Chương 156 - 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156: Tận thế nạn sâu bệnh 12

Edit: Trang Nguyễn

Trong sân tuyết đọng đã tan một tầng, Du Hành ngẩng đầu nhìn, mặt trời mơ hội đã lộ ra bóng dáng phía sau tầng mây rồi.

"Ngày mai mặt trời lên rồi." Anh lẩm bẩm nói.

Xa xa trong đống tuyết có côn trùng chui nửa cái đầu ra, từ từ đỉnh người đầy tuyết bò qua anh.

côn trùng chắc chắn lại muốn tấn công biệt thự, từ đêm nay chúng ta bắt đầu tiếp tục sắp xếp gác đêm."

"Được!"

Ngày hôm sau quả nhiên là ngày nắng, trong sân rảnh thoát nước, mương nước tuyết tan nước chảy rầm rầm, Du Hành còn phát hiện có một chỗ trứng côn trùng, ngay bên trong bồn hoa sân nhỏ, rậm rạp chằng chịt một đoàn lớn, có thể tưởng tượng sau khi trứng nở sẽ có bao nhiêu côn trùng.

Anh vội vàng cầm búa đập phá toàn bộ, nhão nhoẹt một đống, vì phòng ngừa vạn nhất, còn động viên người một nhà cùng nhau kiểm tra sân nhỏ, cuối cùng lại phát hiện một chỗ bên dưới đáy hố.

Một con côn trùng ngăn cản ở phía trên, sau khi túm ra mới phát hiện bên dưới chồng chất trứng côn trùng, nước tuyết cũng không đông lạnh hư chúng nó, lực sinh mệnh quả thật quá mạnh mẽ. Mọi người đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng tiêu diệt hết trứng côn trùng.

Bận rộn vội vội vàng vàng lại trôi qua một ngày như vậy, nhà họ Lâm lại có khách đến thăm.

Lần này cũng không giống như hai lần trước, ít người từ chối rồi rời khỏi, mười mấy chiếc xe với quy mô lớn dựng ngoài cổng, còn thuận tay thanh lý côn trùng ven đường.

Vẫn là người không quen biết, cho dù ở cùng một khu biệt thự, không biết cũng quá bình thường.

"Nếu các người không mở cửa, chúng ta tông thẳng vào!"

"Đúng! Chẳng qua cá chết lưới rách!"

Còn nói chuyện vô cùng khó nghe, nghe xong lời từ chối của Lâm Vinh Tiêu, những người kia kêu gào muốn xô cửa, khiến Lâm Vinh Tiêu tức giận muốn chửi mẹ nó, kết quả những người bên ngoài trả lại một câu, còn mắng ngược lại ông.

Càng tức giận!

Du Hành nói: "Không cần nhiều lời, nếu bọn hắn dám dụng, con dám nổ súng."

Giọng điệu bình tĩnh lại đằng đằng sát khí, Lâm Vinh Tiêu nghe được, trong lòng càng xiết chặt.

"Nổ... nổ súng?"

Du Hành quay đầu nhìn ông: "Cha, hắn muốn phá cửa sân nhà chúng ta, phá hư nhà chúng ta, tương đương muốn mạng chúng ta. Cha còn nhịn không nổ súng sao?"

Sắc mặt Lâm Vinh Tiêu biến hóa một trận: "Không nhịn! Ông đây đập chết bọn hắn!"

"Anh Điền, anh nói bọn hắn có mở cửa hay không?"

Bên ngoài sân nhỏ, đám người kia còn đang bàn bạc với nhau: "Nếu không mở cửa, chúng ta thật sự tông thẳng vào à?"

"Đụng hư rồi không phải chúng ta cũng không thể ở sao?"

Điền Tiểu Điền cười lạnh: "Đụng hư cũng không có việc gì, bên trong không hư là được. Người nhà này xây kín nhà cửa gọn gàng như vậy, còn ích kỷ không cho chúng ta ở nhờ, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo!"

"Đúng vậy, trước kia còn nhìn thấy xe tải xe con chở rất nhiều hàng hóa vào đây, nhà bọn hắn chắc chắn có rất nhiều đồ ăn." Hộ gia đình biệt thự số mười lăm bên cạnh, hắn cũng trông mà thèm nhà họ Lâm thật lâu rồi!

Bây giờ có người tổ chức cướp biệt thự nhà họ Lâm, hắn không nói hai lời liền tham dự vào.

Nhiều người nhiều sức mạnh, nhà họ Lâm không dám không mở cửa.

"Hắc, bọn hắn lên kìa!"

Điền Tiểu Điền ngẩng đầu nhìn lại, trên tường vây cao ba mét làm cho hắn thèm thường xuất hiện hai người đàn ông, một người lớn tuổi, một người trẻ tuổi.

"Suy nghĩ thế nào rồi ngài Lâm?"

Trả lời hắn chính là một viên đạn bắn vào phiến đá. Bởi vì tuyết đọng hòa tan, mặt đường ẩm ướt, cho nên viên đạn bắn vào đá cũng không có cát bụi bắn lên, thế như Điền Tiểu Điền lại như bị bắn trúng đồng dạng lùi nhanh về phía sau hai bước.

"Mày ——" làm sao cũng có súng! Những lời này nghẹn trong yết hầu Điền Tiểu Điền, làm sao cũng không phun ra được.

Nếu hỏi câu này, không phải giống như kẻ ngu sao? Hắn có thể có súng, vì sao người khác không thể có? Hỏng rồi!

"Anh Điền, làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là làm! Anh Thiên cũng có súng, sợ ai chứ?"

Du Hành lại nổ hai phát, trực tiếp bắn vỡ kính thủy tinh một chiếc xe, khe hở hình lưới nhanh chóng lan tràn, sau đó bị nghiền nát thành từng khối.

"Một phát súng nữa chính là đầu người nào đó trong các người, còn muốn đụng sao?"

Điền Tiểu Điền bị kích bốc khói, thế nhưng lí trí nói cho hắn biết không thể dùng sức mạnh. Vì an toàn của mình, bây giờ hắn cần nhất phải ngồi trên xe, sau đó vội vàng rời khỏi đây!

Nản lòng thoái chí, ngoài miệng hắn lại không chịu yếu thế, qua loa quẳng xuống lời độc địa, không để ý những người khác ngăn cản, lập tức lái xe ô tô rời khỏi.

Những người khác cũng lần lượt rời khỏi, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu mới từ cầu thang leo xuống.

Lâm Song Phượng vịn cầu thang có chút vội vàng hỏi: "Đều đi hết rồi sao?"

"Đều đi rồi."

Du Hành còn nói một chuyện cười: "Còn giúp chúng ta giết côn trùng ngoài cửa lớn, tiết kiệm sức lực cho chúng ta."

Lâm Song Phượng cười khổ: "Mẹ tình nguyện tự mình giết đây này." Nhiều người như vậy, mười mấy chiếc xe nói muốn tông cửa, cảm giác đối địch với nhiều người là thế nào, chính là làm người vô cùng lo lắng.

"Không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta có vũ lực đầy đủ, cái gì cũng không cần sợ."

Sau chuyện này, không hề có người đến nhà họ Lâm yêu cầu ở nhờ nữa. Sau trận này, Lâm Vinh Tiêu dường như cũng có chút thay đổi, đối với Du Hành vui mừng không ngớt.

Thời tiết lại lần nữa ấm áp trở lại, đại khái qua ba ngày còn hơi chút bình tĩnh, đại quân côn trùng lại lần nữa tre già măng mọc công kích.

Kỹ thuật bắn súng của mọi người đều tăng lên, bởi vậy coi như ứng phó qua được.

Nhưng say này, càng có rất nhiều côn trùng có hình thể nhỏ kéo đến, loại côn trùng này vừa dày đặc lại nhỏ, xạ kích không dễ, bởi vậy Du Hành lấy đạn sương độc làm bẫy rập, cũng làm ra một ít hỏa đạn giản dị để Lâm Vinh Tiêu bọn họ theo súng bắn tỉa ném ra bên ngoài.

Ngửi nhiều mùi thịt côn trùng nướng, gần đây bọn họ đều không thích ăn thịt rồi. Thịt hộp bị đặt ở phòng bếp, đồ hộp hoa quả càng được hoan nghênh.

Bọn họ vây khốn trong nhà đã gần một tháng rồi, đồ ăn tiêu hao rất nhanh, nhưng bởi vì số lượng dự trữ lớn, tạm thời còn chưa đến nguy cơ thiếu lương thực.

Nhưng Du Hành nhìn ra rất rõ ràng, trạng thái tinh thần của mọi người đều không tốt lắm. Quá phong bế, sinh hoạt quá đơn điệu làm cho tâm lý bọn họ đều không khỏe.

So sánh rõ ràng nhất chính là bà nội Lâm và Chu Bình, hai người đều ỉu xìu ỉu xìu.

Vì vậy anh nghĩ nghĩ, mỗi ngày có thời gian trống đều dẫn bọn họ lên lầu ba thông khí.

Hành lang thông lầu ba với lầu hai cũng bị phong bế, nhưng mở cửa cũng không khó. Sau khi đi lên dùng camera giám sát nhìn chung quanh, xác định an toàn lại mở cửa.

Trên lầu không khí tươi mát lạnh buốt, bà nội Lâm và Chu Bình lại rất yêu thích. Dưới sự đồng ý của bà nội Lâm, Chu Bình trước cẩn thận từng li từng tí đi ra vài bước, quay đầu lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt Du Hành và bà nội Lâm, lại tiếp tục đi vài bước. Sau đó bắt đầu chạy nhanh... nhếch môi cười.

Bà nội Lâm đi theo bên cạnh bé, vừa tự mình hoạt động gân cốt.

Chuyện tốt như vậy, mọi người luân phiên cùng nhau hưởng thụ. Du Hành nói rõ chi tiết những khảo sát nguy hiểm cùng với tiêu diệt nguy hiểm kịp thời cho những người khác, sau đó đến lượt Lâm Vinh Tiêu mang bà nội Lâm bọn họ lên lầu thông khí.

Thật không ngờ, hiệu quả còn coi như không tệ, sau khi áp dụng hai đợt, trạng thái tâm lý của mọi người đã khá hơn nhiều, không khí trong biệt thự không còn trầm lặng nữa rồi.

Mà ngoại trừ lần đầu tiên Du Hành dẫn bà nội Lâm đi lên, sau đó đến lượt luân phiên anh đều không tham gia nữa.

"Con không đi, trên lầu lạnh."

Thật ra anh không biết khó trôi qua, nhiệm vụ trước vì tránh né sương độc, bị vây trong khu vực an toàn cả năm trời cũng là chuyện bình thường. Chuyện này cũng có quan hệ với việc phụ đạo tâm lý ở khu vực an toàn, và bản thân tự điều tiết tâm lý.

Bây giờ anh không có khả năng tùy tiện nói với bọn họ: đến đây con phụ đạo tâm lý cho mọi người, hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu sẽ cho rằng anh bị điên mất. Đành phải sáng tạo chút hoàn cảnh để bọn họ tự điều tiết.

Trong biệt thự, lại bắt đầu xuất hiện tiếng cười nói của Chu Bình.

"Cháu phải ngoan nha, buổi chiều dẫn con lên lầu chơi được không?"

"Dạ ~ Wow, bà nội dẫn con đi chơi."

Mấy câu nói đơn giản như vậy làm cho trong lòng người nghe như nhũn ra, Chu Quân Phương dựng thẳng lấy lỗ tai lắng nghe động tĩnh của con trai, mặc dù mơ hồ, nhưng thật giống như khắc vào trái tim cô, lộ ra nụ cười mềm mại. Sau đó lại tiếp tục trở về nhìn chằm chằm bên ngoài, mím môi chăm chú bắn một phát.

Sau buổi cơm tối, Du Hành nói một việc với Lâm Vinh Tiêu.

"Con thấy kỹ thuật bắn súng của dì Chu đã có thể xuất sư rồi, định dạy dì dùng súng bắn tỉa, cha cảm thấy thế nào?"

"Thế con cũng biết dùng?"

Du Hành nói: "Vậy thì có sao, cũng không khó gì cho lắm? Con của cha lợi hại như vậy, ngay cả xe tăng còn lái được đây này!"

"Hắc hắc hắc thằng nhóc khoác lác!" Lâm Vinh Tiêu cười to, lại hỏi: "Vậy con xem trình độ của cha, lúc nào có thể học được súng bắn tỉa?"

"Còn thiếu một chút, sau một tuần lễ nữa đi, con lại xem biểu hiện của cha."

"Ơ, Hằng An của chúng ta là thầy giáo trẻ đấy nha... thật lợi hại."

"Vâng, tay dì Chu ổn, nhãn lực tốt, vậy là đủ rồi. Nếu không có vấn đề, buổi sáng ngày mai con bắt đầu dạy dì cách sử dụng, dì Chu không cần lo lắng, cứ thả lỏng mà học, chắc chắn sẽ học được thôi."

Anh nhìn ra trong mắt Chu Quân Phương thấp thỏm không yên, Du Hành động viên vài câu.

"Được! Dì sẽ học thật tốt, cảm ơn Hằng An."

Chương trình dạy Chu Quân Phương học rất thuận lợi, đợi một mình Chu Quân Phương thủ ngày đó, bà nội Lâm còn cười ha hả chuẩn bị hai quả trứng mặn và đùi gà cho cô ấy.

"Đi thi đậu 100@ đấy!"

Chu Quân Phương ngại ngùng cười: "Cảm ơn dì, con sẽ cố gắng."

Vào lúc Chu Quân Phương có thể một mình đảm đương một phía, radio nhà họ Lâm đã thu được tín hiệu.

Từ khi cắt đứt mọi thông tin, Du Hành chuyển ra mua radio, sau đó chính mình không rảnh điều chỉnh, lại để bà nội Lâm có rảnh thì rà đài. Thông tin đứt đoạn rất có thể sóng liên lạc đã xảy ra vấn đề, nếu có tin tức cứu viện, rất có khả năng sẽ thông qua radio tiến hành thông cáo với mọi người.

Thỉnh thoảng bà nội Lâm rà đài vài cái, có đôi khi Chu Bình cũng sẽ nhắc nhở: "Bà nội, Bảo Bảo sờ sờ dây anten!" Bé còn giúp vịn dây anten, đặc biệt chăm chú.

Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường, bà nội Lâm mang theo Chu Bình từ lầu ba chơi đùa đi xuống, bắt đầu đong đưa radio.

Lúc mới bắt đầu trước sau chỉ có âm thanh soẹt soẹt rè rè, bà nội Lâm rất quen tay mà rà đài, tỉ mỉ rà từ chút một.

Chu Bình ngồi xếp bằng ở bên cạnh, cũng chầm chậm đong đưa dây anten.

"Không nói gì cả, bà nội."

"Đúng vậy. Đucợ rồi, bà nội đem cất đây."

Chu Bình liền chuẩn bị ấn dây anten xuống lại, bé đã quen chuyện này, vừa định ấn xuống đã bị bà nội Lâm ngăn lại.

"Bình Bình, chờ một chút!"

"Ồ có chú đang nói chuyện!"

Bà Lâm nói: "Đi gọi dì con đến đây!"

"Dạ!"

Chu Bình chạy chậm đi tìm Lâm Song Phượng, hôm nay sắp xếp trực ban, Lâm Song Phượng ở lầu một, cách gần bọn họ nhất.

"Sao vậy mẹ?"

Rất nhanh Lâm Song Phượng liền ôm Chu Bình chạy tới.

"Radio có người nói chuyện rồi! Con nhanh nghe xem, mẹ nghe không hiểu gì cả!"

Người già nghe không hiểu tiếng Quan thoại, nên gấp muốn chết. Bà cũng biết tác dụng bây giờ của radio, cháu trai lớn đã nói rõ ràng với bà rồi á!

"Có tín hiệu liền gọi chúng con đến nghe."

Con dâu ở gần đây, liền để con dâu nghe.

Bà nội Lâm nhận lại Chu Bình, để bé ngồi xuống thảm ngoan ngoãn ở một bên chờ, chính mình vịn lan ca gọi con trai và cháu trai xuống.

Bây giờ cũng không phải lúc từ chối, Lâm Song Phượng lên tiếng liền ngồi xuống cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ kỹ tin tức nghe được.

Rất nhanh chồng và con trai cũng đến, bà nói: "Tin tức là lặp lại đấy!"

Nghe xong hai lần Du Hành cũng phát hiện đây là phát lại tin tức: "Thành phố Hoa Trầm Vân Hương, Cung thiếu niên thành phố X và đại học thành phố L đã thành lập khu vực an toàn sơ bộ, xây dựng nơi thu nhận tạm thời, xin quần chúng nhận được tin tức cứu viện hỗ trợ thông báo cho nhau biết, trên đường cẩn thận an toàn." Nghe tên xong, có hai nơi nằm trong tỉnh này, một nơi nằm ở tỉnh bên cạnh.

Lâm Vinh Tiêu vỗ đùi vui vẻ nói: "Tốt quá rồi! Thành phố Hoa Trầm Vân Hương gần nhà chúng ta, lái xe chỉ mất năm tiếng đồng hồ! Tổ quốc tốt, vẫn là tổ quốc đáng tin cậy." Lâm Vinh Tiêu thật sự vô cùng vui mừng, mặc dù đợi hơn một tháng, nhưng cuối cùng đã chờ được.

"Vậy cũng rất xa." Bà nội Lâm nói: "Trở về quê chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi."

Nếu là lúc bình thường, năm tiếng quá đơn giản, nháy mắt là đến, nhưng bây giờ tình huống bên ngoài như thế nào? Chắc chắn rất nguy hiểm.

Lâm Song Phượng hỏi: "Vậy chúng ta có đi không?"

Lâm Vinh Tiêu nhìn người già trẻ nhỏ trong nhà, lý trí trở lại: "Năm tiếng đồng hồ... tình hình giao thông chắc chắn không tốt, vậy thì không ổn rồi." Cứ nghĩ như vậy cũng có chút bỏ cuộc nửa đường.

Bên trong raido phát qua phát lại truyền bá tin tức chín lượt, sau đó mới chuyển thành âm thanh rè rè sẹt sẹt sẹt.

Du Hành nói: "Trước đi giết trùng, đợi muộn chút rồi họp bàn bạc cùng nhau."

Một lần nữa canh giữ bắn tỉa phía trước, Du Hành đã nghĩ đến vấn đề này. Trong lòng nghĩ ngợi, thời gian trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi ban đêm kéo đến, anh lại kéo tấm ngăn từng tầng từng tầng lên, đi xuống lầu.

Chương 157: Tận thế nạn sâu bệnh 13

Edit: Trang Nguyễn

Ăn cơm tối xong, mọi người ngồi thành một vòng tròn, chính giữa đặt radio, bà nội Lâm lại chỉnh đến kênh kia một lần nữa, cũng không có tín hiệu, vì vậy kết thúc.

Lâm Vinh Tiêu ho khan một tiếng: "Bây giờ rảnh rỗi, tất cả mọi người đến bàn bạc một chút đi!"

Chu Quân Phương là người đầu tiên lên tiếng, chỉ bày tỏ thái độ: "Em đều nghe theo chị và anh rễ, các người đi, em và Chu Bình cùng đi."

Bà nội Lâm cũng nói: "Mẹ đều nghe theo người trẻ tuổi các con, các con bàn bạc với nhau đi."

Vậy chỉ còn lại Du Hành và vợ chồng Lâm Vinh Tiêu bàn bạc với nhau.... Lâm Song Phượng cũng không phải người có thể đưa ra chủ ý: "Con cùng cha con bàn với nhau đi! Muốn đi thì mẹ đi thu dọn đồ đạc." Đây là có ý quản lý hậu cần.

Được, Lâm Vinh Tiêu bất đắc dĩ nhìn con trai: "Thế hai cha con chúng ta bàn bạc một chút?"

"Cha, cha nói về tình huồng Trầm Vân Hương trước đi."

Trước kia bên kia không gọi là Trầm Vân Hương, mà thường được gọi là Bề Huyện, thành phố hoa nằm trong phạm vi huyện phổ thông.

Bởi vì địa thế cùng vị trí địa lý, đối với quy hoạch thành thị của lãnh đạo, năm kia đã bị chia thành địa điểm tổ chức thi đấu thể dục, xây dựng rầm rộ, đổi tên thành Trầm Vân Hương. Nghe nói hàng quán xây dựng cũng gần xong, dự tính cuối năm nay có thể chính thức hoàn thành. Thành phố Hoa vốn là thành phố phát triển, nếu nhà thi đấu thể dục có thể tổ chức hoạt động, nhất định nhân cơ hội này đạp gió đông phát triển một cách phồn vinh.

"Vật tư hiện tại của nhà chúng ta còn có thể chống đỡ nửa năm không?"

Lâm Song Phượng liền nói: "Không đến nửa năm, nhiều nhất là bốn tháng." Thì ra gia nghiệp lớn, Lâm Vinh Tiêu sẵn lòng dùng tiền, bằng không nhà ai dám trong lúc phát giác chút manh mối nguy hiểm, ra tay mua nhiều đồ đạc như thế đâu chứ?

Nghe Lâm Song Phượng trả lời, Du Hành tiếp tục nói: "Thật ra chuyện này cũng không được, chúng ta cũng không thể mấy người sống trông coi biệt thự, cuối cùng cũng phải cần tìm nơi ẩn núp."

Vẫn là câu nói đó, sức người có hạn! Dù bây giờ còn có thể ứng phó được, nhưng đợi đến lúc gần bên này chỉ còn lại nhà bọn họ kiên quyết chống đỡ, thậm chí trở thành vật còn sống sót duy nhất quanh đây, côn trùng từng tầng từng tầng nhào đầu lên, làm sao giết hết được đây? Đợi đến lúc đồ ăn ăn hết, làm sao đột phá lớp lớp vòng vây đi ra ngoài tìm đồ ăn? Đến lúc đó thân bị vây trong nhà tù, nơi từng là nơi tránh nạn lại trở thành gông xiềng rồi.

Anh nói ý nghĩ của mình ra, cuối cùng nói: "Cần gấp nhất chính là suy xét đến nhân tố nguy hiểm trên đường đi."

Lâm Vinh Tiêu thở dài một hơi. Thật ra ông cũng hiểu đạo lý này, chỉ là đang tự lừa mình gạt người: không muốn đi xa như vậy! Có lẽ sẽ có chuyển hướng? Sẽ có kỳ tích thì sao? Bây giờ có ăn có ở đầy đủ, phải hạ quyết tâm bỏ xuống những điều này mà rời đi, thật sự cần dũng khí to lớn lắm.

Thế nhưng vẫn là con trai nhìn xa trông rộng, trong lòng ông còn cảm thấy may mắn, mở toang tầng kém cỏi nhất, khiến ông không cách nào trốn tránh nữa.

Lâm Vinh Tiêu tự hỏi bản thân, chẳng lẽ mình thật sự già rồi?

Du Hành gọi ông: "Cha? Cha cảm thấy thế nào?"

"Đi! Bắt đầu thu dọn đồ đạc!"

Lâm Vinh Tiêu gọi Du Hành đi ra ngoài nói chuyện, cũng nói đến chuyện thu dọn đồ đạc.

"Hai chúng ta trước thu dọn một ít đồ ăn ra, cất một vài đồ ăn vào trong nhẫn trữ vật."

"Dạ."

Trong nhà có ba chiếc xe, người nhà họ Lâm một người một chiếc, có điều chỉ có mình Lâm Hằng An láiLandRover có diện tích lớn một chút, có thể chứa thêm nhiều đồ hơn.

Cho nên trước khi đi, hai người bọn họ cần đem súng ống đạn dược muốn dùng lấy ra, chuẩn bị có thể dùng đến bất cứ lúc nào. Dọn ra không gian trống để chứa đựng đồ ăn.

Hai cha con bận việc một trận mới chuẩn bị cho tốt, tối nay Du Hành canh gác đầu hôm, Lâm Vinh Tiêu đi ngủ trước.

Du Hành nhặt lấy một ít đồ ăn nhét vào bên trong nhẫn trữ vật của mình. Chính anh có hai mươi bảy chiếc nhẫn trữ vật, lấy hai chiếc đưa cho Lâm Vinh Tiêu, chính mình còn lại hai mươi lăm chiếc. Mặc dù lúc trước anh cũng mua một đống vật tư, thế nhưng còn chưa cất vào nhẫn trữ vật.

Nhưng chuyện này lại không thể lấy ra dỗ dành Lâm Vinh Tiêu đang đau lòng lo lắng không cách nào đem theo hết tất cả vật tư. Chỉ có thể tự mình lén lút trộm cất đi nhiều thêm một chút.

Gác đêm không thú vị, Du Hành vừa tu luyện vừa rà đài radio, cố định ở kênh đó.

Đến nửa đêm hơn hai giờ, lại có tín hiệu rồi, vẫn lặp lại tin tức cũ rích kia.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Chu Quân Phương và Lâm Song Phượng tiếp tục bắn tỉa, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên muốn phải đến gara xác định muốn lái chiếc xe nào. Hai người nhất trí quyết định lái hai chiếc, chiếc đầu tiên chính là chiếc LandRover của Du Hành, chiếc thứ hai chính là chiếc xe kia của Lâm Vinh Tiêu.

Trước đó Lâm Vinh Tiêu về quê đón bà nội Lâm, qqua lại một chuyến tổn hại nghiêm trọng, sau đó đưa đi bảo hành sửa chữa, bởi vì Lâm Vinh Tiêu bận rộn, cũng do một tay Du Hành phụ trách chuyện này. Anh thuận tay đưa chiếc xe LandRover của Lâm Hằng An qua đó luôn.

Chỉ có một yêu cầu, rắn chắc kiên cố.

Bỏ ra giá tiền rất lớn cải tạo lớn hai chiếc xe thành quái dị, đâu là lần đầu tiên Lâm Vinh Tiêu thấy chiếc xe của mình sau khi sửa chữa, nhưng ông một chút cũng không thấy khó coi ~

"Lúc ấy đưa xe cha đi bảo hành sửa chữa, con nhìn thấy không ít người yêu cầu cải trang gia cố, dù sao nhà chúng ta không thiếu tiền, con cũng làm theo." Du Hành lấy cớ này thật đúng không phải vô ích.

Lâm Vinh Tiêu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tiền không mua được an toàn đâu. Vẫn là con lanh trí!"

"Con là con trai cha mà, chắc chắn thông minh." Du Hành còn rất nhập vai nói đùa, chỉ vào chiếc LandRover nói: "Đến lúc đó con và cha mỗi người lái một chiếc, dì Chu chắc chắn đi cùng Chu Bình, bà nội trông Chu Bình, ba người bọn họ ngồi một xe. Cha tính xem, ba người ngồi xe ai?"

Lâm Vinh Tiêu không cần nghĩ ngợi nói: "Ngồi xe cha! Cha lái xe nhiều kinh nghiệm hơn con, chở bà nội con yên tâm hơn."

"Được, thế mẹ đi cùng con."

Sau khi quyết định xong, có thể suy nghĩ lấy hay bỏ thứ kia rồi. Chiếc LandRover chỉ có Du Hành và Lâm Song Phượng ngồi, nên có thể chứa nhiều đồ hơn.

Vừa thu dọn vừa cất đồ chỉ dùng một ngày, nhưng bọn họ cũng không vội vã xuất phát, ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Du Hành đều chú ý kênh tin tức xem có gì mới hay không, hơn nữa tin tức này, anh cũng để lộ cho những người khác trong biệt thự biết.

Thuận tay làm việc, Du Hành bỏ cả buổi làm ổn thỏa hết.

Ghi lại tin tức này trên một xấp giấy, anh bỏ ra một ngày thời gian, điều kiện tiên quyết đảm bảo bản thân được an toàn, từ từ đem trang giấy cột lên đá tảng ném vào biệt thự nhà người ta. Cũng không quản bên trong có người hay không, tất cả đều ném vào một trang.

Trong ngày này, anh còn đi đến tòa cao ốc Vật Nghiệp. Cả tòa cao ốc không có chút nhân khí, nhưng trên mặt đất có thể nhìn thấy vô số dấu vết hoạt động của côn trùng.

Cả tòa nhà khiến anh cảm thấy vô cùng không tốt, có một loại cảm giác cực hạn nguy hiểm.

Anh không ngây ngốc nhiều, lập tức quay người rời khỏi.

Ở một nơi nào đó trong tầng lầu nào đó ở tòa nhà Vật Nghiệp, một con côn trùng thật lớn uốn mình trong một văn phòng, hình thể cực đại đã có thể chống đỡ đến trần nhà, thậm chí còn đè ép vách tường bốn phía chung quanh. Nó nằm sấp tại đó, như một quái giáp trùng siêu cấp khổng lồ, vỏ ngoài bóng nhoáng nước trơn trượt.

Nó vẫn luôn nhắm mắt gục ở chỗ này, thẳng đến khi có âm thanh xột xoạt truyền đến, đại quân côn trùng như sóng biển cuộn đến, từ cửa sổ, ngoài cửa, rậm rạp chằng chịt bò tiến vào.

Rốt cuộc đại trùng tử mở to mắt, mắt kép của nó không thể nghi ngờ vô cùng tương xứng với hình thể to lớn của nó, to đến dọa người, đỏ đến nhỏ máu.

Nó hé miệng, đại quân côn trùng tự động leo lên trên người nó, miệng xấu xí há to ra, cổ dài đột nhiên chấn động, đồ vật cực kỳ hôi tanh nôn mửa ra ngoài, đều rơi xuống bên trong miệng rộng của nó.

Rất nhanh, miệng của nó đã bị các loại đồ ăn chất đầy, bên trong có vài bộ phận rất giống con người, máu huyết sền sệt tanh tười bên trong còn lẫn chiếc nhẫn vàng chìm chìm nổi nổi. Nó hoàn toàn không để ý, khép lại miệng toàn bộ đều nuốt nuốt xuống.

Mượn động tác này, cơ thể hơi nâng lên một chút, nhìn thấy bụng căng phồng.

Phần bụng côn trùng khác cũng là vỏ ngoài mạnh khỏe cứng rắn đấy, chỉ có nó có phần bụng mềm mại, bên trong dường như đang thai nghén vô số tánh mạng, bên ngoài mặt bụng dài rộng có vô số dấu vết nổi lên xẹp xuống.

Nếu không phải tình cảnh ở nơi này như vậy, đây cũng được cho là màn chào hỏi vô cùng ấm áp giữa mẹ và con.

Khắp các nơi trong bóng tối, chờ đợi săn bắn trở về, lại kính hiến lên cho nữ vương.

Du Hành không biết mình vừa cách tử vong bốn tầng lầu, anh chỉ đứng trước tòa cao ốc Vật Nghiệp chưa đến một phút, thậm chí còn chưa đạt đến tiêu chuẩn côn trùng hộ vệ phán định thành đối tượng xâm lấn nguy hiểm.

Sau khi trở lại nhà họ Lâm, Lâm Vinh Tiêu bọn họ đã làm xong công tác chuẩn bị cuối cùng.

"Đồ đạc còn lại cha dấu dưới gian phòng trong tầng hầm rồi." Lâm Vinh Tiêu nói: "Ngày mai có thể xuất phát, đêm nay sớm nghỉ ngơi đi."

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Song Phượng cùng Chu Quân Phương, đêm nay hai người họ thay phiên gác đêm.

"Hai người phải lái xe, nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ mới được."

Du Hành đồng ý, đi ngủ sớm.

Một giấc ngủ này ngủ quá sâu, một đêm không mộng mị, khi thức dậy Du Hành còn có chút trố mắt.

Bây giờ là năm giờ rưỡi sáng, trời vẫn còn tối đen. Bà nội Lâm đang nấu cơm: "Ăn cho no, trên đường chống đói!"

Ba ngày trước, ngoại trừ thu dọn đồ đạc, bọn họ còn nấu rất nhiều cơm, một nồi một nồi cơm từ nồi cơm điện được múc vào thùng đã rửa sạch sẽ, sau đó để trong phòng khách cho người, sau đó đậy màn lại rồi đưa lên xe.

Sau khi quyết định rời khỏi nhà đến Trầm Vân Hương, Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương hiền huệ quản gia liền ra tay, hai người lo lắng trên đường không có thời gian nấu cơm, không chỉ sớm chuẩn bị trước một lượng cơm lớn, sáng sớm hôm nay còn bắt đầu nấu nước ấm, mỗi xe thả hai bình, một bình nước trà và một bình nước sôi.

"Bình Bình phải ngoan ngoãn, nghe lời bà nội, ôm bà nội, không nên lộn xộn, có được không?"

"Dạ, Bình Bình rất ngoan."

Chu Quân Phương điểm lên mũi Chu Bình một cái, cười nắm tay bé giao cho bà nội Lâm.

Cuối cùng người rời khỏi nhà là Du hành, chờ anh đóng cửa lớn lại đi đến ga ra, Lâm Vinh Tiêu đứng bên cạnh xe hút thuốc: "Đều khóa cửa xong hết chưa con?"

"Dạ rồi." Du Hành gật đầu, đột nhiên hỏi ông: "Cha, nếu có người tiến vào nhà chúng ta lấy hết đồ đạc trong phòng dưới tầng hầm, cha nghĩ thế nào?"

Lâm Vinh Tiêu cười: "Còn có thể nghĩ gì, dù sao chúng ta cũng không mang đi hết được, tiện nghi cho người khác thì tiện nghi thôi, đây cũng coi như làm chuyện tốt."

Du Hành cười, tâng bốc ông: "Cha con thật rộng lượng, không hổ là ông chủ Lâm."

"Thằng nhóc thúi! Đi thôi, lên xe! Cha đi mở cửa."

Cửa nhà để xe cùng cửa sân đều lần lượt mở ra, Lâm Vinh Tiêu lại một lần nửa khóa cửa cổng lại, lại lên xe. Lâm Song Phượng từ ghế lái đi xuống giao xe lại cho chồng, rồi lên xe ngồi cạnh Du Hành.

"Đi!"

Hai chiếc xe gào thét mà đi, chỉ để lại bóng lưng quái dị khó coi cho những người khác trong khu biệt thự.

Sau đó đợi qua năm phút đồng hồ, lại có một chiếc xe đi theo, cũng không biết là ai.

Điền Tiểu Điền trước tiên kêu lên mở cửa nhà họ Lâm.

"Chậc, thật sự rời đi rồi sao?"

Giẫm phải lên lá la hán tiến vào sân nhỏ, quả nhiên cửa khóa chặt.

"Nơi này có một tờ giấy!"

Dưới khe cửa có một tờ giấy, Điền Tiểu Điền nhận lấy nhìn, đôi mắt trợn tròn.

"Chìa khóa ở dưới bồn hòa đầu tiền, đồ ăn trong gian phòng dưới tầng hầm, tùy tiện lấy, đừng làm loạn nhà tôi, cảm ơn."

"Thật hay giả vậy?"

Không cần Điền Tiểu Điền nói, đã có người vui vẻ đi đào. Thoáng đào một cái, đã đào được một túi nhựa, bên trong quả nhiên là một chùm chìa khóa.

"Anh Điền, chúng ta còn đi đến Trầm Vân Hương không?"

Vốn cho rằng đó chỉ là trò đùa dai, bọn hắn đều không để vào mắt, nhưng bây giờ nhìn những vật tư, tất cả mọi người đều dao động.

Ánh mắt Điền Tiểu Điền lại biến ảo một lần nữa, nhổ ra hai chữ: "Mẹ nó."

Một lát sau mới nói: "Sửa sang lại đồ đạc, ăn bữa cơm no rồi đi!"

"Yes sir!"

Chương 158: Tận thế nạn sâu bệnh 14

Edit: Trang Nguyễn

Trước khi xuất phát, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu đã bàn bạc quy hoạch lộ tuyến, cho nên bọn họ rời khỏi từ cửa sau biệt thự, sau khi ra ngoài một đường lái thẳng về hướng Tây Nam.

Tình hình giao thông không tệ lắm, hơn nữa làm cho người vui mừng chính là, trên đường cũng không có côn trùng.

Lái thẳng xe qua, ánh mắt Du Hành liếc xéo qua hai bên, mặc dù trên đường không có côn trùng hoạt động, nhưng nhìn kiến trúc hai bên có thể thấy bóng dáng côn trùng. Chúng như những diễn viên xiếc xuất sắc hoặc võ lâm cao thủ, tay không trèo tường, nhìn thấy bọn họ lại từ từ phủi đất bò xuống, đuổi theo đường cái.

Lâm Song Phượng ngồi thẳng người bên ghế phụ, giúp đỡ nhìn chằm chằm chung quanh.

"Cũng may, không có nhiều côn trùng trên đường lắm."

"Đúng vậy." Trên mặt đường cũng không có vật còn sống, côn trùng không đến, điều này làm cho Du Hành cũng thả lỏng một chút.

Hơn nữa trước mắt xem ra, đoạn đường này cũng không khó đi như vậy. Sau khi xảy ra nạn sâu bệnh, chính phủ khuyên bảo quần chúng đừng tùy tiện ra ngoài, cho nên trên đường không có nhiều xe bị vứt bỏ cho lắm, lách cũng có thể đi vòng qua được.

Nhưng Du Hành phát hiện một hiện tượng kỳ quái, dọc theo con đường này anh thường nhìn thấy con người đi lại một mình, thoạt nhìn rất giống bà Trần tông cửa biệt thự, lảo đảo đấy.

Có điều anh không xuống xe thăm dò, cứ lái thẳng đến phía trước.

Người một nhà hăng hái tiến thẳng về phía trước, ngoại trừ trên đường cần phải chỉnh đốn nghỉ ngơi tất yếu, không hề ngừng nghỉ, đến buổi chiều lúc bốn giờ rưỡi, bọn hắn đã tiến vào thành phố Hoa rồi.

Mặc dù trước đó Lâm Vinh Tiêu đã từng nói qua, năm tiếng lái xe là có thể đến, nhưng trên đường vẫn nên đi đường vòng hoặc tránh né côn trùng. Xế chiều hôm nay bọn hắn đi ngang qua một trạm thu phí cao tốc, chỗ đó thế mà lại là hang ổ côn trùng, rậm rạp chằng chịt một mảng lớn nhào đầu về phía trước, dọa đến nổi khiến bọn họ lập tức quay ngược trở lại, còn bị đuổi theo hai dặm đường.

Cứ như vậy, làm trễ nãi chút ít thời gian.

Đợi đến lúc tiến vào thành phố Hoa, Du Hành phát hiện ở đây rất rõ ràng có rất ít dấu vết côn trùng hoạt động, mở cửa sổ một chút, tiến vào mũi là mùi hương khiến người buồn nôn.

Cách Trầm Vân Hương càng gần, mùi vị này càng nặng.

Du Hành bọn họ bắt đầu mang khẩu trang, trên đường còn có thể chứng kiến các dân chạy nạn khái mở cửa sổ xe nôn mửa, hoặc ném ra từng túi nôn.

Thấy Lâm Song Phượng cũng muốn ói, vội vàng vỏ vào trong miệng một quả ô mai.

"Mùi kia thật khó ngửi." Bà nhắc lại lần nữa: "Cũng không biết bà nội con có chịu được không, bà nội con say xe nữa."

"Có dì Chu ở đó, đừng lo lắng."

Vào lúc cách Trầm Vân Hương khoảng mười dặm, Du Hành nhìn thấy quốc kỳ treo trên cao, nhìn xa hơn nữa, một hàng xe tải quân dụng ở đó làm chướng ngại vật trên đường.

"Đến rồi!"

Quả thật đến rồi, Du Hành đánh tay lái, đem xe đứng ở đằng sau đội ngũ. Anh xuống xe quan sát tình huống chung quanh. Thoạt nhìn xe tải quân dụng có năm chiếc, còn có hơn mười lều vải phân bố rải rác chung quanh, có bóng dáng bác sĩ y tá đi qua lại.

"Cái này phải xếp hàng đến bao lâu đây?" Lâm Vinh Tiêu cũng xuống xe nhìn một vòng: "Trời sắp tối rồi."

"Cho dù gần đây không có côn trùng, có lẽ cũng xem như khá an toàn. Cha, chúng ta trở lại xe đi, có chuyện liền phát tín hiệu."

"Ai đi!"

Trời rất nhanh tối đen xuống, trên mảnh đất trống bên này chỉ còn lại ánh sáng đèn xe, uốn lượn đến xa xa. Đến lúc này, vị trí cả nhà Du Hành xếp hàng đã dần dần lên phía trước rồi, sau khi nhà bọn họ đến đây, lục tục ngo ngoe lại đến không ít xe nữa.

Chu Bình nho nhỏ đã rất lâu không gặp nhiều người như vậy, nằm sấp bên cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài như thấy đồ ăn ngon.

Đêm nay, không người nào dám ngủ, đội ngũ chậm chạp di chuyển về phía trước. Du Hành đi đến phía trước hỏi thăm tình huống, những lều vải kia chỉ dùng để kiểm tra thân thể, nghe nói đây là chướng ngại đầu tiên trên đường, phía trước vẫn còn đấy.

Anh rất quen với quá trình như vậy, đặc biệt trấn an Lâm Song Phượng có chút lo lắng.

"Chúng ta đã đến đây rồi, sớm hay muộn cũng tiến vào thôi, đừng xoắn xuýt một chút thời gian này. Người một nhà chúng ta đều ở chung với nhau, còn có binh sĩ tuần tra, mẹ còn lo lắng gì?"

Loại an ủi gân gà này, ở thời điểm này có tác dụng không nhỏ. Lâm Song Phượng chờ đợi có chút lo lắng được an ủi: "Đúng vậy a, ngươi nói đúng." Bà nhìn thêm mấy lần binh sĩ giơ súng tuần tra, tăng thêm lòng dũng cảm.

Bọn họ sau này đều dấu mình trong biệt thự, trời lạnh như vậy lại bại lộ ở nơi trụi lũi như vậy, khó tránh khỏi sinh ra bất an lo lắng.

Đến nửa đêm lúc một giờ, rốt cuộc xe nhà họ Lâm đã chuyển đến phía trước nhất.

"Mời xuống xe qua bên này tiếp nhận kiểm tra thân thể, xe của các người và hành lý cũng cần tiếp nhận khử độc sơ bộ, xin tiếp nhận phối hợp."

Trong đó có một người đàn ông dẫn đến sự chú ý của Du Hành. Sắc mặt hắn dưới ánh đèn sáng ngời trong lều vải vô cùng khó coi, sắc mặt xanh lét bờ môi trắng bệch, hai tay ôm bụng, một lát sau lại duỗi tay sờ bắp đùi, rồi gõ gõ sau lưng.

"Anh sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"

"Cả người đều không thoải mái."

Trong lều vải cũng có nhân viên công tác, còn là binh sĩ đeo súng lục, võ trang đầy đủ. Trong đó có hai binh sĩ cũng chú ý đến người đàn ông không đúng đầu tiên, lập tức đến mang hắn đi.

"Làm gì vậy? Sao lại mang chồng tôi đi?"

Vợ người đàn ông đuổi theo, bị ngăn cản.

"Đây là thông lệ cách ly, xin phối hợp làm việc với chúng tôi."

"Bây giờ không phải đang cách ly sao? Tại sao lại cách ly một mình chồng tôi? Anh ấy không khỏe, nên gọi bác sĩ cho anh ấy trước chứ!"

"Vị phu nhân này, xin ngài bình tĩnh, cũng bởi vì chồng ngài không khỏe, mới cần cách ly đặc thù, ngài yên tâm, chúng ta làm việc đều theo quy tắc chính quy khoa học, có tin tức sẽ lập tức thông báo cho ngài."

Lúc này người phụ nữ mới bình tĩnh trở lại, còn xin lỗi cùng binh sĩ: "Thật ngại quá, là tôi sốt ruột, thật sự không cố ý đâu."

Quay đầu lại nhìn con mình đang trông mong nhìn mình, lại lần nữa ngồi xuống.

Du Hành nhớ đến sắc mặt người đàn ông vừa rồi, trong lòng có nhận thức. Anh quay sang hỏi binh sĩ bên cạnh đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào bên trong lều vải đợi kết quả: "Trên đường tôi nhìn thấy một ít người đi loạn, không nói lời nào, côn trùng cũng không tấn công bọn hắn, ngài biết rõ nguyên nhân không?"

Ánh mắt binh sĩ biến đổi rất rõ ràng: "Nhìn thấy ở đâu?"

Du Hành nói hai địa điểm, Lâm Vinh Tiêu mở miệng bổ sung ba nơi nữa.

"Đều là ban ngày gặp được, bây giờ không biết đi đến đâu rồi."

"Rất cảm ơn!" Binh sĩ lập tức quay người đi ra ngoài, để lại những người khác đầy mặt hoang mang.

Trong lều vải chỉ còn lại một binh sĩ, hắn thấy mọi người nghi hoặc, trầm giọng nói: "Những người kia không phải là người sống nữa, trong cơ thể bọn hắn đã bị trứng côn trùng xâm chiếm, với tư cách là đất ấm ấp trứng côn trùng đời sau. Chúng tôi gọi bọn họ là ổ trùng. Nếu gặp phải quái nhân này, ngàn vạn lần không được đến gần bọn họ!"

Trong lều vải không ngừng vang lên tiếng kinh hô!

"Tôi cũng gặp qua, chính là trên đường muốn đón xe, nhưng cha tôi nói thoạt nhìn kỳ dị sao sao đó, chúng tôi cũng không ngừng xe!"

"Thật hay giả?"

Binh sĩ nói: "Vấn đề này chờ anh tiến vào chỗ thu nhận, sẽ có chuyên gia nói cho các người, các người sẽ học cách đề phòng hậu hoạn. Xin mọi người cố gắng giữ bình tỉnh, đừng quấy rầy đến những người khác."

Vì vậy âm thanh trong lều vải nhỏ dần lại, nhưng tin tức này quả thật quá rợn người, tiếng thì thầm bàn tán vang lên không dứt.

Mà vẻ mặt người vợ vừa rồi càng ngày càng khó coi, nhịn không được tiến đến hỏi: "Chồng tôi... anh ấy... anh ấy không sao chứ?"

"Có biến sẽ lập tức thông báo với ngài, xin an tâm đừng vội."

"Tôi có thể đi thăm anh ấy không?"

"Thật xin lỗi, dựa theo quy định không thể."

Người phụ nữ trở lại chỗ ngồi, nước mắt vẫn luôn rơi xuống.

"Chồng của cô ấy có phải là ổ —— "

"Suỵt! Đừng nói nữa."

Sau đó kết quả kiểm tra lần lượt có, trong lều vải người đi ra một ít, lại có người mới tiến vào, đề tài này cũng bị đè xuống.

Rất nhanh kết quả kiểm tra của cả nhà Du Hành cũng đã có, bọn họ được hướng dẫn đến hậu trường.

"Đây là xe cùng hành lý của các người, cứ đi dọc theo con đường này là được, đến đó sẽ có chỗ đăng ký liên quan. Buổi tối không tiện, xin vui lòng khống chế tốc độ, chạy xe chú ý an toàn."

Dọc theo đường đi cứ cách 50 mét, sẽ có một đèn chiếu sáng đơn giản, sau khi đến hai chướng ngại vật trên đường nữa, bọn họ vào làm đăng ký. Nhân viên công tác nhận báo cáo kiểm tra và kiểm an vật tư của bọn họ, sau đó tiến hành làm chứng nhận vào ở tạm thời cho bọn họ.

"Xe của chúng tôi đậu ở đâu?"

"Bên trong có khu đỗ xe, sau khi đi vào theo hướng dẫn đỗ xe là được."

"Thế đồ đạc của chúng tôi để đâu?"

"Ngài cần tự mình trông giữ, trong khu thu nhận đều có binh sĩ tuần tra, có vấn đề gì có thể tìm binh sĩ tuần tra hỗ trợ."

Hỏi thăm đến đây, Du Hành nói cảm ơn, lại hỏi một vấn đề: "Nếu chúng tôi quyên ra một ít vật tư, có thể cho năm người chúng tôi một gian phòng lớn hơn một chút được không?"

Anh đã biết bọn họ theo thường lệ được phân phối đến chỗ quản lý chung, không ngăn cách, ở chung lẫn lộn với nhau.

Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi sẽ báo cáo yêu cầu của ngài lên trên, trước tiên ngài có thể đi đỗ xe, để nhóm phía sau đăng ký tiếp."

"Được, cám ơn cô."

Sau khi nhờ tư vấn xong, Du Hành lên xe lái xe đến nơi được chỉ định.

Khu đỗ xe thật ra chỉ là một mảnh đất trống được hoạch định, sau khi bọn họ dừng xe lại, Lâm Song Phượng nói: "Đồ vật của chúng ta, không tiện chuyển vào hết toàn bộ?"

"Ừ." Lâm Vinh Tiêu cũng hiểu không tiện. Tiền tài không để lộ ra ngoài, nhiều đồ đạc chuyển vào như vậy, để lẫn lộn với người khác... chỉ nghĩ thôi đã thấy lo lắng rồi.

"Cha, vừa rồi con hỏi thăm nhân viên công tác một chuyện, cha nghe thử xem thấy có được hay không?"

Lâm Vinh Tiêu nghe xong vỗ tay nói: "Không hổ là con cha! Chủ ý này tốt!"

Du Hành cười ngại ngùng: "Cha, cha không trách con tự chủ trương là tốt rồi."

"Trách con làm gì? Con cha tài giỏi hơn cha, cha còn vui mừng không kịp đây này. Con trưởng thành rồi, có đôi khi nghĩ xa hơn cha, cứ yên tâm làm đi! Cha ủng hộ con!"

Du Hành lại dò xét điểm mấu chốt của Lâm Vinh Tiêu một lần nữa, làm cha, Lâm Vinh Tiêu ủng hộ con trai thay đổi như thế, dù tự tiện chủ trương thế nào, đây chính là con ruột của mình, nhìn thế nào cũng thấy con mình rất tốt.

"Cảm ơn cha."

"Cha, các người vào trong tìm nơi nghỉ ngơi trước đi, con ở chỗ này chờ nhân viên công tác xem nói thế nào."

"Được, thế để cha sắp xếp cho bà nội con trước, rồi cha đến đón con."

Du Hành bật cười: "Được."

Đợi khoảng mười lăm phút, nhân viên công tác đã tới, dẫn đầu vừa vặn là người phụ nữ ở chỗ ghi danh, cô chuyển đạt lại ý của cấp trên, biểu thị có thể tiếp nhận yêu cầu quyên tặng của Du Hành và có được một chỗ ở một mình.

"Một phần ba vật tư."

"Có thể."

Sau khi xác định mục đích Du Hành hợp tác, một chiếc xe tải chạy qua, nhân viên công tác hỗ trợ giúp chuyển vật tư trên hai chiếc xe của nhà họ Lâm lên xe vận tải.

Điều này dẫn đến sự chú ý của không ít người, có người ngừng xe không nhịn được nhìn chăm chú.

"Xin mời theo chúng tôi đến đây."

Du Hành khóa kỹ xe, đi theo xe vận tải rời khỏi bãi đỗ xe.

"Bên này là khu ký túc xá của nhân viên chúng tôi, nhà các người sẽ ở tại lầu ba." Nhân viên công tác dẫn Du Hành lên lầu để nhận viết chỗ: "Chìa khóa này giao cho anh, tôi đã đăng ký giúp anh, ra vào đều tùy ý, nhưng phải tuân thủ nguyên tắc quản lý của bên này càng nghiêm túc hơn, anh có thể tiếp nhận được chứ?"

"Có thể."

Vì vậy Du Hành ở tại chỗ chờ nhân viên phân lấy vật tư, cuối cùng đem một nửa vật tư tiến vào trong phòng.

Thật ra hai chiếc xe của nhà họ Lâm, dù xếp gọn chen chúc chất đống thế nào, thậm chí trên trần xe cũng cột mấy túi gạo, số lượng cũng không nhiều. Lại chia thành một phần ba, đối với chỗ thu nhận cũng như muối bỏ biển.

Chỗ thu nhận chính là nhìn trúng Du Hành là người đầu tiên ra tay quyên tặng vật tư mang đến ý nghĩa thực tế, điều này mở ra mạch suy nghĩ giúp bọn hắn, để có dấu vết lần theo cho công tác sau này của bọn hắn.

Cho nên Du Hành mới có thể thuận lợi đổi được một phòng lớn.

Lần thăm dò này lấy được hiệu quả không tệ, cũng làm cho Du Hành có chút hiểu biết sơ bộ về việc quản lý của chỗ thu nhận.

Sau khi anh lấy được chìa khóa liền rời đi, lúc đi đến bãi đỗ xe quả nhiên nhìn thấy Lâm Vinh Tiêu đang đợi anh.

"Sao rồi? Có thuận lợi không?"

"Vang, đây là chìa khóa."

Lâm Vinh Tiêu xua tay: "Con cất là được rồi." Lại lặng lẽ nói với Du Hành: "May mắn chúng ta đã cất hết những vật kia từ trước, bằng không chắc chắn bị phát hiện rồi." Ông nói chính là súng ống đạn dược.

Du Hành cười: "Đúng vậy, cũng may cha kịp thời nghĩ đến vấn đề này."

"Này nha, chút lòng thành, đây đối với chúng ta mà nói chính là đồ tốt... chắc chắn còn hỏi chúng ta lấy từ đâu ra. Đi vào thôi, bà nội con vẫn luôn nhắc đến con đây này."

Chương 159: Tận thế nạn sâu bệnh 15

Edit: Trang Nguyễn

Lúc đi vào bên trong chỗ thu nhận, bên trong đã có không ít người, nhìn thấy còn rất loạn.

Du Hành đón bà nội Lâm bọn họ, dẫn bọn họ đi đến khu ký túc xá. Nói là khu ký túc xá, thật ra chính là gần sân vận động Trầm Vân có một khu kiến trúc kết hợp, ngay ở lầu ba.

Tòa nhà này thật ra chính là cửa hàng chưa đưa vào sử dụng, cũng không phải khu dân cư. Không gian trong lầu được ngăn cách thành từng gian cửa hàng, cả nhà Du Hành được chia chính là một gian cửa hàng cỡ trung.

Lớn cũng vô cùng lớn rồi, nhưng bốn phía đều là tường thủy tinh, không quá tiện.

"Tìm một ít báo chí hay gì đó bịt kín lại!" Lâm Song Phượng nói.

"Nhất định phải làm rồi, bằng không lộ liễu quá." Trong nhà làm cái gì đều bị người trông thấy, cũng quá không được tự nhiên rồi.

"Để con đi hỏi có báo chí hay không."

Du Hành ra khỏi phòng, bốn phía đều đã lờ mờ, chỉ có ánh sáng màu vàng ảm đạm ở hành lang. Tầng này dường như chỉ có nhà bọn họ thôi.

Dọc theo hành lang anh đi ra ngoài, anh tìm người canh gác phiên trực này ở ngay đầu hành lang theo trí nhớ của mình, ở đây có hai binh sĩ đang canh gác.

Anh khách sáo hỏi thăm, sau đó có được tin tức hậu cần lầu một.

Đi vào phòng hậu cần lầu một, nhân viên công tác nghe yêu cầu của anh, nói: "Bên trong hệ thống còn chưa có danh sách tên cả nhà anh, dựa theo quy định không thể trực tiếp phê duyệt vật tư cho anh. Anh cần đi tìm người phụ trách phê duyệt cho anh vào ở, hỏi thăm cách nhận vật tư một nhà các anh ở bộ phận hậu cần thế nào."

"Được, cám ơn anh."

Đợi Du Hành tìm được người phụ nữ phê duyệt cho nhà mình vào ở hỏi các thủ tục, sau đó anh mới đến chỗ hậu cần lấy đồ vật nhà mình cần.

Sau khi trở lại phòng, anh nói cùng bọn Lâm Vinh Tiêu chuyện này: "Mặc dù chúng ta ở chỗ này, nhưng nơi nhận vật tư vẫn giống như những người sống sót khác, chúng ta không nhận được đồ đạc ở bộ phận hậu cần ngay lầu một này."

Ngày đầu tiên sau khi thức dậy, anh lại đi ra ngoài nghe ngóng tin tức. Lúc này đã hơn bảy giờ, mà trước căn tin đã xếp một hàng dài. Sau khi tiến vào chỗ thu nhận, vật tư hành lý của mỗi người đều cần tiếp nhận kiểm tra, đồng thời số lượng cũng bị đăng ký vào trong hồ sơ.

Điều này rất giống quản lý trong khu vực an toàn ở thế giới nhiệm vụ sương độc, chỗ thu nhận không cướp vật tư của người dân, nhưng trước khi đồ ăn của các người còn ăn chưa hết, chỗ thu nhận sẽ không cung cấp vật tư cho các người.

Mà nhà họ Lâm lấy ra một phần ba vật tư đổi gian phòng, sau đó còn lại hai phần ba cũng bị nhân viên công tác đăng ký là: bốn mươi sáu ngày tự cấp, căn cứ tính toán một lượng hao phí thấp nhất của mỗi người trong một ngày.

Mà cho dù nhận đồ đạc hay vật tư khác, trước mắt đều là miễn phí, đương nhiên, những điều này đều được ghi chép trong danh sách đăng ký, sau này chỗ thu nhận nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại đấy.

Sau khi quan sát căn tin, Du Hành đi dạo chung quanh một vòng, gặp mặt xe phun, còn đối mặt trực tiếp với năm luồng hơi nước, thiếu chút nữa bị mùi vị gay mũi xông ngất đi rồi.

"Chàng trai, phải quen với mùi này nha, đây là mùi côn trùng ghét nhất, thứ tốt đấy!"

Đối mặt với sự trêu chọc của một vị tài xế trung niên trong đó, Du Hành cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu, anh tránh sang một bên để xe đi qua.

Anh đã nói với Lâm Song Phượng bọn hắn, nếu không thấy mình về nhà, cũng không cần chờ cơm anh, bởi vì anh đi qua chỗ tuần tra nơi thu nhận, rồi sẽ lái xe ra ngoài.

Trong chỗ thu nhận cũng không hạn chế ra ngoài, chỉ cần anh có đầy đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, thậm chí chỗ thu nhận còn ủng hộ người sốt sót tự đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Chỗ thu nhận Trầm Vân Hương đã xây dựng sơ bộ hơn nửa tháng, tất cả còn trong giai đoạn mới. Hơn nữa mới phát thông tin quảng bá dẫn đến nhiều người sống sót tìm đến đây nương tựa, bởi vậy việc vận chuyển càng thêm bận rộn.

Anh rời khỏi chỗ thu nhận Trầm Vân Hương, trên đường đi Du Hành đi sát bên cạnh rất nhiều xe.

Đi ra ngoài, anh cũng không phải muốn tìm vật tư đồ ăn gì đó, cứ nhìn thẳng bảng hiệu, quảng cáo rồi tìm đến tiệm sách.

Dọc theo đường cửa hàng quả nhiên đều trống không cả rồi, chỉ có tiệm sách không người hỏi thăm.

Dù cho Du Hành có trầm ổn hơn nữa, nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc đã tìm được cơ hội kiếm lại điểm lương hỏa, lúc này cũng không cách nào kiềm chế được sự vui mừng trào dâng trong lòng.

Trước mắt chỗ thu nhận Trầm Vân Hương đang bận rộn tìm vật tư nguyên liệu thuận tiện xây dựng, còn lo chưa tới việc dọn ra công tác cứu giúp tri thức văn hóa.

Để lại mỗi một quyển bản đơn lẻ rồi đến nơi kín đáo trong tiệm sách, Du Hành bỏ ra thời gian một ngày đi đến tất cả các tiệm sách chung quanh chỗ thu nhận Trầm Vân Hương một lần.

Mặc dù cũng gặp phải côn trùng, nhưng số lượng cũng không nhiều, anh ứng phó được.

Một chuyến này đã nhận được gần 3.000 vạn điểm lương hỏa, trước khi về, anh thả vào trong xe ít vật tư, định sau này ra ngoài mượn danh nghĩa kiếm vật tư, từ từ lấy đồ vật trong nhẫn trữ vật ra.

Sau khi trở lại chỗ thu nhận, Du Hành nhận được cái ôm của Lâm Song Phượng trước.

"Sao trễ thế này con mới trở về? Con hù chết mẹ con rồi!"

Bây giờ bảy giờ tối, cũng không tính là trễ, nhưng Du Hành hiểu tấm lòng của cha mẹ, liên tục cam đoan: "Lần sau con sớm chút trở về, mẹ, thực xin lỗi."

"Được rồi, con trai lớn rồi, em cũng biết bản lãnh của nó, đừng khóc nữa." Lâm Vinh Tiêu nói: "Hằng An đói bụng, em đi bới cơm cho con đi!"

Lâm Vinh Tiêu hiển nhiên cũng am hiểu thế đạo này, nói hai câu đã trấn an được Lâm Song Phượng.

Dỗ dành vợ xong, Lâm Vinh Tiêu mới lén lút nói thầm với Du Hành: "Lần sau cha đi cùng con." Thật ra ông cũng lo lắng đấy ~

Du Hành đồng ý: "Dạ được."

Lâm Song Phượng đã vội bàng chạy về nhà bới cơm, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu cùng nhau vận chuyển đồ đạc về nhà.

Cơm tối là cơm nguội, cơm trong nhà mang đến vẫn còn lại hai thùng, bỏ thêm sữa bò sau đó lấy bếp cồn hâm nóng lại, cuối cùng còn bỏ thêm hai chân giò hun khói Thượng Hải và chà bông.

Lâm Song Phượng dứt khoát mở lò, rất nhanh đã bới một tô lớn ra.

Du Hành ăn cơm, Lâm Vinh Tiêu bọn hắn lại đi nhìn vật tư anh mang về.

"Trong bao vải kia là món đồ chơi, thuận tay lấy, cho Chu Bình chơi đùa." Bên cạnh một cửa hàng sách bên cạnh có cửa hàng tinh phẩm, anh thuận tay lấy mấy thứ.

"Ơ, đều ẩm ướt đây này, để bà nội lau cho con." Bao tải khẽ lật ra, có hai con rối lông nhung và một bộ đồ chơi gỗ rớt ra.

"Chắc do khử độc ở cửa ra vào ấy, lau một chút đi!"

Chu Quân Phương nói với Chu Bình: "Anh trai mang về đồ chơi cho con, con phải nói cảm ơn anh."

Chu Bình bịch bịch bịch chạy đến, dùng đôi mắt nho nhỏ đầy ngưỡng mộ nhìn anh: "Cảm ơn anh."

Du Hành xoa đầu cậu bé: "Không cần cám ơn, đi chơi đi."

"Cha cũng có chuyện nói cho con biết! Hôm nay có quân đội từ bên ngoài trở về, trên xe tải có một con côn trùng siêu cấp lớn, cha nhìn từ xa, chiều dài không kém gì xe tải cả. Nghe nói sau khi giết chết đã đào sạch sẽ nội tạng rồi, chỉ còn thừa lại cái xác không, người vây xem còn gọi..."

"Lớn như vậy à?" Du Hành cũng giật mình.

"Đúng vậy. Chắc chắn rất khó giết, cha nhìn một vài binh sĩ, cả đám đều có vết thương băng bó." Lâm Vinh Tiêu sau khi kích động xong chính là lo lắng nói: "Côn trùng lớn như vậy, cũng thật đáng sợ."

"Có thể giết một con, vậy cũng có thể giết được hai ba con, có sợ cũng phải tiếp tục sống sót." Bà nội Lâm nói xong vỗ vỗ bả vai Du Hành: "Cháu nội ngoan của bà, đừng ra ngoài nữa có được không, đợi ở nhà thôi? Bà nội ăn ít một chút, đủ đồ ăn mà."

Vì để trấn an bà nội, Du Hành gật đầu nói được, chỉ thấy bà nội cười lộ ra chiếc răng vàng.

Chỉ tốn một ngày, trong nhà đã được mấy người phụ nữ thu dọn ngay ngắn rõ ràng. Lúc mọi người rời khỏi nhà, một ít đồ dùng sinh hoạt cũng mang theo, vì vậy Lâm Song Phượng các cô cầm bức màn ngăn cách các gian phòng, chủ yếu ngăn ra ba giường ngủ: hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu, một mình Du Hành, bà nội Lâm và mẹ con Chu Quân Phương.

Không gian còn lại lại chia ra một phòng vệ sinh, bên trong thả một cái thùng nhựa dùng làm bồn cầu.

Cứ ngăn cách như vậy, gian phòng lộ ra chỉnh tề, còn rộng rãi, tính riêng tư cũng cao.

Trong ngày này, lầu ba chuyển vào vài hộ gia đình mới, bởi vậy khi bóng tối giáng xuống, không còn an tĩnh như tối hôm qua nữa.

Tòa nhà này mở điện, bây giờ dùng làm lầu ký túc xá, đương nhiên không có khả năng trang trí đèn lớn như trước kia, quá lãng phí điện. Bởi vậy trong phòng không có điện, chỉ có hành lang lắp đặt mấy ngọn đèn ánh sáng màu vàng hao phí điện thấp nhất.

Muốn xem sách hay may quần áo.... Chắc chắn không thể làm những việc tinh tế tỉ mỉ rồi, nhưng vẫn thấy rõ đầy đủ đường đi.

Nhưng rất hiển nhiên, hộ gia đình đến ở đây cũng không thể nào thỏa mãn, cả đêm đều là âm thanh phàn nàn, oán trách hoàn cảnh quá kém.

Ở đây trong hoàn cảnh trống trải này tiếng ồn được phòng đại vô hạn, nhà họ Lâm bên này không bị ảnh hưởng, cả đám đều ngủ say.

Ngày hôm sau Du Hành còn gặp được xác côn trùng siêu cấp lớn mà Lâm Vinh Tiêu nói ngày hôm qua, xem như đền bù tiếc nuối.

Côn trùng siêu cấp lớn này, thế nhưng là do quân đoàn mười hai điều động người, sau khi chỗ thu nhận Trầm Vân Hương thành lập săn bắt được con côn trùng lớn nhất này. Trải qua đo đạc, chiều dài đạt đến ba trăm hai mươi hai centimet, độ rộng cùng độ cao có 2m, lớn hơn một chiếc xe bình thường.

Hơn nữa con côn trùng này còn là mẫu trùng, bụng đầy yếm đều là trứng côn trùng, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Trong quá trình săn giết không nói tỉ mỉ đến vấn đề huyết tinh và sự hi sinh, đáng được xưng một câu vì dân trừ hại! Nếu để con mẫu trùng này thuận lợi ấp trứng ấu trùng, sẽ có mấy vạn con ấu trùng mới, không tốn bao nhiêu thời gian lại trở thành vật uy hiếp trí mạng.

Hôm sau, chỗ thu nhận Trầm Vân Hương vì chuyện này mở ra cuộc ai điếu trang trọng ngắn gọn, dùng chiến lợi phẩm là xác con côn trùng này hiến tế, tiễn đưa các chiến sĩ hy sinh trong nhiệm vụ lần này.

"... Côn trùng không đáng sợ, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, cho dù có bao nhiêu côn trùng, mặc kệ số lượng côn trùng lớn nhiều đến đâu, chúng ta cũng có thể tiêu diệt hết toàn bộ!"

"Dùng dũng khí bất bại của chúng ta, tế anh linh!!"

"Tế anh linh!!"

Tính chật động viện của trận ai điếu này, thu nhận sĩ khí ủng hộ cực lớn ở chỗ thu nhận, người mới đến tìm nơi nương tựa, trong thời gian ngắn đã thành lập nên lòng trung thành và cảm giác sứ mạng.

Sau lễ ai điếu, mỗi ngày đều theo hội nghị thông lệ phổ cập khoa học, người sống sót càng nghe chăm chú hơn nữa. Nói đến hội nghị, mỗi ngày đều có, nội dung diễn thuyết chủ yếu có rất nhiều, chủ yếu nói đến hai vấn đề: bao gồm chính sách Trầm Vân Hương và tri thức về côn trùng. Binh sĩ diễn thuyết còn lấy tiêu bản về côn trùng, chỉ điểm nhược điểm của côn trùng ở chỗ nào, cùng với đối kháng thế nào là an toàn nhất, cũng với đòn tấn công hữu hiệu nhất...

Cả nhà Du Hành lần đầu tiên nghe, cảm thấy lợi ích không nhỏ, rất nhiều nhận thức về trùng tộc trước kia đều là tự mình bọn họ suy xét ra, khó có thể tổng kết hệ thống hữu hiệu, mỗi người đều nghe rất nghiêm túc.

Sau hỗi nghị, Du Hành còn được nghe vấn đề vẫn luôn thắc mắc: "Ổ trùng". Lúc tiếp nhận kiểm tra ở cửa ra vào Trầm Vân Hương, chỉ nghe binh sĩ canh gác nói đại khái, tình huống lúc đó cũng không tiện hỏi nhiều, lúc này nghe xong, tâm tình vô cùng nặng nề.

Thì ra cái gọi là ổ trung, chính là côn trùng đem trứng ký gửi vào cơ thể con người, mượn cơ thể con người cung cấp dinh dưỡng cho trứng côn trùng. Hôm nay nhìn thấy mẫu trùng kia còn được gọi là mẫu trùng vương, nó là trường hợp đặc biệt, trong quá trình mang thai có trùng hộ vệ, hộ tống rồi cung cấp dinh dưỡng cho nó, nhưng cũng có rất nhiều mẫu trùng cỡ nhỏ, chúng không có đãi ngộ như vậy, bởi vậy chọn thành lập "ổ Trùng".

"Nếu các người trên đường nhìn thấy loại ổ trùng này, tuyệt đối không thể tùy ý đến gần, cũng không thể tùy tiện tấn công! Nói cách khác sẽ bị ổ trùng chuyển dời, với tư cách là cơ thể mẹ mới! Phương pháp xử lý tốt nhất chính là rời xa nó, sau đó báo cáo với khu vực an toàn chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức phái nhân viên chuyên nghiệp xử lý đến tiêu diệt..."

Không ít người sống sót cũng giống như cả nhà Du Hành, cũng là lần đầu tiên nghe được tin tức này, thoáng chốc không nhịn được, tiếng kinh hô không ngừng vang lên.

Sau khi trở về phòng, cảm xúc của Lâm Song Phượng vẫn luôn không cao. Du Hành biết rõ tâm tình bà không tốt, cho dù ai nghe được thảm kịch như vậy, tâm tình cũng không có chỗ nào tốt.

Nạn sâu bệnh tàn khốc, vào thời khắc này càng phát huy vô cùng tinh tế. Sức người không địch lại côn trùng hùng hồn không sợ chết, có thể tra tấn thế này, kích phát khiến lòng người sụp đổ.

"Nói như vậy, trước đó trên đường chúng ta gặp mấy người, đều là ——" Lâm Vinh Tiêu cũng chỉ nhỏ giọng theo sát Du Hành bàn luận: "Nghiệp chướng ah!"

Vì để bầu không khí tốt hơn, Lâm Vinh Tiêu dẫn đầu giữ vững tinh thần, gọi vợ ông: "Song Phượng ah, hội nghị vừa rồi không phải nói xác trùng rất đáng tiền sao? Em lấy xác trùng nhà chúng ta tìm được, chọn cái chúng ta không cần đi đổi chút đồ đi."

Mặc dù bây giờ nhà bọn họ không thiếu vật tư, nhưng tìm một ít chuyện cho vợ làm để phân tán lực chú ý của vợ mình cũng không tệ lắm.

Lâm Song Phượng đồng ý, bởi vì xác trùng chất đống khá sâu, bà gọi Chu Quân Phương cùng nhau tìm kiếm.

Thời gian dần qua, cộng thêm Chu Bình chơi con rối phát ra tiếng cười ngây thơ, trong nhà lại khôi phục bầu không khí thường ngày.

Có chút đau xót chỉ có thể đè nén trong lòng, sau đó tiếp tục để thời gian xóa nhòa dần dần.

Nói phải trao đổi vật tư, Lâm Vinh Tiêu thật sự đi, còn thuận tay kéo theo Du Hành.

Sau khi ra ngoài, ông nói với Du Hành: "Bà nội con nói không sai, đồ đạc nhà chúng ta đủ rồi, con cũng đừng đi ra ngoài mạo hiểm nữa? Hì hì, con đừng cho rằng cha nhìn không ra con đang dỗ dành bà nội con đấy!"

Du Hành cười khổ: "Cha, bà nội lớn tuổi, chắc chắn phải dỗ dành."

"Vậy con còn không dỗ cha? Tuổi cha cũng không lớn lắm! Nói thật, trước đừng đi ra ngoài, quá nguy hiểm. Bây giờ chỉ mới nghĩ thôi, nhà chúng ta thật sự may mắn, cách Trầm Vân Hương không xa, trên đường đến đây cũng thái bình. Thật sự tổ tông phù hộ!"

"Dạ, không đi ra ngoài."

Chương 160: Tận thế nạn sâu bệnh 16

Edit: Trang Nguyễn

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi.

Người lấy xác trùng đi đổi vật tư cũng không nhiều, bóc lột xác trùng quả thật quá mức khiêu chiến năng lực thừa nhận của mọi người, cho nên hàng tồn như xác trùng này khá ít.

Tờ đơn về tỷ lệ trao đổi xác trùng được dán trên tường, đều là đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Cuối cùng hai người lấy xác trùng đổi lấy nửa thùng sữa bò, tỷ lệ trao đổi thật sự thấp.

Nhưng xách sữa bò về nhà, ai cũng không chê, trong nhà có người già trẻ nhỏ, còn có cháu trai lớn trong mắt bà nội Lâm vẫn luôn không lớn. Người giả cũng không hiểu nhiều về những thứ có giá trị dinh dưỡng cao sang gì, nhưng nghe nói uống nhiều sữa tươi chắc chắn tốt cho thân thể ~

Nửa tháng tiếp theo, quả thật Du Hành không đi ra ngoài, chuyên tâm trùng kích tầng thứ hai [Quy tắc chung kiện thể], đợi đến khi thuận lợi lên tầng hai, mới suy xét đến chuyện ra ngoài lần nữa.

Anh lặng lẽ đi ra ngoài đầy, về trước năm giờ chiều, Lâm Vinh Tiêu bọn hắn cũng không phát hiện. Mà sau khi anh đảo qua toàn bộ Trầm Vân Hương một lần, đang lúc định mở rộng phạm vi ra bên ngoài, chỗ thu nhận Trầm Vân Hương lại đưa ra một quyết định: trưng binh.

Hơn nữa, lần này trưng binh không phải áp dụng theo nguyên tắc tự nguyện, mà mang tính cưỡng chế.

Thông báo này thoáng chốc dẫn đến nổ tung ở chỗ thu nhận!

Du Hành vô cùng hoang mang đối với quyết định này của chỗ thu nhận. Trưng binh cưỡng chế như vậy, bất cứ thời điểm nào cũng không đạt được sự ủng hộ của đại chúng. Sau khi đi vào Trầm Vân Hương, anh mới biết quân đoàn mười hai là phân đoàn tạm thời ở Trầm Vân Hương, vẫn luôn đại biểu trưng binh đối ngoại. Điều kiện cũng không tệ lắm, nhưng người hưởng ứng lệnh triệu tập không nhiều, cũng không tính là ít.

Trước mắt trong lòng của anh có lo lắng, cho dù là người nhà họ Lâm hay theo đuổi điểm lương hỏa, đều thúc đẩy anh tạm thời chưa nhập ngũ.

Sau khi thả ra quyết định này, ngày hôm sau bắt đầu chính thức chiêu binh rồi. Chỗ thu nhận cũng lưu manh, nhà anh không có ai chịu đi đúng không? Được, cắt đồ ăn và vật tư của các người.

Người nhà họ Lâm cũng không thiếu chút cung cấp ấy, nhưng vì sự kiện lần này mà lo lắng. Mặc dù bọn họ ở lầu ký túc xá bên này, hàng xóm cũng có chút của cải, cho nên bên này không có loạn nhiều, nhưng mấy chỗ khác hầu như muốn ngất trời rồi.

"Cha cảm thấy không thích hợp rồi, con à." Người một nhà họ Lâm ở trong nhà bàn bạc với nhau.

"Cảm giác sắp loạn lên, chỗ thu nhận vì sao lại gấp gáp như vậy?"

Lâm Vinh Tiêu cũng nghĩ không thông: "Mặc dù cha ít đọc sách, nhưng cũng biết từ xưa đến nay trưng binh cưỡng chế cũng không có kết cục gì tốt, bây giờ trong lòng mọi người còn sợ lắm, thình lình hiếu thắng chinh chiến như vậy, nhất định sẽ gặp chuyện không may đấy."

Nói xong lại hỏi Du Hành: "Hằng An, con cảm thấy thế nào?"

Du hành cũng nghĩ không thông. Không phải nói trưng binh không tốt, theo tình hình thực tế trước mắt và hưởng ứng lệnh triệu tập mà xem, quả thật như cầu cung cấp lính rất cấp bách rồi.

Ở thời đại này, mỗi người đều có trách nhiệm chiến đấu. Hướng đại nghĩa mà nói, đây là vì tương lai và hy vọng của quốc gia dân tộc! Hướng nhỏ mà nói, đó là vì mình, vì gia đình nhỏ của mình, vì người thân của mình.

Nằm chờ tiếp nhận người khác che chở? Bản thân vừa thấy côn trùng chân đã mềm nhũn, người ta dựa vào cái gì phụ trách cuộc đời anh?

Mà nhập ngũ, chính là tham dự với tư cách chiến đấu, đây vẫn là đường đi chính thức nhất.

Lúc này, đối mặt thủ đoạn đột nhiên cấp tiến của cao tầng, chỗ anh đang ở cấp quản lý tầng thập, thật sự nghĩ không ra cách nghĩ của cao tầng bên trên.

Đây chính là nguyên nhân anh tạm thời không nhập ngũ để tránh gặp nạn. mặc dù trước mắt tự do, nhưng không cách nào biết được tin tức cao tầng có thay đổi hay không. Được rồi, thật ra cho dù bây giờ anh nhập ngũ, muốn dò xét tin tức phía trên cũng cần có thời gian, không nhất định có thể dò xét được tin tức gì đâu.

Trong loạn thế, người chỉ đi theo đầu ngọn sóng giống như lục bình trôi mà thôi!

"Cha, con cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi, nhìn xem tình thế đến cùng sẽ phát triển đến mức nào mà thôi." Nhìn xem cao tầng rốt cuộc thật sự muốn cường ngạnh hay dựa vào ý kiến chung của mọi người.

Chỗ thu nhận rối loạn vài ngày, kháng nghị có, thêu dệt có, toàn bộ đều bị đè ép xuống.

Sau đó bên trên xử lý, có thể nhìn ra Trầm Vân Hương có chuẩn bị, tất cả các nhân tố đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Sau khi nhìn ra điểm ấy, Du Hành yên tâm lại, sau đó lại lén lút đi ra cửa.

Tình thế sau một tuần mới hoàn toàn trở lại bình thường, Trầm Vân Hương tuyên bố một loạt pháp lệnh mới nhất trong thời chiến.

Đầu tiên, người sống sót đến ở Trầm Vân Hương, từ mười sáu tuổi trở lên, dưới sáu mươi tuổi trở xuống (điều kiện đặc thù có thể xin phép), mỗi ngày đều phải giao nộp năm xác trùng (côn trùng phải phù hợp tiêu chuẩn), với tư cách phí vào ở, mỗi ngày đều cần giao nộp năm xác trùng hợp tiêu chuẩn, với tư cách tiền ăn.

Thứ hai, nếu không cách nào làm được điều đầu tiên, cần phải phục tùng công tác chỗ thu nhận sắp xếp.

Thứ ba, nếu không cách nào làm được một trong hai điều trên, như vậy Trầm Vân Hương sẽ trục xuất người đó ra khỏi chỗ thu nhận, sau này căn cứ, đồ ăn và khám chữa bệnh... tự giải quyết.

Ba điều kiện vô cùng đơn giản mới đưa ra, đều tỏ rõ quản lý bên trên chỗ thu nhận đã hạ quyết tâm tráng sĩ chặt tay.

"Mười lăm tháng năm bắt đầu áp dụng rồi... Chúng ta cũng nên đi ra ngoài bắt đầu làm nóng người." Lâm Vinh Tiêu xoa xoa tay: "Lâu quá không đi ra ngoài, tay chắc cứng ngắc rồi."

Du Hành nhìn về phía bà nội Lâm và Chu Bình: "Bà nội, trong nhà và Chu Bình giao cho nội rồi ——" nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Cha mẹ, dì Chu, chúng ta vẫn giống như trước, luân phiên một người ở nhà chiếu cố bà nội!"

Bà nội Lâm làm sao chịu: "Không cần không cần, bà nội có thể tự mình làm được." Thiếu một người, bọn nhỏ lại thêm một phần nguy hiểm.

Thế nhưng chủ ý này tốt, Lâm Vinh Tiêu bọn hắn đều vô cùng tán thành.

"Bà nội." Du Hành giữ chặt tay bà nội Lâm: "Nội cứ an tâm đi, ba người cùng đi ra ngoài cũng đủ chiếu cố lẫn nhau rồi."

"Đúng vậy mẹ ạ, yên tâm đi."

Tất cả mọi người đều thuộc trường phái hành động, cũng có kinh nghiệm chiến đấu sung túc, mặc dù trừ Du Hành, kinh nghiệm của bọn hắn ở phương diện bắn súng, thực sự mạnh hơn không ít người rất nhiều.

Quan trọng nhất là, lòng của bọn họ cũng không e ngại côn trùng.

Ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài, người ở lại chính là Lâm Song Phượng.

Trước đó Du Hành đã đi ra ngoài, đối với nơi nào có côn trùng đều có ấn tượng, bởi vậy anh thuận lợi tìm được nơi có côn trùng lẻ tẻ, để cho Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương luyện tập, lục tục tìm lại được cảm giác cầm súng quen thuộc.

"Dì Chu, lần sau chúng ta luyện tập, dì cũng phải cùng nhau luyện." Sau khi ra ngoài hoạt động, Chu Quân Phương lộ ra thể năng yếu kém rất rõ ràng. Đối mặt với lời đề nghị của Du Hành, Chu Quân Phương nghiêm túc gật đầu.

Ở bên ngoài bọn họ cũng gặp được những người khác, hai bên cũng không trao đổi.

Rất nhanh một ngày đã trôi qua, bọn họ săn bắt được năm mươi sáu con côn trùng. Bởi vì chỗ thu nhận quy định muốn côn trùng hoàn chỉnh, cho nên bọn họ trói toàn bộ xác trùng lại phía sau xe, kéo mang về.

Xác trùng vô cùng cứng rắn, kéo rồi ma sát như vậy cũng chỉ để lại dấu vết rất nhỏ trên người bọn nó mà thôi.

Sau khi về chỗ thu nhận, bọn họ liền nộp côn trùng lên. Cả nhà bọn họ sáu người, Chu Bình cũng không cần giao nộp phí ăn ở. Những côn trùng này, xem như nộp sớm cho ngày mười lăm tháng năm, còn lại ghi nhớ sang ngày mười sáu.

Bọn họ là nhóm thứ ba nộp phí ăn ở, nhận lấy sự chú mục của đám người vây xem.

"Cha cứ cảm thấy là lạ đấy." Lâm VinH Tiêu dưới cái nhìn soi mói của mọi người nhịn không được chà xát cánh tay. Có cái gì đẹp mắt đâu chứ?

Sau khi về đến nhà, bọn họ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của ba người ở nhà. Giữa người thân hỏi thăm nhau, rồi báo bình an.

"Mau đề ăn cơm chiều đi, các người buổi trưa đều không có cách nào ăn chút gì ngon rồi."

"Hôm nay chỗ thu nhận thế nào?"

Nói đến chuyện này, Lâm Song Phượng liền có chuyện để nói.

"Ăn xong cơm trưa, em liền dẫn mẹ và Bình Bình đi xuống lầu đi dạo một chút, vừa lúc gặp người giết trùng từ bên ngoài trở về, ồ, đám trùng kia chồng chất như núi nhỏ."

Nhớ lại cảnh quần chúng vây xem trừng to đôi mắt đếm giúp một cách rầm rộ, Lâm Song Phượng còn có chút kích động đây.

Lâm Vinh Tiêu kinh ngạc: "Nhiều như vậy à?"

"Vô cùng nhiều, lúc em cùng mẹ rời đi, mới đếm đến ba trăm con! Sau khi trở về nghe chị Minh bên cạnh nói, tổng cộng đếm gần một giờ, hơn một ngàn con đấy!"

Du Hành chú ý trọng điểm là cái khác: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy người giết trùng không? Có mấy người?"

"Không phát hiện, có nhìn thấy mẹ cũng không biết." Lâm Song Phượng cười xấu hổ.

Du Hành cười: "Đúng thế, con hỏi vấn đề ngốc rồi."

"Đúng rồi, nội nói với cháu một chuyện, mẹ cũng nói cho mọi người nghe. Hôm nay chỗ thu nhận ban hành nội dung một số công việc, mẹ nhìn trúng công việc bóc lột xác côn trùng, muốn đi làm đấy."

Lâm Song Phượng có chút bất đắc dĩ, bà nhất định không tán thành đâu! Bọn họ đều trẻ tuổi, bản thân chăm sóc mẹ cũng không khó khăn gì, mẹ chồng cần mười bộ xác trùng, hai vợ chồng bà và con trai đều cố gắng giết nhiều thêm hai con, chẳng phải đã đủ rồi sao?

Thế nhưng mẹ chồng cũng đau lòng bọn họ, tình nguyện chính mình đi làm công, cũng muốn con trai sớm về nhà một chút.

Mẹ chồng còn nói với bà rảnh rỗi đến phát chán rồi, không muốn làm ở nhà. Thế nhưng tâm tư mẹ chồng, làm sao Lâm Song Phương không đoán được?

Lâm Vinh Tiêu cũng đoán được, vội vàng động viên bà: "Mẹ, lột xác trùng vất vả lắm, côn trùng kia vừa cao lại vừa lớn, móng vuốt còn sắc bén, nguy hiểm lắm. Mẹ ở nhà trông Chu Bình cũng rất khổ cực, đừng đi ra ngoài làm công."

"Bình Bình rất ngoan, không khổ cực. Mẹ đã nghe ngóng, chỉ cần đứa nhỏ không chạy lung tung, có thể dẫn trẻ con đi qua đấy. Đến lúc đó Bình Bình chơi đùa ở bên cạnh, mẹ làm công, rất thuận tiện."

Được, mẹ ông đã tính toán kế hoạch cả rồi ~

Du Hành hỏi: "Bà nội à, nếu nội đi, một ngày phải lột bao nhiêu xác trùng mới có thể trả được năm xác trùng?"

Bà nội Lâm nhếch miệng cười, rất tự hào nói: "Bây giờ bà năm mươi chín tuổi, bọn hắn nói nếu nội muốn làm, mỗi ngày chỉ cần lột hai cái."

Cho nên nói, tối đa làm nửa năm. Một ngày bóc hai cái, việc này không nặng. Nghĩ như vậy, Du Hành cảm thấy có thể làm. Tâm tư bà nội Lâm tinh tế tỉ mỉ, thật muốn bà vẫn luôn ở trong nhà, trong lòng bà chắc chắn khó chịu, thời gian lâu lại suy nghĩ nhiều, đối với thân thể cũng không tốt.

Nhưng việc lột xác trùng này vẫn không quá thỏa đáng, thời gian dài ngây ngốc cũng với xác trùng, lấy tuổi tác của hai người bà nội Lâm và Chu Bình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lo lắng.

"Bà nội, con đi hỏi cho nội công việc khác được không?" Thấy bà nội Lâm có chút sốt ruột, Du Hành nhỏ giọng giải thích với bà: "Hoàn cảnh không tốt, Chu Bình nhỏ như vậy, nếu đụng phải bệnh khuẩn thì làm sao bây giờ? Sẽ sinh bệnh đấy."

Lý do này còn hữu dụng hơn nói thân thể bà không tốt, bà nội Lâm lập tức tiếp nhận.

"Được được, cháu ngoan, cháu giúp bà hỏi thăm nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro