[Nhiều CP] Chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 路过的斯麦路

Source: https://nailaolaolao045.lofter.com/post/310665a4_1cb6acc8e

Chính: Tả Giai/Tạp Hoàng

Phụ: So Lôi/Mã Lộc

HE/Chớ mang tiểu thần tượng vào

—---------------------------------------------------------------

Kể từ sự kiện kia, Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai dường như không còn liên quan đến nhau, ngay khi gặp mặt cũng chỉ như người lạ thoáng qua nhau. Tả Tịnh Viện lấy acc phụ nằm trong phòng lướt siêu thoại trên Weibo, nhìn thấy những bài đăng của anti-fan liền bấm vào, toàn là bài đăng hoặc bình luận mắng mỏ cô, Tả Tịnh Viện mím môi, nội tâm cảm thấy khó chịu.

Tạ Lôi Lôi lúc này vừa tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tả Tịnh Viện không vui liền đi tới an ủi cậu, kỳ thật Tạ Lôi Lôi làm sao có thể tốt hơn Tả Tịnh Viện được? Vì sự việc kia mà tiếp ứng hội của em gần như đã không còn, hơn nữa còn có nhiều người chỉ trích em, cũng không còn liên lạc với Trương Quỳnh Dư.

"Tả Tả đừng buồn," Tả Tịnh Viện hướng Tạ Lôi Lôi mỉm cười, "Không sao đâu, cũng quen rồi, Lôi Lôi cậu cũng không cần ngày nào cũng lo lắng như vậy."

"Ừm, hy vọng cơn bão này sẽ sớm qua."

"Được rồi, Lôi Lôi, chờ đến lúc ngoại vụ top 16 thì túi phòng của tớ cũng sẽ quay lại."

"Kia cũng tốt."

Lúc này Tạ Lôi Lôi mới nhìn thấy tài khoản Weibo trên điện thoại của Tả Tịnh Viện, "Tả Tả, cậu dùng acc Weibo phụ của cậu à?"

"Tớ nhớ bánh quy nhỏ của tớ rồi, tớ muốn đăng bài an ủi bọn họ một chút."

"Thật tốt, cậu còn có bánh quy nhỏ, còn tớ..."

Tả Tịnh Viện nhìn ra sự ưu sầu của Tạ Lôi Lôi, thế là bước qua ôm lấy em, "Phong ba rồi sẽ qua thôi, không có trở ngại nào mà không thể vượt qua," Tạ Lôi Lôi dụi dụi mắt, gật đầu.

Tả Tịnh Viện nói với Tạ Lôi Lôi, "Tớ ra ngoài một chút, chụp vài cảnh đẹp rồi đăng lên."

"Mặc thêm quần áo vào, kẻo lạnh," Tả Tịnh Viện gật đầu, mặc áo khoác ra ngoài.

Bên này Đường Lỵ Giai đang cùng Trương Quỳnh Dư ăn cơm ở quán ăn, cũng vì đồ ăn ở nhà cơm Trung Thái thật sự không thể nuốt xuống được. Bởi vì phong ba từ Tả Giai, Đường Lỵ Giai cũng bị ảnh hưởng, ăn uống cũng không ngon, Trương Quỳnh Dư an ủi, "Liga, đừng để ý quá nhiều đến anti-fan."

"Chị không có để ý đến."

"Đừng để trong lòng, ngày mai còn phải đến phòng nhảy," Đường Lỵ Giai gật đầu một cái.

Tả Tịnh Viện một mình cuối đầu đi trên cầu, mặc dù tâm rất khó chịu nhưng cậu cũng không biết bản thân đang khó chịu cái gì. Đang đi, Tả Tịnh Viện đột nhiên va phải một người, vội vàng nói xin lỗi, ngẩng đầu lên liền thấy Lý Nghệ Đồng, liền nói, "Tiền bối hảo."

Lý Nghệ Đồng cười nói, "Chào em."

"Tiền bối, tại sao chị lại ở đây?"

"Đến Quảng Châu chơi một chút, em tên là Tả Tịnh Viện phải không?"

Tả Tịnh Viện gật dầu một cái, "Làm sao chị lại biết đến em?"

Lý Nghệ Đồng vỗ ngực nói, "Năm đó lúc chị còn trong đoàn biết qua không ít hậu bối."

"Kia...thật tốt."

Lý Nghệ Đồng nhìn ra Tả Tịnh Viện không vui, hỏi, "Có phải vì Tả Giai cp mà thấy khó chịu không?" Tả Tịnh Viện bị đoán được gương mặt ửng đỏ, gật đầu. Lý Nghệ Đồng nắm lấy tay cậu, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, "Đừng quá khổ sở, coi như một quá trình thôi."

Tả Tịnh Viện nhìn Lý Nghệ Đồng, "Em đã buông rồi, nhưng tâm em vẫn khó chịu," Lý Nghệ Đồng sờ đầu cậu, "Đó là do em vẫn chưa thật sự buông xuống."

"Kẹp Tóc tiền bối, em thật hâm mộ chị có thể đem Tạp Hoàng cắt đứt như vậy."

Lý Nghệ Đồng nheo mắt nhìn Tả Tịnh Viện, "Không có đoạn tuyệt, chỉ là không có nhắc đến," Tả Tịnh Viện nghe xong ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ thấy cô thở dài, "Chị không có buông xuống, làm sao mà chị có thể buông nàng xuống được."

"Tiền bối, có phải chị rất thống khổ không?"

"Thống khổ thì có ích gì? Chỉ cần chị ấy sống tốt là được rồi."

"Em từng coi Douyin của Đình Đình tiền bối."

"Chị thường xuyên coi...bất cứ khi nào bối rối hoặc bực bội đều coi Douyin của chị ấy, chị cảm thấy thời gian ngày đó còn trong đoàn như quay lại, kỳ thật chị cảm thấy Tả Giai cp của bọn em khá giống Tạp Hoàng bọn chị."

"Giống tiền bối, em cũng tự tay xé cp."

"Haha, không tốt như vậy, Tả Tịnh Viện, trong lòng em còn có em ấy không?"

Tả Tịnh Viện bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Thử chạm vào lòng mình đi, tự nhủ bản thân không được nói láo."

Bên này Đường Lỵ Giai và Trương Quỳnh Dư vẫn còn trong tiệm cơm, đột nhiên có người đi vào, Đường Lỵ Giai vừa nhìn đã kêu lên, "Tiền bối," Hoàng Đình Đình nhìn thấy liền lập tức đi về phía nàng, "Các em là...?"

"Em là hậu bối của chị, tên là Đường Lỵ Giai...còn em ấy là Trương Quỳnh Dư."

"Tiểu hậu bối a."

Trương Quỳnh Dư hướng nàng nói, "Chào tiền bối," Hoàng Đình Đình cười cười, "Chào em," sau đó cô quay sang Đường Lỵ Giai, "Liga, em đi cửa hàng tiện lợi mua khăn tay một chút," thấy Đường Lỵ Giai nói "Được" lập tức rời đi.

Hoàng Đình Đình ngồi xuống xem thực đơn, gọi phục vụ kêu đồ ăn, sau đó nhìn về phía Đường Lỵ Giai. Đường Lỵ Giai bị nhìn chằm chằm có chút ngại, "Tiền bối...vì cái gì mà nhìn chằm chằm em như vậy?"

"Việc giữa em và Tả Tịnh Viện có phải làm em khó chịu không?" Đường Lỵ Giai trầm mặc một hồi, "Chị cũng biết a."

"Hiện tại cũng khá xôn xao."

"Ừm...nhưng em buông xuống rồi."

"Không, em không có. Nếu đã buông xuống sẽ còn khó chịu sao?" Đường Lỵ Giai chỉ cười, Hoàng Đình Đình thấy thế liền nói tiếp, "Chị hiểu cảm giác của em, dù sao trải nghiệm của chúng ta cũng không sai biệt lắm."

Đường Lỵ Giai lập tức hiểu nàng đang nói cái gì, "Bất quá chị cũng đã vượt qua rồi. Ít nhất là chị cũng khoogn còn trong đoàn."

"Nhìn qua thì có vẻ như chị đã vượt qua rồi, nhưng thực tế thì không."

Nhìn Đường Lỵ Giai hoảng sợ nhìn mình, Hoàng Đình Đình không nhanh không chậm nói, "Trong lòng chị vẫn có em ấy. Nếu không phải vì chuyện kia với công ty thì có lẽ chị sẽ là người tiếp theo thăng đường lên cung điện minh tinh."

"Tiền bối, chị thật sự vẫn chưa buông xuống được sao?"

"Tình cảm mấy năm nói buông xuống liền buông xuống sao? Kỳ thật chị vẫn luôn để ý đến em ấy, bộ phim nào của em ấy chị cũng đã coi qua."

"Các chị cũng không có liên lạc với nhau sao?"

"Chị và em ấy là một loại người, đều cứng đầu bướng bỉnh như nhau, không có liên lạc qua."

"A...vậy cũng tốt."

"Ừm...Liga, chị muốn nói với em rằng em cùng Tả Tịnh Viện cũng cùng công ty, cũng còn lâu mới tốt nghiệp, em có suy nghĩ muốn hòa hảo với em ấy không?"

Bàn tay đang cầm đũa của Đường Lỵ Giai dừng lại ở không trung, "Vì...vì sao lại cân nhắc?"

"Chị biết tâm em còn có em ấy."

Đường Lỵ Giai gật đầu.

"Vậy thì cùng em ấy bí mật hòa hảo đi."

"Bí mật?"

"Chị cùng em ấy cũng là bí mật hòa hảo. Chị không muốn hai em đi trên con đường của bọn chị. Hai em vẫn còn cơ hội cùng thời gian."

Đường Lỵ Giai bắt gặp ánh mắt của Hoàng Đình Đình, khẽ cắn môi, đặt đũa xuống, "Em...em muốn đi tìm em ấy."

"Em nghĩ kỹ đến việc cùng em ấy thẳng thắn rồi? Mặc kệ em ấy sẽ đồng ý hay không?"

"Em nghĩ kỹ rồi, em không buông xuống được, nếu em ấy không đồng ý thì em vẫn muốn thẳng thắn một lần."

"Bây giờ em vẫn còn phương thức liên lạc của em ấy không?" Đường Lỵ Giai mở điện thoại, lật đi lật lại một hồi mới tìm được dãy số quen thuộc kia, ngay lập tức gọi đến.

Bên này Tả Tịnh Viện đưa tay lên ngực một hồi, sau đó nói với Lý Nghệ Đồng, "Trong lòng em vẫn có chị ấy!"

Lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Tả Tịnh Viện mở điện thoại ra, phát hiện ra người gọi là Đường Lỵ Giai liền sửng sốt, dưới sự cổ vũ của Lý Nghệ Đồng liền nối máy, "Tả Tịnh Viện...em đang ở đâu? Chị muốn nói chuyện với em!" Tả Tịnh Viện ngẩn người nói cho Đường Lỵ Giai nơi của cậu, sau khi Đường Lỵ Giai cúp máy, nội tâm của cậu vô cùng kích động cùng chờ mong, Lý Nghệ Đồng nói, "Được, chúng ta ở đây đợi em ấy," Tả Tịnh Viện gật đầu.

Một bên khác, Đường Lỵ Giai ngại ngùng hỏi Hoàng Đình Đình, "Tiền bối...chị có thể đi cùng em không?" Hoàng Đình Đình cười cười, "Có thể chứ," thế là nói với phục vụ sau đó cùng Đường Lỵ Giai ra ngoài.

Gần trước cửa nhà hát, Phùng Tân Đóa đang đợi Lý Nghệ Đồng thầm phàn nàn, "Mấy năm như vậy rồi mà vẫn để mình chờ em ấy."

Thế là nàng nhấc điện thoại lên gọi nửa ngày cũng không thấy ai bắt máy. Lúc này Tạ Lôi Lôi đang ra ngoài muốn mua một chút đồ liền đụng phải Phùng Tân Đóa, "Đóa Đóa tiền bối hảo!"

"Lôi Lôi hảo."

"Đóa Đóa tiền bối, chị ở đây làm gì a?"

"Đang chờ người."

Tạ Lôi Lôi "A" một tiếng, thế là cúi đầu đi tiếp, vừa mới đi được một chút liền nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay lại kéo kéo góc áo của Phùng Tân Đóa, "Đóa Đóa tiền bối, em có thể hỏi chị cái này được không?" "Có thể a."

"Chị biết chuyện của em chứ? Có nhiều người nói rằng chuyện của em cũng giống của chị..."

Phùng Tân Đóa nghe xong chỉ cười cười, xoa đầu Tạ Lôi Lôi, "Chị biết, là bị vạch trần yêu đường đúng chứ."

"Kỳ thật...em không có...cũng không phải như thế..."

"Được rồi, đừng để ý đến nó nữa, chờ phong ba qua rồi sẽ ổn thôi."

"Nhưng hiện tại em không dám nói chuyện với Soso, em biết chuyện này đã làm tổn thương chị ấy."

"Vậy em đã từng hỏi xem suy nghĩ của em ấy chưa?"

"Em không dám..."

"Nếu như em ấy còn thích thì sao?"

Tạ Lôi Lôi cúi đầu, ôm lấy Phùng Tân Đóa, "Em..."

"Em biết không, lúc đó chị cũng giống em, cũng không dám hỏi suy nghĩ của cậu ấy."

"Là Lục Đình tiền bối sao?" Phùng Tân Đóa gật đầu, "Đến hiện tại chị vẫn nghĩ như vậy, lúc đó chị cảm thấy lòng người hiểm ác, cũng không thể chối cãi, thế là liền rời đi."

"...Đóa Đóa tiền bối, hóa ra chị cũng đã trải qua nhiều khó khăn như vậy."

"Ừm."

"Đóa Đóa tiền bối, em có thể ôm chị thêm một chút được không?" "Có thể chứ," nghe vậy, Tạ Lôi Lôi liền vui đầu vào vòng tay của Phùng Tân Đóa, lâu như vậy rồi mới có người có trải nghiệm giống em.

Trương Quỳnh Dư sau khi mua giấy trở về đã thấy hai người kia không còn ở đây, cảm thấy không sao, Đường Lỵ Giai còn có thể cùng tiền bối đi chơi cũng tốt. Thế là cô bước ra ngoài hít một hơi, vừa hay Lục Đình lại xuất hiện ở cửa. Trương Quỳnh Dư biết cô, cũng lễ phép chào, "Lục Đình tiền bối hảo."

"Chào em, em có thấy Đình Đình không?"

"Có lẽ chị ấy đang đi cùng Liga."

"Vậy à."

Lục Đình nhìn ra tâm trạng Trương Quỳnh Dư không tốt lắm, thế là hỏi, "Em không vui à?"

Trương Quỳnh Dư nghe vậy lập tức lắc đầu,"Nào có."

"Chị là tiền bối, tâm trạng không tốt có thể tìm chị nói chuyện."

Trương Quỳnh Dư nhìn Lục Đình một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống ghế trước tiệm tạp hóa cùng Lục Đình, "Em không hiểu, tại sao Tạ Lôi Lôi lại muốn yêu đương với đồng học của em ấy? Chẳng lẽ là vì em yêu em ấy không đủ sao?"

Lục Đình xoa đầu an ủi cô, "Việc nữ sinh có hảo cảm với người khác giới cũng là chuyện bình thường," Trương Quỳnh Dư vẫn ảo não nói, "Bị phát hiện cũng không nói chuyện với em..."

"Có thể em ấy cảm thấy có lỗi với em."

"Nếu cảm thấy có lỗi thì tại sao lại không chủ động tìm em nhận lỗi chứ."

"Bởi vì không dám. Đoán chừng hiện tại em ấy càng thiếu cảm giác an toàn hơn," thấy Trương Quỳnh Dư trầm mặc, Lục Đình nói tiếp, "Em cũng biết chuyện năm đó của Phùng Tân Đóa mà đúng không?"

"Biết a."

"Cậu ấy cũng giống như Tạ Lôi Lôi, thẳng đến khi rời nhóm cũng không nói chuyện với chị."

"Thật đáng tiếc..."

"Đáng tiếc chứ, nếu lúc đó chị chủ động một chút có thể đã thay đổi được nhiều thứ."

"...Em"

"Em cùng Tạ Lôi Lôi vẫn còn cơ hội, Hiện tại là lúc em ấy cần sự an ủi nhất mà đúng không? Chị tin tình cảm của em ấy đối với em là chân thật, em tin tưởng em ấy chứ?"

Lời của Trương Quỳnh Dư bị kẹt ở cổ họng, không cách nào phát ra được, "Nói cho chị, em vẫn còn yêu em ấy chứ?"

"Yêu."

"Vậy bây giờ em muốn làm gì?"

Trương Quỳnh Dư lập tức đứng dậy, nói, "Em ấy cần sự an ủi từ em," Lục Đình cũng đứng lên, "Đi, chị đi cùng với em," Trương Quỳnh Dư gật đầu, dẫn Lục Đình đi về phía nhà hát của Trung Thái.

Bên này, Đường Lỵ Giai và Hoàng Đình Đình đi đến cầu, nhìn thấy Tả Tịnh Viện đang ngồi trên ghế cùng ai đó, "Tả Tịnh Viện!"

Tả Tịnh Viện đang ngồi trên ghế, vừa nghe thấy thanh âm của nàng liền lập tức đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh Đường Lyk Giai còn có Hoàng Đình Đình. Lúc này Lý Nghệ Đồng đứng dậy cũng thấy Hoàng Đình Đình, có chút kinh ngạc khi thấy nàng, Hoàng Đình Đình cũng vậy.

Đường Lỵ Giai tiến về phía Tả Tịnh Viện, nhìn cậu nói, "Tả Tịnh Viện..."

Tả Tịnh Viện cũng không lùi bước, chỉ đứng nhìn nàng, "...Ừm."

"Chị muốn thẳng thắn với em, chị yêu em, chị thích em!"

Tả Tịnh Viện nghe được câu này, trong lòng kích động vô cùng, lại nghe Đường Lỵ Giai nói tiếp, "Chúng ta cũng không cần lo lắng về Tả Giai, Hoàng Đình Đình tiền bối nói chúng ta có thể bí mật hòa giải! Được chứ?"

Cậu cười cười, "Chỉ là hòa giải thôi sao?"

Đường Lỵ Giai nghe vậy liền sửng sốt, sau đó tiến thêm một bước, ôm lấy Tả Tịnh Viện, "Cùng một chỗ."

Tả Tịnh Viện đáp lại cái ôm của Đường Lỵ Giai, cậu khóc rồi, "Cùng một chỗ!"

Lý Nghệ Đồng cùng Hoàng Đình Đình đứng bên cạnh mỉm cười một tiếng. Sau khi Đường Lỵ Giai và Tả Tịnh Viện ôm một hồi rồi tách ra, nhìn về phía hai người Lý Nghệ Đồng cùng Hoàng Đình Đình, trao đổi ánh mắt. Tả Tịnh Viện bước đến nắm lấy tay của Lý Nghệ Đồng. Đường Lỵ Giai cũng bước đến nắm lấy tay của Hoàng Đình Đình, "Tiền bối, đến lượt chị!" Đường Lỵ Giai kéo tay Tả Tịnh Viện, "Tiền bối! Cố lên!"

Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Hoàng Đình Đình là người đầu tiên mở miệng, "Lý Nghệ Đồng, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

"Em vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn."

Hai người giống như những người bạn đã lâu không gặp, lạ lẫm đối với nhau. Tả Tịnh Viện nhìn không nổi nữa, cậu nói, "Kẹp Tóc tiền bối, chị nói với em chị thích Đình Đình tiền bối!" Đường Lỵ Giai cũng nói thêm, "Đình Đình tiền bối, chị cũng nói với em chị thích Kẹp Tóc tiền bối!"

Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình vẫn có chút xấu hổ, thế là Tả Tịnh Viện càng thêm hỗ trợ, dùng sức đẩy Lý Nghệ Đồng. Lý Nghệ Đồng bị đẩy, vô thức ôm lấy Hoàng Đình Đình, nàng sửng sốt ôm lấy em.

Đường Lỵ Giai bồi thêm một câu, "Tiền bối! Trong lòng hai người vẫn còn đối phương, vậy cứ thẳng thắn với nhau đi!"

Hai người ôm một lúc liền tách ra, Hoàng Đình Đình mở miệng, "Chị nhớ em."

"Em cũng vậy."

"Chúng ta...còn có thể sao? Chị không buông em được."

"Có..."

Hoàng Đình Đình chậm rãi nắm lấy tay Lý Nghệ Đồng, "Vậy...hiện tại..."

"Có thể a."

"Có thể sẽ rất khó khăn."

"Sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua. Hơn nữa hiện tại không phải còn có chị sao?" Hoàng Đình Đình nghe vậy, bàn tay nắm lấy Lý Nghệ Đồng càng thêm chặt, Tả Giai bên cạnh cười cười.

Một bên khác, Trương Quỳnh Dư cùng Lục Đình đi đến nhà hát Trung Thái, nhìn thấy có hai người đang đứng bên cạnh nhà hát. Trương Quỳnh Dư nhìn thoáng qua liền biết đó là Tạ Lôi Lôi, tiến lên từ phía sau, ôm lấy em, "Lôi Lôi!"

Tạ Lôi Lôi bị ôm đột ngột dọa sợ, lắp bắp nói, "So...so....Soso?"

"Lôi Lôi, đừng sợ..."

Tạ Lôi Lôi đôi mắt đã ướt đẫm, "Soso, em có lỗi với chị."

"Chỉ cần em vẫn yêu chị thì không có gì có lỗi cả!"

Tạ Lôi Lôi vừa khóc vừa nói, "Em vẫn yêu chị, rất yêu chị..."

"Về sau sóng to gió lớn có chị cùng em vượt qua."

Phùng Tân Đóa cùng Lục Đình phất tâm hữu linh, cũng bước đến, Lục Đình nhìn Phùng Tân Đóa, "Đã lâu không gặp."

Nàng cười cười đáp, "Đã lâu không gặp."

"Nếu không thì, chúng ta tiến thêm một bước nữa rồi nói chuyện?"

"Được."

Về sau, Lý Nghệ Đồng đăng ảnh chụp chung với Hoàng Đình Đình lên Weibo, gây một trận sóng động, Lục Đình cùng Phùng Tân Đóa bên kia cũng vậy. Có bình luận tốt và xấu, nhưng các nàng đều bỏ qua. Chuyện giữa bọn họ không nên để người ngoài quản, nhân vật công chúng thì sao chứ, cũng là con người thôi.

Ở trung tâm, Đường Lỵ Giai cùng Tả Tịnh Viện cũng không công khai việc các nàng đã hòa hảo ra bên ngoài, bề ngoài thì vẫn làm việc của bản thân, nhưng khi ở nơi riêng tư thì chỉ có thể nói hàng xóm cách vách Lâm Chi và Ngô Vũ Phi đã gặm đến rụng răng rồi. Tất cả thành viên ở trung tâm đều biết việc của các nàng, nhưng cũng không ai công khai về việc đó, đây là sự trợ giúp lớn nhất cho các nàng.

Trương Quỳnh Dư bồi tiếp Tạ Lôi Lôi, để Tạ Lôi Lôi không còn sợ những lời bình luận xấu cùng chỉ trích, mà là thản nhiên đối mặt với chúng.

-----------------------------------------------------

Editor: Cá tháng tư vui vẻ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro