Chương 216 - 220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 216: Tận thế Cấm khu 16

Edit: Trang Nguyễn

"Boom! Đó là Boom!"

"Vù vù——" một chiếc máy bay bay qua đầu bọn hắn, liên tục ném xuống hai quả boom.

"Chạy mau!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành giẫm mạnh chân ga, lốp xe đè nát chướng ngại vật trên phế tích, gào thét xông về phía trước, sau lưng sóng nhiệt ngập trời khiến cát đá bay loạn, còn nện vào trên trần xe.

"Trời ạ, Boom! Tại sao có thể có Boom!" mẹ Chu nắm chặt ghế ổn định thân hình, quay đầu nhìn thoáng qua đã bị dọa đến hồn phi phách tán, đơn giản sau lưng hai chiếc xe tránh trễ, bạo tạc nổ tung trong ngọn lửa thứ hai, sóng nhiệt kinh người.

Rất nhanh Du Hành đã thấy lưới cao thế từ phía xa xa, lúc anh đến gần xem xét, thì ra đã có người sống sót đến sớm hơn mẹ con anh, dù sao ở trong tầng hai bệnh viện Phụ Chúc, muốn ra ngoại thành phải tốn nhiều thời gian hơn, mặt khác các trạm cứu hộ bên ngoài bệnh viện đã sớm hành động rồi.

"Thả chúng tôi đi ra ngoài!"

"Chồng dì họ của tôi là phó cục trưởng sảnh xx, tôi không phải người không có hậu trường, các người suy nghĩ cho kỹ, mau mở cửa, bằng không..."

"Mọi người chúng ta cùng tông thẳng ra ngoài!"

Đến gần, Du Hành thấy ở đây rất ồn ào, xe đậu lộn xộn, người sống sót đứng trên trần xe chửi bới người bên ngoài, anh lại nhìn ra bên ngoài, cahc1 mười mét một người ở cương vị giữ cửa bất vi sở động. Xe quá nhiều quá hỗn tạp, chặn ngang chặn dọc trên đường, đường bị ngăn cản anh không vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài.

"Thế nào anh bạn? Bên ngoài nói gì?"

Du Hành tìm một người đàn ông vừa nhảy xuống xe hỏi thăm, anh đưa đối phương một điếu thuốc, đối phương nhận điếu thuốc đưa lên miệng, mu bàn tay là một mảnh hạt mụn hồng, lúc nhận điếu thuốc tay hắn còn đang run run.

"Cám ơn anh bạn. Đám khốn nạn kia, không nói nhảm một câu, hỏi có đưa đồ ăn hay không cũng không trả lời, hỏi có ra được cửa không cũng không đáp, giận điên người!"

"Lưới điện cao thế này, các anh em có chủ ý gì không?"

"Đều nói muốn tông thẳng qua đó, nhưng không ai dám động." Người đàn ông hút mạnh một hơi thuốc, dường như tỉnh táo lại: "Nếu thật sự tông thẳng đến, phải chấp nhận bị điện giật chết nên không ai bằng lòng làm." Dù có lớn tiếng trách móc, chửi bới thế nào thì người kia cũng không dám đụng, thầm nghĩ kích động người khác làm, nhưng người khác cũng không phải người ngu.

Du Hành hiểu rõ chuyện ở đây, liền nói cảm ơn, sau đó dặn dò mẹ Chu vài câu, rồi chui vào phương hướng điện cao thế.

Cách lưới điện nhìn thấy người giữ cửa mặt không biểu tình đứng bên ngoài, xa xa máy bay ầm ầm bay đến, những người kia cũng xem như không thấy. Anh cẩn thận xem hình dáng lưới điện cao thế, cảm thấy có chút suy nghĩ, khoảng cách này có thể giật từ đầu đến chân một người, chứ đừng nói chi chui vào đi qua.

Anh hơi sầu, lưới điện cao thế này xây cũng cao, hai tầng lầu. Cách tốt nhất có thể làm cho người giữ cửa tắt công tắc mạch điện, mở cửa ra, nhưng nhìn biểu hiện của người giữ cửa, cái này rất khó.

Lưới điện cao thế đơn giản thô bạo, lại khiến vô số người chùn bước. Du Hành trở lại trong xe, mẹ Chu an ủi anh: "Đừng vội, ba ông thợ đánh giày còn chống lại được một Gia Cát Lượng, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi."

"Vâng."

Đúng lúc này, một quả Boom rơi vào cách đó không xa, nổ mạnh ầm ầm khiến mọi người thét lên, ở phía trước nhất có người đàn ông đứng trên xe vẫy tay lớn tiếng hô: "Đây là đang bức tử chúng ta mà, thời điểm Lục Quân tranh cử ông ta không nói như vậy, ông ta lừa chúng ta!"

Lục Quân? Du Hành nghĩ nghĩ, người này hình như là lãnh tụ quốc gia cao nhất của thế giới nhiệm vụ này, năm nay đảm nhiệm chức vụ là năm thứ hai?

Bên ngoài bị kích động bắt đầu... ồn ào phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chịu khổ ở chỗ này, hắn lại làm như không thấy!"

"Hắn không xứng với phiếu bầu lúc trước của tôi, sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã bầu cho người khác rồi!"

"Đúng vậy, máu lạnh vô tình! Còn cho phi cơ đến oanh tạc chúng ta!"

Càng nghe, Du Hành càng nhíu mày, anh xuống xe lần nữa, chỉ nhìn người đàn ông kích động nhất kia từ trần xe nhảy lên phía trước, cảm xúc kích động. Bởi vì dịch bệnh mặt hắn hầu như hủy hết dung nhan, nhìn không ra một khối thịt lành lặn nào, chỉ có thể từ cặp mắt che kín tơ máu lóe ra một đường nhìn ra sự điên cuồng cùng kích động của hắn.

"Hôm nay cho dù tôi có chết cũng phải liều vì mọi người mở ra một con đường, nếu mọi người còn sống đi ra ngoài, nhất định phải trả thù thay tôi!"

"Được!"

"Trả thù!"

Hắn lại nhìn người giữ cửa phía trước, gầm lên, chửi bới tên đó, hắn dừng lại, lại nhìn thấy người giữ cửa khác dùng tay ra hiệu với hắn, đã cắt điện!

Đừng sợ, xông lên!

Xe cấp tốc tiến lên, mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đám người sống sót khác đều được thắp lên lòng nhiệt khí, ồn ào kêu gào: "Xông lên đi!!"

Cách xa, Du Hành không nhìn thấy rõ luồng nhiệt khí này, theo tiếng hét chói tai là tiếng nổ mạnh mang theo luồng khí hủy diệt khủng bố, chỉ thấy lưới điện cao thế bao lấy xe, giữa ban ngày cũng lóe sáng chói mắt. Sau đó là tiếng nổ mạnh chấn động.

"Oanh —— "

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối bên trong, lưới điện cao thế kia đã bị đụng, bị nổ ra một hố to. Ngay khi người đàn ông kia bị tử thần lôi điện bọc lấy bản thân, hắn cũng không kịp phản ứng: "Không phải nói đã cắt điện rồi sao?"

Không ai có thể trả lời vấn đề này của hắn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, người sống sót khác hét ầm lên: "Đi mau đi mau!"

Chiếc xe phía trước lái quá chậm, còn bị chiếc xe phía sau đụng ngã lăn, lưới điện mở ra lưới to giờ như cầu độc mộc, mỗi người đều tranh nhau chui vào, chen lấn đi vào trong. Mảnh vỡ của chiếc xe nổ tung bị vô số chiếc xe nghiền áp vùi sâu vào đất bùn, không còn thấy tung tích.

"A Tinh sao lại nổ rồi? Máy bay ném boom lên lưới điện hả con?" Vẻ mặt mẹ Chu kinh hỉ và chờ mong.

Du Hành ngồi xuống khởi động xe, vừa lắc đầu: "Không phải, có người... lái xe tông thẳng qua."

Mẹ Chu trừng to hai mắt.

Xe xóc nảy lấy tư thế lao ra lưới điện cao thế, lúc Du Hành chạy qua lỗ hở, Du Hành còn quay đầu nhìn người giữ cữa – một người cũng không còn thấy, anh hé miệng trầm mặc.

Rốt cuộc rời khỏi thành phố Lệ, Du Hành cũng không định đi đến nơi khác, trên người bọn họ còn chưa diệt trừ uế khí, đi đến nơi khác rất dễ lây bệnh cho người khác. Lúc chạy trên quốc lộ, anh còn đang suy nghĩ, trước đến thành phố bên cạnh nghe ngóng tình huống, rốt cuộc vì sao thành phố Lệ bị phong bế toàn diện, còn bị máy bay ném boom?

Quả thực mới nghe lần đầu.

Kết quả lúc tiến vào thành phố bên cạnh, anh liền phát hiện ở đây không một bóng người, anh cạy mở khóa một siêu thị gia đình, quẹt tay trên quầy kiểm tra, một tầng tro bụi, đã đóng cửa mấy ngày. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trước kia lúc còn có thể lên mạng, nhìn thấy rất nhiều ngôn luận, nói cư dân quanh thành phố Lệ đều muốn dọn nhà đi, cứ như vậy xem xét, thật sự toàn bộ dọn đi hết rồi sao?

Đồ đạc trong siêu thị còn rất ít, chỉ còn lại chút đồ ăn vụn vặt, như khoai tây chiên, bánh kẹo, muối, bột ngọt, mì... anh lấy một ít vật hữu dụng, còn để tiền lên trên quầy.

"Vẫn không gọi được." mẹ Chu cầm điện thoại nhíu mày: "Bọn hắn đều đi rồi, chúng ta đi không?" Người sống sót cùng nhau đi ra, đã sớm không còn thấy bóng dáng.

"Đi." Du Hành cũng thay đổi chủ ý, bên ngoài thành phố Lệ cũng là thành trống, không có người nào có thể trao đổi tình hình khiến anh vô cùng lo lắng.

Mọi người từ trong đám đông mới có được cảm giác an toàn, vốn cho rằng có thể liên hệ với thế giới bên ngoài ở đây, thế nhưng lại phát hiện nơi này là thành trống... Lúc này anh cũng chẳng quan tâm uế khí lây bệnh cho người khác nữa, đi, chắc chắn phải tiếp tục đi!

Du Hành vừa đi vừa thu thập vật tư, mặc dù thành phố này tất cả đều trống không, thế nhưng vẫn còn một ít vật hữu dụng, anh còn tìm được thứ tốt từ tiệm thuốc, nhồi từng cái vào trong nhẫn trữ vật.

Anh lái ô tô đi suốt đêm, rời xa rồi, mẹ Chu ngồi ở phía sau nói: "Vốn trên người còn hơi ngứa, bây giờ tốt hơn nhiều rồi!" Bà kết luận: "Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!"

"Hoàn cảnh thành phố Lệ quá kém, vốn không có lợi cho việc dưỡng bệnh." Anh cũng hiểu thân thể thoải mái hơn nhiều, cho nên anh vẫn luôn bất mãn vì sao không để người sống sót trong thành phố Lệ dời ra bên ngoài, nếu cứ trị liệu trong hoàn cảnh như vậy, người chết càng sẽ càng nhiều.

Nhưng bây giờ có nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì, ai biết đến cùng cao tầng đang suy nghĩ gì chứ.

Trong lòng người sống sót ở thành phố Lệ tràn ngập phẫn nộ, rồi khỏi thành phố Lệ, tiến vào thành phố khác, lại từ thành phố hàng xóm đi đến khu vực khác.

Tức giận, tức giận, tức giận!

Chúng ta phải vạch trần hắn, vạch trần hắn!

Mà bên kia, Lục Đồng vì hành động diệt trừ uế khí ngày mai mà một đêm không thể say giấc, hắn một lần nữa đứng lên rời giường, ra hiệu nhân viên cần vụ chuyển điện thoại cho ban ngành liên quan.

"Cư dân chung quanh thành phố Lệ được sắp xếp thế nào rồi? Xác định toàn bộ đều được dời đi rồi đúng không? Được, trong lòng quần chúng có khả năng vẫn còn có chút lo lắng, ông cho nhiều người đến trấn an, động viên bọn họ... đợi vấn để ở thành phố Lệ được giải quyết sẽ chuyển bọn hắn trở về."

"Trấn an người sống sót thành phố Lệ thế nào rồi, đúng, bọn hắn vẫn không thể chuyển đi, phải đợi ngày mai Trương đạo trưởng đến, chuẩn bị sẵn sàng mới có thể chuyển." Nói cách khác uế khí vì mất con mồi sẽ nổi điên chấn động đấy.

"Được, vất vả cho các người rồi, lại cố gắng kiên trì một đêm nữa thôi."

Lục Quân cúp điện thoại, cho dù đã xác thực rồi, trong lòng vẫn bất an xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

"Lúc trước thời điểm tranh cử liên nhiệm còn không căng thẳng như thế này..." Hắn đè ép ngực mình, thở ra một hơi lại lần nữa bò lên giường. Máy điều hòa đã điều chỉnh nhiệt độ thích hợp nhất cho mùa hè ban đêm ở nơi này, mát mẻ hợp lòng người, hắn tháo mắt kính xuống lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, ngày mai có thể rất bận rộn, mặc dù hắn không đích thân đến hiện trường, thế nhưng vẫn phải điều hành từ xa.

Đêm nay có rất nhiều người không chìm vào giấc ngủ, ngoại trừ Lục Quân, còn có những mật thám đã xóa sạch dấu vết, người sống sót thành phố Lệ mệt mỏi, cư dân chung quanh thành phố Lệ mới dời đến noi khác tị nạn... cùng với những người sống sót ở lại thành phố Lệ.

Ban ngày mấy chục quả bom ném xuống, khiến mọi người trong bệnh viện Phụ Chúc bàng hoàng, phó viện trưởng Tiền sau khi trở lại văn phòng, văn phòng đã bị boom tạc nổ mất cửa sổ thủy tinh, càng lộ ra đơn bạc.

"Có lẽ đều đi ra ngoài hết rồi." Ông cởi đồ cách ly, lộ ra khuông mặt không rõ, trên người ông ngứa vô cùng, ông cũng không tâm tư đi gãi, đứng bên cửa sổ nhìn một mảnh đen kịt phía xa xa. Ông lẩm bẩm nói: "Thành phố Lệ thật sự xong rồi sao?"

"Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T!"

Tiếng chuột kêu vang lên không dứt bên tai, càng ngày càng gần, ông cúi đầu xem xét, văn phòng lầu tám vậy mà vẫn có chuột bò vào, đầu con chuột cực lớn khiến người vừa nhìn thấy đã hốt hoảng, ông vội vàng quay đầu cầm chổi quét con chuột rơi xuống đất.

"Viện trưởng! Chuột vào rồi! Làm sao bây giờ?!"

Ông vội vàng mở cửa: "Tôi đến đây, mau gọi tất cả mọi người lên đây!" Toàn bộ nhân viên công tác cộng lại, chỉ có bốn người, cộng thêm một ít người không rời đi, còn có người sống sót còn năng lực hoạt động, thật ra chỉ còn tầm mười người.

"Chuyển toàn bộ người bệnh đến phòng thí nghiệm!" Ông lấy toàn bộ chìa khóa ra: "Mau mau nhanh!" Bệnh viện đã ngăn không được chuột nữa, chỉ có phòng thí nghiệm vì tính cơ mật nên xây dựng đặc biệt kín, bây giờ là đường lui cuối cùng của đám người sống sót bọn họ rồi.

Trong đêm ba giờ, mẹ Chu nói với Du Hành: "Điện thoại có tín hiệu rồi! Để mẹ báo cảnh sát!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Mẹ chờ một chút." Du Hành ngừng xe bên lề đường cao tốc: "Khoan báo cảnh sát đã, để con truy cập internet."

Trên internet đưa tin liên miên bất tận với động đất ở thành phố Lệ, tin mới nhất chính là tin tức của đài quốc gia chín giờ đêm qua.

"Thuốc trị tận gốc bệnh dịch ở thành phố Lệ đã ra lò, ngày mai một lượng lớn sẽ mang đến thành phố Lệ, thiên tai mãi mãi không đánh bại chúng ta!"

Chương 217: Tận thế Cấm khu 17

Edit: Trang Nguyễn

Anh mở tin tức xem tình hình cụ thể, văn hay tranh đẹp biểu hiện trước mắt khiến Du Hành hoàn toàn lạ lẫm "Thuốc mới", xem thêm tin tức trước đó, từ khi thành phố Lệ bắt đầu mất thông tin liên lạc, liên tục bảy ngày đều có tin tức liên quan đến thành phố Lệ, có thể nhìn ra tình huống thành phố Lệ mỗi ngày đều "chuyển biến tốt đẹp".

"Lúc nào chuyển biến tốt đẹp?" Vẻ mặt mẹ Chu không rõ: "Có viết bậy cũng không thể viết thế này được chứ!"

"Người sống sót thành phố Lệ thống khổ xin giúp đỡ: bảy ngày cạn kiệt lương thực, đoạn thuốc, lên án mạnh mẽ lãnh đạo không đủ tư cách!" Tiêu đề nghe rợn cả người, trong nháy mắt hấp dẫn không ít lực chú ý của cú đêm, rất nhanh đã có hơn hai vạn lượt đọc. Đợi Du Hành xem hết, đã mười một vạn lượt xem, hot kinh người.

Ngoại trừ tin tức này, tiếp theo các tiêu đề tương tự mọc lên như nấm, dùng từ ngữ rất kịch liệt. Dù cho bây giờ chỉ mới ba bốn giờ đêm, trên internet cũng sôi sục như bếp lò, náo nhiệt vô cùng.

Du Hành xem những tin tức này liền biết rõ, đây là động tác của những người sống sót khác.

Đương cục phản ứng rất nhanh, lúc 4h30, Du Hành nhìn thấy trang đầu đài quốc gia xuất hiện tin tức trực tiếp, trong hình ảnh là lãnh tụ cao nhất quốc gia – ngài Lục Quân.

Diện mạo hắn có chút tiều tụy, nhìn qua màn ảnh nói: "... Ban ngành liên quan sẽ lập tức đến thành phố Lệ điều tra, xin người sống sót ở thành phố Lệ tin tưởng quốc gia, tin tưởng chính phủ, không nên bị thế lực phản động châm ngòi ly gián tình cảm quốc dân, xin tin tưởng..."

Xem hết video, lại liên tưởng đến lời nói của người đàn ông anh dũng chịu chết trước lưới điện cao thế ban ngày, mũi nhọn quá mạnh mẽ!

Du Hành cảm thấy, ngài Lục Quân có khả năng bị hãm hại thật rồi, quốc gia này thực hành chế đồ bầu cử lãnh tụ theo kiểu dân chủ, phe phái mọc lên san sát như rừng nên không khỏi cạnh tranh kịch liệt, nếu thật bị người nhân cơ hội hãm hại cũng không phải không được.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này tràn đầy lổ thủng, giống như có bàn tay vô hình bao quanh thành phố Lệ, bọn hắn hoàn toàn không nghe không thấy không nhìn được bất cứ hy vọng gì, chỉ có thể nổi điên, nổi giận trong tuyệt vọng, như con thú bị vây khốn vào đường cùng. Lưới điện cao thế cường đại như vậy, lại bỗng nhiên sụp đỗ ngay lúc đó, người sống sót ào ra bên ngoài tìm kiếm công đạo —— xem ngài Lục Quân là kẻ thù!

Nhịp nhàng ăn khớp quá, cũng thật trùng hợp.

Du Hành nhìn người sống sót thành phố Lệ khóc lóc than thở trong video, cùng với lời trách móc nghi vấn với lãnh đạo, và những lời đồng tình với người sống sót.... Trong lòng Du Hành chuyển động không ít ý niệm.

"A Tinh?"

"Dạ? Mẹ, sao vậy?"

Mẹ Chu lo lắng nhìn anh: "Con vẫn luôn ngẩn người, có chuyện phiền lòng sao?" Trong tin tức không phải ngài Lục Quân nói sẽ báo bệnh viện gần đây đến đón mọi người đi chữa trị sao, sẽ có chuyên gia đến tiêm vắc xin phòng bệnh? Con trai còn phiền lòng gì nữa?

"Xin người sống sót thành phố Lệ đừng tùy tiện tiến vào đám đông, nước và dân là một nhà, xin hãy suy nghĩ vì đa số anh chị em khác..."

Bệnh viện gần đây chính là tòa cao ốc lớn nhất – bệnh viện nhân dân đệ nhất, nếu bây giờ lái xe, một giờ sau có thể đến, Du Hành lại muốn chờ thêm một chút, xem tình hình hế nào rồi mới tính tiếp.

Không trách anh cẩn thận, bây giờ lực khống chế của ngài Lục Quân thật khiến người khác hoài nghi, vẫn phải xem kỹ tình hình thế nào đã!

Bên kia, đạo trưởng Trương Kim Thành mang theo một nhóm đệ tử Đạo môn đi suốt đêm đến thành phố Lệ, mới đến chung quanh khu vực thành phố Lệ, hắn đã cau mày: "Không tốt, uế khí phân tán, mau mau thi triển pháp thuật trừ uế!"

Đệ tử Đạo Môn rất nhanh tách ra đến các nơi thi triển pháp thuật, đại đệ tử còn nói với Trương Kim Thành: "Bùa trước kia chôn chung quanh thành phố Lệ đã mất toàn bộ hiệu lực rồi!"

"Lại đi chôn, những người khác đi cùng tôi tiến vào thành phố Lệ, thời gian không còn nhiều rồi." Trương Kim Thành giương mắt nhìn về phía xa xa, dưới ánh mặt trời mơ hồ bay lên, giây phút này phía đông cũng không phải ánh sáng chói lọi nữa, trong mắt hắn, hướng thành phố Lệ đã bị khí đen bao trùm, hiện ra mây đen áp thành.

Uế khí, muốn bạo động rồi.

Du Hành đợi đến lúc sáng sớm, lại nhìn tin tức trên mạng, anh khởi động xe, chở mẹ Chu đi đến bệnh viện gần đây.

Sáng sớm, người đến bệnh viện đặc biệt nhiều, anh từ tin tức biết rõ, hôm nay cũng là cư dân khác bên ngoài thành phố Lệ nhận thuốc, thuốc gì đây? Tự nhiên là thuốc chống bệnh dịch ở thành phố Lệ rồi, ngài Lục Quân cũng đã nói trong tin tức trực tiếp, bởi vì có vài thế lực quấy phá, người sống sót thành phố Lệ ra ngoài khiến khả năng bệnh dịch sẽ lây lan đến các nơi, cho nên các nơi đều sớm tiến hành công tác phòng chống dịch bệnh.

Hai người bọn họ sau khi xuống xe chỉ nghe thấy người chung quanh kinh hô: "Thật buồn nôn!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Mau mau, đi nhanh đi, bọn hắn nhất định chính là người bệnh ở thành phố Lệ mà tivi đã nhắc đến, trời ạ quá khó nhìn, buồn nôn quá rồi!"

"Sẽ lây bệnh đấy!"

Mẹ Chu có hơi bị thương, sau khi xuống xe có chút co rúm thu lấy bả vai, Du Hành khó kỹ cửa xe, kéo tay bà: "Đi thôi mẹ."

Hai người một đường đi vào, nhận lấy nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, lùi lại né tránh, hai người đi đăng ký, y tá xeh miệng, giọng nói rầu rĩ sau khẩu trang: "Ra cửa quẹo trái tòa nhà đầu tiên."

Hai người lại đi ra ngoài đến tòa nhà chỉ định, trong tòa nhà này bác sĩ y tá bình tĩnh hơn nhiều, y bác sĩ đeo khẩu trang và bao tay, thái độ lãnh đạm, thực sự làm mẹ Chu thoải mái hơn nhiều.

"Trước tiêm thuốc, sau đó lại uống thuốc."

Tiêm một mũi, vừa qua vài phút Du Hành đã cảm thấy cả người chợt nhẹ, giống như bệnh nặng tích tụ lâu ngày trên người thoáng chốc đã không còn.

"Đây là thuốc uống, mỗi ngày uống ba lần, uống xong sẽ có phản ứng nôn mửa và bài tiết nhiều lần, đều là bình thường, không cần sợ. Còn có cái này ——" bác sĩ lấy ra một chiếc túi tiểu phúc: "Đeo trên người, nếu đồ vật bên trong toàn bộ biến thành tro tàn màu đen, cậu phải đến bệnh viện lấy thêm cái mới."

Du Hành tiếp nhận từng món, lại mở túi phúc ra nhìn xem, bên trong là một tờ giấy vàng: "Đây là cái gì?"

"Không biết, đây là cục phòng dịch đưa đến, chúng tôi chỉ phụ trách đư người bệnh." Bác sĩ đưa tờ đơn cho anh ký tên: "Tạm thời không cần trả tiền, trước kí tên, phòng bệnh của các người ở tòa nhà này, phòng 502 của hai người, tự mình đi đi."

Anh cùng mẹ Chu cùng nhau đi đến phòng 502, rất nhanh hai người đã có phản ứng ói mửa, ói đến thiên hôn địa ám.

Hậu kỳ phương án châm cứu của Du Hành, hầu như bọn họ không ói ra gì nữa, anh biết rồi châm cứu đã phát huy hoàn toàn tác dụng, uế khí còn lại không phải châm cứu có thể bức ra được. Lúc này nôn mửa là chuyện tốt! Chứng minh uế khí ẩn sâu cũng bị thanh lý mất rồi.

Quả nhiên, đến lúc tối, vày trên người anh đã mất đi phân nữa, miệng vết thương chậm chạp không cách nào khỏi hoàn toàn rốt cuộc đã thu nhỏ miệng lại, vảy kết, mất vảy. Trên mặt để lại tứng khối dấu vết màu đỏ, đều là thịt mới, được rồi, mặc dù vảy thô sáp này rốt cuộc đã biến mất, nhưng gương mặt này vẫn mang cấp bậc "hủy dung".

"Đừng sợ, đến lúc đó con đi phẩu thuật thẩm mỹ, để mai mẹ đi hỏi thăm một chút." Mẹ Chu đau lòng nhìn mặt con trai, khuôn mặt đang êm đang đẹp của thiếu niên mười tám tuổi tự dưng lại bị thế này, sau này việc học rồi sự nghiệp sẽ thế nào đây? Con trai cưới vợ cũng khó đây này! Phẩu thuật thẩm mỹ, phải phẩu thuật thẩm mỹ.

"Không sao." Du Hành bắt mạch cho mẹ Chu, mạch gần như đã bình thường, dĩ vãng luôn có nơi quái dị, bây giờ rốt cuộc đã tốt hơn.

Hơn tám giờ có y tá gõ cửa: "Ngài Chu, hành lý của các người đã được trừ độc, bây giờ anh lãnh nhận hay để sáng mai?"

Du Hành nhảy từ trên giường xuống: "Bây giờ liền đi."

Đồ đạc của bọn họ không ít, phải nói rất nhiều, anh lấy được vật tư ở thành phố Lệ và chung quanh khu vực này, toàn bộ anh đều để trên xe, cũng không cất vào trong nhẫn trữ vật, chỉ sợ trên đồ đạc dính uế khí. Bây giờ tốt rồi, sau khi trừ độc anh yên lòng chuyển toàn bộ vào trong phòng bệnh, chuyển ba lần mới hết.

Mẹ Chu cảm thán: "Cái này cũng quá thần kỳ, rõ ràng trước kia còn không làm gì được, bây giờ ngay cả vật phẩm trừ độc cũng có thể làm ra được rồi."

"Đúng vậy." Du Hành cũng rất tò mò làm sao làm được, anh lấy quần áo lên ngửi, có thể ngửi được một mùi —— khói? Những vật khác cũng là như thế, hình như dùng để hun đấy.

"Mùi vị này cũng kỳ quái." Mẹ Chu cũng ngửi ngửi: "Mẹ giặt quần áo một chút, mùi này làm sao mặc."

Hai người đang nói chuyện, đài truyền hình địa phương đến phòng bệnh, trong ngày hôm này tòa nhà bệnh viện này tổng cộng tiếp nhận một trăm mười chín người sống sót ở thành phố Lệ, toàn bộ đều tiếp thu đài truyền hình phỏng vấn chụp ảnh, hơn nữa mỗi người đều theo thứ tự bị hỏi thăm một vài vấn đề hiện trạng, như bệnh viện phục vụ thế nào? Thân thể có cảm thấy chuyển biến tốt đẹp không.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, cơ cấu cứu trợ địa phương đến thăm, còn đưa đồ ăn và tiền cứu tế đến.

Trong phòng bệnh mẹ Chu đã ngủ say, thân thể không còn bị đau đớn quấn thân, giấc ngủ bà rất sâu, có lẽ trong mơ còn thấy cha Chu, còn gọi tên ông vài lần.

Du Hành ngừng tu luyện, anh đi phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo, lúc trở lại giường đã hơn hai giờ. Anh không buồn ngủ chút nào, tựa ở đầu giường lướt điện thoại xem tin tức.

Tình thế trong nước khá tốt, vào hôm nay, hai mươi mấy thành phố chung quanh thành phố Lệ đều nhận được thuốc phòng bệnh dịch, trên tin tức có nói, tạm thời không có cách nào cung ứng cho các khu vực khác, còn lại phải chờ đợi, nhắc nhở quần chúng chung quanh trong lúc du lịch nhớ phải chú ý kỹ con đường, tạm thời cách xa khu vực thành phố Lệ.

Du Hành xem hết tin tức, anh còn tìm kiếm thêm tin tức ở vài diễn đàn khác.

"Đây là lá bùa à? Trời ạ, không phải quốc gia chúng ta bài trừ phong kiến rất nhiều năm sao, đây không phải tro tàn phong kiến lại cháy sao? Có phải chính thức làm đội trưởng, sau này có một lớp đặc biệt 666 chăng..."

"Không có người phụ trách giải thích chuyện này sao, đầu năm nay đi bệnh viện lại phát lá bùa cho mọi người à?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Tổ truyền công nghệ, trừ tà tránh tai, một lá 100, nhanh tay thì còn! Người nào muốn mua xin liên hệ 13xxxxxxxxx."

Anh cũng lấy lá bùa giấy trong túi tiểu phúc ra xem, cho dù nhìn thế nào đâyq quả thật chính là bùa chú Đạo gia, chế tạo khá đơn giản, hình vẽ còn không đủ khéo léo, so sánh với bùa chú anh trao đổi trên hệ thống trao đổi điện tử, quả thật thô ráp rất nhiều.

Bùa chú do linh lực tạo thành, bên trên mỗi lá bùa đều có linh quang chuyển động, rất hù dọa người, đáng tiếc những thứ này đều cần linh lực, cho dù có thể mua được từ hệ thống trao đổi điện tử, nhưng cũng không dùng được.

Trước kia khi cả nhà chuyển đến Nam Châu, anh còn định buôn bán bùa chú, cho nên đã từng nghiên cứu bùa chú trong hệ thống trao đổi điện tử, toàn bộ đều là bùa chú tu chân giới, không có bùa chú của Đạo gia khác, thế giới này, rõ ràng cho thấy có thể tu đạo đấy.

Cho nên anh hy vọng có thể mua được các loại bí tịch sách vở tu đạo từ hệ thống trao đổi điện tử... để chính mình học sau này đối phó uế khí càng nắm chắc hơn, cũng có thể bảo vệ tốt cho mẹ Chu.

Kể từ khi biết thành phố Lệ có uế khí cùng uế chuột, anh liền nghĩ đến cách dùng bùa chú trừ uế, thế nhưng không có cách nào. Chỉ là ý nghĩ này, phải đợi đến lúc công ty RT9009 phát hiện dị thường tìm đến, bây giờ kế hoạch gì cũng như không.

Nghĩ tới đây, lại có chút thất lạc.

Anh cột chặt túi phúc lại, nhét vào trong cổ áo, vỗ vỗ quần áo sau đó nằm xuống ngủ.

Ở nơi xa xôi, RT9009 đã tỉnh lại ở công ty.

Chương 218: Tận thế Cấm khu 18

Edit: Trang Nguyễn

"Cái này thật là... nên gọi ngài thế nào đây.... Nếu biết là ngài... chúng tôi nhất định sẽ càng thêm cẩn thận chú ý công tác của ngài.... Ách. Không phải vì ngài, chúng tôi làm việc lười biếng, chính là ở cơ sở đầu vào, càng thêm chú trọng công tác này hơn hắc hắc hắc."

Người phụ trách cười nói với RT9009: "Đây là sai lầm của bộ phận kỹ thuật, chúng đã thừa nhận sai lầm, lúc xử lý đoạn số liệu kia đã ngủ gật... Ngài yên tâm, công ty sẽ đền bù tổn thất cho ngài, ngài tổn thất một phần năng lượng thể kia, công ty sẽ dùng năng lượng tốt nhất làm lại cho ngài."

Ai biết năng lượng thể thượng đẳng của công ty lại đích thân hộ tống Kí chủ đi làm nhiệm vụ đâu chứ! Phải biết cấp bậc năng lượng thể này quá mức khổng lồ và cường hãn, căn bản không cách nào làm bản thân nương theo Kí chủ đi làm nhiệm vụ, nếu không sẽ hủy hoại thế giới nhiệm vụ. Bình thường đều do công ty chế tạo năng lượng thể điện tử, sau đó những năng lượng thể cao cấp này sẽ phân mỏng năng lượng cắm vào, có thể điều khiển cùng lúc nhiều năng lượng thể điện tử tiến hành nhiều hạng mục.

Làm như vậy công trạng mới có thể nâng cao.

RT9009 còn chút mơ hồ, nó giống như đã ngủ rất lâu, mặc dù vẫn có một đoạn ký ức lạ lẫm.

Một người mất trí nhớ sau khi khôi phục ký ức, mờ mịt chính là tâm tình của nó lúc này.

"Ngài, có phải còn chưa tỉnh lại hay không? Nếu không ngài nghỉ ngơi trước đi, đợi nghỉ ngơi tốt lại nói đến chuyện Kí chủ của ngài."

"Kí chủ? Kí chủ của ta?"

"Đúng vậy, Kí chủ của ngài tên là —— Du Hành, bởi vì thế giới nhiệm vụ xuất hiện sự cố, ngài vì dọn dẹp số liệu dị thường nên bị thương, lúc chúng tôi tìm được ngài, Kí chủ của ngài đã chạy trốn đến thế giới số liệu khác, ngoài trừ ngài, chúng tôi không tìm được cậu ấy."

Tên Du Hành rất quen thuộc đấy. RT9009 định thần, thân là năng lượng thể cao cấp, năng lực chải vuốt của nó không giống bình thường, chưa đến một giây nó đã nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Vì vậy một giây sau, trong tầm mắt hoảng sợ của người phụ trách, nó từ từ càng trở nên nóng bỏng sáng ngời, như một Quả Cầu Lửa.

"A a a xin ngài khống chế năng lượng của mình!"

Đợi qua một hồi lâu, quả cầu lửa mới từ từ thu liễm, cuối cùng vặn vẹo biến hòa thành bộ dáng con người, nó duỗi tay lười biếng nói: "Thì ra đã qua lâu như vậy."

"Tôi hiểu được sự cố, thế tổn thất của Kí chủ của ta thì sao?"

Người phụ trách chém đinh chặt sắt nói: "Cứ bồi thường dựa theo quyền lợi tiêu chuẩn cao nhất của Kí chủ."

"Còn gì nữa không?"

"Này... vậy thì gia tăng tất cả thuộc tính linh hồn của Kí chủ thêm... một điểm? Được không?"

"À, còn gì nữa không?"

"Còn, còn nữa?" Người phụ trách cắn răng một cái: "Ưu đãi tối đa cho cậu ấy... ba loại thương phẩm!"

"Mười loại."

Dưới uy áp năng lượng của nó khiến người phụ trách bị áp lực rất lớn, đổ đầy mồ hôi trán, trong lòng thầm nói: này không phải chỉ là năng lương thể cao cấp thôi sao? Nhìn không giống chút nào!

"Được rồi, ta đi đây, không được quên những lời đã nói, nhớ mở quyền hạn cho ta."

"Được được, sau mỗi thế giới nhiệm vụ tiếp theo chúng tôi sẽ chú ý mật thiết, tuyệt đối không xuất hiện sự cố như vậy nữa, ngài cứ yên tâm!"

Đợi vị hệ thống năng lượng thể cất bước rời khỏi công ty, người công tác lau mồ hôi trên trán, nhìn vách tường sáp hoa trong phòng, bàn và sàn nhà..., hắn khóc không ra nước mắt, nhanh chóng gọi điện cho bộ hậu cần: "Năng lượng của vị này đàn áp quá mạnh, mau giúp tôi kiếm người sửa văn phòng. Tài chính? Đi tìm bộ phận kỹ thuật đòi, đúng, tài chính khấu trừ tiền lương của bọn hắn đấy..."

Nghĩ nghĩ lại nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho cấp trên, chỉ nghe cấp trên nói: "Seri RT mở đầu hàng loạt số thứ tự... sau này anh không cần lo, nếu nó làm việc khác người... anh cứ phối hợp toàn diện với nó."

"Ồ, thế nhưng tôi không thấy số thứ tự này trong danh sách năng lượng thể cao cấp."

"Cho nên mới nói anh không cần quản." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Vào lúc Du Hành không biết, RT9009 đang trên đường truyền thâu, đêm nay anh ngủ rất ngon, sau khi rời giường còn đi cùng mẹ Chu xuống căn tin dưới lầu ăn sáng.

Mặc dù vẫn còn nhiều ánh mắt khác thường, nhưng hai người không để ý đến nữa, ngay cả mẹ Chu vì bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, sự tự tin đã tan đi nhiều. Trong quá trình ăn sáng, còn có người có lá gan khá lớn, cách bàn ăn hỏi chuyện bọn hắn: "Này, tình huống thành phố Lệ thật sự kém lắm sao? Tôi nghe nói vẫn luôn có động đất, có thật vậy không?"

Hoặc hỏi: "Thật sự có máy bay đánh boom à, giống như trên phim điện ảnh?"

Đối với những người ngoài không tự mình trải nghiệm sự cố ở thành phố Lệ mà nói, chỉ gia tăng thêm mấy đề tài nói chuyện, lại phối hợp ca thán vài câu: "Thật đáng sợ" "Thật đáng thương", thời gian dưỡng bệnh không thú vị cứ thế trôi qua.

Theo bọn hắn nghĩ, sự cố thành phố Lệ đã tiến vào khâu cuối cùng, những người sống sót thành phố Lệ như bọn hắn cũng nghĩ như vậy, dường như đợi mọi chuyện ở thành phố Lệ kết thúc, những người sống sót bọn hắn có thể một lần nữa đạt được an trí nhà mới, sau đó có một số tiền cứu tế, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố mới.

Tất cả đều muốn bắt đầu một lần nữa.

Người sống sót thành phố Lệ cũng có cùng cách nghĩ như thế, lúc nhìn thấy một đoàn đội xe lái vào thành phố Lệ, trong lòng bọn hắn dấy lên tia hy vọng.

Nhưng một ngày sau đó, tình thế đột nhiên chuyển biến rất xấu, ngay trong ngày máy bay ném bom, không ít khu vực một lần nữa sụp đổ. Có lẽ lúc trước người đánh boom chỉ muốn tạo thành khủng hoảng, ngụy trang sự thật dẫn dắt dư luận, thế nhưng bên trong có mấy quả boom, đã hủy hoại hoàn toàn nơi Đạo môn chôn lá bùa, thậm chí... đánh lên cả hố thi trong lòng đất.

Mặc dù Trương Kim Thành bảo người trong môn phái bài trận chôn bùa một lần nữa, thế nhưng uế khí chi nguyên đã sớm bị kinh động.

Nhân viên đặc thù dưới tình huống không được báo trước và đề phòng, hố thi dưới mặt đất rung chuyển, uế chuột bạo động với quy mô lớn, lúc ấy bọn hắn đang đào móc dưới mặt đất, định bới hố thi ra, kết quả mặt đất chấn động kịch liệt, máy móc thiết bị không ngừng bị rơi xuống, không ít người thét lên chói tai rơi xuống dưới cùng với loạn thạch.

Lần động đất này, còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên thành phố Lệ gặp động đất, hơn nữa nồng đậm dày đặc, mắt thường có thể nhìn thấy hắc khí chui ra từ mặt đất, tiến vào trong cơ thể, bùa tị hối (Bùa tránh uế khí) lập tức bị thiêu đốt hầu như không còn.

"Không có khả năng! Đây là Bùa tị hối chưởng môn tự tay vẽ!" Người vừa nói chính là đệ tử dòng chính của Trương Kim Thành, chỉ có đệ tử dòng chính mới có đucợ lá bùa do tự tay Trương Kim Thành vẽ.

Đệ tử dòng chính còn bị như thế, chứ đừng nói chi những đệ tử bình thường khác!

Trong nháy mắt uế khí nhập vào cơ thể, chỉ vài giây làn da bên ngoài thân thể những đệ tử Đạo môn này mọc ra tầng tầng bong bóng: "Đau quá đau quá!"

Thậm chí càng kinh khủng hơn so với lúc bọn Du Hành phát bệnh, bởi vì bệnh chứng chuyển biến xấu quá nhanh, căn bản không cảm thấy ngứa, chỉ có đau đớn! Cả người đều đau nhức, đau nhức tiến vào xương cốt bên trong.

"Nhanh lên, lấy Bùa trị hối (Bùa trị uế khí) ra đây!"

Lần lượt từng đệ tử Đạo môn lấy bùa trị hối ra, đốt bùa uống với nước, sau khi uống xong ói ra đều là thứ đen thui bẩn thỉu, uế khí có thể dày đặc trong không khí, tốc độ trừ uế căn bản không theo kịp tốc độ xâm lấn của uế khí, hơn nữa mặt đất chấn động không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều hoang mang hoảng sợ.

Nếu một thiết bị trục trặc còn bình thường, nhưng tất cả các thiết bị đều đen thui cũng quá không khớp.

Đợi qua chừng mười phút mới liên hệ được với đội hành động đặc biệt ở thành phố Lệ: "Bây giờ uế khí quá mức nồng đậm, tốc độ ăn mòn rất lợi hại, tạm thời vẫn còn khống chế được, yên tâm đi!"

Lục Quân không yên lòng! Nhưng hắn thật sự bận đến sứt đầu mẻ trán, phải trấn an quần chúng, phải làm tốt công tác sắp xếp cho người sống sót chạy ra ngoài, còn phải tra rõ ràng ai là kẻ giở trò sau lưng hắn, càng phải bắt được tên mật thám nằm vùng bên cạnh hắn.... hắn loay hoay như con quay.

Đợi đến lúc rạng sáng, hắn vừa híp mắt, kết quả sáng sớm nhận được tin tức, đội hành động đặc biệt ở thành phố Lệ hoàn toàn mất liên lạc. Từ hình vẽ vệ tinh nhìn thấy, hắc khí đã bao trùm toàn bộ thành phố Lệ, các khu vực chung quanh đang trong quá trình bị ăn mòn từ từ.

"Hắc khí kia bất thường! Khiến thông tin trở ngại!"

"Có muốn thổi bay hắc khí kia không?" Nói cách khác, Trương đạo trưởng bên kia không cách nào liên lạc được.

"Không được." Lục Quân trầm mặt: "Nếu thổi, các khu vực chung quanh khó thoát chết." Hắn nới lỏng cà- vạt, hạ xuống một loạt chỉ lệnh: "Lập tức dời cư dân mười bảy huyện thành chung quanh dời ra bên ngoài, dựa theo tốc độ khuếch tán của hắn khí, chỉ còn bốn giờ nữa sẽ đến khu cư dân gần đó rồi!"

Vừa nghĩ đến nếu toàn bộ đệ tử Đạo Môn đều thất bại ở thành phố Lệ, tâm hắn phát lạnh, lại hỏi: "Liên hệ với đệ tử Đạo Môn lưu thủ khác chưa? Bảo bọn họ mau chóng vẽ bùa, nghỉ ngơi? Lại nghỉ ngơi có thể nghỉ dài hạn!"

Đương cục phản ứng rất nhanh, lập tức cho cư dân chung quanh rút lui. Vì vậy Du Hành và mẹ Chu vừa ăn sáng xong đã nhận được tin tức rút lui.

"Nghe nói ngọn nguồn gây ra dịch bệnh thành phố Lệ đang bạo động, lan tràn ra các nơi chung quanh rồi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Không thể nào, không phải nói có phương pháp trị tận gốc rồi sao? Hơn nữa chúng ta đã rời xa như vậy, còn có thể truyền đến đây sao?" Cư dân bản địa hoang mang vô cùng.

"Chúng ta vừa đến, lại chuyển đi?" Đây là dân cư chung quanh thành phố Lệ nói.

Du Hành vừa nhận được tin tức đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cũng may bọn hắn mới đến một ngày, tối hôm qua mới nhận hành lý, còn chưa mở ra, có thể rời đi ngay rồi.

Mẹ Chu cũng gấp gáp thu dọn quần áo: "Còn chưa giặt đây này!"

Anh một tay xách túi lớn, một tay xách túi mẹ Chu đưa qua, hai người mở cửa xuống lầu. Bệnh viện cũng lộn xộn, đều đang chuyển một ít thiết bị, thuốc men tất yếu.

"Những người bệnh này làm sao đây? Hôm nay mới đến thời gian giải phẫu!"

"Người bệnh cần dưỡng trong phòng vô khuẩn, sao có thể chuyển đi được? Vừa rời không lâu sẽ chết mất!"

Bác sĩ y tá lớn tiếng nói chuyện với nhau, đến đến đi đi đều vội vàng.

"Đã liên hệ với bệnh viện bên kia chưa? Bọn hắn xác định bộ thiết bị này... Bên này cần cáng cứu thương, mau đưa đến đây!"

Bên ngoài thang máy có một đống người đang xếp hàng, Du Hành và mẹ Chu đi cầu thang bộ, trên cầu thang bộ cũng là dòng người đi xuống, từ khi nhận được tin tức đến nay chỉ mới hơn mười phút, cả bệnh viện như muốn rung chuyển!

Xe bọn hắn cũng bị trừ độc rồi, vừa mở cửa là nồng mùi hương liệu thuốc hun kia, anh cất kỹ đồ đạc, lại nói với mẹ Chu: "Con đi lên tìm một vật, mẹ gọi điện thoại cho dì họ trước, nói dì giúp chúng ta thuê một gian phòng bên kia. Thuận tiện mẹ nói nhà dì họ nên mua nhiều đồ ăn trữ trong nhà."

"Được!" Chị họ của mẹ Chu ở thành phố Lộ, ở Trung Bộ Thiên Bắc của bổn quốc, mà thành phố Lệ ở Tây Nam, cả hai cách nhau khá xa.

Du Hành nhanh chóng lên lầu, trộm một chiếc áo khoác trắng thay đổi, anh mang khẩu trang lên. Bây giờ trong bệnh viện đều lộn xộn, anh thành công trà trộn đi vào, trở lại tòa nhà kiểm tra sức khỏe uống loại thuốc kia, anh tiến vào hiệu thuốc.

Những túi phúc kia rất dễ làm người ta chú ý, bởi vì chúng chứa trong thùng giấy đặt trên mặt đất, khác hẳn thuốc trên kệ hoặc trên tủ kính. Anh vụng trộm lấy một thùn, né tránh các y bác sĩ khác thoáng qua.

Chương 219: Tận thế Cấm khu 19

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành thuận lợi xuống lầu lên xe, mẹ Chu đã gọi điện cho chị họ xong: "Đã đã nói xong hết rồi, ai, thật ngại khi làm phiền dì họ của con, đáng tiếc bây giờ chúng ta cũng không có tiền." Chi phiếu và thẻ CMND đều ở trong nhà thành phố Lệ, nghe nói trong đêm động đất chỗ đó đã sụp, bây giờ bọn họ thật sự là người không có một xu dính túi.

Du Hành đánh tay lái, từ từ chạy xe ra khỏi ra ga, quẹo vào đường cái, lúc nhìn thấy một siêu thị lớn anh dừng xe lại: "Con đi mua ít đồ đạc." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mẹ Chu, anh nở nụ cười: "Mẹ, có phải mẹ đã quên ba tháng trước con nhận được số tiền nhuận bút, con luôn mang theo trong ngươi." Thật ra vì để phòng ngừa vạn nhất, trong nhẫn trữ vật cũng có một số tiền mặt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Lão Chu à, nếu ông còn sống, có thể hưởng phúc của con trai rồi." Hai vợ chồng bọn họ không muốn động đến tiền của con trai, định để con trai để dành dùng mua nhà kết hôn cho sau này, ai có thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay...

Tốc độ Du Hành rất nhanh, chia ra hai lần mang vật tư lên xe, thuận tiện lén lút cất một phần vào nhẫn trữ vật, còn lại đều nhét trong xe.

"Được rồi, lại đi trạm xăng mua chút xăng là mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết."

"Đi thôi!"

Xe của bọn họ hòa vào dòng xe cộ, như một giọt nước rơi vào biển khơi.

"Mẹ, gọi thêm một cú điện thoại, hẹn thời gian với cô Tiền, khoảng ba tiếng sau có thể đi ngang qua đại học Nhã Thảo, dặn cô ấy canh thời gian đi ra, con giao đồ của viện trưởng Tiền lưu lại cho cô ấy."

"Được."

Sau ba tiếng sau, Du Hành đã đến cổng ra vào đại học Nhã Thảo, lúc này xe ở trường học khá đông, đặc biệt loạn, anh đứng trên trần xe mới có thể khiến Tiền Vi Vi nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến. Cô nhìn vào trong xe: "Cha tôi đâu?"

"Viện trưởng Tiền không muốn đi, đây là đồ đạc ông ấy để lại cho cô." Du Hành giao chiếc túi cho Tiền Vi Vi, trên túi có dùng viết không phai mực viết số điện thoại của Tiền Vi Vi.

"Điện thoại ông ấy không gọi được, sao thành phố Lệ mất liên lạc? Bây giờ lại muốn chuyển đi nữa, thế cha tôi thì sao?" Tiền Vi Vi gấp muốn chết: "Sao đầu óc ông ấy cứ luôn như vậy, luôn miệng nói trách nhiệm, người chết rồi còn nói trách nhiệm gì nữa!" Thoạt nhìn cô vừa vội vừa tức.

Du Hành hỏi: "Cô đi như thế nào?" Đại học Nhã Thảo cũng nằm trong phạm vi di dời.

Tiền Vi Vi lau nước mắt: "Trường học có xe trường học, sẽ đưa chúng tôi đến Đại học Giao Thông phía tây, tôi ngồi cùng các bạn cùng lớp. Cám ơn anh, ngài Chu." Cô khom người chín mươi độ với Du Hành, nhìn đồ đạc trên xe của bọn họ, cô biết bọn họ tự rời đi, còn nói: "Trên đường hai người chú ý an toàn, nếu như có thể, đi càng xa càng tốt."

Cô nhìn bốn phía chung quanh, tiến sát đến nhỏ giọng nói: "Tôi có người bạn cùng phòng, có chú ở phòng xx, cô ấy nói chuyện lần này có chút lớn, tốt nhất tránh xa một chút, an toàn hơn!"

"Cảm ơn." Du Hành lại nói mẹ Chu lấy một chiếc túi ra, đây là lúc trên xe anh dặn mẹ Chu chuẩn bị sẵn, bên trong ngoại trừ đồ ăn còn có một vạn tiền mặt. Anh giao chiếc túi cho Tiền Vi Vi nói: "Bên trong có một ít thức ăn và một ít tiền, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để viện trưởng Tiền lo lắng."

"Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Tiền Vi Vi đeo túi lên lưng rồi chạy vào trong trường học, Du Hành bọn họ tiếp tục lái xe về hướng Bắc.

"Hắc khí tiến vào thành x rồi!"

"Ôi thứ này giống chúng ta trước kia như đúc, đều là hạt mụn bong bóng..."

Anh lái xe, mẹ Chu dùng điện thoại xem tin tức mới nhất, trên mạng bây giờ tin tức kéo đến ùn ùn không dứt, bỏ qua một bên những lời trấn an lòng người của chính phủ, các cưu dân nơi khác đã upload ảnh chụp, hắc khí lượn lờ đặc biệt kinh hãi.

Mẹ Chu kinh hồn táng đảm: "Hắc khí kia quá dọa người, trước kia còn không như thế này!"

Du Hành dành chút thời gian xem mấy lần, cách màn hình, hắc khí vẫn cho người ta một loại cảm giác khủng bố, bị đè nén... lại nhìn sang tấm ảnh thứ hai, đó là một bãi gì đó bao bọc bởi quần áo, còn có thể nhìn thấy giày. Có người nói đây là người, bị những cư dân mạng khác chửi cho một trận, nói đây gieo rắc lời đồn gây mất trật tự xã hội.

"Nếu là người thật, vậy mày còn dám đứng đó chụp ảnh à, chắc chắn cũng biến thành thứ thế này rồi ha ha ha." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Nếu không, chúng ta không đi đến nhà dì họ con, đi thẳng đến phương Bắc luôn không?" mẹ Chu hơi lo lắng.

Anh lắc đầu: "Mẹ, muốn nhanh đến phương Bắc, trước cũng phải nghỉ ngơi một chút, vị trí nhà dì họ bên kia cũng không tệ."

Lúc này mẹ Chu kiên trì nói: "Nghe mẹ đi con, lát nữa con mệt để mẹ lái, hai chúng ta thay phiên lái xe rồi nghỉ ngơi là được."

"Thân thể của mẹ có thể ư?"

"Được!"

"Vậy được rồi." Sau khi gặp lại anh đã kiểm tra thân thể mẹ Chu, bà có chút suy yếu, nổi đau để tang chồng và tang con thiếu chút nữa khiến bà sụp đổ. Cũng may đều đã qua đi, bây giờ dưới sự uy hiếp của hắc khí gần ngay trước mắt, bà vừa mềm mại dẻo dai kiên cường hẳn lên.

Sau khi bàn bạc ổn thỏa với con trai, mẹ Chu liền gọi điện thoại.

"Thật sự ngại quá chị à... Nếu không nhà chị cũng thu dọn, đi càng xa càng an toàn hơn... Đúng rồi, hẹn gặp lại." Sau khi cúp điện thoại, bà cau mày nói: "Dì họ con nói mẹ chồng của dì bị bệnh, xin nghỉ mấy ngày nay, ở trong bệnh viện đều không dám đi đâu."

"Đừng lo lắng, vị trí nhà dì họ rất tốt, tạm thời không có uy hiếp gì."

"Mẹ biết rõ." Chỉ là nghe đến sinh lão bệnh tử, trong lòng khó tránh khỏi thương tâm, sau đó lại nghĩ đến ông chồng của mình... Đừng suy nghĩ! Bà lắc đầu, chồng mất rồi, đổi lại là bà che mua chắn gió cho con trai mới được, nói cách khác ông ấy sẽ không yên lòng đâu.

Cách thời gian tuyên bố tin tức rút lui đã qua năm tiếng đồng hồ, lúc này Du Hành đã đi lên, nhắm thẳng hướng Bắc mà đi. Tốc độ của bọn họ cũng xem như rất nhanh, trên đường không ngừng bổ sung xăng, tốc độ không rớt lại.

Thật ra người sống sót thành phố Lệ trốn ra bên ngoài đều có lực hành động như vậy, hầu như bọn họ nghe được tin tức đều lập tức bỏ hết mọi chuyện, không chút chùn bước rời đi. Chuyện này khác biệt rõ ràng với người dân bản địa —— đang êm đang đẹp, sự cố ở thành phố Lệ cũng chỉ là tin tức mà thôi, trong một thoáng lại bảo bọn hắn dọn nhà toàn bộ, trên tâm lý cũng hơi kháng cự, trên mặt cũng không quá tình nguyện tiếp nhận chuyện này.

Công việc làm thế nào đây? Con nhỏ đi học thì làm sao? Trong nhà nhiều đồ đạc như thế, đột nhiên bảo dọn nhà làm sao mà dọn đây chứ? Cẩn thận nghĩ lại, đều là chuyện phiền lòng! Cho nên bọn hắn cứ lề mà lề mề, lại mang theo chút mong đợi xem tin tức trên mạng chằm chằm: có lẽ chuyện còn chưa đến mức xấu như vậy? Thế nên kéo lại kéo, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhưng sự tình còn có thể thật sự bết bát hơn nữa!

Lúc gần bốn giờ, hắc khí từ thành phố Lệ lan tràn qua các thành phố trống, tiến đến khu dân cư gần đây, có ít người vì một vài nguyên nhân không rời đi trong thời gian quy định, bởi vậy thấy được tình cảnh đánh sợ, cũng là bọn hắn đã upload một ít hình ảnh và phát biểu ngôn luận, khiến cho cư dân nơi khác sợ hãi không thôi, vội vàng rút lui ra bên ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, máy bay, xe lửa, tàu điện ngầm... các loại phương tiện giao thông nóng hổi sôi trào, ngay cả vé cũng không mua được, có người tranh thủ tự chạy đi, chỉ mang theo tiền và đồ vật quý trọng, ngay cả nhà cũng không kịp chuyển.

Lúc đến một trạm thu phí, Du Hành phát hiện vậy mà còn kẹt xe, một dãy xe thật dài thật dài chắn ở phía trước.

"Trước ăn cái gì đã."

Sau khi ăn một ít bánh quy, Du Hành tiếp tục vùi đầu vào máy laptop, đây là máy laptop anh mua trên đường, lúc mẹ Chu lái xe anh bắt đầu loay hoay.

Kết nối được rồi. Trong lòng anh vui vẻ, tay không ngừng, chỉ thấy trên màn hình laptop hiện một đống số liệu, sau đó chuyển biến thành hình vẽ vệ tinh, quốc thổ nước nhà đã có một phần mười bị hắc khí bao phủ, lấy thành phố Lệ làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Anh tiếp tục tính toán, qua chín giờ hai mươi bốn phút sáu giây, toàn bộ miền tây đều rơi vào tay giặc. Bây giờ tốc độ khuếch tán của hắc khí đã chậm lại, anh không biết nguyên nhân trong đó, nhưng tốc độ chậm như vậy lại là chuyện tốt với bọn họ.

"... Bắt đầu thực hiện điều lệ thời chiến, các hành vi trái pháp luật cân nhắc mức hình phạt làm trọng!"

"... Giữ vững giá hàng, cấm thương gia lên giá ào ào, trữ hàng đầu cơ tích trữ..."

Anh tắt toàn bộ popup, ngón tay càng không ngừng đánh trên bàn phím, cuối cùng màn hình co rút lại nổi lên điểm đỏ, ấn mở sau đó điểm đỏ biến lớn, từ từ biến thành bộ dáng một thành phố, hơn nữa xuất hiện chữ viết: Cửu đảo.

Cửu đào là một thành phố nằm ở vùng duyên hải Đông Bắc Bộ, thật ra cũng là một bán đảo thành phố, dựa theo tính toán, đây nơi là nơi uế khí xâm nhập trễ nhất. Chờ anh phân tích hết mấy lộ tuyến cần đi, xe của bọn họ đã qua trạm thu phí rồi.

Mẹ Chu gọi anh: "Con mau đi ngủ đi, không nghỉ ngơi đủ làm sao chịu nổi."

"Được." Anh khép laptop lại để sau lưng, rồi dựa vào thành ghế nhắm mắt lại.

Phản ứng của các quốc gia đều rất nhanh chóng, trên thực tế, lúc trước dịch bệnh thành phố Lệ hơn một tháng, các quốc gia đã có biện pháp hạn chế nhập cảnh. Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, toàn bộ đều cấm, toàn bộ chuyến bay quốc tế đều hủy bỏ. Muốn xuất ngoại tị nạn cũng ít khả năng, như vậy trong nước chỉ có thành phố Cửu đảo là an toàn nhất rồi.

Anh lại nghĩ đến những thông báo giả tạo cảnh thanh bình, cũng không biết đến cuối cùng lãnh đão có thể thu thập những hắc khí kia hay không, có thể làm ra thuốc trừ uế cùng vắc xin phòng bệnh, có lẽ cũng có thể đối phó với những hắc khí này? Thế nhưng bảy ngày trước đó, lại khiến người ta cảm thấy lo lắng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nghĩ nghĩ, anh lại lấy túi phúc ra, lấy lá bùa bên trong ra, anh đã nhớ rất rõ quỹ tích đồ án trên lá bùa cũng vô cùng rõ ràng đây là dùng bút chu sa viết ra. Anh vẫn không muốn từ bỏ, ngồi xuống lấy lá bùa mới mua ra, dùng bút lông và chu sa vẽ bùa.

Trên xe xóc nảy, anh cầm bút lại rất ổn, vẽ đồ án lên giấy giống y như đúc lá bùa kia, không chút chênh lệch, thế nhưng vẫn còn thiếu một chút, cứ như bình hoa trống rỗng, có hoa không có quả. Du Hành cũng đoán được, có lẽ người bình thường không vẽ ra được bùa, giống như tu tiên vậy, nếu người không có linh căn, không có tu vi, cũng không có cách nào luyện đan luyện khí.

"Vẫn hy vọng có thể thành công." Anh thất vọng cất hết đồ đạc, lại nằm trở lại. Anh sớm đã lật xem hết sách vở trong trí nhớ, cũng không tìm được sách vở dạy vẽ bùa. Ngẫm lại cũng đúng, đây thuộc "kỹ năng học tập", phải tìm thương phẩm có chút tương quan trên hệ thống trao đổi điện tử mới đáng tin cậy, đáng tiếc [Bách khoa toàn thư tri thức Tu tiên] anh đặt trong nhẫn trữ vật Cách lý trong hệ thống trao đổi điện tử, nói cách khác vật hữu dụng nhất không nằm trong tay.

Rời khỏi hệ thống trao đổi điện tử, dường như cái gì anh cũng không làm được, điều này khiến anh hơi chút uể oải.

Nghĩ tới đây, anh lại nghĩ đến RT9009, Du Hành xoa xoa mặt nhắm mắt lại, thật sự chuẩn bị đi ngủ.

Mẹ Chu quay đầu nhìn thoáng qua, thả chậm tốc độ chạy xe.

Chương 220: Tận thế Cấm khu 20

Edit: Trang Nguyễn

Bọn họ đã chạy mười bốn tiếng trên đường, lúc này đêm đã khuya, Du Hành thay ca lái xe, trên xe có mở radio, âm thanh rất nhỏ:

"Một lượng lớn người nhiễm bệnh đã tràn vào thành phố X, khiến cho bệnh truyền nhiễm diễn ra trên quy mô lớn."

"Cư dân thành phố nào đó tập thể kháng khị, yêu cầu đóng cửa, cấm cư dân thành phố lân cận mang độc khí vào thành, hiệp hội nào đó cho rằng, điều này không phù hợp nhân quyền, là một loại biến tướng mưu sát!"

"Đoàn tàu tốc hành XX xuất hiện người lây dịch bệnh, đoàn tàu đã khẩn cấp sắp vào trạm, trạm tàu điện ngầm địa phương lại từ chối không cho hành khách xuống xe, công bố liệt người cả đoàn tàu vào nhóm người nhiễm bệnh nguy cơ cao, đề nghị đoàn tàu tiếp tục chạy tìm trạm cứu hộ chữa trị."

"..."

Theo thời gian trôi qua, tình thế càng ngày càng khó khống chế, ví dụ anh nửa giờ sau phải qua một trạm thu phí, bây giờ đã bắt đầu hạn chế vào thành, nghe radio nói muốn vào thành phố phải thông qua thiết bị kiểm tra đo lường rồi mới được qua.

Cứ chậm trễ như vậy, thời gian sẽ càng lãng phí rất nhiều, cách nguy hiểm càng gần hơn.

"Thiết bị kiểm tra đo lường linh cảm xuất xứ từ bệnh viện Phụ Chúc thành phố Lệ, đã qua nghiên cứu viên Lỗ Minh Thao của viện XX cải tiến lắp đặt, hiệu suất đo lường độc khí trong thân thể tăng cao, tốn thời gian ngắn hơn."

Sau lưng bỗng nhiên có một chiếc xe buýt xông đến, một bộ muốn vượt qua, anh nhanh chóng đánh tay lái tránh ra, chỉ thấy chiếc xe kia điên cuồng xông thẳng đến phía trước!

"Rầm!"

Nó tông thẳng vào xe đằng trước, dẫn đến sự cố tông đuôi xe liên hoàn.

Du Hành kinh hồn vừa định nằm lên trên tay lái, nghỉ ngơi vài giây mới ngồi dậy gọi điện báo cảnh sát, bên ngoài đã rối loạn, đường bị chắn vô cùng chặt chẽ, âm thanh bóp còi vang lên không dứt.

Lúc nửa đêm lái xe vốn đã mệt mỏi, hơi không chú ý rất dễ ngủ gật gây thành thảm họa.

"Làm sao bây giờ? Ngăn chặn hết rồi!"

Mẹ Chu ngủ rất sâu, hoàn toàn không bị đánh thức, anh khóa cửa xuống xe, đứng trên trần xe nhìn khắp bốn phía, trước sau đều là đoàn xe dài thật dài, phía trước cách một trăm mét đều là hiện trường tai nạn xe cộ, chiếc xe va chạm nhau hỗn loạn, phía sau nhìn không thấy đèn xe cuối cùng, muốn quay đầu cũng không làm được.

"Chào Kí chủ, buổi tối tốt lành, đã lâu không gặp." Bỗng nhiên một tiểu noãn màu đỏ trôi nổi trước mặt anh, cùng lúc đó trong đầu anh xuất hiện âm thanh quen thuộc.

"Chín chín!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đã lâu không gặp Kí chủ." Quả cầu đỏ lay động vài cái, luôn cọ cọ vào mặt Du Hành.

Điều này khiến anh cũng có chút sầu não: "Tôi nghĩ đến lúc cậu xảy ra chuyện tôi lại không phát hiện ra, cậu không sao chứ? Minh phu nhân nói cậu nổ tung rồi." Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nói không cảm tình là giả đấy.

"Tôi không sao Kí chủ, lúc tôi nổ tung nó nhất định cũng đau đớn lắm đấy... đầu não kia thật quá đáng ghét!" Đáng tiếc lúc ấy chính mình thật đúng chỉ là RT9009, chỉ có thể nhân lúc virus xâm lấn đánh lén nó một đòn thật nặng, trước đó còn để Kí chủ chịu nhiều khổ như vậy: "Nhìn cậu bây giờ thật quá chật vật rồi, mặt có đau không?"

"Không đau."

Hai người quan tâm lẫn nhau một phen, sau đó RT9009 tiến vào chủ đề chính: "Thật xin lỗi thế giới nhiệm vụ lần trước xuất hiện sự cố bất ngờ, đây là sai lầm của bộ phận kỹ thuật công ty chúng tôi, đối với tổn thất Kí chủ gặp phải trong nhiệm vụ lần trước —— đầu tiên là tổn thương tâm lý, tiếp theo là tổn thất vật chất."

Quả cầu đỏ rơi xuống trên đầu Du Hành, nói tiếp: "Dựa theo thành công nhiệm vụ lần trước nhận được phần thường, lúc ấy tôi không ở trong cương vị công tác, tất cả sách vở cậuđã đọc qua chiếu theo giá trị nhận được điểm lương hỏa tương ứng, lúc này trên cơ sở lấy mười vạn điểm lương hỏa làm đền bù tổn thất.

Cuối cùng tôi còn giúp cậu tranh thủ hai phúc lợi, một tất cả giá trị thuộc tính linh hồn của Kí chủ đều tăng thêm một điểm, hai là có thể mua mười loại thương phẩm với giá ưu đãi gấp hai. Kí chủ nhanh nhanh nhìn xem cậu muốn mua cái gì, tốt nhất chọn mấy thứ đắc nhất quý nhất đấy, tranh thủ mua mua mua."

Du Hành nghe nó huyên thuyên không dứt, trên mặt luôn tươi cười, vì không để người khác chú ý, còn đặc biệt ngồi xổm bên cạnh xe, bây giờ đường không thể đi, xe của bọn họ bị chặn ngay tai chỗ.

Nghe được giá ưu đãi gấp hai, anh cười nói: "Vậy thật cảm ơn cậu rồi, tôi rất thích phúc lợi này."

"Anh thích là tốt rồi." Tiểu hồng cầu lại rơi xuống trên vai anh, cọ vào mặt anh.

"Sao tôi cứ cảm thấy cậu trở nên hoạt bát hơn rất nhiều?"

"Có sao? Tôi vẫn luôn rất hoạt bát mà!" Lần nữa nhìn thấy cậu, tôi thật vui mừng, thật sự rất vui mừng, Tiểu hồng cầu lại nhảy dựng lên, vui mừng mừng vui.

"Lần này tốc độ công ty của các người cũng quá chậm, chúng ta gặp chuyện không may lâu như vậy, bên kia không phát hiện ra sao?"

"Trực tiếp? Là sao?" Du Hành bắt lấy điểm mấu chốt.

RT9009 ngẩn ngơ, làm sao nó còn nói tình tiết sự kiện này với Kí chủ kia chứ!! Đều do nó đắc ý quên hình, quả nhiên sau khi khôi phục ký ức bản thể, nó thoáng chốc đã làm rối loạn công tác rồi!

"Ách cái này, Kí chủ, tôi không thể nói cho cậu biết, tôi lỡ miệng..."

Du Hành thò tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nó: "Không sao, tôi biết rõ cậu gặp lại tôi rất vui mừng." Tâm buông lỏng đã chủ quan rồi: "Sau này cẩn thận một chút, cậu nói bậy, công ty sẽ khấu trừ tiền lương của cậu sao?"

"Hu hu, sẽ trừ lương đấy. A, Kí chủ, cậu thật tốt." A Hành cậu thật tốt, tiểu hồng cầu lại hướng đến mặt Du Hành cọ a cọ.

Nếu để Kí chủ xảy ra nguy hiểm lần nữa, nó tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân, lúc trước thời điểm nó còn là RT9009, nó còn thật sự cho rằng mình chỉ là một hệ thống bình thường, vào lúc gặp nguy hiểm không có đủ bản lĩnh, cuối cùng vậy mà chỉ biết tự bạo —— may mắn tự bạo lại phá hỏng phong ấn, nếu không nó không biết chính mình ngu xuẩn bao lâu. Cậu không nhớ tôi cũng không sao, tôi vẫn nhớ cậu. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Có lẽ cùng trải qua sống chết có nhau, bây giờ Du Hành nhìn RT9009 càng thêm thân thiết.

Trước kia RT9009 có điểm chút giống đứa trẻ mới chào đời làm ra vẻ nghiêm túc, bây giờ RT9009 dứt bỏ kiêng dè, thoáng cái hoạt bát hẳn ra... đương nhiên anh đều rất thích tính cách này, làm bạn với anh lâu nhất, chính là nó.

"Đúng rồi, bên này chúng ta xảy ra vấn đề nhiều năm như vậy, tốc độ công ty cậu thật sự quá chậm." Nếu không phải tố chất tâm lý anh vững vàng thì anh sớm đã nổi điên mất rồi.

"Hì hì, người bộ phận kỹ thuật quá cùi bắp rùi~" lý do này quá cường đại, vô lực phản bác.

Nhiệm vụ sau này trở về quỹ đạo vốn có.

RT9009 nói: "Bây giờ thế giới nhiệm vụ này đã đi được một đoạn ngắn rồi, để tôi xem.... Nhiệm vụ trước đó hẳn là 'Nhìn thấy ánh sáng mặt trời" nói hơn chính là bị nhốt dưới lòng đất thoát được ra ngoài, Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rồi! Được, tôi giúp cậu ghi nhớ phần thưởng một ngàn điểm lương hỏa. Nhiệm vụ chi nhánh... Ôi chao 'Giao ba lô cho Tiền Vi Vi" nhiệm vụ này cũng hoàn thành rồi, ban thưởng tám trăm điểm lương hỏa."

Trong mắt Du Hành, giờ đây RT9009 thật sự rất hoạt bát, huyên thuyên xử lý một đống chuyện, thật ra trong lòng nó vô cùng xoắn xuýt, nhịn không được muốn lén lút cho thêm một số 0 vào số dư tài khoản của Kí chủ... Không được, phải khống chế chính mình.

"Được rồi, bây giờ tôi muốn kiểm tra điểm sách vở trong trí nhớ của cậu á... yên tâm tôi sẽ không rình coi phần riêng tư của Kí chủ đâu, nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi làm việc... sớm thanh toán điểm lương hỏa cho Kí chủ cũng có thể an tâm nha, tôi hiểu mà, cái này cũng như tiền lương ấy... sẽ an tâm hơn ha."

Du Hành buồn cười: "Được, vậy cậu mau đi đi, vất vả cho cậu rồi."

"Này nha không khổ cực không khổ cực, gặp lại sau, có chuyện lại gọi tôi nhé ~" quả cầu đỏ nhảy vài cái, sau đó chui vào trán anh.

Anh hít sâu một hơi, cảm giác lo lắng không chút tin tức luôn mang theo giờ đây vì sự xuất hiện của RT9009 mà tiêu tán. Anh đứng lên dậm chân một cái, lại dậm chân một cái, rồi mở cửa ngồi vào xe, thấy có chiếc xe đã lướt qua mặt cỏ bên cạnh chạy mở đường, anh cũng lái qua chạy theo làn xe đó.

Chạy được gần hai trăm mét, con đường ngang mặt cỏ đã trở lại đường chính, đợi đến khi mẹ Chu thức dậy, bọn hắn đã sắp đến gần thành phố dì họ.

Lúc mẹ Chu lái xe, Du Hành tranh thủ thời gian mở hệ thống trao đổi điện tử, trong đó anh tìm được một bản [Bách khoa toàn thư về uế khí], bên trong giói thiệu kỹ càng về tất cả các loại uế khí, hơn nữa còn cung cấp mấy chục cách giải quyết, chào giáo mười vạn điểm lương hỏa, sau khi giảm giá chỉ còn lại một vạn điểm lương hỏa.

Sau khi mua xong, anh như nhặt được bảo vật, giống như kẻ đói khát chăm chú đọc. Bỏ qua một bên những cái gì "Mặc kệ Thiên đạo khiển trách", lấp nhân mạng nuôi uế khí làm cho nó cực thịnh tất cực suy...vv..vv... một vài phương pháp huyết tinh tiêu cực, anh sàng chọn sau đó dựa theo trình độ năng lực của thế giới nhiệm vụ này, anh phát hiện điện giật chính là phương pháp kinh tế thực dụng nhất.

Điện giật này, không phải loại điện con người tạo thành, phải là điện thiên nhiên.

"Trách không được những gậy được trước đó sau này mất hiệu quả, dù mặt đất và dưới lòng đất đều có lưới điện cao thế, cũng không cách nào tiêu diệt uế chuột đã vượt cảnh..." Anh ghi nhớ điểm này, vừa suy nghĩ cách xây dựng thiết bị dẫn điện, vừa nhìn các phương pháp khác, cách kia chính là sử dụng bùa Thiên lôi.

Bùa trừ uế có thể trừ uế, nhưng cũng chỉ trừ bỏ uế khí lây nhiễm trong cơ thể con người, bùa Thiên lôi mới thật sự tiêu diệt triệt để uế khí.

Ở chỗ này phải nói từng thế giới đều có chút khác biệt, có rất nhiều thế giới khoa học thuần túy, nói ví dụ như thế giới thực tế anh sinh sống, đó là hình thái thế giới bình thường nhất, có thế giới có phép tắc tập võ công, đại hiệp võ nghệ cao cường hoặc có thể tu tiên (phải có linh khí), hoặc tồn tại quỷ quái (thế sẽ có sự tồn tại của Thiên sư bắt quỷ), hoặc có yêu tinh... Từng thế giới đều có phép tắc khác nhau, điều anh phải làm phải tuân thủ phép tắc từng thế giới nhiệm vụ.

Đây chính là nguyên nhân vì sao ở mỗi thế giới nhiệm vụ anh đều chỉ có thể thông qua phương pháp vật lý để tập thể hình, tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] như vậy anh cái gì cũng làm được nhưng lại không chuyên về một thứ, anh muốn tu tiên, cũng không phải không có đường để đi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành lấy túi phúc ra xem, thấy rõ thứ này là đạo phù, thế giới nhiệm vụ này không có linh khí, thế thì cũng chỉ có thể tu đạo.

"Tu đạo tu đạo..." Anh định trước nhìn xem bên trong [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên] có mô hình tu đạo nào không, may mắn chính là anh từ trong [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên] tìm được nội dung tu đạo, bên trong có bản phân chia [truyền đạo], còn liệt kê nhiều cách tu đạo, đạo thuật và thuật bùa chú càng phong phú hơn. Bản bách khoa toàn thư này không phí công mua.

Sau khi RT9009 trở về, anh đều có thể tiếp tục sử dụng tất cả mọi thứ, đồ đạc lúc trước anh chất đầy xe giờ đây cất hết vào nhẫn trữ vật, mới có chỗ ngồi trống ngồi thoải mái thế này, lúc này anh uốn mình ở ghế sau ngồi đọc sách.

Nội dung [truyền đạo] trước sau như một phù hôp với thương phẩm đặc thù của hệ thống trao đổi điện tử, toàn diện, đáng tin cậy. Ở từng thời không khác biệt, mặc dù cách hiểu biết đều tồn tại sai biệt, nhưng trung tâm tu luyện vẫn không thay đổi, bên trong còn có bản [đạo thuật] cùng [thuật bùa chú]. Anh cần hoàn cảnh yên tĩnh để tu luyện đạo thuật, sau đó mới có thể chế bùa.

Du Hành cất sách đi, trong lòng an tâm hơn rất nhiều, tất cả đợi đến lúc anh và mẹ Chu tìm được điểm dừng chân là có thể bắt đầu!

T sẽ set pass từ chương 241 đến hết truyện, mọi người giải pass rồi đọc tiếp. Do tất cả gợi ý pass đều nằm trong nội dung của truyện nên T không trả lời bất kỳ comt nào về hỏi pass.

Quy tắc đặt pass: Pass có 2 phần

Phần 1: Mặc định 3 ký tự đầu trong pass: Hai chữ cái đầu của tất cả các pass là 2 chữ cái đầu tên nam chính viết hoa – gạch giữa

Phần 2: Sẽ thay đổi. T đặt câu hỏi về tên nhân vật, địa danh hay gì gì đó... nói chung trong phạm vi truyện thôi nha.

Pass đều viết không dấu, không khoảng trắng.

Ví dụ: Tên người anh hàng xóm bị rắn độc cắn là gì? Pass: DH-thoinam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro