lại hối tiếc thở dài: "Sớm biết như vậy lúc trước con đi câu lạc bộ bắn súng, cha cũng đi theo con rồi."

Cho dù ông nói như vậy, Du Hành cũng biết trước kia Lâm Vinh Tiêu không thể nào đi cùng Lâm Hằng An đến câu lạc bộ bắn súng, công việc không rời khỏi ông, ông cũng là người cuồng công việc.

"Không sao, con có thể dạy cha."

Lâm Vinh Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn giao súng ngắn cho Du Hành: "Vẫn là con cầm súng dùng đi, cha sợ lãng phí viên đạn." Con trai lớn rồi, gần đây cũng ổn trọng tin cậy không ít, đối với Lâm Vinh Tiêu mà nói sau tại nạn đây là chuyện đáng vui mừng nhất.

Du Hành không có từ chối. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Cha, cái này cha mua từ đâu vậy?"

"Không phải mua, trước đó có một vị khách tặng cho." Lâm Vinh Tiêu nhớ lúc ấy còn có chút sợ hãi. Nhưng có cách nào? Cũng không có quy định hắc đạo không thể mua nhà? Bởi vậy ông chủ Lâm nhận được một khẩu súng làm quà tặng. Làm mất còn phải chết, còn không dám trả về.

"Cha chưa bao giờ dùng qua, con dùng cẩn thận, cẩn thận nghĩ lại xem huấn luyện viên câu lạc bộ dạy con thế nào, đừng để bị thương."

"Dạ."

Bởi vì nhiều ngày tinh thần căng cứng, Lâm Vinh Tiêu lại thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, xế chiều hôm nay sơ sẩy một cái, thiếu chút nữa bị thương nặng.

Du Hành vội vàng đở ông đi vào nhà, nhìn chồng bị thương, mắt Lâm Song Phượng đỏ lên ôm đến hòm thuốc.

"Đừng khóc, không có chuyện gì nữa." Lâm Vinh Tiêu an ủi vợ mình.

"Vết thương sâu như vậy, thật không cần đi bệnh viện sao?" Phần lưng của ông có hai vết thương bị lật lộ ra da thịt, máu tươi đầm đìa. May mắn mặc quần áo dày đặc, không có thấy xương.

Lâm Vinh Tiêu hít sâu một hơi: "Không đi, không thể đi."

Du Hành cầm lấy đao đứng lên: "Con đi ra ngoài, mẹ băng bó cho cha. Con sẽ cẩn thận đừng lo lắng." Trong ánh mắt lo lắng của Lâm Song Phượng lại lần nữa đi ra ngoài.

Cẩn thận né tránh, Du Hành nghĩ, phải đem việc huấn luyện ném lao cho Lâm Vinh Tiêu vào danh sách quan trọng cần làm rồi.

Đêm đó, Lâm Song Phượng phụ trách nấu cơm tối đến phòng chứa đồ lấy sữa bò. Bởi vì sữa tiêu hao nhanh, bà nói sẽ mang hai thùng sữa ra ngoài.

Đi vài bước cảm thấy không đúng. Bà lắc lắc, bình thường chắc chắn rất nặng đấy, tại sao có thể có âm thanh? Kết quả bà thật đúng là nghe bên trong có gì đó lắc lư va chạm vào nhau.

"Kỳ quái... Chẳng lẽ quá thời hạn rồi hả?"

Lâm Song Phượng nhìn hạn sử dụng trên thùng, cau mày ngay tại chổ mở thùng ra xem, sau đó cả người ngã ngồi dưới đất.

"Vinh... Vinh Tiêu à!"

Chương 154: Tận thế nạn sâu bệnh 10

Edit: Trang Nguyễn

Lâm Vinh Tiêu đang ở phòng ngủ lầu hai, Du Hành đang kiểm tra miệng vết thương giúp ông. Mặc dù chăm sóc lẫn nhau, ăn ở đều ở lầu một, nhưng cởi quần áo tự nhiên phải đến phòng ngủ, dù sao vẫn còn Chu Quân Phương ở đây.

"Khôi phục không tệ lắm."

Lâm Vinh Tiêu cũng hơi giật mình: "Xem ra tố chất thân thể của cha thật sự thay đổi tốt hơn rồi, sau này phải càng gấp rút tập luyện hơn nữa."

Nhìn thấy Lâm Song Phượng mặt mũi tràn đầy kinh hoảng chạy vào, Lâm Vinh Tiêu hỏi: "Làm sao vậy? Có côn trùng tới rồi sao?!" Vội vàng muốn đứng lên.

"Không phải, không có, anh đi theo em."

Lâm Vinh Tiêu đi theo Lâm Song Phượng đến phòng chứa đồ, thấy hai thùng đạn kia.

"Không thể nào..." Lâm Vinh Tiêu cẩn thận ngồi xổm xuống nhìn, quả thật là viên đạn: "Chính là hai thùng này sao?"

"Không biết, em còn chưa xem hết, không biết còn có những cái khác hay không nữa." Lâm Song Phượng kém hơn Lâm Vinh Tiêu, ít nhất chưa từng nhìn thấy súng, bởi vậy bà vô cùng giật mình: "Đây không phải sữa bò sao?"

Lâm Vinh Tiêu cũng không biết đây là ông gọi điện cho người quen đặt hàng đấy, đối phương giao hàng đến, ông cũng không có khả năng kiểm tra từng thứ.

"Em đừng vội, đi trước nấu cơm đi, anh và Hằng An đến kiểm tra là được."

Lâm Song Phượng lại mở một thùng sữa bò, bên trong vẫn là viên đạn. Lại run tay tiếp tục mở bốn thùng, mới dỡ được một thùng thật sự là sữa bò.

"Em đi nấu cơm đây, đêm nay ăn cháo sữa tươi..."

Lúc nấu cơm, Lâm Song Phượng đều có chút ám ảnh, cảm thấy đổ ra không phải sữa bò mà là viên đạn.

"Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có việc gì, Tiểu Bình đói bụng rồi phải không, thế nào lại muốn khóc rồi?"

Chu Quân Phương thở dài: "Nó muốn đi ra ngoài chơi."

"Ai, Tiểu Bình ngoan, bây giờ không thể đi ra ngoài, lát nữa ăn cháo bò sữa nha, đừng khóc nữa nha?"

Ở bên kia, đầu Lâm Vinh Tiêu đầy mồ hôi, cũng không biết do miệng vết thương đau hay khuân đồ mệt mỏi hay là vì chấn kinh nữa. Bọn họ mở ra hết năm mươi thùng sữa bò còn lại, bên trong có hơn phân nửa đều là viên đạn. Lại mở ra hơn mười thùng thịt hộp, bên trong có một thùng đều là súng ống, đa phần đều là súng ngắn, còn có năm khẩu súng nghe con trai nói là súng bắn tỉa.

"Ông trời ơi."

Lâm Vinh Tiêu vịn eo ngồi bệch dưới đất —— được rồi, ông cũng không dám ngồi trên thùng gì cả, trong lòng còn kính sợ.

"Lão Chu đến cùng bán cái gì cho cha vậy chứ?"

"Cha, chú Chu không nhất định biết rõ bên trong là những thứ này, có điều những vật này rất hữu dụng với chúng ta. Đây là chuyện tốt đó cha!"

Từ từ bình phục tâm tình lại, Lâm Vinh Tiêu cũng tìm lại được sự khôn khéo ngày xưa: "Đúng vậy! Đây là thứ tốt có tiền cũng mua không được!" Ông cứ nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên sự vui sướng và hùng tâm tráng chí.

"Hằng An, con dạy cha dùng súng đi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong đáy mắt Lâm Vinh Tiêu dấy lên hừng hực ý chí chiến đấu: "Cha nhất định sẽ bảo vệ cả nhà chúng ta."

Du Hành cười: "Được, đợi đến khi vết thương của cha tốt hơn một chút, con sẽ dạy cho cha."

"Ngày mai cha có thể học được, yên tâm đi!"

Ăn cơm tối xong, cổng nhà họ Lâm một lần nữa đóng chặt.

Bên trong camera giám sát, nơi lưới điện có lỗ thủng, bên dưới đều được người nhà họ Lâm cộng thêm Chu Quân Phương cùng nhau đào hố, tổng cộng có ba cái hố, sâu hơn một mét năm rộng hơn một mét. Đối lập với hình thể côn trùng, thật ra không thể vây khốn bọn chúng. Chỉ có thể bên dưới đáy hố đốt đống lửa, có chút ít còn hơn không.

Sau bữa cơm chiều, Du Hành cùng Lâm Vinh Tiêu tiếp tục đi kiểm kê vật tư trong nhà. Đồ đạc đều là do Du Hành bỏ vào, anh biết rõ có thứ gì. Ngoại trừ súng ống, đạn dược và đạn sương độc, còn có [Vạn cổ chi Vương] cùng bốn chiếc nhẫn trữ vật. Trong đó còn nói rõ cách sử dụng.

Quả thật những vật này rất ly kỳ, nhưng Lâm Vinh Tiêu chỉ biết hoài nghi trên người ông chủ Chu, thật ra bây giờ Lâm Vinh Tiêu cũng hiểu ông chủ Chu không giống như cảm kích, nếu cảm kích làm sao giống như không công tặng nhiều thứ tốt như vậy cho mình?

Giao tình? Không đến phần kia. Ông nghĩ đến một khuynh hướng có một tổ chức thần bí nào đó, mượn kho hàng của ông chủ Chu cất dấu đồ đạc, lại bị ông chủ Chu giao hàng đến cho mình, đưa đến nhà mình.

Tóm lại, đây là một bí mật cần giữ gìn. Vào lúc ông biết rõ công dụng của nhẫn trữ vật, Lâm Vinh Tiêu liền quyết định, bí mật này chỉ để con trai và mình gánh, càng ít người biết càng an toàn.

Đây là vật có thể bảo vệ tính mạng đấy!

"Chúng ta một người hai cái." Ông nói với Du Hành: "Ngàn vạn lần không đucợ nói với người thứ ba biết, con nhớ kỹ chưa?"

"Dạ."

"Phải cất kỹ, ngàn vạn lần đừng để bị mất." Lâm Vinh Tiêu lại dặn dò vài câu, Du Hành đều nhất nhất đồng ý.

"Chúng ta trước cất hết những viên đạn này, để trong nhẫn trữ vật." Có hai mươi khẩu súng ngắn, súng bắn tỉa có năm khẩu, còn lại đều là đạn dược. Lâm Vinh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, thùng sữa bò chứa đạn dược và đạn sương độc đều chia làm hai phần, một phần mình giữ, một phần con trai giữ. Lại lấy hai khẩu súng đưa cho Du Hành, những thứ khác đều do chính mình cất lại.

"Thuốc diệt trùng này, hình như rất giống loại lần trước con cho cha uống?"

Du Hành làm bộ nhìn nhìn nghe một cái: "Hình như vậy."

"Xem ra hiệu quả không tệ." Sau khi xem hết hướng dẫn sử dụng, Lâm Vinh Tiêu lại bảo Du Hành cất đi.

Sau khi làm xong toàn bộ, đã hơn nửa đêm rồi.

"Con đi ngủ trước đi, bây giờ cha còn rất kích động, không thấy mệt chút nào."

Du Hành hiểu tâm tình của ông, gật gật đầu.

Anh nặng nề ngủ một giấc, khi thức dậy đã là ba giờ mười bốn phút, sau khi thay cả, anh vừa gác đêm vừa luyện tập tâm pháp. Đợi đến hơn bảy giờ lúc Lâm Song Phượng thức dậy, anh mới trở về ngủ thêm một giấc, lúc thức dậy đã hơn mười giờ.

Nhìn thấy bà nội Lâm đang trông trẻ, Du Hành hỏi: "Dì Chu đâu rồi?"

"Nó cũng ra ngoài giúp rồi."

Du Hành ăn sáng xong, sau khi ăn xong cũng đi ra giúp. Lâm Song Phượng cùng Chu Quân Phương đang thu dọn côn trùng dưới đáy hố, hai người phụ nữ cầm gậy gộc bén nhọn một nhát chuẩn xác đâm trúng. Anh lần theo tiếng súng tìm được Lâm Vinh Tiêu, bên chân ông đã có ba cái xác côn trùng rồi.

"Dậy rồi à... ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi. Cha, kỹ thuật bắn súng của cha rất tốt mà!" Có một con côn trùng ngay phần mắt của nó rất rõ ràng bị trúng đạn rồi.

Lâm Vinh Tiêu cười hắc hắc: "Vừa lúc con đến, mau dạy cha một chút, cuối cùng cha ngắm không được, lãng phí nhiều đạn quá."

"Được, con xem tư thế của cha trước đã..."

Trước đó Lâm Vinh Tiêu giao khẩu súng lục cho anh, anh cũng không sử dụng. Dù sao lúc ấy đó chính là vũ khí mạnh nhất duy nhất trong nhà, Lâm Vinh Tiêu dặn dò anh không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng. Bây giờ rốt cuộc lặng yên không một tiếng động đưa vật tư đến, có viên đạn sung túc sử dụng, Du Hành mới cảm thấy có thêm chút sức mạnh, cũng chẳng bó tay bó chân nữa rồi.

Theo hình thể côn trùng càng lúc càng lớn, đối đầu cận chiến thật sự quá nguy hiểm.

Chỉ nói ngày hôm qua, nếu anh không nhanh tay đuổi đến kéo Lâm Vinh Tiêu một phát, Lâm Vinh Tiêu cũng không đơn giản tróc da thịt bên ngoài như vậy, thiếu chút nữa đã bị mở ngực bể bụng.

Thân thể con người đến cùng cũng không phải bằng sắt thép, không có khả năng không xảy ra chút xíu sai lầm gì. Bởi vậy bây giờ rốt cuộc đã có thể tấn công từ xa, điều này giúp Du Hành giảm bớt những mệt mỏi về thân thể và tâm lý trong những ngày qua.

Học tập cách dùng súng là chuyện quan trọng hơn, Du Hành còn hỏi ý kiến Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương. Thật ra đối với hai người phụ nữ mà nói, học bắn súng càng có lợi hơn so với việc dùng đao. Đương nhiên Lâm Vinh Tiêu ủng hộ, nếu không phải bà nội Lâm lớn tuổi hoa mắt, ông cũng muốn mẹ ông cùng học đây này.

Lâm Song Phượng vẫn muốn giúp đỡ chồng và con trai, bởi vậy nghe con trai muốn dạy bà dùng súng, lập tức đồng ý. Chu Quân Phương không nói gì, đi theo sau lưng Lâm Song Phượng.

Một người là dạy, ba người cũng là dạy. Du Hành ở trong thế giới thực tế còn có kinh nghiệm dạy mười mấy người, bởi vậy chương trình học rất thuận lợi.

Một đống súng này cũng chính do anh bán cho hệ thống trao đổi điện tử, kèm theo trang bị cách âm, trong quá trình học vô cùng thực dụng. Dù sao côn trùng linh mẫn, âm thanh dày đặc nhiều lần sẽ dẫn đến lực chú ý của bọn chúng.

Ở chỗ này nên nhắc lại một chút, Du Hành đối với nguyên tắc hoạt động của côn trùng đã quan sát ra kết quả. Mặt dù mắt của những con côn trùng này vừa đỏ vừa lớn dọa người, nhưng dường như không có thị giác. Chúng càng mẫn cảm với âm thanh hơn, đồng thời dường như có thể dọ thám biết vật thể còn sống, hai điểm này có chút giống Zombie.

Chu Quân Phương bận rộn, việc trông nom trẻ rơi vào trên người bà nội Lâm. Cũng may Chu Bình là một bảo bảo vô cùng ngoan ngoãn, sau nhiều lần bị mẹ từ chối dẫn bé ra ngoài chơi, bé không bao giờ náo đòi ra ngoài chơi nữa. Điều này làm cho Chu Quân Phương càng thêm chuyên tâm học tập.

Bỗng nhiên được tăng cường vũ khí tổng hợp, làm cho biệt thự nhà họ Lâm bị côn trùng giáp công lấy được hơi thở dốc. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cứ như vậy lại qua năm ngày, biệt thự có một đám người đến.

Những người kia cách cánh cửa cổng hô to, kêu nhà họ Lâm mở cửa.

"Chúng tôi ở biệt thự số mười! Thu lưu (thu giữ và giúp đỡ) chúng tôi, chúng tôi sẽ có hậu tạ!"

Du Hành nói: "Con cũng đi."

Sau khi mở cửa, có thể nghe được tiếng la bên ngoài. Nói là tiếng la, thật ra âm lượng cũng không lớn, nghe ra đối phương đang cố đè nén âm lượng.

Lâm Song Phượng cũng cùng đi ra, nghe thấy hỏi: "Làm sao bây giờ? Có nên cho bọn họ vào không?"

Lâm Vinh Tiêu nghĩ nghĩ, hỏi Du Hành: "Hằng An, con cảm thấy thế nào?" Ông liền thấy con mình lắc đầu.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cũng biết nhà mình có bí mật, không thể để người ngoài tiến vào. Hơn nữa cũng không nhận ra người bên ngoài, càng không biết nhân phẩm của bọn hắn thế nào.

Vì an toàn của nhà mình, đành phải giáng một gậy chết tươi, ai cũng không dẫn dụ đến.

Lâm Vinh Tiêu đi ra phía trước: "Ngại quá, nhà tôi không quá tiện, các người trở về đi!"

"Chúng tôi ở biệt thự số mười, có thể cho ngài xem giấy chứng nhận. Ngài xem xem, bây giờ tất cả mọi người đều khó khăn, tôi cũng không chiếm tiện nghi của ngài, lấy cái gì làm tiền thuê, ngài cứ nói cái giá đi."

Bên ngoài người nọ mở miệng, ngược lại là người vô cùng biết cách nói chuyện.

Lâm Vinh Tiêu cũng ôn tồn từ chối lần nữa: "Tin tưởng ngài cũng có thể hiểu được sự khó xử của tôi."

"Được rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy."

Tiếng động cơ xe ô tô vang lên, hai chiếc xe đều rời khỏi. Nghe âm thanh là đi về phía sau biệt thự nhà họ Lâm đấy, không biết trở về nhà mình hay đi tìm nhà người khác hỏi thăm.

"Cha, chúng ta muốn đi đâu?"

Bên trong chiếc xe phía trước là hai cha con ngồi, chiếc xe đằng sau là người thân của bọn hắn.

Nghe con trai hỏi, Ông Thiệu Huy nói: "Tìm nhà khác, hoặc biệt thự trống nào đó."

Ông nói rõ: "Đáng tiếc nhà vừa rồi không cho chúng ta đi vào, nhà bọn hắn vừa ngầu vừa huyễn!"

Con trai ngốc, cái kia gọi rắn chắc, gọi an toàn đấy.

Trong lòng Ông Thiệu Huy cũng hiểu rất đáng tiếc, nhưng không cho bọn hắn vào cũng là lẽ thường tình. Nếu không phải cánh cổng trong nhà đã hư hại nặng nề, thật sự không ở được nữa, ông cũng không mang theo con trai ra ngoài vật lộn đọ sức.

"Ngồi vững vàng."

Xe hất tung côn trùng chặn đường, gào thét mà qua.

Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm với nhà họ Lâm, sau khi ăn sáng xong, người một nhà ngoại trừ bà nội Lâm trông trẻ, đều hoạt động cả.

Ngày hôm qua lưới điện lại nhiều thêm một cái hố, theo bình thường lại đào hầm làm bẫy rập. Từ khi có đạn sương độc, hơn nữa từ khi kiểm tra có tác dụng với xác ngoài của côn trùng, hiệu quả hố được đề cao thêm mấy bậc. Đạn sương độc lặng yên chôn dưới đáy hố, chỉ chờ côn trùng rơi vào chạm đến, sẽ bắn ra, hiệu quả rất rõ rệt.

Hố mới này tối hôm qua cũng không xuất hiện, sau khi hai người đi ra hậu viện tuần tra. Sau khi tuần tra toàn bộ một lần, hai người chia nhau trông chừng hai nơi.

Hôm nay Du Hành canh gác ở hậu viện, bây giờ không có côn trùng, anh đứng nguyên tại chỗ luyện kiện thể thuật. Mùa đông lạnh, trước phải làm vài động tác nóng người mới không đả thương bản thân. Thẳng đến khi trên đầu truyền đến âm thanh soẹt soẹt, anh ngẩng đầu lên nhìn, một con côn trùng cao khoảng năm mươi cm đang bò từ trên tường vây qua.

Một súng bắn qua, côn trùng vừa bò vài bước lên lười điện đã lăn xuống, rớt bên ngoài tường viện.

Trải qua những ngày thực tế này, anh lại một lần nữa tìm về cảm xúc dùng súng, hầu như có thể bách phát bách trúng rồi. Đợi trong chốc lát lại không có côn trùng lên, anh cứ tiếp tục rèn luyện.

Rèn luyện thân thể là một việc vô cùng buồn tẻ, nhà họ Lâm cũng tận dụng mọi thứ để tu luyện, những ngày này Lâm Vinh Tiêu cùng Lâm Song Phượng đã rất ít luyện thể thuật, đều bận rộn luyện tập bắn súng đây này.

Công sức không phụ lòng người, thân thể này càng ngày càng cường tráng rồi.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Du Hành lại ăn ba chén cơm lớn, làm cho bà nội Lâm vô cùng vui mừng, lại múc cho anh thêm chén canh.

"Ăn nhiều tốt, lớn lên cường tráng!"

Du Hành càng làm theo tâm ý của bà nội một ngụm ừng ực uống hết canh.

"Ăn không nổi nữa bà nội." Anh ngăn cản bà nội Lâm muốn một lần nữa bới thêm cơm cho mình: "Con đi xem xác những con trùng kia."

Chương 155: Tận thế nạn sâu bệnh 11

Edit: Trang Nguyễn

Tay chân hai người Lâm Song Phượng cùng Chu Quân Phương vô cùng nhanh nhẹn, mới buổi sáng đã lột được sáu cái xác trùng, hơn nữa còn thu thập sạch sẽ không còn vết máu.

Trong nhà nước dùng để uống rất trân quý, hai người cầm bàn chải nho cẩn thận tẩy trừ, vô cùng tốn công sức, nhưng hiệu rõ ràng không tệ, để mũi sát vào ngửi, chỉ ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ.

Du Hành thả xác trùng xuống, lại nhìn xác trùng bị thiêu đốt. Phần còn lại của xác trùng bị ném trong bể bơi hậu viện, lúc này đã bị đốt cháy gần hết.

Anh cầm gậy quấy đống lửa vài cái, toàn bộ đều là lửa.

Không có côn trùng kéo đến, khó có được thời gian rảnh rổi. Đối với Du Hành mà nói, có thời gian rãnh có thể tu luyện rồi. Vì vậy đợi đến khi Lâm Vinh Tiêu đi ra, liền nhìn thấy con mình đang vận động ở đó.

Con mình chăm chỉ làm cha già như hắn cũng thấy xấu hổ theo. Nhẩm tính lại, mình đã rất lâu không tập luyện rồi, dứt khoát cùng con mình tập luyện luôn.

Ông quên không ít chiêu thức, cũng may là con mình, cũng không cần ngại ngùng, cứ trực tiếp hỏi thôi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Hai người đứng ở hành lang luyện kiện thể thuật, bỗng nhiên giữa lúc đó nghe được tiếng động tuôn rơi. Du Hành giương mắt nhìn, một đống lớn đồ đạc từ khe hở lưới điện rơi xuống, một hồi tiêu hương.

"Lại là côn trùng nhỏ bò vào được." Lâm Vinh Tiêu bước qua xem, quả nhiên côn trùng lớn cỡ bàn tay: "Sinh sản tốt thật."

Vừa nhìn đã biết những côn trùng này vừa sinh ra đấy, nhưng đâm một cái, xác cứng rắn.

Du Hành nói: "Có lẽ nếm qua vật sống rồi." Bằng không phải là xác mềm.

Anh cầm cây chổi quét một đoànn này đi, quay đầu trở về tiếp tục rèn luyện.

Đợi đến khi Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương đi ra, nếu không cần giết trùng... hai người cứ tiếp tục tách xác côn trùng và nướng thịt trùng.

Đây chính là sinh hoạt an nhàn nhất của bọn họ lúc này rồi.

Nhưng, bây giờ côn trùng có ở khắp nơi trên đất, loại thời gian yên bình này vô cùng ít. Đại đa số thời điểm, bọn hắn đều phải đối mặt với côn trùng không biết từ hướng nào chui vào, bò lên.

Mặc dù bốn người đều biết dùng súng, thế nhưng không có nghĩa dùng súng tinh thông. Phía trước đã từng nói qua đầu và cổ côn trùng đều có biến hóa, loại biến hóa này không chỉ khiến người ta nhìn vào thấy buồn nôn, trong quá trình thực tế, độ khó nhắm trúng càng tăng cao hơn.

Đầu xoay tròn nhiều lần, nhắm trúng mắt kép càng khó hơn. Hơn nữa ba người Lâm Vinh Tiêu đều học thô sơ, tốc độ phản ứng không theo kịp tốc độ động tác của côn trùng.

Cho nên đối với ba người bọn họ mà nói, thể tích côn trùng càng lớn phát huy tốt hơn, thể tích nhỏ, cách lưới điện cao cao, bọn hắn mười lần thì có chín lần ngắm không trúng.

Vào ngày mười chín tháng ba, lưới điện bị sụp đổ diện tích càng lớn hơn, không cách nào khởi động nữa rồi.

Lúc sụp đổ, đúng vào lúc nửa đêm, Du Hành tận mắt nhìn trên camera giám sát, mảng lớn lưới điện và côn trùng to mọng nện trên mặt đất, dòng điện soẹt soẹt đùng đùng chiếu sáng bóng tối, cũng chiếu sáng con mắt màu đỏ của côn trùng.

Camera giám sát không có âm thanh, nhưng giám sát từ các hướng khác nhau đưa ra các hình ảnh khác nhau, khắp nơi đều có côn trùng rớt xuống từ lưới điện. Dường như Du Hành có thể nghe tiếng tạp âm xoẹt xoẹt vỏ ngoài cứng rắn của côn trùng ma sát trên mặt đất.

Chúng bắt đầu bò động.

Du Hành đi đến trước cửa lớn chờ. Trên đỉnh cửa lớn có một ván trượt bằng sắt rộng 50 cm, dài 50 cm.

Anh đẩy ra một tầng, đằng sau có ba tầng theo thứ tự. Sau khi đẩy ra một tầng cuối cùng, không khí lạnh như băng bên ngoài đánh thẳng tới trước mặt. Anh đạp lấy chân nắm trên mặt tường, hai tay Du Hành vươn ra cố định bản thân, lại thăm dò ra ngoài.

Bên dưới chính là cổng lớn, đã có một con côn trùng nghênh ngang bò qua, chiều dài con côn trùng này rõ ràng đã hơn hai mét, vừa lớn lại buồn nôn, đầu xấu xí giống như ăn trộm ngó dáo dác chung quanh, sau đó nâng người lên đối mặt với Du Hành.

Viên đạn im ắng vạch phá không khí bắn thẳng đến, chiếc cổ thật dài của côn uốn éo tránh đi, lại thẳng tắp nghênh tiếp một viên đạn khác.

"Grào!!"

Côn trùng kêu thảm một tiếng, nghiêng người ngã nhào trên đất.

Trước khi chết còn kêu thảm thiết dẫn đến đồng bạn khác, Du Hành híp mắt, trái phải đồng thời nổ súng, mới khó khăn chống đỡ thế công của côn trùng.

Cổng lớn chủ thể kiến trúc trước kia của biệt thự cao khoảng ba mét, rộng hai mét, lúc cánh cổng tò vò lớn mở rộng ra, vô cùng rộng rãi sáng ngời, vừa nhìn cũng rất khí phái. Nhưng sau này lắp đặt trang bị lại đã bị dỡ xuống rồi.

Cánh cổng một lần nữa bị bỏ thêm vào xi măng cát đá, biến thành 2m nhân với 80cm, còn gắn thêm hai tầng đồng lên.

Trình độ khó coi khỏi phải nói rồi, nhưng với Du Hành mà nói, an toàn là được rồi, đẹp mắt lại không được việc.

Đặc biệt lúc mở cửa cổng tò vò lúc này phát huy tác dụng, Du Hành đánh gục tất cả côn trùng đến gần cổng lớn, lại đi lên lầu hai —— đúng vậy, lúc lắp đặt thiết bị anh phát rồ mà niêm phong toàn bộ lầu một, ngoại trừ cổng lớn và cửa hông chuyên dụng, phòng bếp cùng phòng vệ sinh bị trùng trùng điệp điệp cây sắt đón đỡ cửa thoát hiểm, hoàn toàn không còn cửa sổ rồi.

Lầu hai cũng là như thế này, nhưng cửa sổ nhỏ hơn lầu một nhiều, cho nên muốn xạ kích côn trùng ở các hướng khác, cũng chỉ có thể đi lên lầu hai.

Vậy thì trách không được lúc trước Lâm Vinh Tiêu nhìn thấy biệt thự sau khi trùng tu xong, thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, thật sự quá khó nhìn rồi.

Đợi ngày hôm sau bọn Lâm Vinh Tiêu rời giường, mới bị xác trùng đầy đất trong camera giám sát làm cho giật cả mình.

"Tối hôm qua lưới điện bị hỏng rồi? Hằng An, sao con không đánh thức cha?"

"Chính con gắng gượng cả đêm?" Lâm Song Phượng cực kỳ đau lòng, tự trách mình sao lại ngủ sâu như vậy, vậy mà không phát giác chút gì.

"Tự mình có thể làm, nên con không đánh thức mọi người."

Du Hành liên tục cam đoan, sau này sẽ kịp thời gọi bọn họ rời giường giúp đỡ, mới bỏ qua khoản nợ này.

Trước mắt có chuyện trọng yếu hơn cần làm —— chính là lưới điện mất đi tác dụng, như vậy bọn hắn chỉ còn lại hai tầng phòng hộ. Nếu bị côn trùng phá cửa tường đổ mà vào, thế thì chỉ còn lại gia cố tầng hầm dưới mặt đất mà thôi.

Lâm Vinh Tiêu cảm thấy áp lực rất lớn, ông nói với vợ và Chu Quân Phương nói: "Chúng ta phải cố gắng lên." Nhanh chóng nâng cao kỹ thuật bắn súng mới có thể bảo vệ nhà của mình!

Bốn người, phân chia ở bốn hướng, từng người thủ vững cương vị của mình.

Thật ra xạ kích côn trùng như vậy, càng thuận tiện hơn bên ngoài, mà lại an toàn hơn nhiều, Không biết có phải cảm giác tâm lý an toàn có tác dụng hay không, kỹ thuật bắn súng của ba người Lâm Vinh Tiêu tăng lên trong phạm vi lớn, vẫn luôn giữ vững khu vực mình phụ trách.

Đợi đến lúc tuyết rơi lả tả bao trùm khắp mặt đất, tần suất hoạt động của côn trùng trên phạm vi lớn giảm xuống.

Những năm qua sau khi bắt đầu mùa đông thường có trời đổ tuyết, năm này thời tiết quá không bình thường, cho đến bây giờ đã qua tháng giêng, mùa xuân tháng ba đều đã đến rồi, mới vào hạ mà đã có một trận tuyết rơi nhiều như vậy.

Nhưng trận tuyết này nhận được sự hoan nghênh của mọi người. Sau khi tuyết rơi, tốc độ côn trùng bò chậm chạp, cường độ công kích cũng trở nên yếu đi. Rốt cuộc nhà họ Lâm đã có thể nghỉ một hơi.

Tuyết rơi nhiều xuống phía dưới, tốc độ nở trứng của trứng côn trùng cũng chịu ảnh hưởng, bởi vậy côn trùng sinh sôi nảy nở cũng chậm chạp.

Nói tóm lại, ngoại trừ nhiệt độ giảm xuống, cần hao phí nhiều lượng điện hơn để mở thiết bị sưởi ấm, tuyết rơi nhiều mang đến chỗ tốt rất rõ ràng.

Nhưng Lâm Hằng An vẫn là người biết chơi đùa, biết may quần áo cũng rất bình thường... Du Hành tùy tiện lấy cớ lừa gạt cho qua.

Sau khi may xong áo giáp, người một nhà kể cả Chu Bình nho nhỏ đều mặc vào.

Nói là áo giáp, thật ra là bộ quần áo trọn vẹn, chỉ lộ ra ngón tay, mắt cá và đầu, ngay cả cổ đều bao bọc lại. Kiểu dáng làm có chút lớn, vì để có thể mặc ngoài quần áo, dù sao không ai có thể tưởng tượng được nguồn gốc quần áo, nghĩ cũng không dám mặc, kiêu ngạo mặc bên ngoài vẫn có thể chấp nhận được.

Sau khi mặc vào, bọn họ cũng không cởi ra.

Theo cách nói của Du Hành: "Đợi lúc muốn mặc lại quá muộn." Lâm Vinh Tiêu thật sâu chấp nhận: "Ăn mặc thôi mà, dù sao bây giờ chúng ta cũng không cần tắm rửa."

Nói cái gì vậy trời?

Lâm Song Phượng đánh ông một cái: "Nói bậy bạ gì đó?"

"Hắc hắc hắc."

Đối với nhà họ Lâm mà nói, trận tuyết rơi này rất đúng lúc, đối với những người khác thì không nhất định.

Bên trong khu biệt thự vẫn còn không ít hộ gia đình, dù sao gian phòng an toàn dưới tầng hầm trong khu biệt thự mỗi chỗ đều xây dựng cả. Có nhà đem gian phòng này làm nhà kho, nhưng lúc này, chắc chắn cũng phải vào ở rồi.

Mặc dù an toàn, nhưng đợi đến sau này khi trong nhà hoàn toàn cúp điện sẽ rất khó chống cự.

Người có chuẩn bị đầy đủ, mới có thể giúp bản thân sống an toàn, thoải mái hơn một chút ở tận thế này.

Lại một lần nữa từ chối yêu cầu người không quen biết vào ở, Du Hành biết rõ thật ra người nhà họ Lâm đã thả lỏng rồi.

Mặc dù Lâm Vinh Tiêu vẫn đồng ý không cho người ngoài tiến vào, nhưng từ nét mặt của ông, ông cũng rất xoắn xuýt.

Ông ở nhà họ Lâm đã diễn xuất tối cường ngạnh lắm rồi, nếu ông cũng buông lỏng, cũng chỉ còn lại một mình Du Hành làm kẻ ác mà thôi.

Anh đặc biệt đi tìm Lâm Vinh Tiêu nói chuyện phiếm, cũng không cần nhiều lời, chỉ nói bà nội Lâm và Chu Bình. Một già một trẻ không hề có sức chống cự, nếu người đi vào trong lòng có quỷ thì làm sao đây?

Mấy câu nói đó khiến cho Lâm Vinh Tiêu rơi vào trầm tư, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh. Thoáng kéo ông ngoi đầu từ thương cảm dọa trở về.

Ông có chút cảm thán nhìn con trai mình, chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, con trai vẫn luôn mang đến kinh hỉ cho ông. Điều này làm ông lần nữa cảm thấy may mắn chính mình không cường ngạnh đưa con trai xuất ngoại, không thích học tập thì không thích thôi, giống như mẹ sấp nhỏ nói, Đông Phương không sáng Tây Phương sáng, đọc sách không tốt không sao cả, đợi đến khi con trai lớn tự mình tìm được thứ yêu thích, như vậy có thể trưởng thành rồi.

Quả nhiên, trong khoảng thời gian này biểu hiện của con trai làm ông ghé mắt, cũng làm ông hơi ngại ngùng.

Tâm tư con trai vẫn luôn đơn thuần, chỉ muốn người trong nhà an toàn, mà ông lại thiếu chút nữa chệch hướng mục đích ban đầu.

Thật ra cách nghĩ của Lâm Vinh Tiêu giống đa phần cách nghĩ của người khác, chính mình trôi qua như thế, cho dù xuất phát từ cảm giác ưu việt hay lòng tốt, đều muốn giúp người khác một tay, Không như bản thân anh, luôn lý trí cân nhắc được mất.

Anh đã không còn xoắn xuýt mình đến cùng là người tốt hay người xấu như trước nữa, vì sống sót, anh cũng sẽ thích ứng với hoàn cảnh. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Người tốt? Người xấu? Đâu có đường ranh giới chính xác đây?

Lâm Vinh Tiêu dẫn đầu rời khỏi phòng ngủ, Du Hành không khỏi cười khẽ một tiếng. Chính mình bị Lâm Vinh Tiêu lây bệnh rồi sao, sao đột nhiên lại cảm tính suy nghĩ vấn đề triết học như thế?

Quả nhiên trôi qua ngày tốt lành quá nhiều rồi.

Tự giác thời gian này quá mức nhàn nhã, Du Hành liền đi ra ngoài giết trùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro