5.《MARIA》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: 【LolliPop】

Mời các vị quay ngược trở về B50 ngày 19-01-2019, xem hai ca khúc 《MARIA》 và 《9 To 9》 sẽ hiểu được tác giả lấy cảm hứng từ đâu =))) xem cô Khổng Ngỗng - lính đánh thuê B50 bá đạo cỡ nào =)))) lên youtube search là có hết nha mấy bạn

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chính Văn:

Ca khúc tiếp theo chính là Maria, Khổng Tiếu Ngâm đã sớm thay xong chiếc váy đỏ, cầm hoa hồng, đứng ở bên cạnh chờ Tôn Nhuế đang thắt dây giày.

"Chị thật sự hôn Tako sao?" Câu hỏi bất thình lình khiến đại não Khổng Tiếu Ngâm trống rỗng, không kị phải ứng, "Hai người thật kích thích."

Khổng Tiếu Ngâm lúc này đã cân bằng lại nhưng vẫn không nghe ra những câu này là ý gì, nàng không hiểu ý cô. Tôn Nhuế "Tsk" một tiếng, nhíu mày, qua loa thắt cho xong dây giày.

"Bọn chị..." Khổng Tiếu Ngâm từ trước đến nay luôn chậm nửa nhịp, vừa định giải thích không nghĩ tới Tôn Nhuế đứng lên, lướt qua Khổng Tiếu Ngâm đi về phía trước.

Lại làm sao nữa rồi? Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy thật không thể hiểu được, cũng lười đi đoán tâm tư của Tôn Nhuế, nhấc làn váy lên, chạy về hướng sân khấu.

.

.

"Maria là vũ khúc song ca sao?" Ở B trạm tùy ý tìm một cái video xem, Khổng Tiếu Ngâm liền cảm thán một tiếng.

"Bộ không phải sao?" Hai người chụm đầu vào nhau nhìn màn hình nhỏ phía trước, nghiên cứu ca khúc sẽ biểu diễn tại Kim Khúc Đại Thưởng.

"Sân khấu của chúng ta lúc đó rất lớn ~, em đứng một bên, chị đứng một bên, nhảy cách xa như vậy, làm gì coi là là nhảy đôi nữa." Khổng Tiếu Ngâm làm một biểu tình khoa trương, trong giọng nói mang theo bất mãn, "Này rõ ràng là kêu kỵ sĩ battle với công chúa mà!"

"Ầy! Chị là nghĩ muốn cùng em nhảy mặt kề mặt phải không, em nghe ra được rồi nhá." Tôn Nhuế sớm đoán được Khổng Tiếu Ngâm sẽ vươn móng vuốt sau đó hét chói tai, liền cười ngây ngô rồi nhanh như chớp chạy ra xa.

"Ai thèm làm gì em..." Khổng Tiếu Ngâm vung nắm đấm lên không khí, giống như tâm tư bị nhìn thấu nên liền thẹn quá thành giận.

Bị Khổng Tiếu Ngâm bắt trở về, Tôn Nhuế cũng không quên thuận tay lấy một bịch khô bò, mở ra theo thói quen đút Khổng Tiếu Ngâm ăn trước một miếng, sau đó nhìn Khổng Tiếu Ngâm có vẻ vừa lòng gật gật đầu, liền đưa qua muốn đút thêm một miếng nữa.

"Ây da, còn chưa nhai xong đâu." Khổng Tiếu Ngâm kéo nhanh đến giữa đoạn video, "Họ đều là dùng khăn đỏ che mắt lại." Miệng vẫn nhau miếng khô bò, Khổng Tiếu Ngâm nghiên đầu, thảo luận với Tôn Nhuế, "Chúng ta cũng khoác một chiếc khăn voan đỏ nhỉ?"

"Giống tân nương cổ đại á?" Tôn Nhuế mở to hai mắt nhìn, "Không tốt lắm đâu."

"Sẽ không đâu?" xem đi xem lại cảnh cuối kỵ sĩ ôm công chúa, "Công chúa vốn dĩ là tân nương của kỵ sĩ mà..." Những lời này Khổng Tiếu Ngâm gần như là lẩm bẩm tự nói.

"Vậy chúng ta có thể đi từ hai đầu đối diện đến trung tâm sân khấu."

"Ừm." Điểm này rất hợp ý Khổng Tiếu Ngâm.

"Vậy chút nữa chúng ta đi lấy khăn voan đỏ tới đi." Tôn Nhuế cúi đầu xé thịt bò khô, mơ hồ không rõ nói một câu. Lại gãi gãi gương mặt, thầm nghĩ hôm nay hình như điều hòa mở hơi cao rồi.

Khổng Tiếu Ngâm kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tôn Nhuế, đang muốn nói chuyện lại bị nhét một miếng thạch trái cây vào miệng. Tôn Nhuế người này chính là như vậy, dù trong lòng đều rõ ràng cũng không muốn nói ra miệng.

"Phu quân thật là tốt!" Khổng Tiếu Ngâm khoác tay Tôn Nhuế lắc lư, giọng nói ngọt ngào như muốn đòi mạng

"Ai là phu quân của chị." Toàn thân giống như khắc lên hai chữ "Tsundere", nội tâm rõ rất vui mà còn bướng bỉnh khắc chế chính mình.

"Hiện tại em là kỵ sĩ của chị."

"Ầy..."

Thật không hổ là tường đồng vách sắt Tôn Tam Tam, dù có làm mọi thứ như giả vờ dễ thương, làm nũng, đáng thương, quyến rũ đều lơ đi, phớt lờ tất cả. Khổng Tiếu Ngâm thật không rõ chính mình vì sao lại cứ thích dính lên người Tôn Nhuế chứ? Tako, Tiểu Tiền thậm chí ngay cả Đại C đều thú vị hơn nhiều so với Tôn Nhuế mà. Một ca khúc nhảy đôi cuồng nhiệt thế này nhưng đầu gỗ này vẫn mang vẻ mặt chính trực như thế, không đối với nàng động tâm chút nào, sợ là ngay cả một ý đồ xấu xa le lói cũng không có...

"Vậy động tác cuối cùng là em khoác khăn voan lên cùng chị ôm nhau"

Cái từ "ôm" này vô cùng bình thường, nhưng truyền đến tai Tôn Nhuế liền giống như thay đổi mùi vị. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lúc ăn vặt cay này nọ cũng không đỏ nhanh như vậy.

"Phải ôm, ôm á?"

"Những người khác đều ôm nhau!" Hơn nữa ôm một chút thì làm sao đâu? Ngày thường cũng đâu có thiếu ôm! Khổng Tiếu Ngâm nhai miếng thịt bò kịch liệt giống như muốn đem nó trút cho hả giận vậy. Ngay cả thứ đồ em thích ăn cũng giống như em vậy, vừa cứng đầu vừa bướng bỉnh!

"Vậy cứ làm đi." Giọng nói như bị ngạt thở.

Đại khái biên một vài động tác xong, hai người cùng nhau đi về phía phòng vũ đạo tập luyện. Với nhiều năm ăn ý cùng nhau vượt qua những kiến thức và thử thách cơ bản, trong chốc lát, vũ đạo cũng bắt đầu ra dáng ra hình. Chỉ là Khổng Tiếu Ngâm và Tôn Nhuế đều cảm thấy phần cuối cùng còn thiếu chút gì đó, vũ đạo này không có điểm cao trào.

"Nếu không thì em đem khăn voan của chị xốc lên, sau đó..." Khổng Tiếu Ngâm nửa câu sau còn chưa kịp nói xong, Tôn Nhuế đã cầm chiếc khăn lụa tạm thời thay thế khăn voan, khoác lên đầu Khổng Tiếu Ngâm.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, khi có ánh sáng xuyên vào, gương mặt hoàn mỹ của Tôn Nhuế đã ở sát trước mặt. Hoàn cảnh tối tăm, không gian chật chội, nhịp thở hòa quyện vào nhau. Khổng Tiếu Ngâm đưa cánh tay quàng lên cổ Tôn Nhuế, gò má cũng gần sát gần nhau, một cảm giác khô nóng không tên xuất hiện giữa hai người. Nhón chân. Môi cũng tiến lại gần.

Mềm. Có vị ngọt.

Giây tiếp theo Tôn Nhuế liền hít thở không thông, chết ngạt giữa đôi môi ẩm ướt của Khổng Tiếu Ngâm. May mắn, Khổng Tiếu Ngâm đã bỏ qua cho cô, buông hai tay ra, lui về sau một bước. Hai người thở gấp gáp, hạ mắt xuống, ai cũng không dám nhìn ai.

"Tốt hơn là cứ nhảy như vậy đi." Tôn Nhuế nói, giọng nói trầm đến đáng sợ.

Khổng Tiếu Ngâm cúi đầu, không nói cái gì. Sợ là Tôn Nhuế không thích loại thân mật này.

Trên đường về phòng hai người đều không nói chuyện, chỉ im lặng đi cùng nhau. Đến trước cửa phòng 351, Khổng Tiếu Ngâm chỉ để lại một câu "Buổi tối có thể sẽ không qua", sau đó về phòng mình.

Tôn Nhuế một đêm không thể ngủ, bắt lấy Duang hàn huyên cả một đêm.

Duang, con có hiểu chỉ không?

Người kia cùng tất cả mọi người đều thân mật như vậy, có thể không kiêng nể gì mà hôn môi mỗi người. Tôn Nhuế không phải không thích Khổng Tiếu Ngâm hôn mình, chỉ là đoạn tình cảm này không rõ ràng. Cô đối với nàng mà nói, cũng không phải là người duy nhất.

Từ đó về sau, chỉ khi hai người tập luyện vũ đạo khi có liên quan, hoặc cùng lên công diễn mới đối mặt thôi. Trong group chat Lão Lai Tiếu, có Tôn Nhuế thì không có Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế nói chuyện thì Khổng Tiếu Ngâm nhất quyết không lên tiếng.

Khổng Tiếu Ngâm như vậy làm Tôn Nhuế cảm thấy xa lạ.

Vậy nên thẳng cho đến sân khấu B50, Tôn Nhuế đột nhiên hỏi vấn đề đó, cũng khó trách Khổng Tiếu Ngâm không phản ứng được ngay, dù sao hai người cũng cho rằng hai người sẽ không nói chuyện với nhau nữa.

Khổng Tiếu Ngâm luôn rất sáng sân khấu, trang điểm nhẹ nhàng mị hoặc lại phố cùng với váy dài màu đỏ, để lộ hai vai và cánh tay mảnh khảnh. Trông nàng hệt như một con thiên nga kiêu ngạo.

Hai mắt Tôn Nhuế ánh lên sự kiên định, trang phục kỵ sĩ khiến dáng người càng thêm cao ráo, ngay thẳng. Đôi mày sắt như đao, so với ngày thường lại tăng thêm vài phần lạnh lùng.

Khi Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế như một kỵ sĩ chân chính, chậm rãi bước ra từ làn khói, nàng chỉ muốn lập tức bay đến đó. Thật sự gấp không chờ nổi.

Nàng muốn nhìn trong mắt Tôn Nhuế có thể phản chiếu thân ảnh của mình hay không.

Kỵ sĩ vì nàng phủ lớp khăn voan đỏ, tay cầm kiếng quang vì nàng anh dũng chiến đấu, sau đó mang theo thương tích, lảo đảo trở lại bên cạnh nàng, mang đến cho nàng một cái ôm ấm áp.

Nguyên gốc thì đến đây liền kết thúc.

Bàn tay Tôn Nhuế lướt dọc theo chân Khổng Tiếu Ngâm đang ngồi trên sân khấu, để lại cảm giác nóng bỏng. Sau đó đột nhiên xốc khăn voan lên, cả người đều đến gần nàng, chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái liền hạ tầm nhìn xuống.

Tôn Nhuế thật sự có chút run rẩy, xấu hổ đến mức lỗ tai đã đỏ hồng cả lên. Khổng Tiếu Ngâm đầu tiên là sửng sốt, sau lại lòng đầy vui sướng ôm lấy cổ Tôn Nhuế, thuận thế đứng lên. Tôn Nhuế hơi thở ngày càng gần, phả vào da thịt cũng nóng bỏng theo. Tiếng người xung quanh ồn ào huyên náo, nhưng họ có kết giới của riêng mình.

Cái ôm của cô vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như ngày nào.

.

Sau khi xuống đài, Tôn Nhuế giúp Khổng Tiếu Ngâm nhấc làn váy lên. "Chị hôn Tako thật à?" Nhẹ nhàng kề sát bên tai Khổng Tiếu Ngâm đặt một câu hỏi, ca khúc đã nhảy xong, nhưng cô vẫn rối rắm với vấn đề này.

"Ừm." Khổng Tiếu Ngâm nhưng thật ra không để tâm, bình thản nói, "Ngày thường cũng hôn không ít."

"Chị hôn em ấy và hôn em có giống nhau không?" Lúc này, nàng mới nghe ra được mùi vị chua chua.

"Tako là em gái, muội muội"

"Vậy còn em?"

Hậu trường an tĩnh rất nhiều. Khổng Tiếu Ngâm quay người lại, nhìn Tôn Nhuế cười cười, thâm tình trong ánh mắt đều không giấu được.

"Người chị thích, ái nhân." Khổng Tiếu Ngâm bước về trước một bước, ôm lấy cổ Tôn Nhuế, nhón chân, lại thêm một nụ hôn sâu.

Em là kỵ sĩ của chị.

Maria vũ động làn váy dưới ánh đèn, chờ đợi kỵ sĩ của nàng cởi khôi giáp xuất hiện vào bình minh.

-End-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro