Chương 206 - 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 206: Tận thế Cấm khu 06

Edit: Trang Nguyễn

Vì an toàn và vệ sinh, Du Hành đề nghị chôn thi thể trước, khắp tàu điện ngầm đều là cát đá, chôn không khó.

"Thế này... không tốt lắm đâu? Đợi cứu viện đến rồi nói." Ý của người sống sót khác chính là nếu chôn người này rồi, sau này thế nào? Dù sao cũng phải vận chuyển thi thể ra ngoài để người nhà đưa về chứ?

Anh liền nói: "Vậy mọi người định nhìn bọn họ như vậy??" Thi thể đều để tại chỗ, người sống sót chuyển khỏi chỗ ở, cũng không biết khi nào có chuột từ nơi này chui ra, chui qua chui lại trên thi thể người chết, phát ra tiếng gặm cắn rợn người: "Không phải tôi nói chuyện giật gân, bey6 giờ trên người mọi người đều có bệnh ngứa, càng nên chú ý vệ sinh!"

Những lời này đã thuyết phục được người sống sót khác, bọn hắn đồng ý cùng nhau đào đất chôn thi thể. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh lấy túi nhựa trong tay ra đeo vào, kiểm tra con chuột này một lần, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một con chuột bình thường, ngoại trừ mắt và miệng —— miệng hơi quá lớn? Vì phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn kiểm tra tỉ mỉ con chuột này một lần, dùng [Bách khoa toàn thư tri thức về toàn bộ động vật] xác nhận để đảm bảo. Kết quả vượt qua ngoài dự liệu của anh, anh vậy mà không tìm được tư liệu về con chuột này.

Vậy thì kỳ quái rồi!

Du Hành bỏ con chuột vào trong túi để trên mặt đất, cầm hòn đá đè chặt lại, lần nữa tìm kiếm sách vở, quả thật không có tư liệu về loại chuột này. Lại xem phần giới thiệu của [Bách khoa toàn thư tri thức về toàn bộ động vật], anh nghi ngờ nhìn về con chuột đang chạy tán loạn trong túi —— đây không phải vật còn sống?

Không phải vật sống, vui vẻ chính là sống, chẳng lẽ lại là chuột Zombie?

Du Hành lại kiểm tra con chuột lần nữa, phát hiện lổ thủng chính mình vừa bỏ qua, con chuột này không có nhiệt độ cơ thể, tim cũng không đập.

Vì tiến thêm một bước xác nhận, anh mang theo bao tay tiếp tục bắt con chuột khác kiểm tra, nơi khác khó tìm, thế nhưng bên chỗ chôn thi thể kia vẫn có chuột chạy tán loạn, chúng đạp chân cáp cát đá, chui đầu vào trong.

Anh đơn giản bắt mấy con, sau khi kiểm tra anh phát hiện thế mà mấy con này cũng như thế. Vào giờ này phút này cảnh này, không thể không khiến người ta nghi ngờ.

Cột con chuột vào trong túi vứt qua một bên, sau đó Du Hành đi rửa tay, trong quá trình rửa tay anh nhìn thấy ngón tay, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên, anh trầm mặc nhìn nửa ngày, trở lại bên người cha mẹ Chu.

"A Tinh, sao con bắt chuột như thế, chuột bẩn lắm, đừng đụng vào."

"Dạ con biết rồi, không chạm vào nó." Du Hành gật đầu: "Cha mẹ, con ngủ một lát."

Anh híp mắt bắt đầu từ trong trí nhớ sách vở phong phú của mình tìm kiếm manh mối, anh xem qua rất nhiều sách, ở các thế giới nhiệm vụ khác nhau đều chứa đựng thông tin rất lớn, đặc biệt trong thế giới nhiệm vụ trước, thu hoạch càng lớn. Những vật kia đều không cách nào suy xét đến giá trị tài phú, anh bỏ ra ba giờ mới từ một bản sách báo kì quái mới trông thấy tin tức tương đối trùng khớp nhất.

Tương truyền, trong quá trình thế giới phát triển, dưới tác dụng đủ loại nhân tố, lực lượng mặt trái càng để lâu sẽ càng nhiều, chìm dưới đất lên men ô uế. Ô uế một ngày nào đó bộc phát, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho con người. Như động đất, ôn dịch, bệnh truyền nhiễm...vv...vv...

Mà uế chuột cũng là một trong những hình thái biểu hiện đó, uế chuột cho uế khí sinh ra đồng thời cũng có năng lực đào móc cường đại, có thể loại trừ tất cả trở ngại, lan truyền uế khí khắp nơi. Đây là một loại sinh vật "nội ngoại kiêm tu", "tự sản tự tiêu", là quân chủ lực truyền bá bệnh tật!

Trong quá trình truyền bá, lấy máu thịt của con người làm sinh cơ, đủ loại cảm xúc mặt trái như sợ hãi, tuyệt vọn... sẽ cung cấp dinh dưỡng cho uế khí.

Căn cứ theo tài liệu ghi lại, mỗi lần xuất hiện uế chuột, đều có tai ương diệt thành diệt quốc.

Lúc xem đến đây, Du Hành cẩn thận đối chiếu với hình thức bộc phát vài loại uế khí bổ sung trên sách, trong đó có rất nhiều chủng loại vật dẫn màu sắc tự vệ lây bệnh, uế chuột chính là thường thấy nhất, còn có hình thái con khỉ hoặc loài bò sát các kiểu.

Quá giống! Hình vẽ trên sách cùng bộ dáng con chuột anh cẩn thận quan sát giống nhau đến tám phần, miệng to lộ ra quái dị, cùng với đường chỉ đỏ trong mắt... Trái tim Du Hành đập bang bang trong lồng ngực, lại không nhìn thấy phương pháp đối phó uế chuột thế nào.

Quyển sách này dường như chỉ là từ xa xưa loạn biên, nhưng Du Hành chỉ có thể tin tưởng nó!

Uống nhiều thuốc như vậy, châm cứu nhiều lần như vậy, ói đến mức hai mắt muốn ngất đi vẫn không có cách nào trị tận gốc chứng bệnh này, Du Hành nghĩ, nếu quả thật uế khí tạo thành uế chuột, như vậy bệnh tật cũng do uế khí tạo thành, nếu không loại trừ uế khí, dù có uống nhiều thuốc cũng vô dụng mà thôi.

Chuyện này quá huyền huyễn rồi! Anh hoài nghi thế giới nhiệm vụ này, không phải thế giới điển hình bình thường.

Làm sao loại bỏ uế khí đây? Anh trừ biết rõ một ít phương pháp trừ uế khí kia, ví du như ném muối ăn, tìm cao tăng tụng kinh? Hoặc nước tiểu đồng tử? Dân gian có không ít cách trừ uế khí, Du Hành hỏi mẹ Chu, mẹ Chu cũng có thể nói ra: "Bà ngoại con nói, chỉ cần cầm cành liễu đánh bản thân cũng có thể xua đuổi thứ dơ bẩn."

Anh định thử xem, đầu tiên là ném muối ăn, anh ném muối ăn có chút rơi vãi trên, bong bóng nước trên chân cũng bởi vì ngứa mà đỏ lên, nóng lên... muối này thật giống như dội đầu, cảm nhận này quá sâu sắc quả thật không có gì để nói!

Du Hành nhịn nhẫn, phát hiện không hề có tác dụng. Sau đó anh lại thử nước tiểu đồng tử —— được rồi, Chu Hằng Tinh vừa trưởng thành, những năm này anh tiếp nhận thân thể cũng không kết giao với bạn gái, nước điểu đồng tử là hàng thật giá thật. Kết quả vẫn vô dụng. Bị vây khốn trong lòng đất chỉ có thể sử dụng hai biện pháp đều không cách nào dùng được, anh hơi chút thất vọng.

Nhưng cảm xúc thất vọng này chỉ tồn tại trong chốc lát, anh sẽ không từ bỏ. Anh định tiếp tục tra sách vở, chờ mong có thể tìm được nội dung phù hợp, cho mình chút gợi ý.

Sau động đất bốn mươi mốt giờ, động đất lại đến lần nữa. Khí thế lần động đất này rất hung hãn, cả tòa đại sảnh kiểm phiếu vé lung lay như sắp đổ, trần nhà bịch bịch nện xuống đất, hòn đá, sắt thép rơi lên cơ thể người, người sống sót càng không ngừng chạy trốn, kêu thét.

Ly kỳ nhất chính là, vậy mà còn một chiếc xe nện xuống, có lẽ bình xăng bể còn xảy ra một trận nổ lớn. Trận nổ tung này càng khó lường, cả nhà Du Hành bị sóng nhiệt lăn xa vài mét, nện vào cột đá mới dừng lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đại sảnh chen chúc tan hoang dưới mặt đất, hầu như nhóm người sống sót đều không còn chỗ trốn. Du Hành trong khe hẹp muốn sống sót, giây phút nào cũng cảnh giác trên đầu và trái phải những nguy cơ nện xuống mang đến nguy hiểm, có lẽ cho dù có cẩn thận dưới thiên tai nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, trần nhà đều không còn, có thể chạy trốn thế nào đây.

Đợi động đất chấm dứt, lại không biết chết, bị thương bao nhiêu người, mà đại sảnh hoàn toàn không thể ngây người, không còn chỗ ngồi hay đặt chân. Không còn cách nào, nhóm người sống sót đành cẩn thận đi xuống dưới.

Thời điểm bị nhốt nếu tiếp tục đi xuống dưới, thật ra chuyện này càng thêm nguy hiểm, nếu lại có tảng đá lớn nện xuống, thế thì chẳng khác nào bị nhốt luôn rồi sao? Nhưng không xuống, cũng không còn chỗ nữa rồi! Chỉ có thể uống rượu độc giải khát!

Nhưng nhóm người sống sót cũng không phải tùy tiện đi xuống, bọn hắn định đi đến thành thương mại. Vốn thành thương mại cũng có một bộ phận người sống sót, lúc bọn hắn đến dưới lầu mới phát hiện thông đạo sớm được đào thông, bây giờ lại bị lấp rồi.

"Nếu không tiếp tục đào đi?"

Du Hành không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, anh bàn bạc cùng cha mẹ: "Chúng ta đi theo đường hầm, thử xem có thể rời khỏi đây hay không! Bệnh trên người không thể kéo dài, nhanh đi ra ngoài tìm bệnh viện khám thôi."

Chứng bệnh cha Chu nghiêm trọng nhất, từ xế chiều đã bắt đầu sốt cao hơn 38°, uống thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng, trận động đất vừa rồi càng khiến bệnh thêm nghiêm trọng, ông vừa ói hai lần, lúc này chóng cả mặt mày, căn bản không biết Du Hành nói gì.

Mẹ Chu cũng hơi hoang mang lo sợ, con trai có chủ ý, bà liền nghe theo con trai: "Nghe theo lời con, trước đó cha con cũng đã nói, đường hầm là đường lui cuối cùng. Thế thì đi thôi! Mẹ thấy, chờ cứu viện đến, rất khó!" Trước khi đội cứu viện đến, mình cũng phải tự mình cứu mình!

Bà cùng con trai đỡ chồng, từng bước một tiếp tục đi xuống. Con đường phía dưới Du Hành đã thả con rối thế thân nhìn qua, cũng không bị chắn lối, có lẽ có một ít đá vụn lăn xuống trên đường, ngược lại không ngăn chặn hành lang.

"Này, các người đi đâu thế?"

"Chúng tôi đi đường hầm tìm đường." Du Hành thuận tiện nói chuyện con chuột, mặc dù chuyện về uế chuột không nhắc đến, nhưng anh vẫn tốt bụng nhắc vài câu: "Nếu các người lại gặp chuột, đừng đụng chạm đến bọn chúng, con chuột kia rất bẩn, không tốt cho thân thể." Nói xong anh liền xoay người tiếp tục đi.

"Đào, đào chứ? Chẳng lẽ còn theo chân bọn họ đi xuống đường hầm kia, đó là muốn chết đấy! Trần nhà rơi xuống một tảng đá lớn là có thể phong kín con đường rồi!"

"Được, vậy thì đào, đừng cắm đầu vào đây nữa."

Có người sống sót lại cảm thấy trước mắt rộng mở: "Nếu có thể theo đường hầm đi đến trạm kế tiếp, mà trạm kế tiếp không bị thế này..." Chỉ cần nghĩ đến khả năng này đã kích động đến phát run.

"Anh ngốc à, nếu trạm không bị chặn, chắc chắn đội cứu viện đã sớm từ bên kia qua đây rồi!"

"Thế... có lẽ đội cứu viện nghĩ chúng ta có thể tự mình đi qua đó thì sao? Hai ngày nay vẫn luôn có động đấy, hôm qua lúc dưới mặt đất còn tín hiệu, tôi đã gọi điện thoại cho người thân, hắn nói bây giờ bên ngoài loạn chết nhiều lắm! Toàn bộ thành đô đều bị động đất, người ta căn bản không đào được, chúng ta bị nhốt dưới lòng đất thế này, càng khó đào! Anh nói, đợi đến khi bọn họ rảnh tay đào đến chỗ chúng ta, lúc đó là khi nào?"

Mọi người có ý tưởng của mình, sau đó có người sống sót tiếp tục đào, định đi đến thành thương mại ở, bên trong có ăn có uống, thật tốt. Cũng có người sống sót cảm thấy có thể đi đường hầm thử vận may.

Vì vậy Du Hành bọn hắn đi được một đoạn, sau đó phát hiện phía sau có người đi theo.

Du Hành cõng cha Chu trên lưng, dưới sự trợ giúp của mẹ Chu vượt qua lan can, đi đến trong đường hầm. Đường hầm cũng đầy bùn cát đá vụn, người giẫm mạnh đi lên khó có thể khống chế cân đối, đặc biệt anh còn cõng một người.

"Cẩn thận một chút." Mẹ Chu hỗ trợ đỡ, hai mẹ con cẩn thận tiến lên phía trước: "Đi bên này?"

"Vâng, con cảm thấy bên này cách trạm kế tiếp gần hơn một chút."

"Được được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong đường hầm một mảnh đen kịt, trạm tàu điện ngầm và đại sảnh ít nhất còn có ánh đèn chợt sáng chợt tối chiếu sáng, ở đây càng cách xa sân ga càng đen, đưa tay không thấy năm ngón.

Du Hành lấy đèn pin cho mẹ Chu cầm chiếu sáng, thật ra mẹ Chu đầy mình nghi hoặc, ngược lại bà không hoang mang hành vi của Du Hành, dù sao mấy năm nay con trai càng ngày càng lớn, mặc dù ít nói, nhưng vô cùng có chủ ý.

Bà hoang mang chính là đồ vật lấy ra, vừa tiện lợi vừa cần thiết, mọi thứ đều mang theo trên người, mỗi lần ra ngoài đều mang theo ba lô lớn như thế, bà đến nay mới biết bên trong không phải sách, là đồ ăn và thuốc men đây này.

Sau lưng có người xa lạ, trong đường hầm thở một hơi đều có tiếng vang, trực giác của bà mách bảo bây giờ không tiện hỏi, trở về rồi hỏi thôi!

Chương 207: Tận thế Cấm khu 07

Edit: Trang Nguyễn

Nhóm người sống sót lúc mới bắt đầu bước vào con đường hầm này đều sợ hãi, sau đó đi ba tiếng, không có gặp động đất và sự cố sụp đổ khác, mọi người mới hơi buông lỏng một chút.

"Ahhh, ngứa quá đi!"

"Ai nhịn một chút đi, chờ chúng ta được cứu trợ liền đi khám bác sĩ xem sao."

"Hu hu quá ngứa rồi, toi thật sự rất muốn gãi."

Đi trong đường hầm yên tĩnh, nhóm người sống sót ngẫu nhiên nói về bệnh ngứa trên người, ở đây trên người mỗi người đều có bệnh trạng nhẹ hoặc nặng.

"Đừng gãi, ông nghĩ lại mấy người chết đi, cả người đều bị cào nát, tốt nhất đừng gãi!" Mọi người động viên và cổ vũ cho nhau, lảo đảo đi bộ dưới một nhúm ánh sáng bên trong đường hầm tàu điện ngầm.

Vì để giết thời gian chuyển dời lực chú ý, bọn hắn còn tìm Du Hành hỏi chuyện: "Sao cậu còn mang theo đèn pin trên người thế??" Cũng có chút tò mò.

Bên trong có một nhân viên tàu điện ngầm giảng hòa: "Tất cả mọi người đều xem như cùng đường, đá tảng bên kia khá nhiều kìa..."

Động đất sau bốn mươi bảy giờ, bọn hắn thuận lợi đi đến trạm tàu điện ngầm tiếp theo.

"Vượt qua chỗ này, chính là sân ga rồi." Bên cạnh một công nhân tàu điện ngầm kích động nói, chỉ vào phía trước: "Chỗ đó chính là phòng trực ban, đèn đang lóe lên đấy!"

"Mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị thương." Du Hành nhắc nhở vài câu, đoạn đường này không dễ đi cho lắm, trước mắt đây là đoạn đường khó khăn nhất mà bọn hắn gặp phải, đường ray vặn vẹo biến hình nghiêm trọng, chất đầy loạn thạch và sắt thép, không cẩn thận đi sẽ làm bị thương chân.

Anh thả cha Chu xuống, nơi nói lỏng gân cốt uốn éo cổ một lần nữa rồi mới cõng cha Chu... còn để mẹ Chu cột cha Chu vào người mình: "Con sợ trong chốc lát không để ý, khiến cha ngã xuống!"

Đoạn đường này thật sự khó đi, Du Hành vừa phải dùng tay leo lên, đất đá dưới chân lăn một vòng, thân thể dễ trượt. Anh vội vàng túm lấy đá tảng bên người, tảng đá thô sắt bén cọ quẹt khiến tay anh chảy máu, mẹ Chu ở sau lưng không ngừng hỏi han: "Không sao chứ? Có bị dập đầu không?"

"Không có việc gì."

Thật vất vả đi khỏi con đường gập ghềnh này, Du Hành chảy mồ hôi đầm đìa.

Cẩn thận leo lên qua đoạn đường hầm gập ghềnh này, càng đi đến gần phòng trực ban của sân ga, nhóm người sống sót lại càng kích động.

Du Hành trước đặt cha Chu lên sân ga, sau đó chính mình nhảy lên, lại kéo mẹ Chu lên. Sân ga bên này hư hao không nghiêm trọng như vậy, ít nhất tốt hơn trạm Gia Tín nhiều. Một đoàn người đi vào phòng trực ban sân ga, lại đập cửa kêu cửa, bên trong cũng không có người trả lời và mở cửa. Bởi vì tường thủy tinh là đặc chế, bọn hắn cũng không thấy rõ tình huống bên trong, vì vậy quyết định đi lên phía trước xem thử.

Đáng tiếc nhất chính là, mặc dù sân ga không hư hại nghiêm trọng, thế nhưng khi lên bậc thang, bọn hắn liền phát hiện có tảng đá lớn ngăn chặn lối đi bộ, bọn hắn không cách nào tiến lên được nữa. Đổi sang hướng cầu thang khác, bên đầu cầu thang này cũng bị chắn kít mít, thử đào, căn bản đào không được.

"Ít nhất có thể đi lên đại sảnh cũng tốt!"

"Đúng vậy, ít nhất có thể lấy chút đồ ăn."

"Haiz!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một nữ sinh khóc lên: "Sớm biết như vậy tôi từ chức cho rồi, mỗi ngày đều phải tăng ca, nếu không phải tôi học thêm một lớp làm sao đi tàu điện ngầm muộn như vậy chứ!"

Cách trận động đất đã qua gần hai ngày, tâm tình người sống sót rất sụp đổ. Bọn hắn cũng không xa lạ gì với động đất, bốn năm trước trong thành phố đã từng xảy ra một trận động đất nhỏ, chỉ là tủ giường lắc lắc, cảm giác gì cũng không có. Mà lần này bị nhốt trong lòng đất, lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh bị nhốt kín trong lòng đất đánh thẳng vào lòng bọn hắn.

Dù không muốn thừa nhận nhưng bọn hắn cũng biết một đạo lý: Cứu viện chỗ gần trước xa sau, trước dễ rồi mới đến khó. Bọn hắn bị nhốt dưới lòng đất nơi tàu điện ngầm, độ khó cứu viện quá lớn! Bây giờ đã sắp qua hai ngày, thân thể lại không khỏe, trong lòng sốt ruột đến sắp nổ tung.

Nghe nữ sinh kia nói lời hối hận... không ít người sống sót đều phụ họa: "Sớm biết như vậy tôi cũng không ra khỏi cửa, đêm hôm khuya khoắt còn thèm ăn bánh bao đường xx gì chứ..." Cãi nhau hung nhất chính là một đôi tình nhân trẻ tuổi, hai người đều không nhịn được choảng nhau, theo lời kể dường như chàng trai chạy đến quán bar uống rượu, đêm hôm khuya khoắt phiền toái bạn gái đi đón, kết quả vừa gây nhau xong, cả hai người đều bị mệt nhọc.

"Uống uống uống, sớm biết như vậy cho anh say chết luôn rồi, tôi không đi đón anh!"

Thất vọng buồn bã dường như cũng có thể lây bệnh, hầu như mỗi người đều hối hận, đều ủ rủ cả người. Mẹ Chu cũng nói: "Sớm biết như vậy tổ chức sinh nhật cho con ở nhà rồi, biết con không thích đi ra ngoài... Đều tại mẹ hại con."

"Mẹ, đừng nói như vậy." Vẫn luôn ở trong nhà khó có khi đi ra ngoài một lần lại đúng lúc gặp phải chuyện này, nếu nói Du Hành không oán trách thì gạt người đấy, thế nhưng có oán trách cũng chỉ đành đối mặt với sự thật, tìm cách giải quyết khốn cảnh này.

Du Hành cảm thấy cuộc sống nên hướng về phía trước, khi nghỉ ngơi anh lại lục tìm sách vở trong ký ức mình. Lúc này đã vào đêm, nhiệt độ trong tàu điện ngầm hạ xuống lạnh lẽo, anh chịu đựng chứng ngứa ngáy trên người, nhắm mắt lại nghiêm túc xem xét.

Lại lật mấy vạn bản, anh mới từ trong một quyển sách nào đó nhìn thấy tư liệu cùng loại. Nghe nói uế khí biến hóa thành đồ vật cũng không thể tiêu diệt, bởi vì chúng do uế khí tạo thành, nếu đánh chết, uế khí sẽ tản ra, bám vào vật thể bên cạnh, sinh vật còn sống là thứ chúng thích tiếp cận nhất. Lúc trước anh xem quyển sách kia không thấy nó nhắc đến điểm này.

Anh nhớ trước đó trong đại sảnh trạm Gia Tín, người sống sót khác đánh chết con chuột, lòng anh nặng nề. Tiếp tục xem xét, rốt cuộc nhìn thấy phương pháp giải quyết rồi.

—— Khó giải, uế khí sinh ra, bộc phát và trở về với cát bụi, đều là quy luật tự nhiên, đợi đến lúc bộc phát đến một trình độ nhất định, sẽ theo tự nhiên lần nữa thu hồi biến mất. Đây giống như hai cực Âm dương, phân chia chính phụ, đều có lý do tồn tại, không tồn tại một phương pháp nào triệt tiêu hoàn toàn.

Trong bản Quái kí này còn nhấc đến mấy ví dụ, ví dụ như thành phố nào đó của nước nào đó bị uế khuế diệt thành diệt nước, sau trăm năm có chồi non mọc lên, lại hiện ra sự sống, càng thêm phồn vinh hưng thịnh, hoặc mỗi năm uế khí ở một nước nào đó tàn sát bừa bãi, lấp hố vùi thi, kết quả tử thi quấy phá, lấy con người làm lương thực...

Mấy vì dụ này đều là lịch sử ở thế giới nhiệm vụ khác, anh cảm thấy từng thế giới vận hành phát triển luôn luôn có điểmc hung, chỉ là khi anh xem kỹ những ví dụ này, ở thời đại đó người già không thể già hơn nữa rồi, làm cho người ta hoài nghi đây là bịa đặt đấy. Thế nhưng đối với nguyên thân Chu Hằng Tinh ở thời đại này mà nói, ý nghĩa tham khảo không biết còn thừa lại bao nhiêu phần.

Du Hành không tin, vạn vật chắc chắn có tương sinh tương khắc, anh không tin uế khí đại bộc phát lại "Khó giải" uế khí đại bộc phát!

"Lại có con chuột, ôi chao bò đâu rồi!"

Nghe được tiếng vang anh mở to mắt, chỉ thấy có một đội chuột đang chạy trốn bốn phía ở sân ga, ở chỗ người sống sót bên này còn có vài con trêu chọc, nhảy lên trên người người sống sót cọ vài cái, khiến hắn kinh hồn táng đảm.

Mắt thấy người sống sót giơ tảng đá muốn nện xuống, Du Hành lớn tiếng hô: "Không thể đánh!" Thế nhưng tảng đá đã rơi xuống, uế chuột kêu thảm một tiếng nuốt khí.

"Sao vậy?" Người sống sót kia còn nghi hoặc hỏi anh.

Du Hành ngăn những người khác lại: "Không thể giết đám chuột này, các người không biết chúng lớn lên khác hẳn chuột bình thường chúng ta nhìn thấy sao? Tôi cảm thấy trên người nó có độc, sợ sau khi giết độc khí của nó sẽ chạy ra."

Công nhân tàu điện ngầm cười nói: "Cậu nhóc này cũng quá buồn cười rồi đấy, đánh chết nó xong rồi vùi trong đất, bệnh khuẩn gì đó cũng đều không chạy ra nổi."

Anh biết rõ muốn người khác tiếp nhận lời anh phải xuất ra một ít thủ đoạn.

"Không tin các người nghĩ một chút, hành khách vừa rồi bị chúng cọ đến —— kiểm tra thân thể của các người, có phải chứng ngứa ngáy trên người tăng thêm rồi hay không?"

Vừa rồi con chuột chạy loạn đến, quấy nhiễu người sống sót khiến họ tức giận, ồn ào đánh giết nó, trong quá trình kích động không chú ý đến tình huống thân thể, lúc này nghe Du Hành nói, đã cảm thấy trên người ngứa ngáy cực kỳ.

Người sống sót khác cũng lần lượt phát hiện trên người mình không đúng, rõ ràng bệnh tình tăng thêm.

"Ngứa chết mất!"

"Ngàn vạn lần đừng gãi." Du Hành nói: "Gãi sẽ khiến lớp da này hư dao, thân thể dễ bị xâm lấn hơn."

Anh nói xong những lời này, nhìn lại tình huống cha Chu, thấy mặt mũi cha Chu đỏ rực hôn mê, đầy người đều là bong bóng, anh hơi khó chịu, những năm này anh thay nguyên chủ hưởng thụ thân tình gia đình bình thường, cảm tình anh đối với cha mẹ Chu cũng càng sâu.

Bởi vì cha Chu mê man thời gian dài, cho nên tay chân không cách nào điều khiển được, sẽ tự mình cào loạn, bởi vậy mẹ con hai người trói tay ông lại không để ông tự gãi chính mình.

Du Hành cởi lớp quần áo nắm tay ông xoa bóp giúp máu lưu thông, anh châm cứu cho ông, cha Chu giãy dụa tỉnh lại cười với anh: "Mẹ con đâu rồi?"

"Mẹ đi toilet rồi, cha có đói bụng không?"

"Có chút đói, cho cha chút nước đường, cha cảm thấy miệng đắng quá."

"Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Chu há mồm ngậm lấy nước đường, có hơi thất vọng: "Vẫn còn đắng, ai da đầu lưỡi này của cha có phải thành gỗ rồi hay không?"

Du Hành an ủi hắn: "Đợi khỏi bệnh sẽ nếm được mùi vị thôi." Anh nhìn chằm chằm cha Chu uống hết nước đường, trong lòng anh căng thẳng, đây là đan dược anh cất dấu trong nhẫn trữ vật, gọi là Phúc Lộc đan, cũng còn gọi là Trường thọ đan, đan dược này còn phân loại sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, người phàm ở Tu Tiên giói rất hoan nghênh loại đan dược này.

Người tu tiên thiếu nhất chính là gì? Không phải linh đan diệu dược hay thiên linh địa bảo, mà là tuổi thọ! Không quan tâm mi có bao nhiêu thứ tốt, không còn mạng thì hưởng được cái gì. Tu tiên vì theo đuổi sự Trường Sinh, cần phải trường sinh trước khi nghẻo, nếu không không thực hiện được cái gì, cho nên trong quá trình tu hành, Tu tiên giả đều nóng vội kéo dài tuổi thọ, chế tạo càng nhiều thời gian để tu luyện. Ví dụ như một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có lẽ chỉ thiếu một hai năm có thể Kết đan, nhưng hết lần này đến lần khác cứ thiếu hai năm như vậy, người liền trở về với cát bụi về với đất, như vậy quá biệt khuất rồi.

Cho nên, linh vật và đan dược trường thọ đều vô cùng được hoan nghênh, hầu như có tiền không mua được. Trong cửa hàng nhỏ ở thế giới thực tế, Du Hành cũng không dám bán thứ tốt này, sợ chuốc lấy phiền toái, dưới sự đồng ý của cha mẹ, anh cho cha mẹ ăn Phúc Lộc Đan cao cấp.

Loại đan dược này vô cùng ôn hòa, có thể loại trừ ốm đau nhiều năm, cải thiện thể chất thân thể, sau khi sử dụng, tuổi thọ sẽ gia tăng theo từng năm. Nếu người bệnh nguy kịch ăn, có thể kéo người đó thoát khỏi con đường tử vong, đương nhiên, hiệu quả trường thọ vì chống đỡ bệnh tặng, muốn kéo dài mạng sống bao nhiêu cũng thật khó nói.

Bây giờ, Du Hành mượn Trường Thọ đan bảo vệ tính mạng trong nhẫn trữ vật dùng, cho cha Chu ăn. Anh chỉ chuẩn bị năm viên, trong đó có một viên sơ cấp, hai viên trung cấp cùng hai viên cao cấp, thế giới nhiệm vụ trước anh không dùng, cũng còn tồn lại.

Sau khi cha Chu nuốt xuống, làu bàu: "Không ngọt", lại ngủ mất. Du Hành giúp ông kéo lại quần áo che kín thân thể, vừa chờ mong thân thể ông sẽ có thay đổi.

Nếu ngay cả đan dược này không có hiệu quả, như vậy mạng của Cha Chu... Mà chính anh cũng mất đi hy vọng sinh tồn ở thế giới này.

Chương 208: Tận thế Cấm khu 08

Edit: Trang Nguyễn

Mẹ Chu đi toilet trở về nói: "Vừa rồi mẹ nhìn thấy một đàn chuột, con không biết nhiều đến dọa người thế nào đâu! Một đám dày đặc rất lớn, giống như đang chuyển cái gì đó, hù chết người."

Mẹ Chu ngồi xuống, sờ sờ trán chồng mình: "Sao cha con còn chưa tỉnh lại? Đầu đã bớt nóng rồi, nếu không con châm cứu thêm cho cha con mấy kim nữa đi?" Trải qua mấy lần châm cứu, bà cảm thấy con mình thật sự là thiên tài á... hiệu quả rất không tệ, mặc dù ói đi ói lại khiến người rất buồn nôn, thế nhưng sau khi ói xong quả thật thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Đã châm cứu rồi, con vừa mới lau trán cho cha." Du Hành cầm khăn mặt dính nước lại lau trán cho cha Chu.

Động đất sau năm mươi chín giờ, rốt cuộc bệnh tình cha Chu giảm bớt, sau khi cơn sốt lui đi, tốc độ khuếch tán lan rộng của bong bóng trên người chậm lại, Du Hành kiểm tra thân thể cho ông, rồi bắt mạch, cũng vô cùng vui mừng.

Chỉ là cha Chu luôn tiêu chảy, nôn mửa, cả người thối hoắc, mẹ Chu mắng ông: "Đến lúc này còn để ý sĩ diện cái gì! Thúi thì thúi, tôi lại không ghét bỏ ống Nếu ông chết, tôi dẫn theo A Tinh đi tái giá, gọi người khác là cha!"

Bà mắng đến thế khiến cha Chu hết dám sĩ diện, cái gì cũng không dám nói nữa.

Bệnh tình cha Chu giảm bớt, xua tan một nửa lo lắng trên đầu cả nhà họ Chu, Du Hành cũng có hy vọng vào cuộc sống sau này rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi dập tắt cơn sốt kia, anh cũng có thể thư thả một hơi, càng nhập tâm vào điều chế thuốc tây có sẵn để pha chế thuốc cùng châm cứu. Bây giờ không ra ngoài được, không có điều kiện đến bệnh viện và thiết bị chữa bệnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!

Lúc này một ngày mới lại trôi qua, buổi sáng ngày thứ ba bị nhốt, Du Hành bọn hắn chuẩn bị tiến quân đến trạm tàu điện ngầm kế tiếp.

Trước khi rời đi, có người sống sót đến tìm Du Hành: "Có phải cậu học Trung y không? Châm cứu lành nghề không? Tôi thấy cậu châm cứu cho cha mẹ cậu —— "

Du Hành không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Tôi học y đấy."

"Thế... có thể châm cứu cho tôi mấy kim được không?"

Nếu nói người sống sót khác không thấy động tác châm cứu của ba người nhà họ Chu này thì họ hoàn toàn mù cả rồi. Nhưng thấy thì thấy thôi, đầu năm nay, ai lại dám cho người xa lạ đâm kim trên người mình?

Kim châm không sạch sẽ thì sao? Rồi đến cùng có năng lực hay không? Đừng có một kim đâm sai rồi chết người đấy. Không phải có tin tức, dân thường giả bộ như chuyên gia, đâm sai huyệt vị khiến người có địa vị cao tê liệt, chết oan sao!

Bởi vậy nhóm người sống sót chỉ nhìn vậy thôi, thấy người trẻ tuổi, bộ dáng như học sinh cấp ba ghim kim ở đó, không ít người còn ôm tâm lý chế giễu, ở trong đó có người còn ôm tâm lý mâu thuẫn: tôi sống không tốt, cũng không muốn thấy anh sống tốt, nếu có hy vọng hay hiệu quả, chính mình cũng có thể được thơm lây.

Bọn họ vừa gãi ngứa trên người, vừa lạnh mắt nhìn ba người nhà họ Chu bận rộn, xem người tốt cũng không có mấy người.

Hình tượng này khiến người khác hiện lên một ít hy vọng, người trẻ tuổi kia thật sự có phần năng lực này? Vì vậy sáng sớm nay mới có người sống sót chạy lại hỏi thăm chuyện này.

Du Hành thả động tác thu dọn đồ đạc, hỏi: "Tôi vẫn trong giai đoạn nghiên cứu, không đảm bảo sau khi châm cứu có thể có chuyển biến tốt."

"Nắm chắc mấy phần? Sẽ không chết người chứ?"

Anh cười rộ lên, nếu gặp người chết, anh còn dám ra tay với cha mẹ Chu sao: "Trước mắt nắm chắc ba phần, có chết người hay không, anh xem tôi có chết chưa?" Tâm tình anh tốt, nên nói đùa, kết quả mẹ Chu vừa đỡ chồng về đến, nghe lời này nhịn không được nói với Du Hành vài câu: "Đứa nhỏ này, đừng hở ra nói chết chết, con chắc chắn sống thật lâu thật lâu, mau phi phi!"

Du Hành nghe lời phi phi hai tiếng, mẹ Chu mới thoả mãn, dặn dò anh đừng nói mấy lời xui rủi: "Con phải nói nhiều lời may mắn... như vậy vẫn may mới tìm đến." Trái lại, cứ luôn buồn thiu ủ rủ, người sẽ gặp không may.

"Dạ, con đã biết."

Cha Chu ngồi yên vừa cười nhìn vợ dạy dỗ con trai, trong chốc lát mới nói với người sống sót đứng bên cạnh: "Tuổi con tôi còn nhỏ, chính anh suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, đừng đến lúc đó tìm con tôi gây phiền toái."

"Sẽ không, sẽ không!" Lá gan người sống sót này không nhỏ, bằng không cũng sẽ không làm người đầu tiên làm liều thế này, chỉ cần không châm cứu chết người, chịu bó tay cũng không sao, dù sao đều là tìm vận may.

Du Hành liền nói: "Được, châm cứu cho ông xong, chúng ta lại đi." Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh cũng cần số liệu mới.

Thời điểm châm cứu, người sống sót khác cũng vây quanh nhìn xem, Du Hành hạ châm rất ổn, động tác cũng nhanh, không bao lâu đã xong, người đứng ngoài quan sát không hiểu ra sau, sau đó chỉ thấy người bị châm cứu kia nhíu mặt đứng lên, đi từ từ rồi chạy đến bên cạnh ói ra.

Mùi vì kia cũng đừng nhắc đến! Không có người bằng lòng đi qua tìm hiểu hiệu quả, chỉ có Du Hành đi qua đó. Nửa giờ sau, người sống sót này hết ói lại tiết, phản ứng kịch liệt, khiến người nhìn thấy sợ hãi.

"Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, hình như cũng chẳng còn ngứa."

Du Hành cười: "Không nhanh như vậy đâu, đáng tiếc bây giờ thiếu thuốc, nói cách khác..." Đây là tác dụng tâm lý của người nọ, ở đâu nhanh có hiệu quả như thế.

Du Hành đối mặt với sự rục rịch của những người sống sót khác, anh đều từ chối: "Tôi muốn tiếp tục tìm đường ra, nếu giúp châm cứu cho cả đám người, thời gian không đủ, nếu các người muốn thì trên đường đi lúc nghỉ ngơi có thể xếp hàng đến."

Cho nên bọn họ tiếp tục đi đến trạm tàu điện tiếp theo. Cha Chu đã có thể tự mình đi đường, Du Hành cũng có thể nhẹ nhõm một chút, đi lần này hết buổi sáng, giữa trưa lúc nghỉ ngơi quả nhiên anh châm cứu cho năm người sống sót khác, thu thập một ít số liệu lâm sàng.

Bọn họ đi đường chậm rãi, không chỉ do đường khó đi, trên người bọn họ cũng không khỏe nên không cách nào đi nhanh được. Đến gần hết buổi trưa mới đi đến trạm tiếp theo, có thể thấy tốc độ chậm thế nào, nhưng vừa đến trạm này đã mang đến tin tức tốt, bọn hắn nhìn thấy người sống sót ở sân ga này! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Những người sống sót này đều tụ tập ở sân ga, lúc nhìn thấy ánh sáng và nghe được âm thanh trong đường hầm, bọn hắn còn kích động hơn so với bọn Du Hành:

"Chúng tôi ở chỗ này! Cứu mạng với, cứu mạng!"

"Nơi này có người!!"

Thình lình có người thét lên cùng hô to, âm thanh vang vọng khắp đường hầm còn mang theo tiếng nổ, khiến cả đoàn người Du Hành giật mình cả kinh.

Đợi đến lúc hai phe đụng đầu mới biết, người sống sót trên sân ga bên này nhầm tưởng bọn Du Hành là đội cứu viện, đợi đến khi thấy đều là nạn dân, đều ỉu xìu, vẻ mặt ủ rũ. Trao đổi tin tức hai bên mới biết được, bọn hắn bên này bị động đất bịt kín, chỉ còn lại mảnh đất sân ga này.

"Các người có gì ăn không?" Bọn hắn cũng thảm, hai ba ngày này đều bị đói.

Người sống sót trạm Gia Tín nhìn nhau, không ai nguyện ý trả lời, mặc dù bọn hắn kiếm được đồ ăn từ thành thương mại, nhưng số lượng cũng có hạn, cũng không biết lúc nào mới gặp được cứu viện...

"Đừng ích kỷ như vậy mà! Chúng tôi sắp ba ngày không có cái gì ăn, tôi thấy các người có thể đi xa như vậy, chắc chắn có đồ ăn? Có không có không?!"

Trong hai chiếc nhẫn trữ vật của Du Hành, một chiếc đều là thuốc, một chiếc chứa đồ ăn. Cùng so sánh với lúc trước có hai mươi chiếc nhẫn trữ vật quả thật không đáng, nhưng ở đây trong tình huống này anh là người "giàu có" nhất rồi. Anh không thể lấy ra quá nhiều, vì vậy lấy ra một thỏi chocolate cứng, mỗi người chia ra mấy viên.

"Cứ như vậy? Đã không còn?"

Có mấy người sống sót gắt gao nhìn chằm chằm vào ba lô của anh, ánh mắt kia giống như muốn nhào lên cướp, Du Hành lạnh mặt: "Không có."

"Đừng thế mà chàng trai, cậu xem chúng tôi đói bụng mấy ngày rồi, cậu kính già yêu trẻ cho thêm một chút..."

Tự mình biết chính mình có tồn lương thực là một việc, bên ngoài chính mình chỉ có một chiếc ba lô và một túi đồ ăn, vì người trong nhà, không có khả năng thả ra.

Du Hành không muốn lúc bị cướp đến trên đầu rồi mới ra tay, dứt khoát lấy thanh đao ra, thoáng chốc đã dọa người kia lùi lại.

Anh có vốn liếng để cứu chữa, cũng có năng lực để tự bảo vệ bản thân, cũng không e ngại những người này.

Cha mẹ Chu bị dọa quá mức, mẹ Chu lôi kéo con trai nhỏ giọng nói: "Con không nhìn thấy ánh mắt những người kia, giống như muốn ăn thịt con vậy!" Bà cảm thấy kiêu ngạo vì con trai lại cảm thấy lo lắng: "Sau này đừng cho nữa."

Anh đồng ý. Vốn anh cũng chỉ cho lần này, hơn nữa chắc chắn không có. Đám người này có thể ngây người ở sân ga hơn hai người không di chuyển, chịu đói, có thể hiểu người như vậy có tâm tính gì. Nói dễ nghe một chút là bảo thủ, ổn trọng, nói khó nghe chính là sợ chết, sợ khổ.

Trải qua hỏi thăm, anh biết rõ, ở trạm tàu điện này đã có một ít người sống sót rời khỏi, đi ra phía trước tìm đồ ăn và đường ra, hai mươi người sống sót này vẫn luôn không chuyển chỗ.

Cũng trùng hợp, phương hướng đám người kia rời khỏi cũng cùng hướng với bọn Du Hành phải đi, anh có chút chờ mong với trạm kế tiếp.

Sau khi tu chỉnh một phen, Du Hành bọn hắn tiếp tục đi, đôi mắt những người kia trông mong nhìn theo, đơn giản chỉ cần một bước cũng không ai chịu bước lên.

"Ngứa chết mất, làm sao cứu viện còn chưa đến nữa chứ!"

"Quá ngứa rồi! Tôi muốn đi bệnh viện, tôi muốn khám bác sĩ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

...

Tiếp tục đi lên phía trước, Du Hành bọn hắn đều chờ đợi, hy vọng đám người sống sót vừa rời khỏi kia đã tìm được đường ra, hoặc đào được thông đạo.

Biết có người sống sót khác cũng như bọn hắn chọn đường hầm làm lối thoát, bọn hắn cảm thấy đã có sức mạnh: chúng ta không làm sai, mệt nhọc bôn ba như vậy không sai! Xem đi, người khác cũng làm như vậy!

Thời điểm nhìn không thấy hy vọng lại có thể nhìn thấy bạn đường, điều này khiến mọi người an tâm. Cha Chu cũng an tâm, tâm tình lại đỡ một ít, bệnh cũng tốt nhanh hơn.

Lúc hơn ba giờ cũng gần bốn giờ chiều, bọn hắn đi đến khu đá rơi, ở đây hầu như đường hầm bị sụp toàn bộ, như một tòa núi nhỏ đặt ở trước mắt. Du Hành dùng đèn pin nhìn kỹ qua, phát hiện có một lỗ nhỏ, cửa động nằm bên trái bên cạnh ách phương, ở đó có một khối đá lớn ở dưới, vô cùng kín đáo.

Anh thả một con rối bằng rơm đi vào xem, thì ra phía dưới lỗ nhỏ này có một khe hở nhỏ, luôn cong cong quẹo quẹo vòng quanh đi phía trước có hơn hai trăm mét! Trạm tàu điện ngầm ở đối diện.

Bên trạm tàu điện ngầm kia có tiếng vang truyền đến, cũng có đèn. Xem ra thật đúng là có người trước đào mở rồi!

Tin tức này làm cho Du Hành phấn chấn... anh chỉ tay về cửa động này nói với người sống sót khác: "Chúng ta chui từ nơi này qua đó."

Một người sống sót hít hà nhăn nhó, nghe vậy ngồi xổm xuống xem: "Ôi hình thể này của tôi, chui lọt không chứ?"

Du Hành đánh giá một phen, chui thử vào xem, hình thể của anh còn rất thích hợp, vừa vặn, nếu là người sống sót kia, thật đúng là gây khó.

"Không có cách nào, mọi người vừa đi vừa một tay nạy ra, chen vào để đi qua!"

Chương 209: Tận thế Cấm khu 09

Edit: Trang Nguyễn

Quả thật chen vào không phải chuyện dễ dàng, người béo kia sợ mọi người vứt bỏ hắn, chết sống cũng muốn là người đầu tiên đi vào, Du Hành sợ hắn ngăn chặn thông đạo, đến lúc đó ra không được lùi không xong, không phải luống cuống chân tay sao? Người sống sót khác cũng không muốn, bảo hắn đi cuối cùng, hắn cũng không chịu, nghiến răng nghiến lợi ngăn phía trước cửa động.

"Nếu các người để tôi đi cuối cùng, tôi ở chỗ này đập đá, khiến các người đều bị chắn ở bên trong!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thông đạo thật sự nhỏ, cũng thô ráp, có thể thấy được lúc đào rất tùy tiện, chỉ cao khoảng 1m5, nơi thấp nhất thậm chí chỉ cao một thước, cần cúi thấp người hóp bụng để đi qua. Trên tay anh giơ đao và búa, do chính mình đi tuốt đằng trước, lấy cái búa ra phía sau cũng không ai thấy được.

Thấy một ít đá nhọn anh đều đánh xuống, cũng cẩn thận đập vỡ một ít nơi không tốt lắm, để đường dễ đi chút ít.

Ở phía trước mở đường đi đại khái khoảng chừng 50 mét, anh nghe thấy sau lưng có người la lớn: "Tôi bị kẹt rồi!"

"Ai đừng chen lấn, đừng đẩy! Đau quá!"

"Con mẹ nó!"

"Đừng cãi đừng mắng nữa, mau đào đi, kẹt lâu ở chỗ này coi chừng xảy ra chuyện đấy!"

"Vậy mày hỏi hắn đi! Đã nói hắn béo quá đừng cố chen vào, cứng đầu không chịu nghe, bây giờ chen lên rồi kẹt ở đây, giờ làm sao đây?!"

Du Hành nghe qua tai mấy lời này, anh cứ tiếp tục đi phía trước, bây giờ chuyện anh có thể làm chỉ có thể đi thẳng đến phía trước.

Cứ như vậy đi hơn một giờ, gần hai trăm mét này khiến Du Hành cũng muốn đau lưng, rốt cuộc eo đã có thể đứng thẳng, anh thoải mái thở phào nhẹ nhỏm.

Đèn pin cột trên đỉnh đầu đã sớm phủ một tầng cát, anh đơn giản quét quét qua, quay người kéo cha Chu ra, lại dẫn mẹ Chu ra ngoài. Thời điểm kéo tay anh còn thuận tay sờ mạch, thân thể hai người còn tốt, điều này làm cho anh yên tâm một chút.

Đằng trước chính là trạm tàu điện rồi, ngọn đèn lờ mờ, Du Hành kẹp đèn pin ngay chỗ góc đá chiếu sáng cho mấy người phía sau, anh đỡ cha mẹ đi lên sân ga phía trước.

Càng đến gần đây, âm thanh càng lớn, ngọn đèn hắc ám trên sân ga khắp nơi đều là hạt cát.

"Cha mẹ ngồi đi, con đi xem thử."

Anh men theo âm thanh đi qua, bò lên cầu thang, lúc quẹo lên đường hành lang phát hiện có một cái hố, thì ra ở đường hành lang này đã bị tảng đá ngăn chặn với cầu tháng, nhưng có một cửa động cao nửa người xuất hiện trên mặt tường kia.

Âm thanh từ bên trong truyền ra, có lẽ khoảng cách rất xa.

Rất có thể có người sống sót đang đào bới!

Anh không sốt ruột đi vào, tránh ở một bên, hướng về cửa động hô lên: "Có ai không? Tôi từ sân ga khác đến đây, có ai không?"

Mới hô một câu, đã có người trả lời: "Có người có người!"

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đó là âm thanh dẫm lên cát đá sỏi tạo thành. Rất nhanh từ trong thông đạo có người đến, Du Hành một lần nữa tránh ra, đợi bên trong có một người phụ nữ trẻ tuổi chui ra, anh đánh giá vài lần mới thả tay.

"Cậu từ tàu điện ngầm nào đến đây?"

"Trạm tàu điện Gia Tín."

Người phụ nữ kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chỗ đó rất xa đấy! Chúng tôi đang đào đường phái trên, sắp đào ra rồi!" Sau khi hỏi mấy câu trên mặt người phụ nữ hiện ra vẻ vội vàng: "Các người cũng mau đến hỗ trợ đi!"

Nói xong cô vội vã chui vào trong.

Du Hành cũng đi theo chui vào, nhìn một vòng một lúc mới quay người nói với cha mẹ Chu đi theo: "Con đi đào phụ, cha mẹ ở sau con." Anh đưa một thanh đao cho bọn họ: "Phía trên đã đào được gần cuối rồi, nhưng con sợ có dư chấn, hai người nếu lên được thì phải chạy thật nhanh."

Trước khi đi lên trên, anh còn châm cứu cho cha mẹ một lần, lại châm cứu cho mình một lần, uống vài thứ rồi mới đi lên.

Người sống sót đã thông qua đường hầm đang ngồi một bên, Du Hành nói: "Thắng lợi ở ngay trước mắt, còn sức lực thì đến giúp đào, như vậy mới có thể sớm ra ngoài một chút!"

Bên trên quả thật đào không sai biệt lắm, nghe người sống sót bên trong nói, ở đây không khó đào: "Ít đá tảng lớn, bằng không thật đúng là không đào được động." Lúc này bọn hắn sắp đào được lối ra, hạt cát đá tảng không ngừng bị tống xuất ra đầu động.

"Đừng ném loạn, cẩn thận coi chừng sụp đổ."

Du Hành chăm chú gật đầu, từ từ đặt đá tảng ở trên mặt đất, sau đó phía dưới lại có mấy người đi đến hỗ trợ làm chút việc vụn vặt.

Động đất bay mươi ba tiếng đồng hồ sau, cửa ra vào ở trạm tàu điện ngầm nhỏ này đã đào ra được, trong đại sảnh vang lên tiếng reo đầy vui mừng!

"Đừng la lớn cẩn thận kẻo chấn động đến đá tảng, mau mau xếp hàng đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng chen lấn, đừng đẩy nhau đấy!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thấy người sống sót đã sốt ruột chen chúc lên, Du Hành đi xuống đón cha Chu mẹ Chu, nhưng muốn xuống dưới còn phải... bởi vì toàn bộ người trong sân ga đều lên đây, tin tức vô cùng linh thông, lúc lên lúc xuống lại ngăn chặn nhau, không có cách nào anh đành phải nép người vào để người ta lên trước, chỉ hy vọng cha mẹ nhìn thấy tình huống thế này cũng đi theo lên đây mới tốt.

Mắt thấy đã có mười mấy người bò lên, rốt ruộc anh đã trông thấy cha mẹ Chu bị kẹp ở giữa đi lên, Du Hành vội vàng đón được người: "Đi thôi!"

Anh lớn lên cao lớn, che chở mẹ Chu đi lên phía trước, cha Chu đi theo phía sau, lúc này chen tới chen lui, Du Hành cũng đứng yên bất động, anh để mẹ Chu lên trước.

"Đến cha lên đi." Anh thò tay kéo cha Chu một cái đẩy lên.

Thời gian đào thông đạo này không dài, cũng thô ráp vô cùng, một người chui vào liền đổr a một tầng đất, vừa đi trong chốc lát chợt nghe người phía trước lớn tiếng hô to: "Ra được rồi ha ha ha!!"

Động đất sau thời gian cứu viện bảy mươi hai tiếng đồng hồ hoàng kim, nhóm người sống sót bị nhốt bên dưới tàu điện ngầm bằng sự cố gắng của mình đã thấy được ánh sáng mặt trời, làm sao không khiến người kích động cho được?

Trong đường hầm nhỏ hẹp người sống sót càng hoảng sợ hơn.

"Đừng chen lấn nữa, đau quá!"

Thông đạo nhỏ chấn động, hạt cát tuôn rơi không ngừng nện xuống. Phía sau có người ập vào người Du Hành, khiến anh lảo đảo thiếu chút nữa quỳ xuống, vừa muốn chống đỡ thân thể, sau lưng lại có lực lớn đụng đến, nếu đổi lại là mẹ Chu người phụ nữ nhỏ gầy yếu đuối, có thể không đụng ngã gục luôn sao?

Trong thông đạo nhỏ hẹp bị một đám người vội vàng nổi điện đánh ngã, hậu quả sẽ là gì? Khả năng không cách nào đứng dậy nổi!

Mặc dù Du Hành không bị đụng ngã lăn ra đất, nhưng cũng hiểu áp lực rất lớn, người đã nửa quỳ rồi. Thông đạo này vốn rất nhỏ, người nửa ngồi, không thể dùng nhiều sức lực, anh cũng tức giận, hai tay chống tụ lực, đơn giản chỉ cần đưa chân đạp ra phía sau một đạp!

"Ôi!"

Anh thở ra một hơi, nắm chặt thời gian nhanh chóng đứng lên, tăng thêm tốc độ bò lên phía trước. Lúc này bò phía sau nhẹ nhỏm hơn nhiều, vừa rồi bị anh đạp một cước kia, đã kéo một khoảng cách với người phía sau, chờ anh leo lên đến lối ra nhìn thấy hai đôi tay ngay trước mắt, vì vậy thò tay bám vào, đã bị một lực lớn kéo ra ngoài.

"Sao cha mẹ không lên trước? Đi nhanh lên."

Du Hành lôi kéo cha mẹ Chu tiếp tục bò lên trên, không xong chính là mới đi được vài bước đột nhiên cảm giác đất rung núi chuyển, sắc mặt ba người đều biến đổi! Hôm nay còn chưa có động đất, không lẽ thật sự đen đủi đến thế, vừa rời khỏi tàu điện ngầm đã xảy ra động đất rồi sao?!

Du Hành một tay kéo một người, dùng lực bò lên trên. Anh đã có chủ ý trong tốc độ ánh sáng, đã đến một bước này, nếu cả nhà đều rơi xuống thì thật là may mắn!

Đi được một người thì thoát một người!

Mặt đất cách vài giây đó xảy ra chấn động kịch liệt, có một bậc thang bật ra khỏi nền nhà nện vào trên chân, sau đó loạt xoạt bậc thang rơi xuống dưới. Anh cảm giác thân thể ngả ngửa ra sau, vì vây nhanh chóng cúi người di chuyển trọng tâm.

"A Tinh, con lên đi, chạy đi!"

Du Hành mắt điếc tai ngơ, trước mắt chính là bậc thang cuối cùng, anh dồn toàn lực vào hai tay, dùng sức đẩy cha Chu mẹ Chu ra ngoài, lấy hết luồng sức mạnh này ra, anh cũng không khống chế nổi thân thể, cả người ngả ngược ra sau, treo trên bầu trời rớt xuống hành lang. Anh chỉ kịp lấy chăn nệm từ trong nhẫn trữ vật quấn lấy mình, sau đó va chạm với lực lớn ——

Người đau đớn suýt ngất đi. Anh dùng tư thế an toàn nhất cuộn thành một đoàn, phòng ngừa bị thương chỗ hiểm. Anh gắt gao túm chặt chăn bông, cảm giác cả người không ngừng nhấp nhô, va chạm, đầu choáng váng não trướng đau, cả người đều đau nhức.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chấn động từ từ ngừng lại, anh còn theo quán tính tiếp tục rơi xuống đất, không biết đá tảng từ nơi nào rơi xuống va vào lưng anh, anh đau đớn kịch liệt, ngất đi.

Du Hành cũng không biết mình hôn mê bao lâu, trước sau anh vẫn luôn cảnh giác, cho dù chóng mặt cũng kéo căng tinh thần, tỉnh lại cũng rất nhanh. Kỳ quái chính là anh vừa khôi phục thần trí, lại cảm giác mình đang di chuyển, sự di chuyển này đặc biệt quái dị, chân sau và đầu vẫn luôn chạm đất, tay lê trên đất sờ lấy cát, gấp nhất chính là đầu anh, cứ một lúc lại va chạm đất.

Đau chết! Anh hoài nghi mình bị đau mới tỉnh lại đấy, anh giãy dụa khẽ động, bên người vang lên tiếng kêu chít chít, lúc này anh mới phát hiện chính mình đang bị một đoàn chuột khiêng đi!

Trách không được cảm giác kỳ quái như vậy!

Anh nhanh chóng ngồi xuống, thế nhưng còn chưa động, tổn thương trên lưng đã khiến anh lại nằm xuống. Nhất định là bị thương đến xương cốt rồi, hỏng mất.

Phát giác anh không nhúc nhích được, những con chuột kia tụ lại nhanh như chớp, kêu chít chít lại khiêng anh lên, xóc nảy tiếp tục tiến lên phía trước.

Đám chuột này chính là uế chuột! Ý thức được điểm ấy, Du Hành làm sao cũng không chịu tiếp tục đi lên phía trước, thò tay đơn giản túm lấy đá tảng bên cạnh, thế nhưng những con chuột kia cũng kiên nhẫn, há mồm cắn anh. Sự đau đơn này không cách nào hình dung được, anh thoáng chốc liền buông lỏng tay.

Khoảng cách anh tỉnh lại chưa đến mười giây, anh đã cảm thấy thân thể không còn sức, cả người lại suy sụp, ngón tay làm sao cũng đều không cử động được, người lịm đi.

Bởi vì một đầu khe trượt, cũng không quẹo vào, người trơn trượt một cái sẽ chấm dứt, trong lòng Du Hành kêu thảm, trong nhẫn trữ vật chỉ có một bộ chăn đệm, bây giờ cũng không còn, chỉ có thể lấy ra một chiếc áo khoác che đầu, hy vọng có thể giảm xóc. Về phần tổn thương trên lưng, tạm thời không cách nào quan tâm được nữa.

Cũng may lúc anh rơi xuống đất cũng không phải đá vụn hay khối sắt théo như trong tưởng tượng, có chút mềm, chỉ là anh vừa rút đầu từ áo khoác ra, xộc vào mũi là một mùi thúi của xác chết. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cường chống nhìn một vòng, ở đây đều đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lúc này anh mơ hồ dự cảm, cảm xúc trong tay... anh lấy một ngọn đèn pin ra mở lên, ngọn đèn vừa chiếu sáng, quả nhiên anh vừa nằm trên xác chết.

Chương 210: Tận thế Cấm khu 10

Edit: Trang Nguyễn

Nói đến tử thi Du Hành cũng không sợ hãi, anh lo lắng chính là tại sao dưới lòng đất nơi này lại có nhiều tử thi như vậy? Đúng vậy, chỗ huyệt động này, hình vòm, thật lớn. Mắt nhìn không thấy đến chỗ huyệt động cuối cùng, lọt vào trong tầm mắt đều là tử thi, từng tầng từng tầng chồng lên tản mát ra mùi hôi thúi nồng đậm.

Trong lúc anh thăm dò, trên đỉnh đầu lại rơi xuống nhiều người, sau khi rơi xuống đều không nhúc nhích, anh hướng đến gần người rơi xuống gần mình nhất, sờ thử, đã không còn hô hấp.

Du Hành thở nặng nề mấy hơi, lấy một hòm thuốc từ trong nhẫn trữ vật sau khi uống thuốc giảm đau, lại châm cứu cho mình, sau mấy châm anh ói ra mấy ngụm máu, lúc này anh mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút. Về phần tổn thương trên lưng, quả thật bị thương xương sống rồi, châm cứu dán thuốc, anh phải dưỡng vài ngày mới có thể động đậy được.

Cả người không chỗ nào không ngứa, không chỗ nào không đau, anh cố gắng chịu đựng nằm trong đống thi thể không nhúc nhích, thả ra con rối thế thân kiên nhẫn bò đến gần vách núi, lại không ngừng rơi xuống, vách tường nơi huyệt động này dựng thẳng đứng đấy, con rối cuối cùng cũng chỉ là con rối, không làm được những động tác tinh vi như vậy.

Du Hành nhắm mắt lại, từ từ vận chuyển tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể], chỉ ngóng trông tổn thương xương sống có thể nhanh khỏi một chút, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!

Trong bệnh viện, cha mẹ Chu lần lượt tỉnh lại trên giường bệnh, trong một gian phòng chệt ních giường bệnh, khắp nơi đều là người bệnh bị thương.

Cách trận động đất đã qua ba ngày, trong thời gian đấu tranh solo cùng thiên tai, đã qua thời gian bảy mươi hai giờ hoàng kim, cả thành phố này nằm ở trung tâm động đất, gặp tai họa cực nặng, liên tiếp xảy ra động đất càng tăng độ khó cứu viện.

Quy mô lớn đấy, đất đá chung quanh nơi tập trung tàu điện ngầm sụt đổ vì tuyết vì lạnh lại vì sương.

Nhân viên cứu viện làm việc ngày đêm không ngừng, nhưng từ lúc người bệnh đầu tiên xuất hiện, phạm vi dịch bệnh lan rộng lớn, các dấu hiệu rõ nhất trên người chính là: sơ kỳ bong bóng ngứa, trung kỳ sốt cao không lùi, hậu kỳ cả người thối rữa. Trước mắt tạm thời không có ca cứu chữa nào thành công.

Trải qua điều tra khẩn cấp, dịch bệnh là một loại chuột kiểu mới truyền bá, vừa tiếp xúc liền phát bệnh. Mà quỹ tích hoạt động của loài chuột này, vô cùng trùng hợp với khu vực đất sụt.

Người bị nạn kẹt bên dưới tàu điện ngầm khó khăn sống sót chờ đợi người cứu viện cũng không biết, hội nghị khẩn cấp chuyên đề chống dịch đã diễn ra, đã có người đưa ra phương án phong tỏa tất cả khu vực tàu điện ngầm, phòng ngừa chuột truyền virus ra ngoài, mặc dù đã bị bác bỏ, nhưng có thể đoán được tình cảnh trước mắt không mấy lạc quan.

Chuột lây virus qua người bệnh, bản thân cũng đã có đủ bệnh trạng. Tất cả người sống sót rời khỏi tàu điện ngầm đều bị cách ly cứu trị, cha mẹ Chu sau khi quan sát, xác định khả năng lây nhiễm rất nhỏ, nên được đưa sang phòng cách ly thường với người sống sót khác. Vết thương của hai người cũng không nặng, một người bị thương ở đùi, một người bị thương ở tay và đầu, cũng không phải vết thương trí mạng.

Sau khi mẹ Chu tỉnh lại khóc lóc cầu xin cứu mạng, con của bà còn bị nhốt trong lòng đất. Không có gì đau đớn hơn người mẹ phải tận mắt chứng kiến con mình lấy bản thân hy sinh trả cái giá quá lớn, đưa bà đến nơi an toàn càng làm lòng bà đau đớn không nguôi.

"Tôi tình nguyện người rơi xuống chính là tôi mà!"

Vào lúc mẹ Chu biết được công việc đào bới tàu điện ngầm bị tạm ngừng do nhân viên bị nhiễm bệnh với quy mô lớn, chờ chỉ thị của cấp trên, bà đau đớn vô cùng.

Trong bệnh viện, khắp nơi đều là người tuyệt vọng như vậy, trong ba ngày này động đất không ngừng có chấn động nhỏ, giống như cả thành phố này bị nguyền rủa rồi! Đúng vậy, cho dù động đất đều ở thành phố này, nhiều lắm chung quanh nơi ở đều có chút cảm giác, nhưng cũng chỉ là tủ bàn ghế rung lắc mà thôi.

Thời gian cứu viện hoàng kim đã qua, trên mặt đất công tác cứu viện đào móc vẫn tiếp tục, chỉ là trong tàu điện ngầm... quả thật đã tạm thời gác lại rồi.

Mẹ Chu khóc đến không thở nổi, cha Chu cố nén bi thương, vỗ vỗ lưng bà, bên tai nghe y tá dường như lơ đãng nói: "Bệnh chứng của chú lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy bong bóng ngứa lặn xuống kết vẩy..." Bong bóng ngứa trên người mẹ Chu dưới sự khống chế của Du Hành, không có chuyển biến xấu cũng không có chuyển biến tốt, nhưng cha Chu bởi vì sử dụng Trường thọ đan, đã xuất hiện một phần nhỏ bong bóng kết vẩy.

Y tá sau khi kiểm tra xong liền đi ra ngoài, đóng cửa phòng cách ly, định đi báo cáo cho cấp trên.

Đợi y tá rời khỏi, bỗng nhiên cha Chu nảy ra ý định, ông nhìn về phía gian phòng cách ly người bệnh, phòng cách ly khoảng 50m2, lại chật ních người bệnh, bên trong đều là người bệnh đau đớn kêu la kêu ngứa, không ít người bị trói chặt tay chân, sợ hắn cào gãi bản thân.

Chỉ nhìn đơn giản tràng diện thế này khiến người không ít bỡ ngỡ.

Thật ra theo đạo lý, bệnh này cần cách ly, cũng không phải loại cách ly này. Một nhóm người nhốt chung một chỗ, không phải lây bệnh cho nhau sao? Làm sao mới có thể chữa trị hết được đây? Nhưng không còn cách nào, thành phố Lệ hỗn loạn, phòng nhỏ tốt hơn một chút cũng khó tìm, khắp nơi đều là lều vải đấy.

May không có gió lớn mưa to, bằng không càng khó. Thiếu chỗ ở, cũng biết tình cảnh bây giờ không tệ rồi, làm sao còn đòi một người một phòng cách ly nữa đây? Có lòng mà không có sức thôi! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Chu chờ vận may, hỏi mấy người bệnh cùng cách ly trong phòng, biết bọn hắn từ lúc nhập viện đến nay cũng không hề khởi sắc.

"Phải cách ly! Một đám người ở với nhau sao tốt được!"

"Nghe kể có một ít người không nhiễm bệnh vận chuyển người nhiễm bệnh đi ra ngoài, bây giờ đều đã bị nhiễm, chúng ta làm sao đây?"

Trong lòng ông dần dần có một chủ ý, ông biết rõ tình huống của mình, lúc ấy thiếu chút nữa không qua khỏi, bây giờ cũng không tốt cho lắm. Giống như y tá nói, một mảng bong bóng ngứa trên chân ông đã kết vẩy rồi, người khác có không? Không có! Mà con ông có thể trị cái này, con ông có thể trị!

"Con tôi có thể trị." Cha Chu nỉ non một câu, cố gắng chống đỡ thân thể đi xuống giường gõ cửa: "Người đâu! Người đâu!" Bên ngoài có bảo vệ canh gác, thấy tình huống liền nhìu mày, khoác tay ra hiệu cha Chu trở về nghỉ ngơi.

"Mở cửa, tôi có chuyện lớn cần báo, có thể chữa bệnh được!"

Bảo vệ cũng không thể mở cửa, hắn võ trang đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt, thấy cha Chu vẫn luôn gõ cửa, đành phải liên hệ với cấp trên, nói có người bệnh gây chuyện, giống như không kiểm soát được cảm xúc.

Cha Chu không biết bảo an nói thế nào, có thể gọi bác sĩ y tá đến, nói tinh thần của mình có vấn đề. Vừa rồi bác sĩ bên kia trong lúc cấp bách đã nghe y tá báo cáo, cũng có chút hứng thú: "Tôi đi xem." Bác sĩ đến thay quần áo cách ly, đi đến gian phòng cách ly.

Sau khi bác sĩ đến, cha Chu mở ra tài hùng biện, đem con mình nói thành y thuật cao siêu văn võ song toàn.

"Thật sự!" mẹ Chu cũng kịp phản ứng: "Tôi thề! Con tôi cũng châm cứu cho tôi, người có thể xem."

"Xem tôi là được!" Cha Chu vén quần lên: "Chính các người xem!" Còn chuyển vòng vo đủ góc độ cho người bệnh khác trong phòng bệnh xem: "Đã kết vảy rồi."

"Mẹ tôi có được không?"

"Có thể! Con tôi còn giúp châm cứu cho những người khác, các người có thể hỏi thăm một đám người tiến vào bệnh viện cùng lúc với tôi, bọn hắn có thể làm chứng đấy!"

Bác sĩ suy nghĩ, việc châm cứu này đã có bác sĩ trung y thử qua, lại không có hiệu quả như người bệnh này nói. Nếu đây không phải gạt người, người kia quả thật vô cùng cần thiết, vừa lúc bây giờ bệnh viện thu nhận một người bệnh có bối cảnh khó lường, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, mắt thấy sắp chết đến nơi rồi, nếu con trai người bệnh này có thể chữa trị thì...

"Nếu ông bằng lòng, mời tiếp nhận thêm một bước để chúng tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe của ông."

"Tôi đồng ý." Cha Chu thả ống quần, từ từ gật đầu.

Sau ba ngày cứu trợ, đội cứu viện đặc biệt đến đào bới nơi Du Hành mất tích một lần nữa. Công tác đào bới vô cùng không thuận lợi, vừa mở đầu đã đào được hơn mười thi thể và năm người sống sót, bên trên muốn đào người, ngay cả bóng cũng không thấy.

Du Hành cũng không biết cha Chu bôn ba vì anh, anh ngây người ở huyệt động thần bí này trọn một tuần, tử thi bên người mỗi ngày đều gia tăng, mỗi lần nghe tiếng chuột kêu liền biết rõ, trong chốc lát sẽ có người sống sót rơi xuống.

Vì an toàn của mình, anh đặc biệt tìm một nơi không có thông đạo trên đỉnh đầu nằm.

Người rơi xuống cũng không phải không có người sống, chỉ là đa phần đều là người nửa chết nửa sống. Ở đây ếu khí dày đặc, người hơi nhiễm bệnh, bệnh tình liền chuyển biến xấu rất nhanh, Du Hành chính mình bồ tát qua sông cũng khó lòng, căn bản không làm được gì, trong chốc lát ngay cả hơi thở sự sống cũng không có.

Bây giờ điều Du Hành có thể làm, luôn luôn tu luyện tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể], phòng thủ vững tấm chắn của mình. Anh đã "xem qua", thân thể anh đã bị uế khí xâm lấn vô cùng nồng đậm, từng giây từng phút nội tuần hoàn càng không ngừng vận chuyển, anh cũng cường chống uống thuốc, châm cứu, lúc này mới cầm cự một hơi không chết.

Bảy ngày này, thật không phải người qua được đấy. Cũng may tố chất thân thể cường, lại có thuốc tốt và châm cứu phụ giúp, sau bảy ngày vết thương xương sống mới tốt lên bảy tám phần, trong mắt người ngoài tốc độ khỏi hẳn này đã có thể so với hỏa tiễn, tổn thương gân cốt mất một trăm ngày mới có thể lành, nay tổn thương nơi xương sống càng quan trọng hơn, bảy ngày thật sự quá thần tốc.

Du Hành lại cảm thấy bảy ngày này trôi qua quá lâu quá lâu rồi, không có tấm gương anh cũng biết, hình tượng bây giờ của mình hoàn toàn không thể gặp người. Bong bóng nổi đầy người đều bể nát, cũng không khép miệng, chảy mủ, ngứa đến hận không thể đâm đầu vào tường chết cho rồi, mặc kệ anh uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Huyệt động quá độc, cho dù là uế khí hay thi khí, cũng không phải nơi người có thể ở được.

Sau khi anh có thể hành động, anh liền bắt tay tìm cách rời khỏi đây. Huyệt động này thật lớn, hình vòm trên trần nhà đều vừa vặn cho một người thông qua, rậm rạp chằng chịt đấy. Anh chọn một mặt vạch núi dễ bò nhất, bắt đầu hành động.

Vách núi thẳng đứng, muốn leo lên độ khó rất cao đấy. Du Hành tìm kiếm công cụ trong nhẫn trữ vật, dây thừng, đinh, rìu sắt cùng dao găm... đều lấy ra hết, chính mình trước bò lên trên, lại để con rối thế thân đứng trên bờ vai mình đóng đinh bên trên từ từ leo lên, rồi để nó tiếp tục bò lên trên.

Ngoại trừ tổn thương xương sống còn hơi ẩn ẩn đau, tiến triển coi như thuận lợi, chỉ là trên đường bò sát, gặp phải hai lần uế chuột chuyển người vứt xác, có một lần còn vừa vặn nện trên mặt anh, thiếu chút nữa khiến anh ngã xuống.

Du Hành biết rõ đạo lý nhất cổ tác khí (nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc), huyệt động này khó leo lên, bởi vậy nhất cổ tác khí (*) không ngừng nghỉ bò lên trên.

Giây phút anh leo ra khỏi thông đạo, anh lập tức co quắp trên mặt đất, nhìn đồng hồ một chút, vậy mà đã qua năm tiếng. Cả người vừa mỏi mệt vừa đau đớn, đặc biệt bả vai, tay chân và eo, anh cố chống đỡ ngồi xuống, trước ăn chút gì đó, lại nhìn bốn phía chung quanh.

Đây cũng là một chỗ đường hầm tan hoang, tấm cách ly rơi xuống cách đỉnh đầu anh chỉ có nửa mét, sau khi anh ăn xong hồi phục chút sức lực, cũng không muốn ngây người lâu dài ở nơi quỷ quái này, trước khi rời đi anh lấy dây thùng trong nhẫn trữ vật, một đầu buộc chặt trên đường ray ở mặt đất, còn lại một đầu anh ném xuống thông đạo. Nếu có người sống sót bị chuyển đến đây, dây thừng còn có chút công dụng nào đó.

Trước khi rời đi, Du Hành dùng con rối thế thân đi trước dò đường hai đầu, một mặt tìm đàn uế chuột vận chuyển xác chết, anh lại chọn một đường khác để đi. Sau khi anh đi một đoạn mới phát hiện, đoạn ray này có lẽ có người sống sót đào móc qua, một ít chướng ngại đều có dấu vết con người đào bới, điều này giúp anh giảm bớt rất nhiều thời gian.

            "Nhất định phải chạy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro