Chương 211 - 215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211: Tận thế Cấm khu 11

Edit: Trang Nguyễn

Trong đường hầm trống trải chỉ có một mình bước đi có chút thấm người, không có tiếng người, anh còn gặp mấy lần uế chuột. Những uế chuột rất khác với trước kia, lúc vừa mới rơi xuống đại sảnh tàu điện ngầm, mặc dù lúc này cũng có uế chuột qua lại, nhưng bọn chúng chỉ cọ hoặc sượt qua đám người, nếu người sống sót đuổi đi, chúng còn có thể chạy.

Mà bây giờ anh gặp phải uế chuột, hình thể bọn chúng hơi lớn, lá gan cũng to hơn, không ngừng đụng vào người anh, còn chủ động cắn anh, lôi kéo quần áo, tư thế kia như muốn bắt anh đi. Đám chuột này lại không thể giết, anh chỉ có thể túm từng con ném ra phía sau. Sau đó gặp một thông đạo, dứt khoát ném hết toàn bộ vào trong động. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau đó anh vội vàng rời khỏi hố động này, đến khi mùi hôi thúi rời xa anh mới thở phào một hơi, cũng không biết dưới lòng đất này có bao nhiêu hố vùi thi thể!

Nhớ đến trước đó anh ở trong hố thi suốt bảy ngày, số lượng tử thi không ngừng rơi xuống —— trừ ngày đầu tiên anh té xuống còn gặp người sống sót bên trong, sau đó toàn bộ đều không có hơi thở. Từng giây từng phút đều có xác chết bị ném xuống, trong hố đều là thi khí lên men, hun chết người.

Mà bây giờ luôn gặp phải uế chuột khiến anh có một suy đoán không tốt: rất có thể người sống sót dưới lòng đất không còn nhiều lắm rồi.

Anh lập tức nhìn hai bên, dán chặt vào mặt tường đường hầm, ráng cố gắng co mình lại thành trang giấy. Chỉ vài giây ngắn ngủi, đoàn tàu gào thét lao đến, đoàn tàu này mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đụng qua đỉnh đường hầm đã rủ xuống, tiêu diệt chướng ngại vật trái phải lồi ra ngoài, mang theo mảnh bay và đá vụn bay loạn, càng có ánh lửa không ngừng lóe lên.

Lúc đoàn tàu chạy ngang qua bên cạnh anh, hơi nóng nóng bỏng đập vào mặt, mặt và cổ dường như lướt qua đống lửa một chuyến. Khoảng cách gần như vậy, thân thể cũng không bị khống chế mà bị hấp thụ, thế nhưng từng khoang tàu chạy vụt qua, lực hấp dẫn này càng mạnh hơn.

Sắp bị hút vào bên trong đường ray rồi! Không thể cứ tiếp tục như vậy, nửa người dười của Du Hành đã không bị khống chế mà bay trên không trung rồi, anh dựa theo tốc độ chạy như bay của đoàn tàu tìm kiếm chỗ đột phá, sau khi nhìn thấy một chỗ nứt, anh cắn răng dựa theo lực hấp dẫn bay nhào từ trên xuống, đơn giản chỉ cần dùng đầu nện vào chỗ nứt kia.

Đầu đau đớn kịch liệt, lúc này nửa người của anh đã chen được vào trong xe, nửa người dưới bên ngoài cửa xe đung đưa đảo qua một chỗ chướng ngại vậy, lập tức đau đến tê rần một nửa. Anh chen tay vào vết nứt thủy tinh bên trong, dùng sức chống đỡ, cả người đập phá vỡ để đi vào.

Anh nện xuống trên mặt ghế, eo lại đau xót, thật vất vả điều chỉnh thân thể ngồi vào trên ghế, đầu anh đã đầy mồ hôi, cả người như mới ở trong nồi chảo trần qua một hồi.

Đoàn tàu còn đang không ngừng chạy, vô cùng xóc nảy. Du Hành lấy đèn pin chiếu sáng, sau đó tranh thủ băng bó miệng vết thương. Anh uống trước đan dược chữa thương, đan dược này tên là Nguyệt Hoa Lộ, là một dược phẩm vô cùng đắc trong hệ thống trao đổi điện tử, một viên mất một vạn điểm lương hỏa, rất có hiệu quả trong việc điều trị nội thương, anh chỉ tồn mười viên, sau khi anh té xuống vì trận động đất trước đó anh đã dùng hết ba viên. Tiếp đó anh mới bắt đầu bôi thuốc ngoại thương.

Trên người anh quả thực vô cùng thê thảm, trước tiên nói về đầu, một lỗ thủng lớn không ngừng có máu bốc lên, thật sự vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã đến. Anh lấy chai nước khoáng xối lên, sau khi lau khô thì đắp thuốc lên, đau đến nỗi anh nhe răng trợn mắt.

"Anh, anh là ai?"

Du Hành ngẩng đầu nhìn lại thì ra dưới ghế đối diện có một người chui ra, còn là một cậu bé thoạt nhìn mới mười mấy tuổi. Cậu bé thấy Du Hành ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt nó lại càng hoảng sợ, co lại dưới mặt ghế.

Anh nhăn nhíu mày, tiếp tục xử lý vết thương trên người, sau khi băng bó đầu kỹ, anh lại băng bó tay chân, cuối cùng còn vết thương sau lưng dường như khó băng bó. Lắc lắc tay cố gắng xử lý vết thương trên lưng, sau đó cả người anh lại đổ đầy mồ hôi, đều là đau toát ra đấy.

Lúc anh lấy đồ ăn ra bắt đầu bổ sung thể lục, cậu bé lại chui ra từ dưới ghế, đôi mắt trông mong nhìn anh: "Em, em... có thể cho em một chút được không?"

Anh ném một túi bánh quy qua đó, cậu bé bắt lấy lập tức chui trở lại dưới ghế.

Du Hành hỏi nó: "Nhóc ở đây bao lâu rồi?"

Cậu bé trai ăn một miệng bánh quy thăm dò nói: "Không biết nữa, hình như đã lâu lắm rồi. Trên người em không có đồng hồ."

"Sau tàu điện này lại chạy được?"

"Em, em cũng không biết, em đang ngủ, đột nhiên tàu chạy, chờ đến lúc em thức dậy đã chạy rất lâu rồi."

"À." Động đất đã qua mười ngày, sau tàu điện ngầm tự động chạy...

Anh vừa cắn bánh quy vừa nhìn chằm chằm dưới ghế bên cạnh, thấy cậu bé lại rụt rụt vào trong, anh lại hỏi: "Em ở dưới lòng đất có gặp việc lạ gì không?"

"Chưa, không có."

Du Hành không hỏi nữa, cả người cậu bé này đều là bong bóng ngứa, nửa bên mặt đều bị hủy. Cậu bé phòng bị anh, anh cũng phòng bị đối phương.

Bên ngoài đoàn tàu không biết đụng vào cái gì, bắt đầu rung rung kịch liệt, bên ngoài có đá vụn lọt vào. Anh thay đổi một chỗ ngồi, đợi khoảng mười phút, rốt ruộc đoàn tàu ổn định lại, sau đó từ từ dừng lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh lập tức xuống xe, nhìn thấy sân ga quen thuộc, anh thở dài một hơi, đi bộ buổi trưa này đều tốn công vô ích rồi. Anh nhảy lên sân ga, quyết định không tìm vận may như vậy nữa, nếu còn gặp phải sự cố như vậy nữa, anh không nhất định may mắn như hôm nay, có sức lực đào thoát được.

Cho dù có khó đào hơn nữa, chỉ cần không có động đất, anh tin tưởng mình nhất định có thể đào ra được thông đạo, lại thấy ánh mặt trời.

Đoàn tàu dừng lại ngắn ngủi, sau dưới hệ thống khống chế tự động mở ra, cậu bé kia vẫn còn trên xe, cũng không có ý định xuống xe.

Quả thật cậu bé không muốn xuống xe, nó muốn rời xa chỗ kia, càng xa càng tốt! Chỉ cần đoàn tàu đến trạm, nó có thể đi ra ngoài được rồi, nhất định có thể!

Nhớ đến lúc tàu điện ngầm khởi động xông đến bầy chuột, nhớ đến tiếng thét lên của các đồng bạn, trong hỗn loạn cậu đẩy tôi đẩy loại trừ một vài cánh tay... Cậu bé chấn kinh dùng hết sức chà xát tay của mình, vội vàng trốn vào dưới ghế.

Nó có thể sống được, nhất định có thể.

Sau khi Du Hành xác định địa điểm đào bới, anh bắt đầu động tác. Vừa rồi lúc anh xử lý vết thương cũng đã thu lại máu huyết của mình, tạo ra năm con rối thế thân, có thể khống chế cùng lúc năm con rối thế thân cao cấp chính là cực hạn của anh rồi. Chúng không cách nào làm việc tỉ mỉ, nhưng việc khiêng đá chuyển ra ngoài cũng coi như tạm được.

Tâm tình của anh rất tốt, chắc chắn có thể ra ngoài được, nếu không ra được thật sự phải chết ở đây, anh cũng không phải sợ chết.

Lúc Du Hành đào bới có trật tự, thời gian lại qua hai ngày, ở đây trời chạng vạng tối, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, lại là động đất! Lần này trên đỉnh đầu Du Hành có chuẩn bị, năm con rối thế thân bảo vệ anh chặt chẽ, sau khi chấn động qua đi, anh không bị thương tích gì, chỉ là toàn bộ con rối đều gãy tay gãy chân.

Anh đi mười mét trở lại con đường về sân ga, vui mừng phát hiện lần động đất này đã mở ra một lỗ hổng, gây trở ngại anh dịch chuyển đá tảng hai ngày qua rồi! Đây chính là tin tức không tốt lắm, anh cũng chẳng quan tâm nghỉ ngơi, vội vàng làm ra một đám con rối thế thân, nắm chặt thời gian đào bới.

Ngày hôm đó, sau khi cha mẹ Chu nhận được tin tức, toàn đội đào bới đặc biệt đã bị mất tích trong trận động đất vừa rồi, đình chỉ cứu viện.

"Bây giờ đã qua mười ngày, hy vọng sống sót không lớn rồi..." Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa chính là tình hình bệnh dịch ở thành phố Lệ đã gia tăng: "Bên trong chạy ra một đống chuột lớn!" Thế giới tàu điện ngầm một lần nữa sụp đổ với quy mô lớn, tạm dừng công tác cứu viện dưới lòng đất, chỉ là một vài thiết bị phòng hộ cách ly chưa đủ để đội tìm kiếm tiếp tục cứu nạn, dưới sự uy hiếp của độc chuột đã phải đình chỉ công tác.

Đến trình độ này, chống dịch bệnh mới trọng yếu nhất, không có người nào cảm thấy người ở dưới phế tích mười ngày, còn có thể sống sót.

Mẹ Chu trố mắt nhìn người báo tin quay người rời khỏi, lại nhào đến: "Lão Chu nhà thím đâu rồi! Lão Chu nhà thím đâu!"

Từ trước đó cha Chu tiếp nhận kiểm tra, không còn trở về nữa. Người bị bà giữ chặt lắc đầu: "Đây không thuộc phạm vi chức quyền của cháu, cháu chỉ đến thông báo với thím chuyện này... thím cũng đừng khóc, mau chóng dưỡng tốt thân thể, bây giờ mọi người bên ngoài đều rút lui cả rồi, thím phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mới được."

Người này là em chồng đồng nghiệp của mẹ Chu, cũng coi như quen biết, cũng dựa vào phần quen biết này mới đến thông báo với bà về công việc của đội cứu viện. Bây giờ quá rối loạn! Ai có thời gian báo tin cho người bệnh thế này?

Mẹ Chu khóc cho con trai, khóc cho chồng, cái gì cũng không suy nghĩ được nữa.

Mười bảy ngày sau động đất, tâm động đất trung tâm thành phố Lệ đã bị giới nghiêm toàn thành, mặc dù huyện, thành phố bên cạnh cũng không gặp động đất, nhưng vì xuất hiện chuột độc và mấy người nhiễm bệnh ở thành phố Lệ, cũng bị xếp vào phạm vi giới nghiêm.

Nội thành thành phố Lệ, sau khi kiểm tra thân thể người sống sau cách ly đã bị khẩn cấp tống xuất ra khỏi thành phố, những thứ khác chỉ có thể tiếp tục quan sát, kể cả bác sĩ cùng y tá, đều thuộc hàng ngũ lưu lại.

Thành phố này lập tức trống rỗng hơn phân nữa, không còn những đội tìm kiếm người trong phế tích, phế tích này càng giống như tử địa.

Mười chín ngày sau động đất, một lượng lớn gậy điện đặc chế đã được đưa vào thành phố Lệ, thành phố Lệ đã trông mong nhóm vật tư này từ lâu, thí nghiệm được chuột độc bị điện giật sẽ tiêu tán hoàn toàn, mà không giống như đánh chết hắc khí sẽ tản ra khắp nơi, gia tăng ô nhiễm. Cao tầng thành phố Lệ hết sức ngóng trông, thật vất vả mới đến, liền hạ một loạt chỉ lệnh.

"Toàn thành diệt chuột!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành dưới bối cảnh như thế đã bò ra được, ngày anh đào được thông đạo, thấy được ánh sáng mặt trời chính là ngày mưa, anh sớm biết bên ngoài trời đang mưa, bởi vì hôm nay anh đào đất đều ẩm ướt, nhưng anh không vì ngày mưa mà từ bỏ kế hoạch, ở bên ngoài gặp mưa còn tốt hơn so với việc ở dưới lòng đất này.

Những ngày này anh bị uế chuột làm phiền muốn chết, cảm thấy hố vùi thi này không chỉ có một cái, anh thậm chí còn suy đoán uế khí có khi nào sinh ra là do ủ phân hay không. Được rồi, trong lòng anh đều đậu đen rau má, trên mặt anh vẫn rất tích cực đào móc. Dù sao nơi này tuyệt đối không thể ngây người thêm nữa.

Bởi vì muốn đào thông một giây anh cũng không ngừng nghỉ, XÍU...UU! Lúc thoát ra ngoài, may mắn lúc này anh đang leo ra, không gặp động đất nữa. Anh cực kỳ nhanh bò ra ngoài, sau khi ra lại ngựa không dừng vó rời xa khu vực này, anh tìm được một chỗ phế tích tạm bợ đáp thành tam giác, liền chui vào tránh mưa.

Mưa rơi cũng không lớn, liên tục không ngừng, trên mặt đất gồ ghế khắp nơi đều là chỗ lõm đầy nước. Mưa cọ rửa đủ loại dơ bẩn rồi hội tụ lại một chỗ, trong chóp mũi đều là mùi vị mang theo hư thối và âm thối, đó là thi thể ngâm lâu trong nước ủ ra mùi đó.

Nói thật đi ra ngoài gặp hình dạng thế giới bên ngoài thế này, dù anh có chuẩn bị tâm lý cũng giật mình, một thành phố đang êm đang đẹp cứ như vậy bị hủy diệt mất rồi.

Anh ngồi trong phế tích đợi mưa tạnh, bây giờ trên người anh đều là miệng vết thương sinh mủ, mưa rơi trúng vài giọt lại giống như acid sulfuric khiến anh đau đến mức muốn la to. Anh tính đợi đến khi mưa tạnh, tìm đến trạm cứu hộ gần đây hoặc phi cơ cấp cứu, cả người tổn thương thế này không có phương tiện chuyên nghiệp rất khó giải quyết. Vẫn là câu nói đó, không bột đố gột nên hồ.

Trong lúc tránh mưa, anh gặp ba lần uế chuột tháo chạy qua bên chân anh, còn hung dữ há mồm cắn cắn anh. Anh nhét một tảng đá vào miệng uế chuột, ném con chuột ra ngoài.

Chương 212: Tận thế Cấm khu 12

Edit: Trang Nguyễn

Chờ khi mưa tạnh, Du Hành lập tức xuất phát, đi một đoạn đường sau đó anh nhìn thấy một ít cột mốc đường sụp đổ có bảng hướng dẫn nhận ra nơi đây là đâu, liền đi theo trí nhớ đi đến một bệnh viện gần đó, không gặp được một người sống, trong phế tích không có người, anh thấy mấy chỗ dựng lều vải tạm thời, bên trong cũng là người đi nhà trống, còn lại một vài nơi đất trống, anh cũng nhìn thấy một ít tiền giấy ẩm ướt.

Anh không biết bây giờ khu vực gần tàu điện ngầm đã là Cấm khu, không ai dám đi đến hướng bên này.

Sau đó anh gặp được một đám người võ trang đầy đủ đội mũ bảo hiểm, xa xa thấy bọn hắn đem đầu gậy gộc trong tay đâm vào người uế chuột, ánh sáng lóe lên, uế chuột biến mất không còn dấu vết, điều này khiến trong lòng Du Hành nhảy dựng, vội vàng đi qua nói chuyện với nhau.

Đám người này trông thấy anh đến, cách rất xa liền nói: "Anh kia đứng lại!" "Đừng đến gần!" Lại chỉ vào một phương hướng nói: "Bệnh viện ở bên cạnh đó, anh đi đến bên kia đi!"

Du Hành liền hỏi tin tức gậy gộc trong tay bọn hắn, mới biết đây là đội diệt chuột, vũ khí trên tay là gậy điện.

"Từ ngày hôm qua trời bắt đầu mưa, chúng tôi đều không dám ra ngoài, sợ giật chết chính mình." Không phải đặc chế viên không được đụng vào, cho nên Du Hành cũng chỉ nhìn thoáng qua.

"Gần đây đúng là có bệnh viện Phụ Chúc, nếu anh muốn đi, thì nên tranh thủ thời gian đi đi, chúng tôi còn phải diệt chuột đây này!"

Đợi những người này bỏ đi, Du Hành mới biết người bên ngoài đối xử với người bệnh như anh có thái độ gì, không nói kỳ thị, chắc chắn có sợ hãi đấy. Anh sờ lên mặt mình, tiếp tục đi về hướng bệnh viện gần đây.

Anh vượt qua mấy con đường mới nhìn thấy người ở, chỉ thấy một mảng lều vải xếp lộn xộn lay động trong gió, bóng người đang đi đi lại lại. Khu vực chung quanh tàu điện ngầm hoàn toàn không có người ở, chỉ có nơi này là khu tụ tập gần đây, thật ra theo kế hoạch dời ra bên ngoài, nhưng vẫn luôn không được phê duyệt.

Du Hành không biết những điều này, anh vừa nhích đến gần, có người gần đó nhìn thấy anh, nhất thời hét ầm lên: "Cút ngay! Cút ngay a a a!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một nước bẩn vung thẳng về phía anh, anh nhanh chóng tránh đi, nước bẩn rơi trên mặt đất khiến nước bùn bắn tung tóe nửa người.

Không ít người thăm dò nhìn qua, Du Hành nhìn thấy không ít gương mặt đều có dấu vết bong bóng, anh hỏi: "Ở đây không phải bệnh viện sao?"

"Cậu đừng đi qua đây, đi bên kia, bên kia kìa!"

"Anh xem anh cũng quá ích kỷ, bản thân đã bệnh thành bộ dáng như vậy cũng không thể để khơi khơi rồi đi loạn thế này chứ, ít nhất cũng phải băng bó sơ sơ lại một chút!"

Anh ở bên ngoài gọi người, có một người võ trang kín mít đi ra thăm dò nhìn anh: "Tới đăng ký."

Sau khi Du Hành đăng ký, anh lại bị rút máu kiểm tra, sau đó cởi sạch tắm rửa trong một lều vải, nơi này có súng bắn nước, có lẽ trong nước có bỏ thêm thuốc, đứng dưới vòi nước xối từ đầu đến chân năm giây, hoàn thành.

Sau khi thay đổi đồ bệnh nhân xong, anh bị dẫn đến bệnh viện. Lúc anh đến, kiến trúc bệnh viện Phụ Chúc chỉ còn lại hai phần bam một phần ba đã bị sụp đổ, đi vào bệnh viện nhìn thấy bên trong kín hết chỗ, cũng không ai để ý anh.

"Anh ngồi chờ ở đây!"

Du Hành ngồi chờ, đợi cả buổi mới đến số thứ tự của anh, lời đầu tiên anh nói đến vết thương cũ trên người mình: "Xương sống... Đầu..."

"Vậy trước chụp Xquang, CT nhìn xem, cầm tờ đơn này."

Thấy bác sĩ soạt soạt đánh ra tờ đơn, anh vội vàng hỏi: "Bong bóng trên người —— "

Bác sĩ khoát khoát tay: "Bây giờ không có cách trị, tôi khai thuốc cho cậu rồi, lát nữa có kết quả kiểm tra sẽ điều chỉnh lại cho cậu, cậu ngàn vạn lần không được gãi, sẽ làm gia tăng chứng viêm ngứa phá hỏng hệ thống miễn dịch của cơ thể, ráng kiên nhẫn một chút."

Anh nhận tờ đơn rồi đi ra ngoài xếp hàng, đội ngũ cũng như người trưởng thành càng lúc càng dài, bây giờ anh hơi lạ lẫm với thế giới bên ngoài, cũng không biết cách vẫn hành các phương diện cứu viện như thế nào, anh liền hỏi người trong hàng ngũ trước trước sau sau để nghe ngóng tin tức.

Thì ra bên ngoài cũng bất lực với dịch bệnh: "Trước đó cũng cách ly, cách ly rất kỹ càng, bây giờ ha ha ha, đều nuôi thả đấy, dù sao bên trong bệnh viện này cũng không phải không có ai không nhiễm bệnh!" Nghe đến đây tâm trạng Du Hành nặng nề thêm.

"Bệnh viện này đều nhiễm cả, không có người nào không nhiễm sao?"

"Không nhiễm bệnh đã sớm rút lui hết rồi!" Nói chuyện chính là người phụ nữ trung niên sắc mặt rất kém, ánh mắt mang theo oán khí với cuộc sống không thuận lợi: "Sớm đi hết rồi!"

Chuyện này a nói không rõ, cũng không có người đặc biệt tuyên truyền, trên thực tế ngoại trừ người khác, thành phố Lệ không có người rời khỏi, người không nhiễm bệnh đã được sắp xếp ở nơi khác. Một vài người bị ném lại đây, trong mắt bọn họ, những người rút lui ra bên ngoài kia, đó chính là chạy trốn, làm cho người khác ganh tị, hận.

Việc này nên nói thế nào đây? Du Hành nghe xong một bụng phàn nàn, đợi xếp hàng đến lúc kiểm tra thân thể của mình, lỗ tai anh vẫn còn ong ong. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Kết quả kiểm tra phải ngày hôm sau mới có, Du Hành được sắp xếp chỗ ở.

"Bây giờ đã quá tải, bên trong bệnh viện cũng không còn chỗ, chỉ có thể ở trong lều vải bên ngoài." Dẫn anh đến sắp xếp chỗ ở trong lều vải vòng ngoài bên ngoài bệnh viện, vòng trong cũng đã ở đầy rồi.

Du Hành được sắp xếp ở trong lều vải đã có ba người, chỉ còn lại một chiếc giường, anh mặc quần áo cách ly của bệnh viện phát, ngồi trên giường có chút ẩm ướt, bên tai là tiếng thở hổn hển. Đều là người bệnh cả.

Quần áo cách ly trên người thật ra chỉ là quần áo bình thường may liền thêm một chiếc mũ, chỗ cổ có một đầu khóa kéo có thể tùy thời kéo lên xuống để thở, một khi mở ra thở, bệnh khuẩn gì cũng đỡ không nổi. Anh thu dọn một thoáng rồi nằm xuống nghỉ ngơi, suy nghĩ chuyện tiếp theo nên làm gì.

Đầu tiên là chuyện chữa bệnh, anh vốn cho rằng sau khi ra khỏi tàu điện ngầm sẽ được chữa trị dịch bệnh, kết quả phát hiện bên ngoài cũng như không có cách trị. Tiếp theo là vấn đề cha mẹ Chu, cũng không biết bây giờ hai vợ chồng thế nào. Cuối cùng, rốt cuộc bên ngoài tính toán thế nào về sự cố ở thành phố Lệ, anh thấy tình cảnh bên ngoài tiêu điều, không khí trầm lặng khiến anh vô cùng lo lắng.

Sự bất an này chính là anh phỏng đoán tâm tính cao tầng lãnh đạo theo kinh nghiệm của mình, trước thiên tai, lợi ích một phần nhỏ kém hơn lợi ích đại bộ phận, đây là cách nhìn đại cục! Mà lúc này, không biết dịch bệnh lan tràn ở thành phố Lệ chính là "Một phần nhỏ", một ngày hôm nay, nếu hiện trạng bệnh viện chính là hình ảnh thành phố Lệ thu nhỏ, thế thì Thành phố Lệ không ổn rồi.

Anh cẩn thận đếm lại, bây giờ là hai mươi hai ngày sau động đất, thành phố Lệ cũng đã suy bại, không thể không khiến lòng người đề phòng.

Còn có một tin tức chết người: bên ngoài thành phố Lệ lưới điện cao thế đã xây dựng xong, dưới lòng đất lưới điện xây dựng đã mở ra, tất cả tất cả cũng không phải tín hiệu tốt. Ngăn chuột độc, còn con người thì sao?

Du Hành lo lắng không tiếp tục ra tay trị liệu cho bản thân, thành phố Lệ nguy hiểm như vậy. Lúc anh nằm nghỉ ngơi, anh nghĩ đến ngày mai lúc lấy được báo cáo kiểm tra, lại nghĩ cách thẩm thấu tiến vào cao tầng để trị liệu, anh cần thiết bị, thiết bị thuốc men để nghiệm chứng nghiên cứu của mình, anh muốn sống sót, không muốn bị vây ở chỗ này.

Anh ngủ trọn một đêm, lúc nửa đêm lại kéo khóa kéo trên cổ để hít thở không khí, một đêm cứ như vậy qua đi.

Bác sĩ mang theo kính mắt xem qua từng mục: "... Được, tôi viết đơn thuốc tan máu bầm cho cậu, nếu không tan được thì phải làm phẫu thuật. Nhớ phải uống những thuốc tiêu viêm giảm đau này, ngàn vạn lần đừng gãi." Lại dặn dò mấy lần.

Du Hành nói lời cảm ơn sau đó cũng chưa đi: "Bác sĩ, tôi có chút nghiên cứu với châm cứu, trước đó cũng tự châm cứu cho mình, cũng có một chút hiệu quả.Nếu bác sĩ không tin, tôi có thể châm cứu cho ông." Ánh mắt bác sĩ sau bộ đồng phục cách ly là lạ, bệnh này ngu ngốc à? Còn nói châm cứu với bác sĩ?

Bên ngoài xếp hàng nhiều người như vậy, bác sĩ không có thời gian nói đùa, bác sĩ vẫy vẫy tay bảo anh đi ra ngoài. Du Hành bắt lấy tay hắn giống như sờ mạch: "Có phải cảm thấy ngực đau nhức hay không, chắc độc khí theo máu huyết lưu thông hội tụ đến trái tim, bây giờ ông chút sốt nhẹ..." Nhưng thật ra uế khí đã chồng chất ở trái tim hắn rồi.

Bác sĩ ngây ngẩn cả người: "Cậu, cậu nói thật sao?"

"Đúng vậy, tôi không cần nói đùa, tôi cũng sợ chết, muốn bộc lộ tài năng để ông tiến cử tôi với lãnh đạo của các người." Du Hành mỉm cười: "Tôi có phương án sơ bộ đối với việc phòng chống dịch, cần thiết bị và thuốc men!"

Bỏ ra thời gian một ngày, Du Hành lăn lộn đến cao tầng bệnh viện này. Anh ở bên ngoài nghe được tin tức đúng như vậy, bệnh viện này không có người nào không nhiễm bệnh, ngay cả bác sĩ và y tá cũng đều nhiễm. Chỉ là bọn hắn càng mệt mỏi hơn, trên người ngứa muốn chết nhưng vẫn phải ráng nhịn, cắn răng tiếp tục khám bệnh cho người bệnh.

Người bệnh cũng không được ghét bỏ! Lây bệnh lẫn nhau gì đó cũng là chuyện bình thường, dù sao bác sĩ, y tá không bệnh đã sớm bị điều đi chăm sóc cho người bệnh khác rồi, sau động đất, ngoại trừ dịch bệnh còn có những người bị nội ngoại thương đều cần chữa trị, nếu ai sợ hãi, dứt khoát đừng đến chữa trị!

Du Hành ở trong bệnh viện giúp mấy bác sĩ châm cứu đã nhận được sự khẳng định, ánh mắt hai lão bác sĩ trung y nhìn anh cứ như thấy quỷ, lắc đầu: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước..." Sóng sau cũng không thể gánh hết trọng trách, anh dạy phương án châm cứu mới nhất của chính mình cho hai vị bác sĩ này, sau đó hai người này đi dạy các bác sĩ y tá khác, chính anh tiến vào phòng thí nghiệm bắt đầu kế hoạch của mình.

Lúc bình thường, phòng thí nghiệm trông giữ nghiêm mật, làm sao có thể dăm ba câu đã để anh đi vào, nhưng bây giờ thời kì đặc thù, phó viện trưởng thả ra lời nói là được rồi.

Anh nằm bất động trong huyệt động dưới lòng đất bảy ngày kia, Du Hành đã nghĩ đến vô số lần nếu anh có điều kiện thì nên làm thế nào, phương án đều đã liệt kê nhiều cái, vì vậy lúc anh tiến vào phòng thí nghiệm ra tay rất nhanh. Cộng thêm trong phòng thí nghiệm có rất nhiều tài liệu ghi chép, cũng là làm cho công tác hòng chống dịch chết tiệt này, mặc dù đều thất bại, nhưng với anh mà nói cũng có ý nghĩa tham khảo rất tốt.

Vào lúc anh bận rộn, bệnh viện đã đưa phương án trị liệu châm cứu kiểu mới dần dần mở rộng ra ngoài, hiệu quả vô cùng vô cùng vô cùng tốt! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tin tức lan truyền ra ngoài rất nhanh, đương nhiên, trong quá trình truyền bá tin tức có hiệu quả khuếch đại cực độ, thực tế hiệu quả chữa trị cũng không đáng ba chữ vô cùng tốt này. Nhưng trong giai đoạn chữa trị vẫn luôn không có tiến triển này, chút tiến độ này cũng làm người ta kích động không thôi. Mặt khác trạm cứu tế và bệnh viện cũng tranh thủ phái người đến, rốt cuộc giữa người sống sót đã hiện ra chút sinh khí.

Mẹ Chu trong đần độn u mê chờ chết nghe các bệnh nhân vui mừng bàn tán, châm, châm cứu? Ánh mắt của bà chớp chớp, từ từ nổi lên ánh sáng.

Chương 213: Tận thế Cấm khu 13

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành không nghĩ đến dưới tình huống như vậy sẽ nhìn thấy mẹ Chu, sau khi anh lấy được sự coi trọng của cao tầng bệnh viện, liền nghe ngóng tin tức cha mẹ Chu, tên hai người đều không có trong danh sách thu nhận chữa trị ở bệnh viện, phó viện trưởng đã đồng ý điện thoại đến các bệnh viện và trạm cứu tế khác tìm người giúp anh, còn nói lại sẽ phải mất vài ngày mới có thể nắm được tin tức, dù sao bây giờ các nơi đều liên hệ chặt chẽ trao đổi tiến triển chữa bệnh, hỏi tin về hai người quả thật không khó, nhưng hết lần này đến lần khác, một tuần lễ trôi qua, không tìm được người.

"Tôi đều hỏi mấy chỗ liên hệ được, trạm cứu tế gần tàu điện ngầm tôi đều đã hỏi qua rồi, ngoại trừ bệnh viện Tân Nhất... mấy ngày hôm trước tình hình dịch bệnh ở bệnh viện Tân Nhất bộc phát, đã hoang phế, tôi liên hệ không được. Cậu yên tâm đi, tôi đã hướng ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được người cho cậu, cậu cứ yên tâm nghiên cứu nha!"

Cứ chờ như vậy, kết quả giữa trưa một ngày nào đó đã có người thông báo với anh: "Ngài Chu, tìm được mẹ ngài bà Diêu Đình rồi!"

Mẹ Chu tự mình tìm đến đấy! Bệnh viện bà ở trước đây vào mấy ngài trước dịch bệnh bạo vong quy mô lớn, biến thành cấm địa bị phong bế rồi. Bệnh viện kia xây dựng rất gần, thu nhận người bệnh đều là người nhiễm dịch bệnh nghiêm trọng, lần bạo phát này khiến bên đó hoàn toàn bó tay, tử vong vô số. Phòng chứa thi thể tầng tầng lớp lớp mùi xác chết cuồn cuộn, người sống trong tình trạng thi thối đó khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, đành phải rút lui toàn bộ.

Sau khi đến trạm cứu tế mới, bà đã nghe được tin tức châm cứu, người khác vì muốn sống nên mới đi đến bệnh viện Phụ Chúc, còn bà vì tìm con trai mà đến đây. Thoáng chốc bệnh viện Phụ Chúc tiếp nhận bệnh nhân tăng vọt lên, căn bản không nhận hết nổi, mẹ Chu xếp hàng theo sau những người khác, xếp hàng trọn ba ngày mới có thể đăng ký, tên bà vừa báo lên, liền được đối chiếu.

Uống thuốc, châm cứu xong, mẹ Chu mới tỉnh lại, nhìn thấy con trai sau đó bà lại rơi nước mắt.

"Mẹ đừng khóc, mắt đều sắp hư mất rồi." Không phải khoa trương, trận này có lẽ mẹ Chu khóc rất nhiều, mắt hơi bị hư tổn.

"Cha con... cha con không còn nữa!"

Thấy bà chỉ đi một mình, Du Hành đã có dự cảm không tốt, anh an ủi bà: "Mẹ còn con, mẹ dưỡng bệnh trước đi, đừng khóc." Trong nội tâm tự đánh giá có lẽ bệnh chứng của cha Chu phải dần chuyển biến tốt chứ, sao lại đi trước mẹ Chu? Bây giờ cảm xúc mẹ Chu không khống chế tốt, anh cũng không dám hỏi sao người lại không còn.

Du Hành không hỏi, mẹ Chu lại khóc nói: "Tìm cha con, cha con bị người bệnh viện đưa đi, không trở về nữa!" Lời này! Anh nghe chuyện xảy ra không như mình nghĩ, nên vội hỏi: "Người bệnh viện đưa cha đi làm gì?"

Mẹ Chu một hai câu kể lại mọi chuyện, nghe cha Chu vì muốn cứu mình, trong đầu Du Hành nặng trịch, hít sâu một hơi hỏi: "Là bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Tân Nhất! Chỗ đó đã không còn rồi, đều là người chết, nhưng trước đó mẹ đã đi tìm rồi, đi tìm toàn bộ rồi, cha con không ở đó! Nhất định là bị bắt đi rồi, chắc chắn đi thí nghiệm như diễn trên phim đó, bắt cha con đi làm thí nghiệm rồi! Bằng không làm sao không cho mẹ gặp cha con, mẹ là vợ cha con kia mà, mẹ có quyền thăm hỏi..."

Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, Du Hành đi tìm phó viện trưởng nói chuyện, phó viện trưởng đang bận rộn cũng rút ra chút thời gian thay quần áo ngồi xuống.

"Bây giờ điều kiện không tốt như trước, có gì uống đó." Phó viện trưởng Tiền vừa ngâm trà, vừa nói: "Tôi đã báo tên cậu lên rồi, bộ chuyên nghiệp phòng thủ thành phố Lệ đã gửi tin tức, sẽ phối hợp toàn diện với công tác của chúng ta, một nhóm thuốc mới sẽ được đưa đến, bên trong có đồ cậu muốn..."

Trước tiên nói một chút về chính sự, phó viện trưởng Tiền cười hỏi: "Thân thể mẹ cậu thế nào? Cần gì cậu cứ việc nói."

"Có một việc." Du Hành tiếp nhận trà uống một ngụm: "Viện trưởng biết rõ chuyện ở bệnh viện Tân Nhất không? Ví dụ như thí nghiệm bệnh hoạn?"

"Thí nghiệm bệnh hoạn? Không rõ lắm, cậu cũng biết, dịch bệnh như vậy nên có không ít thí nghiệm, như bệnh viện Phụ Chúc của chúng ta cũng có các thí nghiệm tương quan, ký hợp động với người bệnh, bọn hắn sẽ phối hợp với chúng ta tiến hành một ít nghiên cứu..." Phó viện trưởng Tiền không phủ nhận chuyện lần này: "Về phần chuyện tình ở bệnh viện Tân Nhất, chúng ta bên này không biết." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành chuyển ý niệm, nói thẳng: "Vậy tôi nói thật với ông, nói cho ông hay! Không biết bệnh viện Tân Nhất đưa cha tôi đi nơi nào, mẹ tôi khóc muốn mù mắt, tôi không thể ở chỗ này ra sức bán mạng, đầu kia cha tôi lại mất tích? Viện trưởng Tiền hỏi thăm giúp tôi một chút, hai ngày nữa cho tôi tin tức chính xác, người còn sống hay đã chết, thế nào cũng phải cho một câu trả lời chắc chắn." Cuối cùng anh cười cười: "Hai ngày này tôi trước theo giúp mẹ tôi, coi như nghỉ giải lao vậy!"

Cuối cùng còn bỏ trọng trách xuống không làm nữa, khiến phó viện trưởng Tiền ngẩn ngơ: "Cái này, đây không phải ——" không chịu trách nhiệm ư! Nhiều mạng người như vậy, nói không làm là không làm sao? Nhưng nghĩ lại ông cũng hiểu, cha ruột người ta mất tích, thân làm con làm sao còn tâm tình làm việc gì được nữa?

Đợi Du Hành vừa đi, phó viện trưởng Tiền lập tức giận tái mặt đứng dậy đi gọi điện thoại.

Việc trước kia muốn điều tra, khó! Dù sao cũng là chuyện cơ mật của người ta, dựa vào cái gì nói cho người khác biết chứ? Ngay chính thí nghiệm của bệnh viện Phụ Chúc nhà mình, cũng không có đạo lý công khai với cùng cấp. Cho nên phó viện trưởng Tiền sắp sửa cầu báo cáo, nhờ cấp trên tra cứu.

Du Hành ở cùng mẹ Chu một ngày, thấy bệnh tình của bà từ từ chuyển biến tốt đẹp, lúc này anh mới yên tâm, không đợi đến hai ngày, đến sáng ngày hôm sau đã có tin tức đưa đến.

"Ông nói... cha tôi chết rồi?"

Phó viện trưởng Tiền tránh ánh mắt của anh, thở dài: "Tôi lấy số liệu đến rồi, cậu xem một chút đi." Thấy anh bắt đầu lật xem, càng lật mặt anh càng đen, ông khuyên anh: "Tôi thăm dò được tin tức, bên trong có chút chuyện không thể nói ra." Trong văn phòng phó viện trưởng Tiền chỉ có hai người bọn họ, ông vẫn chưa an tâm mở cửa sổ kiểm tra một lần, nhỏ giọng nói:

"Lúc đó có một con cháu cấp trên vào thành phố Lệ hoạt động cứu viện." Phó viện trưởng Tiền chỉ chỉ cấp trên, ám chỉ đây là quyền nhị đại: "Nhiễm phải bệnh dịch, tiếp nhận chữa trị ở bệnh viện Tân Nhất, ngài Chu Thái đại nghĩa, tự nguyện tiếp nhận làm thí nghiệm, tìm kiếm mấu chốt ông ấy khỏi bệnh... Tôi không cách nào hỏi thăm được tình hình cụ thể thế nào, sau đó bệnh tình của người con cháu kia không khống chế được, đã khẩn cấp tống ra khỏi thành phố Lệ rồi."

Lúc phát ra tin tức trong mắt mọi người, bọn họ cũng không biết cái gì gọi là đóng cửa toàn thành, phong bế mọi người nhưng không bao gồm những kẻ có quyền có thế kia!

Du Hành hỏi: "Người nọ tên gì?"

Phó viện trưởng Tiền an ủi anh: "Tôi đã nói với cậu những chuyện này không phải để cậu nóng đầu đi trả thù, mà để cậu nắm chắc tâm lý, đừng có lại nghe ngóng tin tức, bảo vệ mẹ cậu mới là chuyện nên làm." Thấy Du Hành vẫn kiên trì, ông trầm mặc thêm vài phút mới nói ra một cái tên: "Dựa vào phần tình cảm tôi giúp cậu nghe ngóng tin tức này, cậu cũng đừng nói với bất kỳ ai là nghe được tin tức từ tôi nhé."

"Cảm ơn."

Thấy người trẻ tuổi đi ra khỏi văn phòng, phó viện Tiền thở dài một hơi, ông cởi mũ nhìn gương mặt mình qua gương, đã kết một tầng vảy đen trầm, Chu Hằng Tinh mới đến hơn nửa tháng, chính ông cũng đã rút chân ra khỏi Quỷ môn quan, ông không thể không ghi nhớ phần nhân tình này. Thấy bộ dạng Chu Hằng Tinh như vậy, không giống sẽ từ bỏ ý định. Ngẫm lại cũng đúng, đó là cha ruốt Chính mình nếu không có khả năng chỉ đành nhịn mà thôi, nhưng nếu bản thân có năng lực, dựa vào cái gì phải nhẫn?

Tất cả người bệnh trong thành phố Lệ chỉ dựa vào Chu Hằng Tinh đây này!

Phó viện trưởng Tiền nghĩ nghĩ, vẫn nhấc điện thoại lên.

Đầu kia Du Hành đứng một lúc trước cửa phòng bệnh mẹ Chu, sau đó mới đẩy cửa đi vào, mẹ Chu chờ mong nhìn qua, sau đó từ nét mặt anh nhận ra dấu vết, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.

Du Hành nhận tình của phó viện trưởng Tiền, bản sao số liệu thí nghiệm này vô cùng có tác dụng, lá gan bệnh viện Tân Nhất vô cùng lớn, cuối cùng hút khô máu của cha Chu, dùng máu làm nguyên liệu chế tạo ra thuốc, tạm thời ngăn chặn dịch bệnh trên người người bệnh. Giải phẫu phát rồ như vậy, có thể nghĩ số liệu thí nghiệm này cơ mật đến mức nào, phó viện trưởng Tiền có thể lấy được chắc chắn phí rất nhiều sức lực.

Trường thọ đan, Trường thọ đan, thứ có thể kéo dài tuổi thọ chắc chắn không giống bình thường, có thể kéo dài tuổi thọ con người chắc chắn có chỗ bất phàm, Du Hành biết rõ những thứ này, nhưng anh không dự liệu được cha Chu vì cứu anh lại đi đả động đến cao tầng, tự nguyện tiếp nhận nghiên cứu.

Dưới đủ loại thiết bị tinh vi, thân thể dị thường của cha Chu không có chỗ nào che dấu được nữa —— sức sống không phù hợp với tuổi tác, phồn vinh mạnh mẽ, khí quan tuổi trẻ và thân thể, làm sao không khiến người khác nổi giận? Cuối cùng xem cha Chu như thịt Đường Tăng, tiến vào bụng kẻ quyền quý.

"Lỗ Minh Thao." Du Hành nhẩm lại cái tên này, bỏ bản tư liệu thí nghiệm trong tay vào nhẫn trữ vật, thở ra một hơi rồi đi vào phòng thí nghiệm. Anh phải còn sống rời khỏi đây mới có thể báo thù được.

Lấy bệnh viện Phụ Chúc ở thành phố Lệ làm trung tâm, liên hợp với ba bệnh viện khác trong thành phố Lệ, trạm cứu trợ, đồn vệ sinh... các cơ cấu khám chữa bệnh, đều mở rộng phương pháp châm cứu trị liệu, đạt được thành tích không tồi, tích cực hóa giải bệnh tình, tỷ lệ tử vong đã đạt được khống chế hữu hiệu.

Mặc dù chưa có thuốc trị tận gốc, nhưng cũng đã mang đến ánh rạng đông cho thành phố Lệ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong khi phương diện cứu trị rốt cuộc đã lấy được chút tiến triển thì công tác toàn thành diệt chuột lâm vào bình cảnh. Ban đầu quả thật điện giật chết chuột rất hiệu quả, thế nhưng thời gian dần qua đội diệt chuột phát hiện, hình thể những con chuột kia càng lúc càng lớn, vốn một gậy điện chứa năng lượng có thể tiêu diệt một trăm con chuột, kết quả bây giờ chỉ có thể tiêu diệt hai mươi con, nhìn ra vẫn còn có thể tiếp tục giảm bớt.

Hơn nữa thời gian tiêu diệt một con càng ngày càng dài, bọn hắn không thể không mang theo công cụ vây khốn chuột, nói cách khác không làm chuột chết được, còn phải bỏ chạy. Chạy còn không tính, từ lúc hình thể nó biến lớn, miệng cũng càng lớn —— chỉ cần nó há miệng cắn một cái cũng cắn nát trang phục cách ly đặc chế, tính công kích của bọn chúng càng ngày càng mạnh hơn.

Đội diệt chuột chết tổn thương gia tăng trên phạm vi lớn, thành phố Lệ gặp phải tình cảnh không người nào dám diệt chuột nữa. Mà con chuột hoạt động sôi nổi, bây giờ khắp nơi trong thành phố Lệ đều là phế tích, máy móc diệt chuột không thực tế, thoáng chốc công tác diệt chuột rơi vào cục diện bế tắc.

Bên ngoài công tác diệt chuột trì hoãn, bên này lều vải bên ngoài bệnh viện Phụ Chúc đã bị chuột xâm lấn rồi.

Chương 214: Tận thế Cấm khu 14

Edit: Trang Nguyễn

Lúc này tính công kích đám chuột mạnh hơn rất nhiều, Du Hành kiểm tra miệng vết thương của nngười kia, anh không khỏi cảm thấy may mắn chính mình đã bò lên khỏi lòng đất, nói cách khác đối mặt với uế chuột có hình thể và tính công kích như vậy, anh không thể tiếp tục chống cự.

"Sao rồi?"

Du Hành lắc đầu: "Nơi bị cắn tổn thương đã trực tiếp hư thối, độc khí khuếch tán quá nhanh, đã lan tràn sang da thịt chung quanh, dự tính trong nửa giờ sẽ hư thối cả người và nội tạng." Nói ngắn gọn, không có cách cứu.

"Hít!" Phó viện trưởng Tiền hít một hơi lãnh khí: "Sao con chuột đột nhiên độc đến thế! Chỉ cắn một cái thôi mà!"

"Chuột đang trở nên mạnh hơn, ở đây không thể ngây người thêm nữa, nói cách khác chúng ta cũng không sống được." Du Hành nhớ đến dưới lòng đất nơi không có mặt trời chiếu đến đầy những hố chứa xác, cùng với tình cảnh bầy chuột vận chuyển xác chết lạnh người, anh hoài nghi uế chuột cường đại có liên quan đến những hố chứa xác chết này, nói cách khác uế chuột vận chuyển thi thể để làm gì? Uế chuột sinh ra từ uế khí, uế khí càng thịnh, sinh mạng của uế chuột càng cường đại, tự nhiên nó cũng càng hung mãnh hơn, giải thích như vậy cũng rất thuận.

Nghe nói lúc trước tất cả đường ray xe lửa chung quanh thành phố Lệ đều sụp đổ hết! Tin tức còn chưa thả ra ngoài đã nghe được tin rợn người, chỉ cách nhau vài phút, toàn diện thành phố Lệ xảy ra động đất, ban đêm lúc hơn mười giờ, đa số mọi người đều đã ngủ, vô số cư dân thành phố Lệ bị chôn dưới phế tích. Từ đó về sau không ngừng có động đất xảy ra... Rõ ràng thành phố, huyện, tỉnh lân cận chỉ phản ứng rất nhỏ, duy chỉ có thành phố Lệ giống như bị nguyền rủa.

Du Hành hỏi phó viện trưởng Tiền: "Sau đó ông có nhận được tin tức hố xác không?" Anh đã sớm báo dưới lòng đất có rất nhiều hố xác cho phó viện trưởng Tiền báo lên trên, lúc này nhớ đến tranh thủ hỏi thăm.

Phó viện trưởng Tiền lắc đầu: "Cậu đã quên? Trước đó hai chúng ta đều bị bảo ngậm miệng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, cậu nói xem làm sao tôi nghe ngóng được gì?"

"Đúng thế." Du Hành thay đổi một chủ đề khác, anh lấy một bản vẽ đưa cho phó viện trưởng Tiền: "Phiền viện trưởng rồi, xin bên ngoài cần phải nhanh chóng chế tạo xong thiết bị này, tôi đã ghi chú số liệu kỹ càng, có vấn đề gì cứ hỏi tôi."

"Đây là..." phó viện trưởng Tiền nhìn rất lâu: "Thứ này để làm gì? Có tác dụng gì? Thiết bị thí nghiệm mới sao?"

"Cũng coi như là thế, đây là ra đa quét virus phân tán trên người người bệnh." Du Hành hơi giải thích một chút, nhưng thật ra là phân bố uế khí, nhưng bây giờ bác sĩ đều nói đây là độc khí và virus, nên anh nhập gia tùy tục: "Sau khi làm ra, chúng ta có thể châm cứu dễ dàng hơn."

"Tốt quá, tốt quá, tốt quá! Tiểu Chu à, đầu óc của cậu thật sự là thiên tài! Tôi lập tức đưa ra ngoài!"

Mẹ Chu liền nở nụ cười: "Được được, mẹ nấu cho con." Nhìn mẹ Chu bận rộn trong phòng, ánh mắt Du Hành nhu hòa, thăm dò gian phòng bệnh đã biến đổi lớn, trong lòng anh có vài phần thỏa mãn. Không uổng phí anh cố gắng hết sức, nếu đãi ngộ của mẹ ruột còn không tốt, vậy thì không nói nổi nữa rồi.

"Buổi chiều có y tá đưa đến cho mẹ hai thùng mì ăn liền và một thùng thịt hộp, một thùng trái cây hộp, mẹ bỏ cho con mấy miếng thịt hộp nha?"

"Được."

Ăn xong mì tôm thêm thịt nóng hầm hập, Du Hành thỏa mãn thả lỏng thân thể, bả vai cũng sụp xuống, không tự chủ mà rụt cổ hút mì trước mặt. Mẹ Chu cười nhìn anh thả lỏng cả người, trong mắt tràn đầy đau lòng, lẳng lặng ngắm nhìn anh ăn xong mới thu dọn chén.

"Hôm nay mẹ cũng xem ti vi rồi, ai cũng gọi con là thần y, mẹ thật tự hào." Thời gian tốt như vậy, đáng tiếc chồng không còn.

Du Hành nói chuyện với bà một lát, lại bắt mạch cho bà. Bây giờ bong bóng ngứa trên người bà đã kết vảy, chứng ngứa đã biến mất.

"Chỉ cần thiết bị kia trải qua thí nghiệm có thể sử dụng, xác định trên người mẹ không còn bệnh khuẩn, như vậy con có thể đưa mẹ ra ngoài rồi."

"Vậy còn con?" mẹ Chu sốt ruột hỏi: "Con thì sao?"

"Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước chờ con, được không?" Du Hành cầm chặt tay mẹ Chu nhìn thẳng vào ánh mắt bà: "Con chắc chắn không có cách nào đi cùng mẹ, nhưng mẹ cũng biết bản lãnh của con, nhất định con sẽ bảo vệ tốt chính mình. Mẹ đừng lo lắng đi ra ngoài không có chỗ ở, con sẽ để bọn họ sắp xếp chỗ ở cho mẹ, mẹ dọn dẹp nhà ở một chút, mua một ít đồ ăn để ở nhà, không có việc gì thì xem ti vi, lúc đó con cũng gần ra đến rồi."

Mẹ Chu làm sao không rõ? Bây giờ con bà muốn đi, cũng đi không được. Bà nghẹn ngào gật đầu: "Được, được, tất cả mẹ đều nghe theo con, mẹ ở bên ngoài chờ con, trước khi con đi ra con nhớ báo tin cho mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon cho con..."

Tình thế tiếp theo không ngừng chuyển biến xấu, sau bảy ngày không có động đất, thành phố Lệ xảy ra động đất một lần nữa, lần động đất này mang đến tai nạn trước nay chưa có. Không phải nói lực phá hoại của trận động đất lần này cường hãn, nếu thật tính toán, nó không nghiêm trọng lắm, thậm chí lều vải còn không xốc lên nổi. Nó mang đến tai nạn biểu hiện ở uế chuột.

Trong lần động đất này, vô số uế chuột xông ra từ lòng đất, nhiều đến mức trên hình ảnh vệ tinh chỉ thấy bóng đen bủa vây.

Uế chuột như thủy triều xông ra khỏi mặt đất chạy bốn phương tám hướng, vô cùng hung hãn phốc cắn người sống sót. Không gian trong kiến trúc lại báo nguy lần nữa, tất cả hộ gia đình sống trong lều vải đều dời vào bên trong tòa nhà, nghe chuột độc nện tán loạn trên tường và trên cửa thủy tinh, người sống sót bên trong đều mang sợ hãi trong lòng.

"Sao đám chuột lại lớn như vậy!" Người bệnh mới lại lại hồn, đưa tay so so: "Còn lớn hơn cả con mèo!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Ồ, cắn một cái xương cốt đều nát hết mất, bọn chúng vẫn là chuột sao!"

"Trời ạ còn tông ầm ầm bên ngoài kia kìa, bác sĩ! Bác sĩ!"

"Mọi người đều yên tĩnh, người nào bị chuột cắn giơ tay lên... không bị chuột cắn thì lên lầu ba, bị cắn ở lại lầu một..."

"Thuốc XX đâu rồi? Tồn kho không đủ rồi! Lập tức liên hệ với bộ phòng thủ thành phố Lệ, bảo người bên ngoài nhanh đưa vào!"

"Anh theo chân bọn họ nói, thành phố Lệ thiếu nhân thủ, vô cùng thiếu! Mỗi người đều sợ chyết, vậy thì chờ chuột độc lan tràn ra bên ngoài, cùng nhau chết hết đi!"

Du Hành càng thêm bề bộn, còn không tìm được thuốc điều trị tận gốc, bây giờ uế chuột cắn một cái đã cắn chết người rồi, không có khả năng duy trì nửa chết nửa sống nữa.

Trước sau anh lấy ra hai tờ bản vẽ, một tấm là ra đa quét kiểm tra uế khí trên thân thể, một tấm là căn cứ nguyên lý sử dụng điện giật chết chuột tiêu trừ uế khí, trước mắt hai loại thiết bị này cần gấp nhất, nhưng còn chưa làm ra được.

"Mới nửa tháng, không có nhanh như vậy." Phó viện trưởng Tiền cũng sứt đầu mẻ trán.

"Phải nói đã nửa tháng rồi!" Đầu ngón tay Du Hành nắm chặt cuốn lịch để bàn: "Thời gian nửa tháng, sức lực cả nước cũng không làm ra được một cái?? Coi như bán thành phẩm cũng được. Viện trưởng Tiền cứ tiếp tục như vậy không được, bệnh viện tuyệt đối sụp đổ mất."

Trong lúc hai người nói chuyện bỗng nhiên mặt đất dưới chân chấn động, trong văn phòng đồ đạc rung lắc rơi loạn: "Lại là động đất!"

Anh thật sự vô cùng thất vọng, thành phố Lệ gặp tai họa đã nửa tháng, đến nay người sống sót còn sinh hoạt trên mảnh đất thi thối khắp nơi, mảnh đất này còn đang không ngừng có động đất, hoàn cảnh như vậy làm sao có thể chữa hết bệnh được đây? Càng nghiêm trọng hơn chính là thành phố Lệ thiếu thốn nhân viên, nhân thủ vô cùng thiếu, làm sao triển khai mở rộng công tác? Người lại không có ba đầu sáu tay!

Rõ ràng kiểm tra đo lường đều nói, độc khí uế khí chỉ quanh quẩn thành phố Lệ, chỉ tràn ra bên ngoài một ít, vì sao còn không cho người sống sót ở thành phố Lệ rút lui.

"Tôi đã biết, tôi sẽ báo cáo lên trên lần nữa, cậu mau đi trước đi!" Phó viện trưởng Tiền cào tóc, nhìn ra được ông cũng không có cách nào khác.

Du Hành không đi làm việc, anh đến chỗ mẹ Chu trước.

"Mẹ, tình thế không ổn, mẹ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút lui khỏi đây bất cứ lúc nào."

"A Tinh, không gọi được điện thoại nữa!" Mẹ Chu sốt ruột nói với Du Hành: "Trước đó không phải mẹ có nói với con đã liên hệ được với dì họ của con ư, đó là dì họ ở thành phố Bành." Du Hành nhớ rõ, mẹ Chu có nói sau khi hết bệnh, có thể rời khỏi thành phố Lệ, bà muốn đến thành phố Bành ở, bên kia có nhà người thân dễ chiếu cố cho nhau hơn.

"Không liên lạc được rồi sao?"

"Đúng vậy, ngay cả mạng internet cũng không vào được. Tối hôm qua mẹ còn xem tin tức, hôm nay không kết nối được rồi."

Du Hành nhận lấy điện thoại của mẹ Chu, điện thoại của mẹ Chu đã sớm thất lạc trong xe lúc động đấy rồi, điện thoại này là anh tìm đến, đưa cho mẹ Chu để bà giết thời gian, mẹ Chu thường dùng nó lên mạng.

Sau khi loay hoay một phen anh mới phát hiện, quả nhiên không cách nào gọi được điện thoại ra bên ngoài, cũng không cách nào lên mạng internet được. Anh lập tức tìm phó viện trưởng Tiền, nói rõ mọi chuyện với ông ấy: "Ngài hỗ trợ nghe ngóng một chút, đây là ngoài ý muốn hay muốn hạn chế tự do?!"

Ngược lại phó viện trưởng Tiền hít một hơi, vội vàng đi gọi điện thoại, kết quả rõ ràng, căn bản không gọi được ra ngoài.

"A Tinh, làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, mẹ thu đồ đạc đi!"

Du Hành nghĩ, chắc chắn có chuyện khẩn cấp xảy ra, mà chuyện này vô cùng có khả năng nguy hiểm đến sinh tử của bọn họ. Là chuyện gì có thể làm cho bên ngoài đột nhiên hạn chế sự liên lạc của thành phố Lệ ra bên ngoài? Đối ngoại: hạn chế ngôn luận của thành phố Lệ, thế thì cũng chỉ lo lắng người sống sót trong thành phố Lệ phát biểu quan điểm bất lợi ra ngoài. Bên ngoài muốn làm cái gì mà sợ thành phố Lệ phát biểu ngôn luận bất lợi?

Chỉ nghĩ đã khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tát cả đều không nằm trong khả năng khống chế khiến lòng anh vì sợ mà rung động.

Uế khí không thể tiêu trừ, chỉ có thể thuận theo, đợi nó phát triển vượt Thiên đạo, tự nhiên Thiên đạo sẽ hàng lôi trừ diệt nó. Tôi có thể tạm thời áp chế uế khí, nhưng đến năm sau hoặc cùng một địa điểm sẽ lại bộc phát lần nữa.

Lần này muốn nhân dịp uế khí bộc phát, khiến nó làm càn dẫn động Thiên Lôi, một lần hành động tiêu diệt đổi lấy trường an (an bình dài lâu), còn hơn chờ mấy năm sau lại lần nữa hy sinh sinh mạng mới... chỉ xem sự lựa chọn của các người." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thật lâu, có một người hỏi: "Người sống sót nên sắp xếp thế nào?"

Mấy vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi cùng trao đổi ánh mắt với nhau, từng người đều rơi vào trầm tư.

Trương Kim Thành nở nụ cười phiêu miễu và thanh cao, mang theo cốt cách cao nhân đắc đạo chỉ có một mình hắn có: "Ngài vẫn nghe không hiểu lời kẻ hèn này nói. Thuận theo nó, khiến nó điên cuồng tăng trưởng mạnh mẽ, mới có thể khiến nó tự hủy diệt. Thành phố Lệ không còn, chúng nhất định không ngừng tập kích ra bên ngoài, đến lúc đó không phải được không bù mất sao. Bây giờ người sống sót ở thành phố Lệ còn sống, động thực vật thậm chí cả thổ nhưỡng, cùng còn sinh cơ, chúng sẽ không tràn ra ngoài với quy mô lớn."

Vị đạo trưởng này nói chuyện vẻ nho nhã, giọng điệu bình thản, nhưng ý trong lời nói lại khiến người ta lạnh cả sống lưng!

Ở đây đều là lão Chính khách, không đến mức lộ ra mánh khóe, mấy người trẻ tuổi đều có chút ít, ánh mắt đều thay đổi hẳn.

Nói được lại văn nhã lại hàm súc như thế, không phải là nói thành phố Lệ đã trở thành "Tế phẩm", bọn hắn không chết, uế khuế sẽ ra ngoài giết người bên ngoài hay sao? Cho nên để người trong thành phố Lệ chết hết đi!

Cái này, cái này đây không phải thấy chết không cứu sao!

Mấy quan lớn trao đổi ánh mắt với nhau, mấy vị quan lớn này đều là lãnh tụ các phe phái khác nhau của bổn quốc, quốc gia thực hiện chế độ tuyển cử lãnh tụ dân chủ, có thể tái ứng cử, giữa các phe phái cạnh tranh rất khốc liệt.

Vị lãnh tụ cao nhất quốc gia này tên là Lục Quân, nghe vậy lập tức nói: "Đạo trưởng Trương, đây tuyệt đối không được! Từng người đều là tài sản quý giá của quốc gia, không thể mặc bọn họ hy sinh như vậy, ngài nghĩ kỹ xem còn có biện pháp khác không!" Tay hắn vung lên, sĩ quan phụ tá lập tức đưa toàn bộ người khác đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn và Trương Kim Thành ở cùng nhau.

Chương 215: Tận thế Cấm khu 15

Edit: Trang Nguyễn

Lục Quân mật đàm trong phòng làm việc với Trương Kim Thanh, không chào tạm biệt với người lãnh đạo khác phái, sắc mặt nặng nề rời đi, không ai biết rõ rốt cuộc hai người họ nói gì với nhau.

Dưới lập trường của Lục Quân, bây giờ hắn liên nhiệm năm thứ hai, hắn còn muốn liên nhiệm lần thứ ba, lần thứ tư nữa đây! Nếu hắn không quản được uế khí bộc phát sau này thì làm sao đây, dù sao đang trong nhiệm kỳ của mình, không thể tiếp nhận phương pháp xử lý đầu tiên kia của Trương Kim Thành. Nếu thật sự chết nhiều người như vậy, con đường làm quan của hắn chắc chắn game over rồi, vô cùng có khả năng trở thành Chủ tịch quốc hội đầu tiên rơi đài vì chiến tích không tốt.

Trong quá trình mật đàm của hắn và Trương Kim Thành, hắn kiên trì nguyên tắc không thể bỏ mặc người sống sót ở thành phố Lệ: "Trương lão tiên sinh, đạo môn các người thủ hộ mệnh số quốc gia hơn một ngàn năm nay, lúc này xảy ra sự cố lớn như vậy, cũng phải làm phiền các người rồi!" Quanh năm Trương Kim Thành đi xa tầm đạo, Đạo môn cũng ẩn cư quanh năm, những năm này đã trở thành truyền thuyết. Hơn nữa, khoa học phát triển nhiều năm như vậy, loại thủ đoạn đạo thuật này cũng bị xem là phong kiến mê tín.

Mới đầu lúc thành phố Lệ bị động đất, lãnh đạo đương thời cũng dùng các phương án ứng phó sự cố động đất bức thiết, trở thành đi ứng phó với động đất bình thường. Sau này xuất hiện dịch bệnh, cũng không suy nghĩ nhiều đến hướng "ngoài khoa học", thẳng đến khi trong quá trình điều trị dịch bệnh xuất hiện vấn đề không cách nào giải thích được, cùng nhiều chuột độc chui ra từ dưới lòng đất khiến mọi người chú ý, kiểm tra đo lường phát hiện không phải chuột bình thường, ngược lại như thể năng lượng, lúc này mới dẫn đến sự chú ý bộ ngành liên quan, báo lên bộ ngành đặc thù quốc gia, do Đạo Môn tiếp nhận.

Đạo Môn phái người đi thăm dò, vừa mới đầu còn không hiểu duyên cớ gì, sau đó đại đệ tử Đạo môn thế hệ này đi xem xét, xách định đây là do uế khí quấy phá, hơn nữa hắn nói rõ hắn không cách nào xử lý được, cần gọi sư phụ mới được, nói thẳng phải gọi chưởng môn nhân thế hệ này Trương Kim Thành về mới được.

May mắn Trương Kim Cách đã nói: "Uế khí bộc phát ở nơi nào, nếu như sinh vật nơi đó không diệt tuyệt, sẽ không dời ra bên ngoài."

Nhưng đây cũng không phải tin tức tốt!

Thiên tân vạn khổ mời người về đến, Lục Quân cũng không muốn nghe tin tức xấu để mặc khu vực chung quanh thành phố Lệ tự sinh tự diệt!

"Thế cũng chỉ còn cách diệt trừ uế khí, móc hết vũng thi bên dưới bạo chiếu dưới ánh mắt trời, sau đó phong ấn uế khí bên trong vũng thi, lại diệt uế chuột là được rồi."

Lục Quân thở dài một hơi: "Thế động đất và người bệnh..."

"Người bệnh đơn giản, lần lượt trừ uế khí từng người, còn lại đúng y như chuyện xảy ra." Trương Kim Thành cười nói: "Sở dĩ luôn trị không hết, cũng là do uế khí luôn quấn quanh trên người bệnh nhân, uế khí chưa trừ thì không cách nào diệt trừ được bệnh căn. Động đất cũng như thế, sỡ dĩ thành phố Lệ luôn bị động đất không ngừng, chính là do uế khí đang tác quái, khi phong ấn được nó... dĩ nhiên động đất sẽ ngừng lại."

Lục Quân nghe được những lời này đều gật đầu liên tục.

"Tôi nghe nói ở thành phố Lệ có một chàng trai rất lợi hại, phát minh ra máy móc kiểm tra uế khí trên thân thể, rất có tài nha."

"Có tài giỏi hơn nữa, cũng phải dựa vào ngài mới có thể trừ uế nha."

Hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện vài câu rồi định thời gian tiến về thành phố Lệ: "Tôi cần bảy ngày chuẩn bị các công cụ liên quan." Trương Kim Thành là người ổn trọng, định bảy ngày nhất định lượng sức làm được, vì vậy Lục Đồng gật gật đầu, sau khi rời khỏi phòng họp, hắn liền đi theo phụ tá bàn bạc sự vụ cụ thể.

"Trương đạo trưởng nói, thời điểm hành động không thể rút lui dân chúng, nói cách khác uế khí sẽ mất đi khống chế, đi theo người sống sót tiết ra bên ngoài, đến lúc đó không cách nào diệt trừ tận gốc được." Cho nên lúc Đạo Môn hành động, không cách nào giữ được bí mật.

Trong hội nghị nội bộ, có người đưa ra ý kiến: "Bài trừ phong kiến mê tín nhiều năm như vậy, lần hoạt động này không tiện công khai ra bên ngoài, nói cách khác những phái khác lại mượn cơ hội này sinh sự." Đều là người một nhà, hắn nói thẳng: "Nếu như bị mượn đề tài này để nói chuyện của mình, sau này ngài lại phải bận rộn đối phó nữa rồi. Mặc dù Đạo môn là chính phái, nhưng cũng không thể đứng trước sân khấu."

Tôn trọng khoa học nhiều năm, quả thật không thể cung cấp tư liệu sống cho những người kia, nói cách khác không phải từ mặt sao?

Lục Quân trầm ngâm: "Cậu nói có đạo lý." Vì không để người sống sót trong thành phố Lệ khủng hoảng, sau khi thông tin động đất đình trệ, lãnh đạo còn gấp rút xây dựng các trạm cứu hộ, bây giờ xem ra...

Đã có người đưa ra: "Vậy trong lúc Đạo môn hoạt động, cắt đứt mạng lưới thông tin đi, đừng để tin tức truyền ra bên ngoài. Đợi đến lúc người sống sót rút khỏi, dùng thiết bị kiểm tra xem thiết bị lưu lại trên người bọn hắn, tiêu hủy hết thiết bị ghi hình, vậy thì được rồi."

"Có thể, vậy trước tiên đi làm đi, bảy ngày sau vào thành phố Lệ, trước đó làm tốt mọi chuyện, trấn an tốt quần chúng."

"Đã rõ."

"Đã rõ."

Thế nhưng chuyện rõ ràng đã nằm ngoài sự khống chế của Lục Đồng, lấy thành phố Lệ làm đấu trường tranh đấu của các phe phái, lặng yên không một tiếng động triển khai, ngắn ngủn bảy ngày, thành phố Lệ rơi vào khủng hoảng.

Vốn là vô thanh vô tức, không hề giải thích và trấn an, toàn bộ thông tin và mạng lưới internet thành phố Lệ bị gián đoạn, không ai liên lạc được với bên ngoài, sau đó giảm bớt cung cấp thuốc và đồ ăn. Thành phố Lệ đã sớm không cách nào sản xuất được lương thực, toàn bộ đều nhờ vào cung cấp bên ngoài, mỗi ngày giữa trưa lúc 12h, xe vật tư sẽ đứng bên ngoài dưới lưới điện cao thế chờ tất cả bệnh viện đến tiếp nhận, vật tư bao gồm đồ ăn và dược phẩm.

Vào lúc phát hiện mạng lưới thông tin gián đoạn, bộ hậu cần bệnh viện Phụ Chúc đã đến bên ngoài thành phố kéo vật tư ngày hôm nay, kết quả kiểm tra: "Đồ ăn ít đi một phần ba, dược phẩm thiếu hơn một nửa."

Phó viện trưởng Tiền và các y bác sĩ khác hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt người khác ngạc nhiên đầy nghi ngờ: "Có khi nào sót không?"

Đây là tự lừa mình dối người! Thành phố Lệ còn nhiều bệnh nhân như vậy, lượng thuốc dùng không phải lớn bình thường, sót một hai loại thuốc còn nói qua được, làm sao có thể sót cả một nửa? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Liên hệ thử với trạm cứu tế bên quảng trường văn hóa, hỏi tình huống bên bọn hắn thế nào."

Người đi nghe ngóng tin tức trở lại bệnh viện Phụ Chúc mang về tin tức xấu: "Bọn hắn cũng như thế."

"Đợi ngày mai, xem ngày mai thế nào."

"Được, để ngày mai hỏi thăm luôn chuyện thông tin liên lạc xem thế nào."

Kết quả ngày hôm sau, xe vật tư căn bản không đến, chuyện này khiến trong lòng mọi người lo lắng, sợ hãi và kinh hoàng đạt đến cực điểm.

"Không cung cấp đồ ăn." Người phụ trách bộ hậu cần bệnh viện nói: "Xe chúng ta đợi cả ngày ở ngoài thành, đều không đợi được xe vật tư! Viện trưởng, không nhận được đồ ăn, cũng không có thuốc, làm sao đây?"

"Lúc tôi trở về, người ở trạm cứu tế khu thành cũ vẫn ở bên kia đợi người." Lúc này đã tám giờ đêm, vì an toàn, người phụ trách bộ hậu cần mới làm chủ về trước.

Phó viện trưởng Tiền cũng vì áp lực tứ phía mà tiều tụy rất nhiều, chứng ngứa trên người cũng vì thân thể không khỏe mà tái phát lần nữa, ông xua tay: "Ngày mai lại đi, sáng sớm liền đi."

"... Được."

Thế nhưng, ba ngày tiếp theo đều như thế, đồ ăn còn tiết kiệm đucợ một chút, cũng còn một ít tồn kho đủ để ứng phó nhu cầu bức thiết, thế nhưng tiêu hao dược phẩm không thể tiết kiệm đucợ.

"Hôm nay dừng thuốc, có mười bảy bệnh nhân không qua khỏi!" Người phụ trách trạm cứu tế nào đó tức giận đến thở mạnh: "Đây là ý gì? Đây là ý gì! Để bệnh nhân đau đớn chờ chết sao?! Như vậy còn sống có thể trông cậy vào cái gì! Hả? Còn cái gì để trong cậy vào nữa!"

Không có cách nào loại bỏ độc khí trên người bệnh nhân, những thuốc kia cũng chỉ giúp bệnh nhân vào giây phút cuối cùng ra đi thoải mái một chút mà thôi. Mà ngay cả chút yêu cầu nhỏ nhoi đó cũng không còn, làm sao không khiến người ta tuyệt vọng? Chờ đến lúc những nhân viên y tế như bọn họ cũng rơi vào tuyệt cảnh, có phải cũng không có cách nào có được thuốc hay không?

Chất vấn như vậy xảy ra ở từng ngóc ngách thành phố Lệ. Từ hy vọng đến tuyệt vọng chỉ cần bảy ngày, trong bảy ngày này vô số bệnh nhân bởi vì thiếu thuốc men mà tử vong, vô số chuột lo lớn, chuột bự không ngừng va chạm bên ngoài cửa sổ, há to miệng cắn cột và mặt tường, lại nhìn chằm chằm người sống sót bên trong cửa sổ thủy tinh.

Từ lúc thành phố Lệ bị lưới điện cao thế bao quanh, trên internet đã có người từng phát ngôn, cái gì mà "Cho nổ tan tành thành phố Lệ không phải được rồi sao", mặc dù rất nhanh đã bị xóa bỏ, nhưng lúc này tất cả phỏng đoán đáng sợ dường như sắp thành hiện thực.

Không cho thuốc cũng không cho đồ ăn, một ngày nào đó đột nhiên thả xuống một quả boom quả thật cũng không phải không được.

Dù sao, đám người sống sót đều bị bức điên rồi!

Du Hành cất lại toàn bộ số liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, còn sót lại một ít thuốc anh cũng chỉ cầm theo một ít thuốc trị thương.

Bệnh viện cũng rối loạn, hiệu thuốc đều là y bác sĩ đến đến đi đi, anh gặp phó viện trưởng Tiền ở cửa ra vào, vẻ mặt người đàn ông trung niên luôn cẩn trọng này giờ đây xanh trắng, Du Hành sờ cổ tay ông: "Viện trưởng, ông cần nghỉ ngơi, một khi sức miễn dịch hạ thấp, độc khí xâm lấn càng nhanh hơn!"

"Cậu đi theo tôi." Ngược lại phó viện trưởng Tiền giữ chặt tay anh, hai người đi đến văn phòng viện trưởng.

"Tôi biết cậu phải đi, tôi không đi, cậu cầm chìa khóa xe đi, xe của tôi ở bãi đỗ xe, biển số xe là xxxxx."

Du Hành không nhận: "Vì sao ngài không đi?"

"Tôi đi rồi, những người còn lại đều xong hết. Viện trưởng không còn, phó viện trưởng như tôi càng nên ở lại đây. Cầm đi!" Phó viện trưởng Tiền cứng rắn nhét chìa khóa xe vào tay Du Hành, sau đó quay người cầm một chiếc túi đưa anh.

"Đây là đồ vật tôi để lại cho con gái tôi, con bé đang ở đại học Nhã Thảo, tên là Tiền Vi Vi, nếu cậu gặp con bé, giúp tôi đưa thứ này cho con bé... Ai được rồi, nếu thứ này dính phải độc khí sẽ không tôt." Ông lại thả túi đó xuống bàn.

"Ngài cũng bảo trọng, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành và mẹ Chu ngồi xe phó viện trưởng Tiền, đi theo dòng xe cộ chạy về hướng bên ngoài thành, trên đường mẹ Chu vẫn luôn căng thẳng: "Không phải bên ngoài có lưới điện cao thế sao? Làm sao ra ngoài đây?"

"Đến đó rồi tính sao, mẹ ngủ trước một lát đi."

"Ai, con cẩn thận nhìn đường đấy."

"Ồ có máy bay!"

"Đó là máy bay cứu viện sao? Có phải máy bay sẽ thả vật tư xuống không?"

Không ít chiếc xe dừng lại xem, Du Hành cũng giẫm phanh lại, xuống xe nhìn. Chỉ thấy vốn có ba chiếc máy bay bay vòng vòng trên không, sau đó bốn chiếc, năm chiếc... hơn mười chiếc, sau đó rốt cuộc phía sau máy bay trượt xuống, ném xuống cái gì đó.

"Oa! Nhất định là ném đồ ăn xuống, đây là phương thức vận chuyển vật tư mới sao?"

"Chúng ta trở về đi? Nhìn phương phướng là ở bệnh viện bên kia rồi, trở về trễ sẽ không còn đồ ăn đâu đấy!"

"Đi một chút đi."

Trong lúc đám người sống sót nói chuyện với nhau, vật kia rơi xuống, sau đó ầm ầm nổ tung!

"Phanh!"

"Rầm rầm rầm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro